Vol 2 - Điều Duy Nhất Bạn Cần Là Gì? [All You Need Is What]
Chương 31 - Vươn Tới
0 Bình luận - Độ dài: 1,781 từ - Cập nhật:
Dù là đi bộ, nghỉ ngơi, hay là cắm trại chuẩn bị đi ngủ, con nhỏ Ichika cũng luôn ồn ào hỏi đi đâu, định đi đâu, làm gì, mục đích là gì, nên tạm thời, tôi đã quyết định sẽ không nói chuyện với Ichika một lời nào.
Ichika bị tôi lờ đi liên tục, cuối cùng đã bắt đầu rưng rưng nước mắt, nhưng mà đó cũng là một bài học tốt cho nhỏ.
Cần phải vứt bỏ cái suy nghĩ ngọt ngào rằng, cứ yêu cầu là sẽ có câu trả lời.
Nếu thực sự muốn có câu trả lời thì tự mình nghĩ ra đi, và nếu không làm được mà phải dựa dẫm vào người khác, thì không được chỉ biết đòi hỏi, mà phải có chút sáng tạo chứ.
“Ví dụ như, biểu diễn một tiểu phẩm hài cực kỳ thú vị hay một trò đùa độc đáo chẳng hạn...”
Tôi vừa cho cành cây khô vào lửa trại vừa lẩm bẩm, và Ichika đang ngồi đối diện đã giật vai một cái.
“...Tiểu phẩm hài?”
Ichika có lẽ đang hỏi tôi, nhưng tôi chỉ đang lẩm bẩm một mình thôi.
“A~. Muốn xem tiểu phẩm hài quá~. Tiểu phẩm hài~. Nếu mà được xem một tiểu phẩm hài cực kỳ thú vị, thì biết đâu tôi lại lỡ miệng nói ra kế hoạch sắp tới. Nếu tiểu phẩm hài đó thú vị~. Có lẽ sẽ lỡ lời nói ra~. Cũng có khả năng đó nhỉ~.”
“Tiểu phẩm... hài...”
Ichika cúi đầu, có vẻ đang suy nghĩ rất nghiêm túc.
Nhân tiện, Momohina và Millyryl đang nằm ngủ bên cạnh.
Vẫn còn ở trong Rừng Kagemori. Trong khu rừng này có cả những loài thú ăn đêm nguy hiểm, nên khi cắm trại mà không thay phiên nhau canh gác thì sẽ không ổn.
“Tiểu phẩm hài,” Ichika ngước lên nhìn tôi như đang dò xét. “Một mình có làm được không...?”
Tôi tất nhiên là không trả lời. Vì tôi chỉ đang lẩm bẩm một mình thôi mà.
Ichika mím chặt môi, rồi lại cúi đầu.
“...Nhưng mà, tiểu phẩm hài, thì tôi... không có kịch bản... mà, làm sao mà ứng biến được... nh-nhưng, nếu là một trò đùa độc đáo thì, có lẽ...”
Sau khi lẩm bẩm một hồi, thứ mà cô ta tung ra, lại là cái đó à.
Ichika làm hình chữ V bằng cả hai tay, rồi đặt ở hai bên mắt.
“M-mặt, nạ, vũ, hội...”
..............................
......................
............
........
Tôi thở dài.
“V-vừa rồi, không tính!”
Ichika mặt đỏ bừng, xua tay lia lịa.
“X-xin lỗi... chăn... bị, thụt vào. A, không phải, không phải vậy, xin lỗi, b-bị, thổi bay. Quả nhiên, vừa rồi cũng không tính! Xin lỗi, m-móng xước... móng xước? Kh-không được, không phải móng xước, l-l-lê... lê? Tôi không hiểu nữa rồi, xin lỗi, xin lỗi... thôi, hay là tiểu phẩm hài...”[note75780]
Tôi rất muốn khuyên cô ấy đừng làm vết thương lớn thêm, đừng khoét sâu vào vết thương nữa, nhưng không may là tôi vẫn đang ở trạng thái phớt lờ.
Mà khoan đến mức này thì đúng là đáng thương thật.
Tôi cảm thấy không thể ngồi yên được nữa, nên đã lay Momohina và Millyryl dậy.
“Này, Momohina. Millyryl. Dậy đi. Sắp đến lúc đổi ca rồi đó.”
Hai người họ dậy ngay lập tức, và tôi nằm xuống.
“Nư~? Itchon-chon, sao thế~?”
“Ichika-san, có chuyện gì vậy ạ?”
“...Không có gì.”
Ichika đang vô cùng suy sụp và được Momohina và Millyryl an ủi nhưng mặc xác nhỏ. Tôi ngủ.
Cứ như vậy, chúng tôi đã mất đến ba ngày để ra khỏi Rừng Kagemori.
Mà nếu tính theo đường chim bay thì chắc không đến mức đó nhưng vì bị chia cắt bởi những vết nứt trên mặt đất, nên không thể đi thẳng được.
Trong số những thứ tôi mua ở Alnortuu có cả bản đồ, nhưng không có bản đồ nào ghi chi tiết về Rừng Kagemori.
Có lẽ là vì lý do phòng thủ. Elf dường như ghi nhớ địa lý của Rừng Kagemori bằng chính đôi chân của mình và không để lại bất kỳ ghi chép nào.
Nếu không nhờ Millyryl dẫn đường, ngay cả tôi chắc cũng đã bị lạc.
Việc gần như tránh được những con mãnh thú nguy hiểm như Báo Bóng Đêm cũng là nhờ có Millyryl.
Vì tôi chỉ chỉ phương hướng, nên có lẽ Millyryl đã đoán được phần nào đích đến.
Nhưng Momohina thì có vẻ chỉ cần là một nơi không biết là được, nên không quan tâm, còn Ichika, người hoàn toàn không có cảm nhận về phương hướng, thì chắc chắn là không biết gì cả.
Dù vậy cuối cùng Ichika cũng đã không còn hỏi nữa, tôi hài lòng về điều đó và chúng tôi đã đi xuyên qua một vùng núi khô cằn, nơi được cho là dấu tích của một cuộc chiến xa xưa, và một vùng đầm lầy xám xịt đầy sương mù về phía đông bắc, trong bốn ngày.
Cuối cùng chúng tôi đã đến được một con sông tên là Sông Tear.
Tôi cho Temujin dừng lại ở bờ sông rồi chỉ về phía thượng nguồn của Sông Tear.
“Đích đến của tôi là ở đó.”
“Ở đó là...”
Ichika nhìn theo hướng tôi chỉ, rồi cau mày.
“Núi...?”
“Wao~!”
Momohina tràn đầy năng lượng, nhảy tưng tưng.
“Núi à~! Núi~! Núi à núi~!”
Tuy có cảm giác gì đó sai sai, nhưng vì con nhỏ có vẻ vui, nên chắc cũng không cần phải bắt bẻ.
Millyryl gật đầu như thể đã hiểu ra.
“Quả nhiên, là Dãy Núi Kurogane.”[note75781]
“Thì đúng.”
Tôi bẻ cổ một cái. Tôi đã nghĩ khớp sẽ kêu, nhưng lại không.
“Ở Dãy Núi Kurogane nghe nói có một chủng tộc lùn tịt và râu ria rậm rạp tên là dwarf sinh sống. Elf ghét dwarf, đúng không?”
“Tiểu nữ thì, không đặc biệt ghét...”
Millyryl vội nhìn đi chỗ khác. Phản ứng đó thì, chắc là không đến mức ghét nhưng cũng không ưa.
“Người râu ria à~”
Momohina dùng ngón tay làm râu, rồi cười "nihihi~".
“Dwarf dwarf! Muốn gặp dwarf quá đi~”
“...Dwarf.”
Ichika nhíu mày lo lắng. Vẫn nhát gan như mọi khi.
“Gặp những dwarf đó, là mục đích của cậu à?”
“Ai biết được.”
“...”
“Cũng chưa chắc. Không biết chừng lại khác đó.”
“Nói rõ ràng đi! Đã đến tận đây rồi mà!”
“Không.”
“Tại sao!”
“Chẳng có gì phải khóc cả.”
“Không có khóc!”
“Mắt bà đỏ hoe rồi kìa.”
“Cái này...! Không phải, chỉ là bụi bay vào mắt thôi!”
“Cái gì!?”
Tôi giả vờ hoảng hốt, xuống ngựa, rồi áp sát Ichika và nắm lấy vai cô ấy.
“Bụi bay vào mắt à!? Bên nào!? Mắt phải hay mắt trái!?”
“Ể...?”
“Cho tôi xem, tôi sẽ lấy cái bụi đó ra cho!”
“...K-không, cái đó... chỉ là, lời nói ví von thôi...”
“Nói dố~i.”
“...!”
Ichika dùng lòng bàn tay đập một tiếng "bốp" vào ngực tôi.
“Đau đó. Làm gì vậy, đồ con gái hung bạo.”
“Là do cậu nói dối!”
“Nói là bụi bay vào mắt, chẳng phải bà là người nói dối vớ vẩn trước sao.”
“Ch-chuyện đó...! Chuyện đó... là do tôi không tốt, nhưng mà...”
Ichika đang sụt sịt mũi. Thật tình, trêu chọc con nhỏ này vui thật.
Tuy nhiên, cũng không phải là lúc để chơi đùa.
“Nufư~...?”
Momohina đang nhìn quanh.
Millyryl nhận ra điều đó, rồi đặt tay lên chuôi kiếm.
Ở đâu?
Tôi định đưa tay ra sau kiếm. Rồi lại thôi, khẽ cười gượng.
Không có ở đó. Thanh Soul Collector, đã không còn nữa. Chính tôi đây mà. Mà chuyện đó thì đã sao chứ.
Tôi đã mất đi thanh Ma Kiếm Soul Collector có khả năng một đòn kết liễu. Kẻ đã trộm nó, có lẽ là undead. Lính tình nguyện Saji, chủ nhân ban đầu của Soul Collector, cũng đã bị một tên undead có bốn cánh tay tương tự truy đuổi và lúc tôi tìm thấy thì anh ta đang hấp hối.
Tên undead đó đã theo dấu vết của Soul Collector và không biết bằng cách nào, cuối cùng đã tìm đến tôi.
Tôi không biết rõ về undead. Nhưng có lẽ thanh ma kiếm đó rất quan trọng đối với chúng. Xét đến uy lực và hiệu quả của nó, cũng không phải là không thể hiểu được.
Đêm bị cướp mất Soul Collector, tôi đã suýt bị giết. Không chỉ tôi, mà cả Millyryl, Ichika, Momohina cũng có thể đã chết. Nếu bị thanh kiếm đó làm bị thương dù chỉ một chút, thì đã ra nông nỗi đó.
Tôi, chúng tôi, đã may mắn.
Tất nhiên là tôi cũng đã nghĩ đến việc đoạt lại nó. Thú thật thì tôi đã nghĩ đến rất nhiều.
Tuy nhiên, càng nghĩ, tôi lại càng phải đi đến kết luận rằng, đó là một hy vọng viễn vông.
Thì cũng phải thôi.
Tên undead đó đã lẻn vào phòng chúng tôi ngủ và đã cướp được thanh ma kiếm một cách dễ dàng, rồi biến mất trong nháy mắt. Tìm thế nào đây? Saji đã nói rằng anh ta có được Soul Collector ở sâu trong lãnh địa cũ của Vương quốc Ishmal. Lãnh địa cũ của Vương quốc Ishmal nghe nói là căn cứ của undead. Dù có đến đó, cũng chẳng có một chút manh mối nào, thì làm sao mà tìm được nó? Nó có thể chỉ là một tên tay sai được lệnh đi đoạt lại thanh ma kiếm. Hay đúng hơn, có lẽ là vậy.
Nghĩ một cách bình thường thì không thể, và nghĩ một cách phi thường cũng không thể.
Vậy thì, làm sao đây?
“Sông kìa~...!”
Momohina hét lên. Cùng lúc đó hoặc ngay sau đó, một âm thanh khác với tiếng sông chảy đã vang lên.
Tôi nhìn về phía Sông Tear. Ban đầu, tôi cứ tưởng là cá sấu. Trông cũng hơi giống, nhưng không phải. Cá sấu không đi bằng hai chân. Cũng không cầm thương ở tay. Người cá sấu. Không, là người thằn lằn à. Một người thằn lằn đã ló đầu, rồi cả người lên khỏi mặt sông.
Không chỉ một tên.
Hai, ba, bốn... năm tên.
Có năm tên.
“Kia là...!”
Millyryl rút thanh kiếm mythril ra.
“Tuy chưa từng thấy, nhưng có lẽ là lizardmen...!”
Bọn lizardmen lần lượt lên khỏi bờ sông.
“Tốt.”
Tôi khoanh tay, rồi gật đầu một cách mạnh mẽ.
“Mọi người cố lên.”


0 Bình luận