Đại Anh Hùng Thất Nghiệp...
Ao Jyumonji Erectsawaru
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Vol 2 - Điều Duy Nhất Bạn Cần Là Gì? [All You Need Is What]

Chương 53 - Xạ Thủ

0 Bình luận - Độ dài: 2,184 từ - Cập nhật:

Đội Râu Đỏ có tổng cộng ba mươi mốt người. Tất cả đều mặc áo giáp và mũ sắt màu đỏ được trang trí bằng bạc, và được trang bị khiên cùng với rìu chiến cán dài. Nghe nói ngay cả tóc và râu cũng được nhuộm đỏ. Nhân tiện, tóc và râu của đội cận vệ cũng được nhuộm đen.

Các thành viên của Đội Râu Đỏ đều là họ hàng của Axbeld Râu Đỏ. Nói nôm na là người nhà. Những người đàn ông có máu mặt không muốn làm dưới trướng của Rowen, người có quan hệ không tốt với Axbeld, hay những người đàn ông lỡ cỡ không có tài năng làm quan văn nhưng cũng không đủ hung hãn để làm quan võ, mà, nghe nói hầu hết là con trai thứ, con trai ba, con trai tư. Đối với họ, Axbeld là một "ông chú đáng kính", và về cơ bản họ sẽ nghe bất cứ điều gì Axbeld nói. Nghe bảo Rowen cũng đã cho rất nhiều người nhà vào đội cận vệ để củng cố vị thế của mình, và đây có vẻ là một chuyện thường thấy đối với các dwarf. Họ tôn người giỏi nhất trong họ hàng làm sếp, và mọi người sẽ đi theo để phát triển gia tộc.

Nếu là vậy, thì việc cả Rowen và Axbeld đều không coi Bão Gnoll là một "lễ hội" như dân thường cũng là điều dễ hiểu.

Nói cách khác, khác với những kẻ "không có gì trong tay", những người tìm thấy ý nghĩa cuộc sống trong việc rèn đúc và chiến đấu, và coi việc đốt cháy sinh mệnh để chết một cách oanh liệt là một vinh dự, thì những kẻ "có trong tay quyền lực" lại tìm thấy giá trị trong mạng sống của bản thân và những người thân của mình.

Những kẻ "có trong tay quyền lực" có những người để họ phân phát của cải và danh dự, và số lượng đó càng nhiều thì sức mạnh của họ càng lớn. Nếu có con, họ cũng sẽ muốn để lại tiền bạc và quyền lực. Nếu có cháu, họ sẽ yêu thương chúng, và chắc chắn sẽ mong muốn gia tộc được thịnh vượng mãi mãi.

Những kẻ "có trong tay quyền lực" không muốn bị những kẻ "không có gì trong tay" căm ghét vì đã cướp đi "lễ hội" của họ, nhưng bản thân họ lại muốn tránh tham gia hết mức có thể. Họ không muốn chết một cách vô ích. Họ không muốn người thân của mình phải chết.

Lý tưởng của họ có lẽ là, để cho dwarf và gnoll tàn sát lẫn nhau, và sau khi cả hai bên đã suy yếu thì mới ra tay kết liễu, rồi được ca ngợi, ồ Kingslayer, thật tuyệt vời, thật là wonderful, và thế là xong chuyện.

Tôi không cho rằng họ là những kẻ xấu xa. Ai mà chẳng coi trọng bản thân và những người xung quanh mình chứ. Nếu cứ lên án những hành động vì lợi ích cá nhân, thì suy cho cùng, chỉ có sự hy sinh bản thân mới được xem là đúng đắn. Mà như vậy thì thật nực cười.

Nói tóm lại, người ta phủ nhận những kẻ ích kỷ là vì điều đó bất lợi cho bản thân, và cuối cùng đó cũng là để bảo vệ lợi ích của chính mình. Trong cái vì mọi người, thì cái "mọi người" đó, thông thường cũng bao gồm cả bản thân mình. Cũng có những người kỳ lạ hy sinh bản thân để phục vụ người khác, nhưng ngay cả đó cũng là vì họ tìm thấy niềm vui trong hành động đó, nên không có gì thay đổi trong việc họ đang làm vì bản thân.

Bọn họ có lý do của bọn họ, và bọn này có hoàn cảnh của bọn này.

Mỗi người đều hành động theo những lý lẽ khác nhau.

Chỉ có vậy thôi.

Và tôi hành động theo lý lẽ của tôi.

Mục đích của tôi là chấm dứt Bão Gnoll.

Để làm được điều đó, trước hết cần phải tìm ra Gnoll King.

Sau đó, với ba mươi mốt người của Đội Râu Đỏ cộng thêm những người khác, phải chắc chắn kết liễu được Gnoll King.

Tôi đã chia Đội Râu Đỏ thành các cặp hai người, và cử họ đến sáu hố gnoll, ngoại trừ cái hố mà tôi đã vào khi giết tên Gnoll King đầu tiên, để giám sát một cách cẩn thận.

Lần đầu tiên đã thành công bằng cách này, nên lần thứ hai chắc cũng sẽ được. Nếu không được thì thôi, lại nghĩ cách khác.

Quả nhiên, lần này cũng vậy, chỉ có khu vực quanh hố gnoll ở nhánh hầm Stephan là có hoạt động của gnoll rõ ràng là sôi nổi. Gần như không thể sai được. Chắc là trúng rồi.

Trong Đội Râu Đỏ có một dwarf rành về cấu trúc của đường hầm gnoll, và theo lời gã ta, nếu đi thẳng từ hố gnoll ở nhánh hầm Stephan, sẽ đến một nơi rộng lớn từng được dùng làm nhà kho. Nghe nói, có thể đến được đó bằng cách vào từ một hố gnoll khác, ở nhánh hầm Katteruben, dù có hơi xa hơn. Tôi đã quyết định chọn con đường đó làm đường tiến công.

Chỉ còn lại việc tấn công và đập chết Gnoll King.

Tôi có kế hoạch.

Tôi đã thu thập hết số súng và hộp đạn mà Gottheld đã làm từ trước đến nay, và đã dạy cho Đội Râu Đỏ cách sử dụng chúng.

Tất nhiên, vì họ cũng là dwarf, nên họ có một suy nghĩ rằng, vũ khí tầm xa thì... Đứa nào đứa nấy đều tỏ ra từ chối, nhưng tôi đã để Axbeld thuyết phục. Axbeld rất hợp tác với tôi. Cũng không có gì là bất ngờ. Axbeld có âm mưu của riêng mình. Có lẽ, hắn ta đang nghĩ đến việc biến súng thành "sức mạnh " của mình. So với Rowen, người lãnh đạo đội cận vệ, phe của Axbeld thua kém rất nhiều về số lượng, nhưng uy lực của súng lại rất lớn. Súng của Gottheld có thể sẽ có ảnh hưởng lớn đến cuộc đấu tranh quyền lực trong tương lai.

Thôi, chuyện đó thì sao cũng được. Tôi chỉ làm những gì mình muốn, theo cách mình muốn.

Những người đàn ông dwarf quen với việc rèn đúc rất khéo tay, và dù có miễn cưỡng luyện tập, họ cũng đã nhanh chóng có thể sử dụng được súng.

Hai mươi lăm dwarf cầm súng nạp đạn từ miệng nòng kiểu cũ.

Sáu người còn lại thì cầm súng nạp đạn từ phía sau kiểu mới.

Axbeld cũng cầm súng nạp đạn sau. Râu Đỏ-dono đã học cách sử dụng nhanh hơn cả thuộc hạ của mình.

Willich có vẻ cũng đã quyết tâm, và đã có thể sử dụng được súng nạp đạn sau sau khi bắn vài phát.

Momohina thì có ma thuật. Ichika là nhân viên y tế. Millyryl thì tôi để làm hộ vệ.

Gottheld tất nhiên là một xạ thủ, có thể nói là duy nhất.

Nhà của Gottheld đã bị bọn gnoll phá tan hoang, và gần như không còn khẩu súng hoàn chỉnh nào, nhưng lại có rất nhiều linh kiện. Gottheld đã vội vã lắp ráp chúng, và với sự giúp đỡ của Willich và Axbeld, việc có thể có được số lượng súng này là một điều may mắn.

Mà vẫn còn lại một khẩu.

“...Heinemarie không dùng vũ khí tầm xa đâu. Sẽ không dùng đâu!”

“Vậy á.”

Tôi vẫy tay như đang xua một con chó hoang.

“Vậy thì, cô ở nhà nhé.”

“Ngươi nói gì...!?“

“Tất nhiên rồi. Những kẻ không nghe lời, chỉ cần ở đó thôi đã là một sự cản trở rồi.”

“Heinemarie không cản trở đâu! Vả lại, cô elf và cô gái loài người kia cũng không cầm súng mà!”

“Momohina có ma thuật, một thứ vũ khí tầm xa. Ichika phải chữa trị khi có ai đó bị thương. Millyryl là vệ sĩ của tôi.”

“Ha, Heinemarie này, cũng có thể bảo vệ Kisaragi...”

“Không cần. Có Millyryl là đủ rồi.”

“...Ng-ngươi tin tưởng elf đến vậy à...!”

“Nếu không tin tưởng thì đã không để bảo vệ rồi.”

“Kisaragi-sama...”

Millyryl mắt rưng rưng, trong khi bộ ngực thì rung lên. Có lẽ bạn sẽ nghĩ, làm sao mà bộ ngực lại có thể rung lên như vậy chứ, nhưng chỉ cần vặn người một chút là nó đã thực sự rung lên rồi. Tốt nhất là không nên coi thường bộ ngực của Millyryl.

“Nhưng...! Nhưng mà...!”

Heinemarie cúi đầu, cắn chặt môi dưới.

...Này, cắn mạnh quá rồi đó. Dù có thế nào đi nữa.

“Này.”

Tôi véo cằm Heinemarie rồi nâng lên.

“Dừng lại đi. Rách miệng đó.”

“H...!”

Mắt Heinemarie quay cuồng.

“G-gì, ngươi, g-gì vậy, c-cái này, tư thế này...”

“Hả? Tư thế...”

“Kisaragi.”

Gottheld chĩa nòng súng về phía tôi.

“Nói trước nhé, con gái ta vẫn còn trong trắng.”

“Ch-cha!?”

Heinemarie tròn mắt, mặt đỏ bừng.

“...Ai biết được chứ. Mà khoan, đừng có chĩa súng. Nói bao nhiêu lần mới hiểu đây.”

Tôi túm lấy nòng súng của Gottheld rồi giật lấy, sau đó chìa nó về phía Heinemarie.

“Nếu muốn đi theo thì cầm lấy cái này đi, Heinemarie.”

“...Đó là của cha, của... của gã đàn ông đó mà.”

“Ừ. Đúng vậy. Súng của tôi cũng vậy. Tất cả đều do Gottheld làm. Cô, có biết tại sao Gottheld lại làm súng không?”

“Tại sao...? Ch-chuyện đó... gã đàn ông đó, là vì ông ta là một kẻ hèn nhát...”

“Có lẽ vậy.”

Tôi khẽ nhún vai.

“Gottheld đã tạo ra súng vì ông ta không muốn mất thêm ai nữa. Mà nói đó là hành động của một kẻ hèn nhát thì cũng không sai. Nhưng tôi thì lại nghĩ đó là một ý tượng hay. Hơn nữa, ông ta còn không ngừng cải tiến, và khẩu súng kiểu mới đã dễ sử dụng hơn nhiều so với kiểu cũ. Thật đáng nể, phải công nhận là rất giỏi.”

“Cha... gã đàn ông đó, vốn dĩ là một thợ rèn nổi tiếng. Ngay cả Heinemarie cũng, đã từng rất tự hào! Nhưng, vì đã bắt đầu làm những thứ vũ khí tầm xa, nên danh tiếng đó cũng đã rơi xuống đáy! Dù có một tài năng phi thường như vậy...”

Ài.

Phiền phức quá.

“Này cô,” Tôi vò đầu bứt tai. “Mẹ cô hay anh cô, đã tử trận đúng không. Lúc đó, cô đã nghĩ gì?”

“Là một cái chết vinh quang.”

Heinemarie trả lời ngay lập tức, nhưng trong một khoảnh khắc, mặt cô ấy đã co giật.

“Tất nhiên là đã rất vui. Cả mẹ và các anh, đã chiến đấu giỏi và đã chết một cách oanh liệt. Heinemarie, đã rất vui.”

“Chỉ có vậy thôi à?”

“Chỉ có vậy là sao...”

“Tôi không nói là cô vui mừng là nói dối. Chỉ là, có lẽ cô đã vui, nhưng không buồn à? Không cô đơn à? Cô không khóc một mình à? Vì không thể nói những chuyện như vậy với ai, nên đã khóc một mình.”

“...H-Heinemarie... đã...”

Heinemarie mím môi, rồi lắc đầu.

“Heinemarie, kh-không, buồn... không, cô đơn...”

“Cha cô đã rất buồn, và rất cô đơn. Vì vậy, ông ta không muốn mất cả cô nữa. Ông ta đã tạo ra một thứ vũ khí có thể giết kẻ thù mà không cần phải đến gần, mà bản thân không bị thương, mà không phải mạo hiểm mạng sống. Cái này.”

Tôi ép khẩu súng vào tay Heinemarie.

“Cái này, là một thứ vũ khí mà cha cô đã dồn hết tâm huyết để tạo ra, vì muốn chính cô sử dụng nó. Ông ta đã làm nó vì cô. Để bảo vệ cô. Vì vậy, cô hãy dùng cái này, Heinemarie. Và hãy chiến đấu bên cạnh tôi. Bên cạnh tôi và cha cô. Tôi, những đồng đội của tôi và cha cô sẽ bảo vệ cô. Sẽ không để cô chết. Hiểu chưa?”

Không mất nhiều thời gian, cho đến khi Heinemarie ôm chặt khẩu súng của Gottheld và bật khóc.

“...Hiểu rồi.”

“Tốt.”

Tôi xoa đầu Heinemarie.

“Vậy là được.”

“Kisaragi.”

“Hả?”

Nhìn lại, thì thấy Gottheld đang kề mũi một con dao có vẻ rất sắc vào gáy tôi.

“...Ông đang làm gì vậy hả?”

“Cậu phải chịu trách nhiệm đó.”

“Trách nhiệm cái gì chứ?”

“Phì.”

Gottheld khẽ cười rồi rút dao lại.

“Trận chiến là trên hết.”

Nhìn thấy vẻ mặt đầy sức sống đó của Gottheld, một vẻ mặt mà ông ta chưa từng cho tôi thấy, tôi không khỏi nghĩ.

Rốt cuộc thì ông ta cũng là một dwarf thôi.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận