Đại Anh Hùng Thất Nghiệp...
Ao Jyumonji Erectsawaru
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Vol 2 - Điều Duy Nhất Bạn Cần Là Gì? [All You Need Is What]

Chương 57 - Hẹn Gặp Lại Nhé

0 Bình luận - Độ dài: 2,394 từ - Cập nhật:

Bão Gnoll đã kết thúc.

Số dwarf chết trong trận Bão Gnoll lần này nghe đâu chỉ chiếm khoảng hai đến ba phần trăm tổng dân số của Vương Quốc Thiết Huyết. Dù vậy, tôi vẫn cho rằng đó là một con số không hề nhỏ, nhưng so với những tiền lệ trong quá khứ, đây được xem là một trận Bão Gnoll mà dwarf chết ít hơn hẳn.

Câu chuyện về một con người từ bên ngoài, tức là chính tôi đây, đã kết liễu Gnoll King và cả Gnoll Queen nhanh chóng lan rộng, nhưng vì có sử dụng một thứ vũ khí tầm xa gọi là súng do một dwarf lập dị tên Gottheld chế tạo, nên phản ứng của mọi người không đồng nhất. Có những dwarf mặt đỏ bừng tức giận cho rằng đó là hành động "không phải bậc đại trượng phu", cũng có người cho rằng dù sao đi nữa, việc giết chết kẻ cầm đầu của gnoll trong một thời gian ngắn như vậy là phi thường nên cần phải công nhận, lại có những người cảm ơn tôi vì đã nhanh chóng chấm dứt Bão Gnoll giúp gia đình họ không phải chết, và cũng có những người bắt đầu quan tâm đến súng.

Dù thế nào đi nữa, trước và sau trận Bão Gnoll lần này, Vương Quốc Thiết Huyết đã thay đổi.

...Nói vậy có hơi quá không nhỉ. Mà có lẽ cách nói phù hợp hơn là, nó sẽ bắt đầu thay đổi từ bây giờ.

Số người sống sót của Đội Râu Đỏ là mười sáu người. Gần một nửa, mười lăm người, đã chết. Nhưng những người này không chỉ chứng kiến mà còn tự mình trải nghiệm sức mạnh của súng ống.

Cũng có rất nhiều dwarf đã chứng kiến cảnh chúng tôi dùng súng bắn tan tác bọn gnoll.

Nghe nói trước đây chỉ có một mình Gottheld bắn thử bọn gnoll, nhưng giờ đã khác. Các dwarf đã biết đến sức mạnh của súng.

Một khi đã biết đến sự tồn tại của một thứ vũ khí áp đảo đến thế, họ không thể làm ngơ. Những dwarf có phản ứng từ chối chắc sẽ không biến mất ngay, nhưng rồi sẽ dần dần giảm đi. Dù tốn thời gian, các dwarf rồi cũng sẽ chấp nhận súng ống.

Trước đó, Râu Đỏ-dono, tức Axbeld, chắc chắn sẽ cố gắng trang bị súng cho đám thuộc hạ thân tín của mình. Gottheld, người luôn hướng đến một cuộc chiến mà đồng đội không phải chết, sẽ không từ chối việc cung cấp súng. Hơn nữa, tất cả đàn ông dwarf đều là những thợ rèn bẩm sinh. Sẽ có những dwarf khác ngoài Gottheld chế tác được súng. Con số đó sẽ dần dần, không, có lẽ sẽ tăng lên trong nháy mắt.

Đội cận vệ do Rowen lãnh đạo sẽ làm gì? Liệu họ có trọng truyền thống mà ngoan cố từ chối súng ống không? Nếu vậy, những dwarf "thường dân" có súng có thể sẽ coi thường đội cận vệ. Cũng có thể xảy ra kịch bản Rowen gây áp lực lên Thiết Vương để cấm súng, nhưng Axbeld chắc chắn sẽ phản đối kịch liệt.

Dù thế nào đi nữa, Vương Quốc Thiết Huyết sẽ rung chuyển.

Diễn biến đó trông cũng khá thú vị, nhưng với tôi thì sao cũng được.

“Vết thương của ngươi đã ổn chưa?”

Thiết Vương Elzehilda hỏi, tôi chỉ nhún vai.

“Trông không ổn à?”

“Không.”

“Thấy chưa. Khỏe như vâm. Còn cô thì sao, Hilda?”

“Nghĩ đến chuyện sắp tới, đầu Trẫm lại đau.”

“Đừng có than vãn nữa. Cô là vua của đất nước này cơ mà.”

