Watashi ga Koibito ni Nar...
Mikami Teren Takeshima Eku
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 06

Mở đầu

0 Bình luận - Độ dài: 10,642 từ - Cập nhật:

*Note: từ tập này thử nghiệm AI GPT nên văn phong sẽ hơi khác

***

AH, CÁC QUÝ CÔ VÀ QUÝ ÔNG ĐÁNG KÍNH, thật vinh hạnh khi được làm quen với mọi người. Ồ, bạn hỏi tôi là ai ư? Ôi trời, ngài (hoặc quý cô) thật biết cách khiến người ta bật cười. Tee hee hee. Tôi chính là Amaori Renako đây. Hân hạnh, rất hân hạnh.

Hôm nay thật là một ngày tuyệt vời, phải không? Ôi, tôi yêu đời biết bao! Những ngày tháng Mười Một thật đáng trân quý, khi mùa thu rút lui và những ngón tay lạnh giá của mùa đông bắt đầu len lỏi đến. Vào một buổi chiều đẹp đẽ như thế này, tôi đi dọc vỉa hè, cứ như đang nhảy chân sáo (dù tôi biết là mình không thể thực sự làm thế đâu), lòng tràn đầy hân hoan, nghĩ về vận may hiếm hoi mà mình đang có.

Bạn đọc thân mến, tôi nghe bạn đang hỏi: “May mắn? Cậu đang nói cái quái gì thế hả?”

À thì… (Tee hee hee)

Nghe này: tớ với Ajisai-san đã hôn nhau đó!

Một thời gian trước rồi, nhưng tôi vẫn còn lâng lâng trên chín tầng mây. Cứ như tôi tìm được mã lệnh gian lận để giữ mức tự tin luôn ở trạng thái tối đa vậy.

Ừa. Tôi dừng lại mỉm cười với một con shiba inu đang được dắt đi dạo. Rồi tôi chắp tay cầu nguyện với các thế lực siêu nhiên: Xin hãy cho tôi được làm Renako-hậu-hôn-Ajisai-san mãi mãi!

Sao, nhìn gì vậy, chó? Ghen à?

Tôi đứng ngắm một bụi trà hoa và mỉm cười dịu dàng với nó. Tôi nghĩ: “Cây à, trông cậu cũng không tệ đâu.” Nhưng so với đóa hoa xinh đẹp của lòng tôi, ánh trăng của đời tôi, Ajisai-san yêu dấu của tôi thì… Ôi, tôi đang nói cái gì vậy? Sao tôi lại ngốc nghếch đến mức dám so sánh cậu với cô ấy chứ! (Tee hee hee) Sowwy! LOL!

Tôi xoay vòng và nhảy múa trên đường như muốn hét to “TỚ YÊU ĐỜI QUÁ ĐI!” suốt cả đoạn đường. Và rồi tôi đến nơi. Nơi mà. Cô ấy. Đang. Đợi. Tôi.

"Nè, Rena-chin, trễ cái gì thế hả?"

Người đang đợi = Kaho-chan, cụ thể là một Kaho-chan đang bực bội.

"Tớ đợi cậu mười phút rồi đấy!" cô ấy cáu. "Không phải tận thế gì, nhưng mà nếu cậu trễ thì ít ra cũng phải nhắn tin chứ, biết không hả?"

Tôi hất tóc một cách kịch tính: hất trái, hất phải.

"Ối dồi ôi, tớ xin lỗi nha~ Tớ bị kẹt chút xíu vì phải chào hỏi một chú cún và vài bông hoa đó mà. Cậu hiểu mà đúng không, bestie? Tha lỗi cho tớ nhé, bestie?"

"Cậu gan to thật đấy, đồ nhóc này."

Kaho-chan nheo mắt trông cực kỳ đe dọa. Nhưng ai quan tâm chứ? Dù Kaho-chan có giận tôi, tôi vẫn có thể thầm nghĩ, “Nhưng Ajisai-san đã hôn tớ!” và sống tiếp cuộc đời nhẹ như mây. Một nụ hôn của Ajisai-san có giá trị hơn cả thế giới. Kể cả khi tôi chẳng làm nên trò trống gì, tôi vẫn được đảm bảo hạnh phúc. Vì tôi! Đã được Ajisai-san hôn!

"Haizz, biết phải làm gì với cậu đây…" Kaho-chan thở dài, rồi quay sang bóng hình rạng rỡ đang đứng bên cạnh. "Ê, Aa-chan, phụ tớ một tay coi."

Người rạng rỡ ấy—Sena Ajisai-san—nói: "P-phải đó. Nếu cậu không báo gì, bọn tớ sẽ lo lắm đó. Lần sau nhớ nhắn nha. Không là biết tay tớ!"

Khôngggg, "biết tay" ư! Tương lai tươi sáng của tôi! Tiêu tan! Sụp đổ! Tan tành mây khói!

Nhưng! N-n-nhưng! Nhưng cô ấy đã hôn tôi!

Thế mà nụ hôn lại chẳng có ý nghĩa gì nếu cô ấy bắt đầu ghét tôi. Khi đó, mọi cơ hội có thêm nụ hôn nữa sẽ tan biến.

Chân tôi run rẩy. Tôi muốn chôn mặt vào hai tay. Tôi đúng là rác rưởi. Sự may mắn bất ngờ ấy đã khiến tôi quên mất thân phận thấp kém của mình. Nụ hôn đó là phần thưởng cho nỗ lực, chứ không phải là phần thưởng đăng nhập hàng ngày. Muốn có thêm nụ hôn nữa, tôi phải nỗ lực gấp đôi, gấp ba lần. Vậy mà tôi lại quên mất điều đó! Mảnh ghép quan trọng nhất! Nếu tôi ngừng cố gắng, cô ấy sẽ đá tôi, và nụ hôn đó sẽ dành cho người khác mất tiêu.

Tôi khóc nức nở: "T-tớ xin lỗi… Tớ đang cố gắng mà… Lần sau tớ sẽ làm tốt hơn, nên xin cậu đừng bỏ rơi tớ… Tớ đang cố, thật đó! Thật màaa!"

"B-bình tĩnh đi, tớ có nổi giận lắm đâu…" Ajisai-san nói.

"Con nhỏ này!" Kaho-chan hét lên, to đến mức chắc nguyên cái trung tâm thương mại đều nghe thấy. "Cậu đúng là phiền chết đi được!"

Nhưng tôi không muốn phiền mà! Tớ thề luôn đó!

Hôm đó, Kaho-chan, Ajisai-san và tôi hẹn nhau sau giờ học sẽ đi mua sắm ở trung tâm thương mại. Vì bị thầy giữ lại nói chuyện nên tôi để họ đi trước. Vậy là tôi không đến đúng giờ như đã hẹn, đúng là đồ vô tích sự. Và đó là điểm mà câu chuyện đang tiếp diễn.

"Không sao đâu," Kaho-chan bảo tôi. "Bọn tớ vẫn còn thời gian mua sắm mà?"

Bây giờ thì tụi tôi đã mua sắm gần xong và đang ngồi nghỉ trong một quán cà phê. Kaho-chan cười tươi rói khi nhấp một ngụm cacao nóng, túi đồ của cô ấy và Ajisai-san được đặt gọn trong cái giỏ mà quán chuẩn bị cho khách.

Ajisai-san ôm tách trà thảo mộc trong hai tay và mỉm cười. "Buổi tối dạo này lạnh nhanh thật."

Hai cô gái ấy—Koyanagi Kaho-chan và Sena Ajisai-san—là bạn cùng lớp với tôi. Nhóm bạn tụi tôi (gồm thêm hai người nữa) gọi là "Quintet". Nghe tên là biết idol rồi, và thật lòng thì… người ta cũng đối xử với tụi tôi kiểu vậy thật.

Kaho-chan là một cô nàng siêu dễ thương, siêu hòa đồng, siêu nhỏ con, lúc nào cũng buộc tóc kiểu búi nửa đầu. Lúc nào cũng tươi như hoa mặt trời, kỹ năng giao tiếp thuộc dạng thượng thừa trong nhóm. Ai cũng biết cô ấy, ai cũng thích cô ấy, từ đàn anh đến mấy em khóa dưới. Cô ấy như em gái quốc dân. Kaho-chan thuộc hàng tá nhóm bạn, và cô ấy nói có thể nhận được 999 tin nhắn Line một ngày. Tôi chẳng tài nào hình dung nổi cuộc sống đó như nào, nhưng chắc cũng vui. Nhưng cô ấy có một bí mật to đùng. Mỗi khi tháo kính áp tròng ra, cô ấy không còn là Kaho-chan năng động nữa mà trở thành một phiên bản lo lắng, nhút nhát y hệt như tôi. Nghe khó tin mà lại thật. Dù vậy, tôi thấy cái nét nhút nhát đó cũng dễ thương ghê. Ước gì cô ấy đeo kính đến trường mỗi ngày, để tôi được dịp lấn lướt một lần!

Còn người kia—Sena Ajisai-san—là bạn gá… Gá… Người mà tôi rất yêu quý! Cô ấy cao tầm tôi, tóc dài mềm mại rũ xuống sau lưng thành từng lọn sóng. Nụ cười của cô ấy có sức tẩy não như hai triệu bé chim cánh cụt cùng lẫm chẫm bước đi. Cô ấy siêu tốt bụng, siêu dễ thương, siêu thân thiện—nói chung không phải người thường. Thiên thần của trường Ashigaya đấy. Không như Kaho-chan thích chọc ngoáy, Ajisai-san khá là trầm. Cô ấy hay nói theo ý người khác nên tôi cứ dính lấy như keo. Ajisai-san là bộ đồ phi hành cho tôi trong môi trường chân không mang tên trường học. Quy tắc xã giao học đường bảo rằng nếu ai giúp bạn thì bạn phải mua nước cho họ. Nếu tuân theo quy tắc đó, chắc tôi đã dìm nhà Ajisai-san trong nước cam rồi. Mà cũng áp dụng luôn cho nhà Kaho-chan.

