Vol 2 - Điều Duy Nhất Bạn Cần Là Gì? [All You Need Is What]
Chương 47 - Số Phận Của Cơn Bão
0 Bình luận - Độ dài: 1,246 từ - Cập nhật:
Tiếng súng vang lên một cách trầm đục trong đầu của Gnoll King.
Phía sau đầu của hắn nổ tung, xương trắng, não vàng và máu đỏ văng tứ tung.
Tôi đã thấy được khoảnh khắc con mắt trái của hắn mất đi tiêu cự.
“...Uộc!”
Hắn ngã nhào về phía tôi, và tôi đã bị đè bẹp một cách bất lực.
Nòng súng đang nhô ra từ cái lỗ trên đầu hắn.
Tôi cố gắng đẩy hắn ra, nhưng nặng quá. Thật là một sức nặng kinh khủng.
Máu me thì be bét.
Kinh tởm.
“...Không cử động được.”
(*Cái ảnh minh họa trông khác là bởi nó là hàng Light Novel nhé.)
“Shyaiyaiyaiyaiyaaaa...”
Đột nhiên, bọn gnoll bắt đầu phát ra những âm thanh kỳ lạ.
“Shyaiyaiyaiyaiyaaaaaa...”
“Shyaiyaiyaiyaiyaaaaaaaa...”
“Shyaiyaiyaiyaiyaaaaaaaaaa...”
“Shyaiyaiyaiyaiyaaaaaaaaaaa...”
“Shyaiyaiyaiyaiyaaaaaaaaaaaaa...”
“Shyaiyaiyaiyaiyaaaaaaaaaaaaaa...”
Tôi đã có chút chuẩn bị tinh thần rằng, bọn gnoll sẽ xúm lại để trả thù cho vua của chúng.
Nhưng chuyện đã không phải vậy.
“Kisaragi...!”
Ichika chạy tới, cố gắng đẩy cái xác của Gnoll King ra.
“Ự...! Khụ...! Kh-không, nhấc lên nổi...!”
“Thôi đi. Bẩn hết đó.”
“Nhưng mà...!”
“Cứ để cho Heinemarie!”
Heinemarie bay tới và tuy không mấy nhẹ nhàng, nhưng...
“Hự...!”
...cô ta đã đẩy được cái xác của Gnoll King ra khỏi người tôi một chút.
Tôi bò ra từ dưới cái xác, rồi nhìn quanh.
Bọn gnoll vẫn đang ngước lên trời.
“Shyaiyaiyaiyaiyaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa...”
...chúng đang kêu lên bằng những giọng nói có phần bi thương.
“UWAHAHAHAHAHA—!”
“HỰA—!”
“Bây giờ!”
“Giết—!”
“Giết sạch—!”
Những dwarf còn sống sót đang lao vào tấn công bọn gnoll đang như đang khóc thương cho cái chết của vua chúng.
Trong số đó, tôi đã thấy bóng dáng của Ozvan mắt chột và Siegbern hói và đến cả tôi cũng phải kinh ngạc.
Bọn họ vẫn còn sống à.
“Là tiếng khóc than của gnoll.”
Gottheld không cầm súng. Willich đứng cạnh ông ta, vai vác thanh đại kiếm, có vẻ hơi nôn nóng, nhưng tạm thời vẫn đang kìm nén.
“Kisaragicchon, không sao chứ~”
“Ngài có sao không ạ, Kisaragi-sama!”
Momohina và Millyryl vây quanh tôi, vừa nhìn vào mặt tôi vừa sờ soạng khắp người tôi.
Tôi gạt tay hai người ra.
“Đã bảo là không sao rồi mà. Bà nghĩ tôi là ai chứ. Là tôi đó. Không sao là phải rồi. Tôi không yếu đến mức chỉ có vậy mà đã sao đâu.”
“Cậu nói vậy nhưng mà...!”
Ichika tiến lại gần.
“Cậu cũng đã từng suýt chết một lần rồi! Đừng có liều lĩnh nữa! Cậu có biết bọn tôi lo lắng thế nào không...!”
“Sao lại khóc vậy.”
“Tôi không có khóc!?”
“Mắt đang chảy nước ra kìa. Gì vậy, cái đó. Nước mũi à?”
“L-là nước mũi đó!?”
“...Bà có thể chất đặc biệt ghê nhỉ?”
“Sao cũng được, đừng có làm những việc liều lĩnh nữa! Đã nói là bắn hai phát rồi chạy, vậy mà lại không chạy!”
“Ồn ào quá. Nhờ vậy mà giết được Gnoll King rồi còn gì. Đừng có lải nhải nữa chứ.”
“...Đúng vậy!”
Heinemarie giơ hai nắm đấm lên.
“Ôôôôôôô! Thật là tuyệt vời, Kisaragi! Anh đã đánh bại Gnoll King! Là một người đàn ông đích thực...!”
...Này.
Cô ta đang khóc nức nở kìa.
“Nước mắt của cô còn khó hiểu hơn nữa...”
“Thế này, sao mà không khóc được chứ!”
“Thôi cũng được. Tôi đã giết hắn bằng súng đó. Đối với dwarf thì có hơi không ổn đúng không.”
“Ư, hừm...! Ch-chuyện đó...! Đúng... nhưng mà! Cuối cùng là cận chiến mà! Tuyệt đối không phải là cách dùng của một vũ khí tầm xa! Đó chính xác là một người đàn ông đích thực! Đàn ông đích thực!”
“Có đàn ông hay không, tôi cũng chẳng quan tâm.”
“Đúng vậy ạ...!”
Millyryl đan hai tay vào nhau rồi vùi vào giữa hai bầu ngực, mắt rưng rưng.
“Chỉ cần Kisaragi-sama là Kisaragi-sama, thì không cần gì khác nữa ạ! A, Kisaragi-sama! Tuyệt vời thật...!”
“Cô thì cũng bị điên rồi...”
“Vâng ạ! Nếu Kisaragi-sama đã nói vậy, thì chắc chắn là vậy ạ...!”
“Nyahaha~”
Momohina đang cười toe toét.
“Miriryun vui tính ghê~. Oppaipai cũng to nữa, đúng là mạnh nhất ha~.”
“Tôi thì khá thích quan điểm của cậu đó, Momohina.”
“Yeah~! Vui quá đi~!”
“K-khoan đã!?”
Heinemarie tròn mắt, chen vào giữa tôi và Momohina.
“K-Kisaragi thích Momohina à!?”
“Hả?”
Tôi nhíu mày.
“Nếu hỏi là thích hay ghét, thì, chắc là thích. Vì là Momohina mà.”
“...V-vậy à... Kisaragi, cũng thích, Momohina à...”
“Kisaragi.”
Gottheld chĩa nòng súng về phía tôi.
“...Đã bảo rồi, ông bị sao vậy hả?”
“Chỉ là một người cha mà thôi.”
“Chuyện đó thì tôi biết rồi.”
“T-tên này!”
Ichika chỉ vào tôi.
“Cậu ta là một người như vậy đó! Thật sự là như vậy đó! Không tốt cho Heinemarie-chan đâu, hay là bắn chết cậu ta luôn đi!?”
“Bà nói mấy lời nguy hiểm vừa thôi, Ichika. Bị bắn chết là tôi chết luôn đó. Lúc thì bảo đừng chết, lúc thì bảo chết đi, rốt cuộc là sao chứ.”
“S-sao là sao, chuyện đó...!”
“Dù thế nào đi nữa!”
Willich dùng đại kiếm đập xuống đất.
“Vậy là Bão Gnoll sẽ kết thúc. Xong trận rồi. Đúng là một câu chuyện nhàm chán.”
Có vẻ ông ta đã bị dồn nén rất nhiều. Nếu vậy thì cứ đi cùng với Ozvan và Siegbern là được rồi, nhưng chắc có lý do gì đó mà ông ta đã không làm vậy. Willich đã tự kiềm chế vì điều đó. Tôi không biết chuyện gì, nhưng tôi không ghét những người đàn ông như vậy.
Tôi vỗ một tiếng "bốp" vào vai Willich, rồi giơ ngón cái lên.
Willich cũng cười nhếch mép, rồi giơ ngón cái lên.
Đàn ông đích thực thì xin kiếu.
Nhưng giao tiếp ở mức độ này thì, cũng có thể chấp nhận được.
Bọn gnoll, những kẻ chỉ biết khóc thương cho cái chết của vua và bị những dwarf còn sống sót tàn sát một cách đơn phương, cuối cùng cũng đã tỉnh táo lại và bắt đầu chạy trốn.
Đúng như lời Willich nói, Bão Gnoll đang dần kết thúc, hay đúng hơn, là thực chất đã kết thúc rồi.
“Về thôi.”
Chúng tôi đi theo con đường đã đến, ra khỏi hố gnoll và quay lại khu phố của Vương Quốc Thiết Huyết.
Toàn thân bẩn thỉu, nên tôi đã nghĩ nếu có bồn tắm thì sẽ xin tắm một trận, nhưng có vẻ tình hình có chút lạ.
“Unyu~”
Momohina mút ngón trỏ, nhìn quanh.
“Sao mà không thay đổi nhiều lắm ha~.”
“Hay đúng hơn là ngược lại...”
Millyryl đang định rút thanh kiếm mythril ra.
“Có vẻ còn tệ hơn...”
“L-là sao...?”
Mặt Ichika tái mét.
“...Này.”
Tôi liếc nhìn Gottheld và Willich.
“Không phải là giết được Gnoll King thì sẽ kết thúc sao?”
“Lẽ ra là vậy.”
Gottheld trả lời, tuy không thay đổi biểu cảm nhiều, nhưng có vẻ đang dao động.
“Vô lý...!”
Willich nhăn cái mặt ác nhân của mình lại, và không hiểu sao lại chảy máu mũi. Không lẽ nào là đã nhịn quá lâu à?
“Không thể nào! Chưa từng nghe qua chuyện này...!”
“Dù sao đi nữa! Trận chiến vẫn chưa kết thúc, đúng không...!”
Heinemarie đang rất hăng hái, nhưng thật à?
Rốt cuộc là sao đây.


0 Bình luận