Tập 12: Gà Rán Karaage và Rồng Cổ Huyền Thoại!
Chương 7-1: Đền đáp lại Thành phố Brixt
0 Bình luận - Độ dài: 3,289 từ - Cập nhật:
Thời gian ở Brixt của chúng tôi sắp kết thúc. Hợp đồng thuê nhà tôi ở sẽ hết hạn vào ngày kia, sau đó tôi dự định sẽ quay về Karelina. Nhưng hôm nay, tôi sẽ tận dụng mấy thông tin hội trưởng Tristan đã đưa để đi thăm các nhà thờ và trại trẻ mồ côi trong thành phố. Ngày mai thì sẽ dành để báo cáo với các vị thần và lo liệu lễ vật cho họ.
Nhắc đến các vị thần, tôi đã liên lạc với họ từ hôm qua rồi, và tôi linh cảm có một vị sẽ tốn của tôi rất nhiều thời gian khi chuẩn bị lễ vật. Thật không thể tin nổi, Nữ thần Kisharle đã trở nên cuồng mỹ phẩm hơn bao giờ hết từ khi tôi cho mở tiệm mỹ phẩm trong một trong những chi nhánh cửa hàng của mình. Cô ấy cũng rất nghiên cứu kỹ và tôi biết cô ấy sẽ mất cả tiếng đồng hồ để chọn đồ. Tôi đã đoán trước được chuyện này mà.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, tôi đã liên lạc với các vị thần hôm qua và yêu cầu họ liên hệ với tôi sớm hơn bình thường vào ngày mai, vì Nữ thần Kisharle có thể sẽ muốn tốn thời gian để lựa chọn cho kỹ càng. Hầu hết các vị thần đều hiểu ý tôi, nhưng một vị thần đã phản đối kịch liệt. Không cần phải nói, đó chính là Nữ thần Ninrir, một nữ thần yêu thích đồ ngọt và là một thảm họa trong mắt tôi. Cô ấy muốn giao đơn hàng và gửi lễ vật càng sớm càng tốt, tôi đoán là cô ấy đã ăn sạch lễ vật lần trước rồi. May mắn thay, những vị thần khác đã can thiệp, trước hết là yêu cầu cô ngừng làm nũng, rồi dọa sẽ mách Ngài Demiurge khi lời cảnh cáo đó không có tác dụng.
Giữa một đống việc đó, tôi đã lên kế hoạch cho phần còn lại ở Brixt, gần như là từng giờ một. Bình thường, tôi sẽ cần vài ngày để chuẩn bị đồ ăn cho chuyến đi về nhà, nhưng lần này Gon tự tin tuyên bố rằng có lão ở đây thì tôi không cần lo lắng về chuyện này.
Theo lão nói, lão có thể dễ dàng đưa chúng tôi đến Karelina trong một ngày. Tôi đoán điều đó có nghĩa là chúng tôi sẽ cưỡi trên lưng lão, và tôi đã hỏi lão có chắc không làm tôi rơi giữa đường không, nhưng lão khẳng định không có gì phải lo. Tôi tin tưởng ông, lão già Gon!
[Được rồi, có vẻ như đây là điểm dừng đầu tiên của chúng ta!] Tôi nói với các linh thú. Chúng tôi đã lên kế hoạch thăm các nhà thờ mà tôi định làm từ thiện. Điểm đến đầu tiên trong ngày: một nhà thờ thờ phụng Nữ thần Agni, Nữ thần Lửa. Fel đã tranh cãi rằng nhà thờ Nữ thần Ninrir nên được ưu tiên, nhưng vì chúng tôi có rất nhiều nhà thờ phải thăm trong ngày hôm nay, tôi đã quyết định bắt đầu với nhà thờ gần nhất.
Theo thông tin từ hội trưởng Tristan, nhà thờ Nữ thần Agni có cộng đồng tín đồ lớn thứ ba ở Brixt. Nhiều nhà thám hiểm thờ phụng cô ấy vì cô ấy mang vẻ chiến đấu trong thế giới các vị thần, mặc dù không đi quá xa như Ngài Vahagn (vị thần thực sự có một nhà thờ ở Brixt, mặc dù nó khá nhỏ). Trại trẻ mồ côi của nhà thờ này đào tạo trẻ em rất tốt, nghe nói họ tạo ra những pháp sư lửa tài năng (cũng dễ hiểu thôi khi là nhà thờ của Nữ thần Lửa) cùng với những chiến binh lành nghề.
Nhà thờ đủ lớn để Fel và ba linh thú có thể theo tôi vào trong, và khi bước vào, tôi nhận thấy nó đã rất lâu đời nhưng vẫn được bảo trì tốt. Một bức tượng của Nữ thần Agni đứng ở trung tâm nhà thờ, nhưng tôi không thấy linh mục hay ai khác ở đây - hay đúng hơn là chẳng thấy ai cả.
[Xin chào! Có ai ở đây không?] tôi gọi lớn, nhưng không có ai trả lời.
[Không có ai ở đây. Chúng ta có nên để tiền lại rồi đi sang nhà thờ tiếp theo không?] Fel hỏi.
[Nhìn này, Fel, chỉ vì chúng ta chưa làm từ thiện cho nhà thờ Nữ thần Ninrir không có nghĩa là chúng ta có thể làm qua loa với mấy nhà thờ khác!] Tôi phản đối.
[Có người ở đằng kia kìa, bệ hạ! Ta có thể nghe thấy tiếng nói của họ,] Gon lên tiếng, chỉ về phía bên phải của nhà thờ. Tôi chăm chú lắng nghe, và đúng là một lúc sau, tôi mới nghe thấy âm thanh như tiếng trẻ em đang chơi đùa. Chúng tôi đi về hướng đó, qua một cánh cửa và bước ra một khu vườn rộng. Và ở đó, chúng tôi thấy một nhóm trẻ lớn đang vung giáo múa may một cách ngẫu hứng.
“Tập trung vào bộ pháp!” một người phụ nữ có dáng vẻ uy nghiêm đứng trước lũ trẻ quát lớn. “Phải giữ vững tư thế trước khi ra đòn! Đầu gối mà run rẩy thế này thì mơ đi mà hạ được con goblin nào!”
“Vâng, Sơ Corinna!” đám trẻ đồng thanh đáp lại.
Hả? Khoan đã, chúng vừa gọi cô ấy là “sơ” à? Tôi cứ nghĩ cô ấy là một binh lính chứ, đâu phải nữ tu!
Chẳng phải nữ tu thường hiền từ, dịu dàng và tốt bụng sao? Nghĩ lại thì, giáo sĩ ở nhà thờ của Nữ thần Agni tại Hirschfeld cũng khá cường tráng. Vì Nữ thần Agni nổi tiếng là một nữ thần thiên về chiến đấu, có lẽ việc này cũng không có gì bất thường đối với tín đồ của cô ta?
Trong lúc tôi còn đang suy nghĩ về đặc điểm nhân khẩu học của những người thờ phụng Nữ thần Agni, Sơ Corinna đã để ý thấy tôi đứng lảng vảng và lên tiếng. “Xin lỗi, ngài có việc gì với nhà thờ ư?” Cô ấy nhìn Fel và Gon với ánh mắt có chút hứng thú, nhưng không tỏ ra ngạc nhiên. Dù tôi có những người đồng hành kỳ lạ như vậy, cô ấy vẫn cư xử rất lịch thiệp. Tôi có thể nhận ra ngay đây không phải một người bình thường.
[À, vâng. Chuyện là...] Tôi bắt đầu, sau đó giải thích rằng tôi đến đây để làm từ thiện.
Sơ Corinna lập tức tươi cười khi hiểu được lý do tôi ghé thăm.
“Tôi sẽ đi gọi cha xứ ngay. Xin ngài vui lòng chờ một lát!” Cô ấy nói xong liền chạy đi tìm vị linh mục, nhưng trước đó vẫn không quên quát bọn trẻ. “Tiếp tục luyện tập đi! Đứa nào lười biếng thì ta sẽ bắt đâm thương đến khi không cầm nổi nữa mới thôi!”
“Vâng, Sơ Corinna!” đám trẻ hô to. Rõ ràng chúng rất tò mò về tôi và các linh thú của tôi, nhưng cũng không dám cãi lại lệnh của cô giáo. Chúng tiếp tục đâm thương trong khi mắt thì dán chặt vào chúng tôi... hoặc ít nhất là cho đến khi một tiếng quát khác từ sơ Corinna khiến chúng thực sự tập trung vào bài tập.
Tôi đứng đó quan sát bọn trẻ luyện tập, và chẳng mấy chốc sơ Corinna đã quay lại cùng một người đàn ông cao lớn, tóc điểm bạc, trông như đang ở độ tuổi năm mươi.
“Hân hạnh được gặp ngài,” ông ta nói. “Ta là Gregor, linh mục của nhà thờ này.”
Ông ấy có dáng đứng nghiêm nghị không kém gì sơ Corinna, và đang mặc một bộ áo choàng trắng với họa tiết ngọn lửa thêu trên cổ tay áo. Nếu không biết trước, tôi chẳng thể nào đoán được ông ấy là một người phục vụ tôn giáo.
[Tôi cũng rất hân hạnh,] tôi đáp. [Tôi là một nhà thám hiểm, tên tôi là—]
“Ngài Mukohda, đúng không?” Linh mục Gregor ngắt lời tôi trước khi tôi kịp giới thiệu xong. “Ngài là đề tài bàn tán sôi nổi trong một số nhóm người trong thành.”
Ồ, ông ấy đã biết về tôi rồi à? Cũng hợp lý thôi, vì có nhiều nhà thám hiểm thờ phụng ở đây.
[Vâng, đúng vậy,] tôi đáp. [Tôi vừa giải thích với Sơ Corinna khi nãy rồi, nhưng...] Tôi tiếp tục kể về việc tôi không phải là tín đồ đặc biệt của Nữ thần Lửa, nhưng tôi muốn đóng góp cho cộng đồng và giúp đỡ những đứa trẻ mồ côi hết mức có thể.
Cả hai người họ đều tán thành tinh thần từ thiện của tôi với sự hào hứng thấy rõ. Vậy nên, tôi đi thẳng vào vấn đề chính.
[Vậy nên, à... xin lỗi vì dùng đồng platinum, nhưng đây.] Tôi nói, rồi đưa ba đồng platinum cho cha xứ.
Tất cả các trại trẻ mồ côi ở Brixt đều trực thuộc các nhà thờ, nên tôi quyết định quyên góp một số tiền giống nhau cho từng nơi—ba trăm đồng vàng (hoặc tương đương bằng 3 đồng platinum). Tôi cũng chưa có nhiều cơ hội để tiêu đồng platinum, nên lần này coi như cũng giúp tôi “giải quyết” một phần chúng, dù chỉ là một số lượng rất nhỏ. Tôi nghĩ chỗ khác duy nhất tôi từng dùng chúng là để nạp tiền cho Siêu Thị Online. Ha ha ha... Tôi đã nạp hai đồng platinum vào đó từ lâu rồi mà đến giờ vẫn chưa xài hết.
Sơ Corinna và linh mục Gregor nhìn chằm chằm vào những đồng platinum, nhưng họ giữ bình tĩnh một cách đáng nể. Họ cảm ơn tôi với giọng điệu rất chuyên nghiệp, rồi hỏi tôi có muốn tham quan nhà thờ hoặc trại trẻ mồ côi không. Tôi lịch sự từ chối—dù sao thì tôi vẫn còn nhiều nơi phải ghé qua.
Khi chúng tôi rời đi, tất cả các giáo sĩ và nữ tu có mặt đều tập trung lại để tiễn chúng tôi.
“Nguyện Nữ thần Lửa ban phước lành cho ngài,” họ đồng loạt chúc phúc.
Cảm ơn, nhưng tôi đã có phước lành rồi—dù nó khá là nhỏ.
Họ đứng đó rất lâu, ít nhất là cho đến khi chúng tôi đi khuất tầm mắt—điều này làm tôi cảm thấy khá vui. Cảm giác như tôi đã thực sự đóng góp được điều gì đó cho xã hội.
Với tâm trạng phấn chấn, tôi bước tới nhà thờ tiếp theo.
Điểm dừng chân thứ hai của chúng tôi cũng chính là nhà thờ có cộng đồng tín đồ lớn nhất trong thành phố (và cả quốc gia): nhà thờ của Nữ thần Kisharle, Nữ thần Đất.
[Ừm, đúng là to thật ha?] tôi nhận xét.
Tòa nhà lớn đúng như mong đợi từ nhà thờ lớn nhất trong một thành phố quan trọng, nhưng thiết kế của nó lại khá khiêm tốn và giản dị. Tôi có thể nghe thấy những lời cầu nguyện sốt sắng vang lên từ bên trong, nên lần này tôi quyết định để các linh thú của mình chờ ở ngoài để tránh làm gián đoạn buổi lễ.
Bước vào trong, tôi thấy một ông lão mập mạp với mái tóc trắng, mặc áo choàng nâu đơn giản, đang theo dõi các tín đồ. Nhìn ông ấy khá vui vẻ và hiền hậu. Tôi đoán ông ấy là một linh mục và tiến lại gần để bắt chuyện.
[À, chào ngài! Tôi là...] tôi lên tiếng, rồi giải thích về mục đích quyên góp của mình và mong muốn số tiền đó sẽ được sử dụng để hỗ trợ trại trẻ mồ côi của họ.
Ông lão—mà đúng thật là linh mục—nắm chặt hai tay tôi và liên tục bày tỏ lòng biết ơn. Ông ấy rõ ràng rất xúc động trước hành động này, trong khi tôi lại có chút ngại ngùng khi thấy mọi ánh mắt xung quanh đều đổ dồn về phía mình.
Ông lão dẫn tôi đến một góc của nhà thờ, nơi tôi trao cho ông ba đồng bạch kim. Đến lúc đó, ông ấy vứt bỏ hết vẻ nghiêm trang và ôm chầm lấy tôi, nhưng tôi bằng cách nào đó cũng trốn thoát được mà không gặp quá nhiều khó khăn.
Điểm dừng chân tiếp theo của chúng tôi là nhà thờ của Nữ thần Ruka, Nữ thần Nước. Nhà thờ của Nữ thần Ruka là nhà thờ lớn thứ hai trong thị trấn, được xây bằng đá, trông rất cổ kính nhưng vô cùng vững chắc. Thiết kế mở của nó khiến nó trông giống một ngôi đền cổ điển hơn là những nhà thờ mà tôi đã quen thuộc.
Khi bước vào, tôi để ý thấy một lối đi bên trái dẫn đến một khu vườn, nơi một nhóm trẻ em dường như đang tham gia một buổi học ngoài trời. Một nữ tu đang dạy bọn trẻ môn số học.
“Một khách hàng mua một bao lúa mì với giá năm đồng đồng, và một bao khoai tây với giá ba đồng đồng. Nếu họ trả bằng một đồng bạc, họ sẽ nhận lại bao nhiêu tiền thừa?” nữ tu hỏi, rồi tạm dừng khi lũ trẻ bắt đầu đếm số trên ngón tay một cách hối hả.
Đó là một khung cảnh thực sự đáng yêu, và tôi dừng lại để quan sát một lúc. Nhưng chẳng mấy chốc, một đứa trẻ trong nhóm nhận ra chúng tôi, chỉ tay và hét lên, “Nhìn kìa! Một con sói và một con rồng!”
Nữ tu quay sang nhìn chúng tôi, và ngay lập tức mặt bà ấy tái mét. Bà ấy bắt đầu hoảng loạn, trong khi lũ trẻ thì ngược lại, nhìn Fel, Gon, Dora-chan và Sui với ánh mắt đầy phấn khích.
Tôi bật cười mệt mỏi, rồi quay sang nữ tu. [Không sao đâu! Họ là linh thú của tôi,] tôi gọi với theo, rồi bước vào vườn để nói chuyện với bà ấy. Tôi nhận thấy ánh mắt của lũ trẻ vẫn đang dõi theo mình, vì vậy tôi dừng lại và quay về phía chúng. [Này, chú cần nói chuyện với cô giáo của các cháu một lát. Trong lúc đó, mấy đứa có thể chơi với linh thú của chú được không?] tôi hỏi. Chúng chẳng cần thêm sự khuyến khích nào nữa.
Lũ trẻ hét lên vui sướng rồi chạy như bay về phía nhóm của tôi.
[Khoan đã! Ngươi không định bắt bọn ta trông mấy đứa nhóc này đấy chứ?!] Fel nói qua thần giao cách cảm, mặt co giật vì phẫn nộ.
[Đúng, đúng đấy! Cái này không có trong kế hoạch đâu!] Dora-chan thêm vào, trông cũng kinh hãi chẳng kém gì Fel.
[Cái gì? Chẳng lẽ hai ngươi lại không thể quản lý một lũ nhóc loài người mà không cần động tay động chân à? Sao lại bối rối thế?] Gon hỏi, có vẻ chỉ đơn thuần là khó hiểu về tình huống này.
[Khoan đã, Gon!] tôi hét lên qua thần giao cách cảm. [Ý ông là ‘quản lý’ kiểu gì đấy?! Không được phép làm hại bọn trẻ! Ông có nghe rõ không?!]
[Đó chỉ là một cách nói thôi! Đừng lo, ta sẽ không động đến chúng dù chỉ một móng vuốt.]
Tôi thở phào nhẹ nhõm. [Tốt, vậy thì ổn rồi. Dù sao thì, tôi đi nói chuyện với nữ tu kia đây, mấy người trông bọn trẻ giúp tôi nhé.] Chúc vui vẻ với nhiệm vụ trông trẻ đi nào.
[Chẳng có gì gọi là ‘tốt’ trong chuyện này cả! Ta không phải là bảo mẫu! Agh, đừng có sờ vào ta, lũ nhóc bẩn thỉu này!]
[Ahhh, dừng lại! Đừng có kéo tay ta, nhóc!]
[Chúng leo lên người ta? Mấy đứa nhóc này không sợ rồng à? Khoan đã—ấy da! Đừng kéo cánh của ta!]
[Yaaay! Chơi với mọi người vui quá!]
Ít nhất thì Sui dường như đang tận hưởng khoảng thời gian này. Luôn thật tốt khi thấy bọn trẻ vui vẻ và tràn đầy sức sống.
Sau một lúc, tôi quay lại khu vườn. [Phù! Xong rồi nhé mọi người!] tôi thông báo.
Một bài diễn văn quen thuộc đã dẫn đến việc nữ tu gọi vị mục sư phụ trách đến, và tôi đã trao cho ông ba đồng bạch kim.
Tôi cũng không quên nhấn mạnh rằng tôi muốn số tiền đó được sử dụng cho lợi ích của lũ trẻ, và vị mục sư đã vô cùng cảm động trước cử chỉ này.
Dường như trại trẻ mồ côi thực sự đang thiếu thốn tài chính nghiêm trọng.
Hai người họ giải thích rằng với khẩu phần ăn của bọn trẻ lúc nào cũng đầy đủ như vậy, chỉ riêng việc lo cho chúng ăn no đã là một cuộc chiến liên tục. Họ không thể để lũ trẻ bị đói, vì vậy mục sư trại trẻ buộc phải ưu tiên số lượng hơn là chất lượng.
Họ đã trăn trở về vấn đề này trong một thời gian dài, và họ vui mừng khôn xiết khi nghĩ rằng nhờ khoản quyên góp của tôi, họ có thể cho lũ trẻ ăn ngon thường xuyên hơn. Điều đó thực sự khiến tôi cảm thấy công sức mình bỏ ra là xứng đáng. Tôi luôn nghĩ thức ăn rất quan trọng—ăn nhiều đồ ngon, tinh thần sẽ thoải mái và có động lực hơn để làm những việc mình quan tâm.
Với suy nghĩ đó, tôi đã hoàn thành việc quyên góp và quay trở lại chỗ đám linh thú của mình, những kẻ vẫn đang bị bọn trẻ hành hạ. Fel, Gon và Dora-chan trông kiệt sức hoàn toàn, trong khi Sui thì ngược lại, có vẻ đang vui vẻ hơn bao giờ hết.
[Hãy để nó kết thúc đi...]
[Bệ hạ... xin hãy cứu bọn ta...]
[Ta không chịu nổi nữa rồi...]
[Mấy người này...] tôi thở dài.
Nữ tu, sau khi nhìn thấy vẻ mặt mệt mỏi của họ, liền nhanh chóng tập hợp lũ trẻ lại. Ngay khi được giải thoát khỏi đám nhóc tí hon, đám linh thú lập tức kéo tôi ra khỏi nhà thờ của Nữ thần Ruka.
[Ta kiệt sức rồi,] Gon lên tiếng khi chúng tôi rời đi. [Không ngờ mấy nhóc loài người lại khó đối phó đến vậy...]
[Tốt, cuối cùng ông cũng hiểu ra rồi đấy,] Dora-chan làu bàu. [Bọn trẻ loài người đúng là lũ tiểu quỷ.]
[Đúng vậy, Dora nói không sai,] Fel đồng tình. [Ta thà đối mặt với một con quỷ thật còn hơn để bản thân bị đám nhóc đó hành hạ lần nữa.]
[Ôi trời, có cần làm quá vậy không? Chỉ là mấy đứa trẻ thôi mà, lâu lâu chịu đựng một chút cũng đâu có sao?]
[Sai!] Ba giọng nói đầy giận dữ vang lên.
[Sui chơi vui lắm! Sui muốn chơi với bọn trẻ nữa!] Một giọng nói thứ tư vang lên, vui vẻ hơn hẳn. Fel, Gon và Dora-chan trông còn kiệt quệ hơn khi nhìn thấy Sui nhảy tâng tâng đầy phấn khích phía trước.


0 Bình luận