Watashi ga Koibito ni Nar...
Mikami Teren Takeshima Eku
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 06

Biên niên sử Koto Satsuki: Phần 1

0 Bình luận - Độ dài: 1,081 từ - Cập nhật:

“CẬU CHẮC CHẮN không giấu tớ chuyện gì đấy chứ?” – cô gái đang đi cùng Satsuki hỏi.

Satsuki liếc nhìn cô ta. “Sao tự nhiên lại hỏi vậy?”

“Chả biết nữa. Cảm giác của thám tử, chắc thế.” Terusawa Youko nở một nụ cười như thể được dán lên từ chiếc mặt nạ.

Satsuki thở dài. “Cậu quan tâm làm gì nếu tớ có giấu gì đó? Tớ làm việc với cậu để chia rẽ Amaori Renako và Oduka Mai, vậy thôi. Mối quan hệ của chúng ta chỉ có thế.”

“Ừ thì... nhưng tớ thấy không đơn giản vậy. Kiểu như, cậu đã ngăn tớ rủ Renako-kun đi dự buổi hẹn hò tập thể đó nhớ không? Tớ định lấy bằng chứng cô ta lăng nhăng rồi trình lên đại tỷ. Cậu định bảo đó là việc xấu à?”

“Không. Đó là lỗi của cậu. Cậu hấp tấp quá,” Satsuki nói. “Cứ ép người ta mãi thì chỉ khiến Amaori cảnh giác với cậu hơn thôi.”

Hai cô gái bước vào thang máy của trụ sở Queen Rose. Youko bấm nút lên tầng năm. Khi nhìn các con số nhảy dần lên, cô nói:

“Cậu biết rõ Renako-kun quá nhỉ?”

“Ý cậu là gì?”

“Không gì cả,” Youko cười khẩy. “Mà. Tớ đâu phải thám tử giỏi nhất thế giới, nhưng cũng biết cách thu thập thông tin. Biết đâu tớ có thứ gì đó về ‘Cô người yêu’ mà cậu không biết đấy.”

“Chúc mừng cậu.”

“Ồ? Kể cả khi điều đó không tốt cho cậu à?”

Youko nghiêng người sát lại gần để nhìn thẳng vào mặt Satsuki, nhưng Satsuki xua tay đẩy cô ta ra.

“Cậu đúng là kiểu người lươn lẹo,” Satsuki nói.

“Hử?”

“Tớ không bao giờ biết cậu nói thật bao nhiêu phần. Như thế làm người ta không thể tin được.”

Câu đó khiến Youko im lặng vài giây. Rồi cô ta gãi đầu, mím môi, và thở dài:

“Ừ ha. Nghề thám tử mà, cũng phải chịu thôi.”

“Là sao?”

“Không có gì. Đừng bận tâm. Dù gì chúng ta cũng chỉ đang hợp tác, đâu cần làm bạn thân. Từ giờ tớ sẽ ngoan, được chưa? Với lại, phần của tớ tớ làm xong rồi.”

“Công nhận. Dù sao thì Amaori vẫn còn cảnh giác với cậu lắm. Nghĩa là phần còn lại lại đổ lên đầu tớ.”

“Ờ… Tớ cũng mong mớm được cô ta nhanh hơn, nhưng đời không như mơ. Renako-kun khôn lắm, đúng không?”

Theo Satsuki, Renako đúng hơn là mắc chứng lo âu xã hội nghiêm trọng. Nhưng cái nhìn của Youko về Renako cứ khiến Satsuki cảm thấy bất an thế nào ấy.

“Thôi kệ,” Youko nói tiếp. “Tớ để cậu xử lý vụ Renako-kun. Đại tỷ bảo tớ phải giám sát một vị khách đặc biệt.”

“Khách nào?”

Youko cười khúc khích, như thể đằng sau câu nói vô tư đó là một ẩn ý gì đó không hề vô tội. Satsuki cau mày nhưng nhất quyết không hỏi thêm.

Đúng lúc đó, cửa thang máy mở ra, và hai cô gái đi dọc hành lang về phía điểm đến. Điện thoại của Satsuki đổ chuông. Là Mai.

Satsuki không muốn có ai nghe lén cuộc trò chuyện giữa mình và Mai, nhất là nếu đó là chuyện nhạy cảm. Và Youko, dĩ nhiên, biết điều đó rõ mười mươi. Nhưng vẫn cố tỏ ra ngây thơ:

“Ô, đừng ngại tớ! Cứ nghe đi.”

“…Được thôi. Cậu đi trước đi, tớ đến sau,” Satsuki nói.

“Okie~”

Satsuki chờ Youko đi khuất rồi mới bắt máy.

“Alo?”

“Là cậu đấy à, Satsuki?” – giọng Mai vang lên.

“Đây là điện thoại của tớ, nên có thể cho là vậy.”

“À thì… mẹ cậu vẫn hay bắt máy khi tớ gọi lúc cậu đang tắm mà,” Mai giải thích.

Satsuki bực mình, lưỡi cô bật ra một tiếng “chậc.”

“Ghi nhận. Từ giờ tớ sẽ mang điện thoại vào nhà tắm. Cảm ơn đã thông báo.”

“Vinh hạnh của tớ thôi mà.”

Mai nghe có vẻ điềm tĩnh, như thể cuộc gọi này chỉ là buôn chuyện vặt.

“Cậu đang làm gì vậy?” Satsuki hỏi.

“Không có gì đặc biệt. Tớ có chút thời gian rảnh, đang nhâm nhi cà phê. Cà phê lon chán ghê nhỉ? Tớ vẫn thích cà phê cậu pha hơn.”

“Cà phê hòa tan rẻ tiền á?”

“Rẻ thì rẻ, nhưng tớ thích. Biết đâu bí quyết là… tình yêu?”

“Tớ sẽ mua cho cậu một lon vào lần tới tớ đi siêu thị,” Satsuki nói gay gắt.

Mai bật cười bên kia đầu dây. Ở bất kỳ tình huống nào khác, Satsuki hẳn đã dập máy ngay khi biết Mai gọi chỉ để tám chuyện. Nhưng lần này thì khác. Đây là thời điểm lý tưởng để cô hỏi những điều đang nghi vấn.

“Tiện thể,” cô hỏi, “gần đây cậu có để ý thấy điều gì… kỳ lạ không?”

Mai không hề ngập ngừng.

“Kỳ lạ? Có đấy, chắc là vậy.”

“Cụ thể là gì?”

“Một người bạn thời thơ ấu của tớ—không phải cậu nhé—gọi điện gần đây. Cô ấy nói đang lo lắng cho tớ.”

Satsuki cau mày.

“Nghe lạ thật.”

“Đúng không? Tớ còn tưởng có lời đồn tồi tệ nào mới vượt đại dương tới tai cô ấy.”

“Làm người của công chúng chắc cũng mệt mỏi thật.”

Satsuki bắt đầu bước đi. Cô đã nghe đủ để xác thực nghi ngờ. Đang định kết thúc cuộc gọi thì Mai lại lên tiếng.

“Satsuki, khoan đã. Tớ vừa nhận được tin nhắn.”

Giọng Mai đầy căng thẳng.

“Một… ờ, tin như sét đánh giữa trời quang.”

“Chuyện gì vậy?”

Mai, ngập ngừng, báo cáo:

“Có người vừa tới Nhật… và tuyên bố rằng mình là vị hôn thê của tớ.”

Satsuki im lặng. Cô nhìn trừng trừng cánh cửa văn phòng phía trước. Trước cửa là Youko… và một cô gái cao ráo, tóc bạc. Cô gái ấy đẹp đến mức, ngay cả giữa một dàn mẫu của Queen Rose, cô vẫn nổi bật như bạch kim giữa đá thường.

Cô gái ấy bắt gặp ánh mắt Satsuki và mỉm cười rạng rỡ. Cô vẫy tay, đầy phấn khích.

Satsuki giữ nét mặt không đổi và hỏi qua điện thoại:

“Có phải người tớ đang nghĩ không?”

“Phải,” Mai đáp. Và cô nhắc lại tên người đang đứng ngay trước mặt Satsuki:

“Lucie Lefebvre.”

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận