Xuyên qua ánh mắt đẫm máu ấy, Albert có thể cảm nhận được người đàn ông trước mặt này đã tự tay kết liễu không biết bao nhiêu kẻ địch, dù là công khai hay ngấm ngầm, dù là trên chiến trường, trong cung điện, hay cả trong phòng ngủ.
Tuy nhiên Albert cũng chẳng phải kẻ tầm thường. Dù là kiếp trước hay hiện tại, tay hắn cũng đã vấy vô số máu tanh, trấn áp vô vàn kẻ thù, chẳng hề nao núng trước ánh mắt của người đàn ông kia.
Hắn tiến đến trước mặt vị Vương người man di này, chào hỏi mộtcung kính nhưng không hề khúm núm cúi người: “Senno, kẻ thống trị của mọi người man di, Vương duy nhất trên Đại Hoang Nguyên, Con của Gió Băng, chúc ngài và gia quyến bình an, chúc thần dân của ngài mãi được hưởng thái bình dưới sự cai trị của ngài.”
“Senno.”
Kadus tùy tiện vẫy tay, sau đó dùng ánh mắt đầy hứng thú nhìn Albert: “Trẻ tuổi vậy? Bao nhiêu tuổi rồi? Chẳng lẽ Thần Thánh Quốc Lothiris của các ngươi không còn ai nữa sao? Lại phái một đứa trẻ như ngươi đến đàm phán. Nhưng ngươi cũng có gan đấy, lại có thể không hề khúm núm dưới sát khí của ta, có thể cho ta biết tên ngươi không?”
“Tên?” Albert lập tức đáp: “Tên của ta là Albert.”
“Albert? Ngươi chính là Albert?”
Vương người man di Kadus có vẻ hơi ngạc nhiên nói: “Tứ Thân Vương của Thần Thánh Quốc Lothiris?”
“Đúng vậy.”
“Thảo nào cuộc đàm phán này lại phái ngươi đến…” Kadus gật đầu tỏ vẻ đã hiểu. Trước đây, tuy hắn có biết Albert, nhưng mức độ hiểu biết chỉ giới hạn ở việc Albert là Tứ Thân Vương của Lothiris chứ không thân thuộc.
Tuy nhiên, hắn đã phải chịu một tổn thất lớn trong trận chiến đêm hôm trước. Trận chiến vốn nắm chắc phần thắng lại liên tiếp xảy ra nhiều tình huống bất ngờ, trước hết là quân địch thoát khỏi vòng vây, sau đó khi vây hãm lại thì lại xuất hiện một Cự Long Truyền Kỳ và một Cự Long cấp chín.
Sau khi đánh bại hai con Cự Long này, lại có một pháp sư thăng cấp Truyền Kỳ, hơn nữa thực lực vô cùng đáng sợ, chỉ dùng một chiêu đã phá hủy hệ thống chỉ huy của đại quân, khiến hắn không thể không cảnh giác mà rút quân.
Sau khi rút quân, ý kiến trong tộc về hắn cũng trở nên gay gắt hơn. Dù sao thì họ đã kéo dài cuộc chiến dưới Ketra trong nhiều ngày, trong đó không những không có một trận thắng nào, mà còn liên tục tổn binh hao tướng, lần này lại mất đi một phần ba số quân quan.
Cần biết rằng trong các bộ lạc người man di, những quân quan này đều thuộc về tầng lớp quý tộc, sức mạnh trong tay họ vốn dĩ không hề nhỏ.
Sau khi khó khăn lắm mới dập tắt được tiếng nói phản đối nội bộ, Kadus cũng không khỏi coi trọng vị chỉ huy đêm hôm đó. May mắn là sau trận chiến ấy, dù chiến quả không nhiều, nhưng ít nhiều cũng bắt được hơn mười tù binh.
Trước đây Albert thường chú trọng huấn luyện quân sự cho binh lính, không quá coi trọng giáo dục tư tưởng. Vì vậy sau một hồi dụ dỗ và đe dọa của người man di, những binh lính đó dễ dàng khai ra những thông tin liên quan đến Albert.
Khi biết được chỉ huy đại quân đối diện đêm hôm đó chính là Tứ Thân Vương của Lothiris, và việc thành lập trại đóng quân trên núi cũng là do Albert chỉ đạo, sự chú ý của người man di đối với Albert lập tức tăng vọt, mức độ cảnh giác chỉ đứng sau Tổng Đốc tỉnh Frostbite, Đại Công Tước Siefdrich.
“Quả là thiếu niên anh kiệt…”
Kadus đột nhiên cảm thán một câu. Ngay sau đó, hắn chỉ vào chiếc bàn trong phòng hỏi: “Ngươi muốn ký hiệp ước trước, hay muốn cùng ta uống một chén trước?”
Uống một chén?
Albert nghi hoặc nhíu mày, rồi cũng gật đầu.
Tuy không biết Kadus làm vậy vì lý do gì, nhưng hắn chắc chắn có suy nghĩ riêng của mình. Hiện tại, Albert chỉ cần cố gắng phối hợp với hắn là được.
“Vậy thì uống một chén trước?”
Albert hỏi ngược lại. Kadus nghe xong liền sảng khoái cười lớn, vẫy tay ra hiệu cho Albert vào phòng.
“Tốt! Có khí phách! Dâng rượu!”
Albert và Kadus một mình bước vào trong, binh lính và quan văn thì ở lại bên ngoài. Để thể hiện thành ý, Kadus cũng đuổi các quan chức quý tộc do mình mang theo ra khỏi phòng, chỉ để lại một người hầu hâm rượu cách hai người không xa.
Người của tỉnh Frostbite và người man di nhìn nhau, mặt đối mặt trong gió lạnh.
Trong phòng, người hầu của Kadus nhanh chóng lấy ra hai chén vàng, dùng khăn trắng bọc lấy tay cầm của chiếc ấm nhỏ mạ vàng trên bếp lò, rót đầy rượu thơm ngọt vào chén. Hơi rượu nghi ngút bốc lên, rõ ràng là đã được hâm nóng trên bếp từ trước.
Kadus cầm lấy chén rượu vàng, đưa một chén cho Albert nói: “Mời.”
Albert nhận chén rượu, nhấp một ngụm nhỏ, chỉ cảm thấy trong hơi rượu nồng nàn mùi sữa, dường như là rượu được ủ từ sữa bò và sữa dê.
Kadus thấy vậy cũng cầm chén rượu, không vội uống mà nhìn Albert đầy hứng thú: “Ngươi không sợ ta hạ độc sao?”
“Xét theo lý trí, ngài sẽ không đưa ra quyết định sai lầm như vậy.” Cảm nhận hơi ấm của rượu chảy vào cơ thể, Albert thở dài một tiếng nói: “Còn nếu ngài là kẻ ngu ngốc, thực sự làm ra chuyện ngu xuẩn như thế, thì ta tin Phynia sẽ báo thù cho ta, tiện thể tìm mọi cách để hồi sinh ta.”
“Phynia? Nữ pháp sư Truyền Kỳ đêm hôm đó?” Kadus nhướng mày nói: “Ta không phủ nhận cô ta quả thật rất mạnh, nhưng Albert Điện Hạ, vì sao ngươi lại chắc chắn như vậy, rằng tiểu thư Phynia sẽ báo thù cho ngươi, tiện thể hồi sinh ngươi?”
“Bởi vì nàng ấy là vợ của ta.” Albert nói với vẻ mặt đầy tin tưởng.
Nhưng Kadus nghe vậy lại thất vọng lắc đầu, uống một ngụm rượu trong chén nói: “Vợ? Điều này có thể đại diện cho điều gì chứ? Trong đời của ta này có không ít vợ, mà kẻ phản bội ta cũng không hề ít. Suy nghĩ của ngươi thật sự quá ngây thơ.”
“Thế à?” Albert đắc ý cười nói: “Chính vì ngài có nhiều vợ, nên những người vợ này mới không trung thành với ngài, mới chọn phản bội ngài. Mối quan hệ giữa ngài và vợ ngài được kết nối bởi lợi ích, chỉ cần người khác có thể mang lại lợi ích lớn hơn ngài, thì vợ ngài tự nhiên sẽ phản bội.
Nhưng ta và Phynia thì khác, mối quan hệ giữa ta và nàng ấy bắt nguồn từ tình yêu thương lẫn nhau, tình cảm mà ta có thể trao cho nàng ấy là thứ mà người khác mãi mãi không thể sánh bằng.”
“Vậy sao, tình cảm… thật đáng ghen tị, ta đã gần như quên mất nó là gì rồi.” Kadus lắc đầu ngao ngán, giây tiếp theo lại hỏi một vấn đề khác: “Vậy thì, cho dù cô ta sẵn lòng báo thù cho ngươi, nhưng thực lực của của cô ta thể làm được điều đó không?”
“Đương nhiên có thể làm được.”
“Tin tưởng nhau đến vậy?”
“Chính là như vậy.”
Nhìn vẻ mặt tự tin của Albert, Kadus lại không khỏi thầm thở dài một tiếng, lắc đầu chuyển sang chủ đề khác.
“Lần này tỉnh Frostbite đột nhiên chọn đầu hàng ta, là do ngươi đề xuất sao?”
“Đúng vậy.” Albert thừa nhận: “Cũng chính vì vậy, người đến đàm phán với ngài lần này mới là ta.”
“Vì sao ngươi lại làm vậy?” Kadus tò mò hỏi: “Theo cái nhìn của ta, thành phòng của các ngươi rất vững chắc, binh lực cũng không thiếu, rõ ràng còn có thể phòng thủ rất lâu, vì sao đột nhiên lại muốn đầu hàng?”
Albert uống một ngụm rượu, đột nhiên hỏi ngược lại: “Ngài thật sự muốn biết sao?”
“Tất nhiên, cơ mà nếu ngươi không muốn nói, ta cũng không ép buộc.”
“Không phải không muốn, những chuyện xảy ra ở đây, chỉ cần qua một thời gian ngắn là ngài có thể phát hiện ra.”
Albert thờ ơ vẫy tay. Đúng như hắn nói, mâu thuẫn giữa Ketra và trại đóng quân trên đồi, Kadus chỉ cần tùy tiện chọn một trong hai để tấn công là có thể phát hiện. Còn những mâu thuẫn sâu xa hơn, hắn cũng có thể biết được thông qua việc bắt giữ vài quân quan.
Chuyện lớn như vậy, căn bản không thể che giấu. Chuyện Albert đêm hôm đó bỏ trốn khỏi trại đóng quân trên đồi, đến đóng quân ở Ketra, hầu hết tất cả các quân quan đều biết.
Việc thay đổi cấp chỉ huy như vậy, không thể nào che giấu được.
Thế là hắn trực tiếp nói: “Trong nội bộ Lothiris, có một con mãnh hổ muốn ăn thịt ta, móng vuốt của nó đang ở trong trại đóng quân trên đồi, đây cũng là lý do đêm hôm đó ta không thể vào được.
Đại quân người man di của ngài là một con chó sói, với thực lực hiện tại của ta, không thể cùng lúc chống lại sự tấn công của chó sói và mãnh hổ, vì vậy ta chỉ có thể chọn một mối đe dọa thấp hơn, thỏa hiệp với nó, rồi sau đó đối phó với kẻ mạnh hơn.”
Kadus kỳ lạ hỏi: “Mãnh hổ chỉ muốn ăn thịt ngươi thôi sao?”
“Đúng vậy.”
“Nếu đã vậy, thì tại sao các quý tộc của tiên sinh Frostbite lại cho phép ngươi đầu hàng? Dù sao mãnh hổ cũng không định ăn thịt bọn họ.”
“Bởi vì cái giá của lần đầu hàng này sẽ do một mình ta chi trả, bọn họ không cần phải trả bất cứ thứ gì, liền có thể thoát khỏi mối đe dọa của chó sói, vậy thì tự nhiên rất sẵn lòng.”
“Ha ha, đúng là như vậy!” Kadus nghe vậy sảng khoái cười lớn, là Vương của người man di, hắn đương nhiên biết những quý tộc dưới quyền mình là hạng người gì: “Dù sao cũng không cần bọn họ phải bỏ ra bất cứ thứ gì, đám người này chủ yếu là không có lợi thì không dậy sớm!”
Albert chỉ cười cười, không đưa ra ý kiến của mình về điều đó.
Dù sao trên đời này có ai lại không thích lợi ích chứ?
Ai ai cũng là loại người không có lợi thì không dậy sớm, bao gồm cả hắn.
Nếu hắn không phải loại người không có lợi thì không dậy sớm, thì ngay từ đầu đã không nghĩ đến việc đi đến sàn đấu giá để cướp Phynia rồi.
Chỉ là không có lợi thì không dậy sớm cũng phải có giới hạn, Albert ghét những kẻ thò tay quá dài, những thứ mà bản thân không thể nắm giữ được. Những kẻ này giống như con rắn Ouroboros trong truyền thuyết, để thỏa mãn lòng tham vô đáy của mình, cuối cùng lại tự nuốt chửng chính mình.
Một người nên làm chủ ham muốn, chứ không phải bị ham muốn nô dịch.
Theo Albert thấy, hành vi của những quý tộc kia là phù hợp với lẽ thường tình của con người, ai lại không muốn giải quyết một vấn đề miễn phí chứ? Tâm tư như vậy chẳng đáng là gì.
Thấy Albert không phản ứng với lời nói của mình, Kadus lập tức cảm thấy mất hứng. Hắn biết lời Albert vừa nói có nghĩa là gì, không gì khác ngoài việc trong nội bộ Lothiris có kẻ muốn ra tay với hắn, khiến hắn phải liên minh với mình, tập trung lực lượng đối phó với rắc rối nội bộ.
Kadus nheo mắt lại, dùng ánh mắt đầy áp lực nhìn Albert, giọng điệu tò mò hỏi: “Trong mắt ngươi, hai mươi vạn đại quân người man di chỉ là một con chó sói thôi?”
“Đúng vậy.” Albert gật đầu: “Trong mắt ta, sự khác biệt giữa chó sói và mãnh hổ, không phải là sức mạnh của chúng lớn đến mức nào, mà là cái dạ dày của chúng to đến mức nào. Với chó sói thì chỉ cần cắt xuống một miếng thịt là có thể thỏa mãn, nhưng mãnh hổ lại càng muốn một hơi nuốt chửng ta, không để lại cho ta chút đường sống nào.”
“Ha ha! Không ngờ tiểu tử ngươi lại béo bở đến vậy, chỉ cần cắt xuống một miếng thịt là có thể thỏa mãn hai mươi vạn người man di của chúng ta, chẳng lẽ ngươi không sợ mình chết vì mất máu sao?”
Kadus cười lớn, dùng ánh mắt sắc bén nhìn Albert nói: “Nếu ta nói, điều kiện của ta là cả tỉnh Frostbite, vậy thì ngươi lại làm sao để thỏa mãn cơn đói của ta?”


1 Bình luận