• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 12: Gà Rán Karaage và Rồng Cổ Huyền Thoại!

Chương 6-1: Kho Báu Đầy Ắp

2 Bình luận - Độ dài: 3,570 từ - Cập nhật:

Sáng hôm sau, bốn con linh thú tham ăn của tôi đã đánh chén xong bữa sáng, sau đó kéo nhau ra phòng khách nằm ườn ra. Nhìn họ chẳng khác gì một bầy lợn vừa được vỗ béo, lười chảy thây. Vừa mới sáng ra mà chúng đã đòi ăn thịt, nên tôi đành phải làm một đống bát cơm bò minotaur khổng lồ. Lại một lần nữa tôi thấy mình nấu ăn nhanh và thạo hơn hẳn so với trước kia. Chắc là nhờ cái danh hiệu Đầu Bếp Đơn Độc tôi mới nhận được. Nghĩ lại cũng lạ, cứ mỗi lần làm việc nhanh là tôi lại nhớ đến cái danh hiệu ấy, cảm giác hơi khó tả.

Món cơm bò này cũng không cầu kỳ gì mấy, vì tôi chỉ dùng sốt có sẵn. Nhưng lúc thái thịt với hành, tôi mới để ý là kỹ năng dùng dao của mình đã lên tay hẳn. Thật sự mà nói thì cũng khá ấn tượng, dù tôi chẳng thích thú gì khi phải thừa nhận chuyện đó. Đầu Bếp Đơn Độc à... cái danh hiệu này đúng là... có một không hai. Nhưng vì nó mang lại lợi ích rõ ràng nên tôi quyết định cứ chấp nhận và nhìn vào mặt tốt của nó thôi.

[Haizz, tự dưng thấy chán hẳn.] Tôi thở dài. [Thôi thì dọn dẹp đống chiến lợi phẩm cho khuây khỏa vậy.]

Tôi mở ItemBox và bắt đầu lấy ra mấy món đồ đã lượm được trong hầm ngục.

[Rồi, một miếng da zlatorog, một móng guốc, một viên ma thạch... À, suýt quên là mình còn một miếng da nữa.]

Tính ra tôi có ba miếng da zlatorog, mỗi miếng đều quý đến mức bán đi cũng khó. Thật xui xẻo là tôi không có cách nào khác để dùng chúng. Hội trưởng Tristan có nói, mấy thứ này đắt đỏ đến nỗi Hội Thám Hiểm cũng không dám đụng vào.

Chắc tốt nhất là đem tặng cho một vị vua nào đó?

Nếu đã thế, tôi có thể gửi một miếng cho Quốc vương Erman và một miếng cho Quốc vương Leonhardt. Hai vương quốc này giờ là nơi nhóm tôi hoạt động thường xuyên, nên làm thân với họ cũng không phải là ý tồi. Dù sao thì họ cũng đã giúp đỡ tôi khá nhiều.

Nhưng mà, tặng cùng một món quà cho cả hai vị vua thì có bất lịch sự không nhỉ? Chắc phải hỏi hội trưởng Tristan xem sao.

[Thôi nào, đừng để mấy chuyện này làm mất thời gian, không thì dọn dẹp cả ngày không xong mất! Giờ xem nào... Mấy quả việt quất tím này thì cứ để lại ăn, không cần liệt kê. Tiếp theo là đống đá ma pháp của kền kền độc... Ôi trời, nhiều thật đấy! Một, hai, ba, bốn, năm...]

…………

[Cuối cùng thì cũng xong!]

Lần này tôi chỉ nhặt mấy món đồ có giá trị thôi, nên việc sắp xếp cũng nhanh hơn nhiều so với chuyến đầu tiên. Dù vậy, tôi vẫn làm từ từ, vừa uống cà phê vừa tận hưởng cảm giác thảnh thơi. Tôi còn tranh thủ làm cả bữa trưa cho bọn nhóc nữa, thế là cũng hết gần cả ngày chỉ để dọn dẹp đồ. Fel, Gon, Dora-chan và Sui ăn xong thì lại kéo nhau vào phòng khách ngủ trưa.

Còn về chiến lợi phẩm, đây là danh sách những thứ lượm được từ tầng 40 đến tầng 47:

- Da zlatorog x1, móng guốc zlatorog x2, đá ma pháp zlatorog (cực lớn) x1 

- Đá ma pháp kền kền độc (cực nhỏ) x117 

- Nọc bọ cạp cát khổng lồ x32, đá ma pháp bọ cạp cát khổng lồ (trung bình) x14 

- Răng giun cát x39, đá ma pháp giun cát (lớn) x18 

- Da mãng xà tử thần x48, túi nọc mãng xà tử thần x28, đá ma pháp mãng xà tử thần (lớn) x22 

- Đá ma pháp golem cát (trung bình) x11 

- Da apep x1, túi nọc apep x3, đá ma pháp apep (cực lớn) x1 

- Da ammut x1, rương kho báu của ammut x1 (chứa một viên kim cương lam cực lớn), đá ma pháp ammut (khổng lồ) x1 

- Da thỏ sừng tuyết khổng lồ x88, sừng thỏ sừng tuyết khổng lồ x52, đá ma pháp thỏ sừng tuyết khổng lồ (cực nhỏ) x12 

- Mỏ chim cu tuyết x66, lông chim cu tuyết x24 

- Gạc tuần lộc tuyết x6, da tuần lộc tuyết x10, đá ma pháp tuần lộc tuyết (nhỏ) x13 

- Da báo tuyết x8, đá ma pháp báo tuyết (trung bình) x8 

- Da hổ tuyết khổng lồ x5, nanh hổ tuyết khổng lồ x4, đá ma pháp hổ tuyết khổng lồ (lớn) x6 

- Đá ma pháp Yeti (cực lớn) x1, rương kho báu của Yeti đầu đàn x1, Áo choàng của Yeti x1 

- Da rồng băng x1, nhãn cầu rồng băng x1, gan rồng băng x1, nanh rồng băng x1, đá ma pháp rồng băng (khổng lồ) x1 

- Da rồng đen x1, vuốt rồng đen x1, xương nguyền rồng đen x1, đá ma pháp rồng đen (khổng lồ) x1

Và rồi còn có cả kho báu của Gon: 

Thỏi vàng x132, hồng ngọc (lớn) x18, lam ngọc (lớn) x15, kim cương (lớn) x16, lục bảo (lớn) x13, opal (lớn) x20, thạch anh tím (lớn) x21, aquamarine (lớn) x19, nhẫn kim cương x4, trâm cài kim cương x5, vòng cổ kim cương x3, vương miện kim cương x2, nhẫn lam ngọc x3, vòng cổ lam ngọc x2, vòng tay lam ngọc x3, hoa tai lam ngọc x3, vương miện lam ngọc x1, nhẫn hồng ngọc x1, vòng cổ hồng ngọc x3, trâm cài hồng ngọc x1, hoa tai hồng ngọc x2, nhẫn lục bảo x3, vòng cổ lục bảo x1, vương miện lục bảo x1, hoa tai lục bảo x2, trâm cài lục bảo x2, trâm cài opal x6, vòng tay peridot x2, hoa tai peridot x3, vương miện aquamarine x3, trâm cài alexandrite x1, vòng cổ tanzanite x1, Nhẫn Kháng Độc  x2, Vòng Cổ Kháng Độc  x1, Nhẫn Bảo Hộ x2, Vòng Cổ Bảo Hộ  x1, Nhẫn Phục Hồi Ma Lực  x2, Nhẫn Gió Lốc  x3, Nhẫn Hỏa Ngục x2, túi ma pháp (cỡ trung) x2, túi ma pháp (cỡ lớn) x1, v.v. 

Gon tích lũy được một đống chiến lợi phẩm khổng lồ – đến mức có người còn bảo là quá lố – trong suốt mấy thế kỷ ngủ không liên tục của lão. Tất cả đá quý trong kho báu của lão đều là loại cỡ lớn, có món trang sức còn đính thêm những viên ngọc to hơn, trong khi một vài món khác lại được chạm khắc cực kỳ tinh xảo. Đấy là tôi mới nhìn sơ qua thôi, chứ còn cả đống trang sức đơn giản hơn mà tôi còn chẳng thèm liệt kê. Tôi tự hỏi không biết trong suốt hai trăm năm qua Gon đã tiêu diệt bao nhiêu con rồng đen nữa. Khi tổng hợp danh sách, tôi thậm chí còn thấy hơi tội nghiệp cho chúng.

Thôi thì dù sao, việc kiểm kê cũng xong xuôi rồi! Ngày mai tôi sẽ ghé qua Hội Thám Hiểm như đã hứa, nhưng không biết lần này họ sẽ mua được bao nhiêu. Về mấy thanh kiếm ma pháp thì tôi vẫn quyết định cất đi, không dùng đến, nên chúng không có trong danh sách đưa cho hội trưởng Tristan. Mấy thứ đó không phải là thứ dễ dàng khoe ra trước mặt người khác.

.............

“Đúng là một vinh dự khi được giao dịch với cậu! Tôi không biết nói lời cảm ơn như thế nào cho đủ!” Hội trưởng Tristan hào hứng nói khi chúng tôi hoàn tất giao dịch.

Ngày hôm sau, theo như đã hẹn, chúng tôi tới Hội Thám Hiểm và lại một lần nữa được dẫn vào kho chứa, vì đám linh thú của tôi quá to. Lần này, việc bán chiến lợi phẩm diễn ra khá thuận lợi. Có vẻ như sau khi chứng kiến quy mô khủng của chuyến thám hiểm lần trước, hội trưởng Tristan đã chuẩn bị một khoản tiền kha khá. Ông ấy trả tiền mặt với nụ cười tươi rói và tỏ ra cực kỳ hài lòng với mấy món hàng đã mua, dù vẫn không giấu được sự sợ hãi khi đối mặt với Gon.

“Cậu thật là một người đặc biệt, tôi phải nói vậy. Tôi chưa từng thấy ai mang về chiến lợi phẩm khủng thế này.” Hội phó Bartolomeo bình luận khi cuộc giao dịch kết thúc. Có vẻ như hội trưởng Tristan đã nhờ anh ta ngồi cùng, chắc vì ông ấy sợ Gon quá nên không dám ở chung phòng một mình với con rồng.

[À... tôi chỉ có chút hỏa lực dư thừa thôi mà.] Tôi đáp một cách lúng túng. [Với lại, phần lớn số trang sức mà các ông mua thực ra không phải do tôi nhặt được đâu, mà là kho báu của Gon. À, đó là con rồng cổ đại kia đấy.]

[Đám rồng đen ngu ngốc đó cứ làm loạn khi ta đang ngủ,] Gon nói. Vì trong phòng chỉ có hội trưởng Tristan và hội phó Bartolomeo, tôi cho phép lão nói chuyện. [Ta chẳng thèm đếm đã nghiền nát bao nhiêu con nữa! Toàn một lũ bò sát não rỗng. Nhưng nhờ thế mà ta cũng chẳng thiếu thức ăn, nên nói chung cũng không tệ lắm.]

Gon giải thích rằng lão đã ăn phần thịt rồng đen còn sót lại, còn da, răng nanh và những thứ khác thì vứt đi. Bất cứ món nào nằm trong rương kho báu hoặc trông có vẻ lấp lánh thì lão tiện tay cất vào hang. Tuy nhiên, lão cũng không thu thập mọi lúc mà chỉ làm khi có hứng. Nghĩ đến việc Gon vẫn tích lũy được một kho báu khổng lồ như vậy dù chẳng thèm lượm hết chiến lợi phẩm, tôi không thể tưởng tượng nổi lão đã giết bao nhiêu con rồng đen trong suốt hai trăm năm qua.

Vẻ mặt của hội trưởng Tristan và hội phó Bartolomeo đơ ra khi nghe Gon nói.

“Dù sao đi nữa,” Hội trưởng Tristan nói, “tất cả những gì cậu mang đến đều có chất lượng tuyệt vời, và chúng tôi vô cùng biết ơn!”

Nói thật, tôi cũng rất biết ơn ông ấy. Lần này, hội trưởng Tristan đã mua một lượng lớn vật phẩm mà tôi mang tới, chủ yếu là đá quý và trang sức. Tôi vốn không hứng thú với mấy thứ đó, nên giữ lại cũng chỉ phí thôi.

Ông ấy cũng mua hết đá ma pháp cỡ lớn và nhỏ hơn, cùng với tất cả da của thỏ sừng tuyết khổng lồ, tuần lộc tuyết và hổ tuyết khổng lồ. Ông ấy vui vẻ giải thích rằng việc thu được da của những loài chỉ sống ở vùng băng giá là vô cùng hiếm.

Sau một hồi suy nghĩ, ông ấy quyết định mua luôn cả nhãn cầu rồng băng. Ông ấy cũng rất muốn mua gan rồng băng, lẩm bẩm mãi về việc sẽ rất lãng phí nếu bỏ qua nó, nhưng chỉ cần một câu nhắc nhở về ngân sách từ hội phó Bartolomeo là ông ấy lập tức bỏ cuộc. Khi nhìn thấy danh sách vật phẩm, ông đã cực kỳ hào hứng và khăng khăng rằng ông ta phải có chúng - dường như vật liệu rồng hiếm đến mức ông ta sẽ không bao giờ có cơ hội nào khác.

Sau đó, ông chuyển sang xem xét đá quý và trang sức, quyết định mua toàn bộ thỏi vàng và các loại đá quý cỡ lớn. Ông ấy cũng mua hết túi ma pháp và một số trang sức nhỏ, ít giá trị hơn. Ông rất muốn lấy cả những món tinh xảo hơn, được nạm đầy đá quý, chưa kể đến mấy món trang bị ma pháp, nhưng có vẻ túi tiền của ông ấy không đủ sâu để vung tay quá trán.

Trong tất cả những thứ tôi mang đến, thứ mà hội trưởng Tristan tiếc nuối nhất khi phải bỏ qua là một vật phẩm đặc biệt.

“Đẹp quá,” ông ấy thở dài. “Tôi chưa từng thấy thứ gì lấp lánh như vậy!”

Món đồ đã khiến hội trưởng Tristan mê mẩn chính là viên kim cương lam mà con ammut ở tầng bốn mươi tư đã đánh rơi. Tôi có cảm giác đó là loại đá quý có thể gây ra nhiều rắc rối hơn là lợi ích, và tôi đã hy vọng ông ta sẽ mua lại ngay. Tuy nhiên, vì kim cương loại này cực kỳ hiếm và viên này lại to khủng khiếp, ông ta miễn cưỡng giải thích rằng mình không thể mua nó. Nó cũng giống như tấm da zlatorog vậy. Về lý thuyết, ông ta có đủ tiền để mua, nhưng nếu mua thì ông ta sẽ không thể mua phần lớn những món hàng khác mà ông ta muốn.

“Vì các vị thần, làm ơn hãy bỏ qua nó đi! Cậu không thấy Mukohda phát chán rồi sao?” Hội phó Bartolomeo cáu kỉnh nói.

Hội trưởng Tristan giật mình, sau đó miễn cưỡng trả viên kim cương lam lại cho tôi. “Ôi, tôi xin lỗi! Chỉ là nó quá tuyệt vời, tôi không thể rời mắt khỏi nó,” ông ta phân trần.

Tôi cẩn thận đặt viên kim cương trở lại hộp, sau đó cất nó vào ItemBox. Hội trưởng Tristan dõi theo từng cử động của tôi, ánh mắt tiếc nuối của ông ta khiến tôi tin rằng lời mô tả về việc có người sẵn sàng phá hủy cả một quốc gia để có được nó có lẽ không phải là nói quá. Tôi thực sự, thực sự muốn thoát khỏi thứ này càng sớm càng tốt.

Dù sao đi nữa, hai người họ đã nhanh chóng chuẩn bị tiền thanh toán cho tôi. “Vậy thì, tổng số tiền hôm nay là năm mươi lăm nghìn đồng vàng. Chúng tôi đã chuẩn bị khoản thanh toán của cậu bằng bạch kim như lần trước!” Hội trưởng Tristan nói khi đặt ba túi tiền nặng trịch lên bàn với một tiếng thịch lớn. “Tôi phải nói rằng, tôi rất hài lòng với thương vụ này! Cậu đã mang đến cho chúng tôi rất nhiều hàng hóa, và tất cả đều có chất lượng tuyệt vời! Tôi không thể nào vui hơn được nữa! Cứ tự nhiên kiểm tra lại khoản thanh toán của mình đi.” Ông ta nói với nụ cười rạng rỡ.

Tôi đã biết trước mình sẽ nhận được bao nhiêu sau khi hội trưởng Tristan chọn xong các món hàng, nhưng khi tận mắt thấy số tiền đó chất đống trước mặt, tôi vẫn không khỏi kinh ngạc. Tôi nuốt khan, sau đó cẩn thận đếm số đồng bạch kim.

Cuối cùng, tôi đếm xong. [Đúng năm trăm năm mươi đồng bạch kim.]

“Thật vinh dự khi được giao dịch với cậu, cậu Mukohda!” Hội trưởng Tristan vui vẻ nói. “Tôi tin chắc rằng tất cả món hàng mà cậu cung cấp sẽ được bán sạch trong vòng một ngày sau khi chúng tôi trưng bày chúng! Bwahaha! Và tất nhiên, việc được tận mắt nhìn thấy những báu vật vô giá mà cậu thu thập cũng rất thú vị... à không, rất bổ ích!”

Hội phó Bartolomeo đảo mắt. “Làm ơn đừng cười như một kẻ điên nữa. Dù tôi phải thừa nhận, được chứng kiến những kho báu này là một cơ hội hiếm có. Tôi từng là một nhà thám hiểm hạng A, nhưng chưa bao giờ thấy những loại vật phẩm như thế này. Đây đúng là một trải nghiệm đáng nhớ.”

[Được rồi, tôi đoán vậy? Mừng cho hai người. À khoan, đây có lẽ là cơ hội tuyệt vời để hỏi về mấy món quà! Được nghe ý kiến của cả hội phó Bartolomeo lẫn hội trưởng Tristan chắc chắn sẽ có ích, nên tôi trình bày ý định tặng quà cho hai quốc vương Erman và Leonhardt.]

[Chuyện đó không có gì rắc rối với tôi cả, và tôi nghĩ rằng thể hiện chút thiện chí thế này có thể giúp họ đối xử dễ dàng hơn với tôi trong tương lai,] tôi giải thích.

“Ừm, chuyện đó nghe có lý,” Hội trưởng Tristan gật gù.

“Đúng thế,” Hội phó Bartolomeo cũng đồng tình.

Tôi nói rằng mình dựa vào kinh nghiệm trước đây, vì sau khi tôi gửi quà cho quốc vương Leonhardt, ông ta đã tạo rất nhiều điều kiện thuận lợi để tôi tận hưởng thời gian ở đất nước ông mà không bị ai quấy rầy. [Vậy nên, tôi muốn hỏi hai người xem có đề xuất gì không. Tôi có ba tấm da zlatorog và định gửi mỗi vị một tấm, nhưng rồi tôi nhận ra tặng hai món quà giống nhau có thể bị coi là thiếu tinh tế.]

“Đúng vậy, tôi khuyên cậu không nên làm thế,” Hội trưởng Tristan lập tức xác nhận. Ông ta giải thích rằng các vị vua về bản chất là những người đứng đầu của giới thượng lưu, và giống như bất kỳ quý tộc nào khác, họ rất coi trọng sự độc nhất của những món hàng đắt tiền mà họ sở hữu.

[Hiểu rồi,] tôi nói. [Vậy hai người nghĩ sao về cách này? Tôi sẽ gửi cho quốc vương Erman một chiếc sừng zlatorog cùng ba chiếc nhẫn—một nhẫn kim cương, một nhẫn hồng ngọc, và một nhẫn lam ngọc. Còn quốc vương Leonhardt sẽ nhận một tấm da zlatorog, một vòng cổ kim cương và một vòng cổ hồng ngọc. Như vậy có ổn không?] Tôi nghĩ cách này sẽ tránh việc họ cảm thấy món quà của mình kém giá trị hơn người kia. Về số lượng thì quốc vương Erman nhận nhiều trang sức hơn, nhưng vòng cổ có đính nhiều đá quý hơn nhẫn, nên tổng giá trị vẫn cân bằng.

“Sừng zlatorog và tấm da là lựa chọn tuyệt vời,” Hội trưởng Tristan nhận xét, “nhưng tôi khuyên cậu nên cân nhắc lại bộ trang sức. Thực tế, hoàng hậu sẽ là người dùng chúng, vậy nên tôi nghĩ chọn một bộ trang sức đồng bộ sẽ hợp lý hơn—ví dụ như một nhẫn, một vòng cổ và một đôi bông tai, tất cả đều nạm kim cương chẳng hạn.”

À, điều này cũng hợp lý. Đúng là dù có ba chiếc nhẫn thì đa phần người ta cũng chỉ đeo một cái, nhưng nếu có đủ nhẫn, vòng cổ và bông tai, hoàng hậu có thể đeo cả bộ cùng lúc và gây ấn tượng mạnh tại các sự kiện giao thiệp.

“Dĩ nhiên,” Hội trưởng Tristan tiếp tục, “ tất cả những món mà cậu định tặng đều là báu vật đặc biệt. Tôi chắc chắn rằng chúng sẽ gây được sự chú ý lớn trong giới quý tộc, và hoàng hậu của cả hai vương quốc sẽ rất hài lòng với bất cứ món nào mà cậu gửi tặng.”

Ừ, chuyện đó cũng hợp lý. Tôi biết rằng trong nhiều gia đình, người vợ mới là người có tiếng nói quyết định, nên tôi nghĩ rằng lấy lòng các hoàng hậu một chút cũng không phải ý tồi, và có vẻ như tôi đã không sai.

“Tôi cũng có một ý kiến cho cậu đây,” Hội phó Bartolomeo lên tiếng. “Tôi nghĩ cậu nên gửi cho quốc vương Leonhardt một vòng cổ kim cương thay vì hồng ngọc. Cậu từng nói là đã tặng ông ấy một mặt dây chuyền hồng ngọc rồi đúng không? Vậy thì tôi cá rằng ông ấy sẽ thích một thứ mới hơn là một món quà gần như y hệt nhau.”

Ồ, đúng là có lý! Tôi thật sự ấn tượng vì ông ta đã suy nghĩ kỹ càng đến vậy. Tôi chưa từng nghĩ rằng một mặt dây chuyền và một vòng cổ có thể bị xem là cùng một loại quà tặng, nhưng khi nghe ông ta phân tích như vậy, tôi thấy ông ta hoàn toàn đúng.

[Hmm, vậy thì...] tôi nói, rồi tiếp tục thử đề xuất nhiều cách kết hợp quà khác nhau. Với sự giúp đỡ của hội trưởng Tristan và hội phó Bartolomeo, cuối cùng tôi cũng đi đến quyết định cuối cùng. Tôi sẽ gửi cho quốc vương Erman một chiếc sừng zlatorog cùng một bộ trang sức lam ngọc gồm nhẫn, vòng cổ và bông tai, còn quốc vương Leonhardt sẽ nhận một tấm da zlatorog cùng một bộ trang sức lục bảo gồm nhẫn, vòng cổ và trâm cài áo. Hội trưởng Tristan đồng ý giữ các món quà dành cho quốc vương Erman và sẽ chuyển giúp tôi sớm nhất có thể.

Giải quyết xong vấn đề này khiến tôi cảm thấy nhẹ nhõm hẳn, và tôi cảm ơn hai người họ thật lòng. Sau đó, khi đã làm xong mọi thứ cần làm, tôi rời khỏi Hội Thám Hiểm.

...............

Bình luận (2)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

2 Bình luận

Vua mấy nc anh đi qua ko cần làm j cx đc tặng quà
Xem thêm
4 con pet ngủ dậy, ăn sáng, đi ngủ tiếp, dậy ăn trưa, rồi lại ngủ trưa tiếp 😂 đây là nuôi heo chứ nuôi ma thú gì nữa 😂
Xem thêm