Tiểu Thư Phù Thủy Hôm Nay...
Huân Lân (醺麟) Huân Lân
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Quyển II: Cuồng Vương Ain

Chương 31 - Hủy diệt

1 Bình luận - Độ dài: 2,733 từ - Cập nhật:

Luce nói vậy là bởi lẽ hắn biết rõ, nếu đã lâu như vậy không có lương thực vận chuyển tới, chắc chắn hậu phương các quốc gia vùng núi đã xảy ra vấn đề gì đó.

Vốn dĩ nhiều thành bang ở các quốc gia vùng núi đã không đồng lòng với Lothiris. Khi xưa, mỗi khi Tiên Hoàng Franz III và Hoàng Đế Ursel xuất chinh đến Đế Quốc Người Thằn Lằn, họ luôn để lại một hai vạn binh lính ở hậu phương để giám sát.

Nhưng lần này, do thành St. Mill liên tục thúc giục, cộng thêm binh lực viễn chinh vốn đã không đủ, nên Luce hoàn toàn không thể bố trí quân đội ở các quốc gia vùng núi.

Sau khi Moustafa nhận được tin này, một mặt hắn không ngừng bổ sung lương thảo, binh lính và vật tư cho Lesgrott đang cố thủ, mặt khác hắn đích thân dẫn bốn vạn quân của mình, trực tiếp đi đường vòng để thâm nhập vào lãnh thổ các quốc gia vùng núi.

Dưới mũi giáo của Moustafa, các thành bang ở các quốc gia vùng núi đối mặt với sứ giả chiêu hàng do Andasok phái đến, đều dễ dàng giương cờ trắng đầu hàng. Vốn dĩ nhiều thành bang chẳng có lòng trung thành gì với Lothiris, gần đây lại bị trưng thu một lượng lớn lương thực, trong lòng nay càng oán giận nên việc đầu hàng hoàn toàn không có gì lạ.

Hơn nữa, lúc này đã có rất nhiều người nhận ra rằng, việc Hoàng Đế Ain mới ở thành St. Mill phái năm vạn quân viễn chinh Đế Quốc Người Thằn Lằn, căn bản là một hành động ngu xuẩn.

Những người này nhìn ra Ain không giống một vị minh quân, Lothiris chắc chắn sẽ gặp chuyện không hay trong tương lai, chi bằng sớm đầu hàng, làm tốt công tác dẫn đường để kiếm chút lợi lộc trong các trận chiến sau này.

Thế là sau một cuộc hành quân càn quét như diễu hành, Moustafa không tốn chút sức lực nào đã chiếm được gần một nửa các thành bang ở các quốc gia vùng núi, cắt đứt nguồn tiếp tế của quân viễn chinh Lothiris.

Còn một nửa số thành bang còn lại, do vị trí địa lý gần Thần Thánh Quốc Lothiris hơn, nên đã chọn cách từ chối đầu hàng. Moustafa biết chuyện nhưng cũng không quản, chỉ để lại một vạn binh lính đóng quân ở các thành bang biên giới, đề phòng họ tấn công bất ngờ.

Dù sao mục đích chính của Moustafa vẫn là cắt đứt đường lui của quân viễn chinh, những việc khác thì tạm thời đều là thứ yếu.

Ở phía bên kia, nhận ra điều chẳng lành, Luce cũng không định tiếp tục để binh lính chết dưới chân thành nữa. Hắn vội vàng thúc giục binh lính tập hợp lại, cướp bóc một ít lương thực, gia súc từ các làng mạc xung quanh.

Sau khi dành một ngày để cướp bóc hàng ngàn gia súc, và đảm bảo tất cả binh lính bị bệnh, bị thương đều có thể nằm trên xe đẩy, Luce liền lập tức ra lệnh rút quân, bên ngoài tuyên bố trở về các quốc gia vùng núi để trấn áp phản loạn.

Còn trở về Lothiris? Hắn chắc chắn không dám quay về. Vị Hoàng Đế mới tính tình thất thường kia, sau khi biết hắn cứ thế mà rút quân một cách thảm hại, không biết sẽ ban cho hắn hình phạt gì.

 Hơn nữa phạt hắn thì thôi đi, với những gì vị Hoàng Đế đó đã thể hiện kể từ khi lên ngôi, có lẽ ngay cả những tướng sĩ dưới quyền hắn cũng sẽ bị trừng phạt, đấy là điều mà Luce không thể chịu đựng được.

Dù sao cuộc chiến này vốn dĩ bùng nổ một cách khó hiểu, sau khi đánh xong mà mọi người lại phải chịu phạt một cách khó hiểu, hẳn là ai cũng không chịu nổi.

Hắn dự định sẽ đóng quân ở các quốc gia vùng núi, trong báo cáo gửi về Lothiris sẽ nói là đang chuẩn bị viễn chinh, đợi đến khi nào chuẩn bị xong sẽ lại tấn công Đế Quốc Người Thằn Lằn.

Còn về thời gian chuẩn bị xong? Điều đó phải tùy thuộc vào tâm trạng của Luce và các quan binh dưới quyền.

Tuy nhiên, Luce nghĩ thì hay, nhưng Moustafa rõ ràng sẽ không cho hắn cơ hội đó.

Khi Luce mất ba ngày để rút quân về biên giới Đế Quốc Người Thằn Lằn, chuẩn bị trở về các quốc gia vùng núi, Moustafa đã dẫn quân đợi sẵn ở đó.

Nhận ra điều chẳng lành, Luce một lần nữa dẫn quân quay đầu rút lui, trở về một thành phố biên giới của Đế Quốc Người Thằn Lằn mà hắn đã tấn công trước đó.

Moustafa cũng không vội vàng, mà thong thả ra lệnh cho quân đội bao vây thành phố, chuẩn bị vây khốn hắn đến chết bên trong.

Theo thời gian trôi đi, sức mạnh của phe Moustafa ngày càng mạnh. Mặc dù trước đó đã để lại một vạn binh lính đóng quân ở các quốc gia vùng núi, nhưng với sự bổ sung không ngừng từ hậu phương, binh lực của hắn đã đạt sáu vạn quân. 

Ngược lại, phe Luce do thiếu thuốc men trong thời gian dài, những binh lính bị thương, bị bệnh trước đó đang không ngừng chết đi, số binh lính có khả năng chiến đấu chỉ còn lại bốn vạn người.

Và nghiêm trọng hơn việc binh lính ngày càng ít đi, chính là vấn đề thiếu lương thực trong quân đội.

Tuy Luce đã cướp đoạt rất nhiều lương thực từ các quốc gia vùng núi, nhưng do vận chuyển không đủ, phần lớn lương thực vẫn còn tích trữ trong lãnh thổ các quốc gia vùng núi, mỗi ngày chỉ có một phần nhỏ lương thực được vận chuyển đến chỗ hắn, đủ dùng cho khoảng một tháng.

Và dưới sự tiêu hao ngày qua ngày, lượng lương thực dự trữ ban đầu đủ dùng một tháng giờ chỉ còn chưa đến mười ngày. 

Luce cắn răng nghiến lợi ra lệnh cho binh lính giết hết số gia súc đã cướp được trước đó – lý do lương thực tiêu hao nhanh như vậy, phần lớn là do trước đó vội vã hành quân, Luce không tiếc giá nào để tất cả binh lính và gia súc đều ăn no, sớm trở về các quốc gia vùng núi.

Và bây giờ, khi đã bị đối phương vây khốn, những gia súc này giữ lại cũng chẳng có ý nghĩa gì, sau khi giết chúng đi, lương thảo dự trữ của quân viễn chinh lại trở về mức hai mươi ngày.

Nhưng Luce cũng không còn cách nào khác. Thành phố biên giới này cũng không có lương thực dự trữ thừa thãi, bởi vì thành phố này vốn là một thành phố pháo đài dùng để quân đội đóng quân, căn bản không có cư dân.

Và trước đó cũng đang trong thời bình, Đế Quốc Người Thằn Lằn không thể nhét quá nhiều lương thực và binh lính vào một thành phố như vậy – đó chẳng phải là dụ dỗ người ta làm phản sao?

Trong vài ngày đầu ở pháo đài, Luce với tần suất hai lần mỗi ngày, lệnh cho các pháp sư đi cùng đội quân gửi tin tức về thành St. Mill, nội dung tin tức rất đơn giản, đó là nhanh chóng viện trợ hoặc đàm phán đình chiến.

Chiến sự đã diễn ra đến thời điểm này, tiếp tục kéo dài cũng không còn ý nghĩa gì nữa.

Và sau nhiều ngày tin tức gửi đi như đá chìm đáy biển, Luce cuối cùng cũng nhận được hồi âm từ thành St. Mill.

Bức thư hồi đáp rất dài, nhưng tóm gọn lại, cũng chỉ có mấy câu này –

Một, Đế Quốc không thể đầu hàng.

Hai, phái quân đến viện trợ cũng là điều không thể.

Ba, các ngươi phải phát huy tính chủ động của chính mình, đừng phụ lòng kỳ vọng của Bệ Hạ dành cho các ngươi.

Đối mặt với bức thư hồi đáp như thể đang thúc giục hắn đi tìm cái chết này, Luce đã hoàn toàn tuyệt vọng.

Bất đắc dĩ, vào ngày thứ bảy bị vây hãm, Luce ra lệnh hậu cần cho binh lính ăn một bữa no. Sau đó thông báo với binh lính rằng, nếu trận chiến tiếp theo không thể đột phá vòng vây, thì chỉ có thể bị vây khốn ở đây mà chết đói.

Bài phát biểu của Luce đã khơi dậy tinh thần chiến đấu cuối cùng của binh lính. Nhìn thấy khát vọng sống tiềm ẩn dưới sự tuyệt vọng của binh lính, Luce đột nhiên cảm thấy an ủi đôi chút – nếu có thể dựa vào sức mạnh này mà một hơi xông ra khỏi vòng vây, thì họ vẫn có khả năng rút về các quốc gia vùng núi.

Thế là Luce liền dẫn binh lính chỉnh đốn đội ngũ ra khỏi thành, giao chiến dã chiến với đại quân của Moustafa.

Dưới sự thúc đẩy của tuyệt vọng, Luce dẫn binh lính hết lần này đến lần khác xung kích vào đội trung quân của Moustafa. Tuy nhiên trung quân của Moustafa sau khi bị ép lùi một chút, liền không còn nhúc nhích nữa. Luce kinh ngạc phát hiện, đội trung quân mà hắn đang đối mặt dường như có chút khác biệt so với những đội quân hắn từng thấy trước đây.

Họ đồng phục mặc trang phục màu đỏ tươi, thần sắc lạnh lùng, không hề sợ chết, vô cùng phối hợp ăn ý với đồng đội phe mình.

Ngoài ra, thực lực của họ cũng rất đáng nể, mỗi người đều ít nhất đạt trình độ chức nghiệp giả hạ giai. Họ đối mặt với những đợt xung kích không ngừng của binh lính, giống như những rạn san hô ven biển đối mặt với những đợt sóng lớn nối tiếp nhau. Sóng lớn tuy trông có vẻ hùng vĩ, nhưng đối mặt với rạn san hô bất động, rõ ràng vẫn có chút bất lực.

Luce không ngừng điều động binh lính xung kích trung quân, dẫn đến hai cánh quân trở nên yếu ớt. Nhận ra điều này, Moustafa lập tức ra lệnh cho quân hai cánh tiến lên áp sát, đồng thời tung ra đội kỵ binh đã giữ chặt trong tay bấy lâu, từ hai cánh xuất phát xung kích vào phía sau quân viễn chinh.

Phe Luce ngay lập tức đối mặt với nguy cơ bị bao vây!

Đồng thời đoàn pháp sư và cung thủ cũng tham gia chiến đấu. Theo từng đợt mưa tên và hỏa cầu rơi xuống trận địa quân viễn chinh, binh lính nhao nhao ngã xuống như lúa bị gặt. Nhận ra phe mình đang dần đi đến thất bại, sĩ khí lập tức sụp đổ với tốc độ khó tưởng tượng nổi. Dù sao, binh lính trong tuyệt vọng tuy sẵn lòng liều mạng một phen, nhưng khi nỗ lực của họ thất bại, cảm xúc tuyệt vọng ban đầu sẽ lại chiếm lấy tâm trí họ.

Điều này giống như một chiếc lò xo bị nén đến cực hạn. Mặc dù lực bật của chúng rất mạnh, nhưng nếu tiếp tục tác động áp lực nén lên nó, thì lò xo cũng sẽ nhanh chóng bị hỏng.

Binh lính của quân viễn chinh bắt đầu tháo chạy.

Nhận ra điều này, Luce đành phải chỉ huy quân đội vừa thu gom tàn binh, vừa chủ động rút lui.

Hắn muốn rút về thành lần nữa, nhưng phe Moustafa đã sớm phái một nhánh quân chiếm giữ thành trì trong lúc giao chiến.

Bất đắc dĩ Luce đành dẫn quân tiếp tục rút lui, cuối cùng dưới áp lực của Moustafa, buộc phải rút về một ngọn đồi không tên, không nước, không lương thực.

Và đây, cũng chính là nơi Moustafa đã chọn sẵn làm mồ chôn cho quân viễn chinh Lothiris.

Bên Luce cũng nhanh chóng phát hiện điều bất thường.

Ngọn đồi mà họ đóng quân là một ngọn núi hoang, ngay cả vào tháng Mười trời thu mát mẻ, trên núi cũng khó thấy cây cối, chứ đừng nói đến nguồn nước.

“Trúng kế rồi…”

Luce lắc đầu thở dài.

Tuy nhiên, việc hắn đóng quân ở đây không phải vì tuổi già lú lẫn, mà là do bị quân đội Đế Quốc Người Thằn Lằn ép buộc, bất đắc dĩ phải làm vậy. Lúc chạy trốn, ngoài mặt hướng về ngọn đồi này ra, ba mặt còn lại của quân viễn chinh đều bị đối phương bao vây, hắn còn có thể trốn đi đâu được nữa?

Và ngoài bản thân Luce, những binh lính vừa nghỉ ngơi xong, vừa khát vừa mệt, cũng nhanh chóng phát hiện trên ngọn đồi này không có nước uống.

Toàn bộ quân viễn chinh ngay lập tức bị bao trùm bởi cảm xúc tuyệt vọng và thất bại.

Không có nước.

Người không ăn cơm có thể sống được hai ba ngày, nhưng nếu không uống nước, có thể sống được bao lâu?

Hơn nữa, quân viễn chinh trước đó còn trải qua một trận chiến khốc liệt và chạy trốn, binh lính vốn đã khát và mệt, trong tình trạng thiếu nước trầm trọng, cổ họng đều như muốn bốc khói.

Biết rõ phe mình đại thế đã mất, Luce không khỏi thở dài một hơi.

“Sao lại vội vàng đến thế?”

Đúng vậy, tại sao lại vội vàng đến thế?

Nếu không phải do tân Hoàng Đế thúc giục gấp gáp như vậy, thì quân viễn chinh hoàn toàn có thể chuẩn bị đầy đủ rồi mới xuất phát, lương thực sẽ không đến mức căng thẳng như thế.

Nếu không phải do tân Hoàng Đế thúc giục gấp gáp như vậy, thì quân viễn chinh hoàn toàn có thể để lại một vạn quân ở các quốc gia vùng núi, đề phòng họ phản bội vào thời khắc quan trọng này.

Nếu không phải do tân Hoàng Đế thúc giục gấp gáp như vậy, thì quân viễn chinh hoàn toàn có thể đánh chắc tiến chắc, làm quen với địa hình trong lãnh thổ Đế Quốc Người Thằn Lằn, không thể nào vào thời khắc cuối cùng này lại bị vây khốn trên một ngọn núi hoang, khiến binh lính ngay cả nước cũng thể tìm thấy để uống.

“Ôi… Lothiris, sao lại thành ra nông nỗi này?”

Luce lắc lắc đầu, cùng viên phó quan trở về lều trại.

Hắn rút thanh kiếm đeo bên hông ra, nói với viên phó quan.

“Trận chiến này là ta đã thua, ta tự thấy mình không còn mặt mũi nào đối mặt với Ursel Bệ hạ. Đợi ta chết rồi, ngươi hãy dẫn quân đầu hàng Đế Quốc Người Thằn Lằn đi, bốn vạn người này không thể cứ thế mà chết khát ở đây được…”

Luce vốn xuất thân thường dân.

Hắn hiểu rằng không binh lính nào khao khát chiến tranh, tất cả mọi người đều mong muốn được sống sót trở về nhà.

Hắn muốn những người này cố gắng hết sức để sống sót trở về Lothiris.

Còn về hắn, hắn sẽ lấy cái chết để báo đáp công ơn của Tiên Hoàng Franz III và Hoàng Đế Ursel.

Một thường dân có thể leo lên vị trí chủ soái của một đội quân viễn chinh, cũng coi như không uổng phí cuộc đời này.

Đêm đó, thống soái quân viễn chinh Thần Thánh Quốc Lothiris, Luce Emerson, đã tự vẫn trong quân doanh. Phó quan dẫn theo số quân viễn chinh còn lại mà đầu hàng Hoàng Đế của Đế Quốc Andasok – Moustafa Farouk Andasok.

Quân viễn chinh của Lothiris từ đây bị tiêu diệt hoàn toàn.

Tin tức lập tức lan truyền khắp toàn bộ đại lục Yieta.

Bình luận (1)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

1 Bình luận

tfnc
Một câu thôi : Tuyệt đối điện ảnh ✋🤚🔥🔥🔥
Xem thêm