Tập 06
CHƯƠNG 2 KHÔNG ĐỜI NÀO MỌI CHUYỆN LẠI PHỤ THUỘC HẾT VÀO MÌNH! HAY LÀ… CÓ THẬT VẬY?!
1 Bình luận - Độ dài: 16,564 từ - Cập nhật:
TÔI ĐANG ĐI MỘT MÌNH, thong thả bước trong hành lang trường thì một giọng nói vui vẻ vang lên gọi tên tôi.
“Re-na-ko-kun~!”
“Hở?” Tôi quay đầu lại thì thấy một cô gái lớp B đang tung tăng chạy đến. Đó là Terusawa Youko-chan. Tụi tôi “gặp” nhau trong buổi thi đấu thể thao liên lớp. Gặp, kiểu như thế.
“Cậu đang trên đường về à?” cô ấy hỏi.
“Ừm. Tớ đang về đây.”
Dù cuộc thi đã kết thúc, Youko-chan vẫn tỏ ra hứng thú với tôi. Cũng chẳng biết tại sao nữa. Nhưng mà có một người quen (bạn à? Không biết nữa) ở lớp khác thì cũng hay. Lỡ có chuyện gì xảy ra mà tôi bị chuyển sang lớp B, ít ra cũng không phải một mình cô độc. Biết nhiều người trong trường bao giờ cũng tốt. Sức mạnh nằm ở số đông mà.
“Vậy thì đoán xem?” Youko-chan vỗ hai tay vào nhau, nhìn tôi với ánh mắt vừa dễ thương vừa dò hỏi. Á! Đòn chí mạng chỉ mấy cô gái xinh mới tung ra được: ánh mắt cún con! Kaho-chan xài chiêu này vô tội vạ luôn.
“Hôm nay tớ sẽ đi chơi với vài người bạn,” cô ấy nói. “Cậu muốn đi cùng không?”
“…Với cậu? Và bạn của cậu á?”
“Ừ hứ~!” Cô ấy cười tươi rói.
Cô Amaori Renako sống trong đầu tôi liền đẩy gọng kính rồi khinh khỉnh:
“Bạn của Youko-chan chẳng qua là người lạ đội lốt bạn của bạn thôi. Sao lại phải đi chơi với người lạ? Hỏi gì ngớ ngẩn vậy?”
Không! Tôi không thể phá hỏng mối quan hệ này! Tưởng là mình đã gói ghém hết đống sang chấn tâm lý xưa rồi, ai ngờ tôi vẫn siêu dở khoản từ chối lời mời. Tôi chỉ không muốn bị ai ghét, hiểu chứ?
Đang lưỡng lự thì có hai người khác bước lại phía sau Youko-chan—chắc là bạn cô ấy.
“Đây là người bạn mà cậu muốn rủ đi cùng à?” một người hỏi.
“Khoan, cậu biết Amaori trong nhóm Quintet à?”
Chúa ơi. Là con trai! Tôi xém chút nữa thì phát hoảng. Mà còn tệ hơn nữa, cả hai đều học lớp B. Nguy hiểm! Toàn là trai đẹp, ăn mặc bảnh bao, thể thao giỏi. Dạng người nổi, hướng ngoại. CON TRAI!!!
“Thế nào? Cùng đi nha, Renako-kun?” Youko-chan nói.
“Ờm. Ơ. Ự. À thì. Ơ. Tớ…”
Tưởng là mình đã dần quen với việc trò chuyện với con trai rồi, nhưng hóa ra là ảo tưởng. Hai người con trai mà tôi có quen sơ sơ là Shimizu-kun với Fujimura-kun cùng lớp, mà cũng chỉ kiểu thỉnh thoảng chào nhau thôi.
Youko-chan tiến gần hơn, cười đầy ẩn ý.
“Đoán xem?” cô ấy thì thầm. “Tớ nghĩ là mấy cậu đó hơi bị thích cậu đó. Thế nào? Muốn được chiều chuộng như công chúa một bữa không?”
Trời đất ơi, rõ ràng là tôi đã bị nhắm đến rồi! Thấy chưa? Thấy chưa? Trên wiki tụi nó còn ghi tôi là tuyến dễ cưa nhất cơ mà, lối tắt đạt được địa vị xã hội trong game hẹn hò!
Nhưng mà, điều đó chỉ càng khiến mọi chuyện tệ hơn thôi, Youko-chan! Tôi gào thét trong lòng. Tụi họ sẽ—trời đất, không dám nghĩ tới—nói chuyện với tôi mất!
Ôi không, ôi trời, ôi khốn nạn. Tôi muốn từ chối, nhưng mà làm sao đây? Youko-chan nghĩ là đang giúp tôi, tôi không muốn khiến cô ấy buồn hay làm sứt mẻ tình bạn vừa mới nhen nhóm này. Có cách nào từ chối mà không làm tổn thương ai không? Phải rồi. Chỉ còn một cách duy nhất: kích hoạt siêu năng lực quay ngược thời gian! Nào! Thời gian, quay lại đi! Năng lực tiềm ẩn, xuất hiện đi nào! Tôi căng cả trán ra mà nghĩ, nhưng chẳng có sức mạnh nào xuất hiện.
Thay vào đó, một người khác bất ngờ lên tiếng cứu nguy:
“Cậu đang làm gì thế, Amaori?”
“Satsuki-san!”
Satsuki-san cau mày bước ra khỏi lớp, thấy tôi đang tập trung hết công lực để gọi ra năng lực tâm linh. Rồi ánh mắt cô ấy chuyển từ tôi sang Youko-chan.
“Terusawa,” cô ấy gần như gầm gừ.
Youko-chan bật cười. “Chào Koto-san~!”
Hở? Tôi đâu ngờ họ quen nhau đến mức chào hỏi tự nhiên thế.
“Hai người thân thiết lắm à?” tôi hỏi.
Gương mặt Satsuki-san thì vô cảm. Ngược lại, Youko-chan tươi rói.
“Ừa, bọn tớ cũng từng chạm mặt đôi lần. Dù sao thì, đi chơi nha, Renako-kun?”
Urgh… Không được à? Tôi thật sự không muốn từ chối cô ấy thẳng thừng đâu.
Satsuki-san đặt tay lên vai tôi.
“Thành thật xin lỗi, nhưng hôm nay tôi và Amaori có kế hoạch khác rồi.”
“Vậy hả?” Youko-chan nheo mắt, nhưng chỉ trong chốc lát rồi lại tươi tỉnh.
“Chắc chắn chứ?”
Cô ấy nhìn tôi xác nhận. Tôi gật đầu cứng ngắc.
“Ờ. Phải. Tụi tớ có… ừm… Nói chung là xin lỗi, tớ không đi được!”
“Òa~. Tiếc ghê. Thôi, hẹn bữa khác nha~”
Youko-chan ngoái đầu lại nhìn mấy cậu con trai. Họ có vẻ thất vọng, nhưng vẫn vẫy tay tạm biệt.
“Gặp lại sau nha.”
Trời ơi, mấy người đó dễ thương thật. Cảm giác tội lỗi ghê gớm. Ha ha… Tôi vẫy tay lại trong vô vọng.
Nhưng khi Youko-chan quay đi, Satsuki-san gọi cô ấy với giọng lạnh như băng.
“Youko-chan.”
Youko-chan khựng lại.
“Tớ mong cậu đừng tự tiện hành động mà không báo trước,” Satsuki-san nói. “Tớ tưởng đã nói rồi—chuyện này để tớ lo.”
Youko-chan quay lại nhìn chúng tôi. Cô ấy vẫn cười tươi, nhưng khóe môi hơi giật giật. Như thể đang bực lắm mà cố kiềm.
“Vậy à?”
“Vậy đó. Nhớ kỹ khi đang làm việc.”
“Okie-dokie. Chúc may mắn, tớ cũng sẽ cố~!”
Rồi cô ấy lại cười hồn nhiên vẫy tay lần nữa, rồi rời đi.
Ờ…?
Tôi nhìn lên Satsuki-san, hơi lo lắng. Có gì đó là lạ. Rõ ràng giữa họ có khúc mắc gì đó, khiến tôi rợn cả người. Nghĩ lại thì, Satsuki-san đã từng rất quyết liệt muốn đánh bại lớp B trong cuộc thi thể thao liên lớp. Có lẽ… vẫn còn chuyện gì đó chưa giải quyết.
Tôi dè dặt hỏi:
“Ờm… hai cậu không hợp nhau à?”
“Không. Sao cậu lại nghĩ thế? Tớ đối xử với cô ấy chẳng khác gì với người khác cả.”
“Cậu nói đúng, nhưng ý tớ không phải vậy.”
Satsuki-san không đáp lời. Thay vào đó, cô ấy lườm tôi vì cái tội đồng tình quá nhanh. Xin lỗi chứ? Ai mà tỉnh táo lại không đồng ý với Satsuki-san chứ? Không phải lỗi của tôi khi cô ấy đanh đá với tất cả mọi người mà!
“Nhưng cảm ơn vì đã cứu nguy,” tôi nói thêm. “Tớ cũng định ở lại trường thêm chút để làm vài bài trước khi về. Vậy nên thế này lại tiện cho tớ hơn.”
Satsuki-san thì đã sẵn sàng đi về, tay cầm sẵn cặp.
“Tùy cậu thôi,” cô ấy nói. “Nhưng tớ lo cho em gái cậu. Dù gì tớ cũng sẽ đi ngang qua khu đó, nên tiện thể tớ định ghé qua nhà cậu luôn.”
“À… được thôi.”
Và thế là tôi rời trường cùng với Satsuki-san.
Bình thường thì đến đoạn này tôi sẽ nghĩ kiểu như: Thật nhẹ nhõm khi có một người bạn tốt như cậu. Nhưng lần này thì không. Một chút cũng không. Satsuki-san khiến tôi phát hoảng. Dù cô ấy có là người bạn thân nhất của tôi trên đời này đi nữa, thì vẫn đáng sợ chết đi được. Có kiểu bạn thân… và rồi có kiểu như Satsuki-san. Cô ấy thuộc một đẳng cấp riêng biệt hoàn toàn.
Tôi cần làm cho bầu không khí đỡ gượng gạo hơn. Bằng cách nào đó. Dù là gì đi nữa. Chắc chắn phải có một cá—
Ngay lúc đó, Satsuki-san nói như không:
“Đừng hiểu lầm. Tớ không giúp cậu đâu. Tớ chỉ không thể tập trung học được khi trong đầu cứ nghĩ tới em gái cậu thôi. Và tớ càng không hề chạy tới cứu cậu khi nghe thấy giọng Terusawa.”
“Gì—à, được rồi. Cậu nói sao cũng được.”
Giống như một con cá háo hức muốn cắn câu, tôi lập tức vớ lấy chủ đề mới:
“Ừ ha, cậu chẳng đời nào giúp tớ vì tốt bụng đâu, đúng không? Làm như thật ấy! Đừng lo. Đôi khi tớ cũng có mơ mộng điên rồ rằng cậu tốt bụng ghê lắm cơ. Một thiên thần thật sự. Nhưng sâu thẳm bên trong tớ biết cậu chỉ là kiểu người nghiêm khắc, khó chịu, kinh khủng với mọi người thôi. Đặc biệt là với chính bản thân cậu. Cậu đúng kiểu người trong giờ kể chuyện ở mẫu giáo sẽ giơ tay phát biểu: ‘Momotaro nên giữ hết kho báu cho mình và để bọn dân làng yếu ớt kia bị quỷ giết sạch. Kẻ mạnh sống, kẻ yếu chết. Đó là quy luật của thế giới theo tôi. Luật rừng là thế còn gì.’”
Satsuki-san đá vào sau đầu gối tôi.
“Á!” Tôi hét lên. “Làm gì thế?!”
Cô ấy bước qua mặt tôi, mái tóc đen bay lả lướt sau lưng.
“Đứng lại làm gì? Đi tiếp đi, Amaori.”
Tôi lẽo đẽo theo sau “Satsukick-san” trong sợ hãi, vừa đi vừa kể chuyện Ajisai-san đến nhà tôi ra sao.
“Ồ, thật là thú vị,” cô ấy nói. Nhưng vẻ mặt thì chẳng có tí gì là hứng thú. Vẫn bình thản như mọi khi.
“Có vẻ như lòng tốt của Sena đối với người khác đã phản tác dụng rồi.”
“Ừm… giờ cậu nói thì tớ mới để ý.”
“Cô ấy là người rất đáng tin cậy khi cần xin lời khuyên chung. Nhưng tớ e là cô ấy khó khiến người khác mở lòng nếu họ đã không muốn nói ngay từ đầu. Làm linh mục thì được, chứ giải phẫu trái tim thì không.”
Tôi không hiểu lắm cái đoạn cuối, nhưng nửa đầu thì đúng thật. Có lẽ cô ấy nói đúng. Satsukick-san không tỏ ra quan tâm đến em gái tôi, nhưng linh cảm bảo tôi rằng cô ấy thực sự muốn giúp. Thật lòng mà nói, tôi thấy biết ơn.
“Satsukick-san, cậu đúng là nhìn người chuẩn ghê.”
Cô ấy khựng lại trong một khoảng lặng khó xử, rồi hỏi:
“Ý cậu là sao?”
“Không phải gì xấu đâu! Chỉ là… tớ cứ nghĩ Ajisai-san sẽ giải quyết ổn thỏa mọi chuyện. Nhưng cậu nói ra thì tớ mới nhận ra có thể cô ấy cũng sẽ gặp khó khăn.”
Tôi nhớ lại lời cô ấy từng nói với tôi vào kỳ nghỉ hè năm ngoái: “Hãy nhìn xa hơn cái hình ảnh do cậu tự vẽ ra về cô ấy.” Theo một cách nào đó, có lẽ tôi vẫn đang mắc kẹt trong cái hình ảnh đó. Mà biết sao không? Bị người ta ép làm điều mình không làm được thật sự tệ lắm. Có lẽ tôi đã quá kỳ vọng vào Ajisai-san.
Và còn cái lúc cô ấy nổi nóng và tát tôi nữa. Có phải là do tôi không?
“Cậu tinh ý đấy,” Satsukick-san nói. “Tớ thấy cậu đã trưởng thành.”
“Thật á?”
“Ừ. Hoặc ít nhất, theo ý kiến của tớ: Biết được những phần tính cách xấu xí hay che giấu của người khác là điều tốt. Cậu vẫn có thể làm bạn với họ, thậm chí còn thân thiết hơn. Giống như gia đình vậy. Tha thứ cho nhau là điều tự nhiên.”
Ồ. Nghe sâu sắc thật đấy. Tôi nghĩ mình hiểu ý cô ấy. Đại khái thế. Hoặc có khi sau này nhìn lại tôi mới vỡ ra: À, thì ra cô ấy định nói thế.
Như cô ấy nói, đó là một dấu hiệu của sự trưởng thành. Nhưng tôi vẫn thấy mình lớn lên quá chậm. Bạn bè tôi đã hiểu rõ mấy điều này từ lâu rồi, bỏ xa tôi cả một vũ trụ. Ừ thì, cái này đúng là quá hiển nhiên. Đó cũng là lý do tôi từng hứa với Ajisai-san là sẽ cố gắng hết sức.
“Yeah! Cố lên nào, tôi ơi!” Tôi nói với bản thân — và cả Satsukick-san.
“Cứ việc,” cô ấy đáp. “Miễn là cậu vui.”
“Ừ, tớ sẽ cố hết sức! Rồi có ngày cậu sẽ nhìn tớ với đôi mắt rưng rưng và nói: ‘Thật là một vinh dự khi được biết cậu.’”
“Ừ. Trong đám tang của cậu.”
Cả hai chúng tôi bước lên tàu và trò chuyện đến khi tới trạm dừng của tôi.
“Tiện thể,” cô ấy nói, “tớ có câu hỏi này. Chỉ là… hết chuyện để nói rồi nên hỏi thôi. Chứ không có ý gì khác đâu.”
“Cậu là sếp mà,” tôi đáp. “Cứ hỏi đi.”
Sau cái màn dạo đầu dài dằng dặc ấy, Satsukick-san hỏi…
“Terusawa có làm gì xấu với cậu không?”
“Gì cơ?” Tôi nghẹn họng. “Trời ạ, hai người thực sự không ưa nhau rồi.”
Tôi không lạ gì việc bạn bè không hợp nhau, nhưng tôi ước gì mình có thể lạ được. Vì tôi vụng về khoản ứng xử lắm, đó là lý do cuộc sống cứ như cực hình vậy.
“Không phải,” Satsukick-san nói. “Tớ hỏi nghiêm túc đấy.”
“Ờ… cậu chắc là cậu không ghét cô ấy à…?”
“Nếu cậu đang nói đến vụ lớp B, thì tớ đã xử lý xong cảm xúc của mình trong cuộc thi rồi. Người duy nhất tớ còn tức là Mai. Chiến thắng đó đáng ra là của tớ nếu cô ấy không cướp mất.”
“Thôi nào, cậu không thể trách Mai vì chuyện đó được.”
Ờ, nghe cũng hợp lý. Satsukick-san không phải kiểu người phí công thù dai ai đó mình đã đánh bại. Giống như chiếm chỗ ổ cứng trong đầu vô ích vậy. Vậy nên cái cảm giác cô ấy ghét Youko-chan chắc là do tôi tưởng tượng thôi. Nhưng nếu đúng vậy, sao cô ấy lại hỏi tôi về Youko-chan? Tôi cố xâu chuỗi lại mọi thứ, nhưng nghĩ cách nào cũng thấy không hợp lý.
“Thôi bỏ đi,” Satsukick-san nói. Và chỉ bằng hai chữ đó, cô ấy kết thúc cuộc trò chuyện, bỏ tôi lại chơi vơi không một lời giải thích! Thật là bạo chúa.
“Thì để trả lời câu hỏi lúc đầu,” tôi nói, “cô ấy không làm gì xấu cả. Tụi tớ thỉnh thoảng nói chuyện khi tình cờ gặp. Hoặc lâu lâu cô ấy rủ tớ đi chơi.”
“Ồ?” Satsuki-san hỏi. “Và những buổi đi chơi đó là ở đâu, xin hỏi?”
“Ờ, cậu biết cái quán cà phê giữa trường và ga không? Tụi tớ từng đến đó sau giờ học. Nói chuyện linh tinh thôi.”
“Nói gì?”
“Hả? Ừm… tụi tớ nói gì ấy nhỉ?”
Tôi cố lục lại trí nhớ. Hình như chủ yếu là cô ấy hỏi tôi mấy chuyện chẳng đâu vào đâu.
“À đúng rồi,” tôi nói.
“Hử?”
“À… không có gì. Bỏ qua đi.”
Thật ra, giờ nghĩ lại thì hôm đó Youko-chan từng chất vấn tôi về cái hiểu lầm to tướng — rằng tôi đang hẹn hò với Kaho-chan. Khi cô ấy nói: ‘Trời ơi, Renako-kun, cậu nổi với các cô gái ghê ha. Bộ cậu còn có bạn gái nào khác nữa à? Haha đùa thôi (trừ khi là thật?)’ thì tim tôi như muốn nhảy ra khỏi ngực. Vì… cô ấy đâu có sai. Chỉ là, tôi đang hẹn hò với Mai và Ajisai-san, không phải Kaho-chan! Nhưng dù có bị tra tấn tôi cũng không khai chuyện đó đâu.
Cuối cùng, Youko-chan mỉm cười và nói:
“Ừ thì, nói ra cũng đâu dễ gì. Nhất là với tớ. Có vẻ tớ cần phải cố thân với cậu hơn nữa nhỉ!”
Một mặt, tôi vui vì cô ấy muốn làm bạn. Thật sự, tôi hoàn toàn đồng ý làm bạn mà. Nhưng mặt khác, điều đó chỉ khiến cô ấy dễ moi chuyện hơn thôi, hiểu chứ? Con gái hình như hay thích tám mấy chuyện crush với tình cảm lắm. Kể cả Satsukick-san còn từng mê đọc tiểu thuyết tình yêu cơ mà.
“Chỉ để cậu biết,” Satsukick-san nói, “tớ không định làm to chuyện đâu. Tớ hứa đấy.”
“Okay. Vậy giờ mình đang ở giai đoạn tìm hiểu nhau? Đang cố dán nhãn mối quan hệ giữa tớ với Youko-chan?”
“Hả? Mình là ai?”
“Tớ với cậu. Trong cuộc nói chuyện này. Tụi mình đang cố gán nhãn cho mối quan hệ giữa tớ và Youko-chan đúng không?”
“Trời ơi.” Satsukick-san thở dài não nề.
Sao cô ấy lại khơi chuyện Youko-chan lên từ đầu chứ? Khoan đã. Khoảnh khắc não thiên hà. Nhớ cái bài học tôi học được từ giáo sư Ajisai chứ?
“Cậu ghen à?” tôi hỏi. “Cậu lo cô ấy sẽ cướp mất người bạn thân nhất của cậu trên toàn thế giới đúng không? Haha! Đây là ghen tiêu biểu rồi còn gì. Nhìn tớ đi, tớ đang học hỏi đây này.”
Satsukick-san lại đá vào sau đầu gối tôi. Trời ơi, dạo này cô ấy bạo lực quá! Đúng kiểu yandere luôn!
Tôi chẳng biết xử lý cơn ghen của Satsudoublekick-san ra sao. Nó nguy hiểm chẳng khác gì nitroglycerin, và thật lòng mà nói? Tôi nghĩ mình không đủ sức gánh đâu.
Dù sao thì, tụi tôi cũng về tới nhà, và tôi gõ cửa phòng em gái. Khác với lần trước, lần này mở cửa ra tôi thấy nó đang nằm trên giường nghịch điện thoại, không chơi game.
“Chào em,” tôi nói. “Có người tới thăm kìa.”
“Hở?” Em tôi bật dậy khỏi giường.
Người đẹp tóc đen phía sau tôi, Satsudoubl—thôi, đùa vậy đủ rồi. Satsuki-san giơ tay chào nhẹ.
“Cảm ơn vì đã tiếp tớ,” cô nói. “Rất vui được gặp lại em.”
“S-Satsuki-senpai!” em tôi lắp bắp. Một tay chải tóc, tay kia kéo đệm ra mời Satsuki-san ngồi. Rồi nó quay sang lườm tôi.
“Oneechan, lần sau chị dẫn người đến thì báo trước cho em một tiếng.”
“Xin lỗi,” tôi đáp (trong đầu thì lè lưỡi trêu nó). Báo trước để nó kịp dựng phòng thủ á? Không đời nào. Tôi sẽ cứ dắt người về bất ngờ hoài luôn.
“Xin lỗi, em vẫn đang mặc đồ ngủ,” em tôi nói. “Ờm… Satsuki-senpai đến gặp em có chuyện gì ạ? Giống như Ajisai-senpai lần trước ấy?”
Satsuki-san ngồi xếp chân ngay ngắn.
“Đúng vậy. Chị em em đã kể cho chị nghe tình hình của em, nên chị nghĩ có thể hai chị em mình nên nói chuyện một chút.”
“Ưm… Chị không cần phải vất vả vậy đâu ạ.” Em tôi cúi đầu. Dù nó có đủ kiểu tật xấu khác, nhưng đối với senpai thì luôn lễ phép tuyệt đối.
Nhưng lần này không giống lần trước. Bởi người vào sân là Satsuki-san, và cô ấy đến từ một vũ trụ hoàn toàn khác với Ajisai-san. Ajisai-san quan tâm đến cảm xúc của người khác. Nếu cậu không chịu mở lòng, cô ấy sẽ rút lui. Còn Satsuki-san á? Cô ấy được nuôi dạy bởi một người mẹ chuyên dùng dùi cui và súng điện. Thuộc bài nằm lòng luôn: nếu ai đó cản đường mình, thì đập cho chừa. Cô ấy có thể là một Zoldyck chính hiệu. Dù em tôi có cứng đầu thế nào, thì cũng không phải đối thủ của Satsuki-san. Em gái tôi sắp sửa nếm mùi "bạo lực chân chính" rồi đây.
Tôi có thể thấy Satsuki đang đấu tranh nội tâm dữ dội. Nhưng bên ngoài, cô ấy chỉ đơn giản vén tóc ra sau tai trước khi "bóp cò"—cò ở đây là: "Tớ nghe nói Sena đến nhà cậu hôm trước."
"Ừm. Ý cậu là Ajisai-senpai, đúng không? Bọn tớ chơi game với nhau, vui lắm."
"Tớ và Sena khác nhau hoàn toàn. Cậu sẽ thấy tớ không có nhu cầu nương tay với cảm xúc của cậu đâu," Satsuki nói với giọng điềm tĩnh.
Bầu không khí trong phòng lập tức trở nên căng như dây đàn. Ơ, có cần gắt vậy không? Lúc màn đấu khẩu này kết thúc (vâng, không phải đấu súng đâu Satsuki), liệu em gái tôi có bật khóc nức nở không? Dù khó tin, tôi không thể loại trừ khả năng ấy! Biết đâu em ấy sẽ bị dọa đến mức thút thít: “Em không muốn đi học nữa đâu! Người ta đáng sợ quá à!” Rồi trở thành một học sinh bỏ học thật sự. Không phải em tôi hay khóc, nhưng… khoan. Em ấy chưa từng khóc nhỉ? Hừm. Một ký ức mơ hồ nào đó chợt nhói lên trong đầu tôi...
Nhưng trước khi tôi kịp nhớ ra, em gái tôi lên tiếng: “Ờm… Ý chị là sao ạ?”
"Dạo này em nghỉ học, đúng không?"
"Vâng."
"Vậy thì chị đoán là em đang bị tụt lại chương trình học."
Satsuki đi thẳng vào vấn đề. Thành tích học tập của Haruna đúng là điều đáng lo. Nhưng nếu gia đình hay bạn bè nói đến, em ấy sẽ phản ứng kiểu: “Chị tưởng em không biết à?!” Vì rõ ràng là chuyện đó ai cũng thấy. Dù vậy, Satsuki vẫn không ngừng lại.
"Tớ biết điều này nghe như nghịch lý," cô tiếp tục, "nhưng nghỉ một ngày thì mất một ngày để bù. Nghỉ một tuần thì cần cả tuần để theo kịp. Em định làm gì để bù lại quãng thời gian đã mất?"
Câu hỏi gần như quá sắc sảo. Đến tôi nghe còn thấy đau. Nếu hồi đó, khi tôi cũng từng trốn học, Satsuki nói thế với tôi thì chắc tôi đã òa khóc rồi.
Nhưng em gái tôi thì không. "Em biết," em đáp, thẳng thừng. "Và em không quan tâm." Em đứng dậy, bước đến bàn học và lấy quyển vở. "Em vẫn đang theo kịp chương trình học khi có thể."
"Chờ đã, cái gì cơ?" Tôi kêu lên. Thật á? "Em vẫn học ngay cả khi không đi học á?"
"Ờ, vâng? Chị bị gì vậy?" Giọng em ấy kiểu như, "Chị nói mấy điều hiển nhiên thế làm gì?"
Khoan, khoan thật luôn á?
Trong khi đó, Satsuki chẳng tỏ vẻ ngạc nhiên chút nào. "Tự học ở nhà không giống với học trên lớp. Chị nghi ngờ em hiểu được một nửa kiến thức."
Tôi tưởng em ấy sẽ bật lại kiểu, "Không phải đâu!" Nhưng không. "Chị nói cũng đúng. Nhưng em học cũng ổn mà, nếu cho em tự nhận xét. Em luôn ở tầm top 30 trong lớp nên có tụt chút cũng không đến mức quá tệ."
"Ồ?" Satsuki nhướng mày. Chết thật, chuẩn bị có chuyện to rồi đây. "Chị tự hỏi đánh giá đó có chính xác không. Chị sợ em hơi quá lạc quan."
"Chắc cũng có thể. À, khoan!" Mắt em ấy sáng lên. "Em có thể nhắn LINE hỏi chị nếu gặp bài nào khó quá không ạ? Như vậy học sẽ dễ hơn nhiều."
Khoan đã. Thế thì em ấy cần gì quay lại trường nữa chứ?!
"Được," Satsuki đáp.
Miệng tôi phản ứng trước não, hét lên: "Ý chị là sao, 'được' á?!"
Satsuki không thèm liếc nhìn tôi. "Vì sao chị phải từ chối giúp đỡ một người có ý chí học tập? Dù hoàn cảnh ra sao."
"Em cảm ơn chị nhiều lắm, Satsuki-senpai!" em tôi reo lên. Trước đó em ấy còn cúi đầu kiểu như đùa, nhưng giờ thì cúi hẳn nghiêm túc.
Khoan đã nào. Cái gì thế này? Họ tưởng vậy là xong chuyện à?
"Satsuki, đừng bỏ cuộc chỉ vì lần đầu không thành công chứ," tôi nói.
Satsuki nhíu mày nhìn tôi. "Cậu muốn tớ nói gì với em ấy? 'Trường học là nơi để có trải nghiệm sống. Em nên đến đó. Kỹ năng giao tiếp rất quan trọng.' Vậy hả?"
Cậu ấy không muốn đạo đức giả. Và… tớ hiểu điều đó. Nhưng mà.
"Cậu từng nói rồi còn gì? Cách tốt nhất để thắng tranh luận—dù là drama mạng hay gì khác—là rút cảm xúc ra! Biến thành tảng đá xám ấy!"
"Này, tớ không đến nhà cậu để cãi nhau với em gái cậu đâu."
"Geh!" Phải rồi. Cậu ấy đúng. Mình mới là người đang lệch mục tiêu.
"Dù sao đi nữa," Satsuki quay lại nhìn Haruna và nói một câu chốt hạ, "môi trường học tập là thứ sống động. Em nghỉ học càng lâu, càng tự chôn mình sâu hơn. Rồi dần dần, em sẽ thấy cái hố đó là nơi duy nhất thuộc về mình. Cuối cùng, em sẽ không còn cảm giác thuộc về bất cứ nơi nào. Đừng quên điều đó."
Em tôi im lặng. Ánh mắt lướt khỏi ánh nhìn sắc như dao của Satsuki chỉ trong một khoảnh khắc. Câu đó đã chạm được phần nào.
Nhưng ngay sau đó, em lại lấy lại vẻ mặt thường ngày. "Vâng. Cảm ơn chị, Satsuki-senpai." Gật đầu như thể đã sẵn sàng. Như thể chấp nhận cả việc không hòa nhập.
Tất cả lửa chiến đấu trong Satsuki vụt tắt. "Được rồi. Vậy thì… nói chị nghe phần nào trong bài học em đang gặp khó khăn."
Em tôi sáng rỡ lên. "Cảm ơn chị! Em có vài câu hỏi trong môn Toán, Khoa học và Tiếng Anh."
"Tsk tsk. Danh sách dài ghê." Satsuki nhăn mặt như thể lắc đầu thất vọng khi em tôi lấy sách giáo khoa ra. Rồi chị ấy ngồi xuống bên cạnh, và ngay lập tức, em tôi hóa thành học trò kiểu mẫu của gia sư riêng Satsuki. Còn tôi run rẩy bên lề như kẻ thứ ba thừa thãi. Ajisai xong rồi, giờ đến lượt Satsuki. Bạn bè tôi cứ rơi rụng dần trước sức mạnh lì lợm của em gái mình. Quá sức tưởng tượng.
"Nhân tiện," Satsuki nói, "chị có thể góp ý một chuyện? Dù biết không phải chuyện của mình."
"Vâng, chị nói đi ạ?" em tôi hỏi.
Satsuki như lướt qua, bảo: "Em không nên khiến gia đình lo lắng đến vậy."
Em tôi thoáng bất ngờ, rồi quay lại nhìn tôi—chị gái nó. Ánh mắt hai chị em chạm nhau trong khoảnh khắc, và tôi suýt tưởng em sẽ nói gì đó, nhưng——em hoàn toàn cười xòa: "Không sao đâu ạ! Oneechan mà lo cho em được á, chị ấy còn lo nổi cho bản thân không nữa là."
"Chuẩn đấy," Satsuki gật gù.
"Này!" Tôi phản đối. Phải rồi, tôi nghĩ thế thật, nhưng cậu không cần phải nói ra chứ!
---
"Nghe này," hôm sau tôi kể với Kaho-chan. "Con bé vẫn học ở nhà đấy. Dù không đi học mà vẫn theo kịp chương trình."
"Whoa," Kaho-chan tròn mắt. "Cũng ghê gớm phết."
Hai đứa ngồi ăn trưa ở ghế ngoài sân trường, hưởng chút nắng thu còn lại. Trái với nét mặt u ám của tôi, trời hôm đó đẹp rực rỡ. Không một gợn mây, ánh nắng dễ chịu. Kiểu thời tiết khiến người ta muốn nuốt trọn bằng ánh mắt.
"Nhưng mà nếu vẫn học hành chăm chỉ thì có tính là trốn học không ta?" Kaho-chan nói.
"Đó, tớ cũng thắc mắc."
Tôi kể lại lời Satsuki lúc ra về: "Em gái cậu bảo điểm có tụt cũng không sao, đúng không? Nghĩa là nó định quay lại trường. Có thể gọi đây là kiểu 'đình công học đường' thì đúng hơn."
"Hừm." Kaho-chan khoanh tay. "Nghe cũng hợp lý. Nhưng chắc chắn phải có lý do gì đó chứ, đúng không?"
"Ờ, đúng thật. Nhưng con bé có bao giờ chịu nói với tớ đâu."
Ajisai và Satsuki bó tay thì tôi còn mong gì hơn? Haizz.
"Tớ sẽ hỏi Serarara Serara ngày mai," Kaho-chan nói.
Trong số các bạn trong Quintet, chỉ có Kaho là tiếp cận theo kiểu gián tiếp. "Phải đi đường vòng qua mấy đứa bạn của em cậu thôi," Kaho từng bảo. "Tớ quen một người trong nhóm đó! Có thể sẽ giúp được."
Đúng như lời, Kaho có quen Seira—bạn thân của em gái tôi. Nói trắng ra thì họ là bạn cosplay. Seira chắc chắn biết lý do em tôi nghỉ học. Và Kaho quyết định hỏi.
Kaho hút nước từ hộp nước trái cây. "Nhưng cô ấy cứ xem tin nhắn mà không trả lời. Tớ đã spam LINE với Insta rồi mà chẳng nói gì cả."
"Cậu mong chờ gì chứ? Một người dùng cả hai tài khoản mà," tôi nói. Nhưng khoan… "Cậu nghĩ vậy nghĩa là Seira biết chuyện hả?"
"Ừ, chắc chắn luôn. Không sai được." Kaho gật đầu như thám tử vừa tìm ra bằng chứng quyết định. "Để tớ lo. Tớ sẽ giúp em cậu vì cậu là Rena-chin duy nhất của tớ!"
Cậu ấy cười tự tin đến mức trái tim phản bội của tôi muốn hát luôn. "Kaho-chan! Tớ đúng là người may mắn nhất đời vì có cậu làm bạn!"
"Chuẩn rồi. Và đừng có quên nữa đấy… lần nữa."
"Tớ nói xin lỗi rồi mà! Tha cho tớ đi! Lần này tớ nhớ chắc luôn."
"Ừ hứ. Cứ nói vậy đi." Cậu ấy nhìn tôi kiểu "Ờ, chắc vậy ha." Làm người từng gây lỗi đúng là khó. Xã hội đâu dễ tha thứ.
"Vậy tớ phải làm gì để cậu tin tớ hả?"
"Hừm… À ha." Gương mặt Kaho-chan hiện rõ dấu hiệu không lành. "Cậu hãy xăm tên tớ và một trái tim nhỏ dưới rốn đi!"
Tôi ôm lấy bụng dưới. "Cái gì đó ít vĩnh viễn hơn đi!"
Thử tưởng tượng nếu Mai hay Ajisai thấy thì sao chứ. Giải thích kiểu gì được trời?
"Aww, vậy tớ mới biết vợ yêu mình đến mức nào," Kaho trêu.
"Đừng có xạo. Lúc đó cậu sẽ hoảng sợ chết đi sống lại cho xem! Với lại, tớ không xăm đâu nhé!"
Tôi dừng lại thở hổn hển. Kaho-chan lại đang giở trò với tôi nữa rồi.
Nói đến chuyện trêu tôi, nhớ vụ Kaho-chan ngồi trong lòng Ajisai-san không? Ajisai-san đã xin lỗi rồi nên phần đó tôi bỏ qua. Nhưng tôi tự hỏi, chuyện này có tính là thả thính không nhỉ? Liệu Ajisai-san có ghen nếu biết không?
Tôi liếc nhìn Kaho-chan. Cô ấy bắt gặp ánh mắt tôi rồi hỏi: "Hmm? Có chuyện gì à?"
Không. Đây chỉ là bạn bè tán gẫu thôi mà, đúng không? Chuyện bạn bè đùa giỡn bình thường thôi. Vậy thì chắc ổn. Phải không nhỉ? Tôi giơ mic về phía Ajisai-san trong đầu mình. Cậu nghĩ sao, Ajisai-san? Và cô ấy nói: "Ừ, đừng lo. Chuyện đó hoàn toàn ổn." Ngon lành, cảm ơn!
"Sao thế?" Kaho-chan hỏi lại.
"Không có gì đâu, ổn cả. Không có cậu chắc tớ tiêu mất."
"Cậu đang định cưa tớ nữa à?"
"Thôi đi! Không có!"
Tán tỉnh Kaho-chan vượt xa mức ghen tuông rồi. Đó là ngoại tình luôn! Mà ngoại tình là việc của người xấu!
"Này Rena-chin," Kaho-chan nói, khoanh tay, chống cằm. Lại gì nữa đây? "Cậu đang hẹn hò với Mai-Mai và Aa-chan cùng lúc đúng không?"
"Ừ, đúng vậy."
Tôi liếc quanh một cách sợ hãi để chắc chắn không ai nghe thấy. May mắn là Kaho-chan không ngốc như tôi, nên chẳng ai ở gần.
"Mọi chuyện với các cậu sao rồi? Cậu có hạnh phúc không?" cô ấy hỏi.
Tôi định nói "Ừ, tất nhiên rồi!" nhưng rồi bao nhiêu thứ—trách nhiệm nặng nề, cảm giác bị theo dõi, sự thiếu quyết đoán, sự vụng về của tôi trong tình cảm—đồng loạt phản đối. Vậy nên tôi ngập ngừng và đáp: "Ờ, cũng... tàm tạm."
"Cậu không nghĩ sẽ vui hơn nếu các cậu thành bộ tứ à? Hay thậm chí là bộ ngũ?" Kaho-chan nói.
Tôi im lặng một lúc trước khi não tôi bắt đầu xử lý. "Câu hỏi kiểu gì vậy?"
"Tớ chỉ hỏi thôi mà. Tò mò chút ấy mà."
Tò mò à. Tò mò ư? Mà nghĩ lại thì, nếu ba người bạn của tôi yêu nhau, chắc tôi cũng sẽ tò mò.
"Tớ cũng không biết nữa. Có thể lắm."
Đầu tiên: tôi không có ý định hẹn hò thêm người nào nữa. Rõ chưa? Rồi ha. Nhưng nói thế chứ, Satsuki-san từng bảo là yêu hai người với ba người thì cũng chẳng khác biệt mấy. Nghe như cô ấy đang xin vào nhóm ấy nhỉ. Nhưng chắc cô ấy nói nghiêm túc, chứ không phải kiểu thả thính.
"Ví dụ như nếu cậu hẹn hò với Saa-chan chẳng hạn," Kaho-chan nói.
Tôi giật mình khi cô ấy nhắc tên đó. "Hả?" Hả thật luôn đó. Kaho-chan đọc được suy nghĩ của tôi sao? Lạy trời, đừng bảo có thêm nhà ngoại cảm nào nữa nhé.
"Ờ mà thôi, chắc không phải cô ấy. Cậu chọc cô ấy phát điên mất."
"Cậu nói cái gì cơ?!"
Với một chuyện được gọi là "tò mò cho vui", Kaho-chan nghĩ kỹ quá mức rồi đấy.
Satsuki-san lại giở trò gì nữa à? Và tôi thì vẫn đang ngơ ngác? Không đời nào. Dù sao thì Satsuki-san cũng... là Satsuki-san... nhưng cô ấy không phải kiểu người gây chuyện cố tình. Cô ấy lý trí và điềm tĩnh... tôi nghĩ vậy...? Không chắc lắm.
"Này, tưởng tượng thế này nhé. Một ngày nọ, có một cô gái xinh đẹp, quyến rũ, siêu đỉnh xuất hiện," Kaho-chan mở đầu.
"Rồi, tớ đang nghe."
"Và cô gái đó khiến cậu yêu mê mệt. Cậu cảm thấy lâng lâng mỗi khi ở bên cô ấy. Rồi cậu bắt đầu nghĩ: ‘Chết thật, mình muốn hẹn hò với cô ấy.’"
Hình ảnh của Mai lập tức xuất hiện trong đầu tôi. Nếu mà có thêm một Mai nữa thì sao? Không, không đời nào tôi sống sót nổi. Ok, vậy không phải Mai phần hai. Hình ảnh trong đầu tôi chuyển thành một bóng người không mặt. Ai vậy trời? Tôi không biết, nhưng kệ.
"Rồi sao? Nếu vậy thì cậu sẽ làm gì?" Kaho-chan hỏi.
"Hmm. Thật lòng thì, tớ không tưởng tượng được ai còn hấp dẫn hơn Mai và Ajisai-san cả."
"Eo ôi. Còn gì ngọt ngào hơn thế nữa. Được rồi, không cần hơn, ngang bằng cũng được!"
"Nếu cô ấy ngang bằng họ thì chắc chắn sẽ không yêu tớ đâu."
"Trời ơi. Cậu phiền chết được."
Có thể vậy, nhưng việc Mai và Ajisai-san thích tôi đã là một phép màu rồi. Như kiểu chơi oẳn tù tì với cả thế giới và thắng tất cả vậy.
"Được rồi!" Kaho-chan nói. "Vậy nếu chuyện đó xảy ra với Aa-chan thì sao?"
"Ý cậu là gì?"
"Ví dụ cô ấy gặp một người siêu dễ thương và muốn hẹn hò thêm. Cậu sẽ làm gì?"
Tôi im lặng. Trong đầu tôi, Ajisai-san xuất hiện cùng Tom Cruise. Vậy có nghĩa là tôi cũng sẽ hẹn hò với Tom sao? Chúng tôi sẽ gọi nhau là Tom-kun và Renako (mà đảm bảo anh ta đọc sai tên tôi)? Ý tôi là... nếu đó là điều Ajisai-san muốn thì tôi đâu thể từ chối? Cô ấy đã chấp nhận cái mô hình hẹn hò kỳ quặc của tôi, vậy nên tôi phải chấp nhận Tom. Ngược lại, nếu tôi không chịu nổi thì có nghĩa tôi và Ajisai-san sẽ chia tay sao?
"Câu hỏi khó quá, Kaho-chan," tôi nói.
"Là không muốn thêm người à? Tiếc thật." Cô ấy lau trán như một nhà khoa học vừa thất bại trong việc hồi sinh người chết.
Mà cô ấy có lý thật. "Tớ đâu thể ngăn Mai hay Ajisai-san thích người khác được."
Tôi đang cố gắng hết sức vì họ, nhưng cũng có nhiều người khác đang nỗ lực theo cách riêng của mình. Tôi không thể tự phụ đến mức nghĩ rằng mình là người duy nhất đặc biệt với Mai hay Ajisai-san. Ý tôi là, họ cũng đang hẹn hò với nhau mà, đúng không?
"Có khi Ajisai-san từng hứa hôn với một cậu bạn thuở nhỏ, rồi cậu ấy sang Mỹ, lớn lên thành Tom Cruise, và quay lại. Giờ khi cậu ấy đến Ashigaya High, có thể Ajisai-san sẽ rung động trở lại. Biết đâu được."
"Ai cơ? Cái ông sửa mặt hỏng đó à?" Kaho-chan lẩm bẩm.
Vừa nói xong, tôi cảm thấy một nhát dao đen tối đâm xuyên tim mình. Nội tâm tôi rên rỉ: Nhưng Ajisai-san đang hẹn hò với mình mà... Và rồi, tôi nhận ra. Bóng đèn bật sáng × 1.000. Mình đang ghen sao? Trời đất, cảm giác này thật kinh khủng. Sao Ajisai-san lại có thể thích một tên con trai nào đó chứ! Hừm. Ra đây là cảm giác ghen. Ghen thật. Ghen hợp pháp. CẢM XÚC GHEN TUÔNG đã được thêm vào kho!
"Giờ tớ phải làm gì?" tôi hỏi Kaho-chan. "Nếu tớ không thể chấp nhận anh ta? Nhưng tớ phải, vì hạnh phúc của Ajisai-san. Nhưng tớ không thể! Không đời nào tớ có thể hẹn hò với Tom Cruise!"
"Hay là cậu để Ajisai-san rời khỏi nhóm ba để hẹn hò với Tom Cruise?"
"Cũng tệ y chang. Khoan. Nhưng nếu cô ấy hạnh phúc hơn như vậy thì sao?"
Tôi vẫn còn Mai bên cạnh, như thế đã là quá đủ. Nhưng không phải vấn đề nằm ở chỗ đó. Hẹn hò ba người nghĩa là có gấp đôi bạn gái, nhưng cũng là gấp đôi lo lắng.
Cuộc trò chuyện này đã đi quá xa. Thật ngớ ngẩn khi bận tâm về một giả định, nhưng tôi thì đầu đất. Nên.
Vài ngày sau, tôi hỏi Ajisai-san có bạn thuở nhỏ nào từng sang Mỹ không, và cô ấy bảo không. Cảm tạ trời đất. À mà, điều đó cũng không quan trọng nữa. Hình ảnh Ajisai-san mỉm cười khi Kaho-chan ngồi trong lòng cô ấy lại hiện ra.
Tôi buột miệng nói: "Nếu cậu, ừm, thích Kaho-chan và muốn hẹn hò thêm với cô ấy, tớ nghĩ tớ chịu được. Dù có thêm người thứ tư, tớ nghĩ tụi mình vẫn có thể xoay xở được."
Ajisai-san hoàn toàn im lặng. Hử? Có gì sai à?
Tôi ngẩng đầu lên định hỏi thì đúng lúc đó, Kaho-chan chọt vào trán tôi. Á!
"Cái đó là sao hả?!" tôi la lên.
Kaho-chan cười với tôi, nhưng ánh nhìn đó không chút ấm áp. "Ừm, Renachin? Tự xử đi nhé?"
"Cái gì cơ?! Cậu mới là người khơi chuyện mà!" Mất cả liêm sỉ luôn rồi! Sao mọi người tự dưng xem tôi như bao cát thế?!
"Cảm ơn vì đã đợi tớ, Renako… Renako, cậu ổn chứ?"
Tôi lảo đảo chui vào xe limo và lao vào lòng Mai đang ngồi bên trong. Tôi rên rỉ. "Mai ơi, làm ơn là người duy nhất gắn bó với tớ đến cuối cùng nhé."
"V-vâng, chắc là vậy? Có chuyện gì vậy?"
Câu chuyện với Kaho-chan lúc trưa cứ ám ảnh tôi suốt cả ngày. Tôi hầu như không tập trung nổi trong lớp—mặc dù chuyện đó cũng không lạ.
Hôm nay bọn tôi sẽ tung đòn quyết định trong trận chiến với Haruna. Đòn quyết định = Mai. Nhưng trước khi ra trận, tôi cần bình tâm lại.
Tôi lại rên rỉ. "Maaaiii. Ôi, có phải thật là cậu không? Cảm giác giống hệt cậu… mùi hương cũng vậy."
"V-vâng. Vì tớ là chính mình mà." Cô ấy vỗ lưng tôi khi tôi nằm gục trên đùi cô.
"Còn cậu thì sao, Mai? Cậu có người bạn thuở nhỏ nào không?"
"Có, nhưng sao tự nhiên cậu hỏi vậy?"
"Đừng nói là... người đó là diễn viên Hollywood nhé?"
"Không. Theo tớ biết thì Satsuki chưa từng đóng phim nào cả." Khi tôi vẫn còn nằm dài trên chân cô ấy, Mai hỏi: "Tưởng tượng của cậu lại nổi loạn và khiến cậu lo lắng nữa à?"
“Cậu hiểu tớ quá rồi đấy,” tôi nói. “Mai sau cậu có thể làm giáo sư chuyên ngành Amaori Renako học luôn ấy chứ.”
“Nghe cũng thú vị đấy.”
Mai đúng là một người ngọt ngào. Cậu ấy luôn dễ dàng tiếp nhận những lời nói nhảm của tôi mà chẳng hề khó chịu. Trời ơi, tôi thật sự không muốn đánh mất cô ấy. Chính vì thế mà tôi luôn cố gắng hết sức. Dù rằng đây là mục tiêu do tôi tự đặt ra, nhưng cứ mỗi lần lo lắng dâng lên, tôi lại dễ dàng xuống tinh thần đến mức đáng ngạc nhiên.
Tôi gần như có thể nghe thấy cái tôi tồi tệ của thời cấp hai đang cười hả hê trong đầu: “Đáng đời! Mày đâu có xứng đáng với hạnh phúc này từ đầu!”
Khốn thật. Không thể để bản thân mình thua cuộc bởi một phiên bản chỉ biết khinh thường người khác – cho dù kẻ đó cũng chính là tôi đi nữa.
Tôi bật dậy khỏi lòng Mai.
“Không!” tôi hét. “Xem như chưa có chuyện gì xảy ra nhé. Làm lại! Ôi Mai ơi, thật vui khi được gặp cậu. Cảm ơn vì đã đi cùng tớ về hôm nay!”
Tôi cười với cậu ấy bằng nụ cười vui vẻ, nhẹ nhàng. Rồi Mai nắm lấy tay tôi, cúi xuống đặt một nụ hôn nhẹ lên chóp mũi tôi.
Gyaaaaah! Chỉ là một cái chạm môi nhẹ nhất có thể, nhưng tôi đông cứng lại tại chỗ. Má tôi đỏ bừng như xe cứu hỏa.
Mai mỉm cười rạng rỡ. “Xong. Cậu thấy khá hơn chưa?”
Tôi gật đầu như robot. “Ừm.”
“Cậu chắc chứ? Nếu muốn thì ta có thể đi xa hơn một chút…”
“Không-không-không đời nào! Không có 'giờ được sờ' hay 'giờ bị sờ' gì hết trước khi gặp em gái tớ đâu! Cực kỳ cực kỳ ngượng luôn và trời ơi, tớ sẽ chết mất!”
Tôi hét lên như bị gắn động cơ phản lực.
Mai bật cười. Tim tôi đập như đua ngựa. Chỉ là… chỉ là cậu ấy làm tôi bất ngờ thôi, được chứ?!
Thật không thể tin nổi là một chút PDA (hành động thân mật nơi công cộng) lại có thể xóa sạch toàn bộ mớ lo âu kinh khủng kia. Não người đúng là bí ẩn. Tôi chẳng hiểu nổi nó vận hành kiểu gì.
Nói đến não, cái Amaori Renako sống trong đầu tôi lại liếc tôi bằng ánh nhìn đầy mỉa mai: “Mày vừa cuống hết cả lên, rồi giờ chỉ cần bạn gái hôn cái là trở lại bình thường ngay? Tởm quá. Mọi người nhìn kìa, một nữ sinh cấp ba dính crush!”
Ừ thì sao? Có thể tớ đúng là nữ sinh với crush đấy, thì làm sao? Tớ đang hẹn hò với Mai mà. Thì sao?! Đúng là gọi mình là “nữ sinh với crush” khiến tôi nổi hết da gà. Nhưng rồi sao? Hả? Hả?!
(Chờ đã. Cho tớ thở cái.)
Ít nhất thì nhờ nụ hôn đó mà nỗi lo về chuyện ghen tuông cũng tan biến.
“Mai,” tôi nói. “Ấn tượng ban đầu của cậu về tớ chắc tiêu rồi nhỉ.”
Mèo ra khỏi bao rồi. Amaori Renako là MỘT ĐỨA KỲ QUẶC.
“Ơ? Tớ… tớ đoán là vậy.” Cậu ấy hơi bất ngờ. “Nhưng tớ vẫn thấy cậu đáng yêu từ lần đầu gặp. Và mỗi lần cậu vượt qua một trở ngại, tớ lại thấy cậu trưởng thành thêm một chút. Chưa kể là…”
Như thể đang thổ lộ, Mai thì thầm, “Tớ thấy cậu còn đáng yêu hơn nữa.”
Tôi phát ra một tiếng khò khè kỳ lạ trước khi nghẹn ngào nói: “C-cảm ơn!” Nụ cười méo xệch chết lặng trên mặt tôi. Trời ơi, quê quá đi mất.
Mắt Mai mở to trong chốc lát rồi cười khúc khích.
“C-cười gì vậy hả?” tôi nói.
“Không có gì. Chỉ là… lần đầu tiên cậu chịu nhận lời khen của tớ đấy.”
Lại khò khè. Và đầu tôi nổ tung.
“Cậu tiến bộ thật đấy,” Mai nói, khoanh tay. “Thật sự là vậy.”
Tôi phản đối, giọng vọt lên cao đến mức vượt khỏi phổ nghe của con người: “K-k-không phải! Tớ chỉ… đi theo cái bit của cậu thôi! Chơi theo vai ấy mà! Vì rõ ràng cậu đang đùa! Tớ đâu có đáng yêu chút nào!”
“Mục tiêu tiếp theo của tớ là khiến cậu đáp lại lời khen bằng ‘Aww, cảm ơn. Cậu làm tớ vui quá!’”
“Không đời nào. Không bao giờ có chuyện đó.”
“Cậu đáng yêu lắm, Renako.”
“Tớ thì không! Chưa từng đáng yêu! Cả đời này chưa bao giờ!” Tôi gầm lên.
Mai chỉ nhún vai, rõ ràng đang tự thưởng thức màn diễn của mình. Trời ơi cái con người này, tôi thề!
Tôi đặt tay lên ngực, nơi trái tim tôi đang đập loạn xạ. Lần này tôi không còn lo về chuyện ghen tuông nữa. Thứ khiến tôi bất an là việc chính bản thân mình đang thay đổi. Tớ mới quen Mai chưa đầy một năm. Nếu cứ thế này, biết đâu đến cuối năm tôi sẽ thật sự thốt ra câu “Cậu làm tớ vui quá!” mất.
Nếu chuyện đó xảy ra… ờm… thôi bỏ đi. Ý là, tôi không biết Mai có nghiêm túc đến mức nào. Nhưng ít nhất, cậu ấy đã giúp tôi dẹp bỏ nỗi sợ — bằng cách khiến tôi có hàng tá thứ khác để lo hơn nữa.
Và nguồn gốc của mọi nỗi lo đó – Mai – mỉm cười tỏa sáng. “Quay lại vấn đề chính, tớ hiểu lo lắng của cậu. Ai mà chẳng lo khi em gái mình bỏ học chứ.”
“Ừ. Cậu nói phải.”
Mà đó mới chỉ là mối lo số ba trong danh sách của tôi thôi. (Chị gái tệ hại là đây.) Đã đến lúc tập trung cho em gái mình rồi. Bật chế độ nghiêm túc. Renako nhập cuộc.
“Nói gì thì nói,” tôi bảo, “cảm ơn cậu đã đi cùng tớ hôm nay. Thật sự cảm ơn vì đã bỏ cả công việc để giúp.”
“Ối giời, cậu nói gì thế. Haruna là em chồng tương lai của tớ mà, sao lại không giúp được chứ? À mà, cậu có nhắn cho em ấy chưa?”
“Có rồi. Mới vài phút trước thôi.”
Thật ra tôi muốn úp sọt bất ngờ cho em mình, nhưng Mai nhất quyết bắt tôi nhắn trước. Chắc là cậu ấy tự tin lắm. Hoặc có kế hoạch gì đó. Tình hình quá rối rắm nên tôi đặt hết hy vọng vào Mai, cũng thấy hơi có lỗi nữa. Vấn đề của em tôi xem ra không đơn giản chút nào.
“Ajisai-san với Satsuki-san cũng không làm được gì,” tôi nhắc. “Cậu không cần phải tự ép mình đâu.”
“Tớ biết mà. Đừng lo,” Mai đáp.
Tôi nắm lấy tay Mai và siết nhẹ. “Sẽ ổn thôi. Tớ biết hết những khía cạnh xấu của cậu, cả những điều cậu muốn giấu. Nhưng tớ vẫn muốn ở bên cậu. Nhớ chứ? Tớ thấy được con người thật của cậu – không phải Mai trong tưởng tượng.”
“B-biết chứ. Nhưng tớ không ngờ cậu lại mất niềm tin vào tớ đến vậy…”
Cậu ấy nhìn hơi buồn. Nhưng tôi không hề có ý đó!
“Không! Không phải vậy! Chỉ là… ơm! Là do cái câu Satsuki-san nói hôm nọ ấy!”
Tôi chỉ có thể tưởng tượng ra cái nhìn khó chịu mà Hanatori-san đang dành cho chúng tôi khi cả hai nổi khùng trong ghế sau. Khi cảm nhận được ánh mắt đó, tôi chững lại. Có khi cô ấy chẳng nghĩ gì đâu… nhưng mà biết sao được.
Sau đó tôi kể hết mọi chuyện cho Mai. Cảm giác như đang bán đứng Satsuki-san vậy, nên tôi chẳng dám mở điện thoại trong một lúc lâu sau đó. (Dù sao thì, Satsuki-san cũng không nhắn gì cho tôi cả. Hóa ra tai thính không phải lúc nào cũng bá đạo.)
Kể xong, Mai mỉm cười dịu dàng. “Ra là vậy. Nhưng tớ không hiểu tại sao lại là vấn đề? Từ đầu tớ đã lỡ để cậu thấy bao nhiêu mặt xấu xí rồi còn gì.”
Gì cơ, thật à? “Cậu chắc không? Trong mắt tớ, cậu lúc nào cũng ngầu lòi.”
Tôi nhìn chằm chằm đến mức Mai phải quay mặt đi. “…Tớ vui lắm khi nghe vậy, nhưng cậu làm tớ ngại chết mất.”
Cậu ấy lấy tay che má đang ửng hồng. Dễ thương quá đi mất. Mai dễ thương hơn tôi nhiều, chắc chắn luôn!
Mà tôi cũng không hoàn toàn đồng tình với cậu ấy. Đúng là Mai từng có nhiều khoảnh khắc không hoàn hảo. Nhưng lúc cậu ấy thể hiện ở cuộc thi giữa các lớp thì ngầu thôi rồi. Mà Mai dù là người mẫu nổi tiếng hay “supadari” của Ashigaya, thì rốt cuộc vẫn chỉ là một cô gái tuổi teen. Một cô gái bừng sáng khi được tôi khen.
Từ khi bước chân vào cấp ba, tôi đã thần tượng Mai hết lòng. Càng về sau, tôi càng hiểu thêm về con người cậu ấy. Và điều đó không khiến tôi yêu cậu ấy ít đi – mà còn nhiều hơn nữa thì đúng hơn.
Cả hai rơi vào im lặng — Mai thì ngại ngùng, còn tôi thì bỗng dưng lo lắng. Trời đất ơi, tôi cần một chủ đề để nói. Ngay lập tức! Bất cứ gì cũng được! Tôi thò tay vào chiếc hộp vô hình trong đầu, nơi ghi “Chủ đề trò chuyện.” May mắn thay, tôi chạm vào một quả bóng trong đó. Tôi vớ lấy nó và giơ ra trước mặt Mai.
“Này, hôm trước tớ nói chuyện với Satsuki-san…”
Vì trên quả bóng ghi: “Tại sao ta lại phải đến trường nhỉ?”
Không tệ, tôi nghĩ vậy.
Nhưng rồi Mai lại nói: “Trời, cậu với Satsuki thân nhau ghê ha.”
“Hả?!” Thế là coi như công cốc trong việc khơi mào cuộc trò chuyện rồi. Đây chính là cái giá phải trả khi nhắc đến tên Satsuki-san hai lần liền trong thời gian ngắn như vậy. Nhìn xem, Mai đã hiểu nhầm rồi. Satsuki-san có thể để lại ấn tượng mạnh với bất kỳ ai. Điều đó có nghĩa là cô ấy khiến tôi phải suy nghĩ rất nhiều. Chỉ có thế thôi.
Giờ thì tôi đang rối rít, nên hỏi: “X-xin lỗi, cậu ghen à?”
Câu nói hài hước tuyệt vời của Mai (“Tớ tuyệt đối không ghen. Đương nhiên rồi.”) vẫn lẩn khuất trong đầu tôi. (Nhìn lại, tôi thấy câu ấy thật đáng yêu.)
Mai trông như sắp nói gì đó, nhưng rồi lại im lặng. Cô ấy quay mặt ra cửa sổ và lẩm bẩm: “Có thể là vậy.”
Trời ơi. Cái vẻ thẹn thùng của cô ấy thật sự, thật sự đáng yêu. Tim tôi lại đập rộn ràng. Bất công thật đấy! Mai lúc nào cũng là cô nàng siêu ngầu với mọi người, nhưng lại cực kỳ đáng yêu khi ở bên tôi – chỉ mình tôi thôi. Ai nhìn thấy cảnh này mà không đổ gục cơ chứ?
Này tim ơi, bây giờ không phải lúc để làm trò đâu, tôi tự nhủ. Tôi phải trấn an Mai mới được. Dù sao thì, cô ấy buồn cũng vì tôi chưa làm tròn bổn phận người yêu.
“T-tớ không sao đâu, Mai,” tôi nói. “Tớ, ờm... Ừm... Tớ thật sự r-r-rất thích cậu. Đừng lo!”
Cách nói thì vụng về như một chiếc máy bay giấy gấp lệch, nhưng mà… tôi đã nói rồi đấy!
Mai mỉm cười lại, nhẹ nhàng như cơn gió thoảng. “Tớ biết mà. Cảm ơn cậu, Renako, và xin lỗi nhé.”
“Cậu chẳng có gì phải xin lỗi cả.”
“Ồ?”
Ý tôi là, đây là lỗi do tôi không đủ đứng đắn – chính tôi đã khiến Mai có lý do để nghi ngờ lòng chung thủy của mình. Tôi suýt buột miệng nói ra điều đó, nhưng rồi nhận ra có lẽ mình sẽ trở nên phòng thủ và nóng nảy, nên tôi im lặng. Tôi chỉ còn cách cố gắng làm tốt hơn.
Thay vào đó, tôi hỏi: “H-hay là, ờm… Những chuyện gì tớ làm khiến cậu thấy ghen?”
Nếu có thể xác định được hành vi nào của bị cáo (cô Amaori R.) khiến nguyên đơn (cô Oduka M.) ghen, thì chúng tôi có thể thực hiện biện pháp để không lặp lại vụ việc này. Đó là lý do tôi hỏi. Nói đơn giản thì tôi muốn hiểu hơn về cảm xúc ghen tuông. Tôi chỉ mới bắt đầu học về nó. Giờ là lúc tìm hiểu cảm xúc của Mai.
Mai trông bối rối. Cô nghiêng đầu, mái tóc vàng lấp lánh theo chuyển động. “Tớ không chắc có nên nói thật bao nhiêu phần trăm.”
“Cứ nói chi tiết nhất có thể đi!”
“Ừm…” Có vẻ cô ấy vẫn đang phân vân, nhưng cuối cùng cũng chịu thua sự nài nỉ của tôi. “Thật ra thì… gần như mọi thứ cậu làm đều khiến tớ ghen.”
“Gần như mọi thứ luôn hả?”
Thú vị thật. Hóa ra cách duy nhất để khiến Mai không ghen là nhốt tôi trong căn hộ của cô ấy, cách ly hoàn toàn khỏi thế giới bên ngoài. Mà chuyện đó thì… đâu dễ làm.
Mai hắng giọng rồi nói tiếp: “Cũng phải nói thêm, ghen không phải là cảm xúc nhị phân – không phải chỉ là có hoặc không. Ghen có nhiều cấp độ, ít nhất là theo cảm nhận của tớ.”
Nghe có vẻ giống lời ngụy biện, nhưng tôi vẫn đáp: “Tớ hiểu mà.”
Kiểu như không chỉ là 1 và 0, mà là cả một dải từ 1 đến 100. Giống như tình yêu vậy.
“Đây là một cảm xúc phức tạp,” Mai nói. “Đặc biệt là khi có Satsuki liên quan. Cậu biết cô ấy ghét bị thua tớ thế nào rồi mà.”
“X-xin lỗi,” tôi nói và cúi đầu liền. Tôi hiểu ngầm rằng: “Tớ thấy ghen tỵ nhất là khi cậu hôn cô ấy.” Trời ơi, Mai, bọn tớ chỉ là bạn thôi. Không phải như cậu nghĩ đâu. (Trừ khi…)
“Mặt khác, giờ tớ không còn ghen nhiều về chuyện giữa cậu và Ajisai nữa. Có thời điểm tớ từng coi cô ấy là mối đe dọa lớn nhất. Trước khi cô ấy tỏ tình với cậu ấy mà.”
“Chờ đã, thật luôn hả?”
“Ajisai-san” và “đe dọa” không hề hợp nhau trong cùng một câu.
“Cô ấy khá hấp dẫn. Tất nhiên là tớ không để cảm xúc làm ảnh hưởng đến tình bạn của mình với cô ấy.”
“Ra vậy…”
Khi Ajisai-san tâm sự với tôi rằng chính Mai đã khuyến khích cô ấy tỏ tình, tôi nghĩ: “Trời ơi, Mai đúng là người tốt bụng”… rồi chợt nhớ Ajisai từng nói Mai quá thẳng thắn và vụng về. Nghe thì không giống Mai chút nào. Cô ấy lúc nào cũng cư xử tao nhã. Nhưng biết sao không? Có khi Ajisai nói đúng thật.
Có điều gì đó rất đặc biệt ở Mai, mà tôi không thể lý giải được. Và chính điều đó khiến tôi không bao giờ muốn cô ấy thay đổi, dù có phải trả giá. Cái “gì đó” ấy chính là lý do khiến cô ấy bỏ đi Pháp khi Ajisai và tôi đến với nhau. Và bạn biết gì không? Sau một thời gian, tôi lại thấy hành động đó thật dễ thương.
Thế là tôi đưa tay ra và siết nhẹ tay Mai. Cô ấy khẽ kêu lên, nhưng vẫn để tôi nắm tay. Mai à, tôi thầm nghĩ, cậu thật sự rất đáng yêu.
“À mà Kaho-chan thì sao?” tôi hỏi.
Mai nghiêng đầu, bối rối: “Kaho-chan thì sao cơ?”
“Ý tớ là chuyện ghen tuông ấy. Cậu từng ghen khi tớ ở cạnh Kaho-chan không?”
“Cậu và cô ấy…?” Mai trông như không hiểu gì. Kaho-chan không có trong tầm ngắm của cô ấy sao?
“Ừ mà? Cô ấy từng tỏ tình với cậu còn gì?”
“Cô ấy có à…?”
“Gì, cậu quên rồi hả?!”
“À, nhớ rồi. Cô ấy rất đáng yêu. Một cô gái duyên dáng, có thể nói vậy. Nhìn hai cậu ở bên nhau khiến tớ thấy ấm lòng. Ở Pháp, người ta gọi những cô gái như vậy là la fée. Giống như nàng tiên đã biến quả bí ngô thành cỗ xe của Cinderella ấy.” Mai bật cười.
“Cậu thật sự nghĩ Kaho-chan là tiên hả?!” tôi hỏi.
Quá bất ngờ. Ajisai-san yêu quý Kaho-chan vô điều kiện; còn Mai thì xem cô ấy là nàng tiên. Mà cũng hợp lý thôi – tiên thường là kẻ nghịch ngợm. Mai nói đúng thật.
Ngay lúc đó, chúng tôi về đến khu nhà tôi. “Chúng ta sắp đến nơi,” Hanatori-san nói, ngắt ngang cuộc trò chuyện. Trời ơi. Cô ấy nhớ cả đường đến nhà tôi. Thật có lỗi quá.
Tôi nhắn thêm một tin cho em gái khi Hanatori-san dừng xe và mở cửa cho tôi. Tôi đẩy cửa trước ra và bước thẳng đến phòng em gái. “Này!” tôi hét. “Nhanh lên nào!”
Tôi thấy em gái đang ngồi ở ghế bàn học. Nó xoay người nhìn tôi, và vì không có ai khác đi cùng tôi, nó không che giấu được vẻ khó chịu. “Chuyện gì vậy?” nó nói. “Tự nhiên nhắn bảo ra ngoài là sao?”
“Cằn nhằn mà vẫn thay đồ rồi đấy,” tôi chỉ ra. Trông nó còn khá xinh nữa. Nó cao so với độ tuổi cấp hai và chín chắn hơn bình thường. Nhiều lúc còn giống chị gái tôi hơn, điều này khiến tôi khó chịu.
“Tất nhiên. Chị bảo là Mai-senpai sẽ đến mà.”
“Ừ. Giờ thì đi thôi.” Tôi quay người đi ra ngoài.
Mai lập tức bật chế độ quyến rũ, nở nụ cười rạng rỡ. “Chào Haruna-kun. Lâu quá rồi nhỉ.”
“M-Mai-senpai! Rất vui được gặp lại chị.” Em gái tôi cúi chào. Nụ cười nó sáng như màn hình điện thoại bật max độ sáng. Biết là lặp lại nhiều lần rồi nhưng phải nói: thái độ của nó với người lớn khác xa với cách nó cư xử với tôi. Nếu nó là em gái của người khác, có lẽ tôi đã thấy quý. Nhưng không, ai lừa được tôi chứ? Nó tươi rói quá mức, tôi không thể nào ưa nổi.
“Xin lỗi vì lời mời đột ngột nhé,” Mai nói. “Chị hy vọng em có đủ thời gian để chuẩn bị.”
“Vâng! Em lúc nào cũng sẵn sàng vì chị. Chị có thể gọi em bất cứ lúc nào, ngày hay đêm!”
Em gái tôi đi theo sau Mai. Tôi đã nói với mẹ là chúng tôi đi ăn tối với bạn, nên cả ba ra khỏi nhà mà không gặp trở ngại gì, rồi lên lại xe limousine.
“Whoa!” em gái tôi hét lên. “Xe này là của chị hả?”
Heh heh heh. Biểu cảm ngạc nhiên của nó khiến tôi thấy khoái chí. Ngạc nhiên gì vậy, Haruna? Chỉ là limousine thôi mà. Rồi lại nghĩ: tôi chẳng nói xe này là của tôi, vì rõ ràng là không phải. Nhưng bạn hiểu ý tôi mà.
Hanatori-san bước ra từ ghế lái và mở cửa cho em gái tôi. “Mời tiểu thư.”
Em gái tôi hét nhẹ. Sao lại cuống thế, Haruna? Chị ấy chỉ là người lái xe thôi mà. À, tôi từng được chị ấy tắm cho nữa đấy – nhưng chuyện đó thì tôi tuyệt đối không dám nói ra, kẻo bị chị ấy lườm chết.
Em gái tôi cứng đờ như gỗ, rồi nói nhỏ: “V-vâng ạ!” Nó leo lên xe, ngồi ghế giữa, còn Mai và tôi ngồi hai bên. Xe rộng đến mức chẳng ai cảm thấy chật.
“Trời ơi,” Haruna nói. “Ôi trời ơi. Ghế này nhẹ như bông gòn vậy. Ôi trời đất ơi.”
Nó chọc chọc vào đệm ghế. Heh heh heh. Heh heh heh heh.
Xe bắt đầu lăn bánh. Em tôi vui sướng như bay trên mây, cho đến khi nó quay sang hỏi Mai: “À, chúng ta sẽ đi đâu vậy ạ?”
Mai mỉm cười bảo vệ đầy ấm áp. Rồi chị ấy cười nhẹ, giơ một ngón tay như kiểu nhân vật anime đang giải thích. “Tới một nơi tuyệt vời.”
Chị ấy trông như nhân vật anime bước ra đời thực. Em gái tôi và tôi thì thầm đồng thanh: “Trời ơi, chị ấy ngầu quá.”
Chờ đã. Hai chị em tôi nhìn nhau, rồi lập tức quay mặt đi vì xấu hổ. Trời ơi. Mai chỉ cần ngồi đó thôi cũng đã quá ngầu rồi! Nếu tiếp tục như vậy, em gái tôi cũng sẽ yêu chị ấy mất. Mà nếu vậy, tôi chắc chắn thua rồi!
Chiếc limo đưa chúng tôi đến một khách sạn. Không phải cái ở Akasaka đâu, mà là cái ở Roppongi. Dù sao thì tôi cũng chẳng biết khác nhau thế nào. Ờ, địa điểm thì khác.
Khoan đã. Tôi và Mai vẫn mặc đồng phục học sinh. Có vấn đề gì không nhỉ? Nhỡ người ta cho Mai vào mà chặn tôi lại thì sao?! Không đời nào, phải không?!
Tôi đang hoảng loạn trong đầu, nhưng ngoài mặt cố tỏ ra bình tĩnh trước mặt em gái. Như kiểu tôi quen thuộc với mấy chỗ thế này lắm.
“Không có gì phải lo lắng cả,” Mai nói.
Ờm, tôi đâu có lo?! Tôi suýt nắm lấy ngực để giữ trái tim khỏi bay ra ngoài, nhưng rồi tôi nghe thấy em gái sau lưng nói: “D-dạ, em xin lỗi.”
Ồ. Mai đang nói với Haruna. Phải rồi, vì tôi tới đây suốt mà. Tôi là khách quen mà. (Ờ, không hề luôn.)
“Chỉ là,” em gái tôi nói, “em chưa từng đến chỗ nào như thế này trước đây.”
“Đừng lo,” Mai nói. “Đây là nơi giản dị thôi. Chúng ta đến để thư giãn và trò chuyện một chút.”
Em gái tôi liếc nhìn tôi như cầu cứu. Nên tôi – tôi không hề sợ đâu nhé! – cũng mỉm cười lại.
“Ừm,” tôi nói. “Em biết không, em không phải người duy nhất cảm thấy bị áp lực ngay từ đầu đâu. Chị cũng run lắm khi lần đầu tiên đến đây. Mai tự nhiên bảo chị mặc váy rồi đi cùng cô ấy đến một bữa tiệc tối, và cuối cùng hóa ra lại là ở đây.”
“Xin lỗi vì chuyện đó nhé,” Mai nói.
“Không sao đâu. Thực ra cũng vui mà. Chỉ là chị hơi run khi phải ở cùng nhiều người xinh đẹp thế này thôi.” (Cái phần đó là thật đấy.)
Tôi và Mai cười khúc khích hơi quá đà, rõ ràng là để “trình diễn” cho em gái tôi xem. Thế nào, giờ em nghĩ gì về chị đây, hả? Hả?!
Em gái tôi thì thầm, nhỏ đến mức chỉ mình tôi nghe thấy, “Bình tĩnh đi, Haruna. Em phải vượt mặt Oneechan mới được!”
Xin lỗi? Em vừa nói cái gì vậy? Nhìn này, chị tỏ ra bình tĩnh thế này chỉ vì đã quá quen với mấy trò bất ngờ của Mai thôi đấy nhé.
Dù sao thì, cuối cùng chúng tôi cũng bước vào trong và tìm được nhà hàng khách sạn – một dạng buffet thư giãn. Tôi thấy rất nhiều cặp đôi trẻ và gia đình có con nhỏ. Thành thật mà nói, nơi này giống như một phiên bản sang trọng (thực ra là sang chảnh hẳn) của một quán ăn bình dân. Hoặc ít nhất thì cảm giác là vậy. Tôi có thể xử lý được mà. Dễ ẹc luôn!
Mắt em gái tôi sáng rực lên. “Tuyệt quá! Có phải ăn thoải mái không ạ?”
Mai cười. “Đúng vậy. Khi nào được dẫn đến chỗ ngồi rồi thì cứ chọn bất cứ món nào em thích.”
“Chị chắc chứ ạ? Ở đây chắc đắt lắm.”
Mai lại cười trước vẻ mặt hoảng hốt của em gái tôi. “Tiền nong không thành vấn đề. Em là em gái của Renako, nên với chị, em cũng như người nhà. Cứ để chị chiêu đãi.”
Mắt em tôi như có sao lấp lánh. “Chị dâu lý tưởng nhất mà em từng mong ước!”
Tôi không nhịn được: “Gì cơ? Em nói chị ấy là gì cơ?”
Em tôi giơ ngón tay cái, như thể đang nói “Oneechan gặp may thật đấy!” Em gái tôi đúng là biết lấy lòng người khi có đồ ăn miễn phí liên quan. Y như ai đó tôi biết (là tôi).
“Ước gì hôm nay em đi tập câu lạc bộ,” em tôi than. “Giờ chắc đói lắm luôn!”
Mai mỉm cười. Em tôi rõ ràng là đang rất vui. Mà tôi cũng không phàn nàn gì – thật tốt khi thấy nó có tâm trạng thoải mái. Và điều đó cũng có nghĩa là nó sẽ dễ mở lòng hơn, đúng không? Phải thế chứ. Làm tốt lắm, Mai, kế hoạch hoàn hảo: dụ em bằng đồ ăn!
Mà… nghe thế hơi khó nghe nhỉ. Phải nói là, ý tưởng tất cả cùng nhau ngồi quanh bàn ăn mới đúng. Từ xa xưa, con người đã dùng bữa chung để giao tiếp. Có người còn nói rằng chỉ khi ăn cùng nhau thì mới thực sự hiểu nhau. Nhớ lại thì, mỗi lần tôi và Mai có chuyện trục trặc, cô ấy đều mời tôi đi ăn. Không lạ gì khi cô ấy lại dùng chiêu này với em tôi.
Sau đó, một người phục vụ đến dẫn chúng tôi đến bàn. Mai đứng dậy, rõ ràng quyết tâm phá vỡ lớp phòng vệ của em gái tôi – người chẳng có mấy tiền tiêu vặt.
“Đi thôi, Haruna-kun,” cô ấy nói. “Đừng ngại ngần gì cả. Thích món nào thì cứ thử.”
“Vâng! Trời ơi, món thịt bò quay kia nhìn ngon tuyệt!”
Cả hai tung tăng đi đến quầy buffet, còn tôi theo sau một hai bước.
Này, nếu tôi thực sự kết hôn với Mai, chắc cô ấy sẽ cưng chiều em gái tôi kiểu này suốt. Mà điều đó thì tôi cũng không thích cho lắm. Tôi tưởng Mai yêu tôi cơ mà, chứ đâu phải em gái tôi! Nhưng thôi kệ. Dù sao thì cũng đâu phải chúng tôi sẽ cưới nhau thật.
Phải rồi, tôi cũng cần lấy ít thịt bò quay thôi!
Đồ ăn ở đây đúng là “ngon muốn xỉu” – cũng đúng thôi, một nơi được Mai chọn thì đương nhiên phải chất lượng rồi.
Em tôi ngả người ra ghế, vẻ mặt ngập tràn hạnh phúc. “Em không ăn thêm nổi nữa.”
Nó đã quay lại lấy lần hai. Rồi ba. Rồi bốn. Thậm chí, giữa các lần còn “liếm sạch” dĩa. Tôi không hiểu nó nhét vào đâu, vì nhìn gầy tong teo thế mà. Chỉ biết là, con bé này đúng là biết cách ĂN.
“Chị rất vui vì em thích vậy,” Mai nói.
“Tất nhiên rồi. Nếu không bị ai nhìn, chắc em sẽ chạy quanh khách sạn mười phút rồi quay lại ăn tiếp vòng hai. Nhưng bỏ chị lại thì bất lịch sự quá.”
Mai cười khúc khích.
Nhờ nhân viên khách sạn liên tục dọn đĩa, bên chỗ em tôi ngồi sạch sẽ vô cùng. Nhưng tôi dám chắc là nó ăn đủ phần cho hai người. Nào là thịt bò quay, trứng cuộn cao cấp, bào ngư xào, bánh nhân thịt bò… Chúng tôi đang thư giãn với trà và cà phê sau bữa ăn, và tôi thì đang đấu tranh tư tưởng xem có nên quay lại lấy thêm tráng miệng không.
Nhưng cuộc tranh luận trong đầu tôi bị gián đoạn khi Mai nói: “Chị nghe nói em không còn đến trường nữa.”
Em tôi nuốt khan. “Ờm, thì… cũng đúng vậy ạ!” Nó gãi đầu, cười ngượng. “Trời ơi, em cứ tưởng chị rủ em đi ăn chơi thôi. Biết thế này là quá tốt để thành sự thật mà.”
“Nếu em muốn, chị rất sẵn lòng rủ em đi ăn thường xuyên. Em thấy sao?”
Mắt em tôi sáng rỡ. “Thật á? Chị nói thật không?” Rồi nó nhìn tôi, vội lắc đầu. “Nhưng vậy thì không công bằng với Oneechan. Em không thể giành chị hết được! Này, cứ hai buổi ăn với Oneechan thì em được một buổi với chị nhé.”
“Thế có hơi nhiều không đấy?” Tôi lên tiếng.
Nhưng nó phớt lờ lời khuyên của người chị đầy kinh nghiệm. Thật đấy? Một bữa với Mai cho mỗi hai bữa của tôi? Con bé này mất trí rồi!
“Dĩ nhiên,” Mai nói. “Nhưng sao em lại không đến trường vậy?”
“Ờ. Em nghĩ là… tại sao phải đi học chứ?” Em tôi nặn ra một nụ cười kiểu “em thông minh lắm nha”, nhưng Mai chỉ mỉm cười dịu dàng.
“Chị chắc chắn là em có lý do riêng,” Mai nói. “Chị cũng không nghĩ nên ép em đi học. Nhưng điều chị quan tâm hơn là việc em trả lời bằng mấy câu vặn vẹo. Gia đình em lo lắng, vậy mà em lại không chịu nói rõ. Thật sự thì… chị thấy vậy không hay chút nào. Người khác có quyền xen vào chuyện của em khi họ thật lòng quan tâm.”
“Ờm.” Em tôi nhìn đi chỗ khác, tránh ánh mắt của Mai. “Sao chuyện đó quan trọng thế? Em vẫn học hành nghiêm túc mà.”
“Và điều đó thật đáng khen. Nhưng trường học không chỉ để học kiến thức, đúng không? Việc học ở nhà không thể thay thế hoàn toàn được. Dù chị rất muốn khen em, nhưng chị không thể nói rằng em đang làm điều tốt nhất cho bản thân.”
“Ặc.”
Trời đất. Vì bữa ăn này do Mai trả tiền, em tôi giờ như rơi vào thế bí. Chỉ với một đòn, Mai đã khiến con bé không còn đường lùi. Đôi lúc Mai hơi cảm tính, khiến người khác (là tôi) hiểu lầm về cô ấy. Nhưng thật ra cô ấy rất lý trí. Có hệ giá trị rõ ràng – con người nên ABC, con người cần làm XYZ – và nội tâm cực kỳ có đạo đức. Mỗi khi “Maizilla” trỗi dậy, mọi lập luận đều bị đè bẹp. Ngay cả Satsuki-san cũng phải chịu thua.
Chưa hết, cái khí chất của Mai như xe lu cán phẳng mọi phản kháng. Chỉ cần nhìn cô ấy thôi là người ta sẽ nghĩ: “Xong rồi. Không thể chống lại người như vậy.” Tin tôi đi, tôi quá hiểu cảm giác đó. Trước kia, tôi chưa từng nghĩ mình sẽ hẹn hò với ai. Vậy mà giờ lại đang hẹn hò với Mai. Bạn hiểu rồi chứ, cô ấy có ảnh hưởng lớn đến mức nào với tôi.
Tôi từng bảo cô ấy không cần cố quá, và thực sự là cô ấy chẳng hề cố ép buộc. Nhưng mà. Có lẽ, chỉ có lẽ thôi, chúng tôi sắp chạm tới nguyên nhân thực sự khiến em gái tôi nghỉ học.
Nói đến con bé, tôi ước gì mình có thể nghe được những gì đang diễn ra trong đầu nó sau bài diễn thuyết vừa rồi. Nó đơ người ra một lúc, rồi thở dài, chấp nhận sự thật.
“Không trốn được chị, nhỉ?”
Sau đó quay sang tôi. “Xin lỗi, Oneechan. Chị cho em và Mai chút không gian riêng được không?”
“Hả?” Tôi ngơ ngác.
“Làm ơn nhé?” Em tôi chắp tay cầu khẩn.
Ờ thì, ra chỗ khác đâu có vấn đề. Chỉ là… để làm gì chứ? Tôi cảm thấy có dấu chấm hỏi bật ra trên đầu. Có thể là điều gì đó khó nói với gia đình. Hoặc có thể con bé cảm thấy chỉ có thể mở lòng với Mai.
“Chị có thể giúp bằng cách để bọn chị nói chuyện riêng một lát được không?” Mai nhẹ nhàng nói.
Tôi gật đầu. “Ờ, được thôi. Chị đi vệ sinh tí.”
“À, khoan đã.” Mai chỉ. “Nếu phòng vệ sinh đó đầy, chị thử đi cái bên kia nhé.”
“Ờ. Okay.”
Tôi không hiểu Mai định gì, nhưng cũng gật đầu đứng dậy. Sau vài bước, tôi quay lại. Cả hai không nói gì. Họ đang chờ tôi đi hẳn. Cái gì vậy chứ? Một cảm giác kỳ lạ – cô đơn? – dâng lên trong tôi. Tôi không hiểu tại sao, nhưng mà tôi đâu có phải người nhạy cảm gì cho cam.
Tình cờ, phòng vệ sinh nào cũng trống, nhưng tôi không nghĩ nhiều, cứ đi theo hướng Mai chỉ. Rồi khi đi được nửa đường, tôi nghe em gái mình nói: “Và rồi, kiểu như, lúc đó… mumble mumble mumble. Thế em phải làm sao nữa chứ? mumble mumble…”
Hóa ra phòng vệ sinh này nằm ngay sau bàn chúng tôi, bị che bởi mấy chậu cây cảnh trang trí. Nếu tôi cố lắng nghe, tôi có thể bắt được vài đoạn.
À ha. Có phải Mai đã tính trước tất cả rồi không? Có phải đó là lý do cô ấy chọn khách sạn này? Trời đất. Mai đang chơi cờ 4D vì tôi ư?
“Hừm,” tôi nghe Mai nói. “Mumble mumble. Vậy là em đang nói rằng… mumble mumble.”
Tôi đứng im. Tôi chỉ nghe được lơ mơ cuộc trò chuyện. Giờ là lúc quyết định: Nghe lén? Hay để họ có không gian riêng? Giọng em gái tôi có sự nghiêm túc mà tôi hiếm khi nghe thấy. Tôi biết việc nghe lén trong lúc con bé yếu đuối thế này là sai… nhưng tôi cũng lo cho em quá. Mà lo thì đâu có chọn lựa được. Nếu tôi hiểu rõ tình hình hơn, có thể tôi sẽ giúp được nó, kể cả khi nó không bao giờ biết.
Những năm tháng trung học quý giá của em tôi đang trôi đi từng phút. Và điều đó khiến tôi không yên lòng.
Tôi nắm chặt tay. Phải làm thôi. Vì em gái. Tôi phải làm. Phải…
Chừng mười phút sau, em gái tôi nhắn tin: “Xong rồi nè.” Khi tôi quay lại, cả hai vẫn y như lúc tôi rời đi. Tôi biết họ đang cố giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, nhưng tôi lại chẳng biết “chuyện” đó là gì. Hiểu chứ?
“Chào chị yêu,” em gái tôi nói.
“Chào nhóc,” tôi đáp.
“Xin lỗi vì tụi em lâu quá.”
“Thôi đừng bận tâm.”
Tôi nhấp một ngụm trà thảo mộc giờ đã nguội ngắt. Nhưng ngay cả khi cổ họng đã được làm ướt, tôi vẫn khó mở miệng ra nói. “Hai người, ừm… xong rồi hả?”
“Ừ, tạm thời là vậy.”
“Vậy à. Ừm.”
Tôi không dám nhìn vào mắt Mai. Thay vào đó, tôi cúi nhìn xuống lòng. Cảm giác như thể tôi bị nhồi nhét đầy những cảm xúc khó chịu, giống như cái bụng no căng sau một bữa ăn quá tải.
Em gái tôi cười như thể chẳng có gì sai trái xảy ra. “Công nhận, dễ chịu thật đấy,” con bé nói. “Giờ tụi mình về nhé?”
Mai chở tụi tôi về bằng xe limousine và dừng lại ngay trước cửa nhà.
“Cảm ơn Mai nhiều lắm!” em gái tôi cúi người chào thật sâu. “Mai là nhất luôn!”
Sau khi Haruna bước vào nhà, Mai quay sang tôi và nói: “Vậy là đến lúc chia tay rồi.” Giọng cô ấy mang theo âm điệu nhẹ nhàng, dịu dàng. “Chúc ngủ ngon, Renako.”
“Tớ xin lỗi,” tôi lầm bầm trong miệng.
“Hử?”
“Tớ biết là Mai đã sắp xếp mọi thứ cho tớ, chỉ là… tớ… tớ không thể nào ép bản thân nghe lén hai người được.” Tôi siết chặt tay thành nắm đấm rồi ôm lấy ngực mình. “Tớ xin lỗi.”
“Cậu không cần phải xin lỗi tớ đâu. Không đâu, chỉ cần cậu đã đưa ra lựa chọn của mình, thì cậu không nợ tớ lời xin lỗi nào cả.”
Tôi nhìn kỹ Mai và chiếc limousine sau lưng cô ấy. Mái tóc vàng óng ả của cô ấy như phát sáng dưới ánh sao. Cô ấy như đang tỏa ra một thứ ánh sáng từ bên trong.
Chúa ơi, Mai thật sự quá tốt bụng. Cô ấy nói không cần tôi xin lỗi. Nhưng tôi thì không nghĩ vậy. Cô ấy cần lời xin lỗi đó, nên tôi lắc đầu.
“Không, tớ phải xin lỗi. Tớ không hiểu mình đã nghĩ gì nữa. Lẽ ra nếu điều đó giúp được em gái tớ, thì tớ nên nghe lén. Nhưng ngay cả điều đó, tớ cũng không làm được.”
Thành thật mà nói, dạo gần đây tôi chỉ toàn khiến người khác phiền lòng. Tôi biết em gái tôi chịu mở lòng với Mai vì Mai tuyệt vời như thế nào. Ai mà chẳng mở lòng với cô ấy chứ. Còn tôi thì... đúng là một người chị tệ hại. Nếu em ấy còn kín miệng hơn nữa với tôi, chắc sẽ thành trai ngọc mất thôi. Tôi biết chứ, và tôi nghĩ là mình đã chấp nhận điều đó. Nhưng mà… tôi… tôi…
“Tớ không nghĩ… mình xứng đáng để lắng nghe em ấy,” tôi nói.
“Ôi, Renako.” Mai đặt tay lên đầu tôi. “Ai cũng có những điều mình làm được. Và ngược lại, cũng có những điều mình không thể làm.”
Câu nói đó đánh vào tôi, và đánh rất mạnh. Tôi tưởng cô ấy đang cố an ủi tôi—nói rằng không nên bận tâm về những việc vốn dĩ vượt ngoài khả năng—nhưng điều đó chỉ khiến lỗ hổng trong lòng tôi rộng thêm.
Nhưng thực ra, ý Mai không hẳn là vậy. Bởi cô ấy nói:
“Những gì tớ làm cho em gái cậu, ai khác cũng có thể làm được. Nhưng có những điều, chỉ mình cậu mới làm được.”
“Khoan, ý cậu là gì vậy?” Tôi ngẩng đầu lên.
“Chẳng hạn như cách cậu luôn nắm tay tớ dịu dàng đến thế,” Mai nói. “Có những điều cậu làm được mà tớ hoàn toàn không thể.” Cô ấy mỉm cười với tôi. “Sao, cậu cũng nghĩ xấu về Satsuki hay Ajisai à, chỉ vì họ không thuyết phục được em gái cậu?”
Bỗng dưng tôi tìm lại được tiếng nói. “Không đời nào!” Tôi đâu có nghĩ xấu gì về Satsuki-san hay Ajisai-san chỉ vì họ không thể làm được mọi việc. Họ là những người giỏi giang. Thật ra, có rất nhiều việc chỉ họ mới làm được, tôi biết rõ điều đó. Họ là những người tuyệt vời, và chính vì tôi hiểu rõ điều đó nên tôi không bao giờ xem thường họ. Chỉ vì họ không phải là… thần thánh toàn năng?
“Điều đó cũng đúng với cậu,” Mai nói. “Ừ thì, đúng là Haruna-kun đã tin tưởng và mở lòng với tớ. Tớ có thể kể hết với cậu, nhưng tớ sợ điều đó sẽ chẳng giúp được gì cho sự bất an của cậu.”
“Không cần đâu. Nó chỉ khiến em ấy giận cậu thôi.”
“Dù vậy, tớ có thể nói một điều.” Mai luồn tay qua mái tóc tôi rồi nhẹ nhàng đặt lên má tôi. “Haruna-kun trân trọng tất cả những gì cậu làm.”
“Khoan, là tớ á? Tớ đã làm gì đâu?”
Mai chỉ bật cười khúc khích, cái kiểu trêu chọc quen thuộc. “Cậu thật là… chẳng hiểu gì về bản thân cả. Nếu có khuyết điểm nào để nói, thì đó chắc là một trong số đó.”
Tôi không biết phải đáp lại ra sao. Cô ấy cười cái gì cơ chứ?
Nhưng… có thật không? Có những điều chỉ mình tôi mới làm được? Không thể nói rõ tại sao, nhưng điều đó thật sự chạm đến tận đáy lòng tôi. Biết không, Mai luôn nói với tôi những điều mà tôi cần được nghe. Cô ấy luôn ủng hộ tôi, luôn tin vào tôi vào những lúc tôi không thể tự tin vào bản thân mình. Thật đấy… cảm ơn cậu, Mai.
“Nhưng mà…” tôi bắt đầu nói. Trong giọng nói tôi có cái gì đó mơ hồ như trong mộng. “Đúng là có những việc hiện giờ tớ chưa làm được. Nhưng tớ muốn học để rồi một ngày nào đó có thể làm được. Đó là lý do tớ đang cố gắng hết mình, hiểu không?”
“Tớ hiểu.”
Giọng tôi mỏng manh đến mức có thể bị cuốn bay theo gió thu, nhưng Mai đã bắt lấy nó và giữ chặt. Cô ấy ôm tôi vào lòng.
“Tớ tin vào cậu, Renako,” cô ấy nói.
“Ừm.”
“Giờ thì chúc ngủ ngon. Gửi lời yêu thương của tớ đến gia đình cậu nhé.”
Nói rồi, Mai lên xe limousine và rời đi. Tôi đứng đó, nhìn theo ánh đèn xe xa dần một lúc lâu. Sau đó, tôi siết chặt nắm tay. Bên trong tôi vẫn còn rất nhiều cảm xúc lẫn lộn, nặng nề và khó chịu, nhưng lúc này… mọi thứ dường như đã nhẹ nhàng hơn một chút. Lòng tốt của Mai thực sự tạo nên sự khác biệt.
Đã đến lúc phải hành động ngay khi ngọn lửa còn đang cháy. Chút can đảm nhỏ nhoi trong tim tôi có thể vụt tắt bất cứ lúc nào! Chạy đi, Renako, chạy ngay đi!
Tôi gần như lao thẳng về phía phòng em gái mình, mở cửa xông vào không chút báo trước. Em ấy hét lên kinh ngạc—tôi vừa xông vào lúc con bé đang thay đồ.
“Chị muốn gì vậy, Oneechan?!” em tôi gắt lên.
Tôi đứng đó, cửa phòng vẫn mở toang sau lưng mà tôi chẳng để tâm. Tôi không có chút manh mối nào về cách bắt đầu cuộc nói chuyện này. Chết tiệt. Dũng cảm là một chuyện, nhưng tôi còn cần một kế hoạch cụ thể nữa chứ! Sự lúng túng len lỏi như tiếng tích tắc đều đặn của quả bom hẹn giờ. Ờm. Ư… Á…
“Ờ… em nói đi,” tôi lắp bắp.
Em gái tôi, đang mặc nửa người, trừng mắt giết người nhìn tôi. Chết rồi. Tôi có thể tưởng tượng ra cảnh: “Biến thái xông vào phòng khi nữ sinh lớp 8 đang thay đồ, không mục đích gì ngoài việc dòm trộm!” Tôi định hỏi em có thật sự thiếu niềm tin vào tôi đến vậy không, nhưng... tôi biết rõ câu trả lời rồi…
Thôi kệ, liều vậy. Tôi dang rộng tay ra và nói:
“C-chỉ nhìn em đi! Mặc vậy mà chạy lung tung thì cảm lạnh chết đấy! Muộn rồi còn gì! Vào nhà tắm tắm rửa ngay đi, cô nương!”
“Ờ, em đang làm đúng cái đó thì chị xông vào đấy, nhưng mà tùy chị.”
“À. Ờ. Vậy thì… này nhé!” Và rồi, trong cơn hoảng loạn, một câu nói cực kỳ tệ hại tuôn ra khỏi miệng tôi:
“Chúng ta cùng tắm đi!”
Tôi tháo móc áo ngực và cởi nó ra. Làm thế nào mà tôi lại đến mức này cơ chứ?
“Chị nghĩ gì vậy?” em tôi than vãn trong lúc tụt áo bra thể thao. “Phòng này bé tí xíu.”
“C-cũng đúng.”
Chỗ thay đồ cạnh phòng tắm nhà tôi đúng là quá chật cho hai người. Đáng ngạc nhiên là mỗi sáng tụi tôi vẫn rửa mặt cùng nhau, chen chúc không ngớt.
Và này, còn điều này nữa: tại sao em tôi không từ chối? Nó nói “Gì vậy trời?” như kiểu tôi đang đùa nhạt nhẽo và creepy, rồi lại thêm “Ờ, cũng được.” Tôi chẳng bao giờ hiểu được bọn hướng ngoại như nó nghĩ gì. Hoặc có lẽ không phải do tính cách. Nó chơi thể thao suốt, chắc quen tắm chung với đồng đội rồi. Ờ ha. Có nghĩa là nó tắm chung với senpai, kouhai các kiểu sau mỗi buổi luyện tập?! Cởi truồng khoe thân? Nhìn thân trần của người khác?! Trời ơi, nhỏ này, tôi nghĩ. Chơi vậy là hơi dị rồi đấy.
“Ờ, Oneechan?” nhỏ em kỳ quặc lên tiếng.
“Hả? P-phải, chị đang cởi đồ đây! Xin lỗi!”
“Chị bị gì vậy? Em chỉ định bảo là hết dầu gội rồi. Lấy chai đầy ra đi.”
“Ờ. Ừ. Đi liền.”
Tôi rón rén lấy chai dầu gội lớn trong tủ ra.
Chúng tôi đúng là “ngập trong nước” rồi. Em gái tôi còn từng tắm chung với nhiều người hơn tôi, khiến tôi cảm thấy như bông hoa sắp héo. Mặc dù tôi lớn hơn nó hai tuổi!
Tôi cũng cởi nốt đồ lót.
Làm sao tôi không thấy ngại trước mặt em được chứ? “Tất cả là do mình” á?! Đúng là vớ vẩn. Tôi đếm được số lần mình từng tắm với con gái khác trên một bàn tay… dù sát nút!
Ugh. Tôi rõ ràng đã lựa chọn sai lầm rồi.
Tôi co vai, rón rén bước vào phòng tắm, cảm giác như mình đang chơi một visual novel mà chỉ toàn kết thúc tệ.
“Đ-đừng để ý chị,” tôi nói khi mở cửa và bị choáng ngợp bởi cảnh tượng em gái tôi trần truồng đứng dưới vòi sen.
Nó quay lưng lại, lưng bóng loáng vì xà phòng. Mông thì săn chắc khỏi phải bàn. Tất cả là nhờ thể thao, tôi nói thật đấy. Con bé có vóc dáng gọn gàng như nai con trong vườn thú. Dáng người nhỏ nhắn, thon thả từ đầu tới chân (khác hẳn tôi, dù chúng tôi cùng gen).
“Sao em ăn khỏe vậy mà không tăng cân?” tôi hỏi.
Em tôi quay đầu lại nhìn. “Sao nữa? Em tập thể dục chứ gì.”
Rồi nó mở to mắt. “Trời ơi. Ngực chị bự khủng khiếp.”
“Gì chứ?! Em thấy suốt mà.”
“Ờ nhưng đâu có thấy khi trần truồng. Gần sát thế này nhìn mới hoành tráng.”
