Trans: FuRoRa,me
Hôm qua, tôi đi chơi cùng Misa và Saki-chan. Đáng ra đó là một buổi hẹn hò.
Chắc bạn đang tự hỏi rằng sao lại có cả Saki-chan nhỉ? Đó có lẽ chỉ là một buổi hẹn hò vì Misa đã đã dùng cái câu ‘Nếu cả Saki-chan cũng đi thì em cũng đi’ mà tôi lỡ nói ra, để đạt được thứ em ấy muốn.
Và hôm nay, tôi lại ra khỏi nhà.
Lần này là do ‘Saki muốn anh chơi ở nhà.’
Nên tôi đã đến nhà Misa.
“Cả gia đình em cũng sẽ ở đó đúng không?”
“Tại vì có cả Saki mà. Bố mẹ em ấy phải chở em ấy đến đây chứ.”
“Ừ nhỉ… Khoan, tức là anh sẽ gặp đến hai gia đình ư?”
Đó là một phần cuộc gọi của tôi với Misa tối hôm qua.
Gặp nhà Misa thôi đã đủ lo lắng rồi, mà giờ là cả gia đình Saki sao?
Vai trò của tôi trong chuyện này là gì chứ?
Chúng tôi vẫn là bạn thôi… đúng không?
Tôi không đến thẳng nhà Misa, mà ra nhà ga và mua bánh để làm quà.
À thì, mới là lần thứ hai…
Cũng hơi đắt, vì tôi đã mua đủ phần cho tất cả mọi người.
May mà nhà Yosaki gần nhà ga, không thì cái bánh sẽ hỏng vì tay tôi cứ run không ngừng.
Nếu quãng đường dài hơn, nó sẽ thành một thảm họa.
Tôi thở dài rồi bấm vào cái máy giao tiếp nội bộ ở ngay cạnh cửa ngay khi tôi đến nhà Yosaki.
“Xin chào?”
Giọng nói đó nghe giống Misa. Nhưng để cho chắc, tôi phản hồi lại một cách chuyên nghiệp.
“À vâng, tôi là Seko Rento, bạn cùng lớp của Misa-san ạ.”
Tôi nói, chờ đợi một phản hồi từ đầu bên kia.
Tôi làm gì sai rồi sao?
Tôi bắt đầu toát mồ hôi ngay khi cánh cửa đó mở ra, và đó là Misa.
Cô ấy đang mặc một chiếc váy. Và kiểu tóc đó cũng khác nữa.
Cô ấy đeo cái dây buộc tóc hôm qua chúng tôi mới mua. Mái tóc của cô ấy được buộc lại rồi đặt trên vai phải.
“À, Misa. Hồi nãy cũng là em trả lời đúng không?”
“Ừ, đúng rồi đó. Rento-kun, chúng ta vẫn chỉ là bạn thôi hả?”
“Ừ, theo lý thuyết thì vậy.”
Cô ấy có vẻ hơi thất vọng vì tôi giới thiệu bản thân là ‘Bạn của Misa’, rồi tạo ra một vẻ mặt giận dỗi.
Dạo này cô ấy cũng có tạo ra mấy cái biểu cảm như vậy nhiều hơn.
Cũng dễ thương khi thấy cô ấy ở mặt này…
“Thôi thì, em tha cho anh lần này vậy. Vào nhà đi.”
“Ừm. À mà, tóc mới của em đẹp đấy.”
“C-Cảm ơn. Em thích được anh khen lắm đấy.”
“V-Vậy sao?”
Có chút ngại ngùng, tôi đưa cô ấy cái hộp bánh.
“Đây là quà cho gia đình em.”
“...Xin lỗi nhé, em không muốn phải bắt anh phải chuẩn bị nhiều đến vậy.”
“Không sao đâu, coi như lần sau em cũng trả lại cho anh là được mà. Cái bánh lần trước em mang đến, mẹ anh ăn gần hết đó.”
“Fufu, may là bác ấy thích nó. Nào, bây giờ thì lên tầng hai nhé.”
“À, không phải anh nên chào hỏi bố mẹ em trước chứ?”
“Không cần đâu, cứ lên nhà đi.”
Câu cuối đó có chút áp lực.
Có lẽ là có lý do nào đó thôi. Và nếu Misa nói vậy, tôi cũng nên tuân theo lời cô ấy chứ.
Tôi leo cầu thang rồi vào căn phòng đầu tiên trên tầng, phòng của Misa.
Ngay khi tôi vào đó, òa vào mặt tôi là cái không khí đậm chất Misa, cũng đúng thôi, vì đây là phòng Misa mà (?).
Mọi thứ đều rất ngăn nắp và cái cách bố trí cũng tiện nữa.
Không như Haru, không có chút gấu bông hay búp bê nào, và nó cũng phản ánh rõ tính cách của Misa.
“Anh vừa mới nghĩ đến Haru đúng không?”
“Đúng không nhỉ? Chắc em tưởng tượng đó.”
“Chắc thế.”
Cô ấy tinh quá. Chẳng khác nào một nhà ngoại cảm cả.
…Đùa thôi.
“Có cái đệm đó, cứ tự nhiên nhé.”
“Anh đè nó có sao không?”
“Nó được tạo ra để làm vậy mà. Không cần phải khách sáo như vậy đâu.”
Nó là một cái gối hình Macaron.
Dù Misa đã nói không sao, tôi vẫn hơi ngại ngồi vào nó. Rồi tôi vẫn ngồi vào nó thôi.
…Ừm, thoải mái thật.
Misa nói rằng cô ấy sẽ đi cất cái bánh và bảo tôi chờ, nên tôi đã đi ngắm nghía quanh căn phòng.
Mắt tôi hướng tới một khung tranh, và tôi lại gần hơn để nhìn.
Đó là ảnh chung của chúng tôi - Haru, Tôi và Misa. Chụp bởi Oda ở lễ hội văn hóa năm trước.
Hồi đó, tôi không hề nghĩ mọi chuyện sẽ đi theo hướng này.
Ở một khía cạnh nào đó thì, mối quan hệ của chúng tôi có gần gũi hơn thật.
Nhưng nó cũng trở nên phức tạp hơn.
Tôi tự hỏi như nào thì chúng tôi mới có thể thực sự hạnh phúc?
Ý nghĩ đó thoáng lướt qua tâm trí tôi.
“Xin lỗi vì đã để anh phải đợi.”
Misa quay lại rồi đóng cửa phòng.
Và bây giờ thì chỉ có tôi và cô ấy với nhau.
….Hửm?
“Khoan đã, Saki-chan đâu rồi?”
“Saki không ở đây.”
“Ừm? Nhưng không phải em nói anh đến chơi với Saki-chan sao?”
“Em nói dối đó. Anh không nhận ra sao?”
“Hả? Tại sao?”
“Tại sao á? Đương nhiên là vì em muốn giữ anh cho riêng em mà.”
Tôi vẫn có chút bối rối, rồi Misa lại gần hơn và ngồi vào lòng tôi, mặt chúng tôi đối nhau.
Và cô ấy hôn tôi.
Tôi có chút bất ngờ với cái tình huống này. Misa lại nới rộng khoảng cách, thả đôi môi của tôi ra.
Tôi chưa kịp nói thêm câu nào thì Misa đã lại đưa mặt gần hơn.
Do tôi mở miệng nên nó đã không còn là một nụ hôn bình thường nữa, mà là cả lưỡi.
Đầu tôi dần trở nên mụ mị, rồi cái sự sung sướng dần đuổi kịp ý thức của tôi.
Tôi dần cảm thấy như tôi muốn mãi được như này.
Nhưng tôi biết nó không nên tiếp diễn nữa. Tôi đẩy cô ấy lại bằng cách nắm lấy hai bên vai.
Cô ấy trông thật nhếch nhác, miệng cô ấy lè lưỡi ra và đang chảy chút nước bọt. Thật đối nghịch với cái vẻ ngoài đầy cao quý thường thấy của Misa.
Và đôi mắt cô ấy cũng có vẻ trở nên vô hồn.
“Chuyện gì vậy, Misa? Tại sao tự nhiên em lại làm vậy?”
“...Em nói rồi mà, Rento-kun. Để anh cuối cùng cũng thuộc về riêng em thôi.”
“Của một mình em…”
“Hôm qua anh thân thiết với Saki quá đấy. Anh thích dáng nhỏ bé hơn sao? Hay là mẫu người làm anh muốn bảo vệ?”
“Không, Saki-chan đối với anh là một người em gái– mmfft!”
