Chương 265: Học được cách trồng dâu
Ôm cô thiếu nữ thơm tho mềm mại trong lòng, nửa nằm trên lưng ghế sofa êm ái, Giang Cần lặng lẽ nhìn trần nhà, trong đầu không ngừng nghĩ đến chuyện khi nào thì về ký túc xá.
Đợi thêm một phút nữa nhỉ, hay là nửa tiếng? M* kiếp, tám giờ rồi hẵng về cũng được, ủa sao chớp mắt cái đã chín rưỡi?
Giang Cần vẫn chưa có ý định quay về, chỉ yên lặng nhìn sắc trời ngoài cửa sổ dần dần chuyển tối.
Phùng Nam Thư thân hình chuẩn không cần chỉnh, mềm mềm mịn mịn, lại còn có mùi thơm nhè nhẹ thanh mát, khiến người ta say mê không lối thoát.
Giang Cần chịu không nổi, đành phải giả chết.
Kết quả là, ngay giây tiếp theo, cổ cậu bỗng đau nhói, lập tức trợn mắt nhìn lên thì thấy Phùng Nam Thư đang ngẩng khuôn mặt nhỏ trong lòng mình lên, khóe môi còn dính chút nước miếng, dưới ánh đèn trông lấp lánh.
“Phùng Nam Thư, cậu là ma cà rồng hả?”
“Tớ là bác nông dân.”
“?”
Giang Cần sờ cổ, đầu ngón tay hơi ươn ướt: “Mẹ kiếp, cậu học cái chiêu trồng dâu ở đâu vậy?”
Phùng Nam Thư mắt long lanh nhìn cậu: “Là chị Đinh Tuyết dạy tớ.”
“Là cái hôm tụi mình đi nhà vườn đó hả? Không đúng mà, cậu chẳng phải bảo hôm đó chẳng học được gì tốt sao?”
Phùng Nam Thư có hơi chột dạ, nhưng vẫn mạnh miệng: “Thì tớ không học được, nên mới làm không thành công.”
Giang Cần nheo mắt, nhìn cô với vẻ nghiêm túc: “Bạn tốt không được hút cái này.”
“Nhưng chị Đinh Tuyết nói bạn tốt thì được hút, còn nói ai không dám hút cái này thì không phải bạn tốt thật sự, Giang Cần, tớ muốn làm bạn tốt với cậu cả đời.”
“?????”
Giang Cần cứng họng mất mấy giây, trong lòng chửi thầm: con mụ Đinh Tuyết đúng là một cái mìn cài sẵn, không ngờ để lại cho cậu quả bom lớn như này: “Con nhỏ đó nói cái gì cũng không đáng tin, cậu tin nó hay tin tớ?”
Tiểu phú bà lạnh lùng lên tiếng: “Tớ tin cậu, nhưng tớ thấy Đinh Tuyết nói cũng đúng.”
“Nếu cô ta nói đúng thì sao cậu làm không thành?”
“Giang Cần, sao tớ làm không thành?”
Giang Cần im lặng vài giây rồi nói: “Tớ nhớ tớ từng tra trên mạng, cái này không phải cứ cắn là được, mà là phải cắn nhẹ rồi mút.”
Phùng Nam Thư ngẩn người một lúc, rồi từ từ cúi đầu, khẽ cắn một miếng da của cậu.
Vài phút sau, Giang Cần cảm thấy một trận đau nhè nhẹ, lại thấy trong đôi mắt đẹp của tiểu phú bà lấp lánh ánh vui sướng và háo hức muốn thử tiếp.
“Tiêu rồi, hình như cô ấy học được rồi, mà ngày mai tớ còn phải lên truyền hình…”
Giang Cần nhìn chằm chằm trần nhà, mặt mũi tràn đầy vẻ sống không còn luyến tiếc, như một thiếu niên xinh trai vừa bị giày vò, không phản kháng nổi, chỉ còn cách chấp nhận số phận.
Tận đến mười giờ đêm, trời ngoài đã tối mịt, Giang Cần mới rốt cuộc hồi sinh trở lại, bóp cái má hồng mềm của bạn tốt, ôm cô dậy khỏi người mình rồi vội vàng đưa cô về ký túc xá.
Dưới ánh đèn đêm, tiểu phú bà đứng ở cửa sổ lầu trên vẫy tay tạm biệt Giang Cần, gương mặt vẫn mang nét cao lãnh xen lẫn chút đáng yêu, quay người đi vào phòng.
“Nam Thư, hôm nay sao trông cậu vui thế?” Cao Văn Huệ tò mò hỏi.
“Hôm nay tớ học được một thứ hay ho.”
Phùng Nam Thư ngồi xuống giường, vẻ mặt vẫn lạnh lạnh, còn có chút kiêu hãnh.
Cùng lúc đó, Giang Cần che cổ quay về ký túc xá, đúng lúc bắt gặp ánh mắt của Tào Quảng Vũ đang nhìn ra cửa.
“Lão Giang, cổ cậu bị gì thế?”
“Làm màu quá đà, bị người ta bóp cổ dằn mặt.” Giang Cần mặt không đổi sắc đáp.
“Tớ đã nói rồi, không có chuyện gì thì đừng có giả vờ ngầu, nguy hiểm lắm, cũng may tớ nhịn được cậu, chứ người khác ai mà chịu nổi?”
Tào Quảng Vũ đang tám chuyện với Đinh Tuyết nên không nhìn kỹ vết trên cổ, vẫn bắn tía lia, vẻ mặt đầy khí thế đàn anh.
Giang Cần không thèm đáp, cầm cái gương nhỏ chui ngay vào trong chăn, mượn ánh đèn mờ của phòng nhìn một hồi, trong lòng thầm nghĩ: tình bạn của tiểu phú bà đúng là độc ác thiệt sự.
Sáng hôm sau, nắng sớm chan hòa.
“Ngô Diệc Phàm của Giang Tô” lặng lẽ thức dậy, không đánh thức bạn cùng phòng, rón rén đi vào nhà tắm, phát hiện vết dâu Phùng Nam Thư để lại vẫn chưa mờ đi, thậm chí còn rõ hơn.
Cậu rút điện thoại ra tra, mạng bảo vết dâu phải ba đến năm ngày mới tan.
Xem ra chiều nay phải mang theo cái dấu đó đi phỏng vấn rồi, nhưng cậu cũng không thể trách tiểu phú bà, phòng 207 là hố đạo đức, ai bước vô cũng ngã, ngay cả giáo sư Nghiêm cổ hủ như vậy cũng chịu không nổi, cậu còn trông mong gì ở một cô nàng ngốc ngốc như Nam Thư.
“Cậu đó, đẹp trai để làm gì? Đến cả Phùng Nam Thư còn không giữ được bình tĩnh, đúng là đẹp trai đến đáng ghét!”
Giang Cần trừng trừng nhìn người trong gương, nghiến răng nghiến lợi, đầy vẻ trách móc chính mình.
Cùng lúc đó, tại phòng 101 trung tâm quảng giáo, Cố Xuân Lôi đang dẫn đám sinh viên đài phát thanh tất bật chuẩn bị, dọn dẹp căn phòng hoạt động lớn nhất.
Phòng này vốn dùng để ghi hình hợp xướng hay các sự kiện nhóm, diện tích lớn nhưng lại khó dọn, bình thường toàn dùng phòng nhỏ tầng hai.
Nhưng lần này là mấy tờ báo lớn ở Lâm Xuyên cùng đến phỏng vấn Giang Cần, số người đông, thiết bị nhiều, chật quá thì không ổn, nên cô mới bảo sinh viên dọn chỗ này.
Một lúc sau, phòng 101 đã sạch bong kin kít.
Hơn chục nam sinh viên của đài phát thanh ngồi phệt xuống nghỉ ngơi.
“Hôm nay rầm rộ thế, rốt cuộc phỏng vấn ai vậy?”
“Là Giang Cần của học viện Tài Chính ấy, ông chủ của Tri Thức và Pingtuan.”
“Chỉ là sinh viên khởi nghiệp mà mấy báo lớn đến đông vậy, lố không?”
“Nghe nói Pingtuan làm ăn to ở thành phố rồi, đến lãnh đạo thành phố Lâm Xuyên cũng bị kinh động.”
“Chà, chẳng phải chỉ là một trang web mua chung sao? Không phải sản xuất, cũng không phải công nghệ cao, có cần phải vậy không?”
“Đối với một thành phố thì kinh tế tuần hoàn mới là then chốt, Pingtuan xuất hiện đúng lúc, kích hoạt thị trường, mấy ông lãnh đạo như vớ được báu vật.”
“Mẹ ơi, cậu hiểu sâu ghê!”
“Tớ hiểu cái đầu buồi á.”
“Vậy cậu nói nghe như thật vậy?”
“Tớ nghe cô Cố gọi điện thoại nói đó.”
Đám sinh viên vừa uống nước vừa tám chuyện, bỗng thấy một cô gái mặc váy dài trắng bước vào.
Dáng người cao khoảng mét sáu bảy, tóc dài nhuộm màu hạt dẻ nhạt xõa ngang vai, da trắng, sống mũi cao, nhìn vừa nữ thần vừa đầy chất nghệ sĩ.
Cô vừa bước vô, mấy nam sinh ngồi dựa tường lười biếng lập tức bật dậy, người chỉnh cổ áo, người kéo phẳng áo, mặt ai nấy nghiêm túc, làm bộ làm tịch.
Có người đứng dựa cửa sổ nhìn xa xăm, có người dựa tường đút một tay vào túi, có người kéo cổ áo lộ xương quai xanh, mỗi người một kiểu làm màu.
“Giai nhân của đài đến rồi, vẫn lấp lánh như viên minh châu.”
“Nếu không phải vì hoa khôi tới, hôm nay tớ nghỉ cho rồi, giờ thấy đáng công lắm.”
“Hôm nay cô ấy mặc váy trắng nữa chứ, chịu không nổi, vừa nữ thần vừa nghệ sĩ, danh xưng hoa khôi số một quả không sai.”
Khi đám nam sinh đang rì rầm, thì từ sau cửa bước vào thêm một người, cao khoảng mét tám, mặc áo thun trắng phối với áo gile, sau đầu kẹp một chiếc kính râm, tay xách một đống trà sữa.
Vừa vào là chia trà ngay.
Cô Cố ngồi ghế được một ly, trưởng nhóm phóng viên được một ly, hai bạn của hoa khôi mỗi người một ly, cuối cùng là hai tay kính cẩn đưa ly còn lại cho hoa khôi.
Thấy cảnh này, đám nam sinh đứng góc phòng đều trợn mắt, miệng méo xệch.
“Má nó, thằng liếm chó Diêu Tuấn Kiệt, từ sau lần đến thu âm đọc thơ là ngày nào cũng đến tặng trà sữa, ghê thật.”
“Ai bảo nhà nó giàu, tụi mình ghen tị cũng vô ích.”
“Giàu thì mua cho tụi mình luôn đi, mua không hết thì giàu cái gì mà giàu!”
“Nói đúng! Tao Vương Đại Chí tuyên bố khinh bỉ nó.”
Nhưng điều khiến đám con trai đài phát thanh thấy bất ngờ là, hôm nay hoa khôi lại phất tay từ chối ly trà, khiến cả bọn mừng rỡ hả hê.
Mẹ nó, thằng liếm chó, tưởng bở muốn cua hoa khôi tụi tao, mơ đi!
Tuy nhiên, họ lại thấy hôm nay hoa khôi có vẻ không vui, thỉnh thoảng cứ ngẩn người, nụ cười cũng gượng gạo.
Chưa kịp đoán xem có chuyện gì, thì cổng đông trường đã có xe phỏng vấn lần lượt chạy vào.
Có xe dán logo đài truyền hình Lâm Xuyên, có xe của Dân Sinh, Nhật báo Lâm Xuyên, Thanh niên Lâm Xuyên, Tài chính Lâm Xuyên, rồi con mắt tài chính, đều là các báo lớn của thành phố.
Thấy vậy, cô Cố đứng dậy khỏi ghế, gọi mọi người ra đón, giúp các phóng viên và quay phim khuân thiết bị.
Máy quay một cái, vác vô, nặng chết bà. Đèn chiếu một cái, vác vô, siêu nặng. Nữ phóng viên một người, muốn vác thì không cho vác.
Đến tận trưa, phòng phỏng vấn chung mới được dàn dựng xong.
Cô Cố của trung tâm quảng giáo duỗi lưng một cái, mỏi nhừ, nghĩ bụng: Mấy chục người bận cả buổi sáng, chỉ vì Giang Cần, từ ngày trường Đại học Lâm Xuyên thành lập đến giờ cũng chưa từng có sinh viên nào được đãi ngộ thế này.


0 Bình luận