“Gì đây, vé hàng đầu xem show hải mã hả?” tôi càu nhàu.
Trong lúc em tôi rót dầu gội, tôi bắt đầu kỳ cọ. Và đây mới là vấn đề thật: bồn tắm nhà tôi quá nhỏ để hai đứa chui vô. Tôi chẳng biết bằng cách nào mà tụi tôi chui lọt vào đấy, nhưng em tôi cứ thế “tõm” vào cùng tôi. Thật ra, phải nói là “tõm” chứ không phải “leo”.
“Coi chừng,” tôi nói khi nước bắn vào người.
Nó cười khì, không quan tâm. Tóc nó buộc lên rồi mà.
“Dời chân ra, vướng đường em.”
“Chân em mới là vướng! Em làm gì mà cao vậy hả?”
“Chị tính lấy ngực to ra hù em hả?”
“Không có!”
Thật kỳ diệu, cuối cùng tụi tôi cũng ổn định chỗ ngồi, mặt đối mặt, lưng dựa vào hai đầu bồn tắm. Chân vắt lên nhau loạn xạ, nhưng chẳng ai thấy khó xử. Ý tôi là, cũng chỉ là em gái thôi mà. Tôi ước mình nhỏ nhắn tầm 130 cm, nhưng thôi cũng được.
Tôi chỉ cần gội đầu rồi chuồn, nhưng đâu phải mục tiêu của vụ “tắm cùng” này. Tôi bắt đầu cảm thấy lo lắng theo cách khác. Mở đầu cuộc nói chuyện này sao đây? Chắc nên bắt đầu bằng chuyện phiếm.
“Ờ này,” tôi nói. “Băng tay của em hết rồi kìa.”
“Hử? Ờ ha.”
Em đưa hai tay ra cho tôi xem, cả trước cả sau. Vẫn nhỏ hơn tay tôi lạ lùng. Do thể thao hết đấy mà.
“Ngực chị bắt đầu to từ lúc nào vậy?” nó hỏi.
“Hả? Chị không nhớ. Lúc bằng tuổi em chắc cũng cỡ này rồi.”
“Chà…”
Tôi nhếch mép. “Sao đó? Haruna-chan, ghen tị à? Em có muốn được như chị không? Hả? Hả?”
“Không hề,” nó đáp. “Em không quan tâm luôn ấy.”
“Trời ơi! Phản bội!”
“Thật ra nếu em mà có cặp ngực bự như chị thì chơi cầu lông bất tiện lắm.”
Con nhỏ này! Mỡ ngực rồi cũng biến thành cơ bắp mất thôi!
“Chị thấy,” tôi nói, “tụi mình lớn thật rồi. Ý là trưởng thành ấy.”
Em tôi cười mỉm, rồi gật đầu thừa nhận tôi nói đúng.
“Lần cuối cùng tụi mình tắm chung là khi nào vậy? Hồi tiểu học hả?”
“Chị không nhớ à? Là cái lần chị làm bậy to tướng ấy.”
“Lần nào cơ?” Trí nhớ tôi đúng là tệ thật. Tôi không nhớ nổi luôn. Ugh, em sẽ nghĩ tôi đần mất. Tôi nhìn chằm chằm em tôi, cố hết sức để nhớ—và rồi chợt nhận ra.
“À phải… cái lần chị làm đổ sữa tung tóe ấy hả?”
“Ừa. Chị định cắt đáy hộp sữa, mà bóp mạnh quá nên nó phọt hết ra.”
“Ờ ha. Rồi tụi mình ướt như chuột, ba mẹ tống cả hai vô bồn tắm chung luôn.”
Lúc đó tôi học lớp lớn tiểu học, hai chị em vẫn học cùng trường. Có lẽ từ đó đã định sẵn vai trò: chị hậu đậu và em lanh lợi.
“Xin lỗi,” tôi nói. “Tất cả là lỗi của chị.”
“Thôi đi. Em quen rồi, chị cứ làm hỏng mọi chuyện rồi lôi em vào rắc rối chung.”
“Ê này, con nhóc mất dạy kia—”
Lại bắt đầu màn chửi nhau rồi đấy.
Khi nhìn em gái, tôi chợt nhớ lại hồi chúng tôi còn nhỏ. Dù tôi là chị, nhưng lúc nào cũng kéo con bé vào đủ thứ rắc rối. Tôi chẳng biết các gia đình khác thế nào, nhưng nghĩ lại thì chắc chúng tôi cũng hòa thuận. Có lẽ. Hoặc cũng có thể là vì em tôi quá tử tế. Thử nghĩ mà xem, con bé thậm chí còn đồng ý tắm chung với tôi trong khi ý tưởng đó siêu kỳ quặc.
Khi tôi trốn học, nó thường lạnh lùng hoặc lườm tôi, nhưng ít ra nó vẫn đối xử đàng hoàng. Tôi không thể thành người như bây giờ nếu không có sự giúp đỡ của nó. Nhưng tôi thì chưa bao giờ làm tròn vai người chị cả.
Chính vì vậy—hoặc cũng có thể là bất chấp điều đó—tôi phải cố gắng hết sức để trở thành người chị gái tốt nhất có thể.
Thế là tôi thốt lên:
“Haruna này!”
“Hửm? Gì vậy?”
Trời ạ, lỡ miệng rồi. Xấu hổ quá.
Tôi rón rén lại gần em, đến mức thấy cả hình ảnh mình phản chiếu trong mắt nó khi nắm tay nó dưới làn nước.
“E-em không bị bắt nạt chứ?!” tôi hỏi một cách tuyệt vọng.
“Ờ… Cái gì cơ?”
Tôi đáng lẽ phải hỏi chuyện này trước khi cả nhóm Quintet dính vào, nhưng thôi, giờ thì muộn rồi.
“Nếu có chuyện gì tồi tệ xảy ra ở trường, nếu đó là lý do em nghỉ học... thì chị biết chị chẳng giúp được nhiều, nhưng chị ở đây vì em.”
Thật ra, tôi chưa bao giờ kể lý do mình nghỉ học cho em gái. Tôi chỉ đơn giản là không muốn đi học nữa. Vậy thôi. Tôi cứ nói thế hoài với mẹ, bố và cả em. Tôi không bị bắt nạt, nhé? Đúng là bị bạn cùng lớp cô lập thật, nhưng thế chưa phải tận thế. Phải không? Tôi không muốn chia sẻ cảm xúc rồi nhận lại câu kiểu, “Ơ thế thôi á?” Tôi thấy xấu hổ vì sự yếu đuối của mình. Sự tự ti khiến tôi trở nên đáng thương. Tôi không muốn nghe ai đó nói, “Cuộc sống mà,” vì như thế chỉ là chế nhạo tôi thôi.
Vậy nên nếu giờ Haruna cũng đang gặp khó khăn...
...tôi phải nói:
“Em nghĩ là không thể chia sẻ với ai, đúng không? Nhưng mà... chị sẽ lắng nghe. Chị sẽ không cười em. Chị sẽ không nói kiểu, ‘Gì cơ? Có vậy thôi á?’ Chị chỉ…”
Cảm xúc dẫn dắt tôi, khiến giọng tôi lớn dần, vang vọng cả phòng tắm. Đôi mắt Haruna mở to, làm hình ảnh tôi với hai má đỏ bừng càng rõ hơn. Và rồi—như một quả bóng bị chọc thủng—con bé phá lên cười.
“Chị nói gì vậy, Oneechan?” nó cười to nói.
CÁI GÌ CƠ?! “C-c-cái gì?!” Lẽ nào chưa rõ ràng quá rồi à?!
Tôi cứng họng, chẳng thốt được gì, còn em thì cứ cười ngặt nghẽo.
“Em đã nói rồi mà,” nó gắng nói trong tiếng cười, “không có chuyện gì cả. Thật sự, thật sự không có gì.”
“Nhưng! Nhưng! Nhưng mà!!!”
Haruna thở dài. “Chị đúng là hài hước ghê á.”
Ờ, cảm ơn nhé?!
“Này,” nó nói, “chị nghĩ em là kiểu người bị bắt nạt đến mức nghỉ học á?”
“Chị đâu có biết! Nên chị mới hỏi.”
“Nếu có ai bắt nạt em dữ vậy, em đánh cho tụi nó một trận rồi bị đình chỉ học luôn ấy chứ.”
“Đó đâu phải chuyện nên tự hào đâu,” tôi bảo. Rồi như van nài, tôi nhìn chằm chằm vào nó và hỏi, “Vậy là em ổn? Chắc chứ?”
“Ờ, chắc mà?”
Tôi săm soi từng cử động, tìm kiếm bất kỳ dấu hiệu nào. Tôi không để sót gì cả.
“Chắc chắn chắc chứ… Không có chuyện gì xấu hổ, không bị bắt nạt gì hết? Chị không cần lo gì đúng không?”
“Đúng vậy.” Nó siết nhẹ tay tôi. “Em thề trên món bò nướng hôm nay. Em ổn thiệt.”
Với thái độ đó thì chẳng nghi ngờ gì nữa. Con bé vẫn là chính nó.
“Vậy thì tốt,” tôi nói. Dù vậy, tôi vẫn cau mày. Nếu nó đang giấu nỗi buồn, thì tôi hoàn toàn không nhận ra. Thường thì nó hay trêu tôi, chọc tức tôi, nhưng tôi muốn tin rằng nó sẽ không nói dối tôi. Nhất là chuyện như thế này.
“Nếu em mà bị bắt nạt thật,” nó nói, “thì chị tính làm gì?”
“Hả? Rõ ràng quá còn gì! Chị sẽ đánh tụi nó tơi bời luôn!”
Tôi bật dậy, làm nước văng tung tóe khỏi bồn. Tôi chẳng cần suy nghĩ gì cả, cứ giơ tay lên và hét:
“Sao dám làm đau em gái yêu quý của chị! Chị sẽ cầm dao bếp… không, mượn súng điện của mẹ bạn chị!”
“Chị tào lao thật đó.” Haruna cười khẩy, hất tay tôi như thể tôi đang đùa. “Cái đoạn ‘em gái yêu quý’ nghe đỉnh ghê. Nhất là khi chị có biết đánh đấm gì đâu… Chắc chơi game bắn súng nhiều quá nên giờ nói như khủng bố.”
“Ác!”
Con bé này nhanh mồm nhanh miệng thật. Cho tôi làm màu tí không được à?!
“D-dù sao thì,” tôi lắp bắp, “ý là tấm lòng mới quan trọng.”
“Ừ ừ. Em cảm động ghê á.” Nó cười toe toét. “Chắc phải tha cho chị. Dễ thương vậy mà.”
“Hả?” tôi nói.
“Cái câu đó là của chị đó. Chị hay nói mà. Với lại, mấy câu kiểu bảo vệ khỏi xui xẻo, yêu thương phi lý… nhớ không?”
Ơ... tôi có nói vậy hả? Khi nào ta?
À… giờ nhớ ra rồi.
“Trời ơi!” tôi vô thức hét lên. “Đó là chuyện hoàn toàn khác!”
“Ừm, lúc đó chị nghe ‘ngáo’ cực,” Haruna trêu. “Chắc học trong manga nào chứ gì.”
“Không! Em hiểu sai bối cảnh rồi!”
Câu đó không phải nói cho em gái tôi... À thì cũng là em gái, nhưng không phải kiểu em gái em gái… Mà là Ajisai-san! Trời ơi, tôi sao mà giải thích nổi chuyện tôi và Ajisai có một “hiểu ngầm”—cô ấy gọi tôi là “chị gái” và để tôi cưng nựng như con nít năm tuổi. Haruna mà biết thì chắc nghĩ tôi dị lắm.
“Oh?” Haruna nhướng mày. “Ý chị là bối cảnh gì?”
Tôi lắp bắp: “K-không có gì! Chị chỉ đang… nói về em gái yêu quý thôi…”
Trời ơi, nhục ơi là nhục. Sao nó nhìn tôi kiểu đó? Nhưng thà thế còn hơn làm ô danh Ajisai-san!
“Cũng hợp lý thôi,” Haruna nói. “Em làm bao nhiêu thứ cho chị còn gì—dắt đi làm tóc, mua đồ, dạy cách nói chuyện, chỉnh dáng đứng. Với lại, em còn giúp chị trong cuộc thi trường gần đây nữa.”
“Ừ…” tôi lí nhí. Như mèo con.
“Bị lệ thuộc hơi nhiều đó nha?”
“Im đi.”
Tôi như đang ngồi trong bồn nước nóng... mà đúng là vậy thật.
“Chỉ là trượt lời thôi!” tôi la lên. “Quên hết đi nha!”
“Đùa sao? Chuyện này mà không lưu lại để trêu chị thì phí quá.”
“Chị sẽ mua thêm kem cho em nếu em quên nó đi!”
“Hôm nay đúng là ngày may mắn của chị rồi.” Nó giơ hai tay làm dấu “peace” đầy chọc tức.
“Đồ nhóc ranh,” tôi nói. “Chị lo lắng cho em thật lòng mà em đối xử với chị thế đấy à?”
“Có ai nhờ chị lo đâu,” nó tỉnh bơ đáp.
“Làm sao không lo được? Em đùng một cái bảo nghỉ học. Ai mà không lo chứ? Em là em gái của chị mà!” Tôi vỗ nước cho tăng phần kịch tính.
Nó nhìn tôi một cách buồn cười rồi cười khúc khích. “Không sao đâu. Chị lo cho bản thân đi. Chị còn đang glow-up, có bạn tốt nữa. Tập trung vào những thứ đó đi.”
“Chị biết, nhưng đó không phải là vấn đề.”
“Thật sự đó, chị nên giữ mấy người bạn đó kỹ vào. Họ là người tốt. Có khi tốt hơn những gì chị xứng đáng nữa, nói thật.”
“Ừ…” tôi gật đầu. Lời dạy quý báu từ huấn luyện viên đời sống Harunasenpai. Ai mới là chị gái ở đây vậy trời?
Ngay lúc đó, Haruna bước ra khỏi bồn tắm và vặn vòi sen, kết thúc câu chuyện.
“Chị có tái sinh cả trăm lần cũng không kiếm được bạn tốt như vậy đâu,” nó trêu.
“Này, im miệng đi được không?!”
Dù là đúng thật!
Nó phá lên cười lần nữa. Đó là lần đầu mẹ tôi nghe thấy nó cười từ khi nó nghỉ học... hoặc gì đó. Kiểu mấy câu cảm động trong tiểu thuyết ấy mà. Và đổi lại, “đứa con gái còn lại” của mẹ tôi thì ăn một đòn chí mạng vào lòng tự trọng!


1 Bình luận