Chương 298: Chuyện Của Chúng Ta
Câu chuyện bắt đầu từ một đoạn độc thoại nội tâm của một tiểu thư nhà giàu, kể về sự khao khát và mong mỏi có được tình bạn của cô gái với kỹ năng xã giao gần như bằng không.
Tuổi thanh xuân vốn dĩ là khoảng thời gian sôi nổi nhất, còn tình bạn thì quý giá như những viên ngọc sáng lấp lánh, chẳng có cô gái nào lại không yêu thích ngọc cả, cũng giống như chẳng ai lại muốn mãi sống trong thế giới cô độc của riêng mình.
Nhưng với những điều vừa xa lạ vừa khiến người ta e dè, thì hiếm ai đủ dũng khí bước ra bước đầu tiên.
Cô gái không dám chủ động ấy cứ lặng lẽ hy vọng, mong rằng sẽ có một người bạn thân thiết từ trên trời rơi xuống, vừa thích cô lại vừa tốt với cô.
Mùa hè năm đó, ve kêu râm ran khắp nơi, vì kỳ thi đại học đã kết thúc, thiếu nữ xinh đẹp lạnh lùng chính thức rời khỏi chốn học đường, bắt đầu những ngày tháng đơn điệu và cô đơn hơn, chỉ biết vùi đầu trong thư viện, sống ké những cuộc phiêu lưu của người khác.
Cô rất ngưỡng mộ Peggy Sue Mắt Ma, có một chú chó xanh trung thành làm bạn, có người bạn biết hóa thành cát luôn đồng hành, còn bản thân thì can đảm rong ruổi khắp các dải ngân hà.
Cô không đòi hỏi nhiều như thế, cô chỉ cần một người bạn tốt, dẫn mình đến khu chợ nhỏ mà bạn bè cùng lớp từng đến chơi một lần, thế là mãn nguyện rồi.
Ước nguyện đó kéo dài cho đến một buổi trưa nắng như thiêu như đốt, hôm đó cô đang đọc quyển ba của Mắt Ma Thiếu Nữ thì đột nhiên có cảm giác như đang bị ai đó nhìn chằm chằm, quay đầu theo bản năng, không ngờ lại nhìn trúng ánh mắt một cậu con trai có vẻ ngoài “bình thường như bao người khác”.
Cậu lớp bên, hơi hoảng, giả vờ không thấy vậy.
Cô gái im lặng giơ cuốn sách lên che mặt, nghĩ rằng thế là hết chuyện, nào ngờ cậu con trai kia lại ngồi xuống ngay đối diện cô.
Đọc xong chương đầu tiên, Giang Cần lặng lẽ quay đầu lại, nhìn cô tiểu thư nhỏ đang ngồi ăn kem trong phòng khách nhà mình.
Một giây sau, Phùng Nam Thư hình như cũng cảm nhận được ánh mắt ấy, quay đầu nhìn lại, suy nghĩ vài giây rồi nghiêm mặt nói:
“Tớ ăn nốt cái này là hết, được không?”
“Đây là cái thứ mấy rồi?”
“Cái thứ hai, nhưng cái này là phần ngày mai, ngày mai tớ không ăn nữa.”
Giang Cần miễn cưỡng chấp nhận cách tiêu xài trước tương lai của cô, quay đầu lại trượt chuột, mở sang chương hai.
Chương này khác với chương đầu tiên, vì từ đây, cô nàng mê chuyện ngọt ngào là Huệ Huệ Tử bắt đầu giới thiệu tên nam nữ chính. Nữ chính được đặt tên khá bừa, gọi là Phùng Thiên Tiên, còn nam chính thì bá đạo hơn, tên là Giang Cầm*.
Móa, cái tên này là có thù riêng gì với tớ đúng không, Huệ Huệ Tử thích trừ lương người khác?
Lấy chuyện của tớ, ăn tiền hỗ trợ của tớ, không ngờ cậu cũng có bản lĩnh thật đấy.
Tớ tay không bắt sói còn chưa đủ ghê gớm à, cậu thì kéo thẳng tay tớ nhét vào bẫy!
Mà chưa nói đến chuyện đó, quan trọng là nếu đã lấy chuyện thật của tớ để viết truyện, thì ít ra cũng viết sát thực tế một chút đi, đừng có bịa đặt bậy bạ.
Phùng Nam Thư đúng là cô gái đẹp như thiên tiên, nhưng tớ mà là cái thằng “bình thường như bao người khác” thì đúng là vô lý quá rồi!
Cải biên không phải là bịa đặt, nói giỡn cũng không được nói bậy!
Giang Cần tức đến méo cả miệng, nhưng vẫn không nhịn được mà tiếp tục lăn chuột xem tiếp.
Vì toàn bộ truyện được viết theo góc nhìn của nữ chính, nên chương đầu tiên với cậu vẫn còn hơi xa lạ, nhưng bắt đầu từ đoạn nam chính ngồi xuống đối diện thì cậu lại thấy quen thuộc không thể tả.
Thiên tiên thiếu nữ vô tình bị cậu bạn đối diện đá trúng chân, lại còn được tặng thêm một chai nước, từ hôm đó, bánh răng định mệnh bắt đầu xoay chuyển.
Kỳ lạ là, cô phát hiện lần nào mình cũng ăn được miếng cuối cùng, tưởng là trùng hợp, mãi sau mới phát hiện, cậu bạn đối diện lần nào cũng dừng ăn ngay trước đó một chút.
Hình như cậu ấy cưng mình lắm ấy.
Thiếu nữ như tiên lạnh lùng nghĩ, trong lòng có chút rộn ràng khó tả.
Nhưng thời gian trôi đi, cuộc sống của nam chính ngày càng bận rộn, còn có lúc lo lắng hỏi nữ chính có thấy cô đơn không, nữ chính lắc đầu nhẹ nhàng, nói rằng mình đã quen với cô đơn, chẳng có gì phải sợ.
Cho đến khi cậu ấy thật sự không xuất hiện nữa, cô mới nhận ra bản thân không thể quay lại cuộc sống trước kia được rồi.
Đúng vậy, cô, có chút nhớ cậu ấy rồi.
“Hay thật đấy, nghiện mất tiêu rồi, làm ơn đăng thêm nhanh lên!”
“Tớ thấy truyện này có gì đó sai sai á, hay là vậy đi, cậu gửi bản nháp cho tớ, tớ giúp cậu kiểm tra nhé.”
“Nữ chính dễ thương quá trời, cho hỏi phát ở đâu vậy?”
“Dựa trên chuyện có thật á? Móa, cái tên nam chính này kiếp trước chắc cứu cả hành tinh mới có được như vậy!”
“Đã lưu, làm ơn dội thêm kẹo vào mặt tớ đi!”
“Tác giả thật là quá đáng, không thể đăng dồn một lèo mười mấy hai mươi chương rồi mới tung à? Mới có năm chương mà đọc được một nửa đã hết, sống sao nổi!”
“Cầu xin luôn, thêm một chương nữa đi, tớ thề là sau này không dính truyện ngọt nữa đâu…”
Giang Cần đọc hết đống bình luận phía dưới, rồi với tay lấy điện thoại, nghiêm mặt gọi cho Huệ Huệ Tử – người thà bị trừ lương cũng muốn “hít đường”.
Sinh viên đại học vào kỳ nghỉ hè thường rảnh đến phát chán, Cao Văn Huệ cũng vậy, cộng thêm chuyện không được gặp Phùng Nam Thư và Giang Cần, không hít được couple yêu thích, cô nàng dồn hết tâm huyết vào việc viết truyện.
Hôm nay, năm chương đầu tiên của bộ truyện chính thức được đăng tải, quả nhiên gây chấn động.
Cô nàng rất hào hứng, đúng rồi, trên đời này làm gì có ai không mê couple ngọt ngào chứ, nếu có thì đúng là biến thái thật.
Nhưng trong lòng cô vẫn hơi chột dạ, bởi vì cô biết rõ Giang Cần cực kỳ dị ứng với chuyện yêu đương, cho dù ai cũng nhìn ra mối quan hệ giữa cậu ta và Phùng Nam Thư đã sớm không còn là tình bạn thuần khiết, cậu ta vẫn cố chấp cãi là “kiểu tình bạn mới!”
Cao bạn nhỏ nghĩ, cho dù Nam Thư có lỡ mang thai “bé Cần” hay “bé Thư”, với cái kiểu cãi cùn của Giang Cần thì cũng sẽ nói đó là kết tinh của tình bạn cấp độ cao.
Vậy nên cuốn truyện này của cô, chỉ riêng cái tên thôi đã đủ khiến Giang tổng tức chết rồi.
“Lấy danh nghĩa bạn bè để yêu cậu”, chẳng khác nào xé toạc mọi lớp ngụy trang của Giang đại thiếu, lôi tất cả những mập mờ ra phơi dưới ánh mặt trời, quá đã!
Nhưng khi nhìn thấy tên người gọi đến, tim Huệ Huệ Tử vẫn không khỏi đập thình thịch, thầm nghĩ tiêu rồi tiêu rồi, lần này chắc là bị truy cứu trách nhiệm rồi.
Không cần hỏi cũng biết, Giang Cần nhất định sẽ phong sát cuốn truyện này, thậm chí trừ sạch tiền làm thêm trong một năm tới, không chừng sau khi tốt nghiệp còn phải đến nhà cậu ta làm ô-sin trả nợ.
Đúng như dự đoán, điện thoại vừa kết nối, đầu dây bên kia liền vang lên tiếng gào thét như muốn ăn thịt người.
“Cái truyện đăng trên diễn đàn là cậu viết đúng không, cậu có biết lễ phép là gì không hả?!”
Cao Văn Huệ rụt cổ lại trước màn hình:
“Không… không lễ phép thật, nhưng mà kích thích lắm…”
Giang Cần tức đến đen mặt:
“Tớ thông báo cho cậu biết luôn, tiền lương một năm tới của cậu, bị trừ hết!”
“Tớ không chịu!”
Cao Văn Huệ cũng tức đến phát điên, trong lòng gào lên: Mình thật xui xẻo, mới đăng lên mà sao cậu ta đọc nhanh thế?
“Cậu không phải là đại thiếu gia bận rộn nhất thiên hạ sao? Không đi làm ăn mà có thời gian đọc diễn đàn à?!”
Giang Cần hừ lạnh:
“Tớ vừa làm xong nửa tháng khảo sát thị trường, lại chạy về Lâm An ba ngày họp, mới định về nhà nghỉ ngơi cho đã thì thấy ‘món quà bất ngờ’ cậu chuẩn bị cho tớ đây!”
“Đã nghỉ rồi thì ngủ nhiều vào, còn đọc máy tính làm gì, phải cho mắt nghỉ ngơi chứ, cậu đúng là chủ tư bản ác độc!”
“Đừng có đánh trống lảng, sửa mấy cái tính từ đó ngay cho tớ, không sửa tớ xóa bài, khóa tài khoản!”
“Sửa? Sửa gì cơ?”
Cao Văn Huệ cứ tưởng cậu ta muốn xóa bài nên hơi ngơ khi nghe đến chữ “sửa”.
“Nam chính có vẻ ngoài bình thường, là cậu viết đúng không? Cậu tôn trọng sự thật khách quan không? Cậu có hiểu quy luật khoa học không? Mắt cậu thị lực bao nhiêu vậy hả?”
Cao Văn Huệ ngẩn người:
“Cậu tức cái này thật à?”
“Chứ còn gì nữa? Tớ là Ngô Diệc Phàm bản địa Jeju, bị cậu nói thành tên vô danh tầm thường, cậu không thấy tội lỗi sao?”
“Nếu tớ sửa lại thì cậu không xóa bài nữa đúng không?”
“Sửa thì không xóa, giờ bên Zhihu sắp bước vào giai đoạn quảng bá rồi, cần nội dung thu hút người đọc, tạm thời thì truyện cậu hiệu quả ổn đấy.”
Cao Văn Huệ ngạc nhiên không thôi, vì từ trước tới nay Giang Cần luôn né tránh chuyện tình cảm, không cho ai nhắc đến, vậy mà lần này lại đồng ý?
Là vì truyện thật sự thu hút nên mới phá lệ?
Hay là… thật ra cậu ấy không còn sợ người khác biết cậu ấy thích Phùng Nam Thư đến nhường nào?
Đúng lúc đó, cửa phòng Giang Cần bị đẩy ra, bên ngoài là một gương mặt xinh đẹp mà nghiêm túc.
“Giang Cần, tớ hình như nghe thấy giọng con gái khác.”
“Là Cao Văn Huệ.”
“Ồ ồ.”
Phùng Nam Thư yên tâm gật đầu, quay lại phòng khách xem tiếp chương trình của mình.
“Cậu không phải đang nghỉ ở nhà sao? Tớ sao lại nghe thấy giọng của Phùng Nam Thư? Hai người sống chung rồi hả?”
Cao Văn Huệ hét lên bên kia điện thoại.
“Nói bậy gì đấy, cô ấy qua nhà tớ chơi thôi.”
“Chơi gì cơ? Ồ ồ, hiểu rồi, thế tớ không làm phiền nữa, tớ còn chưa có bạn trai, nghe mấy âm thanh đó chịu không nổi đâu!”
“?”
Sau khi điện thoại ngắt, Giang Cần lẩm bẩm mắng một hồi, thầm nghĩ mấy “học giả hít đường” này đúng là càng ngày càng đáng sợ, toàn nghe cái mình muốn nghe thôi à?
Nhưng mà…
Giang Cần thật sự không ngờ, trong lòng Phùng Nam Thư lại có một cô gái thích làm diễn viên như vậy, suy nghĩ trong đầu cô ấy lại phong phú thế, nhìn lại chuyện cũ từ góc độ của cô, lại thấy hay ra phết.
Cậu tiện tay cầm chuột, theo thói quen refresh lại trang diễn đàn, phát hiện bình luận vẫn đang tăng lên vù vù.
“Thật sự là cải biên từ chuyện thật hả? Hai nhân vật chính giờ sao rồi? Một tiểu thư nhà giàu, một nam sinh bình thường, kiểu kết hợp này thường không có kết cục đẹp, nếu vậy thì tớ không dám đọc nữa đâu, tim yếu chịu không nổi.”
Tác giả trả lời: “Yên tâm nha, hai người đó hiện tại đã sống chung rồi, tình cảm vô cùng ổn định~”


0 Bình luận