“Trông các vị lạ mặt quá. Đây là lần đầu các vị đến đây à? À, tôi là Egg, đến từ gia tộc Jetblack.”
Gã đàn ông tự giới thiệu là Egg, và cau mày trước sự thờ ơ của chúng tôi.
“Đây là lần đầu các vị đến đây à?”
Gã hỏi lại lần nữa.
“…Bọn tôi đã hoạt động ở đây một thời gian ngắn từ rất lâu rồi.”
Guilford vừa nói vừa nhìn sang một bên, và Rick gật đầu.
“Bao lâu rồi? À, không cần trả lời nếu các vị không muốn.”
“…Khoảng bảy năm trước.”
“Ra vậy. Thế thì việc các vị không biết cũng phải thôi. Gia tộc của chúng tôi mới thành lập được khoảng năm năm. Hửm? Vậy có nghĩa là các vị đã rời khỏi đế quốc à?”
“Đúng vậy, bọn tôi đã đi đây đi đó vài nơi, chủ yếu là ở Elesya.”
“Ra vậy, ra vậy. Và các vị quay lại đây để thử sức sau khi đã mạnh hơn à?”
Dường như Egg đang cho rằng họ đã bỏ đi giữa chừng vì không đủ mạnh.
“…Tại sao anh lại nghĩ bọn tôi đã đi xa?”
“Jetblack có một tòa nhà độc quyền ở nhiều thị trấn khác nhau trong đế quốc, đặc biệt là ba nơi có hầm ngục. Nếu các vị không biết điều đó, hẳn là các vị đã không ở đây.”
Egg nói, ưỡn ngực ra đầy tự hào.
Ra vậy, đó là lý do tại sao gã biết họ đã không ở đây. Tôi đã không nghĩ đến điều đó cho đến khi Guilford hỏi.
“Vậy, anh đến đây chỉ để khoe khoang thôi à?”
“Không, tôi nghe nói có vài người mới đến hầm ngục, nên tôi tò mò muốn biết các vị là người như thế nào.”
Gã nói, và Guilford nhìn gã với vẻ nghi ngờ.
“Đừng cảnh giác như vậy chứ. Tôi biết rồi, tôi sẽ trả lời một câu hỏi nếu các vị muốn biết một chút về đế quốc.”
Gã nói trong khi giơ hai tay lên.
Tôi không hiểu tại sao gã lại quan tâm đến chúng tôi như vậy.
Tôi liếc nhìn Guilford, và khóe miệng anh hơi nhếch lên.
“Ra vậy. Tại sao thị trấn này lại sôi động hơn so với trước đây? Tôi nhớ nơi này từng ít nổi tiếng hơn hai hầm ngục còn lại. Tôi thậm chí còn nghe trong hội rằng có nhiều tổ đội đã đi săn ở tầng thứ mười, dù cho hàng thập kỷ qua không ai vượt qua được tầng thứ chín.”
“Anh chắc chắn muốn dùng câu hỏi đó chứ?”
“Đúng vậy.”
“…Được thôi. Tôi không nghĩ nơi này khác biệt đến thế. Nếu phải chỉ ra một điều gì đó, thì đó là việc các mạo hiểm giả hoạt động ở thủ đô đã tìm đến đây.”
“Ở thủ đô?”
“Đúng vậy, các vị đã nghe tin sau khi các đội được cử đến khu rừng hắc ám để tiêu diệt ma vương, thủ đô đã xảy ra một cuộc biến loạn lớn chưa?”
“Rồi, tôi nghe ở Elesya rằng thiệt hại gây ra cho thủ đô là vô cùng tàn khốc.”
Tôi cũng đã nghe về chuyện đó.
“Nguyên nhân là gì? Nếu các mạo hiểm giả không quay trở lại, nguyên nhân hẳn vẫn còn đó, phải không?”
“Chà… Này khoan đã, tôi đã nói là một câu hỏi thôi mà. Nếu muốn nghe thêm, các vị phải trả tiền đấy.”
Gã vội vàng ngậm miệng lại, và miệng gã méo đi một cách khó chịu.
Tôi nghĩ có lẽ gã đã nhử chúng tôi bằng một thông tin thú vị để có thể dùng nó thương lượng.
“…Sora, cậu có cần thông tin này không?”
“Tôi không có ý định đến thủ đô, nên hiện tại thì không thực sự cần.”
“Anh nghe rồi đấy.”
Guilford đã đi trước một bước. Anh chỉ muốn biết tại sao ở đây lại có nhiều người như vậy, anh không cần biết về thủ đô.
Và lần này chúng tôi không có kế hoạch đến hầm ngục ở thủ đô.
Ý tưởng là nếu chúng tôi hoàn thành hầm ngục này một cách nhanh chóng, chúng tôi sẽ đến một nơi khác… tôi nghĩ là ở Avid?
Egg trông có vẻ thất vọng trong giây lát.
“Ra vậy. Chà, cứ nói chuyện với tôi nếu các vị muốn biết về Avid. Hoặc nếu các vị có những lý do khác.”
Egg nhìn quanh, thở dài một tiếng não nề, rồi quay trở lại chỗ của mình.
“Chuyện đó là sao vậy?”
“Có lẽ là để dằn mặt những kẻ khác? Khi chúng tôi vào hầm ngục và đến khu vực chờ này, tôi cảm thấy rất nhiều ánh mắt đổ dồn về phía chúng tôi. Ý tôi là, nếu chúng tôi thực sự muốn có thông tin về thủ đô, chúng tôi chỉ cần hỏi trong hội là được.”
“Vậy ý tưởng là sẽ có các gia tộc và tổ đội muốn mời chúng ta à?”
“Đúng vậy. Và… Có lẽ họ thực sự sẽ mời chúng ta. Rurika rất nổi bật, và Chris còn thu hút nhiều sự chú ý hơn. Còn Mia… có lẽ cũng sẽ nhận được sự chú ý tương tự nếu cô ấy có cây trượng của mình.”
Mia từng mang theo một cây trượng, nhưng bây giờ cô ấy dùng một cây thương.
Cô ấy cũng mặc quần áo dễ di chuyển hơn, và đã đổi chiếc váy dài của mình lấy một chiếc có đường xẻ.
Guilford nói vậy vì các pháp sư được xem là những chiến binh có giá trị ở đế quốc, bởi vì số lượng của họ không nhiều.
Nhưng còn những người sử dụng thánh thuật thì sao, tôi hỏi.
“Tôi nghĩ là có khá nhiều. Tôi nhớ là có rất nhiều nhà thờ.”
Anh ấy nói. Anh ấy không ở đế quốc lâu, nhưng đó là những gì anh ấy nhớ được khi ở thủ đô.
Nhưng có vẻ như có rất nhiều điều anh ấy không biết, nên có lẽ Rurika và Chris biết nhiều hơn.


0 Bình luận