Vol 3: Triều Dâng Dưới Vầng Trăng Đen – Phần Trung
Chương 8: Đội Chuột Tiến Công - Phẩn 3-4-5
0 Bình luận - Độ dài: 10,180 từ - Cập nhật:
Phần 3:
Cậu lắc mạnh đầu, cố xua cái ý nghĩ quỷ dị ấy ra khỏi đầu mình.
Nếu kẻ đứng sau giật dây là một con người, vậy thì chẳng có gì phải sợ, Caesar và Sở Tử Hàng kiểu gì cũng có cách lôi cổ hắn ra khỏi bóng tối, đánh cho nửa sống nửa chết, thậm chí là… chết hẳn.
Nhưng Anh cũng không còn cách nào khác ngoài việc đánh cược.
Lúc này mà bạo phát gây chuyện thì hoàn toàn không có cửa thắng.
Chưa nói đến thực lực của Sakurai Nanami, chỉ riêng đám áo gió đen đứng phía sau cô ta thôi cũng đã đủ sức “thuyết phục” rồi.
Tầng 21 là một đại sảnh rộng rãi, bên trong bày kín những giá sách cao ngất, trông chẳng khác gì một thư viện khổng lồ.
Những người đàn ông mặc áo gió đen, đeo kính râm đang làm việc trong các lối đi giữa những kệ sách.
Dù chưa thể khẳng định đây có phải là tổng bộ Cục Chấp Hành hay không, nhưng 8-90% nhân sự của Cục chắc đang tập trung ở đây.
Đám người này mà được vũ trang đầy đủ, đánh tan cả một sư đoàn cơ giới hóa cũng không phải chuyện đùa…
Trong đầu Lộ Minh Phi chỉ có một chữ:
Xong.
Xong thật rồi!
Cho dù Sakurai Nanami có không nhớ mặt Caesar, thì ở Nhật Bản, một gã đàn ông cơ bắp săn chắc như Caesar cũng hiếm như cá voi lẫn vào bầy hải cẩu.
Không ai đời nào coi nó là hải cẩu, dù nó có cố gắng giả trang đi nữa cũng vô ích!
Caesar trong lòng cũng chẳng yên ổn.
Anh cố gắng giữ gương mặt lạnh lùng, nhưng khóe mắt run rẩy đã bán đứng tất cả.
Đột nhiên, sát khí bùng lên trong mắt Sakurai Nanami!
“ばかやろう!”
Một cái tát vang trời giáng thẳng lên mặt Caesar.
Má nóng rát, Caesar sững người.
Đây không phải lần đầu tiên anh bị phụ nữ tát, những cô gái từng yêu anh nhưng không chiếm được anh, sau khi tát xong thường vừa khóc vừa bỏ chạy, chuyện đó đã xảy ra không chỉ một lần.
Những cái tát ấy thường không đau, vì trước khi ra tay họ đã khóc đến mềm cả tay, hơn nữa dấu đỏ để lại đối với đàn ông còn là một loại huân chương, nên Caesar luôn đón nhận rất thản nhiên.
Nhưng cái tát của Sakurai Nanami thì hoàn toàn khác.
Nó mang theo kình lực sắc bén như lưỡi kiếm, rõ ràng là thủ pháp trong kiếm đạo Nhật Bản.
Caesar thậm chí không kịp né, một dấu bàn tay rõ ràng lập tức nổi lên trên gò má anh.
“Tại sao đến muộn?”
Sakurai Nanami gầm lên.
“はい!”
Caesar nghe hiểu lơ mơ, đầu óc trống rỗng, chỉ biết liên tục cúi đầu.
“Xin lỗi vô dụng lắm! Trên chiến trường, khi cậu có cơ hội xin lỗi thì đó cũng chỉ là lời trăn trối cuối cùng thôi! Gia nhập đội khiêng thùng! Bên kia đang thiếu người! Chạy đi! Chạy như ngựa cho tôi!”
Sakurai Nanami chỉ tay ra ngoài.
Vài cán bộ Cục Chấp Hàng đang chạy gấp ngoài cửa thang máy, mỗi người ôm một thùng tài liệu.
Lúc này Caesar mới có thời gian quan sát kỹ tầng lầu này, những giá sách cao tận trần nhà chia cắt không gian thành từng khu.
Trên kệ là những tập hồ sơ đóng quyển, bọc ngoài bằng bìa da trắng giản dị.
Ngoài Sakurai Nanami mặc váy trắng, tất cả mọi người đều khoác áo gió đen.
Ai nấy đều bận rộn đúng phần việc của mình:
Người đóng hồ sơ vào thùng, người thống kê, lập bảng, đội vận chuyển thì đưa các thùng đã niêm phong đến thang máy hàng.
Chỉ có một số ít không tham gia vận chuyển, tay đặt trên báng súng, đi tuần tra xung quanh,rõ ràng giá trị của đống tài liệu này vô cùng quan trọng.
Caesar chợt nhớ tới thư viện trăm năm của Học viện Cassell, nơi lưu giữ những bản thảo viết tay của các thế hệ học giả, cũng được đóng thành tập và bọc da.
Vậy thì… tầng này chính là thư viện hoặc kho lưu trữ của Bát Gia Jaki.
Sakurai Nanami mặt lạnh như băng, bước vào thang máy đi xuống.
Cô ta thật sự không nhận ra Caesar.
Cũng chẳng lạ.
Hai người chỉ từng gặp nhau thoáng qua, khi đó Caesar vẫn là công tử quý tộc tóc vàng, mặc vest trắng.
Ai mà ngờ được thiếu gia nhà Gattuso lại tự biến mình thành dáng vẻ lẳng lơ thế này?
Bên cạnh những kệ sách vừa được dọn trống là hàng chục thùng tài liệu, rõ ràng đội vận chuyển đang thiếu người.
Lộ Minh Phi, Caesar và Sở Tử Hàng liền chạy tới, mỗi người ôm một thùng, bám sát đội ngũ tiến về thang máy hàng.
Không ai nói lời nào.
Đóng thùng thì đóng thùng, khiêng thì khiêng, hiệu suất làm việc của người Nhật thể hiện rõ đến đáng sợ.
Dù trong tình huống khẩn cấp như vậy, phân công vẫn cực kỳ rõ ràng, ai làm việc nấy, hoàn toàn không cần điều phối tại chỗ.
Sakurai Nanami rõ ràng là người phụ trách điều phối.
Cô ta đang đợi thêm người tới hỗ trợ, nên nhầm bọn Lộ Minh Phi là viện binh.
Caesar bắt chước những người phía trước đặt thùng tài liệu trước thang máy.
Có người phụ trách ghi chép và kiểm tra mã số trên thùng, sau đó phủ bọc đen, đưa vào trong thang máy.
Người ghi chép lắc lắc cây bút chì ra hiệu, đội vận chuyển liền tạm dừng.
Người cán bộ đứng trong thang máy gật đầu.
Thang máy đưa anh ta cùng chồng tài liệu lên tầng trên.
Caesar quan sát xung quanh.
Tất cả lối ra vào đều có cán bộ canh giữ.
Cuộc “dọn nhà” quái lạ này e là sẽ kéo dài tới sáng hôm sau.
Hồ sơ ở đây nhiều như biển, bọn họ không thể dây dưa lâu, nếu không sớm muộn cũng bị lộ.
“Họ đã tính sẵn rồi,” Sở Tử Hàng nói khẽ.
“Mỗi lần thang máy chở 50 thùng. Người khiêng thùng thứ 50 sẽ phụ trách áp tải tài liệu lên tầng trên. Người thứ 50 đó sau khi vào thang máy thì coi như rút lui.”
Caesar chợt hiểu ra.
Người Nhật làm việc có trật tự đến mức cứng nhắc.
Mỗi chuyến đúng 50 thùng, không thừa không thiếu.
Người thứ 50 nghiễm nhiên thành áp tải viên.
Mọi người phối hợp với nhau, chính xác như một cỗ máy tự động.
Với loại người tính sổ còn sai như Caesar, đừng mơ phát hiện ra quy luật này.
Nhưng mức độ chính xác của Sở Tử Hàng e rằng không thua gì người Nhật.
Chỉ cần khống chế tốc độ để đảm bảo mình là người thứ 50, chỉ cần ba lượt là cả ba có thể rút khỏi kho lưu trữ này.
Mỗi lượt mất khoảng 10 phút.
Nửa tiếng là thoát thân.
Ba người trao đổi ánh mắt.
“Tôi đi trước, Sở Tử Hàng thứ hai, Lộ Minh Phi cuối cùng.”
Caesar nói khẽ.
“Khi rút lui thì già yếu bệnh tật phải đi trước chứ!”
Lộ Minh Phi phản đối nhỏ giọng.
“Nhưng trong ba người, chỉ cậu sở hữu gương mặt đại chúng vô địch thôi mà?”
Caesar lau mồ hôi, cười khẽ.
“Ít ra cũng coi như có một kỹ năng thiên phú, phải biết tận dụng chứ, Sakura!”
Caesar quyết định mình rút trước không phải vì nhát gan, mà vì với lớp kem làm rám da trên mặt, anh quá chói mắt giữa đám người áo đen trông như nhân viên văn phòng này, giống hệt một gái shibuya lạc loài.
“Từ ngày tòa nhà này hoàn thành đến giờ, đây là lần đầu tiên Sở Cảnh sát ra lệnh khám xét nhỉ?”
Một giọng nói quen thuộc bất ngờ vang lên phía sau lưng Caesar.
“Rốt cuộc bọn họ đang tìm cái gì?”
Cơ thể Caesar khẽ run lên.
Cục trưởng Cục Chấp hành, Minamoto Chisei đang đứng ngay sau lưng anh!
Sở Tử Hàng lập tức cảm nhận được sát khí.
Không phải sát khí của Minamoto Chisei, mà là của Caesar.
Các cơ bên mặt Caesar co cứng lại theo bản năng, đường nét sắc lạnh như lưỡi dao vừa tuốt khỏi vỏ.
Anh không hề sợ…
Anh đang tức giận.
Những ngày qua, anh liên tục mơ cùng một giấc mơ.
Thế giới chìm trong biển lửa.
Một bóng người đỏ rực rơi khỏi sân thượng.
Anh lao mình tới, dang tay đón lấy cô, nhưng người rơi vào vòng tay anh lại hóa thành cát đỏ, lặng lẽ trôi đi.
Trong ngực anh chỉ còn khoảng không lạnh lẽo.
Mỗi lần tỉnh giấc, mồ hôi đẫm trán, nhưng tim thì lạnh như băng.
Anh hiểu rõ, cho dù mơ bao nhiêu lần đi nữa, anh cũng không thể giữ được Makoto.
Giữa họ là khoảng cách của sống và chết.
Caesar yếu đuối năm nào lại tìm đến anh.
Anh nhớ lại tuổi thơ bị người khác điều khiển, nhớ lại cảm giác bất lực khi dang tay mà chẳng giữ được gì, nhớ lại người mẹ vừa cao quý vừa đáng thương của mình…
Anh phải giải quyết chuyện này.
Chỉ như thế anh mới thôi gặp ác mộng, mới không để tâm trí mãi kẹt lại ở khoảnh khắc Makoto chết đi.
Nếu không kiềm chế, anh sẽ lập tức lao tới, khóa cổ Minamoto Chisei , ép người Nhật mang vẻ ngoài thư sinh ấy ghim chặt vào tường, gào lên hỏi cho ra lẽ tất cả chuyện này là vì sao!
Nếu Minamoto Chisei không đưa ra được câu trả lời, Caesar thật sự có thể bóp nát xương cổ họng anh.
Sở Tử Hàng khẽ ho một tiếng, nhắc Caesar bình tĩnh.
Minamoto Chisei là người từng trải qua vô số chiến trường, độ nhạy cảm với sát khí giống như dã thú.
Cho đến giờ, Sở Tử Hàng vẫn không thể xác định “Đệ nhất chi nhánh Nhật Bản” này rốt cuộc mạnh đến mức nào.
Minamoto Chisei giống như một cái giếng, mặt nước phẳng lặng, nhưng sâu không thấy đáy.
Cho dù ba người liên thủ cũng chưa chắc có thể trong nháy mắt khống chế được anh, huống chi bên cạnh Minamoto Chisei còn có một người khác, cựu gia trưởng Bát Gia Jaki, Tachibana Masamune .
“Người dẫn đường tinh thần” của Bát Gia Jaki này cũng là một cái giếng sâu không lường được.
“Là Ủy ban Chống Xã hội đen của Quốc hội ra chỉ thị,” Tachibana Masamune mỉm cười.
“Danh nghĩa là nghi ngờ cất giấu vũ khí quân dụng, nhưng thực chất là đánh rắn động cỏ, cho chúng ta biết Quốc hội sẽ không làm ngơ trước những việc chúng ta đang làm. Cuộc chiến với Moukishu đã lan ra 1 đô, 1 đạo, 2 phủ và 43 huyện, ngay cả Quốc hội cũng phải bất an. Nhưng chưa kịp thông qua đạo luật chống xã hội đen mới, nên đành dùng lệnh khám xét để gây chút sóng gió thôi. Chuyện này không cần cậu bận tâm,” ông tiếp lời.
“Họ sẽ chẳng tìm được gì cả. Vũ khí thì dễ chuyển đi, nhưng đám hồ sơ này mới phiền, quá nhiều, không dọn không được.”
“Tất cả chuyển về Nội Khu?”
Minamoto Chisei hỏi.
“Phải. Với trình độ thiết kế của Maruyama, Sở Cảnh sát tuyệt đối không ngờ rằng tòa nhà này còn có khu vực ẩn. Bến tàu của Sở Nghiên cứu Ganryu cũng rất an toàn. Ta chỉ cần tiếp đãi mấy vị ‘ông lớn’ cảnh sát cho đàng hoàng là xong.”
Giọng Tachibana Masamune hạ thấp:
“Dù sao cuộc chiến này cũng đã gần đến hồi kết. Những kẻ đang lẩn trốn chỉ còn Osho và Ryuo. Gokurakukan đã bị phá hủy, mất đi sào huyệt cuối cùng, lũ nhện lang thang bên ngoài cũng chẳng sống được bao lâu. Chỉ có một chuyện khiến ta bất an…”
Ông khẽ nói.
“Thần. Chúng ta đã thẩm vấn đám oni suốt đêm, nhưng vẫn không có chút manh mối nào về Thần.”
“Con sẽ tiếp tục truy lùng Osho và Ryuo,” Minamoto Chisei trầm ngâm.
“Có lẽ tin tức về Thần chỉ nằm trong tay hai kẻ đó.”
Anh dừng một chút.
“Bên nhóm Caesar… vẫn chưa có tin tức sao?”
“Không hề. Thật khó tin. Họ không biết tiếng Nhật, cũng không có nơi trú chân, vậy mà lại biến mất không dấu vết ở ranh giới Tokyo và Saitama. Không chỉ chúng ta không tìm được, ngay cả Học viện Cassell cũng bó tay. Có lẽ tồn tại thế lực thứ ba đang che chở họ, nhưng ở Nhật Bản, rốt cuộc là ai dám mạo hiểm đối đầu với chúng ta?”
Tachibana Masamune lắc đầu.
“Chuyện hậu sự nhà Inuyama thì sao?”
“Đợi họ chọn gia chủ mới. Hiện tại ai nấy đều chìm trong đau buồn, nhà Inuyama tạm thời không giúp được gì.”
“Mấy ngày nay vẫn không có tin tức của hiệu trưởng?”
“Ông ta cũng hoàn toàn biến mất khỏi thành phố này. Với ông ấy, chuyện đó không khó. Ông rất quen thuộc Nhật Bản, chắc vẫn còn vài người bạn cũ từ xưa giúp đỡ. Chúng ta cũng không dám phái người theo dõi, không ai có thể theo dõi một hỗn huyết chủng hạng S sở hữu ngôn linh ‘Thời Gian Zero’.”
Minamoto Chisei và Tachibana Masamune vừa nói vừa bước đi, lướt qua Lộ Minh Phi.
Chiếc áo sơ mi dưới áo khoác gió của cậu ướt đẫm mồ hôi, dán chặt vào lưng.
Cậu vểnh tai nghe lén, nhưng hai người cố tình hạ giọng, mà trình độ nghe tiếng Nhật của Lộ Minh Phi lại luyện từ anime, chuyên để nghe mấy cô gái dễ thương làm nũng.
Cậu chỉ hiểu được loáng thoáng vài từ, xen lẫn những cái tên mơ hồ như Thần, Osho, Ryuo.
Thu hoạch lớn nhất là:
Hiệu trưởng Anjou đã đến Tokyo.
Trong lịch sử Bí Đảng, Anjou là một truyền kỳ.
Ông trở thành truyền kỳ không phải vì huyết thống hay năng lực, mà vì số mệnh bí ẩn.
Suốt trăm năm qua, bất kể khủng hoảng thế nào, chỉ cần Anjou xuất hiện, cục diện đều được xoay chuyển.
Lộ Minh Phi vẫn nhớ rõ trận chiến với Constantine, Long Vương thức tỉnh ngay trong khuôn viên trường, dù cậu bắn trượt, Anjou vẫn bình tĩnh tuyệt đối, áp chế Constantine.
Hình ảnh ông lao về phía Long Vương, hóa thân thành một thanh kiếm đồ long, đã khắc sâu vào ký ức toàn bộ học viên.
Dù vẫn chưa liên lạc được với hiệu trưởng, Lộ Minh Phi đã cảm thấy lưng mình thẳng hơn hẳn.
Bên thang máy chở hàng, Sở Tử Hàng giơ hai ngón tay ra hiệu cho cậu.
Cánh cửa thang máy từ từ khép lại.
Kế hoạch rút lui rất hiệu quả, Caesar và Sở Tử Hàng lần lượt áp tải các thùng hồ sơ lên tầng cao.
Lộ Minh Phi càng thêm ra sức, ôm thùng chạy lúp xúp theo đoàn người.
—-
Có sạn nào trong tình tiết ko(riêng đoạn này, đừng cố soi sạn rồi bịa nguyên tác nữa) nếu nó không phải con người thì sao?
Nếu đó là thứ người ta gọi là “định mệnh”, một thứ không thể chạm vào, không thể đối kháng thì sao?
Lộ Minh Phi không thích khái niệm “định mệnh”.
Bởi trong tất cả những câu chuyện lấy định mệnh làm chủ đề, nhân vật chính luôn đi tìm, nhưng cũng liên tục đánh mất.
Hồi cấp hai, cậu từng mê mệt Gundam Seed.
Cậu thiếu niên bị định mệnh chọn trúng, Kira Yamato bước lên Gundam, từ Strike Gundam, Freedom Gundam, một mạch lái đến Strike Freedom vô địch thiên hạ, cứu Orb, cứu thế giới, trở thành ace mạnh nhất vũ trụ, anh hùng trong truyền thuyết.
Bên cạnh còn có Lacus Clyne, thiên kim danh môn, diva vũ trụ, thiên tài chính trị, mỹ nhân tuyệt thế, chủ động ngã vào lòng.
Anh hùng mỹ nhân, đúng là sướng đến tận nóc.
Nhưng Lộ Minh Phi luôn cảm thấy… nam chính thực ra đã chết rồi.
Ngay từ khoảnh khắc bước lên Gundam, cậu ta đã bắt đầu chết dần.
Kira Yamato trở thành kẻ trâu bò nhất thiên hạ, nhưng cũng mất đi Flay, người cậu từng yêu tha thiết và toàn bộ cuộc đời trước năm 16 tuổi.
Cái cậu thiếu niên mảnh mai, nhạy cảm, nhút nhát ấy chết dần chết mòn, chỉ còn lại một vỏ xác tỏa sáng của kẻ cứu thế.
Nghĩ lại cũng lạ.
Thứ cậu có trong tay vốn chẳng nhiều, nhưng cậu lại không hề mong chờ một tương lai “nắm trọn thế giới”.
Ngược lại, thứ cậu sợ nhất… là đánh mất hiện tại nhỏ bé, tầm thường này.
Họ theo cầu thang sắt trèo xuống cống ngầm.
Ánh đèn pin rọi lên những bức tường gạch phủ đầy rêu xanh.
Đoạn cống này vô cùng cổ xưa, hoàn toàn khác với “Thần Điện Khung Sắt” hiện đại.
Mặt cắt hình bán nguyệt, giữa là mương nước, hai bên là lối đi hẹp, có lẽ 100 năm trước, công nhân còn phải chui thẳng xuống đây nạo vét.
Trên trần buông thõng những loài thực vật thủy sinh màu xanh thẫm, mảnh như sợi tóc.
Sơ ý một chút là sẽ bị thứ lạnh ngắt như bàn tay quỷ này quệt thẳng vào mặt.
Ở góc tường, một bóng đen dài chừng một thước bò chầm chậm.
Khi Sở Tử Hàng rọi đèn pin qua, nó đột ngột tăng tốc, chui tọt vào đám cây xanh sẫm, phát ra tiếng “phì phì” giống xì hơi.
Lộ Minh Phi giật mình lùi lại, may mà Caesar kịp đỡ, nếu không đã ngã nhào xuống mương nước.
“Rắn nước,” Sở Tử Hàng dùng đèn pin khóa chặt cái đuôi dài của nó, “một loài bò sát sống chủ yếu ở môi trường thủy sinh, phân bố rộng ở Bắc Mỹ. Chúng ăn cá nhỏ, ếch nhái và trứng của các sinh vật thủy sinh khác, giúp hạn chế sự sinh sôi quá mức trong hệ thống cống ngầm. Có lẽ chúng được thả vào đây như một dạng “đội vệ sinh” tự nhiên.”
“Đệch! Suýt thì tiễn tim em về trời! Trong cống mà cũng có thứ khốn nạn thế này à!”
Lộ Minh Phi hoàn toàn hết tâm trạng triết lý về số phận.
“Mỗi hệ thống cống ngầm đều là một hệ sinh thái,” Sở Tử Hàng vừa đi vừa nói.
“Ở đây nhiều nước, ít ánh sáng, nhiệt độ lại khá ổn định, những loài thích nghi được với bóng tối và môi trường bẩn sẽ sinh sôi rất nhanh, lâu dần hình thành một vòng sinh thái khép kín. Cống ngầm của mỗi thành phố đều khác nhau, phụ thuộc vào lượng mưa, nhiệt độ và độ ô nhiễm của nước ngầm. Thứ cần cẩn thận nhất là đỉa và các loài giun thủy sinh, chúng dễ bám vào da khi tiếp xúc với nước tù. Còn những thứ to xác thì phần lớn không nguy hiểm, chuột, cá cống hay côn trùng lớn nhìn đáng sợ nhưng thường tránh người, kể cả rắn nước sống trong cống cũng không có độc, chỉ cần đừng dẫm trúng là được.”
Lộ Minh Phi vô thức kéo chặt cổ áo, cứ có cảm giác ai đó đang thổi khí lạnh sau gáy:
“Vẫn là kiểu cống cao cấp như Thần Điện Khung Sắt thì tốt hơn, sạch sẽ hẳn. Mà… con đường này có nối đến đó không?”
“Hệ thống cống không xây trong một lần. Cái cậu thấy bây giờ là cống của khu Shinjuku từ 100 năm trước. Mười năm trước Tokyo cải tạo lớn, nối tất cả cống cũ lại. Nước ngầm dư thừa sẽ đổ về Thần Điện Khung Sắt, lọc sạch rồi xả ra biển. Cứ đi tiếp, sớm muộn cũng vào được ống chính.”
Sở Tử Hàng liếc bản đồ.
“Khoảng 600m nữa sẽ đi ngang dưới ga tàu điện Shinjuku, ở đó có bánh xe nước khổng lồ. Chui qua lỗ dẫn nước là vào Thần Điện.”
“Anh sinh ra trong cống à? Sao rành thế?”
“Tôi tra mạng.”
“Nhưng anh có biết tiếng Nhật đâu.”
“Tôi dùng Google Dịch. Còn học được vài câu,” anh đổi sang tiếng Nhật nói, “Xin cảm ơn quý khách, mong được phục vụ lần sau, có dùng thêm rượu không, buồn thì cứ khóc… đại khái thế.”
“Em chịu anh luôn đấy! Đúng kiểu làm nghề nào yêu nghề đó! Định lấy nghề trai bao làm chí hướng cả đời à?”
Con cống dài hun hút như thực quản của một con quái vật.
Ở nơi thế này, chỉ có cà khịa mới khiến người ta cảm thấy mình còn là một thanh niên sống động.
Trên mặt nước đen xuất hiện những xoáy nhỏ li ti, như bị cái đuôi dài khuấy động.
Tiếng tàu điện ầm ầm vọng xuống từ phía trên.
Trước mặt là bánh xe nước khổng lồ, đường kính hơn 3m.
Cống ở đây rộng như sông ngầm, nước tĩnh biến thành dòng xiết, sóng trắng cuồn cuộn đập vào các cánh quạt, tiếng ầm vang như sấm.
Bánh xe đang hút lượng lớn nước vào Thần Điện Khung Sắt.
“Qua kiểu gì đây?”
Lộ Minh Phi ngước nhìn những cánh quạt sắc bén, mỗi chiếc dài gần 2m, đúc bằng thép tinh luyện, đủ sức chém nát rong rêu.
Đây cũng là một khâu trong quy trình lọc nước.
“Bánh xe không quay liên tục. Chờ nó dừng lại rồi chui nhanh qua các khoang dẫn. Phải cực nhanh, lực quay của nó đủ chém ngang người.”
Sở Tử Hàng nói.
“Không phải chém, mà là xay thành thịt băm.”
Lộ Minh Phi sửa lại.
“Nhưng khi nào nó mới dừng?”
“Nó đang giảm tốc rồi.”
Quả nhiên bánh xe chậm dần, mất vài phút mới ngừng hẳn.
Nước trên cánh quạt ào ào đổ xuống.
“Bây giờ.”
Caesar trầm giọng quát khẽ.
Ba người men theo chiếc thang sắt bên hông bánh xe nước leo lên, rồi lao qua đường ống inox kín.
Cảm giác chẳng khác nào một con chó nhỏ chạy băng qua ống dẫn khí của máy bay phản lực, xung quanh toàn là những lưỡi dao sắc bén.
Lộ Minh Phi tin chắc rằng nếu tổ chức thi chạy 100m ở đây, thì dù có là cậu cũng đủ sức chạy ra thành tích xuất sắc.
Họ trượt dọc theo thành ống nhẵn bóng, ngước nhìn khoảng không rộng lớn phía trên, không khỏi thán phục Thần Điện Khung Sắt đúng là kỳ tích trong lịch sử kỹ thuật.
Có lẽ đây là hệ thống cống ngầm tiên tiến nhất thế giới:
Hoàn toàn tự động hóa, từng tầng lưới lọc chặn rác trong nước, những cánh tay máy khổng lồ xúc bùn cát lắng dưới đáy ống đưa lên máng thải phía trên, robot thông minh trượt dọc các rãnh trên thành ống để kiểm tra thiết bị bên trong.
Dù trên thành ống vẫn có thang sắt và lối đi bảo trì, nhưng theo tiêu chuẩn thiết kế của Maruyama, trong vòng 20 năm Thần Điện Khung Sắt không cần con người can thiệp sửa chữa.
Tiếng hàn điện quen thuộc vang vọng trong đường ống.
“Nghe thấy không?”
Caesar hạ giọng.
“Bên kia là bến tàu ngầm của Sở Nghiên Cứu Ganryu. Có tiếng hàn tức là đang có người sửa chữa thiết bị. Ít nhất cũng phải 20 người, 20 tay có vũ trang đầy đủ. Từ giờ trở đi, không ai được nói to. Âm thanh trong ống phản xạ rất mạnh, truyền đi xa lắm.”
“Em sợ mình không kiềm được,” Lộ Minh Phi thì thào.
“Cứ căng thẳng là em lại muốn nói, không nói thì khó chịu như sắp chết.”
“Dùng cái này.”
Caesar thò tay vào túi áo, lấy ra ba cây kẹo mút, đưa cho Lộ Minh Phi và Sở Tử Hàng mỗi người một cây.
“Ngậm vào là không vô thức la lên nữa, tiện thể bổ sung đường huyết.”
“Đại ca… em đổi sang vị bạc hà được không?”
“Muộn rồi.”
Caesar nhét cây kẹo xanh vào miệng.
“Giờ thì im lặng. Có người đang tới.”
Vài giây sau, trên cao vang lên tiếng bước chân.
Một tên vệ sĩ áo đen xuất hiện.
Qua áo mưa trong suốt có thể thấy rõ bàn tay xương xẩu của hắn đang đặt trên khẩu súng lục bên hông.
Hắn rõ ràng không phải cảnh sát, chẳng có cảnh sát nào lại dùng Colt Anaconda, khẩu revolver cỡ lớn đắt đỏ và tàn bạo đến mức ngay cả dùng để săn bắn cũng bị coi là quá tay.
Đó là loại súng mà xã hội đen ưa chuộng:
Coi con người như con mồi, một phát là phải chết.
Ba người áp sát vào thành ống, nấp trong bóng tối, nhìn qua song sắt.
Đôi giày da lộn của tên vệ sĩ bước ngang qua trên đầu họ, rồi dần dần rời xa.
“Hai mươi vệ sĩ kia… đều là cấp độ sát thủ như vậy?”
Lộ Minh Phi ngậm kẹo, nói không rõ chữ.
“Lần trước tới không nhiều thế,” Sở Tử Hàng liếc Caesar.
“Nhiều nhất cũng chỉ bằng một nửa. Rõ ràng là vừa tăng cường cảnh giới.”
Caesar lắc đầu, kiểu phòng thủ này rất khó xuyên qua.
“Dùng hỏa lực áp chế thì sao?”
Lộ Minh Phi hỏi.
“Với số đạn anh có, một lượt hạ được bao nhiêu?”
“Ba đến 5 mục tiêu không vấn đề, tối đa 6.”
Caesar nói.
“Dù cộng thêm hai khẩu Uzi của cậu cũng vô ích. Ba người 4 khẩu súng, đối diện hơn 20 khẩu, chưa kể trong đó có bao nhiêu hỗn huyết chủng. Không phải đánh bọn đua xe đường phố đâu.”
“Em cũng tính là người mà.”
Lộ Minh Phi phản đối.
“Cậu không tính là người. Cậu là thư sinh yếu đuối.”
Cả ba đều im lặng.
Họ thậm chí còn chưa chạm được đến cửa của Tập đoàn Genji, mà con đường phía trước đã bị chặn kín.
Cảm giác này giống hệt một tân binh anh hùng vừa từ biệt ông nội, hăng hái bước vào hành trình phiêu lưu, rồi bất chợt thấy 20 con ác quỷ cưỡi ngựa địa ngục đứng chắn ngay con đường duy nhất.
Anh hùng vẫn xông lên không quay đầu:
“Anh hùng tấn công trước, dùng đoản kiếm đánh đơn mục tiêu, gây 15 sát thương. Đến lượt ác quỷ số một: Kiếm sọ của Vua Sợ Hãi, kỹ năng toàn thể Xích Long Vương Liệt Diễm, gây 7.623.293 sát thương kèm thiêu đốt và không thể hồi phục. Đến lượt ác quỷ số hai… à khoan, không cần nữa, vì anh hùng đã chết rồi.”
Anh hùng trẻ tuổi chỉ có thể tự an ủi rằng đây chắc chỉ là bản DEMO, nơi trò chơi không cho phép rời khỏi làng.
Việc duy nhất có thể làm là quay đầu về làng, tiếp tục nghe ông nội kể đi kể lại chuyện anh hùng năm xưa, rồi liếc mắt đưa tình với cô bé hàng xóm không xinh lắm nhưng thầm thích mình.
“Nếu không được thì… ta quay về?”
Lộ Minh Phi dè dặt đề nghị.
“Sâm panh gọi cả đống mà chưa uống mấy. Vừa uống vừa gọi đồ ăn đêm, từ từ nghĩ cách khác trà trộn vào?”
“Không hẳn là hết cơ hội.”
Sở Tử Hàng chỉ về phía trước.
Dòng nước bỗng tách ra.
Một vật thể hình xì gà nổi lên, dài chừng 6-7m, đường kính chưa tới 2m, để lại một vệt nước trắng xóa, hướng thẳng về bến tàu của Sở Nghiên Cứu Ganryu.
“Tàu ngầm mini của Bát Gia Jaki!”
Lộ Minh Phi nhớ lại lời Minamoto Chisei từng thừa nhận:
Bát Gia Jaki dùng hệ thống cống ngầm để vận chuyển hàng cấm.
Trước khi tàu hàng cập cảng, hàng đã được chuyển sang tàu ngầm không người lái, men theo cống đến dưới Tập đoàn Genji.
“Tiếp cận thêm chút nữa, đừng gây tiếng động.”
Caesar khom người tiến lên.
Tiếng còi báo động vang lên, cả đoạn ống rung lên.
Vệ sĩ từ 4 phía lao về bến tàu.
Tàu ngầm trượt vào bến, cần cẩu nâng nó lên không trung.
Cánh tay máy kéo ra một thùng kim loại to bằng vòng tay ôm, dài khoảng 2m, trông như thùng dầu thô kéo dài.
Sở Tử Hàng và Caesar liếc nhìn nhau, cùng lắc đầu, với kinh nghiệm của họ, không nhận ra đó là hàng gì.
Rõ ràng “con đường vàng” này không phải để buôn lậu dầu mỏ.
Cánh cửa kín khí nặng nề trên thành ống bỗng mở ra.
Một người đàn ông mặc áo cánh trắng vội vã bước ra, băng qua đám vệ sĩ, tiến thẳng đến thùng kim loại.
Hắn dùng bình xịt cồn khử trùng cẩn thận, rõ ràng món hàng này vừa quan trọng, vừa nguy hiểm, đến mức không thể để vệ sĩ chạm vào trước.
Trong lúc hấp tấp, hắn quên đóng cánh cửa kín khí phía sau.
Mà cánh cửa ấy chính là lối duy nhất dẫn thẳng vào Tập đoàn Genji.
Phần 4:
“Cơ hội!”
Caesar hạ giọng.
“Bọn cảnh vệ đều đang tập trung bên phía bến tàu, toàn bộ sự chú ý dồn vào thùng kim loại kia. Chúng ta đi theo cầu thang xoắn màu vàng đó, lên trên là cửa kín khí. Phải nhanh, nhưng đừng chạy. Trong không gian kín thế này, tiếng vọng rất rõ!”
Sở Tử Hàng nói nhỏ.
Lộ Minh Phi vừa định lên tiếng thì Sở Tử Hàng đã đi xa 7-8m.
Một khi đã quyết định, anh rất hiếm khi dừng lại để bàn bạc, vì thế trong Cục Chấp Hành ai cũng nói Sở Tử Hàng là một con sói đơn độc.
Caesar không nói gì, lặng lẽ theo sát phía sau.
Gã đàn ông cơ bắp rắn chắc ấy bước đi mà nhẹ như mèo.
Lộ Minh Phi không còn lựa chọn nào khác, đành rón rén bám theo.
Lối bảo trì ở phía trên đầu, họ chỉ có thể giẫm lên những khung sắt treo lưới lọc để đi.
Từ vị trí xuất phát đến miệng lối đi ít nhất cũng mất vài chục giây.
Trong vài chục giây đó, chỉ cần một tên cảnh vệ quay đầu lại… thì kết cục chỉ có thể là đọ súng.
Caesar và Sở Tử Hàng cực nhanh, thoắt cái đã leo lên cầu thang xoắn, tiến vào lối bảo trì, chỉ còn vài mét nữa là chạm tới cửa kín khí.
Trong lúc cuống quýt, Lộ Minh Phi nhảy hụt một bước—
Keng!
Tiếng kim loại va chạm trong trẻo vang dội khắp đường ống, như có ai đó gõ một chiếc chuông nhỏ.
Lời nhắc của Sở Tử Hàng hoàn toàn chính xác.
Chỉ một bước nhảy thôi đã xảy ra chuyện:
Một con ốc bị rung rơi, đập vào thành ống phía dưới.
Cảnh vệ đồng loạt rút súng.
Trên nòng súng đều gắn đèn laser, những tia đỏ quét loạn xạ, có người bật cả đèn pin.
Lộ Minh Phi dùng bàn tay ướt đẫm mồ hôi siết chặt khẩu Beretta trước ngực.
Thành tích bắn của cậu vốn không tệ, nhưng vấn đề là cậu chưa từng học cách… chịu đạn.
Đổi lại là Sở Tử Hàng thì còn có thể kích hoạt bộc huyết, tăng cường thể chất, trúng 3-5 viên chưa chắc đã chết.
Còn Lộ Minh Phi mà dính một phát từ khẩu Colt Python thì coi như đi đời ngay tại chỗ.
Caesar và Sở Tử Hàng nhanh như chớp lách vào trong cửa kín khí.
Không phát hiện được gì trên lối bảo trì, đám cảnh vệ chuyển sang rọi đèn xuống dưới.
Những luồng sáng dần dần tiến sát chỗ ẩn nấp của Lộ Minh Phi.
“Ở kia!”
Một tên cảnh vệ hét lớn.
Vài luồng sáng đồng thời chiếu xuống mặt nước.
Một bóng đen thon dài đang lặng lẽ bơi qua!
Mục tiêu ban đầu của nó là Lộ Minh Phi đang men theo mép nước, nhưng ánh đèn pin mạnh khiến nó hoảng sợ, lập tức quay đầu bơi vào bóng tối.
Tiếng súng nổ vang dồn dập.
Những kẻ được tuyển làm cảnh vệ cho Tập đoàn Genji, hẳn trước đây đều là đám hung thần ác sát trong xã hội đen, chúng không hề biết nương tay, càng chẳng tiếc đạn, cứ bắn nát trước rồi tính sau.
Một cánh tay thò từ trên xuống, tóm lấy Lộ Minh Phi kéo phắt lên.
Là cánh tay của Caesar, thân cao tay dài, động tác ấy trông chẳng khác nào “vượn dài tay nhẹ nhàng vươn móng”.
Ba người thở dốc dựa sau cánh cửa.
Mồ hôi Lộ Minh Phi tuôn như tắm.
Nếu lúc nãy đám cảnh vệ rọi trúng cậu trước, với kiểu bắn loạn xạ kia, dù Caesar và Sở Tử Hàng lập tức xông ra cứu, cậu cũng đã chết chắc.
Sở Tử Hàng và Caesar quay lại, hé mắt nhìn qua khe cửa.
Nước trong đường ống đã nhuộm thành màu đỏ máu.
Một con cá mập trắng dài 4, 5m từ từ nổi lên, toàn thân chi chít lỗ đạn.
Hai người nhìn nhau, cùng lắc đầu.
Chuyện này quá khó tin.
Đây là ống dẫn chính của Thần Điện Khung Sắt, mực nước sâu đến 5-6m, lại thông với biển, cá mập xuất hiện không phải không thể.
Nhưng một loài săn mồi hung hãn cỡ lớn như thế lẽ ra phải hoạt động ngoài đại dương, điều gì đã khiến nó chui vào mạng lưới cống ngầm chằng chịt này?
“Đi thôi. Bọn họ nhìn nhầm rồi.”
Sở Tử Hàng nói.
Caesar vỗ vai Lộ Minh Phi, không cho cậu quay đầu nhìn lại.
Cá mập trắng không thể rời khỏi nước quá lâu, nhưng trong một khoảng ngắn chúng vẫn có thể chịu đựng nếu cơ thể còn ẩm và mang chưa bị khô.
Đôi khi chúng bơi sát bờ, nhân lúc sóng lớn hoặc thủy triều dâng, đột ngột lao lên bãi cát tấn công hải cẩu con, rồi lợi dụng lực sóng và thủy triều để quay trở lại biển, nếu chậm trễ, chính chúng sẽ tự rơi vào nguy hiểm.
Con cá mập ban nãy thực ra đã coi Lộ Minh Phi là con mồi.
Nhưng chuyện này tốt nhất đừng để cậu biết, nếu biết mình từng bị xem như một con hải cẩu non béo ngậy, chắc Lộ Minh Phi sẽ sợ đến mức không bước nổi nữa.
“Đệt đệt đệt, may vãi… may vãi lìn… gặp dữ hóa lành, gặp dữ hóa lành!”
Vào được thang máy rồi mà Lộ Minh Phi vẫn còn ôm ngực lẩm bẩm.
“Không còn nghi ngờ gì nữa,” Caesar vỗ vai cậu, “muốn tiếp tục sống sót, bọn tôi phải dựa vào vận may của cậu rồi.”
Anh và Sở Tử Hàng lặng lẽ trao nhau ánh nhìn.
Phía trước là một hành lang thấp và dài, tầm mắt không thấy cửa sổ, quạt thông gió quay chậm rãi.
Tường được sơn màu đỏ gỉ nặng nề, trên đó viết những chỉ dẫn bằng sơn trắng mà họ không đọc hiểu.
Đây là nội khu, một nơi khiến người ta có cảm giác hơi nghẹt thở, không khí phảng phất sự bất an.
Caesar cầm Desert Eagle bằng hai tay đi trước, toàn bộ tinh thần căng như dây đàn.
Sở Tử Hàng cầm katana dài đi sau cùng.
Lộ Minh Phi kẹp giữa hai người, đi qua từng ngọn đèn huỳnh quang trắng nhợt, cảm thấy nơi này vừa giống viện nghiên cứu bí mật, vừa giống mê cung vô tận… như thể ở cuối đường sẽ xuất hiện một binh khí hình người siêu cấp khổng lồnào đó.
Họ thuận lợi đi hết hành lang.
Cuối lối đi không có gì quái lạ, chỉ là một chiếc thang máy.
Nội khu gần như không có biện pháp an ninh đặc biệt, có lẽ Bát Gia Jaki cho rằng xâm nhập nội khu là điều không thể, nên cũng chẳng lắp đặt mấy thứ kiểm soát phiền phức.
“Đại ca… chúng ta đi tầng nào?”
Lộ Minh Phi nhìn hàng loạt nút bấm chi chít.
Một vấn đề mới xuất hiện.
Tòa nhà chọc trời này có hơn 50 tầng, chưa kể các tầng bãi xe, tầng thiết bị, tầng trung gian không đánh số.
Trong các cao ốc hiện đại, thường một thang máy chỉ phục vụ một phần tầng để tránh phải dừng hàng chục lần.
Nhưng thang máy nội khu này gần như đi được hầu hết các tầng.
Chuyện quái gì thế này!
Người anh hùng vừa nhờ chút vận chó mà thoát khỏi 20 con ác quỷ cưỡi chiến mã địa ngục, giờ trước mặt bỗng xuất hiện hơn 50 ngã rẽ.
Hệ thống còn hỏi:
Anh hùng, bạn muốn vượt ải bắt đầu từ màn một?
Màn hai?
Màn ba?
…Hay xông thẳng tới cuối màn khiêu chiến trùm cuối?
Mà bất kể chọn màn nào, không có kinh nghiệm, không lên cấp, không đổi trang bị, Lộ Minh Phi thầm nghĩ, đây là Demon’s Souls. à?!
“Ờ… cái này thì chưa tính tới…”
Caesar cau mày.
Lộ Minh Phi thầm hừ:
Thấy chưa, thấy chưa!
Em đã nói rồi mà!
Quả nhiên một đội trưởng kế hoạch còn không ra hồn thế này thì chẳng thể trông cậy được.
Việc Caesar không lập kế hoạch chi tiết thực ra cũng có lý do.
Anh chưa từng ôm ý định tối nay nhất định phải đánh thẳng vào sào huyệt, mà chỉ muốn dò trước tuyến đường trong hệ thống cống ngầm.
Đến được khu vực bên dưới Tập đoàn Genji rồi thì mọi chuyện chỉ có thể tùy cơ ứng biến.
Nếu không phải con tàu ngầm mini kia tình cờ chở hàng tới, thì lúc này bọn họ đã quay về uống sâm panh rồi.
“Vậy… đàn anh có bản đồ cấu trúc của tòa nhà này không?”
Lộ Minh Phi hỏi Sở Tử Hàng.
Sở Tử Hàng lắc đầu:
“Cậu nghĩ trên mạng sẽ có loại tài liệu đó sao? Dù có thì cũng chỉ là phần được phép công khai. Tư liệu về nội khu chắc chắn không nằm trong đó.”
“Cũng đúng,” Lộ Minh Phi gãi đầu, “souls-like khó thế này, ai từng chơi qua chắc cũng chết sạch rồi, trên mạng làm gì có hướng dẫn.”
Thực ra nội khu họ từng đi qua, nhưng bây giờ trong đầu lại trống rỗng.
Lần trước đến đây, họ là khách quý, có thư ký mặc đồng phục, tất đen, giày cao gót đi theo phục vụ chu đáo, sớm đã bấm sẵn tầng thang máy.
Lộ Minh Phi khi đó chỉ mải tán thưởng trụ sở của xã hội đen đúng là “cao cấp thật, cao cấp quá”, hoàn toàn không nghĩ tới việc phải ghi nhớ cấu trúc địa hình.
“Khi không có đường đi, sao không đánh thẳng vào trung tâm?”
Caesar nói kiểu một đường thẳng tắp quen thuộc.
“Tầng quan trọng nhất chắc chắn là tầng cao nhất! Lên đó xem thử?”
“Trời đất ơi, tầng quan trọng nhất thì phòng thủ cũng nghiêm ngặt nhất chứ?”
Lộ Minh Phi vội phản đối.
“Nếu là em thì em chọn tầng 12! Em nhớ hình như tầng đó có rất nhiều tổng đài viên. Dù có bị nhận ra, chỉ cần rút súng ra là mấy cô gái sợ chết khiếp ngay! Ta vẫn kịp rút lui!”
Rồi cậu quay sang cầu cứu:
“Đúng không đàn anh?”
Caesar là đội trưởng, muốn ngăn anh lại thì chỉ có thể lấy thiểu số phục tùng đa số.
Sở Tử Hàng tuy là con sói đơn độc khó hợp tác, nhưng ít ra không “giáo điều kinh nghiệm” như Caesar.
“Các tổng đài viên ở tầng 14, cậu nhớ nhầm rồi.”
Sở Tử Hàng nói lạnh tanh.
“Nhưng tôi đồng ý với ý của Caesar. Đã không biết bắt đầu từ đâu, thì thẳng tay đánh vào trung tâm.”
Lộ Minh Phi thở dài trong lòng.
Đồng đội toàn là anh hùng chính hiệu, đúng là hại chết con gấu chó như cậu.
Giờ thì cậu hiểu vì sao Sở Tử Hàng lại ủng hộ Caesar, Sở Tử Hàng không ngây thẳng như Caesar, anh hiểu rõ tầng cao nhất nguy hiểm thế nào… nhưng vấn đề là anh ấy xưa nay vốn không cần mạng!
“Ê ê ê! Nghe em nói đã!”
Lộ Minh Phi vội vàng bịa lý do.
“Tầng cao nhất tuy quan trọng, nhưng Bát Gia Jaki chắc không dùng nơi phong cảnh đẹp thế làm phòng máy đâu, đúng không? Mục tiêu chính của chúng ta lần này là phá hủy lõi của Kaguya-hime? Việc chính làm trước, việc phụ làm sau chứ? Hay là ta phá Kaguya-hime trước, rồi lên tầng trên nhìn một vòng được không?”
Nghe vậy, Caesar thấy cũng có lý.
Anh dùng nòng súng gãi gãi giữa mày, miễn cưỡng gật đầu:
“Vậy bắt đầu từ tầng 14. Cách an toàn nhất là bắt một tổng đài viên hỏi đường trong tòa nhà này.”
Lộ Minh Phi thầm nghĩ:
Anh gọi thế mà là an toàn à?
Kế hoạch của đội trưởng đúng kiểu phim anh hùng kháng Nhật:
Bát Lộ Quân mò vào lô cốt địch, không mang theo lựu đạn, dùng thuốc nổ của địch, diêm của địch để nổ tung lô cốt, rồi ung dung rút lui, miệng còn ngậm điếu thuốc móc được của địch… toàn là chủ nghĩa lạc quan cách mạng!
Dù sao thì cũng tạm thời dập tắt được ý tưởng điên rồ kia.
Lộ Minh Phi quay người định bấm nút tầng thì—
Đinh.
Thang máy dừng lại.
Ba tên đột nhập nghiệp dư này khi nãy mải cãi nhau đã bỏ quên một chuyện chí mạng:
Chiếc thang máy này vẫn đang đi lên!
Sắc mặt Caesar và Sở Tử Hàng cùng biến, theo bản năng đặt tay lên chuôi súng.
Rõ ràng thang máy bị người ở trên gọi, giờ đang dừng tại tầng 21.
Tầng 21 có gì?
Chỉ cần đừng là trụ sở Cục Chấp Hành là được, mở cửa ra đối diện mấy chục khẩu súng đã lên đạn thì coi như xong đời.
Cửa mở ra.
Một cô gái mặc sơ mi trắng, váy chữ A, trông như thư ký, vội vàng bước vào, đâm sầm vào ngực Caesar.
Cả hai cùng khựng lại.
Nữ thư ký chậm rãi ngẩng đầu, lạnh lùng nhìn thẳng vào Caesar, người cao hơn cô cả một cái đầu.
Lúc này Caesar mới nhận ra, đó không phải thiếu nữ, mà là một người phụ nữ trưởng thành gần 30, thân hình nóng bỏng, dáng điệu mềm mại, gương mặt diễm lệ được trang điểm cẩn thận, toát lên vẻ lạnh lùng.
Đúng là xui tận mạng, vừa mới lẻn vào đã gặp người quen.
Gia chủ nhà Sakurai, Sakurai Nanami.
Đã có thể trở thành gia chủ Sakurai, thì người phụ nữ quyến rũ bề ngoài này tuyệt đối không hề đơn giản.
Cô ta chưa từng tu nghiệp tại Học viện Cassell, nên không rõ cấp bậc huyết thống, nhưng dù thế nào cũng không thể dưới hạng A.
Tệ nhất là Sakurai Nanami đã từng chạm mặt họ.
Lúc này ánh mắt cô ta quét từ dưới lên trên người Caesar, sắc bén như dao, như muốn xẻ từng tấc da thịt.
Chỉ thiếu chút nữa Sở Tử Hàng đã rút kiếm, nhưng anh cưỡng ép thu sát khí, chờ diễn biến tiếp theo.
Sakurai Nanami không lập tức nhận ra Caesar, bởi vì anh đã bôi một lớp kem làm rám da rất dày.
Người Ý vốn không quá sẫm màu, mà Caesar lại thuộc dạng da sáng trong số đó, chỉ cần nhìn da là biết người nước ngoài, quá dễ nhận ra ở Takamagahara.
Vì thế anh đã tự biến mình thành màu đồng sậm, lại đổi sang son môi màu trắng, trông như một tay chơi thể thao bãi biển sành điệu, hoàn toàn khác hẳn hình tượng ban đầu.
Kiểu trang điểm này cực kỳ được ưa chuộng ở Takamagahara, mấy ngày nay ngay cả các trai bao khác cũng đang bắt chước.
Tối nay Caesar ra trận với full makeup, thêm chiếc mũ quân đội đen kéo thấp, Sakurai Nanami chưa chắc đã nhận ra anh.
Sở Tử Hàng đánh cược rằng Sakurai Nanami không thuộc Cục Chấp Hành, không thể quen biết hết các cán bộ.
Theo danh sách nhân sự chi nhánh Nhật Bản, cô ta giống kiểu huấn luyện viên hơn.
Phần 5:
Anh cũng không còn cách nào khác ngoài việc đánh cược.
Lúc này mà bạo phát gây chuyện thì hoàn toàn không có cửa thắng.
Chưa nói đến thực lực của Sakurai Nanami, chỉ riêng đám áo gió đen đứng phía sau cô ta thôi cũng đã đủ sức “thuyết phục” rồi.
