• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

[201-300]

Chương 242: Chiêu tiếp thị đánh vào lòng người

0 Bình luận - Độ dài: 2,026 từ - Cập nhật:

Chương 242: Chiêu tiếp thị đánh vào lòng người

Dưới màn đêm buông xuống, quảng trường trước cổng chính trung tâm thương mại Vạn Chúng rực rỡ ánh đèn.

Trong khung cảnh ánh sáng đan xen cùng bóng tối, một tấm bảng PVC cao hơn hai mét đứng sừng sững ở vị trí trung tâm của quảng trường. Kiểu dáng và màu sắc của nó gần như giống hệt tấm bảng trên bục phát biểu của Đại học Lâm Xuyên.

Chỉ khác ở chỗ, trên tấm bảng này, logo của Đại học Lâm Xuyên được thay bằng biểu tượng của Vạn Chúng, còn khẩu hiệu quảng cáo thì trở thành: “Đến Vạn Chúng, vào nhóm đến cửa, tận hưởng toàn sàn giảm giá 40%, ăn chơi một thành phố, không gì là thiếu.”

Dựa vào lực lượng nòng cốt là sinh viên Lâm Xuyên, học sinh bốn trường đại học lân cận lũ lượt đổ về trung tâm thương mại, khiến người đi đường trong khu vực mua sắm qua lại đều ngơ ngác.

Hôm nay có chuyện gì vậy, tổ chức sự kiện à?

Sao lại có nhiều nam thanh nữ tú đổ vào trung tâm thương mại đối diện dữ vậy?

Mang theo sự thắc mắc đó, người đi đường bất giác hòa vào dòng người sinh viên, tò mò đi vào bên trong trung tâm thương mại, sau đó trợn tròn mắt.

“Vãi, lâu rồi không đến Vạn Chúng, sao đột nhiên thay đổi thế này? Mình mở nhầm cổng à?”

“Ủa đây không phải là nơi bán quần áo sao?”

“Cảm giác như đang đi dạo trên phố đi bộ luôn á, nhiều trò thật đấy, còn có cả máy gắp thú và booth chụp ảnh sticker nữa?”

“Nhìn bảng chỉ tầng kìa, ăn uống, giải trí đủ cả luôn, chẳng lẽ bên này bê nguyên cái phố đi bộ vào trong đây à?”

“Ơ còn có cả nơi gửi chồng với trung tâm trông trẻ, mẹ ơi, từ nay đi dạo phố sướng rơn!”

“Tầng hầm là gì đấy? Siêu thị với chợ hải sản, trời ơi, họ còn dùng giấy vệ sinh làm váy cưới cho ma-nơ-canh, ai nghĩ ra trò bá đạo vậy?”

Bước vào bên trong trung tâm thương mại, dù là sinh viên đến tiêu dùng theo nhóm voucher, hay người thành phố tò mò theo chân đến xem náo nhiệt, ai nấy đều mang vẻ mặt sững sờ.

Thật ra, kể từ sau đợt cải tổ dữ dội hồi đầu năm, lượng khách của Vạn Chúng tụt dốc không phanh, gần như bị cắt đứt.

Giới trẻ thành thị dần chuyển sang yêu thích mua sắm online, thói quen tiêu dùng tại cửa hàng thật ngày càng giảm, trong khi khách trung niên lớn tuổi cũng bỏ đi vì không mua được thứ mình muốn.

Từ chỗ đông nghẹt người đến cảnh vắng như chùa Bà Đanh, Vạn Chúng chỉ mất có bốn tháng.

Xã hội cũng xôn xao bàn tán về sự thay đổi của Vạn Chúng.

Một trung tâm thương mại đang yên đang lành sao đột ngột ngừng bán hàng?

Có người nói trung tâm lâu đời này ở khu trung tâm Lâm Xuyên đã cạn vốn xoay vòng, đang giãy chết từng bộ phận.

Có người nói Vạn Chúng đã bị bán từ lâu, ông chủ mới không biết kinh doanh.

Thậm chí còn có tin đồn ông chủ đã dắt tiểu tam ôm tiền chạy trốn ngay mùng hai Tết, giờ chỉ còn cái xác rỗng mang tên Vạn Chúng.

Tóm lại, ai cũng cho rằng Vạn Chúng giống một tòa nhà sắp sập, chỉ là sớm hay muộn mà thôi.

Làm ăn là thế, ai cũng vì tiền, nhưng danh tiếng và uy tín còn quan trọng hơn tiền bạc rất nhiều. Khi lời đồn đãi lan ra, chút khách lẻ còn sót lại cũng biến mất.

Nhưng tối nay, khi sinh viên trở thành lực đẩy tiêu dùng, kéo theo dòng người vào khu thương mại, tạo nên một vòng tuần hoàn, thì Vạn Chúng sau cải tổ đã chính thức trở lại tầm mắt công chúng.

Cảm xúc kinh ngạc bắt đầu lan rộng.

Những vị khách tò mò ghé qua có thể sẽ không tiêu tiền, vẫn hai tay trắng đi ra, nhưng họ sẽ nhớ rõ diện mạo mới của Vạn Chúng, và lan truyền điều đó khắp nơi.

“Này, tụi mày biết không? Vạn Chúng bây giờ lột xác rồi đó!”

“Anh ơi, mình đi Vạn Chúng chơi đi, người ta bảo khỏi cần ra ngoài, ăn uống vui chơi đều lo được hết.”

“Ra phố trung tâm dạo rồi vòng qua Hoa Hưng ăn lẩu? Lằng nhằng quá, ghé Vạn Chúng luôn đi, anh đừng bảo giờ vẫn chưa tới đó nha?”

Tin đồn lan nhanh như gió, chẳng bao lâu nữa, diện mạo mới của Vạn Chúng sẽ được nhiều người biết đến.

Và tất nhiên, cái tên “Ghép nhóm đến cửa” cũng sẽ được cưỡi gió mà bay xa.

Cậu thắng hai ván, tớ thắng hai ván, đó chưa gọi là đôi bên cùng có lợi. Mãi đến đêm nay, khi dòng người đổ về đây, kế hoạch nửa năm của Giang Cần mới thực sự thành công.

“Quản lý Nhạc, quán lẩu tầng ba kín chỗ rồi, rất nhiều người đang xếp hàng ngoài cửa.”

Nhạc Trúc nhìn dòng người đông nghẹt mà ngơ ngác: “Gói combo ghép nhóm không phải bán theo số lượng tiếp khách thực tế của từng nhà hàng sao?”

“Đúng là thế, nhưng khách đến không chỉ có sinh viên, còn có cả dân thành phố theo vào xem náo nhiệt, người ta trả tiền ăn thì mình cũng không thể từ chối.”

“Vậy cho họ lấy số trước đi, tôi đi tìm Tổng giám đốc Hà.”

“Vâng, quản lý Nhạc.”

Nhạc Trúc vội vã bước vào thang máy, gương mặt vừa hưng phấn vừa lo lắng.

Sau khi cải tổ bắt đầu, khi lượng khách không ngừng giảm sút, trong lòng cô luôn lo lắng.

Nếu cải tổ mà giết chết chính mình thì sao?

Nếu cải tổ rồi mà vẫn không thu hút được khách thì sao?

Nhưng mọi nỗi lo đã tan biến trong đêm nay, thay vào đó là cảm giác hưng phấn khi bước vào thời đại mới.

Cô vốn là người phụ trách kinh doanh trong trung tâm thương mại, biết rõ việc dẫn dắt dòng người khó đến nhường nào, thế mà tối nay mọi thứ lại xảy ra bất ngờ, khiến người ta trở tay không kịp.

Như thể Giang Cần tiện tay quăng một mẩu tàn thuốc, vừa khéo rơi đúng đống bông, tia lửa nhỏ bé ấy lập tức bốc cháy, trở thành biển lửa cuồng nhiệt.

Thang máy đến tầng cao nhất, Nhạc Trúc bước đến văn phòng Hà Dịch Quân, gõ cửa.

“Mời vào.”

“Tổng giám đốc Hà, khu ẩm thực đã kín khách, hiện tại vẫn có thêm người tiếp tục đổ vào.”

Hà Dịch Quân hơi mở to mắt: “Chiến dịch tiếp thị ‘Ghép nhóm đến cửa’ đã có hiệu quả rồi?”

“Không chỉ hiệu quả, mà còn vượt cả sức chứa thực tế của tầng ba rồi.” Nhạc Trúc cười mà như mếu.

“Đừng vội, tôi nhớ trong cẩm nang có nhắc tới tình huống này, để tôi xem lại.”

Hà Dịch Quân mở tập tài liệu do Giang Cần biên soạn, dí sát mắt vào màn hình đọc kỹ: “Tìm được rồi. Cô chuẩn bị ít bánh trái, trái cây và trà nước cho khách đang chờ, chuẩn bị thêm vài món đồ chơi nhỏ cho trẻ con, rồi phát tờ rơi quảng cáo cho họ.”

Nhạc Trúc sửng sốt: “Người ta còn chưa tiêu tiền, lỡ ăn no rồi đi luôn thì sao?”

“Cẩm nang của Giang tổng ghi vậy, cứ làm theo đi. À phải rồi, gọi mấy nhân viên bên tiệm nail tầng trệt lên, làm nail mẫu cơ bản miễn phí cho khách đang đợi bàn.”

“Rõ rồi Tổng giám đốc Hà.”

Dù trong đầu vẫn mơ hồ, nhưng Nhạc Trúc vẫn lập tức gọi điện điều người, một nhóm đi lấy tờ rơi mới in, nhóm khác xuống siêu thị tầng hầm lấy đồ ăn vặt và trái cây.

Chưa đến mười lăm phút sau, những khay trái cây cắt sẵn cùng bánh kẹo được đẩy lên tầng ba.

Khách chờ bàn trợn mắt: Không lẽ chưa tiêu đồng nào đã được ăn trái cây bánh trái miễn phí, còn có trà nữa hả?

Rồi đến khi cầm tờ rơi trong tay, từng người bắt đầu trò chuyện rôm rả.

“Hóa ra bên trong còn có khu trò chơi.”

“Ơ tầng hai bán mấy món này à? Nhiều loại ghê ha.”

“Khu trông trẻ chính là khu vui chơi thiếu nhi đó, cũng hay thật.”

“Cô ơi, tờ này tôi mang về cho đồng nghiệp xem được chứ?”

Nhạc Trúc tươi cười gật đầu, rồi như sực hiểu ra điều gì, ánh mắt ngẩn ngơ.

Thì ra, việc Giang Cần kêu phát đồ ăn vặt và trái cây cho khách chưa tiêu dùng, thực chất là một đòn tiếp thị về mặt cảm xúc.

Người ta nói, ăn của người thì mềm miệng, nhận của người thì ngại tay, chỉ vài miếng dưa hấu và vài gói bánh kẹo có thể biến khách thành "seeding" quảng bá miễn phí cho Vạn Chúng.

Truyền miệng một thành mười, mười thành trăm, trăm thành ngàn…

Tờ rơi tuy được in đẹp, nhưng nếu phát ngoài đường, người ta có khi chẳng thèm nhìn đã vứt.

Nhưng nhóm khách đang ăn uống này thì chắc chắn đã đọc hết.

Cho dù họ không mang về, chỉ cần kể với người khác: “Bữa tao đi ăn lẩu ở Vạn Chúng chờ bàn, người ta mời tao trái cây bánh kẹo, rót trà làm nail miễn phí, mà cuối cùng tao có tiêu đồng nào đâu, vẫn no nê!”

Chỉ cần một câu đó, khách sau bảo đảm không thiếu.

Chỉ là…

Đây là cẩm nang mà Giang Cần làm từ kỳ nghỉ đông, lúc đó Vạn Chúng mới vừa xác định phương hướng cải tổ thôi mà?

Người làm ăn tính trước vài bước thì cô hiểu, nhưng tính trước hàng trăm, hàng ngàn bước, thì cũng quá đáng sợ rồi.

Nhạc Trúc từng làm tiếp thị trung tâm thương mại nhiều năm, tổ chức vô số sự kiện, nhưng so với Giang Cần, cô bỗng cảm thấy mình chỉ như đang chơi đồ hàng.

Cùng lúc đó, Hà Dịch Quân cũng đến tầng ba, nhìn cảnh khách đông nghịt, người ngoài cười nói rôm rả, trong lòng ông xúc động khôn nguôi.

Từ tết dương lịch năm ngoái, khi thu thập danh thiếp tại buổi diễn ở Lâm Xuyên, ông đã phát hiện Giang Cần rất cáo, cứ thắng ông hoài.

Nhưng đến giờ phút này, ông mới hiểu ra, thật ra Giang Cần luôn kéo ông cùng thắng, thắng trước cả làn sóng thời đại, rồi đến lúc thị trường trầm lắng thì lại thắng tiếp ở lòng người.

Có khi cậu ta chẳng nói mình đã làm gì, nhưng kết quả thì ai cũng thấy rõ.

Hà Dịch Quân khoanh tay, chợt hiểu thế nào là “quý nhân trời ban”.

Phải biết, Vạn Chúng có một tấm gương, chính là trung tâm thương mại Phúc Tinh trên đại lộ Nam Sơn.

Theo lời chủ Phúc Tinh, doanh số thuần năm nay giảm nghiêm trọng, từ đầu xuân đến giờ cứ tụt mãi, thử đủ cách tìm nguồn khách mới mà không biết mô hình tiêu dùng đã thay đổi rồi.

Nếu không gặp được Giang Cần, Vạn Chúng sẽ ra sao?

Có lẽ sẽ ráng trụ thêm ba bốn năm, rồi bị mua lại khi phá sản.

Muốn “chặt tay” cần có dũng khí, mà giờ Hà Dịch Quân mới nhận ra, dám từ bỏ mảng bán hàng thuần vốn dĩ đã trưởng thành, phần dũng khí ấy, chính là Giang Cần đã truyền cho ông.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận