Arc 2.5: Nagaoka Shuuji - Nửa Sau Học Kỳ Hai Năm Nhất [ĐANG TIẾN HÀNH]
Chương 56: “Hoàn Cảnh Khó Khăn Của Kobayashi (1)”
0 Bình luận - Độ dài: 1,606 từ - Cập nhật:
Một buổi chiều thứ sáu nọ, sau khi tan học.
Tôi đã hẹn cùng hội Itou-san đi chơi sau một thời gian dài.
Khi đang định bước ra khỏi lớp thì…
"Xin lỗi, tớ có việc bận nên sẽ đến sau nhé."
Kobayashi-san nói vậy rồi đi ra khỏi lớp trước.
Có vẻ cô sẽ không từ bỏ cuộc đi chơi này chỉ vì có việc bận.
Nghĩ lại thì, Kobayashi-san gần như chưa bao giờ vắng mặt trong các buổi tụ tập của cả nhóm.
"Kuzuha-cchi, cậu để ý đến chuyện của cậu ấy à?"
Khi tôi đang dõi theo Kobayashi-san, Suzuki-san bỗng cất tiếng hỏi với vẻ mặt đầy ranh mãnh.
"Không, tớ đâu phải bạn trai Kobayashi, nên tớ không để ý đến chuyện riêng của cậu ấy."
"Fufufu? Thế nếu Kayo-cchi được tỏ tình thì sao?"
Kayo-cchi, hình như đó là tên của Kobayashi-san thì phải.
"Tỏ tình ư?"
"Đúng vậy. Sáng nay tớ thấy Kayo-cchi lấy một bức thư từ hộc tủ giày."
"Ra là vậy."
Chắc chắn đó là một lời tỏ tình rồi.
"Vậy này, trước khi đi chơi, tụi mình có nên đi rình xem cảnh Kayo-cchi được tỏ tình không?”
"Suzuki-san, làm vậy là không hay đâu."
Itou-san nghe thấy vậy liền lên tiếng nhắc nhở, nhưng Suzuki-san chẳng có vẻ gì là hối lỗi cả.
"Có sao đâu chứ! Tui tò mò muốn xem cái 'dũng sĩ' nào dám tỏ tình với Kayo-cchi, người lúc nào cũng kè kè bên cạnh Kuzuha-cchi, anh chàng đẹp trai nhất trường. Hơn nữa, tui cũng muốn biết liệu Kayo-cchi có chấp nhận hay từ chối, khi biết nếu có bạn trai thì cô ấy sẽ phải giữ khoảng cách với Kuzuha-cchi, người luôn chi tiền cho cô ấy!"
Những gì cô nói cũng có lý, nhưng mà, tôi bị lợi dụng làm cớ nhiều quá rồi đấy chứ?
"Nếu nói như vậy, tớ sẽ không rủ Suzuki-san đi chơi hôm nay đâu."
"Ấy, đừng làm thế mà!"
Thế là tôi dẫn theo Suzuki-san, Itou-san, Yoshida-san cùng một vài nữ sinh khác trong lớp có thời gian rảnh rỗi cùng nhau đi chơi.
Khi chúng tôi vừa ra khỏi cổng trường, Kobayashi-san liền chạy tới nhập hội.
"Xin lỗi đã để mọi người chờ."
"Cậu xong việc rồi à?"
"Ừm, ổn rồi."
"Vậy à, đi thôi nào."
Thế là, Kobayashi-san cùng chúng tôi đi ra khỏi cổng trường và tiến về phía khu phố nhộn nhịp.
Hôm nay, chúng tôi đi hết tiệm tạp hóa này đến tiệm tạp hóa khác, mua quà tặng cho mấy cô nàng thích đồ trang sức nhỏ, sau đó ghé vào một quán cà phê gần đó để ăn nhẹ và trò chuyện về những chuyện vừa xảy ra hay những thứ đang thịnh hành. Cuộc vui kết thúc khi trời đã tối.
"Hẹn gặp lại ở trường nhé!"
Tôi tiễn các cô gái về, nghĩ rằng mình đã quen với những buổi đi chơi chung với cả những người không phải bạn thân như thế này, nhưng Kobayashi-san lại ở lại bên cạnh tôi với vẻ mặt buồn bã.
"Sao thế, Kobayashi-san?"
"...Hôm nay, tớ không muốn... ừm, không muốn về nhà chút nào."
Có lẽ cô không muốn làm phiền tôi, nên đã đổi lời.
"Vậy à... Chúng ta đi chơi thêm một lúc nữa không?"
Trước lời đề nghị của tôi, mắt Kobayashi-san mở to.
"...Cuối cùng thì cậu cũng định ăn thịt tớ à?"
Con bé này nói gì thế không biết.
"Không có 'ăn thịt' gì hết. Tớ chỉ muốn làm nơi lánh nạn cho cậu một lát thôi. Tuy chẳng giải quyết được gì, nhưng ít ra cũng giúp cậu an tâm phần nào."
"Thật hả? Vậy hai ta đi khách sạn nhé?"
"Nè, không phải loại đó đâu."
"Tớ còn trinh đấy nhé?"
"Đừng có nói mấy cái thông tin thừa thãi đó ở ngoài đường chứ... Bọn mình đến quán cà phê net đi. Tớ sẽ trả tiền rồi về, Kobayashi-san cứ ở lại đó đến sáng mai cũng được."
"...Cảm ơn cậu."
Khi chúng tôi vừa định bước đi.
"Khoan đã!"
Có một người lạ mặt gọi lại, khiến chúng tôi phải dừng bước và quay đầu lại.
Tôi nhìn thấy một nam sinh mặc đồng phục của trường Yuusho.
"K-Kobayashi-san! Cậu định đi đâu với tên đó một mình thế hả?"
"Cậu quen người này à?"
Tôi hỏi Kobayashi-san vì thấy anh chàng kia có vẻ quen cô, Kobayashi-san thản nhiên trả lời như thể không quan tâm.
"Là người đã tỏ tình với tớ sau giờ học. Tớ đã từ chối rồi."
"Vậy à. Thế là người lạ rồi."
"Ừm, người lạ."
"Không thể nào..."
Anh chàng kia méo mặt khi nghe cuộc đối thoại của chúng tôi.
"Kobayashi-san! Có phải cậu từ chối lời tỏ tình của tôi là vì có tên này không?!"
"...Nếu tôi nói là phải thì sao?"
Kobayashi-san đáp lại bằng một giọng lạnh lùng, đồng thời bám chặt lấy cánh tay tôi.
Thực ra chúng tôi đâu có thân thiết đến vậy, nhưng tôi nghĩ cứ để cho cậu ta hiểu lầm sẽ dễ dàng hơn, nên cũng không đính chính.
"Cậu nên tránh xa tên đó ra! Lúc nãy tôi thấy hắn ta bao quanh bởi rất nhiều con gái. Hắn ta thay người yêu như thay áo, tôi đã từng thấy hắn đi chơi riêng với một cô gái khác rồi đấy!"
Gì đây, tôi cứ tưởng cậu ta nhắm vào Kobayashi-san, hóa ra lại là kẻ theo dõi tôi à?
...Chắc là do tôi quá nổi bật nên mới bị nhìn thấy thôi.
Tuy nhiên, chắc chắn cậu ta đã theo dõi chúng tôi, hay đúng hơn là Kobayashi-san, ngày hôm nay.
"Thì sao?"
Kobayashi-san hỏi lại một cách thản nhiên.
"Ể?"
"Dù tất cả những điều đó là thật, thì sao cậu lại xen vào chuyện của người khác?"
"Đó là vì... tôi thích Kobayashi-san..."
Đến lúc này thì lại lúng túng. Nếu đã thích thì phải đường hoàng lên chứ.
"Vậy à. Nhưng tôi ghét những người can thiệp vào chuyện của người khác một cách thô lỗ. Đi thôi, Kuzuha."
"Ừm, được rồi."
Kobayashi-san kéo tay tôi, chúng tôi bỏ lại anh chàng kia và bước đi.
"Khốn kiếp... Sao lúc nào cũng chỉ có mấy tên đẹp trai..."
Anh chàng kia chỉ lẩm bẩm oán hận, chứ không đuổi theo chúng tôi.
Xin lỗi nhé. Nhưng tôi nghĩ đây không phải là vấn đề của khuôn mặt, mà là vấn đề của tiền bạc. Dù tôi đang sống trong một tình huống giống như một 'con lợn' của Ichigo.
Trước khi đến quán cà phê net, tôi nghĩ sẽ thật bất tiện nếu chúng tôi ở lại qua đêm mà vẫn mặc đồng phục, vì đã muộn rồi. Thế nên tôi ghé vào một cửa hàng quần áo gần đó, mua tạm một chiếc áo khoác và một chiếc áo phông để thay. Quần và váy thì vẫn mặc đồ cũ, nhưng vì thiết kế cũng bình thường nên chỉ cần thay đổi phần trên là đủ để che giấu rồi.
"Cảm ơn cậu nhé, Kuzuha. Tớ sẽ giữ gìn cẩn thận."
Như thường lệ, tôi đã trả tiền quần áo cho Kobayashi-san nên cô đã cảm ơn tôi.
"Chỉ là đồ mua tạm thôi, cậu không cần phải bận tâm đâu."
"Không đâu. Quần áo cũng đâu có rẻ."
"...Vậy à."
Cảm giác tội lỗi cứ dâng trào trong lòng tôi. Tôi dùng tiền của bạn gái mình là Ichigo để mua quần áo cho một cô gái khác, và cô lại trân trọng nó.
Ichigo biết mọi chuyện vì tôi đã lén báo cáo cho cô ấy.
Thậm chí tôi còn nhận được thông tin về một quán cà phê net phù hợp cho hai học sinh ở lại qua đêm.
Đến cả tin nhắn cuối cùng của cô ấy cũng là "GO", ý là gì chứ.
Tôi sẽ không làm gì đâu.
"Hừmm..."
"? Cậu sao thế?"
Thấy tôi lầm lũi một mình, Kobayashi-san liền hỏi một cách khó hiểu.
"À, không có gì. Đi thôi."
Tôi lấp liếm rồi dẫn Kobayashi-san đến quán cà phê net mà Ichigo đã giới thiệu.
Tôi cũng lo lắng khi thấy nơi này do Ichigo giới thiệu, nhưng đó là một nơi sạch sẽ và không hề có cảm giác "đặc biệt" như tôi đã nghĩ.
Chúng tôi nói dối về tuổi để được tính phí ở lại qua đêm, sau đó bước vào một phòng riêng dành cho hai người.
Trong phòng riêng, không có chuyện "đặc biệt" nào xảy ra cả. Theo yêu cầu của Kobayashi-san, chúng tôi vào một trang web xem video và xem một bộ phim hoạt hình dành cho trẻ em từ lâu.
Tôi hỏi cô tại sao lại muốn xem bộ phim này.
"Hồi còn nhỏ, khi tớ phải ở nhà một mình, mẹ thường đưa tớ xem bộ phim này và nói 'Con cứ xem cái này và chờ nhé', sau đó mẹ đi chơi."
Thật là...
Chẳng phải câu chuyện này hơi nặng nề sao?
Đặc biệt là khi cô đang tạm thời bỏ nhà đi như thế này.
Sau khi xem xong khoảng năm tập phim, trời đã thực sự khuya rồi.
"Thôi, tớ phải về đây... Mà này, nếu mai cậu không muốn đến trường cũng được, hoặc nếu cậu cảm thấy khó về nhà thì hãy liên lạc với tớ hoặc Itou-san nhé."
Khi tôi định bước ra khỏi phòng, Kobayashi-san đã kéo vạt áo tôi lại.
[note80177]


0 Bình luận