Tôi đang đối mặt với Hilda bên trong tấm mành của phòng yết kiến.

Dù là tôi đây, mấy ngày qua cũng đã dành thời gian nghỉ ngơi ở nhà Gottheld, xem họ rèn đúc, uống rượu với những dwarf đã quen biết và chơi đùa với Temujin đang ở bên ngoài vương quốc. Nhưng đột nhiên Axbeld đến và triệu tôi vào cung.

Mà tôi cũng cảm thấy có lẽ đã đến lúc.

Dù có nhiều dwarf chỉ trích tôi, nhưng một khi đã trở thành bạn bè, dwarf là những người rất tốt tính. Hầu hết các dwarf đều thẳng thắn, và dù có đánh nhau đến sứt đầu mẻ trán, chỉ cần giải quyết xong xuôi là họ có thể vui vẻ khoác vai cười đùa mà không để bụng. Vì toàn là những người như vậy, nên ác ý nhắm vào tôi cũng chẳng đáng là bao. Tôi không thể nào ghét một dwarf thẳng thừng nói vào mặt tôi rằng, "tôi ghét cậu, súng ống đúng là đồ bỏ đi, nhưng cậu dũng cảm, điều đó thì tôi công nhận." Nơi này dễ chịu hơn nhiều so với thành phố của elf Alnortuu, và tôi khá thích nơi này.

Nhưng không vì thế mà tôi sẽ ở lại vĩnh viễn. Tôi cũng không có ý định ở lại lâu.

Tôi có vẻ là loại người không thể ngồi yên một chỗ. Nơi tôi ở chính là nơi của tôi, chỉ cần vậy là đủ và có vẻ như tôi không cần đến quốc gia, quê hương, hay thậm chí là một mái nhà. Cứ mãi ở lì một chỗ. Chỉ nghĩ đến thôi là tôi đã thấy đứng ngồi không yên rồi.

“Hay là,” Tôi khẽ cười với Hilda. “Bỏ quách cái chức vua đi. Rời khỏi đây, đi đến một nơi xa xôi. Nếu có nơi nào cô muốn đến, tôi sẽ đưa cô đi.”

Hilda hơi mở to mắt nhìn tôi chằm chằm. Có vẻ nàng đang ngạc nhiên. Có lẽ nàng chưa bao giờ nghĩ đến việc từ bỏ ngôi vị. Có lẽ nàng không bao giờ ngờ rằng mình có thể làm được điều đó. Địa vị của một vị vua rất nặng nề và khó lay chuyển. Dù không phải vì muốn làm, nhưng cũng không thể vứt bỏ.

Nhưng có thật là vậy không?

“Sao thế, Hilda?”

“...Sao, là sao...”

“Tôi đang hỏi đấy. Bỏ chức vua đi, có muốn đi đâu không? Nếu cô muốn, tôi sẽ giúp một tay.”

“Tại sao?”

“Hả?”

“Tại sao ngươi lại làm như vậy?”

“Thì thú vị mà.”

Tôi trả lời ngay lập tức.

“Chắc chắn sẽ có đủ loại người đuổi theo. Nếu tôi đưa cô trốn đi. Thử tưởng tượng xem. Vui đúng không?”

“Sẽ gây phiền phức.”

“Tôi đã bảo là vui rồi mà. Tôi không thấy phiền phức gì đâu.”

“Sẽ rất nguy hiểm.”

“Thì đã sao. Cứ im lặng mà sống thì cũng có thể lăn ra chết ngay hôm nay thôi. Nguy hiểm ở đâu chả có. Cứ để ý từng chút một thì không thể sống một cách vui vẻ thú vị được đâu.”

“Vui vẻ thú vị ư.”

Hilda cúi đầu.

Dù làm vậy trông nàng vẫn đẹp đến nao lòng, nhưng cũng trông như một cô bé đang ủ rũ.

“Trẫm chưa bao giờ nghĩ như vậy.”

“Cô có thể nghĩ mà.”

“Ngươi không biết trách nhiệm của một vị vua.”

“Ờ, tôi không biết. Thì sao nào? Tôi nói những gì tôi nghĩ, làm những gì tôi muốn. Muốn cản tôi thì cứ thử xem. Mà tôi cũng chẳng dừng lại đâu.”

“Ngươi...!”

Hilda ngẩng mặt lên.

Trông nàng có vẻ muốn giãi bày điều gì đó. Hoặc là muốn được thấu hiểu.

Nếu muốn được thấu hiểu, thì cứ nói ra. Cứ phơi bày hết ra là được.

Nhưng Hilda, có lẽ nàng không làm được.

Nàng lại cúi đầu.

“...Để tán dương công lao của ngươi lần này, Trẫm sẽ ban thưởng. Nếu có bất cứ thứ gì ngươi mong muốn, hãy nói ra. Trẫm, xin đặt ngai vàng của mình ra để đáp lại ngươi.”

Tôi khịt mũi một tiếng.

“Cô gọi tôi đến vì chuyện này à?”

“Phải.”

“Vậy sao. Thế thì cho tôi đồng hồ.”

“...Đồng hồ?”

“Ừ. Dwarf chế tạo những chiếc đồng hồ rất tinh xảo. Không cần loại thượng hạng nhất, chỉ cần loại khá tốt... à, số lượng vừa phải để không cồng kềnh khi vận chuyển bằng ngựa là được.”

“Chỉ cần thứ như vậy thôi sao?”

“Nhân tiện, nếu giới thiệu cho tôi người thợ đã làm ra những chiếc đồng hồ đó thì không còn gì bằng.”

“Chuyện đó không thành vấn đề. Trẫm sẽ để Axbeld sắp xếp.”

“Xin cô vậy.”

“Ngoài ra, còn gì nữa không?”

“Không.”

“...Vậy sao.”

Hilda khẽ cụp mắt xuống.

“Phần thưởng chỉ cần vậy là đủ.”

Tôi nhanh chóng bước đến ngai vàng, nắm lấy tay Hilda.

“Nhưng, đi với tôi một lát.”

“Ể?”

“Nào, đứng dậy.”

“Ể!?”

Nữ quan dwarf đang đứng hầu ở phía sau ngai vàng hét lên:

“Ể, k-khoan đã.”

Tôi mặc kệ, kéo tay Hilda đi.

“Đi thôi.”

“Đ-đi là...”

“Đi nào.”

“Nh-nhưng mà...”

“Cứ đi đi.”

Tôi dẫn Hilda ra khỏi tấm mành. Các nữ hộ vệ đều kinh ngạc. Tôi cười với họ.

Tôi kéo Hilda, rồi chạy.

“Kh-không được, Kisaragi...! Trẫm là...!”

“Ai đã quyết định điều đó?”

“Ai là ai...”

“Tục lệ à? Hay truyền thống? Cũng như nhau cả thôi. Kệ mẹ nó đi!”

“Kh-khoan đã...!”

Những người hộ vệ sau một thoáng ngỡ ngàng đã đuổi theo.

Nhưng chúng tôi đã sắp ra khỏi phòng yết kiến.

“Bảo họ mở cửa,” tôi thì thầm, Hilda quay cuồng.

“M-mở cửa...!”

Cánh cổng mở ra.

Bước ra ngoài, Axbeld và Đội Râu Đỏ, cùng với Ichika, Momohina, Millyryl và Heinemarie, những người lẽ ra không cần đến nhưng vẫn đi theo, đang ở đó.

“Cái...”

Axbeld há hốc mồm kinh ngạc. Một người trong Đội Râu Đỏ lẩm bẩm:

“...Kh-không lẽ nào...”

Ra vậy. Bọn họ chưa từng thấy mặt Hilda.

“Kisaragi!”

Ichika nheo mắt lại. Không hiểu sao, tôi có cảm giác cô ấy đã biết tôi định làm gì.

Momohina mút ngón tay chùn chụt.

“Hoyo?”

“Kisaragi-sama, ngài định làm gì...!?“

Millyryl đang hoang mang.

Heinemarie thì có vẻ đang nhìn chằm chằm vào Hilda hơn là vào tôi.

“Nào, bình tĩnh.”

Tôi nhanh chóng rút con dao mythril mà Millyryl đã cho không biết từ bao giờ, kề vào cổ Hilda.

“Và đừng có cản đường.”

“Th-thằng khốn nhà ngươi...!”

Mặt Axbeld đỏ bừng.

Tôi từ từ dẫn Hilda, người đang cứng đờ, bước đi. Chỉ cần chúng tôi vào được thang máy một mình và bắt đầu đi lên là xong. Tôi rút dao lại.

“Ngạc nhiên không?”

“...M-một chút.”

“Vậy à.”

“X-xin đừng hiểu lầm. Trẫm không hề nghĩ rằng ngươi có thể sẽ làm hại Trẫm, dù chỉ một chút.”

“Quan trọng hơn, cô thấy bộ mặt của lão Axbeld lúc nãy không?”

“Thấy.”

Hilda khẽ bật cười.

Tôi nheo mắt.

“Như vậy tốt hơn đấy.”

“Ể. Cái gì cơ?”

“Tôi bảo là cô cười như vậy trông dễ thương hơn.”

“D-dễ thươ... Dễ thươ...”

Thang máy dừng lại.

Tôi kéo tay Hilda, chạy dọc theo hành lang dốc lên.

Binh lính gác và những người khác nhìn chúng tôi. Họ không biết mặt Hilda. Họ chỉ nhìn với vẻ mặt "bọn này là ai thế nhỉ", nhưng dường như ai cũng đang nghĩ, "biết đâu...". Bởi vì, Hilda quá xinh đẹp. Nhìn thế nào cũng không phải người bình thường. Nhưng không ai dám chắc. Dù có nghĩ kỹ thế nào, cũng khó có thể đi đến kết luận rằng vua của mình đang tay trong tay với một con người chạy trong cung điện.

“Ch-chạy nhiều thế này, mồ hôi cứ ra!”

“Ra đi, ra đi! Cứ ra thoải mái đi!”

“Nh-nhưng, xấu hổ lắm!”

“UHAHA!”

“C-có gì đáng cười chứ!”

“Không phải đáng cười, mà là thú vị! Cô thì sao!”

“Trẫm... tôi...!”

Hilda cười.

Nàng cười rạng rỡ.

“Tôi cũng, thấy rất vui!”

Chúng tôi lao ra khỏi cung điện.

Lúc đầu Hilda thỉnh thoảng còn loạng choạng, nhưng giờ đây bước chân của nàng đã vững vàng.

Những dwarf đang rèn thép dừng tay nhìn chúng tôi.

Cũng có những nữ dwarf chạy ra khỏi nhà xem có chuyện gì.

Những dwarf biết tôi gọi với theo.

Mỗi lần như vậy tôi lại vẫy tay đáp lại.

“Chúng ta đi đâu vậy!”

“Cô muốn đi đâu?”

“Tôi không biết, vì tôi... chưa bao giờ nghĩ đến!”

Tôi nhắm hướng ra ngoài.

Chạy.

Chúng tôi chạy.

Sắp đến Đại Môn Thiết Quyền rồi.

Phía sau cánh cổng đó, một bầu trời trong xanh trải dài vô tận.

“Oa...!”

Hilda thốt lên.

Có lẽ vì mải mê với bầu trời xanh, nàng đã không để ý dưới chân.

Hilda vấp ngã.

Tôi vội vàng đỡ lấy nàng.

Định buông ra thì bị nàng ôm chầm lấy.

“Kisaragi.”

“Gì?”

“Cảm ơn.”

“Đến đây là được rồi sao?”

“Đến đây là được rồi. Chỉ đến đây thôi.”

“Cô không từ bỏ ngôi vị à?”

“Không. Tôi sẽ không vứt bỏ đất nước này.”

Tôi ôm lại Hilda.

“Người dân của đất nước này thật hạnh phúc.”

“...Mong là vậy.”

“Chắc chắn là vậy mà.”

“Lần sau, hãy đến bất cứ lúc nào. Tôi sẽ luôn để cửa mở cho cậu.”

“Một ngày nào đó.”

“Nhớ nhé.”

“Tôi sẽ quay lại.”

Tôi nghe thấy tiếng của Axbeld. Cả tiếng của Ichika nữa. Tôi và Hilda nhìn nhau cười.

Temujin phi nước đại tới, hí lên như thúc giục tôi.

Nào, lên đường thôi.

***

Đoạn này đánh dấu kết thúc arc "All you need is what" hay còn gọi là arc Dwarf. Thật ra, tôi hoàn toàn không nghĩ câu chuyện sẽ diễn biến theo hướng này, nên cảm thấy hơi băn khoăn không biết "All you need is what" rốt cuộc là cái gì nữa.

Vì ý tưởng cho tập tiếp theo chưa hoàn thiện, nên tôi sẽ cần thêm chút thời gian. Hiện tại tôi có hai lựa chọn, nhưng vẫn chưa quyết định nên chọn cái nào.

Dự kiến, việc cập nhật sẽ được nối lại vào thứ Hai tuần tới.

Mọi bình luận, đánh giá, nhận xét đều là động lực lớn cho tôi. Có ai muốn để lại nhận xét không? Rất mong nhận được sự ủng hộ của mọi người.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận