Đại Anh Hùng Thất Nghiệp...
Ao Jyumonji Erectsawaru
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Vol 2 - Điều Duy Nhất Bạn Cần Là Gì? [All You Need Is What]

Chương 54 - Thứ Ở Nơi Đó

0 Bình luận - Độ dài: 1,711 từ - Cập nhật:

Tôi, Ichika, Momohina, Millyryl, Gottheld, Willich, Heinemarie, cùng với Axbeld và Đội Râu Đỏ, tổng cộng ba mươi chín người, đã tiến vào từ lối vào của nhánh hầm Katteruben, nhắm đến sảnh lớn của nhà kho cũ.

Đám người của Đội Râu Đỏ đều treo đèn ở hông, nên cũng đảm bảo được độ sáng cần thiết.

Mỗi khi nghe thấy tiếng của bọn gnoll, tôi và Gottheld lại nổ súng. Tôi và Gottheld có dư dả đạn dược chút, nhưng những người khác chỉ được trang bị lượng đạn tối thiểu, nên tôi muốn tiết kiệm hết mức có thể.

Chúng tôi cứ thế ào ào tiến lên.

Xông lên không ngừng.

Xông lên như vũ bão.

Lựa chọn lối vào ở nhánh Katteruben thay vì nhánh Stephan là một quyết định đúng đắn. Nếu đi đường kia, chắc chắn chúng tôi đã phải đột phá qua một bầy gnoll đông đúc.

Mà dù đi đường nào thì tôi cũng đã lường trước được việc này sẽ xảy ra.

“PIRUPIRUPƯRU—!”

“PURUPORUPŌ—!”

“PIROBURUPORŌ—!”

“PIRUPIRUPĀ—!”

“PORUPURUPIRUPORŪ—!”

“POROPURUPIROPOROPĀ—!”

“PURUPAROPURURŪ—!”

“PIROPIRUPIROROPURURŪ—!”

“Chúng đến rồi! Là bọn gnoll!”

Gottheld vừa bắn vừa hét lên.

Heinemarie đứng cạnh ông ta, có lẽ đã quên mất cách bóp cò mà chỉ biết chĩa súng về phía trước.

“S-số lượng đông quá...!”

“Ờ!”

Tôi cũng khai hỏa. Ngay lập tức nạp viên đạn tiếp theo.

“Đội một, chuẩn bị bắn...!”

Tôi đã chia Đội Râu Đỏ, Axbeld và Willich thành ba đội từ trước. Khi có biến, đầu tiên đội một sẽ dàn súng ra và bắn đồng loạt. Sau khi bắn xong sẽ đổi cho đội hai. Đội hai bắn xong thì đổi cho đội ba và đội ba bắn xong lại quay về đội một. Trong thời gian đó, họ sẽ thực hiện việc nạp đạn. Cứ lặp đi lặp lại như vậy.

Tôi ra hiệu bằng cử chỉ cho Gottheld và Heinemarie đang đứng cạnh ông ta tránh sang một bên, bản thân cũng di chuyển sang phía đối diện, rồi hét lớn:

“BẮN—!”

ĐOÀNG ĐOÀNG ĐOÀNG ĐOÀNG ĐOÀNG ĐOÀNG...G...G...!

Một tiếng nổ vang trời dội lại, khiến tai tôi như muốn vỡ tung.

Bọn gnoll đã im ắng đi nhiều, nhưng vẫn còn một vài tên đang động đậy và tiếng kêu vẫn còn nghe thấy.

“Đổi cho đội hai! Đội một nạp đạn! Đội hai, chuẩn bị bắn, BẮN—!”

RẦM RẦM RẦM RẦM RẦM RẦM RẦM RẦM...!

Với hai loạt bắn đồng loạt này, bọn gnoll phía trước đã hoàn toàn im bặt.

“Đổi cho đội ba! Đội hai nạp đạn! Xong thì báo!”

“Nạp đạn xong!”

“Xong!”

“Đã xong!”

“Xong!”

“Nạp đạn xong rồi!”

“Đã xong!”

“Tốt, còn ai chưa xong không!? Không có đúng không!? Tiếp tục tiến lên! Sảnh lớn gần lắm rồi!”

Không một ai hó hé một lời phàn nàn. Đám người của Đội Râu Đỏ vốn không muốn sử dụng súng, và dù là lệnh của Axbeld, trông họ cũng không có vẻ gì là hứng thú với việc nhận lệnh từ tôi. Vậy mà giờ đây, họ đã hoàn toàn trở thành những người lính quy phục. Đó là sức mạnh của súng ống. Thứ vũ khí này không chỉ đáng sợ. Một khi đã bắn, người ta không thể không bị cuốn hút bởi âm thanh, làn khói, ánh lửa, sức giật của nó và cả viên đạn bay đi với một tốc độ kinh hoàng.

Tôi tưởng tượng ra một tương lai nơi quân đội dwarf được trang bị súng ống sẽ hoàn toàn áp chế được bọn gnoll. Ngày đó có lẽ không còn xa nữa.

Biết đâu, hôm nay chính là khởi đầu của chuyện đó.

“Tiến lên...!”

Tôi ra lệnh và chạy nước rút xuyên qua đường hầm.

Các dwarf gào lên theo sau:

“OOOOOOOOOH!”

“UOOOOOOOOOOOOOOOOOH!”

“NUOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOH!”

Chẳng mấy chốc đã đến sảnh lớn. Vừa tiến vào, các dwarf đã ném các bình dầu và châm lửa, ngọn lửa bùng lên soi rõ hình dáng của bọn gnoll.

Có.

Có.

Nhiều như rác.

Là gnoll.

Vô số tên gnoll đang kêu réo inh ỏi và chạy tán loạn khắp nơi.

Và ở phía sâu bên trong, hắn ở đó.

Gnoll King.

...Không.

Làn da xám xịt. Thân hình cơ bắp cuồn cuộn đến mức dị thường. Cánh tay dài. Lông lá đen kịt. Toàn thân trang trí bằng vũ khí, áo giáp và trang sức do dwarf chế tạo. Đúng là có giống với tên Gnoll King mà tôi đã giết... nhưng, có gì đó khác.

Hắn có ngực.

Là vú.

Những sáu cái.

“...Nữ hoàng à?”

Axbeld gầm gừ.

“Không thể tin được. Gnoll cái thường nhỏ con và yếu hơn gnoll đực. Sao lại có thể tồn tại một con gnoll cái như thế này...!”

“Nhưng thực tế là nó đang đứng chình ình trước mặt ta còn gì.”

Tôi nâng súng lên.

“Đội ba, chuẩn bị bắn...!”

“SẴN SÀNG!”

“Sẵn sàng!”

“SẴN SÀNG!”

“Sẵn sàng!”

“Sẵn sàng!”

“SẴN SÀNG...!”

Trước khi tôi kịp ra lệnh "Bắn", Nữ hoàng Gnoll... Gnoll Queen đã...

“BẮNNNNNNNNNNNNNNNNNNNNNNNNNNNNNNNNNNNNNNNNNNNNNNN...!”

...phát ra một tiếng hét không tưởng. Đó là một giọng thé đến nhức óc, âm lượng cũng cực lớn, nhưng vì nghe khá rõ ràng là từ "Bắn", nên chính tôi đây cũng đã chậm trễ trong việc ra lệnh khai hỏa. "Bắn" là cái quái gì chứ, "Bắn". Tôi không biết nó có ý nghĩa gì trong ngôn ngữ của loài gnoll, nhưng nó đã gây ảnh hưởng cực lớn đến chúng. Nói một cách ngắn gọn, bọn gnoll đồng loạt trở nên điên loạn. Vốn đã giống thú vật, giờ chúng còn cúi rạp người xuống như dã thú, đôi mắt sáng rực lên. Bọn gnoll thường ngày chỉ kêu purupuru poruporu, giờ bắt đầu gầm gừ những tiếng như ugan, doan, gahon.

Bọn gnoll rõ ràng đã mất hết lý trí đang ồ ạt xông tới.

Sát khí.

Sát khí.

Sát khí.

Sát khí. Sát khí.

Sát khí. Sát khí. Sát khí.

Sát khí. Sát khí. Sát khí. Sát khí.

Sát khí. Sát khí. Sát khí. Sát khí. Sát khí.

Sát khí. Sát khí. Sát khí. Sát khí. Sát khí. Sát khí.

Sát khí. Sát khí. Sát khí. Sát khí. Sát khí. Sát khí. Sát khí.

Sát khí. Sát khí. Sát khí. Sát khí. Sát khí. Sát khí. Sát khí. Sát khí.

Sát khí. Sát khí. Sát khí. Sát khí. Sát khí. Sát khí. Sát khí. Sát khí. Sát khí.

Sát khí. Sát khí. Sát khí. Sát khí. Sát khí. Sát khí. Sát khí. Sát khí. Sát khí. Sát khí.

Sát khí. Sát khí. Sát khí. Sát khí. Sát khí. Sát khí. Sát khí. Sát khí. Sát khí. Sát khí. Sát khí.

Sát khí. Sát khí. Sát khí. Sát khí. Sát khí. Sát khí. Sát khí. Sát khí. Sát khí. Sát khí. Sát khí. Sát khí.

Sát khí. Sát khí. Sát khí. Sát khí. Sát khí. Sát khí. Sát khí. Sát khí. Sát khí. Sát khí. Sát khí. Sát khí. Sát khí.

Không, phải nói là sự điên cuồng.

Thú thật, trong một thoáng, tôi đã nao núng. Nhưng chỉ là một thoáng mà thôi.

“Đội ba, BẮN—!”

Lệnh của tôi, có kẻ tuân theo ngay, có kẻ chậm trễ. Loạt bắn trở nên rời rạc như tiếng pháo lép bép, tuy giết được vài tên gnoll nhưng không hề làm giảm đi thế tiến công của chúng.

“Đổi cho đội một! BẮN—!”

BÈM BÈM BẸP, BẸP, ĐOÀNG!

“Đổi cho đội hai! BẮN—!”

ĐOÀNG ĐOÀNG ĐOÀNG, BẸP BẸP BẸP ĐOÀNG!

“Đổi cho đội ba...!”

“Kisaragi! Việc nạp đạn...!”

Axbeld hét lên.

Tôi tặc lưỡi. Chết tiệt. Mau kết thúc đi. Kết thúc... không.

“Ngừng nạp đạn! Lui lại! Lui về đường hầm! Nhanh lên...!”

“Có được không!?”

Tôi có cảm giác như Willich đã gào lên như vậy.

Tôi mặc kệ, vung súng ra hiệu.

“Lui! Lui! Đã bảo lui lại! Cứ lui lại đi...!”

Bọn gnoll đã hóa thành cuồng chiến sĩ đang áp sát ngay trước mặt.

Tôi muốn bắn, nhưng không bắn. Giết một hai tên cũng chỉ như muối bỏ bể. Nhưng cũng không thể quay lưng lại với chúng. Các dwarf đang cố gắng lui lại. Ngay từ đầu mà tướng soái như tôi đã bỏ chạy trước thì còn đánh đấm gì nữa. Sẽ vỡ trận, và sẽ thua.

“Delm-Hel-En-Balk-Zel-Arve...!”

Momohina dùng ma pháp Blast [Phát Nổ] thổi bay vài tên gnoll.

“Tốt lắm, Momohina...!”

Tôi đứng vững lại.

Gottheld bắn, và Heinemarie cũng...

“Khư...!”

...siết cò súng.

Millyryl đã rút thanh kiếm mythril ra.

Tôi định nói "Các người lui lại đi," nhưng rồi lại nuốt lời vào trong. Đã đến nước này thì chỉ còn cách cùng hội cùng thuyền mà thôi.

Một giây trôi qua như một phút, hai phút.

Nhanh lên.

Nhanh lên. Mau lên.

Người cuối cùng của nhóm dwarf đang chuẩn bị vào đường hầm.

“Được rồi!”

Tôi vừa lùi lại vừa bắn. Vừa nạp viên đạn tiếp theo, tôi vừa nói:

“Chúng ta cũng lui thôi...!”

“Delm-Hel-En-Blk-Zel-Arve...!”

Momohina lại tung ra một ma pháp Blast [Phát Nổ] nữa.

Gottheld vừa đi lùi vừa bắn, nạp đạn rồi lại bắn một cách trôi chảy.

Heinemarie có vẻ đang loay hoay với việc nạp đạn.

Millyryl lao lên phía trước, chém gục một tên gnoll.

“Kisaragi...!”

Ichika hét lên từ trong đường hầm. Tôi đã để cô ấy ở phía sau Đội Râu Đỏ nên chắc sẽ không sao.

Chỉ còn một chút nữa là đến đường hầm.

“Hỡi những dwarf dũng cảm...!”

Tôi bắn chết một tên gnoll rồi hét lớn.

“Chính là lúc này! Rút rìu ra! Lấy thân mình làm tường thành chặn đứng Bão Gnoll...!”

“OOOOOOOOOOOOH...!”

“OOOOOH...!”

“OOOOOOOOOOOOOOOOOOH...!”

“OOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOH...!”

Lại còn hét lên sung sướng như vậy nữa chứ. Rốt cuộc, dwarf vẫn chỉ là dwarf thôi.

Tôi, Millyryl, Momohina, Gottheld và Heinemarie đồng loạt quay ngoắt lại. Chúng tôi chạy hết tốc lực, lao vào giữa những dwarf đã vứt súng và rút chiến rìu ra. Bọn gnoll ồ ạt lao vào các dwarf, và một cuộc tàn sát bắt đầu. Đường hầm khá hẹp, nên có lẽ sẽ cầm cự được một lúc và giảm thiểu thiệt hại... chết tiệt.

Thất bại rồi.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận