Tiểu Thư Phù Thủy Hôm Nay...
Huân Lân (醺麟) Huân Lân
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Quyển II: Cuồng Vương Ain

Chương 06 - Cựu Đế Băng Hà, Tân Hoàng Vạn Tuế!

3 Bình luận - Độ dài: 2,464 từ - Cập nhật:

Ursel đã chết—

Vị Hoàng Đế đã trị vì Thần Thánh Quốc Lothiris gần hai mươi năm đã băng hà.

Thời gian ông ngự trị trên ngai vàng lâu đến nỗi, trong lòng của quần chúng, việc ông có thể tiếp tục trị vì mãi mãi mới là lẽ thường. Cách đây không lâu, nhiều người vẫn không tin vào lời đồn Hoàng Đế lâm bệnh nặng, nhưng giờ đây, tin tức Hoàng Đế băng hà đã buộc nhiều người phải thừa nhận sự thật tàn khốc này—Ursel không thể trị vì mãi mãi.

Trụ cột của Hoàng gia đã khuất, xương sống của quần thần đã mất, vị quân phụ của người Lothiris đã rời bỏ cõi trần.

Không khí trong Cung Palburg vô cùng trang nghiêm, các thị vệ và hầu gái ra vào đều cúi đầu, nỗi hoang mang và lo lắng sâu sắc gần như khắc sâu vào đáy mắt, ngay cả bước chân cũng trở nên vội vã, gấp gáp hơn nhiều.

Ain nhận được tin tức khi đang dùng bữa tối. Trong chớp mắt, dao dĩa trong tay hắn rơi xuống đất, đôi mắt ánh lên vẻ khó tin tột độ.

Hắn phải mất gần năm phút để tiêu hóa sự thật này, ánh mắt kinh ngạc ban đầu nhanh chóng trở nên khó dò.  Hắn mím môi, suy nghĩ một lúc lâu, mới cùng vợ con nhanh chóng đến hoàng cung.

Trong hoàng cung, dung nhan của Ursel đã được các người hầu tẩm liệm sạch sẽ.  Ông lặng lẽ nằm trên giường, nhắm mắt, như thể chỉ đang ngủ say.

Các quan viên, quý tộc, giám mục, và danh sĩ trong Lothiris, đều đã vội vã đến đây ngay trong lần đầu tiên nhận được tin. Dưới sự chứng kiến của mọi người, vị giám mục của Giáo Hội Ánh Sáng tại thành St. Mill đã nhận lấy di chiếu của Ursel từ tay thị vệ thân cận, và chậm rãi tuyên đọc.

Nội dung chiếu chỉ rất đơn giản, chủ yếu gồm ba điểm: một là tang lễ mọi việc đều đơn giản hóa, hai là các Hoàng Tử ở các nơi trực tiếp kỷ niệm trong lãnh địa của mình, không cần đặc biệt đến St. Mill, ba là phong thưởng cho quý tộc hoàng gia, và điều chỉnh một số quan viên ở các nơi.

Trong đó, phần thưởng mà Albert nhận được là sự mở rộng thêm của Rusatinia, một số vùng đất ở bang Neust, bang Bakaren, và bang Miskrek trong tỉnh Frostbite sẽ được sáp nhập vào Rusatinia, và quy cách của lãnh địa thân vương Rusatinia cũng được nâng từ lãnh địa hầu tước lên lãnh địa công tước, tổng dân số hơn một triệu hai trăm ngàn người, trực tiếp mở rộng gấp đôi so với trước.

Đối với bản di chiếu này, không một ai có ý kiến phản đối.

Dù sao thì hai mươi năm trước, hoàng đế Ursel đã lên ngôi như thế nào, tất cả những người có mặt ở đây đều biết.

Tiên Hoàng Franz III là một vị Hoàng Đế vĩ đại.

Trong cuộc đời huy hoàng của mình, ông đã đánh bại Đế Quốc Người Thằn Lằn, sáp nhập tất cả các quốc gia miền núi vào phạm vi thế lực.

Ông đã vượt qua dãy núi Ramatura, thành lập tỉnh Southern trên bán đảo Nigak; ông đã công phá thủ đô Farogu của Vương Quốc Xilan, mang lại hai mươi năm hòa bình cho biên giới phía tây của Đế Quốc.

Ông đã dốc sức xây dựng thành Bell ở phương bắc, hoàn toàn kiểm soát được tuyến đường biển trên biển Northsea…

Công trạng của ông có thể nói là vô số kể. Nhưng ai cũng biết, bên cạnh một vị Hoàng Đế vĩ đại, ắt hẳn phải có một quần thể nhân tài phi thường. Các người con của Franz III đều xuất sắc đến mức, mỗi người đều có thực lực để kế thừa ngai vàng của ông.

Thế nên sau khi ông băng hà, một cuộc chiến nhỏ giữa các huynh đệ đã nổ ra ngay trước linh cữu của ông, máu tươi đã nhuộm đỏ tấm vải đen phủ trên quan tài.

Và dù Ursel đã giành được chiến thắng cuối cùng, nhưng cuộc chiến huynh đệ tương tàn này cũng khiến ông kinh hãi tột độ trong một thời gian dài. Để tránh bi kịch tương tự xảy ra giữa các con trai mình, trừ Đại Hoàng Tử Ain ra, ông đã sớm phong đất cho tất cả các Hoàng Tử khác, và dùng di chiếu cấm họ trở về thành St. Mill để chịu tang.

Chiếc quan quách đã được chuẩn bị sẵn được mang đến cung điện, thi thể của Ursel được từ từ đặt vào trong, quanh chiếc quan quách khắc một bức phù điêu được chế tác tinh xảo. Bức phù điêu là tượng bán thân của chính Ursel, được làm bằng gỗ hoặc da, bên trong nhồi vải lanh, bên ngoài phủ thạch cao.

Bức phù điêu là hình dáng của Ursel lúc còn trẻ, mặc lễ phục đăng quang, uy nghiêm ngồi trên quan quách. Đầu đội vương miện, tay cầm quyền cầu và quyền trượng, dáng vẻ sống động như thật dường như vẫn đang trị vì đế quốc khổng lồ này.

Ain khi vừa đến cung điện đã không khóc, lòng hắn chỉ ngập tràn hai cảm xúc: vui mừng khôn xiết và hoang mang tột độ.

Một mặt, hắn vui sướng vì cuối cùng mình cũng có thể đích thân thống trị đế quốc vĩ đại này, mặt khác, hắn lại hoang mang không biết nên cai trị đế quốc này ra sao.

Khi thi thể của Ursel từ từ được đặt vào quan tài, lòng Ain cuối cùng cũng dâng lên một chút chua xót, bởi vì hắn nhận ra rằng, phụ thân Ursel của mình quả thực đã chết, trên đầu hắn sẽ không còn ai che mưa chắn gió cho hắn nữa.

Cuối cùng, khi nắp quan tài từ từ khép lại, nhìn bức phù điêu Ursel được khắc trên đó, Ain cuối cùng cũng không kìm được nước mắt mà bật khóc.

“Phụ hoàng!!!”

Tiếng gào thét xé lòng vang vọng khắp cung điện.

Đám đông phía sau hắn cũng lập tức theo Ain mà khóc òa, tiếng khóc bi ai nối tiếp nhau.

Con trai của Ain, Weiss, cũng khóc theo, người duy nhất không khóc là Irina, con gái út của Ain. Ở tuổi lên mười, cô bé hoàn toàn không hiểu cái chết là gì, huống hồ cô bé và ông nội này ngày thường cũng không mấy thân thiết. Cô bé chỉ ngơ ngác ngồi trong lòng mẹ, nhìn xung quanh, không hiểu tại sao những người này lại khóc.

Thật lòng mà nói, dù Ursel không mấy quan tâm đến các Hoàng Tử khác như Albert, nhưng đối với con trai cả Ain, ông vẫn dành đủ sự quan tâm.

Dù sao đây cũng là người kế vị chính trị duy nhất của ông sau khi ông qua đời.

Khi nhìn thấy dáng vẻ trẻ trung của phụ thân mình trên bức phù điêu, những năm tháng tuổi thơ lập tức ùa về trong tâm trí Ain. 

Cảnh phụ thân dẫn hắn đi chơi, dạy hắn xử lý chính sự, mắng mỏ dạy dỗ hắn cứ lần lượt hiện ra trong đầu, điều này khiến hắn chưa bao giờ nhận thức rõ ràng đến thế—phụ thân của hắn, đã ra đi vĩnh viễn rồi…

Ain quỳ ở đó khóc gần như cả đêm, và sau khi mọi người khóc xong, chiếc quan quách đặt bức phù điêu ở trên liền được các thị vệ chuyển đến trước ngai vàng trong chính điện của Cung Palburg, như thể Ursel vẫn đang trị vì đất nước này.

Toàn bộ chính điện được các người hầu trang trí rực rỡ sắc màu, không hề có chút không khí tang tóc nào. Khắp nơi là những tấm vải trang trí màu vàng, những bông hoa huệ vàng trên nền xanh lam, và các họa tiết huy hiệu khác. Hai bên quan tài đặt các bàn thờ, các linh mục ngày đêm cử hành thánh lễ trên đó, và dưới chân quan tài là một bình đựng nước thánh, để khách viếng đến rảy nước.

Nhân viên nhà bếp mỗi ngày đều phải chuẩn bị thức ăn cho bức phù điêu “sống” này, các người hầu, người phục vụ bánh mì, người quản rượu, người cắt thịt đều làm tròn bổn phận, người hầu dẫn đường đi trước, theo sau là người quản lý tủ đựng thức ăn

Sau khi bánh mì được cắt lát và chuẩn bị xong, liền tiếp tục dâng lên thịt và các món ăn khác. Trưởng hầu sẽ đưa khăn ăn cho người cao quý nhất có mặt, để hắn lau tay cho bức phù điêu Hoàng Đế. Các giám mục giáo hội sẽ đến mỗi ngày để ban phước cho bàn ăn, chậu rửa tay được đưa đến bên cạnh chỗ ngồi của bức phù điêu, như thể bức phù điêu này chính là Ursel, rằng ông vẫn còn sống và đang ngồi trên đó.

Trong hơn một tháng tiếp theo, bức phù điêu này sẽ là Hoàng Đế của Lothiris, còn các công việc cụ thể sẽ do Thái Tử Ain xử lý.

Các quan chức và nhân vật quan trọng từ khắp nơi trên đại lục bắt đầu đến thành St. Mill để chịu tang trong tháng này.

Trong đó có các quý tộc từ khắp nơi của Thần Thánh Quốc Lothiris, Giáo Hoàng của Giáo Hội Ánh Sáng từ Thánh Thành Heron, quốc vương của Vương Quốc Xilan, quốc vương của Vương Quốc Scano, các vị vua của các quốc gia miền núi, đại diện của Liên Minh Thương Mại Gnome, các trưởng lão của các bộ lạc người man di, nghị trưởng của Liên Minh Vu Sư, các tư tế của các vương quốc tinh linh lớn… gần như tất cả các thế lực có tên tuổi trên toàn bộ đại lục Yieta đều đã đến đây chịu tang, để thương tiếc cho sự ra đi của vị hoàng đế vĩ đại này.

Sau khi các thế lực trên đại lục đều đã thương tiếc xong, ngày chôn cất liền được đưa vào lịch trình. Các thế lực đã đề cử ra bảy vị vua, cộng thêm Ain tổng cộng là tám người, cùng nhau khiêng quan tài cho Ursel.

Quan tài cuối cùng được đặt trong một hầm mộ dưới lòng đất trong khu đền thờ của St. Mill, hầm mộ dưới lòng đất này được xây dựng đặc biệt cho Ursel, không lâu sau khi ông được chôn cất vào đó, một nhà thờ của Giáo Hội Ánh Sáng tên là Đại Giáo Đường Thánh Ursel sẽ mọc lên trên hầm mộ. Nhà thờ này ngoài việc dùng để tưởng niệm Ursel, còn đảm nhận công việc bảo trì hầm mộ dưới lòng đất.

Trang trí trong hầm mộ rất đơn giản. Dù sao thì sau khi chết người ta phải đến Thần Quốc, nếu để Thần Linh phát hiện tín đồ của mình sống xa hoa hơn cả mình, thì sẽ không hay chút nào.

Dù sao thì, sau khi chết cũng nên làm bộ làm tịch một chút.

“Cựu Đế băng hà!”

Theo tiếng hô vang ấy, các quan lễ nghi đứng bên trái Ain đã đập vỡ quyền trượng của Ursel, rồi đặt chúng vào hầm mộ. Đồng thời, các quan văn chương và quan chấp lễ ở bên phải Ain cũng trong lúc này đã hạ huy thuẫn và lễ trượng trong tay xuống, vô số lá cờ sau lưng mọi người cũng hơi hạ xuống.

“Tân Hoàng vạn tuế!”

Thời gian cờ xí rủ xuống không kéo dài bao lâu, theo tiếng hô vang ấy, chúng nhanh chóng được giương cao trở lại.

Không khí tức thì từ trang nghiêm chuyển sang uy nghi.

Tang lễ đã kết thúc, nhưng đoàn đưa tang không quay về Hoàng cung, mà đến Đại Thánh Đường St. Mill ở trung tâm khu đền thờ.

Đoàn đưa tang ban đầu tức thì biến thành đội ngũ đăng quang.

Ain cởi bỏ bộ lễ phục thái tử trên người, nhận lấy một đôi giày có trang trí hoa huệ tây từ tay thủ tướng đại diện cho các quan viên và mang vào, tiếp đó, một vị đại quý tộc đại diện cho tầng lớp quý tộc đã dâng lên thanh kiếm đeo bên hông, bộ lễ phục gia miện của Hoàng Đế cũng dưới sự giúp đỡ của Tể Tướng mà được mặc lên người hắn, cuối cùng Giáo Hoàng từ Thánh Thành Heron đến, bắt đầu xức dầu lên các bộ phận trên cơ thể hắn.

Điều này biểu thị các thế lực trong Đế Quốc đều đã công nhận sự cai trị của Ain, và rooif lễ đăng quang bước vào giai đoạn thứ hai.

Tể Tướng khoác lên người Ain chiếc áo choàng màu đỏ sẫm, bên ngoài áo choàng là một chiếc áo khoác, tiếp đó, Tổng Giám Mục của thành St. Mill đeo nhẫn cho hắn, và trao quyền trượng vào tay phải, quyền cầu vào tay trái của hắn.

Giáo Hoàng chậm rãi nâng vương miện, đội lên đầu Ain, bên cạnh hắn có mười hai vị đại thần làm chứng cho khoảnh khắc này.

Mọi người lại một lần nữa đi bộ trở về Cung Palburg, Ain lần đầu tiên ngồi lên ngai vàng trước đây vẫn thuộc về phụ thân Ursel của hắn. Các giám mục, quan chức, quý tộc các nơi quỳ xuống hai bên cung điện, Giáo Hoàng đến trước Ain, hôn lên chiếc nhẫn trên ngón tay hắn, tất cả mọi người đều dâng lên lòng trung thành của mình.

Hoàng đế Ain đã đăng cơ.

Đêm khuya, sau một ngày bận rộn, Ain đau lưng mỏi gối trở về phòng ngủ của mình.

Hắn nằm trên giường nghỉ ngơi, tuy nhiên, trái ngược hoàn toàn với cơ thể mệt mỏi, tinh thần hắn lại vô cùng phấn khích.

Hắn, Ain, đã trở thành Hoàng Đế của Thần Thánh Quốc Lothiris!

Trong tiếng vỗ về của vợ, hắn khó khăn lắm mới chìm vào giấc ngủ.

Thế nhưng, ngay trong khoảnh khắc đêm khuya tĩnh lặng này, khi không một ai hay biết, từng luồng năng lượng đen tối, nhỏ bé đến mức khó nhận thấy, lại từ lòng đất trồi lên, không ngừng xâm nhập vào tâm trí Ain sau khi hắn ngủ say…

Bình luận (3)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

3 Bình luận

CHỦ THỚT
TRANS
Đọc lại mới thấy Albert hơi ác thật, Ursel đc miêu tả là một vị vua tốt, tuy hơi dã tâm nhưng ít nhất cũng ko đối xử quá bất công với đứa hoàng tử nào, đứa nào cũng có đất phong hết.
Xem thêm
CHỦ THỚT
TRANS
Cơ mà vài năm sau thì thần linh hạ phàm rồi nên buộc phải để chuyện này xảy ra
Xem thêm