• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

[201-300]

Chương 261: Sao cậu nhịn được mà không đi khoe khoang thế?

0 Bình luận - Độ dài: 2,212 từ - Cập nhật:

Chương 261: Sao cậu nhịn được mà không đi khoe khoang thế?

“Được nổi tiếng thì có gì không tốt? Cậu xem mấy cô hot girl mà Văn Hào đào tạo trên diễn đàn ấy, càng ngày mặc càng ít, càng khoe càng sâu, mỗi ngày đổi kiểu một lần để gây chú ý.”

Su Nại lẩm bẩm xong thì ngồi phịch xuống ghế.

“Văn Hào mà cũng làm ra mấy cái chuyện bại hoại đạo đức như thế? ID đâu, gửi tớ, tớ phải dùng danh nghĩa sếp để cảnh cáo tụi nó mới được.”

Giang Cần đập bàn, tức đến đỏ cả mặt.

Đúng lúc ấy, Đổng Văn Hào cũng vừa ăn cơm xong quay về văn phòng, vừa bước vào đã nghe thấy hai người họ nói chuyện: “Sếp ơi, Su Nại không có ID, để em gửi thay cho, nhờ sếp dạy dỗ tụi nó một trận.”

“Đừng lắm lời, gửi nhanh đi, tớ sắp không nhịn được mà chửi bậy rồi đây!”

“Dạ dạ, em gửi ngay đây!”

Một phút sau, Giang Cần nhận được một loạt mười cái ID tài khoản. Cậu lập tức mở hệ thống quản trị hậu trường ra tra, không chỉ lục được toàn bộ bài viết đã đăng mà ngay cả nội dung riêng tư lẫn bản nháp chưa xuất bản cũng tra sạch sành sanh.

Đây chính là lợi thế của người có quyền quản trị.

Thời đại internet, thông tin vốn dĩ là minh bạch, chỉ cần cậu thích lên mạng, cơ bản chẳng khác gì không mặc quần áo.

Ồ, nhìn nè, quả thật là không mặc thật…

Giang Cần định click chuột phải để xóa hết mấy cái nội dung đồi trụy kia, ai ngờ tay trượt lại bấm nhầm thành lưu về.

Cậu lắc đầu, cũng không xóa ảnh đã lưu, vì ảnh không phạm lỗi, chẳng cần thiết tuyệt tình đến thế, làm người thì nên chừa cho nhau một đường lui.

Giang Cần xem đi xem lại mấy cái “nội dung muốn nổi tiếng” kia, không nhịn được cảm khái.

Cậu chẳng biết Đổng Văn Hào có thực sự hiểu về việc ươm mầm nội dung không, cũng không rõ cậu ta còn mơ mộng làm nhà văn nữa không, nhưng có một điều chắc chắn, thằng này rất hiểu tâm lý đàn ông.

Thật ra sự phát triển của Internet là như vậy, rất nhiều trang web lớn tiếng tăm thời nay, thuở ban đầu đều phải dựa vào nội dung chơi vơi lằn ranh để thu hút người dùng.

Vì sao?

Vì bất kỳ nội dung nào chất lượng và chuyên nghiệp đều có rào cản xem, còn “nội dung tê tê” thì không.

Có người thích bóng rổ, có người thì không, cho dù có clip dunk thần sầu cỡ nào, không thích thì vẫn chẳng buồn xem.

Còn “tê tê” thì khác, ai ai cũng mê tê tê.

Huống hồ chỉ với một đoạn clip kiểu đó, cho dù nội dung có giống nhau, vẫn khiến người ta xem đi xem lại không chán!

Chính vì vậy, dạng nội dung nửa kín nửa hở này rất dễ hút người, mà lại cực rẻ, chẳng cần thiết bị gì, thậm chí khỏi mặc đồ.

Đợi đến khi phát triển đủ mạnh, tích lũy được lượng người dùng lớn, lúc đó mới “tẩy trắng” dần, quay lại phản đòn: Không được đăng nội dung tê tê!

“Giang Cần, bà chủ tới rồi.” Su Nại đột nhiên bưng ly nước bước qua, nhẹ giọng nói một câu.

Vừa nghe dứt, Giang Cần lập tức tắt diễn đàn, cầm tờ báo cáo trên bàn lên xem lấy lệ, kết quả mới phát hiện bị lừa, bà chủ căn bản chẳng có xuất hiện.

“Su Nại, dạo này cậu láo thật đấy nha?” Giang Cần nhíu mày.

Su Nại cầm ly nước nóng quay về, lạnh lùng hừ một tiếng: “Đúng là chẳng có thằng đàn ông nào tốt lành cả.”

“Hơ hơ, ăn nói thế hả? Vậy tớ đổi mật khẩu luôn giờ nhé.”

Giang Cần mở một trang web nọ, vừa định đổi mật khẩu thì phát hiện tài khoản hội viên đã hết hạn từ sáng nay, cậu hơi ngạc nhiên: “Su Nại, hội viên hết hạn rồi sao cậu không nhắc tớ?”

“Tớ cai rồi.” Su Nại lạnh lùng đáp.

“Tại sao?”

“Vì tối qua tớ xem một video, trong đó một cô gái khóc nói ‘Anh quay cũng được, vì em thật sự yêu anh, nhưng xin anh đừng chia sẻ cho người khác được không?’ Thằng kia thì bảo ‘Được mà, bé đừng sợ.’”

Su Nại nhấp ngụm nước, mặt nghiêm túc: “Vô vị thật sự, họ đang làm nhục tình yêu, tớ sẽ không xem nữa.”

Giang Cần buông con chuột: “Vậy tớ cũng không nạp nữa.”

“Ừ, đừng nạp nữa, chúng ta hãy làm người tốt, vì không có người mua thì không có kẻ hại.”

Bên kia, Đổng Văn Hào nghe đến mơ hồ, trong lòng đầy dấu chấm hỏi: cái web các người nói là web nào thế? Có phải là cái web của tụi mình không? Rõ ràng tớ mới là người phụ trách nội dung, sao tụi cậu thấy được mấy cái mà tớ chưa từng thấy?

Đúng lúc đó, ngoài cửa vang lên tiếng bước chân dồn dập, giáo sư Nghiêm, Tào Hinh Nguyệt, Hồng Nhan và Đường Lâm cùng nhau bước vào.

Bọn họ rành đường rành lối vòng qua khu văn phòng, ngồi đúng chỗ từng ngồi mùa đông năm ngoái.

Đi ngang bàn sếp của Giang Cần, Hồng Nhan còn tiện tay thả viên kẹo lên bàn cậu.

“Ơ… chuyện gì đây ạ?” Giang Cần ngơ ngác hỏi.

Giáo sư Nghiêm mở báo ra ngồi đối diện: “Trời nóng quá, tôi già rồi, chịu không nổi.”

“?”

Giang Cần ngẩng đầu liếc cái máy lạnh đang thổi phà phà: “Không phải chứ giáo sư, bên tổng ban cũng có điều hòa mà, cần gì chạy qua đây trốn nóng?”

Tào Hinh Nguyệt ho nhẹ một tiếng: “Điện ở tổng ban là trường chi trả, giáo sư sợ người ta nghĩ cụ ham hưởng thụ nên không dám mở nhiều. Còn bên cậu thì khác, vốn đã bật điều hòa cả ngày rồi, thêm vài người cũng chẳng sao.”

“Vãi thật… giáo sư đúng là tấm gương đạo đức!” Giang Cần kinh ngạc vô cùng, nghĩ thầm lão già này đúng là không có giới hạn mà.

“Đừng nói mấy lời khách sáo đó, tôi làm thế là phải.”

Giáo sư Nghiêm phẩy tay, ngẩng đầu hỏi: “Đúng rồi, đài truyền hình Lâm Xuyên có đưa tin về cậu, cậu thấy sao?”

Giang Cần hơi khựng lại, nét mặt trở nên nghiêm túc: “Em cảm thấy đó không phải là chuyện tốt, thương hiệu của Pingtuan hiện giờ vẫn chưa đủ vững, sức đề kháng với cạnh tranh còn yếu, nếu bị vốn đầu tư nhắm tới, có khi em tiêu luôn.”

“…”

Giáo sư Nghiêm vốn định dẫn chuyện để khuyên cậu ta bớt phô trương, ai ngờ người ta đã nghĩ tới trước rồi, ánh mắt ông nhất thời đầy bất ngờ.

Thương trường là chốn danh lợi, mà tuổi mười tám mười chín, lại dễ bị tiền tài và hào quang làm mờ mắt.

Giống đám sinh viên trong trường ấy, trong tay vừa có tiền là không biết tiêu sao cho hết, cách vài hôm lại mời ăn bữa, hoặc mua điện thoại mới để khoe.

Huống gì là kiểu như Giang Cần, làm ăn nổi khắp thành phố, đến cả đi đứng cũng muốn không chạm đất.

Vậy mà ông không ngờ Giang Cần lại giữ được sự điềm tĩnh như vậy, không những không bị cám dỗ, còn sớm nhận ra nguy cơ phía sau ánh hào quang.

Muốn làm được vậy, không chỉ cần tính cách vững vàng, mà còn cần một tầm nhìn đủ xa.

Giáo sư Nghiêm thầm nghĩ, đúng là… thằng này chó thật.

“Cậu nghĩ được như vậy là đúng, giới đầu tư luôn thích nhắm vào mấy người nổi quá sớm, có thể giấu thì cứ giấu.”

“Thế theo giáo sư, em còn giấu được không?” Giang Cần rót cho ông ly trà.

Giáo sư Nghiêm lắc đầu: “Dù cậu có khiêm tốn đến đâu, thì cũng không giấu được lâu nữa đâu.”

“Vậy em phải nghĩ cách giấu thôi, cho dù em có lộ, thì Pingtuan cũng nhất định phải giấu được, ít nhất là bây giờ chưa thể lộ sớm.”

“Cậu định làm thế nào?”

“Em định dùng Zhihu làm bia đỡ đạn cho Pingtuan.” Giang Cần nói ra quyết định của mình.

Giáo sư Nghiêm im lặng một lát, tuy không rõ cậu định làm cụ thể ra sao, nhưng biết cậu đã có chuẩn bị thì cũng yên tâm: “Tôi vẫn tò mò một chuyện, cậu làm sao mà nhịn được, không đi… cái từ ấy là gì ấy nhỉ…”

Đường Lâm giơ tay: “Khoe khoang!”

“Đúng rồi! Cậu đã đạt được thành tích nổi bật như thế, chỉ cần ló mặt ở tầm thành phố là sẽ được tung hô như ngôi sao rồi, mà ở độ tuổi này sao cậu kìm được vậy?”

“Giáo sư, không giấu gì thầy, có lúc em cũng không kìm nổi, ai mà chẳng thích khoe khoang? Nên khi thật sự nhịn không được, em sẽ khoe trong phạm vi nhỏ, ví dụ như bạn học, bạn cùng phòng, chủ tịch hội sinh viên, khi trêu chọc tụi nó, cũng sướng như nhau mà lại không gây hệ lụy xấu, đúng kiểu đôi bên cùng có lợi.”

Giáo sư Nghiêm không nhịn được giơ ngón cái: “Đúng là cậu!”

“Thầy khen quá rồi.” Giang Cần khiêm tốn ra mặt.

Thời gian trôi nhanh, trời dần tối, Giang Cần từ 208 trở về ký túc xá, trong đầu vẫn đang suy tính kế hoạch “giấu kiếm”.

Đúng vậy, nếu Pingtuan là thanh kiếm sắc bén nhất trong tay cậu, còn chiêu đánh cùng Wanzhong Mall được gọi là “hành động rút kiếm”, thì lần này hạ mình giữ im lặng, đương nhiên phải gọi là “kế hoạch giấu kiếm”.

Mẹ nó, nổi tiếng đúng là mệt thật đấy!

Càng nghĩ chi tiết Giang Cần càng đau đầu, dứt khoát không nghĩ nữa, vội về ký túc xá, định xem “Hỷ Dương Dương và Cẩu Tai Xám” cho khuây khỏa.

Vừa mở cửa ra thì thấy ngay Tào Quảng Vũ đang nhảy cẫng lên.

“Lão Giang, cậu tới đúng lúc, tớ sắp nổi tiếng rồi!”

“?”

Thấy Giang Cần nhìn mình nghi hoặc, Tào Quảng Vũ lập tức mở máy tính lên khoe thư nội bộ.

Thư này là Đổng Văn Hào gửi, nội dung là về kế hoạch bồi dưỡng hot face phục vụ việc quảng bá liên tỉnh.

Nói đơn giản là tác phẩm 《Cậu Ấm Tào Bình Phàm》 của Tào Quảng Vũ đã lọt top 10 nội dung chất lượng trên Zhihu, sẽ được cấp một khoản kinh phí, hy vọng cậu ta cố gắng hơn nữa, sáng tạo đỉnh hơn nữa, ngoài ra còn được cấp lượng truy cập khủng để đẩy lên làm sao của diễn đàn.

“Lão Giang, dù Zhihu là của cậu, nhưng ngôi sao sáng nhất của diễn đàn là tớ.” Tào Quảng Vũ ngẩng cao đầu.

“Ngầu đấy.” Giang Cần giơ ngón cái.

Lão Tào mặt mũi rạng rỡ: “Thật ra Internet cũng như làm phim, chẳng ai quan tâm đạo diễn là ai, tất cả đều chỉ hâm mộ nam chính!”

“Ờ ờ đúng đúng đúng.”

“Cậu có phải ghen tỵ rồi không?”

Giang Cần xoa trán: “Không ghen, chỉ là hơi nhức đầu.”

Tào Quảng Vũ cười đểu: “Ghen đến phát đau đầu?”

“Không phải, là đài truyền hình Lâm Xuyên muốn phỏng vấn tớ, báo tài chính Lâm Xuyên cũng muốn tới trường gặp tớ, còn có báo thanh niên, báo dân sinh… ai cũng năn nỉ được gặp, mà tớ thì không muốn đi, lại chẳng biết từ chối sao cho khéo.”

“……”

Tào Quảng Vũ đơ ba giây, rồi trừng mắt: “Lão Giang, tụi mình là huynh đệ, tớ cảnh cáo cậu, lần sau lúc tớ khoe khoang, cậu không được giội gáo nước lạnh lên đầu tớ!”

Giang Cần khịt mũi, thầm nghĩ: cậu không muốn bị tớ “giội” thì cậu nghĩ tớ “giội” nổi chắc? Rồi quay người mở “Hỷ Dương Dương và Cẩu Tai Xám” lên.

Ai ngờ ngay lúc đó, email của cậu vang chuông nhắc có thư đến, mở ra xem thì thấy, chính là thông báo tài khoản hội viên của cậu bên trang web nào đó đã gia hạn thành công, hạn dùng đến ngày 17 tháng 6 năm thứ 10.

??????

Giang Cần ngẩn ra, nhớ lại xem mình đã từng cho ai mượn tài khoản, hình như chỉ có mỗi Su Nại.

Hơ, con nhỏ lập trình viên này làm người tốt được đúng nửa ngày à? Hết “thời thánh nhân” rồi đúng không?

Má ơi, “tê tê” quả là vô địch, muốn đẩy diễn đàn ra cả tỉnh khác, vẫn không thể thiếu được nó!

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận