Tiểu Thư Phù Thủy Hôm Nay...
Huân Lân (醺麟) Huân Lân
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Quyển II: Cuồng Vương Ain

Chương 22 - Những ngày ân oán

3 Bình luận - Độ dài: 2,162 từ - Cập nhật:

Có gian tình!

Có chuyện rồi!

Albert và Phynia trao nhau ánh mắt ăn ý, trong đó truyền tải cùng một ý nghĩa.

Dù cách diễn đạt có đôi chút khác biệt, nhưng bản chất ý tứ vẫn như nhau. Ngươi đâu thể mong một thiếu nữ mỹ miều như Phynia lại thốt ra những lời thô tục như Albert được? Có lẽ thiếu nữ ngày xưa quả thật dám nói như vậy, nhưng Phynia sau khi mất trí nhớ hiển nhiên không có cái gan đó.

Sau khi trao đổi ánh mắt, cả hai nhanh chóng nhìn về phía trước. Lúc này Yarronves nghe lời Rin nói xong thì có chút sững sờ, hắn mở to mắt, khá khó hiểu hỏi:

“Rin? Sao em lại ở đây? Làm sao em phát hiện ta ở đây?”

Khóe môi Rin khẽ cong lên một nụ cười lạnh nhạt: “Học trưởng, ngài chẳng phải đã quá coi thường ta rồi sao? Ngài ở Rusatinia đã gần một năm rồi, lâu như vậy mà ta không tìm thấy mới là lạ chứ?”

Yarronves hơi hối hận cúi đầu. Bởi vì có chuyến đi St. Mill kéo dài mấy tháng ở giữa, nên Yarronves nghĩ rằng mình ở Rusatinia không lâu, tạm thời không cần phải ẩn mình để tránh bị long tộc truy sát.

Nhưng trong mắt người khác, Yarronves đã ở Rusatinia trọn vẹn một năm. Lưu lại một nơi lâu như vậy, e rằng dù là thành viên tình báo kém cỏi nhất cũng có thể phát hiện ra chút manh mối, huống hồ là Rin, người chỉ một lòng muốn truy sát hắn?

“Thật sự ngốc mà!” Yarronves khẽ thì thầm.

“Mọi chuyện đã kết thúc rồi, học trưởng, hãy cùng ta về trở tộc, chấp nhận sự phán xét của các trưởng lão đi.”

Rin nhìn Yarronves chậm rãi nói, rồi khẽ rũ mi mắt xuống một cách khó nhận ra. Lời vừa dứt, thiếu nữ tóc bạc nâng tay phải lên, một ngọn lửa tuôn ra từ lòng bàn tay nàng và rồi ngưng tụ thành một thanh đơn thủ trường kiếm . Trường kiếm trong suốt như pha lê, bên trong lưu chuyển ánh sáng đỏ rực, tựa như một ngọn lửa đã bị đóng băng.

Rin giơ trường kiếm lên, một bước đạp tới liền đâm thẳng vào trước người Yarronves với tư thế muốn chém đôi hắn, hướng về phía ngực Yarronves mà đâm tới.

Tuy nhiên Yarronves đâu dễ dàng bị đánh trúng như vậy. Hắn tuy cũng là pháp sư, nhưng lại không phải loại pháp sư “giấy” đụng vào là ngã như Phynia. Hắn là một cự long, ngoài những ma pháp không ngừng xuất hiện trong ký ức truyền thừa theo tuổi tác, cơ thể cường tráng của bọn họ cũng vượt xa các chủng tộc thông thường.

Yarronves khẽ động, dễ dàng né tránh đòn tấn công của Rin. Thấy vậy Rin lập tức thu kiếm giảm tốc, dừng lại ở vị trí cách Yarronves khoảng hai mét phía sau, chăm chú nhìn Yarronves đang né tránh, cơ thể nàng vô cùng căng thẳng, không dám lơ là một chút nào.

Cự long là một sinh vật mà tất cả các chủng tộc khác trên thế gian đều phải ghen tị. Một mặt, bọn họ có thể tùy ý vui chơi, chỉ dựa vào những thứ trong ký ức truyền thừa và thể chất cường tráng, đã có thể trở thành những tồn tại mạnh nhất thế gian này.

Mặt khác, thiên phú của bọn họ cũng cao đến kinh ngạc, chỉ cần bình thường chịu khó nghiêm túc một chút, không vui chơi mà học tập, thì sẽ trưởng thành với tốc độ kinh người.

Rin biết rằng tuy thiên phú của Yarronves không bằng nàng, nhưng nhờ vào tuổi tác lớn hơn nàng hàng chục tuổi, cộng thêm việc lang thang trong thế giới loài người lâu như vậy, học hỏi kiến thức từ nhiều nhân vật khác nhau, thực lực của hắn lúc này nhất định mạnh hơn nàng, nếu không cảnh giác thì chắc chắn sẽ nhanh chóng thất bại.

Và so với Rin đang tràn đầy cảnh giác, Yarronves lúc này lại thoải mái hơn nhiều.

Dù sao hắn cũng có thể nhìn ra thực lực của Rin lúc này mới chỉ chập chững bước vào cấp chín, ngay cả bản thân hắn trước khi đăng lâm Truyền Kỳ cũng có thể áp chế, huống hồ là hắn của hiện tại.

Hắn nhìn những viên gạch đá bị cháy thành than do đòn tấn công vừa rồi của Rin, rồi lại nhìn Rin đang nhìn chằm chằm mình, không khỏi bất lực và phức tạp thở dài một tiếng.

“Nếu em muốn tìm ta thanh toán ân oán thì cứ đến tìm ta đi, chẳng qua hai chúng ta có thể ra ngoài thành mà đánh không? Nếu đánh ở đây… e rằng sau khi trận chiến kết thúc, lâu đài của Albert Điện Hạ cũng sẽ bị phá hủy mất.”

Rin nhìn những viên gạch đá bị mình đốt cháy, nàng khẽ cắn môi, trầm tư một lát rồi lại trừng mắt nhìn Yarronves, giọng điệu mang theo chút ngượng ngùng nói.

“Đi... đi thì đi!”

Yarronves thấy vậy thì cười cười. Dưới ánh sáng rực rỡ của ma pháp, cơ thể hắn từ từ lơ lửng giữa không trung, rồi nhanh chóng bay về phía ngoại thành.

Rin lại không sử dụng ma pháp. Nàng chỉ khẽ nhíu mày như đang dùng sức vậy, rồi một đôi cánh dơi sải rộng hơn hai mét xuyên qua lớp quần áo, bung ra trên tấm lưng trắng ngần của nàng.

Đôi cánh của thiếu nữ có màu trắng bạc, dưới ánh nắng mặt trời lấp lánh những tia sáng nhỏ, duyên dáng như cổ thiên nga.

Rin điều khiển đôi cánh khẽ vỗ nhẹ, một cơn bão liền xuất hiện quanh cơ thể nàng. Ngay sau đó, cơn bão ấy đẩy nàng lao đi như một viên đạn pháo với tốc độ cực nhanh bám sát phía sau Yarronves, khiến tất cả mọi người trong lâu đài đều kinh ngạc.

“Vừa, vừa rồi... cái thứ phía sau tiểu thư Rin là…”

Aaron lắp bắp nói, còn những đồng đội bên cạnh hắn cũng đều trợn mắt há mồm. Albert thấy vậy trên mặt không khỏi nở một nụ cười, đi đến bên Aaron thiện ý trả lời.

“Là cánh của cự long.”

“Cánh của cự long?” Aaron quay đầu nhìn Albert, trên mặt vẫn là biểu cảm kinh ngạc: “Nhưng, nhưng tiểu thư Rin… sao lại là cự long được?”

“Ta không biết. Nhưng người tên Yarronves kia chính là một đầu cự long, ta từng tận mắt chứng kiến dáng vẻ cự long của hắn. Nhìn vẻ quen thuộc của tiểu thư Rin và Yarronves vừa rồi, tiểu thư Rin không phải cự long mới là lạ chứ?”

“……”

Aaron im lặng.

Hắn đột nhiên nhận ra mối tình đơn phương đầu tiên của mình… đã kết thúc.

Lý do kết thúc không phải là Rin có thích hắn hay không, mà là một thứ tàn khốc hơn thế — tuổi thọ.

Tuổi thọ của cự long thường vào khoảng ba nghìn năm, nếu thực lực đủ mạnh, sống đến cực hạn một chút, thì sống được năm nghìn năm cũng không thành vấn đề.

Còn là con người, tuổi thọ của Aaron chỉ có hơn bảy mươi năm. Chừng đó thời gian đối với cự long còn không đủ để ngủ một giấc, sao có thể ở bên nhau được?

Và đúng lúc Aaron đang thất thần, Albert nhìn Phynia ở phía sau, khẽ nói.

“Phiền cô rồi, Phynia.”

“Vâng, Điện Hạ.”

Không cần Albert nói nhiều, Phynia đã gật đầu, nàng biết Albert muốn nói gì.

Albert muốn nhờ nàng dẫn mọi người cùng đi theo sau Yarronves và Rin, theo dõi trận chiến của hai người họ.

Từ thái độ của Yarronves và cách xưng hô của Rin mà xem, mối quan hệ giữa hai người họ có lẽ không đơn thuần như vậy. Để tránh hai người đánh nhau quá dữ dội, cuối cùng gây ra những chuyện khó cứu vãn, ngay cả Phynia cũng cảm thấy đoàn người bọn họ nên ở bên cạnh theo dõi thì tốt hơn.

“Vậy thì xuất phát thôi.”

Phynia liếc nhìn mọi người một lượt. Chưa kịp để mọi người phản ứng, nàng đã lấy pháp trượng từ không gian trữ vật ra, nhưng ngay khi nàng vừa chuẩn bị thi pháp, hai bóng dáng nhỏ bé lại bước ra từ trong phòng.

“Sư phụ ơi, sao anh Yarronves vẫn chưa đến lớp ạ!”

“Mẹ ơi, sao chú Yarronves vẫn chưa đến lớp ạ!”

Camilla và Asuka lần lượt kêu lên.

Cách gọi của Camilla thì không có gì, nhưng cách gọi của Asuka lại khiến mọi người trong [Nhà của Atina] nổ tung.

“Mẹ!?”

“Chuyện này là sao?”

“Phynia, cô làm mẹ rồi hả!?”

“Cha của đứa bé là ai!?”

“Không phải là cái tên khốn kiếp bên cạnh cô chứ!?”

Mấy người ngươi một lời ta một câu, khiến Phynia đau cả đầu, và đúng lúc này, Asuka lại vô tình đổ thêm dầu vào lửa.

Chỉ thấy cô bé dùng đôi chân ngắn cũn cỡn chạy đến bên Albert, chỉ vào mọi người của “Nhà của Atina” và “Đoàn mạo hiểm Ánh Sáng Ban Mai”, nghiêng đầu hỏi.

“Cha ơi, bọn họ là ai ạ?”

Nghe thấy câu hỏi này, giọng điệu của những đồng bạn của Phynia lập tức trở nên gay gắt hơn.

“Cha!?”

“Quả nhiên cha là tên này!”

“Khi nào, tốt thế, nhanh vâỵ!?”

“Cô là tự nguyện hay bị ép buộc vậy, Phynia!?”

“Phynia mới có 60 tuổi! Tuổi nhỏ như vậy… đồ cặn bã…!”

Nghe những tiếng líu lo của mọi người, Phynia không nhịn được mà hét lớn một tiếng cắt ngang.

“Khoan đã! Mọi người! Đặc biệt là Goriel! Đừng có hùa theo nữa! Mọi người suy nghĩ một chút đi, tôi làm sao có thể sinh ra đứa trẻ lớn như vậy với Điện Hạ? Tôi đến giờ cũng mới bị bắt đi hơn một năm thôi mà!”

“À cái này…”

“Cũng đúng?”

Mọi người trong “Nhà của Atina” nhìn nhau. Thấy câu trả lời của mình cuối cùng cũng khiến họ bình tĩnh lại một chút, Phynia không khỏi thở phào nhẹ nhõm.

“Chuyện của Asuka thì tôi sẽ giải thích với mọi người sau, hiện tại việc cấp bách là đi tìm Yarronves và Rin, đúng không nào?”

“Ừm ừm.”

Ông Kamahn há miệng, dường như còn muốn nói gì đó, nhưng lúc này những người khác trong “Nhà của Atina” lại vội vàng gật đầu, trong đó Goriel là ngoan ngoãn nhất.

Thấy dáng vẻ này của Goriel, Phynia lại thở dài một tiếng. Chắc là do quá vui mừng khi gặp lại bạn bè đã lâu không gặp, nàng ấy hiển nhiên nghịch ngợm hơn rất nhiều so với những ngày trước.

“Yarronves đang chiến đấu với một người, nếu muốn biết nguyên nhân cụ thể thì hãy cùng đi xem đi.”

Vừa dứt lời, thiếu nữ liền nắm chặt pháp trượng.

Một Phi Hành Thuật lục hoàn được thi triển, mọi người liền được nàng dẫn theo cùng bay lên.

Ma pháp không gian là không thể sử dụng, nhiều người như vậy là tiêu hao quá lớn, trước khi đạt đến thực lực Truyền Kỳ, nàng tạm thời vẫn chưa thể tùy ý sử dụng để di chuyển như đại sư Valentine.

Một đoàn người bay trên không trung, với tốc độ cực nhanh lao về phía ngoại thành. Và trong khoảng thời gian này, Kamahn cũng ranh thủ hỏi Phynia vấn đề của mình.

“Con giờ là pháp sư rồi sao? Phynia?”

“Đúng vậy, ông Kamahn.” Phynia gật đầu trả lời.

“Con học ma pháp khi nào? Làm sao có được ma pháp thư để học?”

“Chỉ trong vòng một năm nay, những vấn đề khi học đều do Điện Hạ giải quyết.” Nói một đoạn, thiếu nữ lại lén nhìn Albert một cái, khóe miệng không kìm được nụ cười nói: “Điện Hạ từ trước đến nay đã giúp con rất nhiều…”

“Thì ra là vậy…”

Thấy tâm tư của đứa con gái nhà mình đã hoàn toàn đặt lên người khác, Kamahn chỉ biết vuốt râu: “Vậy con bây giờ có thực lực thế nào? Ma pháp mà con dùng sao ta lại không hiểu được?”

“Thực lực của con bây giờ à…” Nghe Kamahn đột nhiên hỏi đến chuyện này, trên mặt Phynia mang theo chút trêu chọc trả lời: “Cấp tám đó.”

“Pháp sư cấp tám? Cũng được… Cấp tám!?”

Kamahn mất bình tĩnh hét lớn, trong lúc hoảng loạn ngay cả mấy sợi râu dưới cằm cũng bị ông giật rụng.

Bình luận (3)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

3 Bình luận

"Mói 60 tuổi" cười vc. Tfnc
Xem thêm
Hú hú chap mới 🐺🐺🐺
Xem thêm
TFNC ngơ ngác, ngỡ ngàng, bật ngửa chính là những biểu cảm của ông Kamahn dành cho đứa " cháu " thân yêu :))))
Xem thêm