Đại Anh Hùng Thất Nghiệp...
Ao Jyumonji Erectsawaru
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Vol 2 - Điều Duy Nhất Bạn Cần Là Gì? [All You Need Is What]

Chương 56 - Xin Kiếu

0 Bình luận - Độ dài: 1,478 từ - Cập nhật:

Tôi gọi Gottheld một tiếng. Gottheld chỉ đáp lại, "Ừ." Có vẻ ông ta đã nạp đạn xong. Ngoài người đàn ông này ra, không ai có thể nạp đạn ngay lập tức, trong nháy mắt được. Hình ảnh của Heinemarie thoáng qua trong đầu tôi. Tôi đã lỡ nói là sẽ bảo vệ cô ấy. Dù sao đi nữa, chỉ có một cách duy nhất để thoát khỏi đây.

Tôi và Gotthed sát cánh bên nhau nhắm thẳng đến Gnoll Queen. Heinemarie chen vào giữa chúng tôi. Đúng là cha nào con nấy nhỉ?

Hai bên sườn của chúng tôi là Millyryl và Momohina. Millyryl hét lên, "Loạn vũ," rồi múa thanh kiếm mithril với những chuyển động như đang nhảy múa.

Kiếm Vũ Sư. Millyryl là một Sword Dancer. Cô ấy vận dụng kỹ năng của mình để chém, chém và chém nát bọn gnoll.

Momohina cũng dùng trượng và những cú đá để quét sạch bọn gnoll.

Gnoll Queen đang quay lưng về phía chúng tôi. Ả đang chạy trốn. Ả đang bỏ chạy. Không để nhà ngươi thoát đâu. Tôi bắn. Trúng đích. Gáy của ả. Ả loạng choạng. Tôi vừa chạy vừa nạp đạn.

Gottheld và Heinemarie cũng bắn. Viên đạn của Gottheld sượt qua vai trái của Gnoll Queen, nhưng Heinemarie lại bắn trượt.

Gnoll Queen quay lại đối mặt với chúng tôi. Ả đã quyết tâm rồi sao? Không. Lại nữa rồi. Là tiếng "Bắn" đó.

Bọn gnoll lại càng trở nên điên cuồng hơn. Chúng không chỉ chạy tới. Chúng còn nhảy xổ ra từ khắp nơi. Tầm nhìn của tôi bị lấp đầy bởi bọn gnoll. Dĩ nhiên đó là ảo giác. Chỉ là nó trông như vậy thôi.

Nhưng khoảng cách giữa chúng tôi và Gnoll Queen chỉ có sáu, bảy mét, và việc bọn gnoll đang cố tạo ra một bức tường ở đó là sự thật. Bức tường đó gần như đã hoàn thành. Chính lúc đó.

“UORAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA...!”

Là Đội Râu Đỏ. Sáu người của Đội Râu Đỏ từ phía ngoài của Millyryl và Momohina xông lên. Họ không còn cầm súng nữa. Là rìu chiến.

Họ lao vào. Một tiếng va chạm kinh hoàng vang lên. Bức tường của bọn gnoll xuất hiện một vết nứt. Nó vỡ ra. Một khe hở được tạo thành. Một khe hở cực kỳ nhỏ.

Sáu người của Đội Râu Đỏ bằng cú đột phá đó đã giết được vài tên gnoll, có lẽ phải hơn mười tên, nhưng đổi lại, họ cũng bị bọn gnoll cắn xé, bị móng vuốt móc mắt, bị những vũ khí cũ kỹ đâm khắp người. Có lẽ, vài người đã chết ngay tức khắc. Dù đã làm đến mức đó, họ cũng chỉ có thể tạo ra một khe hở trên bức tường thịt của bọn gnoll, một khe hở vừa đủ cho một người len qua. Bằng cả tính mạng mình, những dwarf của Đội Râu Đỏ đã mở ra một con đường hẹp, quá hẹp.

Tôi lách người vào khe hở đó. Bọn gnoll vồ lấy tôi. Chúng dùng tay túm miệng tôi, xé toạc khóe môi, chúng ấn ngón tay vào mắt trái của tôi, làm tròng mắt vỡ tung. Tai phải của tôi gần như bị xé đứt. Tôi bị đâm ở vài chỗ bằng thứ gì đó giống như dao. Vết thương ở ngực có vẻ đã chạm đến phổi khiến tôi cực kỳ khó thở, và từ vết thương ở phía trên bên phải rốn, ruột lòi cả ra ngoài. Tay trái của tôi bị túm lấy, khi tôi cố giằng ra, khuỷu tay kêu một tiếng "gok". Xương có lẽ đã gãy.

Dù phải chịu vô số vết thương, tôi đã xuyên qua được bức tường thịt của bọn gnoll.

Gnoll Queen đang trong một tư thế mơ hồ, không rõ là chạy trốn hay không, nhìn về phía này.

Khoảng cách chỉ còn chừng hai mét.

“Ê.”

Tôi buông một lời chào gọn lỏn, rồi dùng cánh tay phải và nách để giữ khẩu súng chắc nhất có thể.

Tôi tiếp cận, dí thẳng họng súng vào miệng Gnoll Queen.

Tôi bóp cò.

Gnoll Queen phát ra một tiếng kêu như "hyon" rồi ngửa người ra sau.

Trước khi ả kịp ngã ngửa ra đất, tôi bị ai đó túm tóc từ phía sau.

Tôi cố chống cự, nhưng chân và bụng đều không còn chút sức lực nào.

Phải về đến nhà thì chuyến dã ngoại mới kết thúc mà nhỉ.

...Chuyến dã ngoại.

Tôi hiểu ý nghĩa của nó. Là mọi người cùng nhau đi đâu đó. Một sự kiện. Của trường học. Trường học? Nơi những đứa trẻ cùng tuổi được tập trung lại và dạy dỗ. Tôi hiểu khái niệm đó. Tôi có cảm giác mơ hồ rằng mình đã từng ở một nơi như vậy. Trường học. Chuyến dã ngoại.

Mà thôi kệ.

Không, không thể kệ được.

Tôi dùng súng đập vào tên gnoll đang túm tóc mình. Tên gnoll không hề nao núng mà kéo tôi ngã sõng soài.

“Shyaiyaiyaiyaiyaaaa...”

“Shyaiyaiyaiyaiyaaaaaa...”

“Shyaiyaiyaiyaiyaaaaaaaa...”

“Shyaiyaiyaiyaiyaaaaaaaaaa...”

“Shyaiyaiyaiyaiyaaaaaaaaaaa...”

“Shyaiyaiyaiyaiyaaaaaaaaaaaaa...”

“Shyaiyaiyaiyaiyaaaaaaaaaaaaaa...”

Ở phía xa, bọn gnoll đang cất lên những tiếng khóc than.

Nhưng bọn gnoll ở gần đây có lẽ vẫn còn quá phấn khích mà chưa nhận ra cái chết của Gnoll Queen, chúng đang mặc sức đánh hội đồng tôi.

“Kisaragi-sama!”

“Kisaragicchon!”

“Kisaragi!”

“Kisaragi...!”

Tiếng súng nổ.

Bọn gnoll đang xúm lại định giết tôi, từng tên, từng tên một bị bắn chết, bị chém gục, bị đẩy văng ra.

Tôi nằm yên. Không nhắm mắt. Tôi chỉ nhìn. Nhìn chằm chằm. Vào bọn gnoll đang cố giết tôi. Vào những người đang cố cứu tôi. Tôi lặng lẽ nhìn.

“Kisaragiccho—n...!”

Momohina quỳ xuống bên cạnh tôi, định chạm vào mặt tôi, rồi lại thôi.

“Không chịu đâu Kisaragicchon! Không chịu, không chịu, không chịu đâu! Kisaragiccho—n...!”

Không chịu cái gì chứ.

Nói cũng được thôi, nhưng miệng tôi rách rồi. Chắc là đau lắm.

Mà chỗ nào cũng đau, nên cũng thế cả thôi.

“Cậu vẫn còn sống chứ...!?”

Gottheld vừa bắn súng vừa hỏi.

A.

Ra vậy.

Bộ dạng của tôi trông không khác gì đã chết, nên Momohina mới hiểu lầm.

“...Đương nhiên rồi.”

Tôi chỉ nói được từng đó, Momohina chớp chớp mắt.

“Phù phù? Kisaragicchon, cậu không sao thật hả?”

“...Cũng tàm tạm.”

“Cha!”

Heinemarie đứng lưng tựa lưng với Gottheld, nạp đạn vào súng.

“Con sẽ bảo vệ Kisaragi đến cùng...!”

“Đúng vậy. Con rể tương lai của ta mà.”

“Ch-cha nói gì vậy...!”

“Hahaha!”

Đây chẳng phải là lần đầu tiên tôi nghe thấy tiếng cười của Gottheld sao?

“Axbeld-sama...! Đã hạ được Gnoll Queen rồi ạ! Xin hãy qua đây...!”

Millyryl có vẻ đang cố gọi nhóm của Axbeld đến.

“Ichika-san! Xin hãy nhanh lên! Kisaragi-sama, ngài ấy bị thương rồi...!”

“Mồ! Đã bảo rồi mà...!”

Ichika đang hét lên gì đó.

Đã bảo, cái gì chứ?

Cái gì mới được chứ?

...Tôi đang làm gì ở một nơi như thế này?

Mất một con mắt, sùi bọt máu, ruột lòi ra, tôi đang làm cái quái gì thế này?

Đây... là đâu?

Dãy núi Kokkin. Lãnh địa của gnoll. Không phải. Ý tôi không phải thế.

Tôi, tại sao tôi lại ở đây? Làm sao tôi đến được đây?

...Trường học. Trường học? Chuyến dã ngoại. Ai đó. Rất nhiều người. Vừa quen, vừa lạ. Đã ở cùng nhau. Cùng nhau.

Tôi đã từng ở một nơi nào đó rất xa, không phải ở đây.

Tôi không biết đó là đâu.

Nhưng tôi đã từng ở đó.

Vậy mà, khi tỉnh lại, tôi đã ở đây.

Grimgar.

Vùng biên cảnh.

Có con người, có elf, có dwarf, có cả gnoll, cả orc nữa.

Đây là đâu?

Đây có phải là nơi tôi thuộc về không?

...Ý thức của tôi đang mờ dần.

Đột nhiên, tôi nghĩ rằng mình có thể trở về. Cứ để ý thức mờ đi như thế này, trôi dạt đến một nơi vô định, rồi sẽ đến được một nơi không phải ở đây. Đó là nơi tôi vốn thuộc về, và tôi sẽ trở về đó.

Nếu vậy liệu tôi có nhớ ra không?

Nhớ về nơi tôi đã từng ở.

Và rồi liệu tôi có quên đi không?

Quên đi Grimgar này.

Quên đi những người tôi đã gặp ở Grimgar.

“Kisaragi...!”

Ichika đẩy Momohina ra, nhìn sát vào mặt tôi.

Chỉ có thế này mà đã khóc, ngốc ạ.

“...Chậm quá đấy. Mau chữa đi.”

“Sẽ chữa mà!”

“Mà cái gì?”

“Tôi sẽ chữa! Mọi chuyện khác... để sau hẵng tính!”

“Cứ làm thế nhá.”

Cuối cùng tôi cũng nhắm mắt lại.

Trở về?

Quên đi á?

Xin kiếu.

Dù sao đi nữa, giờ đây, tôi đang ở đây.

Cùng với mọi người.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận