Watashi ga Koibito ni Nar...
Mikami Teren Takeshima Eku
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 06

CHƯƠNG 4 KHÔNG ĐỜI NÀO TÔI CÓ THỂ LÀM CHỊ GÁI ĐƯỢC!

0 Bình luận - Độ dài: 6,207 từ - Cập nhật:

TÔI MƠ THẤY EM GÁI MÌNH ĐANG KHÓC—CHÍNH LÀ HARUNA.

Hồi em còn rất nhỏ. Nó níu tay áo tôi và nức nở, “Onee-chan, Onee-chan!” Chắc là nó muốn tôi dỗ dành, nhưng dĩ nhiên tôi chẳng biết phải nói gì để nó ngừng khóc. Tất cả những gì tôi có thể làm là cố gắng không khóc theo.

Chà, tôi không nhớ gì về chuyện này từng xảy ra. Có lẽ vì cái cuộc sống hướng ngoại đầy màu sắc mới mẻ này quá thú vị, khiến tôi quên béng mất. Hoặc có thể... chuyện đó chưa từng xảy ra. Có thể não tôi bịa ra thôi. Nhưng tôi không nghĩ vậy. Hình ảnh em gái tôi đang khóc trông quá thật để chỉ là một giấc mơ.

Khi tôi cố nhớ lại, tất cả bắt đầu hiện ra. Hồi đó tôi học lớp ba, còn em gái tôi thì vẫn còn học lớp một. Hai chị em bị lạc đường. Tôi thấy một xe bán bánh crepe rẽ vào góc phố và quyết định chạy theo xem nó đi đâu.

Lúc đó tôi nghĩ chắc trên đời có một “vùng đất bánh crepe” nơi tất cả các xe crepe tụ hội.

Dù sao thì, con bé em tôi—lúc đó còn là một bé lớp một—chạy theo tôi. Giờ nó đã cao hơn tôi, nhưng khi còn nhỏ, khoảng cách hai tuổi đủ để tôi hoàn toàn làm chủ tình hình. Em tôi khi đó nhỏ hơn tôi nhiều và lúc nào cũng lẽo đẽo theo tôi.

Và rồi như bong bóng nổi lên mặt nước, một ký ức khác trồi lên trong tâm trí. Có một thời gian tôi từng thấy việc có em gái thật mệt mỏi. Mỗi khi tôi lên lớp mới, tự tin hơn, học được điều gì đó mới, tôi luôn phải kìm lại để em gái có thể theo kịp. Tôi từng nghĩ nó là một gánh nặng vô cùng phiền toái.

Thế nên, vào ngày tôi chạy theo xe crepe đó, tôi cố tình chạy thật nhanh để nó không đuổi kịp. Tôi nghe thấy tiếng nó khóc phía sau, và tôi hoàn toàn phớt lờ.

Thật lòng mà nói? Ngay từ đầu, tôi đã không có tố chất làm chị gái. Tôi chỉ biết nhờ vả nó hoặc lợi dụng nó khi tiện, nên chẳng có gì ngạc nhiên khi nó dần xa cách tôi. Làm sao nó có thể mở lòng với một người như thế?

Phải chi tôi không phải một đứa tệ hại như vậy. Phải chi tôi là người mà nó có thể dựa vào. Một người thật sự quan tâm đến nó từ tận đáy lòng.

Nhưng vô ích thôi. Quá khứ thì không thể thay đổi. Và dù tôi có cố tạo ra một tương lai mới, thì em tôi cũng đã hiểu quá rõ con người tôi. Nó biết tôi tệ hại thế nào. Làm sao có thể tin tưởng một người không thể cứu vãn?

Tôi lẽ ra phải là người bảo vệ Haruna, nhưng tôi đã thất bại. Và giờ thì đã quá muộn để mong rằng mình từng hành xử khác đi.

Trong tâm trí tôi, hình ảnh em gái nhỏ kéo tay áo và khóc lại hiện ra. Tôi lẽ ra phải là chị gái, vậy mà tôi lại để nó khóc.

Và giờ, nhờ có Seira-san, tôi đã biết lý do Haruna trốn học. Cả buổi tối tôi không thể nói chuyện với Haruna. Sáng hôm sau, tôi đến trường với quá nhiều điều chưa được nói ra. Dù đã qua một ngày kể từ buổi nói chuyện ấy, đầu tôi vẫn quay mòng mòng.

Khi Ajisai-san hỏi, “Cậu ổn chứ, Rena-chan?”, tôi mới sực tỉnh.

“Ể—à, xin lỗi!” Tôi đáp. “T-tụi mình đang nói gì thế nhỉ?”

Tụi tôi đang ngồi ăn trưa ở bàn trong lớp—“tụi tôi” tức là nhóm Quintet. Cả bọn đều đang nhìn chằm chằm vào tôi.

“Ờm,” tôi nói. Thế là hết cách che giấu việc lơ đãng. Tôi bỏ cuộc và để cái tâm trạng u ám hiện rõ lên mặt. “Xin lỗi. Tớ vẫn còn vướng bận chuyện em gái mình.”

Cả nhóm trao đổi ánh nhìn, rồi Ajisai-san nhìn tôi, vẻ mặt đầy lo lắng.

“Ừm,” cậu ấy nói. “Cậu đang lo cho em ấy, đúng không?”

Tôi không đáp, nhưng trong lòng lại nghĩ khác. Không hẳn là lo lắng. Hay đúng hơn, tôi nghĩ không phải vậy. Mà là...

Phải gom hết can đảm, tôi mới thốt ra được:

“Này… nếu như các cậu phát hiện ra ai đó trong gia đình mình làm điều tệ hại, thì các cậu sẽ làm gì?”

Mãi đến khi câu hỏi bật ra khỏi miệng, tôi mới nhận ra—nó giống như đang ám chỉ em gái tôi đã làm điều gì khủng khiếp! Mà thực ra, đúng là có. Nhưng đâu phải trọng tâm chuyện này! Tôi không định nói về mình; tôi chỉ muốn biết quan điểm của mọi người.

Kaho-chan là người duy nhất biết toàn bộ sự việc nên cậu ấy lập tức lên tiếng:

“Cậu lại nói nhầm rồi, Rena-chin. Ý cậu là, ‘Nếu em gái cậu vì chuyện gì đó tệ hại mà nghỉ học, thì các cậu sẽ làm gì,’ đúng không? Cậu ngốc thật đấy. Đừng để đầu óc quay cuồng quá vậy.”

“Hả? À, ừ. Chính là thế.”

Tôi bám lấy chiếc phao cứu sinh đó. Thôi kệ cái gọi là sĩ diện! Mà tôi cũng có sĩ diện gì đâu.

Mai đưa tay lên cằm, trông như đang suy nghĩ sâu xa. “Nếu ai đó trong nhà tớ làm điều gì đó tệ hại…” cậu ấy lẩm bẩm.

Rồi Satsuki-san lên tiếng:

“Tớ sẽ mắng họ, dĩ nhiên.” Giọng cậu ấy nghe có vẻ rất thật lòng.

“Ngay cả khi đó là mẹ cậu à?” tôi hỏi.

Ánh mắt Satsuki-san trở nên sắc lạnh trong một thoáng. Hú hồn.

“Dĩ nhiên rồi,” cậu ấy đáp. “Mẹ tớ sẽ phát điên nếu không có tớ ở nhà giám sát. Bà ấy suốt ngày mua mấy món đồ kỳ lạ rồi làm phiền chuyện học hành của tớ. Nên việc tớ phải nhắc nhở bà về hậu quả hành động của mình là điều tất nhiên.”

Wow. Satsuki-san đúng kiểu người có thể thả cả bài giảng đạo lý vào giữa cuộc trò chuyện thường nhật.

“Tớ cá là mấy bài giảng lý trí của cậu đủ khiến tinh thần tớ sụp đổ luôn ấy,” tôi nói.

“Giá mà vậy thật.”

Mai chen vào trước khi Satsuki-san nổi giận:

“Cậu biết mà, cậu dễ mềm lòng lắm. Cậu luôn kết thúc mấy bài giảng kiểu, ‘Lần này tha cho đấy.’”

“Vì tớ đã hoàn toàn từ bỏ rồi còn gì! Tớ biết không thể mong đợi gì ở một số người—nhất là cậu và mẹ tớ!” Satsuki-san hét lên. Rất hiếm khi cậu ấy hét như vậy ở trường.

Trong khi đó, Ajisai-san thú nhận:

“Tớ sẽ nổi giận đấy, thật lòng luôn. Tớ ước là có thể chỉ cảnh báo thôi, nhưng… nếu sau khi tớ nói mà vẫn chẳng thay đổi gì, thì tớ sẽ mất kiên nhẫn. Như là, thôi nào! Biết điều đi chứ!”

Cậu ấy cau mày. Là chị gái của hai cậu em chắc cũng không dễ dàng gì.

Satsuki-san gật đầu. “Tớ hiểu cảm giác đó. Nhưng mấy phiền phức của cậu là mấy đứa trẻ con, còn mẹ tớ thì đã ba mươi tư rồi.”

Cái thông tin đó khiến đầu tôi nổ cái “bụp.” Tôi và Kaho-chan hét lên:

“Trời ơi! Trẻ vậy á!”

Tính toán lại, có nghĩa là mẹ Satsuki-san sinh cậu ấy lúc mười bảy tuổi. Tức là chỉ hơn tuổi tôi có một năm! Vậy thì về lý thuyết, tôi hoàn toàn có thể có con với Mai vào năm sau… Khoan đã. Không, không không. Chúng tôi thiếu bộ phận phù hợp để làm vậy!

Nhưng mà, sốc thật. Không lạ gì lúc mới gặp, tôi cứ tưởng mẹ của Satsuki-san là chị gái cậu ấy.

Dù sao thì, tụi tôi đã lạc đề, nên Kaho-chan kéo tụi tôi về chủ đề chính:

“Nếu là tớ á?” cậu ấy nói. “Chắc tớ sẽ kiểu, ‘Cô kia! Cậu bị sao thế hả?’ Nhưng phải nói liền sau khi họ làm chuyện đó cơ. Nói ngay mới có tác dụng, hiểu chứ? Thời điểm là tất cả mà.”

“Ừm, đúng thế thật,” Ajisai-san gật đầu.

Tôi thì không chắc lắm. Vậy có nghĩa là chỉ có một cơ hội duy nhất để nổi giận với họ? Điều đó có áp dụng cho gia đình không?

Dù sao thì, mọi người đều đã trả lời. Ngoại trừ—Mai.

“Thật ra, nếu là tớ…” cậu ấy nói, giọng bỗng thiếu tự tin, nụ cười thoáng chút xa vời. “Tớ nghĩ tớ sẽ không thể nói được gì đâu.”

Satsuki-san nói gần như lơ đãng:

“Cũng không có gì phải tự trách cả. Đây chỉ là một bài tập giả định thôi mà. Với lại, tớ chắc mẹ cậu dễ chịu hơn mẹ tớ nhiều.”

“Ồ không. Mẹ cậu là viên ngọc đấy.”

“Nếu tớ không sống chung thì chắc tớ cũng nghĩ vậy.”

Ajisai-san thêm vào:

“Mẹ cậu là Oduka Rene đúng không? Tớ thấy bà ấy trên TV suốt. Trông nổi bật vậy, tớ cũng chẳng dám nói gì với bà ấy đâu.”

“Phải, đúng là rất áp lực.”

Ajisai-san cười nửa miệng, nửa grimace, nhưng Mai thì cười đáp lại.

Nghe có vẻ sáo rỗng, nhưng đúng là mỗi gia đình đều khác nhau thật. Tôi cứ nghĩ mấy cô gái trong nhóm Quintet giỏi giang như thế thì chắc sống cuộc đời lấp lánh hơn tôi nhiều. Nhưng có lẽ mọi chuyện ở nhà họ không hoàn hảo như tôi tưởng. Tài năng không cho họ vé miễn phí. Họ chỉ nỗ lực hơn tôi thôi.

Lúc đó, Mai hỏi tôi:

“Thế còn cậu, Renako?”

“Tớ á?” Tôi cần một lúc để nghĩ ra câu trả lời. Trời ơi. Thế còn tôi thì sao nhỉ. “Tớ cảm thấy… nếu họ làm sai thì mình nên mắng họ. Ý tớ là, làm vậy có vẻ đúng đắn. Cậu hiểu chứ?”

“À, đúng vậy. Làm điều đúng đắn.” Mai bắt được ngay ẩn ý trong lời tôi.

Chỉ là… Tôi, với tư cách chị gái của Haruna, chắc là nên giận dữ vì em tôi đã đấm người ta. Việc tôi không giận cho thấy tôi đã thất bại. Nếu tôi là một người chị tốt hơn, như Ajisai-san chẳng hạn, thì chắc tôi đã nổi giận rồi. Nhưng tôi còn không làm được vậy. Tôi không đủ tư cách làm chị gái.

Tôi cúi đầu, siết chặt nắm tay.

Ajisai-san lên tiếng, nhẹ nhàng:

“Cậu biết đấy, Rena-chan, tớ nghĩ cậu không cần phải lo lắng chuyện đúng hay sai đâu.”

“Cậu nói gì cơ?” Tôi ngẩng lên, chạm phải ánh mắt của cậu ấy. Cậu ấy mỉm cười đầy dịu dàng.

“Tớ mắng mấy đứa em tớ suốt, nhưng không có nghĩa đó là điều đúng đắn. Tớ chỉ làm vậy vì… tớ cảm thấy cần phải thế thôi.”

Ồ.

“Tớ nghĩ mọi người ở đây sẽ đồng ý với tớ,” cậu ấy nói tiếp. “Đúng không, Kaho-chan, Satsuki-chan?”

Mai lên tiếng, giọng như có chút đau lòng:

“Còn trường hợp của tớ thì…”

Ajisai-san mỉm cười với cậu ấy.

“Tụi mình đều biết mẹ cậu là người tuyệt vời. Dù bà có làm gì sai, cậu vẫn tin rằng cuối cùng mọi chuyện sẽ ổn. Đúng không?”

“…Ừ, chắc vậy. Cảm ơn cậu, Ajisai.”

“Không có gì.” Ajisai-san lắc đầu.

Kaho-chan giơ tay lên:

“Ừa! Tớ nói vậy cũng là vì Mokeko thôi đấy.”

Satsuki-san hơi ngập ngừng, rồi cũng tham gia:

“Tớ mắng mẹ vì tớ quá mệt mỏi với việc bà cứ lặp lại sai lầm thôi.”

Ajisai-san liếc nhìn Satsuki-san kiểu “Ôi trời ơi, cậu đúng là~” nhưng Satsuki-san có vẻ bực thật, chắc cậu ấy nói nghiêm túc.

“Dù sao đi nữa,” Ajisai-san kết luận, “chuyện này không phải đúng hay sai. Chỉ cần cậu thật lòng quan tâm đến Haruna, vậy là đủ rồi.”

Phải, nhưng điều đó nghĩa là gì, cụ thể?

“Giống như cách cậu quan tâm đến tớ và Mai-chan ấy.” Cậu ấy nói thêm.

“Ơ!”

Tôi tròn mắt nhìn Ajisai-san, rồi nhìn sang Mai—hai người tôi đang hẹn hò. Xã hội chắc sẽ chất vấn khả năng đánh giá đạo đức của tôi vì chuyện yêu cùng lúc hai người. “Chất vấn” là cách nói nhẹ nhàng nhất rồi đấy. Chắc bị đuổi theo bằng dao phay mất. Nhưng chuyện đã rồi.

Và có lẽ tôi đã thật sự quan tâm đến những người mình yêu. Cảm giác giống như một loại mã gian lận chỉ được dùng một lần. Nhưng biết đâu, chỉ biết đâu thôi, Ajisai-san đúng. Biết đâu tôi không cần phải nghĩ mọi chuyện theo đúng và sai. Tôi vẫn chẳng thể tưởng tượng ra viễn cảnh nào mà việc đấm người lại là cần thiết, nhưng mà thôi. Cũng như chuyện hẹn hò hai người vậy. Có lẽ vấn đề chỉ là tôi đã quá hẹp hòi trong suy nghĩ.

“Cảm ơn các cậu nhé,” tôi nói. “Tớ sẽ suy nghĩ thêm về chuyện này.”

Tôi cúi đầu, thật lòng biết ơn vì sự ủng hộ của họ. Có vẻ như tôi đã có một kế hoạch… đại khái là vậy. Có thể. Tôi đoán thế.

Tôi vừa lề mề nhét đồ vào cặp, đeo ba lô lên lưng thì nghe thấy giọng ai đó réo sau lưng bằng tông cao như hát:

“Ơi, Renako-kun~!”

Tôi quay lại—và đúng như tôi lo ngại, là cô ấy: nhân vật luôn vui tươi và đáng yêu nhất lớp B.

“Youko-chan!” tôi gọi, và cảm thấy cả người mình tự động căng cứng. Chính là cô gái từng (nghĩ đến thôi cũng muốn độn thổ) cố gắng ghép đôi tôi với… con trai!

“Đừng có căng thẳng thế,” cô ấy nói. “Ổn mà. Hôm nay tớ đi một mình đấy, thấy không?”

Cô ấy biết rõ tôi đang nghĩ gì. Vừa nói vừa dang tay ra, cười toe.

“Cậu hứa đấy nhé?” tôi cảnh giác hỏi lại.

“Trời đất, cậu đề phòng kỹ dữ ha.” Cô ấy cười rạng rỡ với tôi, mà tôi cũng chẳng hiểu có gì vui đến vậy nữa.

“Không phải như thế đâu,” tôi lắp bắp. “Tớ chỉ là… ừm… tớ có vài việc quan trọng phải làm. Xin lỗi vì không đi chơi với cậu được nha! Tớ thật sự rất trân trọng lời mời đó! Thật luôn!”

Youko-chan khúc khích cười. “Cậu dễ thương ghê, Renako-kun à.”

Tôi cười gượng đáp lại. Argh. Tôi luôn cười mỗi khi thấy có lỗi. Nhưng mà cười cũng tốt, đúng không? Tôi cần phải cười nhiều hơn. Chẳng phải tôi là cô gái nổi tiếng sao? Tôi cần phải cười như Kaho-chan ấy!

“Á, trời ơi, không đâu!” tôi nói, cố tỏ ra vui vẻ. “Cậu ngọt ngào quá. Mà nè, có chuyện gì hot không, bestie?”

“Hử? Cái câu đó ở đâu ra thế? Cậu ổn không đấy? …Khoan đã, sao mặt cậu trông như sắp khóc vậy?”

Không được rồi. Chỉ có mỗi Kaho-chan là dùng được câu “what’s poppin’?” mà không thấy gượng. Còn tôi mà bắt chước thì MP tụt sạch luôn. Tôi thậm chí còn thấy cả con sông Sanzu hiện ra trước mắt rồi kia kìa. Xin hãy đưa tôi qua bờ bên kia đi, hỡi dòng sông ngăn cách sinh tử!

“Không có gì đâu,” tôi xua tay. “Quên đi. Nói chuyện khác nào?”

“À đúng rồi! Tớ định hỏi cậu một chuyện nho nhỏ.”

“Cứ hỏi đi.”

Youko-chan kéo nhẹ tay áo tôi rồi dẫn tôi ra cuối hành lang. Rồi cô ấy nghiêng người sát lại và thì thầm vào tai tôi:

“Thật ra, có chuyện này cậu nên biết.”

“Ờ-ờm?”

Tôi bỗng nhớ lại cái lần bị cô ấy nhét cả hai đứa vào trong tủ đồ. Mặt tôi đỏ bừng lên, dù chẳng hiểu vì sao. Youko-chan à, cậu từng nghe khái niệm "khoảng cách cá nhân" chưa? Nếu mà giờ cô ấy lại thử trò đó nữa thì thể nào người ta cũng hiểu nhầm cho coi.

Nhưng lời tiếp theo từ miệng cô ấy lại là điều cuối cùng tôi từng ngờ đến.

“Cậu có biết một cô gái tên là Nashiji Komachi không?”

Trong một khoảnh khắc, tôi nghi ngờ cả thính giác của mình. “Ai cơ?” tôi hỏi lại, mắt dán chặt vào cô ấy. “Sao cậu lại hỏi chuyện đó?”

“Câu hỏi hay đấy. Sao cậu nghĩ tớ lại hỏi nhỉ?”

Cô ấy đan tay ra sau lưng, cười toe với tôi. Nhưng trong nụ cười đó… có gì đó không ổn, mà tôi không thể nói rõ được.

“Ờ, tớ không biết.”

Youko-chan cười khúc khích. “Không sao đâu. Tớ chỉ nghe ai đó nói là hai người có quen nhau, nên tớ tò mò hỏi thử xem có phải bạn bè không, vậy thôi hà.”

“À, vậy hả…” tôi ấp úng, cảm thấy cả người run bần bật.

Còn Youko-chan thì vẫn cười tươi như nắng. Đó là phong cách của cô ấy—lúc nào cũng rạng rỡ như thế. Có lẽ tôi chỉ tưởng tượng ra cái nụ cười kỳ lạ ban nãy thôi.

Chẳng ai được biết về Nashiji Komachi-san cả. Dù sao thì… cô ta chính là thủ lĩnh đám bạn đã cô lập tôi suốt những năm trung học cơ sở.

“M-mà này,” tôi hỏi, “ai là người nói với cậu chuyện đó vậy?”

“Hmm. Tớ không nhớ nữa.” Cô ấy bật cười. “Xin lỗi nha, thật sự là không nhớ nổi.”

“À… ừ.”

Chết rồi. Chết thật rồi. Cái vỏ bọc hướng ngoại của tôi đang sụp đổ từng mảnh.

Tôi gượng cười, hay nói đúng hơn là cố gắng nhếch môi, rồi nói:

“Cái tên đó nghe quen quen. Tớ nghĩ tụi tớ học cùng cấp hai thì phải.”

“Thật hả? Nhưng mà không thân nhau à?”

“Không.”

Ừ, câu nói nhẹ tênh ấy chính là một “giảm nhẹ hình phạt” của thế kỷ. Cô ta ghét tôi ra mặt luôn ấy chứ. Chuyện đó khỏi cần tranh cãi.

“Hmm.” Youko-chan nheo mắt lại, trông như một con thú săn mồi đang đánh giá con mồi vậy. “Vậy thì hợp lý thật.”

“Hợp… lý cái gì cơ?”

“Không có gì đâu! Tớ chỉ nghĩ linh tinh ấy mà. Xin lỗi vì đã khiến cậu thấy kỳ cục.”

Youko-chan lùi lại một bước. “Tớ vẫn chưa giỏi đọc không khí cho lắm, biết mà. Chắc tớ không nên nhắc chuyện đó đâu ha. Lần sau tớ sẽ mang đến chủ đề vui hơn nhiều cho hai đứa tám nhé~”

Tôi nhớ cái lần bị nhét trong tủ, Youko-chan từng tâm sự là cô ấy gặp khó khăn khi kết bạn vì không kiểm soát được lời nói.

Thế nên tôi nói, “Không sao đâu. Ổn mà.”

Dù nụ cười tôi đang như treo lủng lẳng bên bờ vực, tôi vẫn giơ hai tay lên làm cử chỉ “không sao mà”. “Tớ vui vì cậu bắt chuyện với tớ. Cậu không cần lo lắng về ranh giới này nọ với tớ đâu, hứa đấy.”

“Cậu tốt bụng quá, Renako-kun!”

Cô ấy bóp nhẹ cánh tay tôi một cách thân thiện, và tôi chỉ biết cười “A ha” như con ngốc.

“Thế nhé, hẹn gặp lại nha~!” cô ấy vẫy tay.

“Ừ, gặp sau.”

Youko-chan quay người bỏ đi. Để lại tôi… và nhịp tim đang đập như trống trận.

…Này. Mọi người. Cái quái gì vừa xảy ra vậy?

Trong tim tôi như có một cơn mưa lạnh buốt trút xuống. Dù đã một năm trôi qua, chỉ cần nghe lại cái tên ấy thôi cũng khiến tôi rợn cả người. Không thể nào. Nhưng liệu có thể không? Có khi nào Youko-chan là bạn của Nashiji-san thật?

Tôi về nhà với cục lo âu cuộn tròn trong dạ dày. Cảm giác ấy chẳng lạ gì với tôi. Nó kéo tôi quay về cái thời sáng nào cũng sợ hãi phải đến trường. Ừ, rồi dần dần, chuyện đó biến thành… tôi nghỉ học luôn. Ha ha. Haaah…

“Tớ về rồi,” tôi gọi khi bước vào nhà.

Tạm thời, tôi quyết định tạm khóa cái vấn đề Nashiji-san đó vào một góc trong đầu. Không phải là nó sẽ nổ tung ngay ngày mai đâu. Tự nhiên, tôi vẫn luôn hy vọng một ngày nào đó trong đời học sinh, chuyện này sẽ biến mất như chưa từng tồn tại. Nhưng mà… cuộc sống đâu phải lúc nào cũng như mình muốn.

Khi tôi lê bước về phòng, tôi để ý cửa phòng em gái hé mở một chút. Tôi liếc vào—con bé đang ngồi bệt trên sàn, ôm gối vào ngực, chơi một trong mấy game tôi cho nó mượn. Vẫn y như lúc tôi rời đi. Như thể thời gian bị đông cứng trong căn phòng này.

Nhưng… em tôi không có vẻ gì là vui vẻ cả. Trông con bé giống hệt như tôi của ngày xưa vậy.

Tôi đâu phải chơi game vì thích đâu, cậu biết không? Game chỉ là cách để giết thời gian. Tôi bám lấy chiếc tay cầm ấy chỉ để những tờ lịch có thể rụng dần trôi qua trước mắt.

Tôi mở cửa khẽ khàng để không làm phiền em. “Haruna?” tôi gọi.

“Hửm?” Nó ngoái đầu lại. “Chị về rồi à.”

“Ừ, chị về rồi.”

Tôi siết chặt tay lại sau lưng để nó không thấy. Tôi định nói gì đó… nhưng mãi chẳng thốt ra được lời.

“Có chuyện gì thế?” Nó nhìn tôi khó hiểu. Tôi đứng đó, chẳng nói chẳng rằng. Trong biểu cảm đó, trong ánh mắt của nó, tôi lại thấy hình ảnh Haruna bé nhỏ trong giấc mơ—đứa bé từng đuổi theo tôi, khóc nức nở.

Đúng rồi. Giờ tôi đã nhớ ra mình cần làm gì.

“Chị nhớ ra rồi,” tôi nói.

“Hả?”

Tôi từng nghĩ mình đã bỏ mặc em gái mà chạy theo xe bán crepe. Nhưng không. Vì nó đã níu tay áo tôi suốt cả quãng đường.

Tôi vẫn nghe thấy tiếng nó gào khóc trong đầu, từng lời đứt quãng giữa tiếng nấc. Dù cố cách mấy, tôi cũng không thể hất tay nó ra. Thế là tôi quay lại. Tôi đã quay lại và nói gì đó với nó. Nói gì thì tôi không nhớ. Nó trả lời gì, tôi cũng quên rồi. Nhưng tôi biết mình đã quay lại. Tôi đã ôm chặt em mình ngay giữa đường, nơi nó đứng đó mà khóc hết nước mắt. Và tôi biết mình đã xin lỗi không biết bao nhiêu lần vì đã bỏ nó lại phía sau—đến khi nó thôi khóc mới thôi.

Lúc ấy, chúng tôi đã đi quá xa khỏi nhà và hoàn toàn lạc đường. Trời bắt đầu tối, chúng tôi quay ngược lại. Quãng đường về sao dài hơn cả lúc đi. Cứ đi mãi, nhưng dường như chẳng bao giờ tới nơi. Tôi gần như muốn bỏ cuộc, nhưng tôi không thể khóc trước mặt em gái. Chính điều đó… đã giữ cho tôi không gục ngã.

Chúng tôi mãi đến gần hoàng hôn mới về tới nhà. Tôi không trách bản thân vì đã cố quên ký ức đó—vì nó chẳng đẹp đẽ gì cả. Nhưng mà, cậu biết không? Tôi đã quay lại vì em gái mình. Phải. PHẢI. Tôi đã làm điều đúng đắn. Và cảm ơn trời vì điều đó.

“Em có biết vì sao không?” tôi nói. “Bởi vì chị là chị gái của em, và đó là điều mà một người chị gái nên làm.”

“Oneechan…?” em gái tôi khẽ gọi.

“Ừ,” tôi đáp. Tôi gật đầu. “Ừ, đúng rồi.”

“‘Ừ’ cái gì chứ?”

“Chị là chị gái của em, nhớ không?”

“Ể… gì cơ?” em gái tôi nói.

Có thể nó cao hơn tôi, có thể nó chín chắn đến mức người ngoài nhìn vào cũng không biết ai là chị ai là em. Nhưng nó vẫn là em gái của tôi. Và điều đó có nghĩa là… đúng hay sai không quan trọng—miễn là tôi làm theo điều trái tim mách bảo.

“Và điều đó có nghĩa là,” tôi nói với nó, “dù có chuyện gì xảy ra đi nữa, chị vẫn luôn ở bên em. Đó là điều mà một người chị gái nên làm.”

Mắt nó mở to. “Trời ạ? Nghe từ miệng chị mà cũng nói được câu đó hả?” Nó nhếch mép cười kiểu khinh khỉnh.

Tôi quay đi, bước ra khỏi phòng nó. Tôi để ba lô xuống và rút điện thoại ra. Tay đặt lên ngực. Hít thở sâu, Renako. Tôi thầm cầu nguyện—không phải với một vị thần nào tôi từng biết, mà là một vị thần xa lạ, không rõ tên tuổi. Nhưng tôi biết chắc một điều: vị thần ấy chắc trông hệt như ai đó trong nhóm Quintet.

Vài ngày sau, người nhận được tin nhắn của tôi đã đến ga tàu vào một buổi tối, mặt cau có.

“Lại nữa à…” cô ấy nói—người ấy chính là bạn cùng lớp của em gái tôi, người tôi đã gặp mấy hôm trước: Seira-san. Tôi có một câu hỏi cháy bỏng dành cho em ấy.

“Xin lỗi vì làm phiền em,” tôi nói. “Nhưng cảm ơn em vì đã đồng ý gặp chị.”

Seira-san im lặng một lúc. Rồi em ấy làu bàu, “Lại là vì Haruna chứ gì?”

“Ừm, đúng là vậy. Nhưng mà…” Tôi hơi ngớ người. Seira-san mặc đồ thường, như nhiều học sinh cấp hai khác khi đi ra ngoài. Nhưng cái tạp dề kia là sao vậy? “Bộ đồ đó là sao vậy?”

“Hử? À, cái này hả?” Như thể em ấy không nhận ra mình đang mặc gì. Em ấy vội lấy tay che ngực. “E-em chỉ… đang làm việc nhà thôi!”

Tôi thoáng thấy logo của một tiệm giặt ủi in trên tạp dề. Hử?

“Em làm ở Onigawara Cleaners à?” tôi hỏi.

“Ách!” Em ấy nhăn mặt như thể tôi vừa dí món ăn em ghét nhất trước mặt em. “Ờ thì. Đúng.”

Đột nhiên, em ấy lườm tôi như muốn thiêu đốt tôi tại chỗ. “Nhìn cái gì mà nhìn?!” tôi bật thốt.

“Sao? Có vấn đề gì à? Tên em là Onigawara Seira đấy! O-ni-ga-wa-ra! Em nghe hết cả tỉ câu đùa về cái tên rồi. Biết nó có nghĩa là xấu xí, đồ đá tàu, quỷ sứ các kiểu. Cười thoải mái đi!”

“Chị đâu có cười!”

Tôi vội lắc đầu khi em ấy gần như lao vào tôi. Tin tôi đi, tôi biết rõ cười vào tên người khác là điều tối kỵ. Và vì tôi là người lớn hơn, nên trách nhiệm của tôi là khiến Seira-san cảm thấy dễ chịu.

“Chị thấy cái tên đó dễ thương mà!” tôi nói. “Hợp với em lắm luôn!”

“Chị muốn ăn đấm hả?”

“Không! Ý chị là… ờ… quỷ oni dễ thương mà! Em biết truyện Oni Đỏ Buồn không? Câu chuyện rất xúc động về tình bạn đó! Rồi còn Kibutsuji Muzan trong Kimetsu nữa! Cũng là quỷ, mà cả mạng yêu ảnh chết lên chết xuống!”

“Nếu định nhắc nhân vật hư cấu thì còn có Nezuko kia kìa!”

Agh. Tôi đang cố dỗ em ấy, mà càng nói em càng nghĩ tôi đang cà khịa. Đúng là kỹ năng giao tiếp của tôi thảm hại.

“Rồi, chị muốn nói gì nữa không?!” Seira-san gắt. “Cho em về được chưa?!”

“Ơ, xin lỗi… thật ra chị vẫn còn vài điều muốn hỏi…”

Em ấy rên lên, như thể chỉ thiếu nước vắt được một cái khăn ướt ra thành sợi chỉ. “Em không muốn nói về cô ta. Chị bênh quá chỉ vì là người nhà thôi!”

“Ừ thì… có thể,” tôi nói. “Chị cũng không chắc nữa. Nhưng mà… chị muốn tin Haruna.”

Seira-san trừng mắt khó chịu. “Chị tưởng em nói dối à?”

“Không.” Tôi nhìn xuống. “Chị không nghĩ lòng tin là chuyện trắng đen rõ ràng. Chị nghĩ Haruna chắc phải có lý do riêng. Chị quen con bé, và chị biết nó không phải loại người ra tay vô cớ.”

“Chị biết đấy, đánh người vẫn là đánh người.”

“Ừ. Chị biết. Và cuối cùng thì chị chỉ có thể chịu trách nhiệm cho bản thân mình thôi, không thể bắt người khác phải đồng cảm.”

Tôi nhìn xuống đôi giày mới mua hôm trước. Giờ đã trầy trụa và dính đất cát. Tôi nhớ lại cảm giác hôm ấy—cái ôm ấm áp khi em gái tôi cõng tôi về nhà.

Seira-san thở dài. “Ừ thì… em vẫn không hiểu nổi. Thôi, chị cần gì nữa không?”

“Seira-san.” Tôi ngẩng đầu lên. “Em thấy hài lòng với chuyện này chưa?”

“Hài lòng cái gì? Em thấy chị đang cố lợi dụng em thôi đấy, bắt đầu cáu rồi đó. Nhưng mà…” Em khoanh tay trước ngực, tay áo tạp dề nhăn lại. “Vì chị là Oneesan-senpai. Haruna ích kỷ lắm, hay dùng người khác để nâng hình ảnh bản thân… Nhưng mà, ngày xưa cậu ấy từng là bạn em. Thế đó.”

“Chị hiểu rồi.” Tôi cúi người thật sâu. “Cảm ơn em nhiều lắm, Seira-san.”

Cảm ơn, vì em là bạn của Haruna. Có thể tôi không có tư cách nói thay em mình, nhưng tôi vẫn thấy biết ơn.

“Nhưng nhớ bảo Oduka-san là em gửi lời chào đó nha!” Seira-san nói, tay chống hông đầy thách thức. Em làm tôi nhớ đến Kaho-chan quá, khiến tôi bật cười.

“Ừ, chị sẽ nhắn lại.” Rồi tôi quyết định nói thẳng với em ấy. “Seira-san, chị muốn…”

Sau khi nghe tôi nói hết, Seira-san nhìn tôi sững người. “Chị nghiêm túc á? Chị không bị mất trí à?”

“Chị nghĩ não chị vẫn còn nguyên, chắc là vậy.”

Tôi cảm thấy như vừa phạm một lỗi cực lớn. Giống kiểu đập bể cửa sổ trường rồi định giả vờ như không có gì. Nhưng làm thế thì hèn quá. Nên tôi cố hết sức để nhìn thẳng vào mắt Seira-san.

Em im lặng một lúc, rồi lấy điện thoại ra. “Được thôi,” em nói. “Nhưng chị biết là… với con bé đó, chị sẽ luôn là ‘chị của người đã đánh nó’ đấy.”

Tôi nuốt nước bọt. Cách em nói khiến tôi cứng người lại, nhưng tôi đã đi quá xa để quay đầu.

“Làm ơn, Seira-san,” tôi nói. “Giúp chị gặp Minato-san.”

***

Tôi lạnh đến mức có cảm giác nhiệt độ cơ thể mình tụt thêm một độ sau mỗi giây trôi qua. Minato-san sẽ đến trong vài phút nữa. Cái bóng của tôi trải dài trên nền công viên dưới ánh hoàng hôn buổi chiều khi tôi đứng đợi ở nơi quen thuộc—công viên yêu thích của tôi—cho cô gái mà em tôi đã đấm.

Seira-san không đi cùng. Em ấy đã nói trước đó: “Em không muốn dính líu vào đâu,” rồi… biến mất. Giờ thì chỉ còn lại mình tôi.

Quả thật đây là một hành động liều lĩnh. Quá liều lĩnh luôn ấy. Ý tôi là, gặp mặt người bị em gái mình đấm và hỏi cô ấy kiểu, “Nè, em tui đấm cô vì chuyện gì vậy?” thì đúng là cần dũng khí cực lớn. Nếu chị gái của người tôi từng đánh nhau tới gặp tôi mà hỏi vậy… trời ơi. Tôi thậm chí không biết mình sẽ phản ứng sao. Việc đó như ngầm thừa nhận rằng cú đấm ấy là có lý do chính đáng. Bảo vệ Haruna cũng có nghĩa là tôi đang đứng ở phía đối lập với Minato.

“Chọn một điều gì đó cũng đồng nghĩa với việc từ bỏ mọi lựa chọn còn lại,” tôi tự nhắc mình. Đó là kết luận tôi từng rút ra trong kỳ thi đấu giữa các lớp. Chỉ nghĩ tới thôi cũng khiến tôi run rẩy. Tôi vẫn chưa đủ mạnh mẽ—ít nhất là về mặt tinh thần—để làm chuyện này.

