• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 15: Mì Sò Điệp Lạnh và Hòn Đá Giả Kim!

Chương 7-2

2 Bình luận - Độ dài: 3,262 từ - Cập nhật:

Trận chiến giữa Gon và leviathan đã kết thúc với chiến thắng áp đảo của con rồng cổ đại. Nhưng điều khiến tôi ngạc nhiên hơn cả là…

[Xác của nó không biến mất nhỉ?]

[Đúng là vậy,] Dora-chan xác nhận.

[Lạ ghê luôn á!] Sui kêu lên.

Cơn bão đột ngột tan biến có lẽ vì leviathan đã bị giết và chúng tôi giờ đang lững lờ trôi trên mặt biển yên tĩnh, tĩnh lặng một cách đáng ngờ. Gon vẫn đang giữ xác con quái vật trên cao, nhưng bất kể thời gian trôi qua bao lâu, nó vẫn không hề biến mất để lại vật phẩm như quái vật hầm ngục thường làm.

[Có lẽ chính cơ thể của nó là vật phẩm rơi,] Fel đưa ra suy đoán.

[Có lẽ cái gì là cơ thể của nó cơ?] Tôi hỏi lại.

[Ý ta là, có lẽ cái xác này chính là vật phẩm rơi của con quái đó,] Fel tiếp tục, ra hiệu về phía cái xác khổng lồ trước mặt chúng tôi.

Tôi mất một lúc lâu để nghiền ngẫm khả năng đó.

[Ý ông là… toàn bộ con quái luôn á? Không, không đời nào, không thể nào,] tôi cuối cùng cũng lên tiếng.

Cách đó hoạt động hoàn toàn không đúng quy tắc của vật phẩm rơi! Mà chúng tôi cũng biết hầm ngục này không phải ngoại lệ, vì tất cả quái vật mà chúng tôi đánh bại trên đường đến đây đều biến mất để lại vật phẩm, như mọi khi!

[Fel có thể đúng đấy, bệ hạ,] Gon thêm vào. [Việc này từng có tiền lệ. Rất, rất lâu về trước, khi ta còn trẻ...]

Gon bắt đầu kể về một lần nọ trong quá khứ, khi lão quyết định khám phá một hầm ngục chỉ để giết thời gian. Theo lời kể, tình huống tương tự cũng đã xảy ra với lão khi đó. Tất cả quái vật lão ấy hạ gục trên đường đến con boss cuối đều rơi thịt và những vật phẩm khác, nhưng chính con trùm cuối- một con quái bò khổng lồ có tên gọi kujata lại không hề biến mất.

[Cái gì?! Kujata ư?!] Fel bất chợt đứng phắt dậy, trông hớn hở khó hiểu. [Đó là hầm ngục nào?!] ông ta hỏi, mắt sáng rỡ vì hứng thú.

[Ồ, để xem nào...] Gon đáp, rồi chìm vào trầm tư rất, rất lâu. [Ta quên mất rồi,] lão cuối cùng cũng kết luận.

Gon à, thật luôn?! Ông nhớ rõ từng chi tiết thế mà đây lại là thứ duy nhất quên sạch được à?!

Fel tặc lưỡi đầy khó chịu.

[Có vẻ tuổi tác đã khiến ngươi trở nên lẩm cẩm rồi, lão già,] ông ta cằn nhằn.

[Cái gì chứ?! Ta không hề như vậy!] Gon phản bác gay gắt.

[Ít nhất thì nó cũng khiến tâm trí ngươi mụ mị. Nếu không thì sao ngươi lại quên đi một thông tin quan trọng như thế?]

[Ta đã bảo là ta quên thôi mà!]

[Ta hoàn toàn không chắc về điều đó.]

Fel và Gon bắt đầu trừng mắt lườm nhau. Rõ ràng là ai đó cần phải can thiệp.

[Thôi nào, bình tĩnh lại đi hai người!] tôi quát lên.

Tôi vừa mới chứng kiến một trận đấu giữa leviathan và rồng cổ đại xong, và thành thật mà nói, như vậy là quá đủ cho một ngày rồi, cảm ơn rất nhiều! Tôi hoàn toàn không có hứng thú tiếp tục với một màn Fenrir đấu rồng cổ đại ngay sau đó đâu!

[Bệ hạ, ta biết chắc Fel chỉ đang bực bội vì hắn ta hiểu rõ kujata có thịt ngon đến mức nào,] Gon nói.

[Tôi cũng đoán vậy,] tôi thở dài, rồi quay sang Fel.

[T-Tộc bò đó đúng là rất ngon. Thì sao chứ? Ta muốn được ăn lại chúng thì có gì sai?] Fel lầm bầm. Không thể chối cãi, ông ta đành quay sang thừa nhận.

Tôi quyết định không đào sâu vào vấn đề đó nữa mà chuyển ánh mắt về phía xác leviathan Gon đang giữ.

[Ừ thì… trông nó thực sự chẳng có dấu hiệu gì sẽ biến mất cả,] tôi lẩm bầm.

Chúng tôi đã lạc đề một hồi lâu, nhưng cái xác vẫn không hề thay đổi suốt cuộc trò chuyện.

Chắc điều đó có nghĩa là Fel và Gon nói đúng, và cái xác chính là vật phẩm rơi? Nhưng nếu vậy thì…

[Chúng ta phải mang nó về à?] tôi hỏi.

[Dĩ nhiên rồi,] Fel đáp. [Thịt leviathan vô cùng thơm ngon. Tại sao ta lại bỏ phí nó chứ?]

[Chính xác, chính xác,] Gon tán thành. [Hơn nữa, con leviathan này lớn một cách bất thường, thậm chí so với đồng loại của nó. Điều đó có nghĩa là sẽ có rất nhiều thịt để thu hoạch!]

[Chưa bao giờ có cơ hội ăn leviathan cả! Không đời nào ta để con này tuột mất đâu!] Dora-chan tuyên bố.

[Sui cũng muốn ăn nữa!] Sui thêm vào.

Bọn họ nói cứ như thể việc mang xác con leviathan về nhà là chuyện đương nhiên nhất trên đời, nhưng tôi có linh cảm là chẳng ai trong số họ thực sự nghĩ đến kích thước của nó cả. Xét về quy mô, nó thuộc một đẳng cấp hoàn toàn khác so với những con quái vật chúng tôi từng chiến đấu trước đây. Nó còn to hơn cả một hòn đảo nữa kìa!

[Không biết cái thứ này có vừa với Item Box của tôi không nữa,] tôi lẩm bầm đầy nghi ngờ. Item Box mà anh hùng, hay đúng hơn là những người bị triệu hồi đến thế giới này, được ban tặng vốn đã cực kỳ rộng rồi, nhưng rộng đến mức đó sao? Tôi không chắc lắm. [Thôi thì cứ thử xem sao. Gon, ông mang nó đến đây được chứ?]

[Tất nhiên!] Gon đáp, rồi vỗ đôi cánh khổng lồ của mình, kéo lê cái xác lại gần tôi.

[Được rồi, giờ đưa cái đầu nó quay về phía tôi!]

Ughhh, kinh quá đi mất! Tôi nghĩ thầm trong khi cố nhét cái đầu gần như lìa khỏi cổ của con leviathan vào ItemBox, với sự trợ giúp của Gon. Và rồi, ô kìa...

[Nó vừa kìa.]

[Đúng vậy!]

[Tuyệt vời! Vậy là chắc chắn có thịt leviathan để ăn rồi!]

[Yippee!]

Toàn bộ con leviathan khổng lồ ấy đã trượt vào Item Box của tôi cứ như thế. Tôi bắt đầu cảm thấy hơi sợ hãi trước kích thước lưu trữ của nó. Nó rộng đến mức nào vậy trời...?

[Rất tốt. Giờ thì, chúng ta lên đảo thôi!] Fel nói.

[Tuyệt quá!]

[Lên đảooo!]

[Khoan đã nào!] tôi hét lên. Fel, Dora-chan và Sui đã sẵn sàng lên đường, nhưng tôi thì chưa. [Mấy người tính 'lên đảo' bằng cách nào vậy hả?]

Cái "bờ biển" trước mặt chúng tôi thực ra chẳng phải một bãi cát yên bình, mà là một vách đá dựng đứng lởm chởm. Đến chỗ đặt chân cũng không có chứ đừng nói là lên bờ!

[Chúng ta sẽ leo lên, tất nhiên rồi,] Fel trả lời với giọng điệu khiến tôi biết chắc ông ta thực sự nghĩ đó là điều hiển nhiên.

[Mấy người định leo lên đó á?! Người thường sao mà leo nổi chỗ đó được chứ!] tôi phản đối kịch liệt. Tôi chắc chắn không thể làm được, và lần này tôi thậm chí còn chưa phải vấn đề lớn nhất! [Này, cứ bàn chuyện này sau đi, ít nhất là sau khi nhóm Ark tỉnh lại đã!]

[Ồ, đúng rồi. Bọn họ.]

Gì đấy, mấy người thực sự quên mất là có một nhóm khác đang đi chung với chúng ta à?! Tôi bước tới chỗ các thành viên của Ark, những người vẫn đang bất tỉnh nhân sự, rồi lay vai họ, gọi từng người một.

[Gaudino! Gideon! Sigvard! Feodora! Mau dậy đi!] tôi gọi, nhưng không ai trong số họ nhúc nhích hay đáp lại dù chỉ một chút. [Hả. Ngất thật rồi này. Xin lỗi nhé...]

Tôi đành thử vỗ nhẹ vào má họ. Cách đó cuối cùng cũng có tác dụng, và ánh sáng dần trở lại trong mắt họ.

"Gah! Mình vừa làm gì thế này...?" Gaudino lẩm bẩm.

"C-Cảm giác như tôi vừa thấy thứ gì đó không thể tin nổi," Gideon nói.

"L-Leviathan! Là leviathan mà!" Sigvard rên rỉ.

"Aaahhhhhh..." Feodora chỉ thốt ra một tiếng than thở đầy tuyệt vọng.

Các thành viên Ark đã tỉnh lại, về mặt kỹ thuật mà nói, nhưng họ vẫn còn tái mét và hoảng loạn y như lúc họ gục xuống.

[Ổn cả rồi mọi người! Bình tĩnh nào!] tôi lên tiếng trấn an. Cả bốn người họ lập tức quay sang tôi. [Chuyện đã xong hết rồi! Giờ thì không còn gì phải lo nữa đâu.]

Vẻ mặt của họ chuyển từ hoảng sợ sang không thể tin nổi.

"Xong rồi?" Gaudino hỏi.

[Ừ,] tôi gật đầu.

"Vậy là nó chết rồi?" Gideon hỏi lại.

[Đúng. Chúng tôi xử lý xong nó rồi.]

"Mấy người hạ gục một con leviathan thật đấy hả?" Sigvard kinh ngạc.

[À thì, chúng tôi có một con rồng cổ đại bên phe mình mà...]

"T-Thật sao?" Feodora hỏi nhỏ.

[Thật mà.]

Điều đó cuối cùng cũng thuyết phục được họ. Nét nhẹ nhõm hiện rõ trên gương mặt họ.

[Nói chung thì, chúng ta sắp lên hòn đảo kia. Đó là điểm kết của hầm ngục, nên chúng ta cuối cùng cũng có thể quay lại mặt đất rồi.]

"Về nhà á? Thật ư...?"

"Cuối cùng cũng được rồi..."

"Tạ ơn các vị thần, chúng ta còn sống..."

"Mặt đất ơi..."

[Đúng thế! Đi thôi nào!] tôi nói. [Và tôi nghĩ mình biết cách để lên đó rồi. Gon, ông có thể đưa tất cả chúng tôi lên hòn đảo đó không?]

[Dĩ nhiên!] Gon trả lời, rồi hạ thấp thân mình xuống gần sát mặt nước.

Fel là người nhảy lên lưng Gon đầu tiên. Dora-chan sẽ tự bay lên, nên tôi và các thành viên Ark lần lượt trèo lên chân sau của Gon để yên vị. Và cuối cùng...

[Được rồi, mọi người đều đã lên! Mau lên nào, Sui!]

[Okaaay!]

...Sui trở lại kích thước bình thường và nhanh chóng leo lên cùng chúng tôi.

[Được rồi, Gon, bay lên thôi!]

[Rõ!]

Gon lao vút lên không trung, đưa chúng tôi bay qua hòn đảo chỉ trong một tích tắc. Địa hình ở đây toàn đá gồ ghề, không hề có chút thảm thực vật nào, nhưng tôi có thể thấy một lối vào hang động nằm đâu đó gần điểm giữa của hòn đảo.

[Chắc hẳn đó là nơi cần đến,] Gon nói.

Lão ta hạ cánh ngay trước lối vào hang, chúng tôi nhanh chóng leo xuống, rồi Gon lại thu nhỏ kích thước như thường lệ.

[Được rồi, vào thôi!] tôi nói.

Cả nhóm tiến vào trong hang. Không lâu sau, hành lang mở ra thành một căn phòng nhỏ có hình vòm, và ngay chính giữa nó là...

[Một rương kho báu,] tôi lẩm bầm, nuốt nước bọt cái ực.

Đó là một chiếc hộp gỗ không trang trí gì, nhưng lại có bề ngang khá rộng, trông chẳng giống với bất kỳ rương kho báu nào tôi từng gặp.

[Nó có bẫy không nhỉ?]

[Ta không biết, cũng chẳng định kiểm tra. Ta sẽ mở nó,] Fel nói.

Trước khi tôi kịp ngăn lại, ông ta đã nhanh chóng dùng chi trước tháo chốt và đẩy nắp hộp ra.

*Fshhh!*

Ngay lập tức, một luồng khí đen phụt ra từ trong rương, bao trùm lấy Fel hoàn toàn.

[Khoan! Fel?!] tôi hoảng hốt kêu lên.

[Không có gì đáng lo cả. Chỉ là khí độc thôi,] Fel đáp tỉnh bơ.

[Tôi nghĩ khí độc thì khá đáng lo đấy chứ?!]

[Bệ hạ, chất độc không có tác dụng với Fel đâu,] Gon nhắc nhở tôi khi tôi bắt đầu hoảng loạn.

[Đúng vậy. Ông ta có phước lành mà, nên không sao đâu. Ta cũng vậy, chưa kể cả ngươi nữa,] Dora-chan thêm vào.

Nghe vậy, tôi mới dần bình tĩnh lại. Ờ, phải rồi, tôi quên mất. Nhìn thấy cả một đám mây độc bất ngờ bốc lên khiến tôi sợ đứng tim trong giây lát, nhưng nghĩ kỹ thì nó chẳng thể nào gây hại nghiêm trọng cho Fel được.

[Chủ nhân ơi, nhìn nè! Toàn là đồ sáng lóa!] Sui kêu lên. Nhóc hoàn toàn phớt lờ sự hoảng loạn của tôi mà chỉ hăm hở bò lại gần Fel để nhìn vào bên trong rương khi đám khí độc tan đi.

[Có vẻ mọi thứ đều ổn cả,] tôi nói. [Chúng ta cũng xem thử đi chứ?]

Các thành viên của Ark trông có hơi sợ hãi, nhưng vẫn gật đầu đồng ý và theo tôi lại gần.

[Phần thưởng chẳng có gì đặc biệt.]

[Đúng vậy. Không xứng đáng với một con leviathan chút nào.]

[Chuẩn luôn! Lại thêm một rương toàn vàng nữa á? Thôi đừng đùa chứ!]

Fel, Gon và Dora-chan vẫn khắt khe như mọi khi. Nhưng phải thừa nhận rằng khi nhìn vào rương, ấn tượng đầu tiên của tôi cũng là nó chứa hơi bị nhiều vàng và chẳng có gì khác mấy. Ngoài đồng tiền vàng, còn có vòng tay vàng, nhẫn vàng, vương miện vàng, cốc vàng, và vô số món trang sức vàng khác lèn chặt bên trong rương từ đầu đến cuối. Tuy nhiên, có hai món đặc biệt nổi bật: một cây thương hai mũi độc đáo và một mảnh vải trông có vẻ cũ kỹ, cả hai đều bị lấp một phần dưới đống vàng.

"Whoa," Gaudino nuốt nước bọt.

"Chết tiệt," Gideon lẩm bẩm.

"Tôi chưa từng thấy nhiều vàng thế này trong đời," Sigvard thốt lên.

"Nó tràn cả ra ngoài..." Feodora lặng lẽ nói.

Nhìn thấy đống kho báu trong rương khiến cả bốn người họ run rẩy vì sốc.

[Vậy, uhh, chia làm năm phần nhé?] tôi đề nghị.

"Cậu đang nói gì vậy, Mukohda?! Đây là phần thưởng cho việc đánh bại leviathan, và đó là công lao của cậu! Chúng tôi chẳng làm gì cả, nên không có quyền nhận bất cứ thứ gì trong này!" Gaudino kịch liệt phản đối. Anh ta có vẻ bối rối thấy rõ, điều hiếm khi xảy ra, nhưng ba người còn lại Gideon, Sigvard và Feodora đều đồng loạt gật đầu tán thành đầy mạnh mẽ.

Hả. Luật là vậy à? Tôi thì đã có nhiều vàng đến mức chẳng biết làm gì với nó rồi, không phải khoe khoang gì đâu, và mấy món trang sức vàng này cũng chẳng có tác dụng gì ngoài việc đem bán. Nếu họ chịu lấy bớt thì tôi còn đỡ phải vất vả xử lý nữa. Dù sao thì, còn cây thương và miếng vải kia...

Tôi quyết định thẩm định hai món đồ lạ này một cách kín đáo, bắt đầu với cây thương.

[Thương Ma Pháp Bident]: *Một cây thương scarletite có thể đâm chết bất kỳ kẻ địch nào chỉ với một cú đâm khi được truyền ma pháp.*

[Pffft!]

Tôi suýt sặc nước bọt. Gì cơ?! Hả?! Nghiêm túc á?! Tôi tưởng chỉ có kiếm chứ! Hóa ra thương ma pháp cũng tồn tại à?!

[Ồ? Một cây thương ma pháp à? Đã lâu lắm rồi ta mới thấy một món vũ khí như vậy,] Fel nhận xét.

[Quả là hiếm có! Chỉ riêng thứ này đã là một phần thưởng xứng đáng rồi. Người nên dùng nó đi, bệ hạ,] Gon gật gù nói.

Tôi thực sự ước gì hai người đừng nói mấy lời đó! Họ còn nói to rõ nữa, nghĩa là các thành viên Ark đều nghe thấy cả. Đấy, thấy chưa, họ lại há hốc mồm nhìn rồi kìa!

[Vậy, umm... Gideon, anh có thể dùng thứ này không?] tôi hỏi, hy vọng có thể đẩy món vũ khí này cho tay thương thủ của Ark.

"Xin đừng đùa kiểu đó, Mukohda," Gideon lịch sự nhưng dứt khoát bác bỏ ngay lập tức.

Tôi không hề đùa! Cây thương này xứng đáng thuộc về một bậc thầy thay vì một kẻ múa may vô ích như tôi. Dẫu vậy, sự miễn cưỡng cũng chẳng ích gì.

Tiếp theo, tôi thẩm định miếng vải.

[Túi Ma Pháp (Lớn)]: *Một chiếc túi ma pháp có sức chứa bằng một trăm túi thường cỡ lớn. Không có tác dụng làm ngưng trệ thời gian bên trong.*

Ồ! Hóa ra đó là một túi ma pháp chứ không phải miếng vải rách nào đó. Nhìn kỹ lại, nó đúng là có hình dạng của một chiếc túi. Dù không có quai đeo, nhưng điều đó cũng không khiến nó trở nên vô dụng, và tôi nghĩ có thể dễ dàng thêm một cái sau. Dù vậy, tôi đã có Item Box(vẫn còn dư chỗ ngay cả sau khi chứa cả một con leviathan), chưa kể tôi cũng đã sở hữu vài chiếc túi ma pháp khác, nên chẳng có lý do gì để không tặng cái này cho Ark cả.

Tốt hơn là hỏi ý kiến các linh thú của tôi trước. [Tôi không nghĩ họ sẽ phản đối, vì nó đâu phải thịt đâu mà.]

[Này, mọi người,] tôi nói qua thần giao cách cảm, [cái này là một túi ma pháp đấy! Tôi định tặng nó cho Ark, có ai phản đối không?]

Cũng chẳng ngạc nhiên lắm khi các linh thú của tôi chẳng quan tâm chút nào. Fel đáp lại với giọng thờ ơ, [Muốn làm gì thì làm,] rồi kết thúc luôn câu chuyện.

Sau khi nhận được sự đồng ý từ bọn họ, tôi đưa túi về phía các thành viên của Ark.

[Vậy nhé, đây là một túi ma pháp! Nếu muốn, nó là của mọi người đấy,] tôi nói.

Cả bốn người họ lập tức cứng đờ, rồi bảo tôi rằng họ không thể nào, dù trong bất kỳ hoàn cảnh nào, nhận một món đồ quý giá như vậy. Tôi thật sự không hiểu nổi. Tôi đã có thừa sức chứa để sử dụng rồi, nên chẳng có lý do gì để giữ thêm một cái túi cho bản thân cả.

Thôi thì, chúng tôi cũng sẽ cùng quay lại Ronkainen sau chuyện này, nên tôi có thể đề cập lại với họ sau khi đến nơi. Giờ thì có lẽ nên di chuyển tiếp thôi.

Chúng tôi rời khỏi căn phòng chứa rương kho báu, chẳng bao lâu sau đã đến một căn phòng hình vòm khác, nơi có một ma pháp trận vẽ trên sàn.

Tôi cùng các linh thú và nhóm Ark bước vào trong đó.

[Được rồi! Điểm dừng chân tiếp theo: mặt đất!] tôi nói.

[Hầm ngục này khá thú vị đấy. Có lẽ ta sẽ quay lại đây vào một ngày nào đó,] Fel nói với giọng điệu đầy thản nhiên.

[Hả?! Ông đùa đấy à, Fel?! Tôi mà còn đặt chân vào cái chỗ chết tiệt này thêm lần nào nữa thì—]

Trước khi tôi kịp dập tắt ý tưởng điên rồ của Fel, ma pháp trận bỗng phát sáng rực rỡ, và cả nhóm lập tức bị dịch chuyển đi.

.................

Bình luận (2)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

2 Bình luận