Một lần nữa, một thứ gì đó đầy nhớp nháp lại đẩy vào miệng tôi.
Tôi cẩn thận và từ tốn đẩy Misa ra để không làm cô ấy đau.
“...Tại sao vậy?”
“Em bảo rồi mà. Đừng nghĩ về đứa con gái khác khi anh đang ở với em.”
“Saki-chan là em gái của em đấy, Misa.”
“...Vâng. Saki là em gái của em. Em gái quý giá và không thể thay thế được của em. Em chưa từng cảm thấy như vậy khi ba chúng ta chơi với nhau, nhưng hôm qua tâm trạng em thì đầy mụ mị với những ý nghĩ tiêu cực. Chắc em điên rồi, Rento-kun.”
“...”
Tôi không biết liệu cô ấy có điên thật không, nhưng trông thật vặn vẹo.
Và vâng, nguyên nhân lại chính là tôi.
“Em cảm thấy như anh và Haru ở bên nhau, khi mà anh và Saki cùng cười nói vui vẻ. Nó cũng đau như vậy thôi… Này, Rento-kun, chúng ta yêu nhau mà đúng không? Vậy tại sao chúng ta không thể nghiêm túc với mối quan hệ này chứ? Tại sao em lại là người xấu khi em nói chúng ta là người yêu ở trường? Anh không nghĩ nó thật kỳ lạ sao? Anh đã thích em cả một thời gian dài, và giờ em cũng thích anh. Em thực sự rất thích anh. Vậy tại sao… tại sao mọi chuyện lại thành như này chứ?”
Những giọt nước mắt bắt đầu rơi ra từ đôi mắt đó.
Đầu tiên thì chỉ là một giọt, nhưng sau đó là cả một dòng sông. Nước mắt tràn ngập khỏi đôi mắt của cô ấy.
“Rento-kun, anh nói là anh sẽ quyết định… em đã chờ anh được bốn tuần rồi đó. Anh không thể quyết định được sao? Anh phải đắn đo giữa hai người bọn em sao? …Đương nhiên rồi, đó là một phần của lý do rồi. Nhưng thực ra thì, có lẽ, chỉ là anh sợ phải đưa ra lý do thôi. Là một người thiếu quyết đoán. Anh chỉ đang cố nghĩ về bọn em, nhưng thật ra anh chỉ đang trốn chạy khỏi cái trách nhiệm phải đưa ra quyết định đúng đắn thôi.”
Cô ấy đã nhìn thấu được tôi.
Tôi đã cố nghĩ về Haru, Misa, mọi thứ — Nhưng thật ra tôi chỉ đang cố nghĩ cho bản thân tôi thôi.
Khi tôi đã chọn được một người rồi, người còn lại sẽ ra sao chứ?
Tôi chẳng thể đón lấy cái áp lực đó, nên tôi vẫn cứ trốn chạy.
Tôi chìm đắm trong tuyệt vọng, rồi Misa khẽ đặt tay lên má tôi.
“Nhưng em tha thứ cho anh. Vì em yêu anh rất nhiều.”
Đôi mắt cô ấy tràn ngập sự dung thứ.
Lòng tốt đó thật làm tôi muốn được ở bên cô ấy mãi.
"Em cứ nghĩ nếu em nói điều này, anh sẽ làm gì đó để em ghét bỏ anh, để đẩy em ra xa anh… Nhưng anh biết không? Em sẽ không bao giờ ghét anh đâu. Em sẽ không cho phép bản thân mình bắt đầu ghét anh…"
Đó như một bản án tử hình, nhưng đồng thời cũng là lời cứu rỗi.
Sau đó, em ấy vòng tay ôm lấy lưng tôi, mặc kệ những giọt nước mắt đang tuôn rơi, vùi mặt vào ngực tôi.
"Rento-kun ơi. Tim em đau quá… Làm ơn giúp em đi…"
"Dù em có cầu xin sự giúp đỡ, anh cũng không biết mình nên làm gì…"
Rốt cuộc, lý do em ấy đau khổ đều là vì tôi.
Nếu tôi không kiên trì thổ lộ đến vậy – nếu tôi không tiếp cận Haru – nếu tôi không – nếu tôi không ——
——Tôi có quyền giúp em ấy không?
——Nói trắng ra, tôi có quyền làm bất cứ điều gì cho em ấy không?
"...Cứ làm những gì anh muốn đi. Miễn là anh muốn em… theo trái tim anh mách bảo , Ahh!"
——Tôi vòng tay ra sau lưng Misa và ôm chặt em ấy.
Cơ thể em ấy dường như quá nhỏ bé đến nỗi tôi lo mình có thể làm em ấy vỡ tan nếu ôm quá chặt.
Nhưng tôi cũng cảm thấy trái tim em ấy sẽ tan vỡ nếu tôi buông tay bây giờ.
"Hnngh… Em thích lắm. Em thích khi anh ôm em thế này."
"Là vì hormone hạnh phúc đấy."
"Vâng. Em đang được bổ sung vitamin 'Rento-kun' đó ."
"...Nói vậy, em không thấy ngại à?"
"Dĩ nhiên là em ngại rồi… Rento-kun no baka~."
Có lẽ vì xấu hổ, Misa vùi mặt sâu hơn vào ngực tôi.
Sau một lúc giữ nguyên tư thế đó, em ấy khẽ thì thầm.
"...Rento-kun. Ôm em đi."
"...Anh tưởng anh đang làm vậy mà."
"Đừng giả vờ nữa. Em đang bảo anh ngủ với em đó."
"...Em nghiêm túc đấy à?"
"Vâng. Em sẽ không đùa về chuyện này đâu. Không sao đâu, đúng không? Anh đã làm chuyện đó với Haru rồi mà."
"Hả?"
Đúng là tôi đã làm chuyện đó với Haru vài lần, nhưng sao Misa lại biết được chứ?
Haru từng nói Misa nghĩ chúng tôi chỉ dừng lại ở mức độ hôn, chưa đi xa hơn.
"Cái phản ứng đó. Anh nghĩ em không biết về mối quan hệ của hai người sao?"
"Vì Haru đã nói vậy, và anh cứ nghĩ Misa trong sáng lắm…"
"...Haizz. Bỏ qua những gì anh nghĩ về em đi,em bất ngờ khi cô ấy lại có thể làm những chuyện như vậy đó…"
Quả thật, việc Haru lừa dối như vậy là bất thường.
Và tại sao tôi lại không thể nhìn thấu lời nói dối của cô ấy, khi cô ấy nói dối tệ đến vậy chứ?
Lúc đó tôi không ở trạng thái tốt nhất, hay lời nói dối của cô ấy lại bất ngờ tốt đến thế?
Giờ đây có rất nhiều câu hỏi hiện lên trong đầu tôi, nhưng không có cách nào để xác minh chúng cả.
"Thôi kệ đi. Rento-kun, làm ơn ôm em đi."
"...Anh không thể làm thế được."
"Tại sao không? Vì em không hấp dẫn sao? Chắc là em không có vòng một lớn như cô ấy, nhưng em tự tin vào làn da và tỉ lệ cơ thể của mình."
"Không phải chuyện đó… Trong một mối quan hệ không rõ ràng như thế này, anh không thể làm vậy với em được."
"Ồ. Nhưng anh đã làm chuyện đó với Haru dù hai người không phải là một đôi mà?"
"Đó là lý do anh hối hận. Anh không muốn mắc lại sai lầm tương tự nữa."
"...Em hiểu rồi."
Em ấy dường như đã chấp nhận câu trả lời của tôi với phản ứng đó.
Misa ngước lên. Nước mắt của em ấy đã ngừng rơi, và trên mặt cũng không còn giọt nào nữa, có lẽ đã được lau bằng áo tôi, nhưng đôi mắt em ấy vẫn còn đỏ hoe.
Em ấy nhìn thẳng vào tôi và chậm rãi mở miệng.
"Em không thích chuyện đó."
"Hả?"
"Em nói là em không thích chuyện đó. Về cơ bản nghĩa là cô ấy đã đi trước em một bước, đúng không?"
"Không, ừm. Có thể trông như vậy, nhưng..."
"Anh lo lắng chuyện gì vậy? Có phải vì đây là lần đầu của em không? Anh không cần phải lo lắng về chuyện đó đâu. Dù sao thì, lần đầu cũng chỉ là một khởi đầu mà thôi."
"...Đó không phải là..."
"Cởi ra đi."
"???"
"Em nói cởi ra. Chỉ cởi áo trên thôi là được rồi. Em sẽ không chấp nhận bất kỳ lời nói nào từ anh đâu."
Bối rối nhưng không thể cưỡng lại áp lực của em ấy, tôi cởi bỏ tất cả quần áo trên người.
Rồi Misa tựa người vào tôi với một lực mạnh đến nỗi tôi ngã ngửa ra sau.
May mắn là tôi không bị đập đầu.
Giờ đang trong tư thế cưỡi, Misa nhìn xuống tôi với vẻ mặt mơ màng trong khi vuốt ve ngón tay trên ngực tôi.
Ngứa quá...
"Em đã nghĩ vậy khi chúng ta đi bơi, nhưng anh có một thân hình khỏe khoắn đáng ngạc nhiên đấy."
"Anh là thành viên của câu lạc bộ về nhà, nhưng anh có tập luyện nhẹ ở nhà. Dạo này anh hơi lười biếng thôi."
"Thế à? …vậy ra đây là cơ thể của đàn ông."
Chuyển động tay của em ấy thay đổi. Thay vì chỉ dùng ngón tay, em ấy bắt đầu vuốt ve bằng cả bàn tay.
Càng ngứa hơn nữa.
"Đ-đó, Misa. Ngứa lắm, từ nãy đến giờ rồi."
"Đừng cãi lại, em đã bảo rồi mà."
"À, um. Nhưng… thật sự, quá đáng lắm…"
"Thế à? Vậy thì em sẽ dừng lại."
Chuyển động tay của em ấy dừng lại.
Ngay khi tôi cảm thấy nhẹ nhõm, miệng em ấy tiến gần đến ngực tôi.
Rồi —— em ấy ấn môi vào da tôi và mút với một lực kinh người.
"Hnnn…"
Một cơn đau nhói xuyên qua tôi và kéo dài một lúc.
Tôi kìm nén tiếng kêu và chịu đựng, sau vài giây, cuối cùng tôi cũng được giải thoát khỏi cơn đau.
Rồi Misa rời mặt khỏi cơ thể tôi, nhìn vết bầm mà em ấy đã tạo ra bằng môi mình, và khúc khích cười, "Fufu."
"——Đáng yêu thật."
Ngay khi em ấy lẩm bẩm điều đó, mặt em ấy lại gần hơn.
Em ấy đặt môi lên một chỗ khác trên ngực tôi và bắt đầu mút lại.
"M-Misa…?"
Tôi gọi em ấy, nhưng không có phản hồi. Em ấy đang say sưa mút trên ngực tôi.
Và đúng lúc tôi nghĩ em ấy đã xong, em ấy lại bắt đầu mút một chỗ khác.
"Misa. Misa!"
Tôi gọi tên em ấy lớn hơn trước khi em ấy không ngừng để lại những dấu vết trên cơ thể tôi.
Rồi, một loại đau khác xuyên qua tôi.
Misa rời ra, và tôi thấy máu chảy ra từ vùng mà em ấy vừa che giấu.
Tôi nhận ra em ấy vừa cắm răng vào da tôi.
"Misa…"
"Em xin lỗi… Em đã làm anh bị thương…"
"Không, đó không phải là vấn đề nhưng ——"
"Để xin lỗi, em sẽ liếm sạch sẽ nó."
"Hả?"
Em ấy đưa miệng lại gần phần cơ thể đang chảy máu của tôi và di chuyển lưỡi để liếm máu.
"Đ-đồ ngốc. Em không nên liếm máu của người khác đâu. Em biết mà, đúng không, Misa—"
"Không sao đâu. Cơ thể anh là của em... và máu chảy từ cơ thể anh cũng là của em."
"...Misa?"
"Ý em là như vậy đó. Chúng ta yêu nhau, chúng ta ở một mình trong phòng em, và có rất nhiều vết cắn yêu… Sao anh có thể nói cơ thể anh không phải của em, Rento-kun? Anh thuộc về em. Rento-kun là của em. Của em, chỉ mình em thôi…"
Tôi ôm chặt em ấy khi em ấy bắt đầu rơi nước mắt lần nữa.
Thoáng nghĩ về việc máu sẽ làm bẩn quần áo lướt qua tâm trí tôi, nhưng không có thời gian cho những suy nghĩ như vậy.
——Tất cả những gì tôi có thể làm ngay lúc này là an ủi cô gái dường như sắp sụp đổ bất cứ lúc nào trước mắt tôi.


2 Bình luận