Vol 2 - Điều Duy Nhất Bạn Cần Là Gì? [All You Need Is What]
Chương 33 - Tân Bốc Lên Tận Mây Xanh
0 Bình luận - Độ dài: 1,676 từ - Cập nhật:
Dường như nếu cứ ở gần Sông Tear thì bọn lizardmen sẽ xuất hiện không ngớt, nên chúng tôi đã quyết định tạm thời rời khỏi con sông.
Nhưng lại bị một bầy lizardmen đuổi theo.
Trông thì của chúng hầm hố vậy thôi chứ thực ra bọn chúng nhỏ hơn con người khoảng một vòng.
Tuy hầu hết đều cầm thương nhưng ngoài ra chúng chỉ đeo những chiếc vòng cổ làm từ xương hay gì đó, và ngọn thương cũng chỉ là một cây gậy gỗ được buộc vào một hòn đá hay khúc xương được mài nhọn, một thứ vũ khí thô sơ.
Đầu óc của chúng có lẽ không tốt lắm. Không thấy chúng nói chuyện và có vẻ cũng không có trí tuệ để suy nghĩ những chuyện phức tạp.
Tôi đoán rằng, ngay cả giáo mác hay vòng cổ cũng không phải là do chúng tự phát minh ra, mà là bắt chước những chủng tộc có trí tuệ như con người.
Chỉ là số lượng của chúng rất đông.
Từng tên một thì không phải là đối thủ của Kiếm Vũ Sư Millyryl, và ma thuật của Momohina cũng rất hiệu quả, ngay cả Ichika, một tu sĩ nhưng có thần kinh vận động tốt, cũng không dễ dàng bị đánh bại, nhưng với số lượng đông như vậy thì không thể làm gì được.
Và tôi đã bất đắc dĩ phải quyết định rút lui.
Càng ra xa con sông, số lượng lizardmen đuổi theo càng ít đi, nhưng mãi vẫn không về không.
“Temujin thì...!”
Tôi kiểm tra xung quanh.
Kia rồi.
Temujin đang chạy trước chúng tôi.
Phía sau là lizardmen.
Bên phải cũng có, bên trái cũng có lizardmen.
“Có cần giảm bớt số lượng không ạ...!?”
Millyryl nói vậy, nhưng hơi thở của cô ấy đã rất gấp gáp. Bộ ngực cũng đang rung lắc một cách kinh khủng. Cái đó không đau à?
“Không.”
Tôi nhảy lên một cái cây gần đó.
“Leo lên! Cứ leo lên! Leo lên hết đi!... Temujin! Mày chạy đi!”
“Hihiin!”
Tiếng hí của Temujin như muốn nói, không cần bảo tao cũng làm vậy.
Tôi đã leo lên cây.
Millyryl chạy vài bước trên thân cây khoảng hai mét đầu, rồi từ đó leo lên.
Momohina thì nhanh một cách đáng nể. Cô ấy leo lên thoăn thoắt. Giống như một con khỉ.
Ichika so với Millyryl và Momohina thì có vẻ vất vả hơn, nhưng cũng không tệ. Tốc độ cũng khá.
“...C-cao quá. N-nếu không nhìn xuống thì...”
Dù có vẻ đang rất vất vả.
Chẳng mấy chốc, bọn lizardmen đã tụ tập quanh cái cây mà chúng tôi đang leo.
“C-có sao không ạ...?”
Millyryl đứng trên một cành cây khá to một cách vững vàng.
“Nyuho~...”
Momohina treo mình trên một cành cây cao, chỉ dùng hai chân, trông như khỉ hay đúng hơn là gần như là khỉ rồi.
“D-dưới đó, sao rồi!?“
Ichika đang bám chặt vào thân cây, nhắm tịt mắt lại.
“Vẫn còn ở đó à!? Còn không!? Bọn lizardmen!?”
Tôi thở dài.
“Tự mình nhìn đi.”
“N-nếu làm được thì đã không hỏi! Nhìn xuống là tôi không cử động được nữa mất...”
“Với cái trình trạng đấy sao mà bà xuống được đây.”
“Làm sao mà biết được! Là do cậu bảo leo lên, nên tôi mới leo lên mà!”
“Oa! Nguy rồi!”
Tôi hét lên, và Ichika...
“Kyaaaaaa! Này, gì vậy!? Chúng đến à!? Bọn lizardmen!? Chúng leo lên à!? Này, nói đi! Sợ quá, sợ quá, sợ quá! Tôi không muốn nữa...!”
“Không có đến.”
“Ể.”
Ichika mở mắt ra nhìn xuống.
Ngay lập tức, toàn thân cô ấy cứng đờ.
“Hiiiiiiii. Cao quáaaaaa. S-sẽ rơi mất. Cứu với~”
“Itchon-chon, Itchon-chon.”
Momohina đu đưa cơ thể đang treo chỉ bằng hai chân.
“Không sao, không sao đâu~. Nhìn nè, nhìn nè. Này này. Dù có làm thế này, cũng hoàn toàn không sao cả~.”
“Hí da~. D-dừng lại đi Momohina! Rơi, rơi, rơi mất, không được, nguy hiểm!”
“Không rơi đâu mà~.”
“Dừng lại, không được, không được, tuyệt đối không được, t-tim tớ...!”
“Mà này...”
Millyryl vẫn đang trong tư thế cầm sẵn thanh kiếm mythril.
“Bọn lizardmen. Chúng không leo lên nhỉ?”
“Muốn leo cũng không leo được đâu.”
Tôi hất cằm chỉ về phía bọn lizardmen đang đi loanh quanh dưới gốc cây.
“Với cái thân hình đó. Trông không có vẻ gì là thích hợp để leo cây. Chúng vừa sống dưới nước vừa sống trên cạn, chắc là ăn cá hay gì đó, nên trong cuộc sống hàng ngày chắc chẳng có việc gì phải leo cây.”
“Đến mức đó mà ngài cũng nhìn thấu... quả nhiên là Kisaragi-sama!”
“Chừng này thì đương nhiên rồi. Mà này băng quấn ngực của cô bị lệch, sắp lộ ngực ra rồi kìa.”
“Ha...! Th-thật là thất lễ...!”
Khoảng mười đến mười lăm phút sau, bọn lizardmen đã giải tán.
Để chắc chắn, chúng tôi đã đợi cho đến khi chúng biến mất hoàn toàn rồi mới xuống cây... nhưng mà.
“...Không xuống được. Không được. Chết mất.”
Ichika vẫn bám chặt vào thân cây, không chịu xuống.
“Không sao đâu~.”
Momohina gọi từ dưới lên.
“Itchon-chon, từ đó nhé, nếu có rơi xuống, thì chắc cũng không chết đâu~. Không cao lắm đâu~. Nếu có bị thương, thì có thể dùng ma thuật của Itchon-chon để chữa mà~.”
“...Tớ biết chứ! Đầu óc tớ hiểu cả mà! Nhưng cơ thể nó cứ...”
“Mừ~. Rắc rối nhỉ~.”
“Ichika-san!”
Millyryl dang rộng hai tay.
“Tiểu nữ sẽ đỡ cô! Xin hãy nhảy xuống đây...!”
“Kh-không được!”
Ichika lắc đầu lia lịa.
“Dù ngực của Millyryl có to đến đâu, chuyện đó cũng không thể!”
“Kệ nhỏ đấy đi.”
Tôi bắt đầu đi.
Đi được một đoạn, tôi quay lại.
“Làm gì vậy, Momohina, Millyryl. Đã bảo là kệ Ichika đi mà.”
“Unya?”
“Nh-nhưng mà...!”
“Thôi được rồi, đến đây. Temujin! Mày cũng vậy.”
Tôi gọi, và Temujin đang lánh nạn ở xa đã chạy về phía tôi.
Tôi quay lưng lại với cái cây có Ichika và bước đi.
Rảo bước.
“Nư~. Kisaragicchon, đợi tớ với~.”
Momohina đi theo trước.
Một lúc sau...
“...Là chủ mệnh, phải không ạ. Không còn cách nào khác... Ichika-san, xin lỗi cô...”
...Millyryl cũng vậy.
“Kh-khoan đã...!? Đùa phải không!? Đ-đừng đi!? Đừng bỏ tôi lại mà! Này...!”
Ichika đang la hét, nhưng lờ đi, lờ đi, lờ đi. Chỉ có một cách là lờ đi. Hoàn toàn lờ đi.
“Ư~...”
Momohina gầm gừ.
Tôi liếc nhìn ra sau, cô ấy đã dừng lại và đang nhìn về phía Ichika.
Tôi nói nhỏ:
“Momohina.”
“...Hoya?”
Khi Momohina quay về phía này, hết cách, tôi đã nháy mắt một cái.
“Ha.”
Momohina tròn mắt, gật đầu lia lịa, rồi cười "kishishi~".
Và rồi cô ấy vừa nhảy chân sáo vừa đuổi kịp tôi, rồi khoác tay.
“Đi thôi đi thôi~. Bai bai Itchon-chon~”
Millyryl cũng chạy đến chỗ tôi.
“...Như vậy có được không ạ?”
“Được hay không được cái gì. Im lặng mà làm theo lời tôi đi.”
“V-vâng. Xin lỗi ngài...”
“Buhihi~n.”
Temujin cũng đã đến.
Tôi vừa bị Momohina đang nhảy chân sáo kéo đi, vừa dẫn theo Millyryl và Temujin, và không hề kiểm tra tình hình của Ichika.
Vì không cần thiết.
Không cần nhìn, tôi cũng biết rõ như lòng bàn tay.
Ichika bây giờ đang phân vân.
“Thật là hết chịu nổi! Gì vậy chứ! Không thể tin được! Sao lại bỏ đi! Tàn nhẫn! Quá tàn nhẫn! Không thể nào! Kisaragi thì không nói, nhưng ngay cả Momohina và Millyryl cũng! Sao lại vậy!? Rốt cuộc là sao!?”
...vừa nói những lời như vậy, vừa cân nhắc xem, giữa việc xuống cây và việc bị bỏ lại một mình, cái nào đáng ghét hơn, đáng sợ hơn.
Mà câu trả lời thì đã có sẵn rồi.
“Thôi được rồi! Tôi không biết nữa! Dù có ra sao tôi cũng không biết đâu! Nếu tôi chết thì cậu phải chịu trách nhiệm đó! Tuyệt đối sẽ không tha thứ đâu!”
...có lẽ Ichika sẽ nói những lời như vậy, rồi nhắm chặt đôi mắt rưng rưng nước mắt.
Và rồi, vì từ từ thì không thể, nên chắc chắn cô ấy sẽ tuột xuống một cách nhanh chóng.
Thấy chưa.
“...Kyaa!”
Tôi nghe thấy một tiếng hét.
Tôi dừng lại và quay lại.
Ichika đang bám vào gốc cây, ngồi bệt trên mặt đất.
“...Ui daaaaa...”
“Yeah~! Itchon-chon, xuống được rồi ha~!”
Momohina vui vẻ la hét.
“Kisaragi-sama...”
Millyryl nhìn tôi với vẻ mặt kinh ngạc.
“Không lẽ nào, ngài đã thấy trước được chuyện này, nên đã cố tình...?”
Tôi không trả lời, leo lên lưng Temujin.
“Này. Nhanh lên, Ichika. Lần này bỏ đi thật đó.”
“...koanfgdjgbhdiuagaddadgjadg!”
Ichika đứng dậy và đang gào thét, nhưng tôi chẳng hiểu cô ấy đang nói gì.
Tôi cúi đầu cười một chút. A~, vui thật.
Mà chuyện đó thì thôi.
“Millyryl.”
Tôi gọi nhỏ, Millyryl có vẻ đã hiểu, không nhìn về phía tôi mà thì thầm đáp lại:
“Vâng, Kisaragi-sama.”
“Phía sau, chéo về bên trái. Gần Ichika hơn chúng ta. Có thứ gì đó đúng không. Cô thấy không?”
“...?”
Millyryl nhanh chóng liếc nhìn về hướng đó.
“Có ạ. Màu đen... là người? Có lẽ vậy. Nhưng chắc chắn không phải là elf hay dwarf...”
“Cả cô cũng không biết à.”
“Xin lỗi ngài... a.”
“Sao thế?”
“Biến mất rồi ạ.”
Tôi nhìn quanh. Lúc nãy còn có một sinh vật hình người màu đen ló mặt ra từ bụi rậm, nhưng đúng là không còn nữa.
“klgsdhgdmlkeithgldbc...!”
Ichika vừa dùng đầu đoản trượng chọc chọc xuống đất vừa đi, vừa vẫn đang la hét những điều khó hiểu. Nên gọi là vừa khóc vừa tức giận à? Trông thảm hại thật.
Tuy nhiên, sinh vật đó là gì nhỉ?
Dường như nó đang lén lút theo dõi chúng tôi...


0 Bình luận