Tiểu Thư Phù Thủy Hôm Nay...
Huân Lân (醺麟) Huân Lân
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Quyển II: Cuồng Vương Ain

Chương 37 - Trong yến hội

2 Bình luận - Độ dài: 3,001 từ - Cập nhật:

Cả hai tận hưởng khoảnh khắc yên bình hiếm hoi này.

Tuy nhiên, dù có yêu thích khoảng thời gian riêng tư này đến mấy, đối với Albert thì những buổi giao lưu với các quý tộc khác vẫn là điều không thể thiếu.

Sau khi ở riêng với Phynia một lát, hắn ra hiệu cho thiếu nữ khoác tay mình, rồi bắt đầu trò chuyện với các quý tộc xung quanh.

Cuộc trò chuyện không hề tẻ nhạt – ít nhất là đối với Albert lúc này. Những người trong bữa tiệc hiện tại, hắn ít nhiều đều đã từng tiếp xúc ở kiếp trước, nên khi đã hiểu rõ tính cách của đối phương, những lời tán gẫu giữa đôi bên có thể nói là khá vui vẻ.

Tuy nhiên tình huống này chỉ đúng với Albert, còn Phynia thì vẫn khá e dè trong những dịp như thế này. Nàng chỉ có thể gượng cười, cố gắng đứng cạnh Albert với một phong thái đoan trang nhất có thể, đồng thời phớt lờ ánh mắt có phần khác lạ từ phía các quý tộc đối diện – mặc dù đối phương đã rất kiềm chế, nhưng một thiếu nữ với tâm hồn nhạy cảm như nàng, làm sao có thể không nhận ra một chút kiêu ngạo trong ánh mắt ấy?

Phynia cũng không thể trách cứ đối phương. Một mặt, nàng không thể phá hỏng chuyện của Albert lúc này, mặt khác, các quý tộc trong bữa tiệc không biểu lộ quá nhiều ác ý, cũng không có ý định kỳ thị nàng. Ánh mắt đó chỉ là bản năng hình thành từ thói quen lâu ngày.

Mặc dù đôi khi bản năng ấy còn khiến Phynia đau lòng hơn cả sự kỳ thị cố ý.

Bởi vì bản năng ấy có nghĩa là định kiến của giới quý tộc đối với cộng đồng bán tinh linh đã gần như khắc sâu vào tận xương tủy.

Và đúng lúc Phynia đang chìm trong nỗi buồn thầm kín, Albert cũng vừa kết thúc cuộc trò chuyện với một quý tộc.

Hai bên mỉm cười chào tạm biệt, khi Albert nhận ra tâm trạng sa sút của thiếu nữ bên cạnh, hắn liền khẽ hỏi.

“Xin lỗi, xem ra cô vẫn chưa quen với những dịp như thế này sao? Có cần nghỉ ngơi một lát không?”

“Không cần, tôi không phải loại người yếu ớt như vậy.”

Phynia lắc đầu đáp. Mặc dù từ trước đến nay vẫn sống ở tầng lớp thấp kém, nhưng sau nửa năm sống chung, thiếu nữ ít nhiều cũng đã hiểu được quy tắc của xã hội thượng lưu. Đối với một quý tộc như Albert, điều quan trọng nhất chính là mạng lưới quan hệ giữa đôi bên.

Một quý tộc nếu mất đi mạng lưới quan hệ, thì hắn ta chỉ còn lại một mảnh đất trên danh nghĩa thuộc về mình cùng tước hiệu quý tộc mà thôi, về bản chất chẳng khác gì những địa chủ bình thường.

Đối với Albert, điều quan trọng nhất là xây dựng các mối quan hệ của bản thân. Thế giới không phải là trò chơi của những anh hùng đơn độc, có một số việc thường phải dựa vào vô số người cùng chung sức mới có thể hoàn thành.

Thấy Phynia có vẻ thấu hiểu như vậy, Albert mỉm cười.

“Vậy thì hãy nghỉ ngơi một lát đi.”

Thiếu nữ vì hắn mà suy nghĩ, hắn tự nhiên cũng phải suy nghĩ cho thiếu nữ.

Thấy không thể từ chối Albert, Phynia đành cùng hắn ngồi xuống một góc của bữa tiệc.

Albert nhờ người hầu mang đến một phần tráng miệng. Chẳng mấy chốc, người hầu đã đặt một chiếc bánh kem dâu tây vào tay Albert, hắn liền đưa bánh cho thiếu nữ, Phynia ban đầu hơi ngạc nhiên, nhưng khi đưa miếng bánh vào miệng, vẻ ngạc nhiên trên mặt nàng nhanh chóng biến thành niềm vui sướng.

Dù sao không có cô gái nào có thể cưỡng lại được đồ ngọt.

Albert nở một nụ cười nhẹ trên môi, ngắm nhìn vẻ mặt vui vẻ của Phynia. Thế nhưng ngay vào lúc này, một giọng nói không đúng lúc lại vang lên.

“Trong một dịp như thế này, Điện Hạ, ngài không thảo luận quân vụ với các quý tộc, mà lại lén lút tán tỉnh một cô gái bán tinh linh ở đây, liệu có hơi không thích hợp chăng?”

Phynia giật mình vì giọng nói đột ngột đó, vội vàng ngẩng đầu nhìn thẳng về phía trước. Rồi nàng thấy một người đàn ông với khuôn mặt kiên nghị, tuổi tác khoảng bốn mươi.

“Ngài là…”

Thiếu nữ hơi do dự hỏi, nhưng đúng lúc này, Albert lại mỉm cười ngẩng đầu lên, đáp lời người đàn ông trung niên.

“Ngài quản chuyện hơi quá rộng rồi đấy, đại đoàn trưởng Delta?”

Đại đoàn trưởng?

Phynia giật mình. Trong bữa tiệc tối nay, những người có thể được gọi là đại đoàn trưởng chỉ có hai người, đó là đại đoàn trưởng Thiên Nga Kỵ Sĩ Đoàn Ella, và một đại đoàn trưởng khác của Đế Quốc Kỵ Sĩ Đoàn.

Phynia trước đó không biết tên của vị đại đoàn trưởng này, nhưng lúc này đây, Albert lại vừa khéo nói ra, đó chính là đại đoàn trưởng Delta.

Ánh mắt Phynia không ngừng đảo qua lại giữa Albert và Delta, sợ rằng lời nói mạo phạm vừa rồi của Albert sẽ chọc giận vị đại đoàn trưởng của Đế Quốc Kỵ Sĩ Đoàn. Dù sao, vị đại đoàn trưởng này đang nắm trong tay gần vạn kỵ sĩ và cận vệ kỵ sĩ, không nghi ngờ gì là thế lực mạnh nhất trong Ketra vào lúc này.

Nếu chọc giận đại đoàn trưởng Delta này, Albert trong cuộc chiến sắp tới chắc chắn sẽ càng nguy hiểm hơn.

Sau một khoảnh khắc ngưng trệ, đại đoàn trưởng Delta đột nhiên nở một nụ cười, và khi thấy cảnh này, Phynia cũng thả lỏng.

May quá, mọi chuyện không đến mức tồi tệ nhất.

Chỉ thấy đại đoàn trưởng Delta mặt tươi cười nói: “Tôi không nghĩ mình quản quá rộng, Điện Hạ, với tư cách là hạ thần, việc thường xuyên uốn nắn những điều không đúng trên người thành viên hoàng tộc vốn là điều nên làm.”

Albert nghe vậy, khóe môi khẽ cong lên một nụ cười nhạt.

Quả nhiên, Delta trước mắt này, chẳng khác gì Delta ở kiếp trước.

Với tư cách là đại đoàn trưởng của một kỵ sĩ đoàn nắm giữ gần vạn chức nghiệp giả, trấn giữ biên cảng phía Bắc Đế Quốc, đương nhiên phải chọn một người trung thành và đáng tin cậy. Hoàng Đế Ursel có con mắt tinh tường, Delta mà hắn chọn năm xưa chính là một kẻ như vậy.

Không chỉ là trung thần tận tụy của Ursel khi Hoàng Đế Ursel còn sống, mà ở kiếp trước, sau khi Hoàng Đế Ursel qua đời, hắn vẫn chọn trung thành với gia tộc Cadwell.

Khi Ain bị ám sát, hắn không chút do dự chọn Albert làm chủ quân. Ngoài lòng trung thành, năng lực quân sự của hắn cũng vô cùng xuất sắc, là một trong hai mươi ba quân đoàn trưởng dưới trướng Albert ở kiếp trước, cả đời đã giành vô số chiến thắng cho Albert.

Chỉ tiếc là, Delta kiếp trước tuy không phụ lòng Albert, nhưng Albert lại phụ lòng mong đợi của Delta.

Cho đến cuối đời Albert, hắn vẫn không thể thống nhất lại Lothiris, tái hiện vinh quang thuở ban đầu của quốc gia này – ở kiếp trước Albert đã phụ lòng quá nhiều người.

Tuy nhiên, lần này, điều đó sẽ không còn xảy ra nữa.

Albert khẽ liếc nhìn Phynia một cách khó nhận ra.

Dù sa thì vũ khí tối thượng mạnh nhất kiếp trước đang nằm trong tay ta, cộng thêm kiếp này ta đã sớm chuẩn bị kỹ lưỡng, trong tình huống này làm sao có thể thua được?

Albert không hề biết rằng, trên đời tồn tại một thứ gọi là “độc mồm độc miệng”, hắn chỉ cảm thấy mình đang chiếm ưu thế lớn mà thôi.

Thấy tính cách của Delta không khác gì kiếp trước, ánh mắt Albert nhìn Delta cũng thân thiện hơn vài phần.

Hắn gật đầu, đồng ý với lời của Delta nói: “Ừm, đúng là như vậy, đại đoàn trưởng Delta, ngài quả thực có trách nhiệm như thế đối với ta, tuy nhiên, ta không cho rằng ta đã làm sai.”

“Điện Hạ, ngài…”

Thấy Albert vẫn giữ thái độ không hối cải, giọng điệu của Delta có chút sốt ruột.

Tuy nhiên, Albert lại cắt ngang lời hắn nói.

“Về vấn đề quân vụ, ta nghĩ ý kiến của Phynia cũng vô cùng quan trọng. Bởi vì cô ấy là một pháp sư cấp tám, đồng thời cũng là đệ tử của pháp sư Truyền Kỳ Valentine, ta không cho rằng việc thân cận với cô ấy có gì sai trái.”

“Pháp sư cấp tám? Đệ tử của đại sư Valentine?”

Sắc mặt của đại đoàn trưởng Delta lập tức biến đổi.

Nếu đúng là như vậy, thì việc Albert dành sự chú ý cho cô gái bán tinh linh này quả thực hữu ích hơn là dành cho những quý tộc kia.

Dù sao, sau bao nhiêu năm hòa bình, các quý tộc của tỉnh Frostbite cũng chẳng mấy ai hiểu biết về quân sự, và cũng không thể đứng trên tường thành mà chiến đấu được. Thay vì cố gắng giữ quan hệ tốt với họ, có lẽ thân cận với một pháp sư cấp tám còn tốt hơn.

Tuy nhiên, đúng lúc này, Phynia lại thẹn thùng kéo kéo tay áo Albert nói.

“Điện, Điện… Điện Hạ… Thật ra tôi gần đây đã đột phá lên pháp sư cấp chín rồi.”

Bậc chín!?

Delta thì càng sững sờ hơn, còn Albert thì đang giật giật khóe miệng.

Lần này mình thật sự không bằng Phynia rồi.

Mặc dù biết sớm muộn gì cũng có ngày này, nhưng vừa nghĩ đến việc bản thân còn không đánh lại Phynia, trong lòng quả nhiên vẫn có chút cảm giác kỳ lạ…

Albert vẫn nhớ hắn đã mua Phynia từ sàn đấu giá vào tháng chín năm ngoái, tính đến bây giờ cũng chỉ mới một năm hai tháng.

Đây là định đột phá Truyền Kỳ trong vòng một năm rưỡi à?

Chỉ có thể nói, quả không hổ danh là Phynia mà…

Albert chỉ biết lắc đầu, Delta ở bên cạnh cũng không thể nói thêm bất cứ lời phản đối nào nữa.

Một bên là quý tộc nằm trên sổ công lao của tổ tiên mà hưởng thụ, một bên là một pháp sư cấp chín với tiềm năng vô hạn, nên thân cận với ai thì e rằng kẻ ngốc cũng biết.

Delta với vẻ mặt có chút ngượng ngùng nói: “Nếu đã vậy thì tôi xin cáo lui trước, Điện Hạ.”

“Không sao.” Albert cười lắc đầu: “Đại đoàn trưởng ngài cũng không cần phải cảm thấy ngượng ngùng, bên cạnh hoàng tộc chúng ta chính là cần những người như ngài luôn giám sát nhắc nhở. Như lần này ta thân cận Phynia là đúng, vậy tương lai cũng sẽ như vậy sao? Ta cũng không thể mãi mãi không phạm sai lầm, nhất định phải có người giám sát ta, phải không nào?”

“Ngài nói rất đúng, Điện Hạ…”

Sắc mặt của đại đoàn trưởng Delta dịu đi đôi chút, rồi hắn quay đầu rời đi với vẻ mặt phức tạp.

Thân Vương Điện Hạ quả nhiên là một người hiểu chuyện.

Nếu Hoàng Đế Ain cũng có thể như vậy thì tốt biết bao!

Trong nhiều ngày qua, Delta cũng ít nhiều nghe được những chuyện hoang đường về Ain.

Có lẽ ngôi vị Hoàng Đế này nên để Albert Điện Hạ đảm nhiệm? Một ý nghĩ đột nhiên nảy ra trong lòng Delta, nhưng rất nhanh, hắn lại gạt bỏ ý nghĩ đó, đồng thời tự mắng mình đại nghịch bất đạo.

Chỉ là, mặc dù ý nghĩ đã bị dập tắt, nhưng hạt giống của ý nghĩ đó lại âm thầm được gieo xuống…

Ở bên kia, Albert không hề hay biết rằng, chỉ với vài lời nói của mình, hắn đã khiến Delta chuẩn bị phản bội, cởi giáp quy hàng, sẵn sàng cùng hắn xông vào St. Mill mà cướp lấy ngôi vị của Ain.

Tuy nhiên, dù có biết, hắn cũng chỉ mỉm cười thanh thản.

Bởi vì ngôi vị Hoàng Đế đoạt được bằng cách soán ngôi, tính hợp pháp trong lòng dân chúng là quá thấp, kém xa với việc thống nhất Đế Quốc trong lúc nội loạn.

Tính hợp pháp tuy là thứ hư vô mờ mịt, nhưng lại thực sự tồn tại trong lòng mỗi người.

Sau khi nghỉ ngơi một lát, Albert lại dẫn Phynia đi tìm các quý tộc để trò chuyện.

Những lời nói với đại đoàn trưởng De trước đó, chẳng qua chỉ là để hắn đừng dây dưa với mình nữa, cũng đừng làm phiền Phynia mà thôi. Đối với Albert, dù là Phynia hay các quý tộc của tỉnh Frostbite, hắn đều muốn nắm giữ trong tay mình.

Bởi hắn vốn là một người tham lam mà.

Nhưng đúng lúc hắn đang trò chuyện với một tiểu quý tộc, một gương mặt lạ lẫm đột nhiên đi ngang qua hắn, thu hút sự chú ý của hắn.

“Hửm? Đó là…”

Hắn nghi hoặc quay đầu lại, nhìn vị quý tộc vừa lướt qua mình. Trong ký ức của hắn, kiếp trước, hắn dường như chưa từng thấy người này ở tỉnh Frostbite.

Thấy Albert đột nhiên nhíu mày, vị tiểu quý tộc vừa trò chuyện với Albert tò mò hỏi.

“Sao vậy? Điện Hạ?”

Albert chỉ vào vị quý tộc đang dần đi xa nói: “Người đó là ai? Tại sao trước đây ta chưa từng thấy hắn ở tỉnh Frostbite?”

“Để tôi xem…”

Vị tiểu quý tộc nhìn theo cánh tay của Albert. So với Albert ngày ngày bận rộn với đủ thứ chuyện, những tiểu quý tộc vô công rỗi nghề như hắn hiển nhiên có tin tức linh thông hơn nhiều. Rất nhanh, vị tiểu quý tộc này liền trả lời..

“Đấy là tử tước Ida, vốn giữ một chức vụ ở St. Mill. Sau khi nghe tin người man di xâm lược tỉnh Frostbite, hắn đã chủ động từ chức ở St. Mill, nói là muốn trở về tỉnh Frostbite để bảo vệ quê hương.”

“Ra là vậy…”

Albert có chút do dự gật đầu.

Người như vậy, tại sao kiếp trước hắn chưa từng nghe nói đến?

Chẳng lẽ là vì kiếp trước không trở về?

Nhưng nếu hắn thật sự chuẩn bị bảo vệ quê hương, tại sao kiếp trước lại không trở về?

Tỉnh Frostbite của kiếp trước cũng vẫn cần được bảo vệ mà.

Chẳng lẽ giữa chừng có sai sót gì sao? Ví dụ như kiếp trước của tử tước Ida kia đã vô tình qua đời trước khi người man di xâm lược, còn kiếp này lại vì một số khác biệt do bản thân hắn trọng sinh mà cuối cùng sống sót?

Suy nghĩ mãi không có câu trả lời, Albert liền lắc đầu, từ bỏ việc tiếp tục suy tư. Dù sao cũng chỉ là một tử tước nhỏ bé mà thôi, không ảnh hưởng gì đến đại cục.

Hắn mỉm cười chào tạm biệt vị tiểu quý tộc nhỏ, rồi cùng Phynia tiếp tục đi dạo, và thỉnh thoảng lại trò chuyện với các quý tộc khác.

Khoảng nửa tiếng sau, một người đã lâu không gặp lại xuất hiện trước mặt hai người.

— Siglisse.

“Anh Albert!”

Khi nhìn thấy Albert, Siglisse lập tức chạy đến với vẻ mặt vui mừng, đứng trước mặt Albert nói.

“Lâu rồi không gặp, Anh Albert và cả Phynia nữa.”

Nhìn nụ cười thuần khiết trên gương mặt Siglisse, Albert không khỏi có chút ngạc nhiên.

Lúc này, Siglisse tuy vẫn rất thân thiết với hắn, nhưng trong sự thân thiết đó, không biết từ khi nào đã vơi bớt một phần tình yêu, thêm vào một phần thuần túy, như thể nàng thật sự coi Albert là một người anh trai.

Mặc dù không biết vì sao nhưng Albert vẫn thở phào nhẹ nhõm. Nếu Siglisse vẫn cứ quấn quýt lấy hắn như kiếp trước, thì hắn sẽ rất khó xử.

Dù sao, hắn đã chuẩn bị sẽ mãi mãi duy trì mối quan hệ mập mờ với Phynia, và không có ý định kết hôn. Và như vậy, hắn chắc chắn sẽ phải chịu áp lực rất lớn từ mọi phía, nếu Siglisse vẫn còn yêu hắn như trước, thì đó không nghi ngờ gì là đang tự gây thêm áp lực cho mình.

Bởi cha của nàng là Đại Công Tước Siefdrich, trong một khoảng thời gian đầu của cuộc nội chiến Đế Quốc, dù thế nào cũng sẽ có ảnh hưởng đáng kể cho Albert. Và vào thời điểm đó, nếu Albert cứ liên tục từ chối Siglisse thì cả hai bên đều sẽ mất mặt – Albert kiếp trước cũng vì điều này mà bất đắc dĩ phải kết hôn với Siglisse.

Hắn cũng không nghĩ rằng sau khi kết hôn với mình, Siglisse sẽ dung túng cho tình cảm của hắn với Phynia. Siglisse là một người rất chủ động, kiếp trước chính nàng đã chủ động “đẩy ngã” Albert.

Mặc dù không biết vì sao, nhưng giờ đây Siglisse không còn yêu mình nữa, đó quả là một tin tốt.

Albert cảm thấy may mắn mà thầm nghĩ.

Bình luận (2)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

2 Bình luận

plot twist ko?
Xem thêm