Dù vậy… dù tôi có yếu đuối thế nào… tôi vẫn là chị gái của Haruna. Tôi muốn tin vào em ấy. Rốt cuộc, chẳng phải em ấy luôn ở bên cạnh tôi sao?

“Ừm,” tôi thì thầm, cố gắng tự cổ vũ bản thân. “Giờ đến lượt mình cố gắng rồi.”

Tôi nhớ lại hình ảnh Haruna năm sáu tuổi, vừa khóc vừa chờ tôi quay lại tìm em. Hình ảnh ấy là thứ giữ tôi đứng vững tại chỗ.

Tôi giằng co nội tâm. Một nửa mong Minato sẽ tới, nửa còn lại thì cầu trời em ấy đừng đến. Nhưng rồi tôi nghe thấy tiếng bước chân đang tiến lại gần—và tôi biết, phần mong đợi đã chiến thắng. Tôi quay đầu lại, tim đập thình thịch. Đúng là không nhầm được. Chính là cô gái đã từng đến nhà tôi hồi nghỉ hè.

Minato cao hơn Haruna một chút. Kiểu tóc bob của em ấy tạo cảm giác tươi mới, gọn gàng, cũng như vóc dáng mảnh khảnh nói chung. Dấu vết trên gương mặt em ấy đã biến mất, nhưng những vết sẹo trong lòng thì chưa. Theo lời Seira-san, em ấy vẫn đang trốn học.

Minato tiến lại với nét mặt trung lập, có phần do dự, như thể tôi là giáo viên lạ mặt nào đó vừa gọi em lại để hỏi chuyện.

Thần kinh tôi rối tung. “À… Ơ… Chào em,” tôi nói.

Rồi sao nữa? Chúng tôi gặp rồi. Nhưng nói gì đây? Việc mở miệng với tôi giờ đây chẳng khác gì cố nặn ra những giọt tương cà cuối cùng trong chai.

Minato là người lên tiếng trước. “Nghe nói chị muốn nói chuyện về Haruna?”

“À…” Tôi chắp hai tay trước ngực và gật đầu. “P-phải, đúng vậy. Xin lỗi vì đã bắt em phải đến tận đây. Nhưng chị thực sự cảm ơn em. Chị chỉ là, ừm…”

Với cái cách tôi cứ ngập ngừng như thế, chắc người ta tưởng tôi đang phát tín hiệu Morse.

Minato-san nói thẳng, “Chị là chị của Haruna, đúng không?”

“Ừ. Chị, ờm, gặp em hồi nghỉ hè. Mà chắc hồi đó chị cũng chưa giới thiệu đàng hoàng.”

Làm sao để biểu cảm khuôn mặt cho đúng? Giọng nói thế nào mới phù hợp? Ngôn ngữ cơ thể ra sao? Tôi hoàn toàn không biết, chỉ còn cách loay hoay lần mò trong cuộc hội thoại. Tôi không thể rút lui. Không phải bây giờ.

“Chị tên là Amaori Renako,” tôi nói. “Cảm ơn em, ờm… vì đã là bạn của Haruna.”

Tôi sẽ ổn thôi. Tôi có thể làm được. Dù gì tôi cũng là chị gái mà.

“…Em không còn là bạn nó nữa đâu,” Minato-san nói. Em ấy nhìn sang hướng khác.

Agh. Ừ thì… nói câu đó lúc này nghe hơi cay thật. Dù gì họ cũng vừa cãi nhau. Mở đầu mà thế này thì đúng là thảm họa. Nhưng không sao! Dù tôi có thất bại bao nhiêu lần đi nữa, tôi vẫn có thể thử lại.

Minato đưa tay chạm má và tự giới thiệu. Và đó—đó là lúc quả bom lớn nhất nổ tung trước mắt tôi.

Bởi vì em ấy nói: “Rất vui được gặp chị. Em là Nashiji Minato.”

Ngay lập tức, âm thanh xung quanh tôi như biến mất, lùi xa cả triệu cây số. Tôi choáng váng, như thể mặt đất dưới chân vừa bị bom đánh sập. Gì cơ? Em ấy họ Nashiji?

“Gì—?” tôi thốt lên. Em ấy là ai cơ? “Nashiji… san?”

“Ừ?” em ấy đáp.

Tôi cảm giác mình đang lần mò trong một chiếc hộp, cố tìm con dao bên trong. Bất cứ lúc nào cũng có thể bị đứt tay, nhưng tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài việc cứ đưa tay vào.

“Minato-san, có khi nào… em có chị gái không?” tôi đánh liều hỏi.

Giờ nhìn kỹ khuôn mặt em ấy, tôi thấy rồi. Rõ ràng là có nét giống nhau.

“Ờ, có?” Em ấy ngơ ngác trước câu hỏi kỳ cục của tôi. Rồi để phá tan sự ngượng ngùng, em nói luôn: “Chị em tên là Nashiji Komachi. Hiện đang học năm nhất cấp ba.”

Và ngay khoảnh khắc đó, mọi ký ức từ thời cấp hai dội về như sóng thần. Những lời quá tàn nhẫn để nhắc lại, những nỗi đau không thể chạm vào.

Và thế là tôi bỏ chạy. Chân tôi tự động cử động, như thể mạng sống mình đang bị đe dọa. Cổ họng nghẹn cứng, tôi khó thở. Trong đầu vang lên một giọng nói lạnh lùng:

Nè, cậu biết tại sao Haruna đấm Minato-san không?

Nếu như… tất cả là vì cậu thì sao?

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận