• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

[201-300]

Chương 285: Anh Hà, cho em xin ít cổ phần

0 Bình luận - Độ dài: 2,096 từ - Cập nhật:

Chương 285: Anh Hà, cho em xin ít cổ phần

Ăn xong vịt quay, mọi người no căng bụng lăn về khách sạn nằm thẳng cẳng, đến sức buông lời mặn cũng chẳng còn.

Dù Giang Cần đã khéo léo dùng các chiêu trò quản lý để nâng cao hiệu suất làm việc của cả nhóm, nhưng mấy cái trò này về bản chất chẳng khác gì thuốc kích thích, thuốc vừa tan hết thì chỉ còn lại mệt rã rời và đau nhức toàn thân.

Trong tình trạng như thế, chẳng ai còn hứng thú mà lượn lờ ra ngoài hóng gió đêm gì nữa.

Giang Cần cũng bị Phùng Nam Thư dắt đi dạo đến mức hai cái chân như không còn là của mình, tắm xong cái là quyết định đi ngủ luôn, đừng nói là trời sập, ngay cả khi Phùng Nam Thư bò qua giường làm nũng cậu cũng không buồn mở mắt.

Kết quả là giây tiếp theo, chiếc điện thoại bị ném trên bàn bắt đầu vừa rung vừa đổ chuông inh ỏi.

“…”

Giang Cần im lặng một lúc lâu, thầm nghĩ vẫn theo lệ cũ, gọi một cuộc không bắt máy thì chắc cũng không phải chuyện quan trọng, để sáng mai tính.

Không ngờ cuộc gọi đó cứ dai dẳng mãi không dứt, khiến Giang tổng đành bó tay, mệt mỏi với tay cầm điện thoại lên, giọng ngái ngủ hỏi ai vậy.

“Giang tổng, tôi là lão Hà đây, có chuyện quan trọng muốn bàn với cậu, giờ cậu rảnh không?”

“Anh Hà này, chuyện anh muốn bàn có thể nói ngắn gọn được không?” Giang Cần uể oải hỏi.

Hà Ích Quân khựng lại một chút: “Chuyện mà nói ba câu là xong thì tính gì quan trọng? Tôi còn định tán gẫu với cậu cả đêm đây.”

Giang Cần nghe xong thấy người tê rần: “Vậy đi, anh nói trước xem chuyện gì, là muốn giúp em đôi bên cùng thắng, hay là muốn nhờ em giúp?”

“Là tôi muốn nhờ cậu giúp đấy.”

“Ồ, nhờ em giúp hả? Vậy thì anh Hà, em nói trước, đừng trách em lấy quyền thế ép người, anh viết hết mấy lời dài dòng của mình thành mail gửi vào hòm thư em đi, sáng mai em đọc sơ qua.”

Bên kia điện thoại, Hà Ích Quân muốn chửi thề: “Giang Cần, cậu đúng là chân thực đến từng tế bào!”

Giang Cần cười khẽ hai tiếng, nhưng mắt đã díu lại rồi: “Anh nhờ em giúp còn không cho em lên mặt tí à?”

“Được, cậu cứ chờ đấy, lúc viết mail tôi sẽ làm thơ chửi cậu từng chữ một!”

“…”

Không biết Hà Ích Quân đã gác máy chưa, nhưng Giang Cần thì nhắm mắt ngủ liền, không mộng không mị, nét mặt vô cùng an yên. Tám tiếng sau, cậu lại là một người đàn ông đích thực cứng cáp như thép, khí thế bừng bừng đến mức tập cả chục bài gập bụng, cái thân trẻ khỏe như chưa từng biết mệt là gì.

Tập xong, tắm rửa một phát, Giang Cần đứng trước gương trong nhà tắm hóp bụng, đổi đủ góc độ để ngắm cơ bụng của mình.

Tốt lắm, múi đã rõ ràng rồi.

Vậy coi như thành công rồi nhỉ?

Giang tổng vỗ vỗ bụng, trong đầu đã tính sau khi kết thúc đợt khảo sát bốn thành phố lần này, sẽ dắt cả team ra biển chơi một chuyến.

Không thì ai mà “vô tình” nhìn thấy được cơ bụng của mình?

Khóe môi Giang Cần cong lên, kéo rèm cửa cho nắng sớm tràn vào phòng, sau đó mở máy kiểm tra các báo cáo công việc từ bộ phận kinh doanh và tiếp thị.

Xem hết báo cáo, Giang Cần mới nhớ ra cuộc gọi tối qua, liền vào hòm thư kiểm tra, quả nhiên có một mail mới do Hà Ích Quân gửi đến.

Nội dung đúng là dài thật, chữ chi chít hoa cả mắt, Giang Cần đọc kỹ một lượt, phát hiện đó là bản quy hoạch phát triển kinh doanh tiếp theo của tập đoàn Vạn Chúng.

Tuy nhiên, phần quan trọng nhất lại nằm ở câu cuối của mail:

“Giang tổng, chuẩn bị cho tôi chút vốn đi, trung tâm thương mại bên thành phố kế bên sắp không trụ nổi nữa, tôi đã bàn với chủ bên đó, định thâu tóm luôn.”

Giang Cần trầm ngâm một lúc, tay gõ bàn phím lách cách:

“Đã đọc. Lão Hà, chuẩn bị sẵn ít cổ phần cho tôi, dạo này lâu quá không được song thắng, cuộc sống bình lặng quá rồi.”

Mail vừa gửi đi chưa đầy năm phút, Hà Ích Quân lập tức gọi điện tới, vừa mở miệng đã là tiếng rồng gầm phun lửa: “Thằng họ Giang kia, yêu cầu này có hơi quá đáng đấy!”

“Anh Hà, rốt cuộc là anh vay tiền hay không vay tiền?”

“Vay, tiền thì tôi chắc chắn phải vay rồi.”

Cuộc cải cách đầu năm của Vạn Chúng Mall đã vét cạn vốn liếng của Hà Ích Quân, tuy rằng cải cách giúp Vạn Chúng tăng trưởng vượt bậc, nhưng dòng tiền chưa kịp quay vòng, chưa kể còn nợ ngân hàng một mớ, lần này quả thật bị Giang Cần nắm đúng thóp.

Cái thằng chó này, hóa ra tới giờ vẫn chưa chịu thắng hết!

Khóe môi Giang Cần khẽ nhếch, trong lòng tràn đầy khoái cảm khi được làm "cha tài chính", dù trước đó đã đốt một mớ tiền cho chiến dịch marketing kiểu "rút gươm sáng chói", nhưng giờ PingTuan đã cắm rễ vững chắc ở Trạm Lâm Xuyên, lợi nhuận từ thị trường vẫn chảy về đều đều, vài ba triệu chẳng là gì.

Mà nói cho cùng, từ những năm 2000 trở đi, sức mua của đồng nhân dân tệ đã tụt dốc không phanh, sau này lại thêm các hạn chế thương mại, đồng tiền càng mất giá, để trong ngân hàng chẳng khác gì giấy lộn, chi bằng đem đầu tư.

Tuy nhiên, thứ Giang Cần định đầu tư không phải là ngành nghề, mà là con người – Hà Ích Quân.

Năm đó khi Zhihu mới chập chững khởi nghiệp, vừa có chút thành tựu, Hà Ích Quân đã tìm đến để mua quảng cáo.

Phải biết khi ấy, Giang Cần chỉ là thằng sinh viên vô danh tiểu tốt, còn lão Hà thì là đại gia chính hiệu ở Lâm Xuyên.

Dám cúi người đi tìm đối tác, Giang Cần thấy chỉ cần cho Hà Ích Quân một cơ hội, hoặc cho ông ta trẻ lại mười tuổi, kiểu người này chắc chắn sẽ là nhân vật chính của thời đại.

Hơn nữa, sau buổi tiệc thương nhân ở Lâm Xuyên, không hiểu sao Hà Ích Quân lại đánh hơi được làn sóng đổi mới đang đến, vội vàng bắt tay vào cải cách, mạnh dạn chặt bỏ mảng kinh doanh thuần bán chạy nhất, lao thẳng vào trận địa mới như một chiến sĩ liều mình.

Giang Cần tuy là "bug thời đại", nhưng việc Hà Ích Quân có thể tận dụng bug ấy để thoát khỏi vòng cương tỏa, không phải ai cũng làm được.

Tầm nhìn, dũng khí, độ máu và nhạy bén, lão Hà có đủ cả, chỉ thiếu một cơn gió xuôi, và giờ, cơn gió ấy đã đến rồi.

“Khi nào cậu về lại Lâm Xuyên? Hay là mình gặp mặt bàn kỹ hơn?”

Giang Cần suy nghĩ một lát: “Giờ em đang khảo sát thị trường ở ngoài tỉnh, chắc nửa tháng nữa mới xong, vậy nhé, em về trước cuối tháng một chuyến.”

Hà Ích Quân “ừ” một tiếng: “Được, vậy hẹn gặp ở Vạn Chúng, chi tiết nói sau.”

“Anh nhớ chuẩn bị mồi thật hấp dẫn vào nhé, phải loại vừa nhiều vừa ngon, nhìn thôi đã chảy nước miếng, không thì em không dễ gì cắn câu đâu.”

Hà Ích Quân tức đến suýt trào máu não, chửi một câu "đồ chó" rồi dập máy.

Giang Cần thì sướng như tiên, ra ngoài gõ cửa phòng bên cạnh, dắt cô nàng tiểu phú bà vừa ngủ dậy đã ngu ngu ngơ ngơ ra nhà hàng buffet tầng hai ăn sáng.

Lát sau, những người khác cũng lục đục dậy, cả nhóm tụ lại ở nhà hàng, ghép ba cái bàn thành một bàn dài.

“Nhân lúc ăn sáng, tớ sắp xếp nhiệm vụ hôm nay luôn nhé.”

“Lan Lan và Tần Thanh lần lượt về Thanh Bắc thu hồi phiếu khảo sát, tiện thể tính tiền hoa hồng, những người còn lại đi với tớ đến mấy trường khác xem sao, biết đâu tìm được cảm hứng mới.”

“Chiều một giờ tụ họp ở sảnh khách sạn, bàn xem sẽ đi chơi đâu, rồi quẩy tới bến luôn!”

Lời vừa dứt, đám nhân viên nòng cốt trong nhóm 208 reo lên ầm ầm, sạch bay cơn mệt mỏi sáng sớm, tốc độ xúc đồ ăn cũng nhanh gấp đôi.

Đây chính là kiểu doanh nhân hiểu rõ khổ cực nơi đáy xã hội, biết nói đúng câu đúng thời điểm. Khi bạn cảm thấy toàn thân lười biếng, liều “máu gà” của ảnh tiêm vô nhanh mà hiệu quả cực.

Thế là mọi người lại tách nhóm hành động.

Zhihu vốn định vị là diễn đàn đại học, nên hoạt động quảng bá khu vực không cần phủ khắp, chỉ cần làm hình mẫu ở mấy trường hot, sau đó để hiệu ứng tự lan truyền. Vậy nên nhiệm vụ khảo sát hôm nay khá nhẹ nhàng, giống như đi dạo hơn là làm việc.

Nhóm 208 có nhiều tay chuyên “chặt tay” khi mua sắm, đi dạo cũng không quên mua cả đống đồ lưu niệm như bookmark hay áo phông, nhét đầy balo chẳng biết để tặng ai.

Phùng Nam Thư thì không quá ham shopping, nhưng cực thích chụp hình khắp nơi.

Lục Tuyết Mai được cử đi cùng với vai trò nhiếp ảnh gia, giờ đã thành nhiếp ảnh gia riêng toàn thời gian của bà chủ, chỉ đâu chụp đó.

Thực ra đại học trên khắp cả nước trông cũng không khác nhau mấy, trừ khi là mấy toà nhà biểu tượng thì mới đáng để check-in. Nhưng Phùng Nam Thư lại đứng trước bức tường có dòng chữ “Cần cù học tập, không ngừng vươn lên”, chụp tới lui cả chục tấm với chữ “Cần”.

Giang Cần ngoài mặt tỏ vẻ không hiểu gì, nhưng tim thì đập loạn xạ.

Tới khi thu thập xong phiếu khảo sát, cả nhóm bắt đầu thu dọn đồ đạc, chuẩn bị chuyển sang ở khu phố Tiền Môn.

Công việc đã hoàn thành, giờ là lúc bắt đầu hưởng thụ, mấy điểm du lịch mà họ định đi chơi vào ngày mai đều nằm quanh khu đó, nên ở Tiền Môn là tiện nhất.

“Đậu xanh, thủ đô đúng là tấc đất tấc vàng, khách sạn gần nhị hoàn này xây bằng vàng à, sao đắt vậy trời?”

Giang Cần cầm hoá đơn mà đầu quay mòng mòng.

“Đây là chỗ cả nhóm bình chọn đấy, vì ra cửa cái là có thể bắt đầu đi dạo được liền, Đổng Văn Hào bảo phim trường của Thần y Hỉ Lai Lạc ở ngay đằng trước, họ đòi đi coi cho bằng được.”

Giang Cần ngẩn người: “Cậu nói là Đại Trấn Lan? Thôi đi, tuy trong phim đúng là ở Đại Trấn Lan, nhưng bối cảnh quay phim là ở Vô Tích mà.”

“Vậy cái Đại Trấn Lan ở đây là gì trời?” Ngụy Lan Lan cũng mơ màng.

“Chắc giờ thành phố buôn bán rồi, kệ đi, ở thì ở, mình có tiền mà.”

Giang Cần đưa hoá đơn cho Từ Dự, dẫn cả nhóm 15 người vào thang máy khách sạn, nhận phòng theo số đã đặt. Chờ qua giờ trưa nắng gắt, mọi người bắt đầu rời khách sạn từ ba giờ, một vòng "dạo chơi – ăn uống".

Lên xe ngủ, xuống xe tè, đến chỗ chụp ảnh, về là quên sạch.

Đi du lịch, thật ra chỉ là từ nơi mình sống chán đến nơi người khác sống chán, tiêu hết tiền cực khổ kiếm được, rồi đổi lấy một thân mỏi rã rời… trừ khi, bạn có một bạn đồng hành mông cong theo suốt cả chặng đường.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận