Tập 12: Gà Rán Karaage và Rồng Cổ Huyền Thoại!
Chương 5-1: Cậu Định Chinh Phục Cả Lục Địa Hay Sao?
0 Bình luận - Độ dài: 3,057 từ - Cập nhật:
[Vậy thì, chúng ta hãy về nhà và làm karaage ngay thôi!]
[Đúng vậy! Đợi lâu thế này chắc chắn sẽ đáng công!]
[Đúng rồi, lâu lắm rồi mới có dịp này- ta thật sự rất mong đợi!]
[Karaage, karaage, yay!]
[Khoan đã, các người!] tôi ngắt lời, [Tôi biết các người rất háo hức, nhưng chúng ta còn rất nhiều việc phải làm trước khi tôi bắt tay vào nấu ăn!]
Vừa cảm thấy cơ thể nhẹ bẫng đi, tôi đã thấy mình bị dịch chuyển đến một căn phòng nhỏ bằng đá. Chân chưa kịp đứng vững, thì mấy đứa linh thú đã í ới bàn chuyện karaage. Đáng tiếc là tôi đâu có vô tư như chúng, còn bao nhiêu việc phải làm sao có thể quên đi dễ dàng như vậy?
Đầu tiên, tôi phải đi đăng ký Gon là linh thú của tôi tại Hội Thám Hiểm. Sau đó, tôi cũng phải tìm một chỗ nghỉ qua đêm, và vì tất cả chúng tôi giờ không còn là bốn thành viên nữa, tôi đang cân nhắc thuê một ngôi nhà lớn hơn so với trước đây.
[Chúng ta phải đến Hội Thám Hiểm trước đã,] tôi nói, giọng dứt khoát.
[Hử? Sao vậy?]
[Vì, Fel, chúng ta phải báo cáo là đã chinh phục hầm ngục! Và chúng ta cũng phải đăng ký Gon là linh thú của tôi.] Tôi nhìn Gon, lão nhìn lại tôi với vẻ mặt kiểu [Cái gì? Ta á?] rõ ràng là lão không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
[À, đúng rồi. Nếu không làm vậy thì chúng ta lại phải giải quyết mớ hỗn độn giống lần trước ta gây ra.]
[Đúng vậy. Thực ra, tôi nghĩ có thể còn ồn ào hơn cả lần trước của ông đấy.]
[Có thể. Dù lão có khiếm khuyết nhưng lão vẫn là một con rồng.]
[Này! Ngươi nói ta khiếm khuyết là sao?!] Gon quát lại, nhưng thú thật tôi cũng hiểu phần nào ý của Fel.
[Đúng vậy, rồng dù nhỏ thế nào cũng khiến người ta khiếp sợ. Ngay cả ta đôi khi cũng bị đối xử như thế,] Dora-chan nói thêm.
[Đúng vậy,] tôi gật đầu đồng tình và liếc nhìn Gon. Thành thật mà nói, lão chẳng có gì dễ thương cả. Lão là một con rồng to lớn, đầy vảy và đáng sợ từ đầu đến chân.
Dĩ nhiên, nhìn Fel thì cũng đáng sợ thật, nhưng bộ lông mềm mại của nó lại khiến vẻ đáng sợ giảm đi phần nào. Còn rồng thì ngược lại, chẳng có điểm nào để gỡ gạc lại cả. Vẻ ngoài của chúng chỉ đơn thuần là... đáng sợ. Dora-chan có lẽ là ngoại lệ vì cậu ấy nhỏ nhắn, lại có màu gần như hồng, nên nhìn cũng dễ thương. Nhưng Gon thì không có màu sắc gì gỡ gạc lại, vảy của lão là một màu xám đen u tối, gần như đen hẳn, và khi phóng lớn thì tôi đoán lão phải cao ít nhất cả chục tầng. Dù lão có thu nhỏ lại, nhưng nó cũng chẳng giúp Gon dễ nhìn hơn.
[Dù sao thì, đừng phí thời gian ở đây. Chúng ta chỉ cần ra ngoài và xem chuyện gì sẽ xảy ra. Gon, cố gắng giữ một phiên bản thu nhỏ nhất có thể ở trong thị trấn nhé? Ông đã đủ đáng sợ chỉ đứng đó rồi, và điều cuối cùng chúng ta muốn là không gây hoảng loạn. À, và đừng có nói chuyện lớn tiếng trong thị trấn, chỉ dùng thần giao cách cảm thôi.]
[Ta biết rồi, cảm ơn. Ta đâu có ngu đến mức đó,] Gon hừ mũi. Tôi chỉ có thể hy vọng vào lời nói của lão, và dẫn nhóm ra khỏi phòng dịch chuyển.
"Hả?! Các người từ đâu ra thế này?!" một nhà thám hiểm kêu lên khi tôi suýt đâm vào anh ta. Anh ta trông khoảng ba mươi tuổi, cơ bắp vạm vỡ, mang dáng vẻ của một nhà thám hiểm dày dặn kinh nghiệm, và phía sau hắn là một nhóm bốn nhà thám hiểm khác.
[Ôi, xin lỗi!] tôi nói, quay lại nhìn vào phòng. [Có vẻ như có mấy người sắp dùng phòng này rồi! Các anh đợi một chút nhé, chúng tôi sẽ để các anh vào sau. Được rồi, các anh vào đi,] tôi nói, quay lại nhìn nhóm nhà thám hiểm, nhưng họ lại đứng bất động.
[Umm, xin chào...?] tôi lên tiếng, hơi lo lắng. Nhìn kỹ, tôi thấy họ đang đổ mồ hôi lạnh, mắt nhìn chằm chằm vào điểm nào đó phía sau tôi. [À, đúng rồi. Mọi chuyện lại xảy ra như thế này,] tôi thở dài.
Như tôi lo sợ, tất cả những vấn đề mà chúng tôi gặp phải với Fel cũng đang xảy ra với Gon. Các nhà thám hiểm có trình độ và kinh nghiệm nhất định dường như có thể nhận ra ngay mức độ nguy hiểm của lão. Còn về những gì tôi có thể làm để giải quyết tình huống này, tôi chỉ có một ý tưởng duy nhất: rút lui thật nhanh trước khi vấn đề trở nên nghiêm trọng hơn! May mắn là việc dịch chuyển từ tầng dưới lên đã đưa chúng tôi đến đúng căn phòng như mọi khi, nên cửa ra rất gần.
[Thay đổi kế hoạch- đi thôi, các cậu! Xin lỗi, đừng ngăn chúng tôi nhé!] tôi nói, cố gắng bỏ qua sự sửng sốt của nhóm nhà thám hiểm khi tôi chen ngang và vội vã ra ngoài. [Chà, lâu rồi tôi không được cảm nhận ánh sáng mặt trời thật sự!] tôi nói, dành một chút thời gian để tận hưởng cảm giác ấm áp và dễ chịu của mặt trời trên làn da.
"Dừng lại!!! Các người mang cái quái gì từ hầm ngục về thế?!"
"Tôi nghĩ Fenrir mới là linh thú duy nhất của cậu! Cái quái gì vậy?!"
.......Khoảnh khắc tự do chỉ kéo dài chưa đầy một giây. Vừa bước ra ngoài, tôi đã bị mũi giáo của lính canh ở cổng hầm ngục chặn lại. Cả hàng thám hiểm đang xếp hàng chờ vào đều nhìn chúng tôi chằm chằm, những người cấp thấp thì sợ hãi đứng im, còn những người hạng trung và cao thì tay đã đặt chắc trên vũ khí, ánh mắt dán chặt vào chúng tôi. Không gian im lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng thở, không khí căng thẳng đến nỗi có thể cắt được bằng dao. À, này, anh lính canh? Làm ơn đừng nói to với mọi người rằng Fel là Fenrir nhé? Tôi biết đó là một bí mật mà ai cũng biết, nhưng đâu phải vì thế mà cứ đem ra nói trước mặt tất cả mọi người!
[À, ừm. Tôi vừa tìm thêm một linh thú. Đúng vậy,] tôi giải thích thẳng thừng, giơ tay lên trời, cố gắng tạo ra một cảm giác không kháng cự.
"Ồ, đùa à!" lính canh hét lên. "Đầu tiên là Fenrir, giờ lại đến rồng?! Cái này là không thể nào!"
Tôi thực sự không biết phải nói gì với anh ta!
[Con người,] tiếng của Gon vang lên từ phía sau tôi. Mọi người lại một lần nữa im bặt, và lời nói của lão lại càng trở nên vang vọng hơn bao giờ hết. [Bệ hạ của ta nói thật. Ta thực sự đã chọn phục tùng và làm linh thú đồng hành của cậu ấy.]
Đột nhiên, hầu hết mọi người hiện diện đều trợn tròn mắt, miệng há hốc.
[Ôi trời, ngươi đúng là đồ ngốc,] Fel thở dài, đưa một chiếc chân lên xoa đầu với vẻ mệt mỏi, rồi nhìn chằm chằm vào Gon. [Ngươi đã quên rằng ngươi không được nói to như vậy, Lão Gon?]
[Hả? Tại sao không được? Chúng ta chưa vào trong thành mà.]
[Đây không phải là vấn đề ở ngoài hay trong thành. Vấn đề là chỉ có một số ít loài mới có thể nói được ngôn ngữ của con người. Khi một trong chúng ta xuất hiện gần một thị trấn, con người ở đó gần như chắc chắn sẽ hoảng loạn.]
[Ồ, điều đó có lý. Được rồi! Từ giờ ta sẽ cố gắng dùng thần giao cách cảm thay vì nói ra tiếng.]
Cố gắng á? Cố gắng á?! Trời ơi, Lão Gon! Tôi biết là chúng ta không ở trong thành, nhưng ông thật sự phải hiểu theo nghĩa đen như vậy à?! Và thôi đi, Fel, nếu ông mắng Gon vì nói to, ông có nghĩ là việc ông nói to trong khi mắng sẽ không hay ho gì không?! Mọi người ở đây đều có thể nghe thấy đấy!
Tôi đặt tay lên đầu và thở dài trong tuyệt vọng. Giống như họ đang diễn một tiết mục hài mà chẳng ai thấy vui cả. Thực sự là tôi bắt đầu cảm thấy thương cho mấy nhà thám hiểm đang sợ chết khiếp kia.
[Wow, hai người đó đúng là ngớ ngẩn,] Dora-chan nói qua thần giao cách cảm.
Đúng là tôi cũng chịu, không thể nói gì hơn.
[Này, chúng ta đi chưa, chủ nhân?] Sui hỏi, khi nhóc chọc vào mắt cá chân tôi bằng một cái xúc tu nhỏ. Đó là lúc tôi thoát khỏi cơn choáng váng và nhận ra là đã đến lúc phải hành động rồi.
Tôi đã có một kế hoạch: việc chạy trốn đã khiến tôi vào tình huống này, và nếu chạy trốn lần nữa, lần này nhanh hơn, hy vọng sẽ giúp tôi thoát khỏi nó. [Vậy, tất cả bọn họ là linh thú của tôi, cảm ơn và tạm biệt!] tôi tuyên bố, rồi lao đi trước khi ai kịp lấy lại bình tĩnh để ngăn tôi.
Tôi gần như nghe thấy một ai đó thì thầm "rồng cổ" với giọng đầy kính nể khi tôi chạy qua, nhưng tôi quyết định giả vờ như mình nghe nhầm.
Những lính canh ở cổng thành cũng bị chôn chân nhìn chúng tôi khi chúng tôi đến gần, nhưng lần này tôi đã hành động trước, hô lên [Không sao đâu! Bọn họ là linh thú của tôi! Mọi thứ đều ổn!] ngay khi chúng tôi đến gần và cứ thế bước vào thành, mà không có chuyện gì xảy ra... cũng gần như vậy thôi.
Tất nhiên, phải đến khi vào trong thành thì thử thách thật sự mới bắt đầu. Thành phố, cuối cùng, có nghĩa là dân thành phố. Cuối cùng, tôi dành cả quãng đường từ cổng thành đến Hội Thám Hiểm mà liên tục hô lên [Bọn họ là linh thú của tôi! Không có gì nguy hiểm đâu! Chỉ là linh thú thôi, mọi thứ điều ổn!] với hết sức bình sinh.
[Thật là mệt mỏi. Và cổ họng tôi sắp tắt tiếng rồi,] tôi càu nhàu khi cuối cùng bước vào Hội Thám Hiểm... và nhìn thấy hội trường bỗng dưng im bặt, không khí ồn ào thường ngày giờ trở nên tĩnh lặng. Ôi trời, lại nữa rồi. [Không sao đâu! Bọn họ là linh thú của tôi!] tôi lại hét lên lần nữa.
Nhưng sự im lặng trong hội vẫn không hề giảm bớt căng thẳng. Tôi có thể dễ dàng nhận ra ai là những nhà thám hiểm hạng cao, qua cách họ đang trừng mắt nhìn tôi, cảnh giác và thực sự sẵn sàng rút vũ khí và hạ tôi nếu tôi có động tĩnh gì đáng ngại.
[Tôi muốn nói chuyện với hội trưởng, cảm ơn.] Tôi cảm thấy hơi có lỗi khi cắt ngang hàng, nhưng chắc mọi người sẽ đồng ý rằng đây là tình huống khẩn cấp.
[Đám con người này hoàn toàn không biết gì nhỉ?. Họ không biết rằng với những vũ khí như thế, họ chẳng thể làm gì được ta cả,] Gon lầm bầm trong tiếng thì thầm, nhìn những nhà thám hiểm sẵn sàng chiến đấu với vẻ thương hại trong mắt.
[Đừng coi thường họ như vậy,] Fel lầm bầm đáp lại. [Mặc dù họ thật đáng thương, nhưng vũ khí mà những con người này mang là những gì tốt nhất mà họ có thể có.]
[Thật sao?]
[Quả thật. Suốt chặng đường vừa qua, ta đã quan sát những 'nhà thám hiểm' này. Đối với chúng, vũ khí không chỉ là công cụ nghề nghiệp, mà còn là ranh giới giữa sự sống và cái chết. Chính vì vậy, chúng sẵn sàng dốc hết tiền bạc để sở hữu những món đồ tốt nhất. Nhìn cách chúng chăm chút cho vũ khí của mình, ta hiểu rằng đó là ưu tiên hàng đầu của chúng.]
[Ồ? Đáng yêu thật! Tiếc là những vũ khí tốt nhất mà chúng có cũng không thể làm ta bị thương, dù cả đám có xông vào tấn công đi nữa. Phải có ít nhất một hoặc hai thanh kiếm ma pháp mới mong đánh bại được ta! Ta cá là ngươi cũng như vậy, đúng không, Fel?]
[Điều đó, ta không thể phủ nhận. Một thanh kiếm làm từ scarletite hay adamantite có thể xuyên thủng lớp da của ta. Tuy nhiên, ta vẫn phải kính trọng cái lòng kiêu hãnh của họ. Dù biết không có cơ hội chiến thắng, họ vẫn đứng vững để cố gắng bảo vệ quê hương mình, mặc cho đó là một hành động vô ích. Có lẽ đó là cách mà một nhà thám hiểm sống.]
[Này, khoan đã. 'Độc ác và đáng sợ'? Nếu ai trong chúng ta trông đáng sợ và độc ác, thì chắc chắn là ngươi đấy!]
[Chắc chắn là ta? Hahaha! Không, ta e rằng bộ dạng của ngươi mới đáng được gọi là như thế.]
[Ngươi muốn gây chuyện à? Ngươi đang làm rất tốt đó!]
[Ta không muốn gây chuyện, nhưng ta sẵn sàng đấu một trận với ngươi!]
Lúc đó, Gon và Fel đang thực sự đối đầu nhau, và lần này, sự tức giận trong tôi cũng bùng lên không kém gì họ. Thú thật, tôi gần như muốn nổ tung, và ai cũng biết lý do!
[Fel? Gon? Các ông đang nói chuyện hơi to rồi đấy.]
[Hả?]
[À.]
Cuối cùng, Fel và Gon cũng nhận thức được xung quanh và quay lại nhìn tôi.
[Và còn chuyện các ông nói ra những gì vậy? Các ông không thể cứ nói tuột ra hết mọi thứ như thế!] tôi la mắng. Nhất là khi cả một Hội Thám Hiểm đang đứng nhìn chằm chằm! Mặt họ tái mét vì lo sợ! Cảnh này cứ như một tấn bi kịch sắp xảy ra vậy! Tôi chẳng thể chịu đựng nổi khi nghe các ông nói, và các ông còn chẳng thèm nhắc đến tôi nữa chứ!]
[Ôi chao—chỉ là thói quen thôi mà!] Gon nói. [Ta vẫn chưa quen với cái chuyện thần giao cách cảm này.]
[Còn ta, ta bị lão già đó lôi kéo, nên mới phải nói to ra ngoài thế này!]
[Này! Đừng có đổ lỗi cho ta, Fel!]
[Ta chỉ nhận những gì đúng thôi, mà rõ ràng là ngươi đã nói to trước rồi.]
Một lần nữa, những tia lửa bắt đầu bay ra khi hai người họ nhìn nhau chằm chằm.
[Thôi im đi cho tôi!] tôi hét lên. [Các ông hứa là không gây ra chuyện phải?! Nhìn Dora-chan và Sui kìa! Cả hai còn hành xử tốt hơn gấp tỷ lần so với các ông đấy!] Thực sự, các ông là người lớn mà! Sao các ông cứ làm xấu mặt chúng tôi quài vậy?
[Các ông giống như mấy đứa trẻ vậy,] Dora-chan nhận xét qua thần giao cách cảm, đang ngồi trên vai tôi để nghỉ ngơi đôi cánh, tay thì ôm đầu tôi để giữ thăng bằng.
[Sui đã im lặng suốt từ nãy đến giờ, thưa chủ nhân! Sui là slime ngoan!] Sui nói, vẫn ngồi yên trong túi của tôi, ngoại trừ khi nhóc dùng một chiếc xúc tu mở nắp túi và thò đầu ra ngoài.
[Nhưng thật sự, các ông phải im lặng đi,] tôi nói. [Cứ tiếp tục như vậy, không có bữa tối cho ai trong hai người đấy!]
[Cái gì?!]
[Nhưng mà—karaage đó!]
Fel và Gon trông rất sửng sốt, nhưng lần này, tôi thật sự quyết định ra tay. [Tôi nghiêm túc đấy! Giữ im lặng, không thì đừng trách!] tôi nói với ánh mắt đầy nghiêm khắc. Fel và Gon không nói gì nữa, chỉ gật đầu đồng ý một cách quyết liệt.
Tôi đã biết rằng việc đưa Gon vào hội thám hiểm sẽ khiến mọi người hoảng sợ, và tôi cũng đã chấp nhận điều đó. Thế nhưng, cuộc đấu khẩu của hai người họ thì vượt quá sức chịu đựng của tôi. Với các nhà thám hiểm đang có mặt và cả tôi nữa – tôi cảm thấy xấu hổ đến nỗi chỉ muốn đào một cái lỗ để chui xuống ngay lập tức. Những người ở đây đều đang cố gắng hết sức, dù biết vũ khí của họ không đủ mạnh để gây tổn thương cho một quái vật huyền thoại, họ vẫn sẵn sàng chiến đấu nếu cần thiết! Vậy mà các linh thú của tôi lại ngang nhiên nói ra tất cả những điều đó một cách công khai! Tôi không thể chịu nổi nữa rồi! Hội trưởng Tristan ơi, mau xuất hiện đi mà!
Cuối cùng, sau một khoảng thời gian chờ đợi khó chịu, lời cầu nguyện của tôi đã được đáp lại và hội trưởng Tristan xuất hiện. "Ôi, Mukohda! Cuối cùng cậu đã về!" ông ta nói, mặt đầy nụ cười. "Thế thì, đi theo tôi nào..."
Hội trưởng Tristan vừa nhìn thấy phía sau tôi thì lập tức ngất xỉu ngay tại chỗ.
[Hội trưởng Tristan?!] tôi thét lên, vừa kịp đỡ ông ta để không làm ông ta ngã đập đầu xuống đất. [Giữ tỉnh lại đi, hội trưởng Tristan! Ông có nghe thấy tôi không?! hội trưởng Tristaaaaan!]
Mình phải làm gì bây giờ đây?!
................


0 Bình luận