Quyển II: Cuồng Vương Ain
Chương 55 - Sáng sớm lười biếng
16 Bình luận - Độ dài: 2,786 từ - Cập nhật:
Sáng sớm hôm sau, trận bão tuyết rơi suốt đêm vẫn tiếp tục.
Trong làn tuyết mờ ảo, có thể thấy lớp tuyết dày trên mặt đất đã cao đến vài thước, thậm chí còn ngập qua cả ngưỡng cửa. Trên mái hiên treo những cột băng dài và mảnh, ánh nắng ban mai xuyên qua những cột băng, khúc xạ vào trong phòng, rơi trên khuôn mặt Albert.
Albert nhíu mày tỉnh dậy, muốn dùng tay phải che đi ánh mắt.
Tuy nhiên, tay phải của hắn như bị thứ gì đó đè lên, Albert có chút sững sờ, rồi liền cảm nhận được thân hình ấm áp mềm mại đang nép trong lòng.
Albert cúi đầu nhìn thiếu nữ đang co ro trong lòng mình. Thiếu nữ vẫn đang ngủ, hàng mi cong dài, mí mắt khẽ cụp xuống, mái tóc dài xen lẫn vàng xanh trải đầy cả chiếc giường.
Trên người nàng không một mảnh vải che thân, có thể nhìn thấy rõ chiếc cổ thon dài tao nhã, xương quai xanh lộ ra ngoài tinh xảo như một món đồ sứ trắng thượng hạng, cùng với đôi vai co lại tạo thành một đường cong tuyệt đẹp.
Hắn hít một hơi thật sâu, đầu óc vẫn còn có chút mơ hồ. Cánh tay phải vì bị Phynia gối lên nên không thể cử động, có thể cảm nhận rõ ràng sự mềm mại của má thiếu nữ.
Albert nhìn trần nhìn im lặng một lúc.
Hắn lúc này mới nhớ lại tất cả những gì đã xảy ra ngày hôm qua, không khỏi có cảm giác như hư như mộng.
Mình và Phynia… đã làm rồi sao?
Tất cả mọi thứ đêm qua đều quá tốt đẹp, như một giấc mơ. Nhưng hắn lại sợ rằng đây là một giấc mơ. Trước đây, hắn có thể cứng rắn từ chối Phynia, nhưng sau khi hai người đã làm tất cả mọi chuyện đêm qua, từ chối nữa chính là vô trách nhiệm. Albert cười khổ một tiếng, quay đầu nhìn lại, lại phát hiện tiểu thư hầu gái của mình vẫn đang gối lên cánh tay mình ngủ say, hàng mi dài khẽ rung động, trên mặt mang một nụ cười tĩnh lặng và yên bình, như đang có một giấc mơ đẹp.
Hắn nhớ lại một câu chuyện cổ tích đã từng đọc, ngày xửa ngày xưa có một nàng công chúa xinh đẹp, tất cả mọi người sau khi nhìn thấy đều kinh ngạc trước dung mạo của nàng. Tuy nhiên sau đó, công chúa lại vì một số biến cố mà cứ nằm ngủ trên giường, cho đến khi một hoàng tử của nước khác dùng một nụ hôn chân tình cứu nàng tỉnh lại.
Giờ phút này, câu chuyện cổ tích đó như từ trong sách bước ra đời thực, đang hiện ra trước mắt hắn.
Thiếu nữ ngủ như một nàng công chúa, yên tĩnh và thanh thản.
Làn da nàng trắng như tuyết, ánh lên vẻ trong suốt, làm nổi bật đôi môi hồng phấn ngọt ngào ngon miệng, khiến người ta không nhịn được muốn tự mình nếm thử.
Tim Albert đập thình thịch, ma xui quỷ khiến thế nào lại đưa mặt đến gần Phynia hơn một chút, dáng vẻ cẩn thận như đang đến gần một tác phẩm nghệ thuật dễ vỡ. Mùi hương trên người thiếu nữ quấn quýt quanh mũi Albert… hắn quả thực đã tiến lên nếm thử, nhẹ nhàng hôn lên đôi môi hồng phấn của thiếu nữ.
Rồi dùng ánh mắt dịu dàng lặng lẽ ngắm nhìn khuôn mặt say ngủ của nàng.
Phynia.
Hầu gái của hắn.
Tể tướng tiểu thư của hắn.
Người tình đã thề sẽ bầu bạn suốt đời của hắn.
Như cảm nhận được ánh nhìn của Albert, hàng mi của Phynia khẽ động, rồi từ từ mở mắt ra.
Đôi mắt như suối u huyền đó nhìn Albert, lúc đầu có chút mơ màng, nhưng rồi dần dần trở nên trong veo, phản chiếu ánh nắng ban mai, tinh nghịch và linh động chớp chớp.
“Chào buổi sáng, chủ nhân của em~”
Ga giường sau trận kịch chiến đêm qua vẫn còn hơi ẩm ướt, sau khi đơn giản nói với Albert một tiếng chào buổi sáng, Phynia như đột nhiên nghĩ đến điều gì mà nhướng mày.
Tấm chăn mà hai người đang đắp khẽ động đậy, đó là do thiếu nữ đang di chuyển chân phải của mình, đến khi cọ vào một vật gì đó cứng cứng, trên mặt Phynia hiện lên một vẻ tinh nghịch.
“Ara ara, chủ nhân đúng là biến thái biến thái, đại~ biến ~thái~đó~nha! Đêm qua đã làm lâu như vậy mà sáng sớm vẫn còn sung sức thế này.”
“Chỉ là phản ứng sinh lý thôi.”
Albert mỉm cười, không hề bị lời trêu chọc của thiếu nữ ảnh hưởng. Hắn bước xuống giường, những khối cơ bắp trên người dưới ánh nắng mặt trời hiện lên góc cạnh rõ ràng, khiến Phynia nhìn mà có chút ghen tị—nếu có thể làm một người đàn ông cường tráng, ai lại muốn bị đè dưới thân, làm một kẻ yếu thế chỉ biết dịu dàng đón nhận chứ?
Sau khi mặc quần áo xong, Albert quay đầu nhìn thiếu nữ.
“Em không dậy sao?”
“Không dậy đâu.” Phynia lắc đầu, giọng điệu mang theo một chút phàn nàn nho nhỏ: “Đêm qua chơi lâu như vậy, người ta vẫn mệt mỏi như sắp rã rời… sáng nay muốn nghỉ ngơi một chút.”
Albert lắc đầu cười: “Sắp rã rời rồi mà lúc tỉnh lại còn quyến rũ anh chơi tiếp? Hơn nữa không phải là chính em tự chuốc lấy sao? Đêm qua là ai cứ cứng miệng không chịu thua?”
“Là ai nhỉ? Không biết nữa~ Lêu lêu~”
Phynia tinh nghịch lè lưỡi với Albert.
Albert thực sự chịu thua nàng rồi.
Đêm qua hai người đã đánh cờ trên giường gần như cả đêm
Giao tranh vô cùng kịch liệt.
Vô cùng chân thực.
Phynia trước mặt Albert có thể nói là thảm bại.
Dù sao thì bất kể là kinh nghiệm hay cơ thể, Phynia trước mặt Albert đều chỉ là một học sinh.
Kiếp trước của hắn là người đã từng làm chuyện này một cách đàng hoàng, còn Phynia dù là kiếp trước hay kiếp này, đều là một thiếu nữ ngây thơ không có chút kinh nghiệm nào.
Chưa kể hắn còn là một chiến sĩ cấp tám… Với thể chất vượt trội, đêm qua vừa bắt đầu “trận chiến”, khóe mắt Phynia đã không kìm được mà ngân ngấn lệ.
Và rồi dưới sự tấn công dồn dập của Albert, chỉ có thể không ngừng phát ra những tiếng kêu thảm thiết trong lòng hắn—Phynia là ngồi trong lòng Albert mà chơi, đón nhận hết thất bại này đến thất bại khác mà nàng chưa từng trải qua.
Thế nhưng, bản thân thiếu nữ lại mang tính cách cố chấp, mỗi lần mất… một quân cờ, nàng đều nói mình chẳng hề bị ảnh hưởng, rồi ngay lập tức chế nhạo Albert bất tài, khiến hắn vừa tức vừa bực, đồng thời cũng tăng thêm lực đạo, dạy cho nàng một bài học nhớ đời.
Tình hình trận chiến đêm qua như sau—
Lần thứ nhất, Phynia cau mày khổ sở, lần đầu chơi trò này nên chưa quen luật, bị Albert công phá tới mức khóe mắt đẫm lệ, trên bàn cờ chi chít máu của binh sĩ bên nàng.
Hiệp thứ hai, Phynia đã dần quen với luật chơi, vô cùng đắc ý, kiêu ngạo như một chiến thần.
Hiệp thứ ba, Phynia lại thua, tiếp tục cứng miệng, không ngừng chế giễu Albert là đồ yếu đuối.
Hiệp thứ tư, lần này đại quân của Albert đã trực tiếp đánh xuyên qua trung quân của Phynia, khiến nàng phải chịu một thất bại chưa từng có.
Hiệp thứ năm, chơi suốt đêm, Phynia cảm thấy mệt đến mức không nói nên lời, dưới từng đợt tấn công của Albert, nàng chỉ có thể nhắm mắt lắc đầu liên tục, như đang từ chối hiện thực, miệng phát ra từng tiếng rên rỉ ngọt ngào.
Hiệp thứ sáu, Phynia cảm thấy đầu óc choáng váng… bụng trướng.
Nhân tiện nói, số lần kể trên thực ra là số lần Albert chiến thắng. Quân cờ của thiếu nữ bị ăn quá nhanh, liên tiếp từng con một, nếu không để ý kỹ thì căn bản không đếm xuể.
Thật là một ván cờ thảm liệt~
Cuối cùng, khi trên bàn cờ bên nàng chỉ còn toàn quân của Albert, Phynia bắt đầu khóc lóc van xin.
“Không… đừng lại nữa, hu hu… Sao chỗ nào cũng là quân của anh vậy? Trên bàn cờ nhiều đến mức sắp không chứa nổi rồi… Bên em chỉ còn một tướng duy nhất… Hu… lại thua thảm một lần nữa rồi…”
Phynia nghẹn ngào.
Hai người cứ vừa chơi vừa ăn, và bụng nhỏ của Phynia cũng dần trở nên căng tròn, như thể đang mang thai, cũng không biết là vì sao.
Có lẽ là do uống nhiều sữa quá chăng?
Dù sao hai người đã chơi cả đêm, vừa chơi vừa uống sữa quả thực rất dễ bị như vậy.
Chắc chắn là vậy.
Chỉ là Phynia không biết rằng, dáng vẻ đáng thương cầu xin của nàng, trong mắt Albert lại đầy sức quyến rũ. Dù sao hắn chưa từng thấy Phynia bất lực như vậy.
Cơ thể nhỏ nhắn cộng với khí chất yếu đuối này, khiến Albert lập tức lại tràn đầy sức chiến đấu, bày lại bàn cờ.
“Thêm một hiệp nữa!”
Lần này Phynia trực tiếp bị dọa khóc.
“Hu hu… người ta thực sự không muốn chơi nữa đâu…”
“Không phải ai đó trước đấy rất đắc ý sao?”
“Hu… xin lỗi Albert… em biết sai rồi… em không dám nữa đâu…”
Dưới sự thỏa hiệp của hai bên, thiếu nữ đồng ý cùng Albert chơi các trò chơi khác.
Cuối cùng, sau khi uống rất nhiều sữa—hai người đã đổi sang trò thi uống sữa—Phynia thua, bị Albert vỗ mông, và đôi tất trắng quấn quanh đôi chân cũng bị nhuộm thành màu sắc của Albert—do Albert vô tình đổ sữa lên trên—sự việc đêm qua mới coi như kết thúc.
Thấy thiếu nữ vừa lành vết thương đã quên đau, Albert thật sự muốn đè nàng xuống giường chơi thêm một ván cờ nữa, dùng “thuật hồi ức khổng lồ” để nàng nhớ lại bài học đêm qua.
Chỉ tiếc là cơ thể của Albert cũng không phải bằng sắt.
Dù là chiến sĩ cấp tám, sau khi trải qua một đêm thức trắng chơi cùng Phynia, cũng khó tránh khỏi cảm thấy có chút đau lưng mỏi gối.
Huống chi lúc này đã là ban ngày, hắn còn phải thảo luận việc quan trọng cùng đại công tước Siefdrich, không thể nào dành thêm thời gian để “giáo huấn” thiếu nữ nữa.
Nhưng dù vậy, sau một thời gian dài ở bên nhau, Albert cũng đã học được tính cố chấp từ thiếu nữ.
Hắn uy hiếp Phynia: “Nếu không ngoan, anh sẽ khiến em nhớ lại chuyện đêm qua!”
Phynia bị dọa đến run người, cái bụng nhỏ đêm qua vì uống quá nhiều sữa mà căng đầy, dưới động tác của thiếu nữ, mơ hồ phát ra tiếng nước “ọt ọt” như nước sôi.
Thấy Phynia ngoan ngoãn lại, Albert lại tập trung vào việc mặc quần áo.
Phynia lười biếng nằm trên giường, lúc này nàng thật sự chẳng muốn động đậy chút nào. Sau “sự tưới tắm” đêm qua của Albert, khí chất nàng như đóa hoa nở rộ, trưởng thành, quyến rũ, bắt đầu chuyển hóa thành một người vợ mới cưới.
Tất lụa trắng, ngực khủng, loli, vợ trẻ, bốn thuộc tính hoàn mỹ hòa quyện trên người Phynia, ộng thêm mùi hương cơ thể dịu dàng như rừng cây, cùng khí chất thánh khiết do luôn mang lòng thương người… Có thể nói, lúc này Phynia tràn đầy sức hút khiến người ta muốn phạm tội.
Nàng cứ thế yên tĩnh co ro trên giường, ngắm nhìn Albert mặc quần áo. Một lúc sau, nàng bắt đầu trò chuyện với Albert.
“Này Albert, hôm nay anh có tự tin thuyết phục được các quý tộc lớn nhỏ của tỉnh Frostbite, chấp nhận đề nghị đêm qua của em không?”
“Cũng có chút suy nghĩ…”
Albert nghĩ nghĩ rồi trả lời.
“Vậy à.” Phynia gật đầu, không đào sâu vào vấn đề này, nàng tin rằng Albert có thể giải quyết được những vấn đề này.
Nàng lại đổi chủ đề, giọng điệu lo lắng xen lẫn một chút mong đợi: “Mà này Albert, sau chuyện đêm qua, liệu em có thể sẽ mang thai không?”
Albert liếc nàng một cái: “Để anh nghĩ xem… em bây giờ hình như đang trong kỳ nguy hiểm? Có lẽ có thể mang thai? Chuyện này thường phải xem—”
“Khoan đã!” Phynia xấu hổ ngắt lời Albert: “Sao anh biết kỳ nguy hiểm của em là khi nào!?”
“Quan sát.”
“Ý là sao?”
“Anh vẫn chú ý đến em…”
“Những lời nói đầy yêu thương như vậy, tại sao nghe lại cảm thấy biến thái thế! Anh rốt cuộc là đang chú ý cái gì của em!?” Phynia bất lực, thở dài rồi quay lại chủ đề: “Tức là em có khả năng mang thai?”
Albert gật đầu: “Đúng là như vậy.”
“Tốt quá…” Phynia dịu dàng vuốt ve cái bụng nhỏ căng tròn của mình, giọng điệu có chút mong đợi: “Làm mẹ sẽ là một cảm giác như thế nào nhỉ? Mà này Albert, anh muốn con trai hay con gái?”
“Từ góc độ lợi ích thuần túy mà nói, đương nhiên một người thừa kế nam là tốt nhất.” Albert lúc này đã mặc xong quần áo, đi đến bên giường vuốt ve đầu thiếu nữ: “Nhưng nếu thuần túy chỉ xét về tình cảm của hai chúng ta, dù con là trai hay gái thì anh đều không quan tâm, thậm chí anh còn hy vọng không có con.”
“Tại sao?” Phynia không khỏi kỳ lạ, sao lại có người không muốn có con chứ?
Albert khóe miệng cong lên một nụ cười xấu xa: “Bởi vì một khi em mang thai, anh sẽ không thể bắt nạt em vào ban đêm được nữa.”
“Đồ khốn!”
Phynia xấu hổ hét lớn, đồng thời nhanh chóng bật dậy khỏi giường, định đấm một cú vào Albert, kéo theo cả một vùng xuân sắc lộ ra.
Thứ duy nhất mà nàng đang mặc lúc này, chính là đôi tất lụa dính đầy chất lỏng không rõ nguồn gốc.
Albert cười né cú đấm của thiếu nữ: “Được rồi được rồi, không đùa nữa. Nói nghiêm túc, dù là nam hay nữ, anh đều chấp nhận, dù sao đó là con của em và anh, là minh chứng cho tình yêu của chúng ta.”
“Ừm…”
Đối mặt với lời tỏ tình thẳng thừng của Albert, Phynia lập tức xấu hổ cúi đầu.
Albert vuốt ve mái tóc của thiếu nữ: “Nhưng anh khuyên em tạm thời đừng nghĩ đến chuyện này, mang thai mà, làm sao có thể thành công chỉ sau một lần?”
Nghe vậy, Phynia lập tức cười ranh mãnh: “Albert, đêm qua anh đâu chỉ làm có một lần~❤”
“Em chỉ biết giỏi cãi thôi!”
Albert bất lực gõ nhẹ lên đầu thiếu nữ, rồi ấn nàng xuống giường, đắp chăn kỹ lưỡng, dặn dò: “Sáng nay em cứ nghỉ ngơi cho tốt đi, có cần anh cho người hầu làm một bữa sáng mang đến không?”
Phynia lắc đầu, dùng giọng điệu đáng thương: “Không cần đâu, en không đói, dù sao đêm qua chủ nhân đã cho người ta uống nhiều sữa như vậy rồi~❤”
“…”
Albert bất lực lườm nàng một cái.
Phynia buồn bã cúi đầu.
“Nghỉ ngơi cho tốt.”
Albert lại dặn dò một câu, hôn nhẹ lên môi thiếu nữ, rồi quay người rời khỏi phòng.
Mình thực sự đã làm chuyện đó với Albert rồi…
Khi trong phòng chỉ còn lại một mình Phynia, trong đầu nàng bỗng hiện lên suy nghĩ ấy. Nhớ lại chuyện đêm qua, nàng xấu hổ như con sâu róm lăn tròn trên giường, nhưng chẳng bao lâu sau liền khép mắt, chìm vào giấc ngủ.
Do đã chơi với Albert cả đêm, nàng thực sự quá mệt.


16 Bình luận
Loli Phynia kusogaki💢💢💢😭😭😋😭😭