À mà, tôi nên nhắc lại: người đẹp hoàn hảo tên Ajisai-san này đang hẹn hò với tôi. Tôi đã là fangirl số một của cô ấy từ ngày đầu tiên. Vậy mà giờ cô ấy lại hẹn hò với tôi. Vô lý muốn chết, nhưng thôi, ai lại từ chối may mắn chứ? Nói đến may mắn, cô ấy còn hôn tôi nữa cơ. Heh heh heh…

Tôi nghĩ đó là nụ hôn đầu của cô ấy, nên nghĩa vụ của tôi từ giờ là bảo vệ cuộc đời cô ấy trọn đời. Oof. Gánh nặng hơi to. Chỉ mới nghĩ đến chuyện tương tự với Satsuki-san mà tôi đã suýt chết rồi, nên tôi đang cố giả vờ như chẳng thấy gì cả. Chỉ nghĩ thôi cũng buồn nôn rồi.

"Tớ xin lỗi, Ajisai-san…" tôi thút thít.

"Cậu xin lỗi gì vậy? Không sao thật mà. Lần sau nếu trễ thì nhớ nhắn tụi tớ là được. Tớ xin lỗi nhé, có lẽ lúc nãy tớ hơi nặng lời."

Ajisai-san cúi đầu xin lỗi vì cái câu “Không thì biết tay tớ đấy!” chết chóc kia. Một làn sóng tội lỗi ập đến.

Ý tôi là… nếu tôi không tồn tại, chắc đã có một hoàng tử hay công chúa nào đó xuất hiện, phải lòng Ajisai-san ngay lần đầu gặp tại một buổi dạ hội nào đấy. Sau đó cô ấy sẽ kết hôn với hoàng tộc, thành công chúa được cả thế giới yêu quý, cống hiến cuộc đời cho chính trị, ngoại giao, hòa bình thế giới và đủ thứ cao cả khác. Cô ấy sẽ có cuộc đời hạnh phúc nhất hành tinh. Vậy mà tôi lại cướp đi cơ hội đó. Tôi! Một đứa chỉ mong được làm một nữ sinh tầm thường, nhạt nhẽo, khuôn mẫu. Tôi! Tôi đúng là tội đồ.

"Rena-chin lại chán đời nữa rồi," Kaho-chan nhận xét. "Bỏ qua cho nó đi, Aa-chan."

"Hả? Nhưng tớ có nói gì ác ý đâu mà…" Ajisai-san bối rối.

"Aa-chan, cậu còn dư thời gian chứ?"

"Ừ, mẹ tớ đang trông mấy đứa nhỏ."

"Tốt! Vậy để tớ xem menu có gì nào. Ô, chắc tớ sẽ gọi bánh ngọt."

"Tớ cũng vậy."

Trong khi nghe Kaho-chan và Ajisai-san tíu tít, tôi tranh thủ reboot lại đầu óc. Phải nhắc nhở bản thân rằng mình mà cứ ủ ê thì mất vui lắm. Cứ để dành buồn bã đến khi về nhà chui vào chăn khóc một mình cũng được. Gắng lên nào, tôi ơi! Reset tinh thần!

Tôi cố gắng nặn ra một nụ cười đúng lúc Kaho-chan đưa tôi cái menu. "Cậu muốn gọi gì, Rena-chin?" cô ấy hỏi.

"Ơ, uh, bánh chocolate trông ngon đó."

"Ngon đấy. Ê, phục vụ ơi~!"

Kaho-chan gọi món cho cả ba đứa rồi bật dậy. "Tớ đi toilet tí nha~"

"Ừ, đi đi~" Tôi vẫy tay.

Cô ấy đi rồi, còn lại tôi và Ajisai-san. Vì lý do nào đó, tôi bỗng thấy ngượng.

Ajisai-san nhìn tôi bằng ánh mắt lo lắng. "Ờ, Rena-chan… cậu lại có chuyện gì à?"

"A-ai cơ? Tớ á? Pfft, không có gì đâu," tôi đáp. "Chỉ là… kiểu như… tớ vui quá đến mức thấy sợ ấy."

"À… tớ hiểu cảm giác đó mà."

Trời đất ơi, nghe tôi nói kìa. Tôi là đứa gì thế này?

"Tớ tưởng…" Ajisai-san bắt đầu. Cô ấy ngập ngừng rồi nói tiếp. "Tớ tưởng là… cảm xúc của tớ đã truyền đạt được rồi, nhưng hóa ra không phải…"

“Đ-không, tớ hiểu mà! Thật đó!”

Ajisai-san hơi bĩu môi (ôi, đôi môi ấy!) trong một cái nhõng nhẽo nhẹ, khiến tôi vội vàng giải thích.

“Tớ thật sự rất quan tâm đến cậu, và tớ biết cậu cũng quan tâm đến tớ! Chính vì thế tớ đã hứa sẽ cố gắng hết sức vì cậu. Chỉ là… cái hôn đó làm tớ nhận ra mình cần phải nghiêm túc lại. Nó tạo ra áp lực không nhỏ. Cậu hiểu tớ muốn nói gì chứ?”

“Chắc là vậy. Miễn là tớ đã truyền tải được cảm xúc của mình… thì chắc cũng ổn thôi.”

Nụ cười của cô ấy hiện lên, và trời ơi, dễ thương gì đâu luôn á.

“Cậu biết không,” cô ấy tiếp tục, “nếu có điều gì khiến cậu khó chịu thì cứ nói với tớ nhé. Dù là chuyện nhỏ thôi cũng được. Tớ biết cậu thích tìm hiểu về tớ, nhưng không phải chỉ mình cậu cảm thấy như thế đâu, Rena-chan.”

“O-okay…”

Cô ấy nói vậy, nhưng mà… Ajisai-san là một chuyện, còn tôi thì lại khác. Tôi mà kể hết mấy cái tật xấu của mình cho người mình thích á? Quá sức tưởng tượng. Nghe như kiểu cố tình thu hút sự chú ý ấy.

Chính vì vậy mà tôi mới cố gắng hết sức có thể. Nhưng nếu có lúc tôi rơi vào tình huống bất lực, như cái lần tôi bị ốm và chẳng giúp được gì cho ai… Thì chỉ còn một cách duy nhất.

“…Tớ… tớ sẽ dựa vào cậu khi cần.” Tôi thú nhận. “Chắc vậy.”

“Hay quá. Cảm ơn cậu.”

Trên gương mặt cô ấy nở một nụ cười đầy nhẹ nhõm. Nhưng rồi, cô ấy giơ ngón tay lên như sắp lên lớp tôi.

“À mà nếu cậu thấy không thoải mái khi kể với tớ, thì cậu có thể tâm sự với Mai-chan. Nhìn cậu ấy kiểu gì cũng dễ nói chuyện hơn.”

“Chờ đã, cái gì? Sao cậu lại nghĩ thế?”

“À thì… chỉ là… cảm giác vậy thôi.” Giọng điệu của Ajisai-san nghe có vẻ không hàm ý gì, nhưng mấy câu đó toàn là ẩn ý thôi. Tôi phản ứng mạnh mẽ.

“Không đời nào! Tớ với Mai đều quá mức cẩn trọng trong việc tôn trọng ranh giới của nhau, đến mức chẳng thể thoải mái nói bất cứ điều gì luôn ấy. Tớ thật sự không biết phải cư xử sao với cậu ấy. Như thế không tốt chút nào đâu. Cậu mới là người dễ nói chuyện hơn hẳn đấy!”

“Trời, thật vậy sao?” Cô ấy nhìn tôi kiểu không tin chút nào. Đừng có nhìn tớ kiểu đó chứ, Ajisai-san! Rồi cô ấy gật đầu, chắp tay trước ngực, và cười với tôi như một thiên thần.

“Vậy thì, tớ sẽ tin khi nào cậu bỏ cái hậu tố ‘-san’ đi. Giống như cậu gọi Mai-chan đó.”

“…Chờ, cái gì cơ?”

Tôi sững người. Cảm giác như cả thế giới bị đảo lộn. Như thể cái máy sấy tóc của tôi đột nhiên bắt đầu nói chuyện khi tôi đang dùng nó. Như thể hành tinh của loài khỉ hóa ra lại chính là Trái Đất.

“Cậu gọi tên tớ? Mà không kèm hậu tố?”

“Y-yeah, chắc vậy.”

Tôi nhìn chằm chằm cô ấy trong vài giây, rồi lắc đầu. “Xin lỗi, Ajisai-san. Nhưng không đời nào tớ làm được đâu.”

“Ôi, đừng như vậy mà.”

“Giống như voi không thể bay, tớ về mặt sinh lý cũng không thể bỏ cái hậu tố đó ra được.”

“Về mặt sinh lý?!” Cô ấy trông hơi hoảng, dù luận điểm của tôi dựa trên cơ sở hoàn toàn sinh học. “W-well, okay… Xin lỗi, tớ không biết chuyện đó lại to tát vậy.”

“Ừ thì, nó quan trọng thật mà.” Tôi khoanh tay. “Có những điều không nên nhắc đến, dù là cậu đấy, Ajisai-san. Và bỏ hậu tố khỏi tên cậu chính là một trong số đó.”

Trong một tiếng thì thầm thua cuộc, Ajisai-san nói, “Ồ… Okay…”

Tôi kiên quyết không nhượng bộ, xin cảm ơn rất nhiều. Nhớ cái lần tôi gọi cô ấy là Ajisai-chan để chơi trò em gái không? Dù chỉ là đóng kịch thôi mà tôi vẫn suýt chết luôn ấy.

Ajisai-san cố xua tan không khí ngượng ngùng. “Nói đến mới nhớ,” cô ấy nói với giọng vui vẻ, “tớ cũng không biết cảm giác của mình thế nào nếu bỏ hậu tố khỏi tên cậu.”

“Thật sao? Tớ thì không phiền nếu cậu bỏ.”

Ajisai-san nhìn thẳng vào mắt tôi và nở nụ cười đúng chuẩn chị gái.

“Renako?”

Tôi suýt phát nổ. Ước gì cô ấy báo trước cho tôi một tiếng.

Ajisai-san đưa tay qua bàn, vẫn giữ ánh nhìn dán chặt vào tôi. “Muốn nắm tay tớ không, Renako?”

“Hrrgh.”

Chưa bao giờ tôi thấy mình ngượng đến mức này. Tôi không xứng đáng với sự dịu dàng ấy từ một thiên thần như cô ấy! Đã thế lại còn có một cái bàn ngồi giữa. Nếu cô ấy thì thầm câu đó vào tai tôi khi chỉ có hai đứa, chắc tôi ói luôn tại chỗ.

“A-Ajisai-san…” tôi rên rỉ.

“Nào, Renako.”

Tay cô ấy nhích lại gần, như đang nài nỉ tôi nắm lấy. Và ngay khoảnh khắc tôi sắp chạm vào, cô ấy rụt tay lại và bật cười, mặt đỏ bừng vì xấu hổ.

“Y-yeah, thôi bỏ đi. Ngại quá nhỉ, Rena-chan?”

“Ừ-tớ cũng thấy vậy.”

Bề ngoài, tôi gượng cười đáp lại. Nhưng bên trong thì tôi thở phào nhẹ nhõm như vừa sống sót qua kỳ thi tốt nghiệp.

Trời ơi! Tôi thật sự, thật sự thích cô ấy! Cô ấy dễ thương quá đi mất! Ôi trời ơi tôi thích cô ấy đến phát điên mất!

Kaho-chan quay lại từ nhà vệ sinh khi tôi và Ajisai-san vẫn đang lóng ngóng như hai đứa con gái mới lớn vừa tỏ tình. Cô ấy đứng sững lại trước bàn chúng tôi và nói bằng giọng thấp:

“Ồ, có chuyện gì căng đây, hử?”

“Hm?” Tôi thoát khỏi cơn mê và ngẩng đầu lên.

Và. Kaho-chan. Ngồi. Lên. Đùi. Ajisai-san.

Tôi nổ tung. “C-cái gì cơ?!”

Ừ thì, con gái đôi khi ngồi lên đùi nhau ở lớp để đùa thôi. Nhưng đây là nơi công cộng, và Kaho-chan đang ngồi trên đùi một trong Bảy Kỳ Quan Thế Giới. N-ngay cả tôi cũng chưa từng được vậy!

Ngay cả kẻ lưu manh nhất cũng phải choáng trước hành vi trơ trẽn này, nên tôi chắc chắn Ajisai-san phải đang rất khó chịu. Vậy mà tất cả những gì cô ấy nói là:

“Whoa, sao tự nhiên vậy?”

“Chả biết. Thấy hợp vibe thôi ấy mà!”

Lại cái ‘vibe’ nữa! Cô ấy tưởng lý do đó xài được hoài chắc? Và sao Ajisai-san không phản đối gì hết trơn vậy? Alo?!

“À mà này,” Ajisai-san nói, “tụi mình ghé cửa hàng văn phòng phẩm tí được không? Tớ quên mua vài món cho tụi nhỏ rồi.”

“Không vấn đề gì,” Kaho-chan đáp.

“Sao hai người vẫn trò chuyện tỉnh bơ được vậy?!” Tôi hét.

“Hả?” Ajisai-san tròn mắt. Vâng, dễ thương thật đấy. Nhưng lần này tôi không để cô ấy dùng độ dễ thương để thoát thân đâu.

“Cậu ấy đang ngồi trên đùi cậu đấy! Chuyện quái gì đang xảy ra vậy? Có mình tớ thấy được à?”

“Sao cậu làm quá lên thế, Rena-chin?” Kaho-chan hỏi. “Tớ hay ngồi lên đùi cô ấy mà.”

“Thật á?!”

Kaho-chan đặt tay Ajisai-san quanh eo mình như thể cô ấy đang ôm từ phía sau. Như thể biến Ajisai-san thành gối ôm. Này thì quá đáng rồi đấy! Dừng ngay đi!

“Đừng coi Ajisai-san như đồ riêng của cậu chứ.” Tôi nói.

“Cậu nói gì đấy, Rena-chin? Tớ đâu ép buộc. Với lại, Aa-chan thích mà.”

Cậu có thể vui khi có ai đó ngồi lên đùi, nhưng thường thì đó là… em bé hoặc thú cưng thôi mà. “Thế thì đúng là—”

Kaho-chan lắc ngón tay. “Suỵt suỵt suỵt. Aa-chan, bênh tớ đi.” Cô ấy mỉm cười với Ajisai-san. Hai khuôn mặt gần nhau chưa đầy vài centimet.

Ajisai-san hơi đỏ mặt và gật đầu. “Ừ.”

Alo?! Còn cái màn tình cảm ngọt ngào lúc nãy thì sao?!

Ajisai-san cười bối rối, như thể bị bắt gặp đang ăn bánh lúc nửa đêm. “Tớ ý là… Kaho-chan dễ thương mà.”

Tôi không thể phản bác được điều đó, nhưng vấn đề đâu phải nằm ở đó.

“Với lại, em trai tớ thì đều là con trai hết mà,” Ajisai-san tiếp tục. “Dễ thương thì cũng dễ thương đấy, nhưng mà là con trai. Thế nên tớ cứ thấy mấy bé gái dễ thương lắm. Và Kaho-chan thì nhỏ con nữa. Nhìn nè? Nhìn tay cậu ấy xem. Nhỏ hơn tay tớ hẳn luôn. Mà tụi tớ chỉ lệch nhau chưa tới năm centimet chiều cao đấy.”

“Aw~ làm tớ đỏ mặt mất,” Kaho-chan nói, kèm theo một nụ cười ranh mãnh.

Họ đang chiêu đãi tôi một bữa tiệc toàn cảnh “AjiKaho”. Tôi gần như không thể tin vào mắt mình. Nhưng giờ nghĩ lại… tôi cũng từng thấy hai người này có chút "chemistry" đáng nghi trong trường. Nhưng mà—vậy vẫn không thể bào chữa cho cái hành vi này được!

“Ah, bánh của tụi mình tới rồi,” Ajisai-san nói. “Không biết tớ ăn thế nào trong tư thế này nữa.”

“Để tớ đút cho,” Kaho-chan đề nghị.

“Cũng được đó!”

Tôi nghẹn họng vì sốc. Đây là chuyện gì xảy ra khi kết hợp hai đứa con gái thích đụng chạm hả trời? Họ cứ hành xử như thể đây là chuyện hết sức bình thường, trong khi Kaho-chan còn tiếp xúc thân mật với Ajisai-san nhiều hơn cả tôi!

Đột nhiên, Kaho-chan nhìn sang tôi. “Sao vậy, Rena-chin? Gato hả?”

“Hả? Ghen á? Tớ hả? Không, không hề! Thật đó!”

“Ừ hén~,” cô ấy đáp, kiểu rõ ràng là không tin. “Thú vị, rất thú vị. Nhưng mà dễ hiểu thôi! Tại lòng của Aa-chan chỉ dành riêng cho tớ mà.”

Gương mặt cô ấy y hệt một đứa con nhà giàu vào tiệm đồ chơi, cố ý mua món mà đứa trẻ bên cạnh ao ước nhất rồi giơ ra khoe mẽ.

“Ôi, rồi cậu sẽ biết tay tớ. Tớ biết rõ cậu đang nghĩ gì trong đầu đấy nhé!” Tôi cảnh cáo.

“Hả?” Ajisai-san trông hơi hoảng, giọng cô ấy như mang theo chút hối lỗi. Ôi chết, tiêu rồi.

“Xin lỗi nhé, Rena-chan. Cái này… có bị quá đáng không vậy?”

“Ơ. À. Thì. Không. Cũng có thể. Ờm…”

Tâm trí tôi tắt điện luôn. Chết rồi chết rồi chết rồi. Tôi không định khiến cô ấy thấy tội lỗi! Chết tiệt, Kaho-chan! Tất cả là lỗi của cậu đó!

“Không sao đâu, Ajisai-san,” tôi nói. “Tớ biết cậu không có lỗi. Mọi hành động của cậu đều chính đáng và sáng suốt. Dù chúng tôi – những phàm nhân – có lúc bị mê mờ bởi sự ngu ngốc của bản thân, nhưng tớ tin rằng một ngày nào đó chúng ta sẽ cùng nhau tìm được con đường hòa hợp.”

“Ờ… cái đó nghĩa là gì vậy?” Ajisai-san hỏi.

“Rena-chin lại nói nhảm nữa rồi,” Kaho-chan bình luận rồi đứng dậy vươn vai, nghe chẳng khác gì một con mèo hoang đang ngáp khi nhìn loài người lê lết đi làm kiếm cơm mỗi ngày.

“Dù sao thì,” cô ấy nói tiếp bằng giọng tươi hơn, “tớ dậy cho cậu ăn nè.”

“Cảm ơn.”

Kaho-chan quay về chỗ ngồi cũ. Khi tôi liếc cô ấy, cô ấy nháy mắt một cách đầy khiêu khích. Toàn bộ màn kịch đó là để chọc tức tôi, tôi biết mà.

Rồi cô ấy quay sang Ajisai-san, “Cậu đúng là một người chị tốt đó nha.”

“Thật vậy sao?”

Hai người họ lại tiếp tục trò chuyện như bình thường và bắt đầu ăn bánh. Còn tôi thì vẫn còn quá bấn loạn sau những gì vừa chứng kiến.

“Cậu đúng là hoàn hảo mọi mặt luôn á,” Kaho-chan nói. “Lúc nào cậu cũng nghĩ cho mấy đứa em trai trước tiên. Cậu tốt bụng, xinh xắn, và siêu siêu dễ thương. Tớ ước gì mình có một người chị gái như cậu vậy.”

Sự thật.

“Cậu tốt với tớ quá đấy,” Ajisai-san phản đối. “Mà chẳng phải cậu từng nói cậu có chị gái rồi sao?”

“Ừ thì… Vì ba tớ tái hôn nên chị ấy trở thành chị kế của tớ.”

Hả. Tôi đâu có biết chuyện đó.

Kaho-chan vừa nhai bánh vừa lầm bầm, “Nhưng mà… bọn tớ đâu có nói chuyện với nhau mấy đâu. Gu thì khác nhau hoàn toàn. Giờ vẫn đang trong giai đoạn kiểu… tìm cách xác định mối quan hệ ấy, hiểu hông?”

“Nghe giống như cậu đang sống chung với một người xa lạ ấy nhỉ?”

“Ừ, chính xác luôn.”

Tôi thử tưởng tượng mình ở trong hoàn cảnh của Kaho-chan, và chỉ nghĩ thôi cũng đã thấy phát ớn rồi. Nhưng Kaho-chan là kiểu người ngược hoàn toàn với tôi. Có khi cô ấy sẽ làm thân được với chị kế trong chớp mắt cũng nên.

“Với lại, tớ nghĩ chị ấy không thích tớ,” Kaho-chan nói. “Mà chị ấy lại thông minh với xinh dã man luôn. Thế nên… chuyện là vậy đó.” Cô ấy đưa tay lên má, chớp mắt vài lần như thể đang bắt chước chị gái siêu ngầu kia, rồi phá lên cười. “Giá mà chị ấy giống Aa-chan hơn thì tốt quá. Hoặc là kiểu… bánh bèo não cá vàng như Rena-chin chẳng hạn!”

“Tớ là cái gì cơ?!” Tôi la lên.

Đây là lần đầu tiên có ai gọi tôi là bánh bèo não cá vàng. Trong đầu tôi ngay lập tức hiện ra hình ảnh kiểu con gái hay nói mấy câu như, “Tớ không thể ăn trứng được, tội nghiệp mấy bé gà con lắm á~.” Và chắc chắn tôi không phải kiểu đó… đúng chứ? Tôi không phải thế… đúng không? Q.E.D???

“Nói về chị em,” Ajisai-san quay sang tôi, “hai chị em cậu có vẻ thân thiết lắm nhỉ.”

“Bọn tớ á?” Vì lý do nào đó mà tôi cảm thấy cần phải phủ nhận ngay lập tức bằng mọi giá.

“Ờ đó,” Kaho-chan nói. “Cô bé từng giúp tụi mình tập bóng rổ lần trước mà, đúng không?”

“Ừm. Tên là Haruna-chan đúng không? Bé đó dễ thương mà. Lễ phép, ngoan ngoãn nữa.”

“Rena-chin, cậu đang lắc đầu như muốn rớt cổ ra kìa.”

“Gì vậy trời?” Ajisai-san thắc mắc.

Lễ phép? Ngoan ngoãn? Là ai cơ? Có phải có gia đình Amaori khác trong khu này với con gái tên Haruna không vậy?

“Tớ không biết nữa,” tôi nói. “Em tớ là đứa nhóc lém lỉnh hết sức. Khôn lanh quá mức cần thiết, cãi nhau lúc nào cũng thắng, và luôn tìm được cách lấn lướt tôi. Nó là con dao luôn kề vào lưng tôi trong chính gia đình mình đấy.”

“Nói đi, main ơi,” Kaho-chan cổ vũ. “Spill the tea!”

“Haruna-chan hoàn toàn không phải kiểu người như vậy mà!” Ajisai-san phản đối.

Hừm. Có vẻ tôi và Ajisai-san có cái nhìn rất khác nhau về em gái tôi. Có khi Haruna bị đa nhân cách cũng nên.

“Mà đúng là nói tốt về gia đình mình cũng khó thiệt,” Ajisai-san kết luận, khéo léo chuyển chủ đề sang hướng nhẹ nhàng hơn.

Tôi muốn vạch trần toàn bộ danh sách các đặc điểm tà ác của em gái mình, nhưng lại không muốn bị cho là nhỏ mọn. Thế là tôi quyết định rộng lượng mà bỏ qua. Em gái tôi nên biết ơn mới phải.

Rồi Kaho-chan nói, “Nè, tụi mình là ba người duy nhất trong nhóm Quintet có anh chị em đấy nha. Mai-Mai với Saa-chan đều là con một.”

“Ờ ha. Cậu là út trong nhà, còn tớ với Ajisai-san là chị cả,” tôi nói.

Kaho-chan cười khúc khích sau tay. “Mà nghe nè, nhìn cậu đâu có ra vẻ chị cả đâu. Cậu tỏa ra vibe em út thấy rõ.”

“Gì cơ?!” Tôi hét lên. “Tớ trông như kiểu được cưng chiều quá đà hả?!”

Rồi Ajisai-san cũng bật cười theo. Này này, tôi là chị tốt mà! Đúng không, Ajisai-san? Phải không!?

Sau buổi mua sắm vui vẻ và đáng yêu hết sức, tôi về nhà. Heh heh heh. Lần đầu tiên tôi tự mua giày mới cho mình. Mà không cần nhờ em gái giúp! Quả là bước tiến lớn kể từ khi tôi bắt đầu “lột xác”. Năm sau thôi, biết đâu tôi còn dám tự gọi Frappuccino ở Starbucks bằng tiếng Latin luôn ấy chứ. (Ờ thì, cái vụ Latin hơi lố thật.)

Khi tôi rời khỏi nhà ga và đi ngang qua công viên gần nhà, tôi thấy một dáng người quen đang ngồi trên xích đu. Chính là cô bé vừa được nhắc tới trong cuộc trò chuyện lúc nãy: Amaori Haruna. Gì đây? Con bé làm gì ở đó vậy? Vẫn mặc đồng phục, đeo ba lô, chắc là đang trên đường về nhà. Nhưng mà kỳ lạ lắm. Giờ này lẽ ra nó phải đang ở buổi tập thể thao mới đúng. Có gì đó sai sai. Dù đứng hơi xa nhưng tôi có cảm giác như nó đang buồn chuyện gì đó.

Ồ ồ ồ. Quả báo đến sớm thế nhỉ.

Tôi vừa cười vừa bước tới gần và nói, “Có vẻ em gái yêu quý của chị đang có chuyện phiền lòng ha~.”

“Oneechan?” Con bé ngước nhìn tôi với ánh mắt nghi hoặc. “Chị thôi cái kiểu nhìn người như kẻ bệnh hoạn được không?”

Sư tử, phù thủy và cả cái sự trơ tráo của con nhóc này—Ý tôi là, sao nó dám dùng những lời cay nghiệt như vậy với người hướng nội chứ?! Nếu tôi tủi thân quá mà ngồi khóc bù lu bù loa giữa đường thì sao hả? Nó không thích đâu. Cứ đợi mà xem. Tôi sẽ làm thật đấy!

Nhưng mà thôi, ý tưởng đó tệ quá nên tôi gạt đi, rồi ngồi vào cái xích đu bên cạnh nó. “Chị đoán được em đang làm gì ở đây rồi.”

“…Hả?”

“Thử tưởng tượng nè. Em làm mất chìa khóa nhà. Điện thoại hết pin. Em ngồi đây than trời trách đất, và rồi thiên thần hộ mệnh của em xuất hiện.”

Tôi chỉ ngón tay cái về phía mình.

Em tôi nhìn tôi vài giây rồi thở dài não nề, y như cô giáo thấy học sinh thân yêu của mình lần đầu tiên trượt môn.

“Oneechan, chị đúng là đồ ngốc.”

“Cái gì cơ?!” Chính cái sự chân thành mới khiến tôi tức nhất. “Nói kiểu đó nữa là chị không cho vào nhà đâu đấy!”

“Em có chìa khóa mà,” nó đáp tỉnh bơ.

“C-cái gì?”

“Với cả, nếu em mà có làm mất thật thì em vẫn có thể qua nhà bạn chơi chờ ba mẹ về mà. Mà điện thoại hết pin thì mượn sạc cũng được.”

“Logic hoàn hảo. Đây là cái bẫy ngay từ đầu đúng không?”

“Oneechan, chị ngốc thật.”

“Lại nữa hả?!” Tôi kêu gào.

Cái gì mà “nếu không nói được lời tử tế thì tốt nhất đừng nói gì” đâu rồi hả trời? Mà thôi, tôi cũng đâu có tử tế gì, vì nửa lý do tôi có mặt ở đây là để trêu nó. Nhưng mà vẫn tức!

“Cái gì đó vậy?” em tôi hỏi, không liên quan gì tới chủ đề đang nói.

“Hả?”

Nó chỉ vào túi giấy trên tay tôi.

“Chị đi mua giày hả? Một mình?”

“Thì có gì to tát đâu? Chỉ là giày thôi mà. Chị cũng biết tự đi mua giày chứ bộ.”

Em tôi nhìn tôi như kiểu khinh bỉ cực độ. “Có gì đó sai sai nha.”

“S-sao lại vậy? Có gì bất thường đâu! Đi mua đồ là chuyện đơn giản! Cứ mang hàng ra quầy rồi đưa tiền là xong mà!”

“Không, kỳ ở chỗ thương hiệu đó. Giày đó đang hot, giá lại vừa tầm, nên ai cũng mua. Với cả nó phối được với mọi bộ đồ. Không thể nào chị vô tiệm rồi tình cờ chọn trúng đúng mẫu đó được.”

Trong đầu tôi, Kaho-chan hiện ra với tấm bảng “Tại tớ bảo cậu ấy mua đó”, nhưng tôi vội vàng vẫy tay đuổi đi.

“T-tớ biết vài thương hiệu mà!” Tôi cãi.

“Ờ. Cứ tự lừa mình đi. Mà thôi, kệ. Không liên quan tới em.”

Phù. Thoát nạn trong gang tấc. May mà tôi vẫn giữ được chút hình ảnh chị cả. Nhưng sao trong lòng trống rỗng quá vậy? À, chắc tại đây chỉ là một chiến thắng kiểu Pyrrhus thôi…

Trong khi đó, em tôi lại tiếp tục đong đưa trên xích đu. Khuôn mặt không lộ chút cảm xúc nào.

“Xem ra từ giờ chị có thể tự đi mua sắm một mình rồi nhỉ,” nó nói. “Đỡ cho em phải lo. Cả cái công cuộc lột xác của chị, toàn bắt em chọn đồ cho: trang điểm, kiểu tóc, quần áo. Mà em có được trả công đâu. Thế nên… ráng tự lo nha.”

“Em thật độc ác! Không đời nào chị có thể tự đi mua đồ một mình được! (Không có ‘nếu’ gì hết!) Bạn chị chỉ bảo chỗ mua thôi mà!”

“Vậy thì đáng lẽ chị nên nói thật ngay từ đầu, đừng có vênh váo làm gì.” Nó nhìn tôi đầy thất vọng. Còn đâu cái cảm giác làm chị cả nữa chứ… Grrr, đừng tưởng thoát được nha! Chị mới là chị cơ mà…

“Em tưởng mình hay ho lắm à,” tôi nói. “Chị đã biết đi từ hồi em còn là tế bào trứng đấy!”

“Em ghét cái kiểu phải lùi về tận thời tiền sử để giành phần hơn của chị ghê,” Haruna nói. “Thảm hại thật.”

Tôi không thể không đồng ý. Thảm hại thật. Tôi cúi gập người xuống, đầy u sầu. Cuộc đời khổ quá mà… Tôi rên rỉ. Giá mà tôi có thể tái sinh thành em gái của Ajisai-san để được cưng chiều và yêu thương…

“Ugh,” em tôi thở dài. “Chị phiền thiệt. Thôi, xin lỗi mà, được chưa? Em biết em hơi quá lời.”

Nó nhảy khỏi xích đu rồi bước lại xoa đầu tôi như điên.

“Giờ là chọc chị chứ gì!” tôi phản đối.

“Xiiin~ lỗii~ Em quá~ đáng~ quá~! Chị đang cố gắng rất nhiều mà. Nếu năm ngoái chị nói với em là chị đi mua sắm với bạn, em còn không tin. Nhưng giờ thì nè, quý cô giao thiệp xã hội nè~ Bà lớn oai phong nè~ Chị giỏi lắm nha~”

Nó đang đối xử với tôi như con nít. Mà… cũng không hẳn là tôi ghét điều đó…

Tôi ngẩng đầu lên, chạm mắt với em gái mình. Nó đặt hai tay lên eo – eo nhỏ không công bằng tí nào – rồi nhìn tôi dò xét.

“Có chuyện gì sao?” nó hỏi.

“Không có gì. Chỉ là… phản xạ phòng vệ tự động của chị bật lên khi bị khen thôi mà.”

“Ew, kỳ cục ghê.”

“Này!!”

“Thôi, về nhà đi. Em bắt đầu thấy lạnh rồi.”

Nó bỏ đi thẳng thừng, chẳng thèm đợi tôi nói xong. Nó thật sự nghĩ mình có thể làm bất cứ điều gì mình muốn à? Gì vậy, nữ hoàng hải tặc chắc?

Tôi vội vàng chạy theo, và khi đuổi kịp nó thì nó hỏi, “Nè, ghé cửa hàng tiện lợi được không? Em muốn ăn kem.”

“Em vừa nói là đang lạnh mà?”

“Thì… kem là chuyện khác chứ. Nhất là khi người trả tiền là chị.”

“Chị vừa mới mua giày mới cho mình xong đấy nhé!”

“Chị cả gì mà không có khí chất chị cả vậy?”

“Được thôi!” Tôi gắt lên. “Được rồi, chị sẽ trả tiền kem! Làm chị thật là quá đáng mà!!”

Tôi giậm chân bước lên ngang hàng với đứa em gái cao hơn mình. Nó cười khúc khích. Cái tâm trạng ủ ê ban nãy biến mất không dấu vết. Cái con bé này… Nó thông minh và lém lỉnh quá mức cho phép từ ngày đầu tiên sinh ra rồi. Nó thắng mọi cuộc cãi vã và lúc nào cũng áp đảo tôi. Nó đúng là con dao găm lúc nào cũng kề sau lưng tôi trong gia đình. Chẳng cần tôi phải lo cho nó. Nó đủ giỏi để tự lo cho bản thân. Mà thật ra tôi cũng đâu có lo đâu. Biết chưa hả!?

Bất ngờ, Haruna dừng lại. “À mà này, biết gì không?”

Tôi đi thêm vài bước rồi mới dừng lại. “Hửm?”

Tôi quay lại nhìn nó, đang đứng dưới ánh chiều tà. Trong mắt tôi – người làm chị – thì chẳng có gì lạ thường ở nó cả. Nhưng rõ ràng là nó đang suy nghĩ gì đó.

Nó im lặng một lúc. Rồi nói, “Nè, tóc chị dài ra rồi đó. Chị nên đi cắt đi.”

“Hả? Ờ ha, chắc vậy thật.”

Kỳ thật. Cảm giác như trái bóng đang bay thẳng rồi đột nhiên quẹo sang hướng khác vậy. Lúc đầu tôi tưởng nó sắp nói gì đó khác cơ. Mà cũng không rõ sao lại nghĩ vậy nữa. Chỉ là… cảm giác thôi, kiểu như mấy đứa bạn tôi hay nói: “vibes”.

“Ừ, chắc nên đi cắt thật,” tôi nói. “Khoan. Ý em là đến tiệm cắt hả?”

“Ừ đó. Chị từng nói giờ có thể đi một mình rồi mà?” Nó nói với giọng móc méo.

Tim tôi thắt lại. “Chị rút lại lời đó rồi mà! Thôi mà Haruna, đi với chị đi~”

“Ugh, thiệt luôn hả? Em đang để tóc dài mà.”

“Chị sẽ mua cho em hai cây kem!!”

“Hmm, không biết nữa nha. Khó chọn quá đó~”

Nó bước lên trước, vừa đi vừa cười, còn tôi thì chạy lúp xúp đuổi theo.

Lúc đó, tôi đã nghĩ rằng tôi và Haruna sẽ mãi như vậy – cứ trêu chọc nhau, cãi vặt này nọ. Dù tôi đã “lột xác” khi lên cấp ba, mối quan hệ giữa hai chị em tôi chẳng thay đổi gì cả. Vậy nên tôi nghĩ, bây giờ cũng sẽ vậy thôi.

Nhưng sự đời không diễn ra như thế. Cũng giống như tóc không ngừng dài ra. Hoặc như việc không thể tua ngược thời gian để sửa lại một kiểu tóc tệ. Một quy luật không thể tránh của vũ trụ là mọi thứ rồi sẽ thay đổi. Ai cũng vậy – kể cả chị em.

Và tôi sẽ sớm cảm nhận được sự thật đó một cách rõ rệt.

---

Tôi đang thong thả xỏ đôi giày thể thao mới mua hôm trước khi đi chơi với Kaho-chan và Ajisai-san thì Haruna gọi vọng ra, “Nhanh lên, Oneechan. Em đi trước đó.”

“Ờ, đợi chút thôi!”

Tôi vội vàng đứng dậy đến mức suýt nữa thì ngã bổ nhào. Uaaa!

“Chị làm gì vậy?” em tôi hỏi. Tôi kịp thời bám vào người nó để giữ thăng bằng. Suýt chết.

“Ngã đó! Tại em giục chị còn gì!” tôi gắt.

“Ờ thì duh. Giờ là đến lịch hẹn rồi còn gì. Tại chị ngủ nướng tới trưa thôi.”

Cái biểu cảm trên mặt nó kiểu “duh” dễ sợ. Miệng nó cũng nói “duh” luôn mới ghê chứ. Giống như có người từ hành tinh “duh” vừa đáp xuống vậy á…

“Hôm nay nhiều việc lắm đó,” nó nói tiếp. “Đi lẹ đi. Đầu tiên là tiệm salon.”

“Rồi rồi.”

Tôi lững thững đi sau Haruna khi nó sải bước như đi thi. Tiệm salon quen của hai chị em hơi xa một chút. Lần đầu Haruna dẫn tôi đến đó, tôi còn nghĩ, “Đi tàu chỉ để cắt tóc? Cái gì vậy trời…”

Bình thường cuối tuần Haruna có tập thể thao, nhưng hôm nay thì không. Cho nên nó có hàng đống việc phải làm. Tin hay không thì tùy, nhưng nó có thói quen dậy lúc 7h sáng vào cả cuối tuần, nên mẹ tôi cũng đánh thức tôi dậy cùng giờ để ăn sáng. (Dĩ nhiên tôi ngủ lại ngay sau đó. Vì thế giờ mới trễ thế này.)

Tôi lết theo sau rồi hỏi, “Mà hôm nay dậy sớm làm gì vậy?”

“Phải hỏi nữa sao? Em đi chạy bộ. Như mọi hôm thôi.”

“Chị không nghĩ dậy sớm đi chạy bộ là việc bình thường đâu…”

“Sau đó em tắm, phụ mẹ nấu sáng, làm bài tập, chở mẹ đi lấy đồ giặt, xem vài clip, rồi nấu bữa trưa.”

Tôi rùng mình vì sợ hãi. Sống quá gương mẫu luôn. Sạch sẽ một cách đáng sợ! “Đừng nói là em định viết sách dạy sống tích cực nha.”

“Ờ không? Cái đó không phải định nghĩa ‘bình thường’ của em đâu.”

“Bình thường, bình thường, cái gì cũng bình thường. Tại có mấy đứa như em nên thế giới này mới khó sống bình thường đó! Em cứ nâng tiêu chuẩn lên mãi thôi. Mong em sớm nhận ra là mình đúng kiểu người siêu phàm chăm chỉ.”

“Đó là… lời khen à?” Em tôi ngơ ngác.

Không! Đó là tôi đang cà khịa mà!

Salon này là chỗ mà bạn bè Haruna rất ưa chuộng. Hình như ai hướng ngoại cũng có một tiệm salon yêu thích của riêng mình. (Ai mà biết chứ.) Nghĩ kỹ thì cũng hợp lý. Tôi mà không có chuột thì bắn game FPS cũng chịu. Cũng như vậy thôi.

Haruna chuyển sang “chế độ xã giao” mỗi khi gặp người ngoài rồi chào, “Chào chị ạ~!” với cô lễ tân ở salon.

“Ô, Haruna-chan! Cả chị gái nữa. Lâu quá không gặp ha~”

“E-em cũng chào chị ạ.” tôi nói.

Vâng, ở đây người ta gọi tôi là chị của Haruna. Tôi chỉ là cái phụ kiện đi kèm em tôi thôi – như tai nghe tặng kèm khi mua điện thoại mới. Mà tôi thích thế. Cứ thế này tôi mới thoải mái được.

“Stylist của hai em sẽ ra ngay đó. Mấy em cất đồ vào tủ nhé?” cô lễ tân nói.

Tôi làm theo rồi ngồi xuống ghế sofa cạnh Haruna.

“Hôm nay muốn làm gì nào, Haruna-chan?” cô hỏi.

“À, chỉ cắt mái một chút thôi ạ,” Haruna đáp. “Để cho gọn trong lúc nuôi tóc dài.”

Nó nói chuyện ngọt ngào tươi tắn như mọi cô gái năng động khác. Như mọi khi, nó luôn muốn tạo ấn tượng tốt nên giấu đi bản chất thật đáng sợ của mình. Tôi phải công nhận – nó diễn giỏi thiệt. Đến Ajisai-san cũng bị lừa kia mà.

Vài phút sau, người stylist quen làm tóc cho tôi bước ra.

“Trờiii ơi~~~ nhìn ai kìaaaa!!! Cưng quá trời luôn đó!”

Chết tôi rồi. Bà ấy đây rồi.

“C-cảm ơn chị đã nhận em dù sát giờ,” tôi khẽ cúi đầu chào kiểu lễ phép. Dù cố bắt chước Haruna thế nào đi nữa thì giọng tôi là thứ duy nhất nghe có vẻ vui vẻ.

“Cưng đi đâu mất tiêu vậy? Trời ơi, nhìn xinh chưa kìaaaa?! Scale chị hư luôn rồi á!”

Stylist của tôi đúng kiểu “bánh bèo quá mức báo động”. Tóc nhuộm vàng, đuôi hồng. Trang điểm thì rực rỡ, quần jeans bó sát, áo croptop khoe rốn lồ lộ. Bà ấy làm tôi muốn trốn luôn mỗi khi thấy mặt.

“Vậyyy~ Hôm nay chị muốn làm kiểu gì nè, nữ hoàng? Muốn phong cách dễ thương trẻ trung? Hay trưởng thành quyến rũ? Oooh, hay là tụi mình chơi lớn cắt hết luôn? Nghĩ sao? Tới giờ ‘chopper’ chưa?”

“Ờm… ừm… ơ…”

Gì cơ? Giờ chopper là cái quái gì? “Chopper” tôi biết duy nhất là Tony Tony trong One Piece. Mấy cô bánh bèo là fan của peace, đúng không? À, mà là dấu hiệu peace thì đúng hơn. Nhưng đại khái thế.

Tại sao tôi lại dính phải cái stylist này chứ? Lúc đặt lịch, Haruna có hỏi tôi có muốn stylist nào cụ thể không, tôi trả lời đại: “Thế nào cũng được.” Và giờ tôi đang phải trả giá. Mà nếu đây là lần đầu tôi tới thì làm sao tôi biết phải chọn ai chứ?!

Khoan. Tôi có đem điện thoại theo. Tôi có ghi chú trong máy, ghi sẵn mấy thứ để nói. Trời ơi, thật là một kế hoạch thiên tài. Tôi không thể cứ dựa mãi vào em gái được.

“Ờm, em muốn… ờm…” tôi bắt đầu.

“Oooh, sao mình không thêm tí màu mè cho vui ha! Balayage thử không? Cưng sẽ slay cực kỳ luôn á. Trường em có nội quy nghiêm ngặt không? Kiểu kiểu… super stricter-richter á?”

“Trường… gì? Bala… gì cơ?”

“Trời ơi, nhất định phải thử! Nó sẽ so. Cute. với em luôn! Kiểu không tương phản quá nên siêu tự nhiên. Ooooh, hay là tụi mình nhuộm sáng lên? Không cần tẩy đâu. Bật tông liền! Hot girl summer, tới đây nè~!”

Cái nụ cười của chị stylist như muốn đốt cháy tôi luôn vậy. Có ai hiểu gì không? Chứ tôi thì hoàn toàn không!

Vì tôi không thể vừa suy nghĩ vừa nói chuyện cùng lúc nên chỉ biết im re. Một lớp mồ hôi lạnh bắt đầu lăn xuống sống lưng tôi. Tại sao chị ấy lại đối xử với tôi như thể tôi là kiểu “Hot girl 9000” giống mấy khách quen của tiệm này chứ? Không thể nào dịu xuống tí được hả? Ít nhất cũng nói chuyện vừa tầm với tôi đi chứ? Tôi cảm giác như mình đang tạo nhân vật trong game: “Với hơn 18 kiểu tóc để lựa chọn!” Trời đất… có thể phù hợp với YouTuber, nhưng không phải tôi đâu!

Đúng lúc đó, em tôi cắt lời chị stylist để cứu tôi khỏi tình thế hoảng loạn.

“Không cần làm gì cầu kỳ đâu. Chị cứ làm như lần trước là được.”

“Roger roger, bestieee,” chị stylist bánh bèo nói, làm dấu OK bằng tay như thể hiểu ý liền.

Tạ ơn trời đất. Tôi liếc nhìn em mình đầy biết ơn, nhưng nó không thèm quay sang nhìn tôi lấy một cái. Nó với chị stylist vẫn tám chuyện lia lịa. Kệ nó đi. Tôi an toàn rồi là được.

“POV: Em đang bước vào khoảnh khắc toả sáng đỉnh cao!” chị stylist nói.

“Ờ… cảm ơn?”

Phù… Giờ tôi không cần làm gì nữa. Từ đây trở đi, chỉ cần ngồi im, thư giãn và để việc cắt tóc diễn ra. Tôi cũng chẳng ghét cảm giác bị cắt tóc, nên quyết định nhắm mắt lại và thư giãn một chút…

Cho đến khi chị stylist đột nhiên hỏi:

“Thế nào nè Oneechan-chan, kể nghe coi trường học dạo này sao rồi?”

“Hả?”

Chết rồi. Tới phần tệ nhất đây: trò chuyện xã giao. Địa ngục thật sự mới chỉ bắt đầu!

---

“Tiếp theo: đi mua đồ. Sẵn sàng chưa, Oneechan? …Oneechan? Trái đất gọi Oneechan.”

“Ờ. Ừ. Rồi. Đi thôi,” tôi thều thào.

Khi bước ra khỏi tiệm, tôi đã có kiểu tóc mới cực xinh, nhưng cơ mặt thì như chết lâm sàng.

“Sao mấy người ở salon lại nói chuyện kiểu đó nhỉ?” tôi rên rỉ. “Giá mà có thể xây lại Tháp Babel để phá hủy thứ ngôn ngữ của mấy stylist ấy.”

“Chị lảm nhảm cái gì vậy?”

Em tôi lườm tôi một cái sắc lẹm. Eek.

“Ý chị là… bị ép trò chuyện khi không thể chạy đi đâu khác á. Như tra tấn tinh thần vậy.”

“Chị đúng là người duy nhất trên thế giới nghĩ vậy đó,” em tôi lạnh lùng phán.

“Không đời nào!” Dù Haruna không biết, tôi có đồng minh đấy. Trên mạng. Và… ừ thì, toàn trên mạng thôi.

“Tôi không còn tí sức lực nào để nói chuyện nữa,” tôi than. “Tôi đang bấu víu vào cuộc sống bằng đúng móng tay thôi đấy.”

“Vấn đề của chị, không phải của em.”

Hai chị em tôi rẽ vào khu phố mua sắm gần nhà ga. Nhiệm vụ tiếp theo: mua quần áo mùa đông.

“Khoan đã,” em tôi nói. “Người muốn mua đồ là chị cơ mà. Sao không đi với bạn chị hôm trước luôn?”

“Ờm. Ờ thì… chuyện là thế này.”

Tôi quay đi. Cái nỗi lo này nằm trong danh sách dài những thứ mà em tôi chẳng bao giờ hiểu được. Nhưng thôi vậy. Tôi chấp nhận số phận và thú nhận, “Chị ngại đi mua đồ với bạn.”

“Sao cơ? Tại sao?”

“Cảm giác như bị xét xử vì gu thời trang của mình vậy.”

Em tôi nhìn tôi như thể tôi là một sinh vật ngoài hành tinh. Vì tôi rất cảm thông với mấy đứa mới bước vào hội lo âu xã hội, tôi cố giải thích theo cách mà nó hiểu được.

“Nghe này. Đi mua đồ với bạn tức là chị phải chứng minh gu thời trang của mình ổn. Nếu chị chọn nhầm một cái xấu đau xấu đớn thì tụi nó sẽ kiểu ‘Ôi trời ơi KHÔNG KHÔNG KHÔNG chị đang đùa à? Em chết đây nè cứu em với!!!’ Rồi từ đó trở đi mỗi lần chị chọn cái gì cũng sẽ nghe thì thầm ‘omg đừng nói gì với chị ấy nha TEE HEE HEE’ và thế là chị bị bắt nạt cả đời. Và rồi chị chết.”

“Trời đất ơi,” em tôi nói. “Chị phiền vãi.”

Gì vậy, Kaho-chan nhập em tôi à?!

“Chị đúng là người duy nhất nghĩ vậy đó.”

“Không đâu! Ngoài kia có nhiều người giống chị lắm! Trên mạng, tất nhiên!”

Vì thế tôi mới nhờ Kaho-chan chỉ cho cửa hàng, rồi tự chọn giày một mình. Tôi không muốn ai nhìn thấy cả. Nhưng mà vẫn còn một chuyện nữa…

“Với lại, nếu bạn hỏi chị nghĩ sao về đồ của tụi nó thì sao? Chị còn chưa biết mình thích gì nữa là đánh giá người khác. Ờ thì, bạn chị ai cũng tốt tính cả. Nhưng chị cứ tưởng tượng tụi nó sẽ nhìn chị rồi nói, ‘Cô ấy không phải thảm họa thời trang. Cô ấy là tận thế thời trang luôn LMAOOOO!’ Và chị thà chết còn hơn để chuyện đó xảy ra!”

“Chị sống kiểu này có vui không vậy?” em tôi hỏi. Và nó nói nghiêm túc thiệt.

Thành thật mà nói? Tôi cũng không biết. Có nhiều lúc khổ cực thật. Có khi còn nhiều hơn những lúc vui. Nhưng mà…

“Chắc là vui,” tôi nói. “Gần đây mọi thứ… ổn mà.”

“Vậy thì tốt.” Em tôi vỗ nhẹ vai tôi.

“Vậy nên, trước khi tụi bạn phát hiện chị chẳng có tí gu nào, chị cần em truyền cho chị khả năng phối đồ siêu đỉnh đó.”

“Trơ trẽn dễ sợ,” nó cười. “Chị không đọc ké mấy tạp chí thời trang của em rồi à?”

“Kiểu… có xem…”

“Xem kiểu gì mà ‘kiểu…’?”

“Chị có đọc. Nhưng… kiểu như không hiểu gì hết. Mấy người mẫu xinh quá mà. Xinh sẵn thì mặc gì chẳng đẹp.”

“Thôi ông trời đen tối ơi. Bớt bi quan đi giùm cái.”

“Ugggh.”

“Trước hết, chị phải biết mình thích phong cách nào,” Haruna giải thích. “Dễ thương? Đơn giản? Sang chảnh? Rồi sau đó tìm hiểu xem style đó đang có trend gì. Sau nữa thì phối phụ kiện, đổi màu sắc, chơi với form dáng… Mà chị chẳng nghe gì đúng không?”

Tôi teo lại như xác ướp khô. Em tôi nhếch mép cười.

“Thôi được rồi, lần tới em rảnh, em dạy chị cách đọc tạp chí cho đúng,” nó nói. “Với cả làm face match luôn.”

“Face… gì cơ?”

“Đó là một app. Nó tìm người nổi tiếng nào trông giống chị nhất. Không siêu chính xác vì nó không xét thể hình hay cấu trúc xương, nhưng cũng giúp chị hình dung được kiểu gì hợp với mình.”

“Wow, chị không biết là có cả mấy thứ như vậy,” tôi nói. “Khoan… chẳng lẽ chị là người cuối cùng trên Trái đất mới biết đến nó?”

“Không biết, không quan tâm.” Em tôi thở dài, nhún vai. “Biết gì không, không biết cũng chẳng phải chuyện tồi tệ nhất. Miễn là chị chịu học hỏi thì cứ từ từ làm từng việc một cũng chẳng sao. Chị đã xử lý màn lột xác của mình như thế còn gì. Nỗ lực đủ thì giờ nhìn lại xem, chị đã có bạn bè rồi đấy.”

“Rồi rồi… nếu bắt buộc thì chị sẽ Nỗ lực.”

“Tốt. Cảm ơn chị đã hợp tác.”

Đó lẽ ra phải là câu thoại của tôi mới đúng, tôi lầm bầm trong bụng. Mỗi lần em tôi chịu hợp tác thì nó sẽ hướng dẫn chị tận tình luôn. Rõ ràng tôi không thể để mất đứa em gái này được.

“Chiêu cà rốt và cây gậy kinh điển,” tôi lầm bầm. “Chị biết mấy người toàn dùng chiêu đó.”

Em tôi nhe răng cười như thiên thần. “Hay là bỏ luôn cà rốt đi?”

“Hay là bỏ luôn cây gậy đi?”

“Được thôi. Miễn là chị trả em 2.000 yên một giờ.”

“Hả?!”

“Nếu cho chị một tấc, chị sẽ lấy cả thước.”

Cái Satsuki-san trong đầu tôi gật gù đồng tình: “Tớ hoàn toàn đồng ý.” Không thể để hai đứa này gặp nhau được. Combo địa ngục mất.

“Ồ vậy hả? Em tưởng mình giỏi lắm à?” Tôi tức tối đáp lại. “Thì—thì—em chả biết gì về chị cả! Nha!”

Em tôi lờ tôi đi, bước thẳng vào cửa hàng quần áo. Hay thật đấy. Vậy là giờ tôi đang đứng ngoài đường, trông như con dở người đang chửi gió. Em tôi chơi tôi một vố đau đấy.

Trước khi về nhà, tôi mua cho em tôi vài miếng bánh kem để cảm ơn vì đã dắt đi mua đồ. Nó cười tươi như nắng chiều khi hai chị em cùng đi bộ dưới ánh hoàng hôn.

“Chị lúc nãy hài hước ghê luôn đó,” nó trêu. “Em cười muốn rớt hàm.”

“Đã nói rồi mà,” tôi đáp. “Chị vẫn chưa đủ can đảm để nhờ nhân viên bán hàng giúp đâu.”

Hai tay tôi đều xách đầy túi đồ. Vì lý do gì đó khó hiểu, một số túi là của em tôi. Đúng là một bí ẩn. Chắc vì tôi là chị—ít ra là trên danh nghĩa…

“Chị cứ để cái chứng sợ xã hội đó phá hoại đời mình,” em tôi lắc đầu. “Chị thậm chí không cần đọc tạp chí thời trang. Vào cửa hàng, kiếm một nhân viên rồi hỏi ‘cái nào hợp với chị hơn?’ là được. Họ biết rõ xu hướng thời trang mà. Thoải mái lên. Hỏi đại đi.”

“Nhỡ họ nói dối để tống hàng tồn thì sao?”

“Sao chị lúc nào cũng nghĩ xấu về người ta vậy?”

Một câu hỏi chí lý.

Thật tréo ngoe. Em tôi – người hướng ngoại – lại tin rằng ai cũng có thiện chí, trong khi tôi – đứa sống thu mình – thì luôn nghĩ điều tệ hại nhất về người khác. Chẳng phải nên ngược lại à?

Em tôi thở dài. “Thôi kệ. Chị rối như mớ bòng bong ấy. Dắt chị đi mua sắm nguyên ngày rồi mà chị còn lâu mới tốt nghiệp lớp ‘Xã Giao Căn Bản 101’.”

“Xin lỗi vì đã là học sinh điểm D…”

“Chị chỉ quá nhút nhát thôi. Đó là vấn đề duy nhất.”

Tôi thậm chí không thốt nổi tiếng “Ẹp”. Không việc gì phải giả vờ trước mặt em tôi cả. Nó biết tôi từ trong ra ngoài. Dù có bao nhiêu bạn bè—hay bạn gái—thì trên đời này cũng chỉ có một người duy nhất mà tôi có thể hoàn toàn thành thật: em gái tôi.

Cuộc thi thể thao giữa các lớp đã dạy tôi rằng đôi khi, cần đủ can đảm để chấp nhận việc người khác nghĩ xấu về mình. Nhưng thế không có nghĩa là tôi thoải mái với chuyện đó. Tôi không muốn ai nhìn thấy con người thật của tôi bên trong: một kẻ yếm thế, đa nghi, đầy bi quan. Có lẽ đó là lý do tôi cần em mình. Có lẽ là vậy.

Ngay lúc ấy, em tôi dừng bước rồi quay lại. “Ủa? Chị đi đứng kỳ kỳ vậy?”

“Hả?” Tim tôi muốn nhảy ra khỏi họng. “Chị có đi kỳ gì đâu.”

Nó lờ tôi đi, vòng ra phía sau. “Giày rộng à? Bắt đầu từ khi nào?”

“Ờ…”

Tôi quay mặt đi để né câu hỏi, nhưng chiêu đó vô dụng với em tôi.

“Từ khi nào?” nó nhấn mạnh.

“…Từ lúc tụi mình rời quán cà phê.”

Thật ra đôi giày mới này đau dã man. Ban đầu tôi cố giả bộ là mọi thứ vẫn ổn, nhưng cuối cùng thì vẫn bị phát hiện.

“Sao chị không nói gì?” Haruna hỏi. Nó chống nạnh, nhìn tôi đầy thất vọng.

“Chị cũng chẳng muốn nói đâu…”

“Sao?”

“Vì em biết mà. Đây là đôi giày đầu tiên chị tự mua…”

Em tôi nhìn tôi khó hiểu vài giây, rồi cuối cùng cũng hiểu ra. “À à. Gì chứ, chị nghĩ em sẽ cười chị vì chọn giày sai à? Kiểu như ‘Chị đúng là chẳng làm được gì một mình nhỉ?’ hả?”

Tôi rên rỉ, cúi gằm mặt xấu hổ. Hai tay siết chặt thành nắm đấm. Còn hai bàn chân thì đang đau buốt như bị tra tấn, như thêm lớp rác lên chiếc bánh crap vậy. Đó chính là lý do tôi không muốn bị nó phát hiện!

“Chị ngốc quá đi,” Haruna nói.

“Này!” tôi gắt, nhưng khi ngẩng đầu lên định cãi, thì thấy nó đã ngồi xổm trước mặt tôi, quay lưng về phía tôi.

“Leo lên đi,” nó nói.

“Hả?”

“Gần tới nhà rồi. Em cõng chị đoạn cuối.”

“Gì cơ…” Tôi chớp mắt mấy lần. “Khoan đã? Chị là chị cơ mà!”

“Ừ thì, em khoẻ hơn. Vậy đấy.”

“Thế thì có liên quan gì?!”

“Thôi đi,” em tôi bảo. “Chân chị đau đúng không? Thì leo lên. Có ai nhìn đâu. Nhanh lên, em không rảnh đứng chờ.”

“Chắc em đang tính kiếm kem miễn phí nữa chứ gì,” tôi làu bàu.

“Không có!”

“Thề đi? Thề độc?”

“Rồi! Trời ơi, chị bướng vừa thôi.”

Nó lườm tôi một cái rõ sắc, khiến tôi cuối cùng đành chịu thua và leo lên lưng nó.

“Trời ơi…” tôi lẩm bẩm, hoàn toàn chấp nhận số phận. Tôi móc mấy túi đồ qua tay.

Nó quay đầu lại. “Ý chị là ‘Cảm ơn’ chứ gì?”

“Cảm ơn…”

“Đó là lời cảm ơn thiếu thành ý nhất em từng nghe luôn,” nó lẩm bẩm.

Rồi nó bắt đầu cõng tôi về nhà. Bước chân nó vững vàng, trái ngược với cảm xúc bấn loạn của tôi. Nó cõng cả thân hình của tôi mà cứ như chẳng có gì to tát vậy.

“Không nặng à?” tôi hỏi.

“Không. Trước đây em từng cõng bạn đến phòng y tế khi họ trật mắt cá này nọ mà.”

“Thật hả? Chắc không đấy? Chị mới tăng cân nữa…”

“Biết. Nặng lắm luôn. Trời ơi, nặng như hai trăm ký luôn á.”

“Đồ nhóc láo!”

Tôi muốn đập đầu nó một cái coi nó tỉnh không, nhưng đang được nó cõng nên làm vậy thì vô ơn quá. Thế là tôi đành nuốt giận vào lòng. Tôi thử cấu tay mình để xả tức, mà chẳng ích gì. Càng làm tôi càng tủi thân hơn.

“Này, chị nè?” – em gái tôi lên tiếng.

“Gì nữa?” – tôi đáp.

“Dạo này… chị thấy hạnh phúc không?”

Tôi mất một lúc mới trả lời được câu hỏi đó. Dù trước đó tôi đã từng nói là có, nhưng…

“Ừ,” cuối cùng tôi đáp. “Cuộc sống đang dần tốt lên.”

“Vậy thì tốt. Em mừng khi nghe vậy.”

Tôi không nhìn thấy vẻ mặt của em lúc em nói câu đó, cũng chẳng hiểu điều gì khiến em đột nhiên hỏi như vậy.

“Này, Haruna…” tôi nói.

“Hm?”

“…Em lớn rồi thật đấy.”

Cuộc trò chuyện tạm ngưng trong chốc lát. Tôi không biết điều gì đã dẫn đến câu nói ấy, nhưng không hiểu sao khoảnh khắc đó lại khiến tôi nhớ đến thời thơ ấu của cả hai chị em.

Nhưng đúng lúc tôi bắt đầu đắm chìm trong hồi ức, tôi cảm thấy Haruna rung người lên vì cười. “Câu đó nghe sai sai sao ấy, chị ơi,” em nói.

Chỉ một lát sau, chúng tôi đã về đến nhà. Tôi bôi thuốc sát trùng lên chỗ phồng rộp, dán băng cá nhân, rồi đi tắm.

Và rồi, ngày hôm sau, mọi chuyện sụp đổ.

Sau bữa sáng, tôi quay lại phòng để lấy cặp thì vô tình đụng mặt Haruna ngoài hành lang.

“À… chào,” tôi nói.

“Có chuyện gì sao?”

“Chuyện hôm qua ấy… Chị chỉ muốn nói cảm ơn.”

Nói thật là tôi ngượng chín mặt, nhưng ít nhất thì cảm ơn em ấy vẫn là điều nên làm. Tôi nhìn đi chỗ khác, tránh ánh mắt em, rồi cố ép bản thân phải nói cho xong.

Haruna nghiêng đầu khó hiểu. Ban đầu tôi tưởng em không nhớ tôi đang nói tới chuyện gì. Nhưng rồi em đáp, “Không có gì đâu. Chuyện nhỏ ấy mà.”

Ờm, thô lỗ quá ha? Chị phải lấy hết can đảm mới nói được câu đó đấy, em gái à! Với những người hướng ngoại như em, mấy chuyện như vậy có thể chẳng đáng là gì, nhưng với một đứa hướng nội như tôi, nó là chuyện tôi sẽ nhớ suốt đời luôn đó. Tôi đã định nói thẳng điều đó cho em biết để chứng minh quan điểm, nhưng rồi chợt nhớ ra — ồ đúng rồi, từ khi tôi "lột xác", tôi cũng là người hướng ngoại rồi còn gì!

Tôi quyết định làm người lớn hơn. Tôi còn việc phải làm. Như… đi học chẳng hạn.

Nhưng vừa quay người bước đi thì tôi bỗng nhận ra một điều. Haruna vẫn mặc đồ ngủ. Trong khi em ấy luôn tuân theo cái nghi thức khó hiểu gọi là “tập luyện buổi sáng”, lúc nào cũng ra khỏi nhà trước tôi. Vậy thì… sao giờ vẫn còn đồ ngủ?

“Chờ đã, hôm nay em không có buổi tập à?” tôi hỏi.

Haruna khựng lại.

Là chị em ruột, tôi nghĩ mình sẽ nhận ra nếu có điều gì đó bất thường ở em. Nhưng không có. Em vẫn là em gái bình thường của tôi, với vẻ ngoài hoàn toàn như mọi ngày. Haruna quay đầu lại, nở nụ cười vô cùng tự nhiên rồi nói:

“Không phải thế.”

Rồi với giọng điệu nhẹ nhàng, vô tư, em thú nhận:

“Em nghỉ học rồi.”

Tôi đứng hình luôn tại chỗ.

Còn em thì cứ thế bỏ đi, như thể chẳng có chuyện gì xảy ra cả. Trước khi tôi kịp phát điên lên, Haruna còn quay đầu lại, nói thêm: “Mau đi đi, không là trễ giờ đó,” rồi giục tôi ra khỏi nhà.

Phải mất tới ba giây tôi mới hoàn hồn lại được và hét toáng lên:

“Khoan đã, cái gì cơ?! Alooooo?!”

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận