• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 12: Gà Rán Karaage và Rồng Cổ Huyền Thoại!

Chương 5-2

1 Bình luận - Độ dài: 3,519 từ - Cập nhật:

Trong lúc tôi hoảng loạn không biết làm sao để xử lý cơn ngất xỉu đột ngột của hội trưởng Tristan, một người đàn ông bước đến gần tôi. Anh ta cơ bắp vạm vỡ nhưng không quá mức, và có một chút râu mọc đủ để tạo vẻ trưởng thành, điển trai.

"Vậy cậu là Mukohda?" người đàn ông nói. " Tôi là phó hội trưởng chi nhánh này, Bartolomeo. Rất vui được gặp cậu. Hội trưởng Tristan đã kể về cậu nhiều rồi, nhưng thật sự... Cậu mang cái thứ này vào hội thám hiểm á?! Hội trưởng của chúng tôi chưa quen với kiểu này đâu, chẳng trách ông ấy ngất xỉu."

Phó hội Bartolomeo quay sang vài nhân viên gần đó và bắt đầu ra lệnh. "Này, hai người! Đưa hội trưởng Tristan lên tầng hai, cho ông ta lên giường nghỉ ngơi đi."

Các nhân viên của hội thám hiểm nhanh chóng đến, đưa hội trưởng Tristan khỏi tay tôi và mang ông ấy đi.

"Được rồi, giờ đến lượt các cậu," Hội phó Bartolomeo nói, quay lại nhìn về phía tôi. "Đi theo tôi." Anh ta đi trước, và chúng tôi nối gót theo sau.

Chúng tôi nhanh chóng đến một địa điểm quen thuộc: kho hàng của hội thám hiểm.

Cũng tại cái nết hay thu hút sự chú ý của Fel, mà trước đây, chúng tôi đã dành không ít thời gian ở kho hàng của các chi nhánh hội thám hiểm. Và lần này, có thêm cả Gon, tình hình cũng chẳng khác gì. Mà nói thật, tôi cũng không phàn nàn gì. Có không gian rộng rãi để nói chuyện cũng dễ dàng hơn. Cứ như các kho hàng đều được đúc ra từ một khuôn vậy. Nơi nào cũng rộng rãi và chất đầy những vật phẩm mà hội thám hiểm đã thu mua.

Hội phó Bartolomeo hẳn là đã dọn dẹp kho hàng trước đó, bởi khi chúng tôi đến, cả kho chỉ còn trơ trọi. Anh ta không vòng vo, vừa bước vào đã đi thẳng vào vấn đề.

"Vậy, sao cậu lại mang cái thứ đó vào đây luôn à?" anh ta hỏi. "Nó là rồng cổ đúng không? Tôi tưởng chúng phải lớn hơn thế này, nhưng vẫn không thể nhầm được."

Hội phó Bartolomeo đã nhận ra thân phận thật của Gon ngay lập tức. Tôi cũng chẳng ngạc nhiên, nhìn dáng vẻ của anh ta và chức phó hội trưởng thì thừa sức đoán được anh ta từng là một nhà thám hiểm cấp cao.

Khoan đã, anh ta thật sự hỏi tôi tại sao lại mang Gon vào đây ư? Tôi đã hét lên về chuyện này suốt nãy giờ rồi mà! [Ờ, nó đúng như tôi đã nói,] tôi giải thích. [Mới đây thôi, lão ấy đã trở thành linh thú của tôi... À, và vâng, lão ấy là một con rồng cổ, bình thường thì to lớn hơn thế này rất nhiều. Lão ấy khổng lồ đến mức tôi còn không dám tin vào mắt mình khi thấy lão trong hầm ngục! Vì quá to lớn, lão đã thu nhỏ lại trước khi chúng tôi rời đi. Tôi đoán đó là một khả năng của loài rồng cổ.]

"Ừ. Được rồi," Phó hội Bartolomeo gật đầu, sau đó anh ta thở dài. "Nghe đây, Mukohda, tôi sẽ không để cậu đùa giỡn nữa đâu. Rồng cổ chỉ là thứ trong truyền thuyết, chẳng có con rồng nào lại trở thành linh thú của ai được cả. Tôi không biết tại sao nó lại hiền lành như vậy, nhưng tôi chắc chắn đây không phải lý do."

[Tôi không biết phải nói sao nữa,] tôi nói, ngượng ngùng nhún vai. Tôi nói thật mà! Tôi còn biết làm gì hơn bây giờ?

[Ngươi!] Gon gầm lên. [Đủ rồi, đừng có hỏi thêm nữa. Cậu ấy nói đúng sự thật mà - ta thực sự là linh thú của cậu ấy. Hơn nữa, nếu ngươi định phán xét dựa trên những truyền thuyết ngớ ngẩn của ngươi, vậy thì chẳng phải ngươi cũng nên nói điều tương tự về Fel, Fenrir kia sao?]

Nghe thấy giọng nói của Gon, đôi mắt của hội phó Bartolomeo mở to. Anh ta gật đầu lẩm bẩm, "Ra là rồng cổ thật sự nói được tiếng người." Sau đó, anh ta quay sang Fel, "Vậy tôi đoán Fenrir cũng làm được điều tương tự, đúng không?"

[Đương nhiên,] Fel đáp. [Nói ngôn ngữ của loài người đối với ta chỉ là chuyện vặt. Hơn nữa, ta thực sự là linh thú của cậu ấy, không có gì sai cả. Ta đã được đăng ký chính thức là vậy bởi chính hội thám hiểm của ngươi.]

"Thôi đi, đừng làm tôi điên lên nữa," Hội phó Bartolomeo lầm bầm, giọng đầy bực dọc. "Tin tôi đi, cậu không tưởng tượng nổi đám mạo hiểm giả cấp cao ở Erman đã sôi máu như thế nào khi nghe tin một chi nhánh của chúng ta lại chấp nhận cho một con Fenrir làm linh thú."

Đây không phải là lần đầu tiên một quốc gia chọn chính sách không can thiệp, nhưng đây lại là bằng chứng rõ ràng nhất cho thấy Vương quốc Erman đã quyết định làm vậy. Hội phó Bartolomeo giải thích rằng một bức thư đã được chính Vua Leonhardt gửi đến, nội dung có thể tóm gọn lại là: "Cứ thử mà ép buộc Fenrir theo ý các người đi, nếu các người chấp nhận cả đất nước này bị xóa sổ chỉ sau một đêm thì cứ làm." Ông ta cũng nói thêm, chính sách chính thức của Vua Leonhardt đối với Fel là vì việc chiến đấu với ông ta là vô nghĩa, nên tốt nhất hãy cứ để ông ta tự do. Hy vọng rằng làm vậy thì ông ta sẽ ở lại đất nước và giúp giải quyết một vài vấn đề nào đó. Cuối cùng, hội phó Bartolomeo nhấn mạnh rằng nếu Erman lỡ chọc giận một Fenrir, họ đừng mong Vua Leonhardt sẽ đứng ra can thiệp.

"Cũng may, bức thư đó đã làm cho các vị hoàng gia và quý tộc của chúng tôi bình tĩnh lại đôi chút," Hội phó Bartolomeo nói, giọng đầy vẻ nhẹ nhõm. "Ngay cả họ cũng không đủ ngu ngốc để nghĩ rằng mình có thể biến một Fenrir thành kẻ thù mà vẫn sống sót, hay thiếu trách nhiệm đến mức mạo hiểm kéo cả quốc gia chìm xuống đáy vì một hành động nông nổi như vậy."

Và thế là, Vương quốc Erman đã quyết định noi theo gương Vương quốc Leonhardt và áp dụng chính sách để tôi tự do đi lại.

"Rồi sau khi mọi chuyện đã bắt đầu lắng xuống, cậu lại phải đi làm cái trò như thế này!"

[À, ừm, tôi xin lỗi,] tôi ngượng ngùng nói, dù trong lòng thầm phản đối: Rõ ràng tôi đâu có ép Gon hay Fel làm linh thú của mình đâu cơ chứ.

"Và này, tôi phải làm rõ chuyện này... Cậu có kế hoạch chinh phục lục địa này không?" Hội phó Bartolomeo hỏi với vẻ mặt nghiêm túc đến mức khiến tôi không khỏi co rúm lại.

[Hả? Tôi định làm gì?! Tất nhiên là không! Đừng có nói những chuyện như vậy!] tôi hét lên. Tôi đã có một ngôi nhà rất ấm cúng ở Karelina rồi, và tôi hoàn toàn hài lòng với cuộc sống thư giãn ở đó, thi thoảng đi thám hiểm một chút, và trên hết là thưởng thức những món ăn ngon.

Chỉ nghĩ đến việc tôi đi chinh phục cái gì đó đã là chuyện đáng cười, và tôi đã giải thích điều đó cho hội phó Bartolomeo một cách chi tiết.

"Được rồi, được rồi!" anh ta nói. "Nếu cậu muốn đi chinh phục gì đó, thì hiện giờ chẳng ai có thể ngăn cản cậu được đâu. Không có quốc gia nào có thể đối đầu với một Fenrir và một con rồng cổ cùng lúc đâu! A ha ha ha ha!"

[Xin đấy, hội phó Bartolomeo,] tôi thở dài. Sao anh ta cứ phải nói mấy chuyện đó mãi thế? Tôi vừa mới bảo anh ta là tôi không quan tâm đến những chuyện đó mà!

[Đủ rồi cái trò trêu chọc của ngươi,] Fel nói, giọng mang theo sự lạnh lùng. [Chừng nào quốc gia của ngươi không can thiệp vào chuyện của bọn ta, thì ta cũng sẽ không can thiệp vào chuyện của các ngươi. Ta chẳng có gì phàn nàn về tình trạng hiện tại. Tuy nhiên... nếu các ngươi làm tổn hại bất kỳ ai trong bọn ta, dù chỉ một chút, ta sẽ phải thay đổi lại quan điểm của mình đấy.]

[Và ta cũng thế,] Gon nói. [Ta sẽ không làm gì nếu không có lệnh của bệ hạ. Dĩ nhiên, nếu các ngươi làm hại cậu ấy, ta có thể sẽ tự tay giải quyết vấn đề.]

"Ugh," Hội phó Bartolomeo rên rỉ. Rõ ràng là sức ép từ ánh nhìn của Fel và Gon đã quá lớn khiến anh ta không chịu nổi.

[Fel, Gon,] tôi nói với giọng hơi nghiêm khắc. Tôi không thể chịu đựng cảnh Bartolomeo vặn vẹo như vậy nữa.

"Phù... Có vẻ như cậu đã quản họ khá chặt, phải không?" Hội phó Bartolomeo nói khi Fel và Gon lùi lại. "Được rồi, tôi sẽ tin cậu một chút. Nhưng làm ơn – và tôi thật lòng xin cậu, đừng gây ra rắc rối nữa."

Tôi chỉ có thể mỉm cười ngượng nghịu đáp lại.

[Hừm! Sui cũng ở đây đó!] Sui hừ nói.

[Đúng không? Ta không nói là ta đáng sợ như hai người kia, nhưng ta cũng mạnh theo cách riêng của mình mà!] Dora-chan đồng tình. Cả hai vẻ không vui chút nào khi thấy Fel và Gon được tôn vinh.

[Tin tôi đi, các cậu, tôi hiểu rõ điều đó hơn ai hết mà,] tôi trả lời qua thần giao cách cảm, vỗ nhẹ vào lưng của từng người.

Tôi đưa thẻ hội thám hiểm của mình cho hội phó Bartolomeo, và may mắn thay, anh ta đã đăng ký Gon là linh thú của tôi mà không gặp nhiều rắc rối. Sau đó, anh ta chuyển chủ đề sang một vấn đề hiển nhiên tiếp theo.

"Vậy, với những linh thú như vậy, chắc chắn cậu đã chinh phục xong hầm ngục của chúng tôi rồi đúng không? Để tôi đoán xem – con rồng cổ là boss của tầng cuối cùng phải không?"

Anh ta nói cũng không hẳn là sai, nhưng về mặt cơ chế của hầm ngục thì lại không đúng. Tôi kể cho phó hội Bartolomeo nghe chuyện chúng tôi vượt qua hầm ngục như thế nào, rồi đụng độ một con hắc long - trùm cuối của tầng đó, và vô tình chạm mặt Gon. Hay nói đúng hơn, chúng tôi đã vô tình đánh thức lão ta khi đang ngủ.

"Chết thật, làm sao mà cái thứ như thế lại có thể lén vào ngục tối mà chúng tôi không hay biết?" Hội phó Bartolomeo thán phục.

[À, thực ra lão ấy đã làm vậy cách đây khoảng hai trăm năm,] tôi giải thích.

Hội phó Bartolomeo yêu cầu tôi kể chi tiết về hầm ngục sau tầng bốn mươi mốt, thế nên tôi đã giải thích cho ông ta nghe về những vùng đất hoang và sa mạc rộng lớn, mà thực ra chỉ có kích thước khổng lồ để tăng thêm độ khó. Sau đó là cảnh quan băng tuyết lạnh giá. Ông ta bày tỏ rằng đã rất muốn có mặt khi tôi kể lại toàn bộ các tầng đến tầng bốn mươi cho Hội trưởng Tristan, nhưng lúc đó ông đang ở trong hầm ngục để giải cứu người nên không thể tham gia được.

Dựa theo những gì hội phó Bartolomeo mô tả, có vẻ như ông và hội trưởng Tristan đã phân chia công việc hành chính của hội thám hiểm một cách cụ thể và cẩn thận. Hội trưởng Tristan phụ trách mảng quản lý cấp cao và thu mua vật phẩm rơi, trong khi hội phó Bartolomeo chịu trách nhiệm về việc phân phối nhiệm vụ, huấn luyện mạo hiểm giả và các công việc tương tự. Như phó hội Bartolomeo từng nói: "Mấy cái giấy tờ đó chỉ là một cơn đau đầu không hơn không kém. Nếu tôi không phải xử lý, thì càng tốt." Có thể thấy, nhờ vào việc chia công việc dựa trên sở trường của mỗi người, hai người họ đã vận hành Hội Thám Hiểm Brixt trơn tru như một cỗ máy được bôi trơn cẩn thận vậy.

Dù sao thì, sau khi tôi mô tả xong những gì chúng tôi đã gặp phải từ tầng bốn mươi mốt đến tầng bốn mươi bảy, Hội phó Bartolomeo cúi đầu, thở dài ngao ngán. "Vậy là rõ rồi. Việc vượt qua mấy tầng đó hoàn toàn là bất khả thi đối với một mạo hiểm giả bình thường."

[Này, ừm, tôi thực sự mong là anh không có ý nói tôi không bình thường đâu nhé,] tôi ngắt lời ông ta.

"Bình thường cái quái gì chứ?! Không có cửa! Cậu có một Fenrir và một con rồng cổ làm linh thú đấy! Nếu tôi mà dám bảo chuyện đó là bình thường, chắc toàn bộ nhà thám hiểm trong hội sẽ hợp lại mà nện cho tôi một trận mất!"

Ừ thì, lỗi của tôi. Xin lỗi.

Hội phó Bartolomeo lại thở dài não nề. "Nếu quái vật quá mạnh để đối đầu, người ta có thể lẻn qua, nhưng vấn đề là mấy tầng đó quá rộng lớn. Nó trở thành một bài toán thực tế – cậu sẽ cần bao nhiêu nước và bao nhiêu thức ăn để đi hết từng ấy tầng? Giả sử cậu có một tổ đội năm người và có ai đó sở hữu Item Box đi chăng nữa, thì lượng dự trữ đó vẫn không đủ cho một quãng đường dài như vậy. Phải có Túi Ma Pháp may ra mới vượt qua được một tầng, chứ qua hết cả mấy tầng kia thì không tưởng. Chỉ để chuẩn bị cho nguồn cung cấp thôi cũng đủ khiến cậu tốn cả gia tài rồi."

Tôi phải thừa nhận, ông ta nói khá có lý. "Agh, đúng là một cơn đau đầu chết tiệt," Hội phó Bartolomeo rên rỉ, khoanh tay và nhíu mày cau có.

Hầm ngục Brixt vốn nổi tiếng bởi độ khó, và vì vậy nó đã thu hút một lượng lớn mạo hiểm giả cấp cao đến đây. Không ít trong số họ thực sự nghiêm túc với việc chinh phục hầm ngục một ngày nào đó. Nếu thông tin tôi mang về rơi vào tay những người này, rất có thể họ sẽ quyết định rằng việc chinh phục hầm ngục là bất khả thi, rồi bỏ cuộc và chuyển sang một thị trấn khác. Hội phó Bartolomeo tỏ ra thực sự lo lắng về việc mất đi những khách hàng quan trọng này.

"Những người thực sự tin rằng họ có thể chinh phục hầm ngục chính là kiểu mạo hiểm giả tràn đầy nhiệt huyết và động lực mà tôi muốn giữ lại cho hội. Nếu tất cả bọn họ đồng loạt bỏ đi, tôi tiêu đời mất. Nhưng giờ chúng ta đã có thông tin này rồi thì chẳng thể giấu mãi được. Tôi sẽ báo cáo với cấp trên của mình, rồi họ sẽ quyết định khi nào nên công khai nó. Nếu có ai hỏi cậu về chuyện này trước khi có thông báo, tôi trông cậy vào cậu hãy tìm cách né tránh câu hỏi."

[Tôi nghĩ là mình xử lý được chuyện đó,] tôi đáp.

Tôi nhận lại thẻ mạo hiểm giả, trên đó đã cập nhật trạng thái của Gon là linh thú. Cuối cùng thì tôi cũng có thể rời đi được rồi. Tất nhiên, tôi sẽ phải quay lại vào ngày kia. Tôi đã nói chuyện với Hội phó Bartolomeo về việc xử lý các vật phẩm rơi của mình, và ông ta nói đó là chuyên môn của Hội trưởng Tristan. Thế nên tôi phải quay lại khi ông ấy đã tỉnh táo. Hội phó Bartolomeo đề nghị tôi quay lại vào ngày mai, nhưng tôi quyết định rằng mình muốn kiểm kê lại các món đồ trước, vì vậy tôi bảo sẽ trở lại sau một ngày. Dù lần này tôi mang về ít vật phẩm hơn so với lần đầu tiên vào hầm ngục, nhưng chúng vẫn đáng để lập một danh sách chi tiết.

[Được rồi,] tôi nói với các linh thú của mình. [Tiếp theo là Hội Thương Nhân!]

Và thế là chúng tôi lên đường tìm chỗ ở cho đêm nay.

.............

Một lần nữa, tôi lại phải dành cả quãng đường đến Hội Thương Nhân để đi trước cả nhóm và hét toáng lên: [Họ là linh thú của tôi! Mọi người không sao đâu! Không có nguy hiểm gì hết!] Dĩ nhiên, tôi lại gây ra một cảnh tượng náo loạn khi đến nơi, nhưng khi tôi cho người gác cổng xem thẻ mạo hiểm giả của mình, nó cũng đủ sức thuyết phục để họ cho tôi vào. Tôi thậm chí còn nghe thấy một thương nhân gần đó thì thầm: "Không biết mình có thể thuyết phục cậu ta bán cho một cái vảy không nhỉ?" Thật lòng mà nói, tôi quá ấn tượng với việc họ dám nói câu đó ngay trước mặt Gon đến mức không thể nổi giận được.

Cuối cùng, tôi cũng truyền đạt được cho một nhân viên trong hội rằng tôi muốn thuê một nơi đủ lớn cho cả nhóm ở, và họ tìm được một khu biệt thự thậm chí còn lớn hơn cả lần trước tôi từng thuê. Chỗ này có tới mười tám phòng, và tôi đoán như vậy là thừa đủ, thế nên tôi đã đặt thuê ngay.

Nhân viên đó giải thích rằng mỗi căn phòng trong số mười tám phòng đó đều cực kỳ rộng rãi, vậy nên nó hoàn toàn phù hợp với nhu cầu của chúng tôi.

Giá thuê một tuần là một trăm năm mươi đồng vàng, một cái giá quá đắt đỏ nên đã khá lâu rồi không ai thuê nơi này. Tôi đơn giản chỉ cảm thấy biết ơn vì đã tìm được một chỗ ở đủ rộng cho cả nhóm, dù tôi có thể không cần nghe cái lời nhắc nhở dài dòng và lặp đi lặp lại rằng tôi phải [làm ơn, làm ơn, làm ơn] cẩn thận không làm hỏng nội thất.

Tôi trả tiền thuê trước, nhận chìa khóa và lập tức lên đường đến chỗ ở mới. Tôi nghĩ rằng yêu cầu một nhân viên của họ dẫn đường thì có phần tàn nhẫn, xét đến việc dàn linh thú của tôi giờ trông đáng sợ đến mức nào, nên tôi chỉ hỏi đường rồi tự đi.

Nhưng ngay khi đến nơi, tôi đã bắt đầu hối hận về quyết định đó.

[Đây... đúng là chỗ này, đúng không? Mình không nhầm lẫn với nơi nào khác chứ?] tôi lẩm bẩm.

Căn biệt thự quá mức to lớn và lộng lẫy đến nỗi trong một khoảnh khắc, tôi tự hỏi liệu mình có nhầm địa chỉ với một lâu đài nào đó không. Tôi đứng sững tại chỗ trong vài giây, hoàn toàn sững sờ.

[Không tệ. Không tệ chút nào,] Fel bình luận.

[Dang, chỗ này còn to và sang hơn chỗ trước nữa!] Dora-chan vui vẻ nói.

[Sân vườn lần này cũng rộng hơn nè!] Sui nhận xét rồi nhảy ra khỏi túi tôi, tung tăng trên bãi cỏ xanh mướt.

[Ồ? Ta không ngờ loài người lại có chút khiếu thẩm mỹ đấy! Đây đúng là kiểu nhà ta thích.] Gon nói với giọng đầy hài lòng, chẳng kém gì Fel.

Sự xa hoa không hề giảm bớt khi chúng tôi bước vào trong, mà trái lại, nó còn trở nên lộng lẫy hơn nữa. Tiền sảnh vô cùng rộng lớn, có một chiếc đèn chùm tráng lệ và một cầu thang xoắn được chế tác tinh xảo dẫn lên tầng trên.

[Nơi này sang trọng đến mức bắt đầu khiến mình thấy không thoải mái rồi,] tôi lẩm bẩm, nhưng có vẻ chỉ mỗi tôi cảm thấy thế. Các linh thú của tôi đều thích thú với nội thất y như cách họ trầm trồ về bên ngoài, và giờ đã kéo nhau vào phòng khách khổng lồ, tự nhiên như ở nhà. Tôi chỉ biết lắc đầu cười.

[Được rồi, mọi người, tôi sẽ vào bếp chuẩn bị bữa tối đây!] tôi gọi.

............

Bình luận (1)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

1 Bình luận

Tfnc đăng h quỷ quá
Xem thêm