Tầng 21 là một đại sảnh rộng rãi, bên trong bày kín những giá sách cao ngất, trông chẳng khác gì một thư viện khổng lồ.
Những người đàn ông mặc áo gió đen, đeo kính râm đang làm việc trong các lối đi giữa những kệ sách.
Dù chưa thể khẳng định đây có phải là tổng bộ Cục Chấp Hành hay không, nhưng 8-90% nhân sự của Cục chắc đang tập trung ở đây.
Đám người này mà được vũ trang đầy đủ, đánh tan cả một sư đoàn cơ giới hóa cũng không phải chuyện đùa…
Trong đầu Lộ Minh Phi chỉ có một chữ:
Xong.
Xong thật rồi!
Cho dù Sakurai Nanami có không nhớ mặt Caesar, thì ở Nhật Bản, một gã đàn ông cơ bắp săn chắc như Caesar cũng hiếm như cá voi lẫn vào bầy hải cẩu.
Không ai đời nào coi nó là hải cẩu, dù nó có cố gắng giả trang đi nữa cũng vô ích!
Caesar trong lòng cũng chẳng yên ổn.
Anh cố gắng giữ gương mặt lạnh lùng, nhưng khóe mắt run rẩy đã bán đứng tất cả.
Đột nhiên, sát khí bùng lên trong mắt Sakurai Nanami!
“ばかやろう!”
Một cái tát vang trời giáng thẳng lên mặt Caesar.
Má nóng rát, Caesar sững người.
Đây không phải lần đầu tiên anh bị phụ nữ tát, những cô gái từng yêu anh nhưng không chiếm được anh, sau khi tát xong thường vừa khóc vừa bỏ chạy, chuyện đó đã xảy ra không chỉ một lần.
Những cái tát ấy thường không đau, vì trước khi ra tay họ đã khóc đến mềm cả tay, hơn nữa dấu đỏ để lại đối với đàn ông còn là một loại huân chương, nên Caesar luôn đón nhận rất thản nhiên.
Nhưng cái tát của Sakurai Nanami thì hoàn toàn khác.
Nó mang theo kình lực sắc bén như lưỡi kiếm.
Caesar thậm chí không kịp né, một dấu bàn tay rõ ràng lập tức nổi lên trên gò má anh.
“Tại sao đến muộn?”
Sakurai Nanami gầm lên.
“はい!”
Caesar nghe hiểu lơ mơ, đầu óc trống rỗng, chỉ biết liên tục cúi đầu.
“Xin lỗi vô dụng lắm! Trên chiến trường, khi cậu có cơ hội xin lỗi thì đó cũng chỉ là lời trăn trối cuối cùng thôi! Gia nhập đội khiêng thùng! Bên kia đang thiếu người! Chạy đi! Chạy như ngựa cho tôi!”
Sakurai Nanami chỉ tay ra ngoài.
Vài cán bộ Cục Chấp Hàng đang chạy gấp ngoài cửa thang máy, mỗi người ôm một thùng tài liệu.
Lúc này Caesar mới có thời gian quan sát kỹ tầng lầu này, những giá sách cao tận trần nhà chia cắt không gian thành từng khu.
Trên kệ là những tập hồ sơ đóng quyển, bọc ngoài bằng bìa da trắng giản dị.
Ngoài Sakurai Nanami mặc váy trắng, tất cả mọi người đều khoác áo gió đen.
Ai nấy đều bận rộn đúng phần việc của mình:
Người đóng hồ sơ vào thùng, người thống kê, lập bảng, đội vận chuyển thì đưa các thùng đã niêm phong đến thang máy hàng.
Chỉ có một số ít không tham gia vận chuyển, tay đặt trên báng súng, đi tuần tra xung quanh,rõ ràng giá trị của đống tài liệu này vô cùng quan trọng.
Caesar chợt nhớ tới thư viện trăm năm của Học viện Cassell, nơi lưu giữ những bản thảo viết tay của các thế hệ học giả, cũng được đóng thành tập và bọc da.
Vậy thì… tầng này chính là thư viện hoặc kho lưu trữ của Bát Gia Jaki.
Sakurai Nanami mặt lạnh như băng, bước vào thang máy đi xuống.
Cô ta thật sự không nhận ra Caesar.
Cũng chẳng lạ.
Hai người chỉ từng gặp nhau thoáng qua, khi đó Caesar vẫn là công tử quý tộc tóc vàng, mặc vest trắng.
Ai mà ngờ được thiếu gia nhà Gattuso lại tự biến mình thành dáng vẻ lẳng lơ thế này?
Bên cạnh những kệ sách vừa được dọn trống là hàng chục thùng tài liệu, rõ ràng đội vận chuyển đang thiếu người.
Lộ Minh Phi, Caesar và Sở Tử Hàng liền chạy tới, mỗi người ôm một thùng, bám sát đội ngũ tiến về thang máy hàng.
Không ai nói lời nào.
Đóng thùng thì đóng thùng, khiêng thì khiêng, hiệu suất làm việc của người Nhật thể hiện rõ đến đáng sợ.
Dù trong tình huống khẩn cấp như vậy, phân công vẫn cực kỳ rõ ràng, ai làm việc nấy, hoàn toàn không cần điều phối tại chỗ.
Sakurai Nanami rõ ràng là người phụ trách điều phối.
Cô ta đang đợi thêm người tới hỗ trợ, nên nhầm bọn Lộ Minh Phi là viện binh.
Caesar bắt chước những người phía trước đặt thùng tài liệu trước thang máy.
Có người phụ trách ghi chép và kiểm tra mã số trên thùng, sau đó phủ bọc đen, đưa vào trong thang máy.
Người ghi chép lắc lắc cây bút chì ra hiệu, đội vận chuyển liền tạm dừng.
Người cán bộ đứng trong thang máy gật đầu.
Thang máy đưa anh ta cùng chồng tài liệu lên tầng trên.
Caesar quan sát xung quanh.
Tất cả lối ra vào đều có cán bộ canh giữ.
Cuộc “dọn nhà” quái lạ này e là sẽ kéo dài tới sáng hôm sau.
Hồ sơ ở đây nhiều như biển, bọn họ không thể dây dưa lâu, nếu không sớm muộn cũng bị lộ.
“Họ đã tính sẵn rồi,” Sở Tử Hàng nói khẽ.
“Mỗi lần thang máy chở 50 thùng. Người khiêng thùng thứ 50 sẽ phụ trách áp tải tài liệu lên tầng trên. Người thứ 50 đó sau khi vào thang máy thì coi như rút lui.”
Caesar chợt hiểu ra.
Người Nhật làm việc có trật tự đến mức cứng nhắc.
Mỗi chuyến đúng 50 thùng, không thừa không thiếu.
Người thứ 50 nghiễm nhiên thành áp tải viên.
Mọi người phối hợp với nhau, chính xác như một cỗ máy tự động.
Với loại người tính sổ còn sai như Caesar, đừng mơ phát hiện ra quy luật này.
Nhưng mức độ chính xác của Sở Tử Hàng e rằng không thua gì người Nhật.
Chỉ cần khống chế tốc độ để đảm bảo mình là người thứ 50, chỉ cần ba lượt là cả ba có thể rút khỏi kho lưu trữ này.
Mỗi lượt mất khoảng 10 phút.
Nửa tiếng là thoát thân.
Ba người trao đổi ánh mắt.
“Tôi đi trước, Sở Tử Hàng thứ hai, Lộ Minh Phi cuối cùng.”
Caesar nói khẽ.
“Khi rút lui thì già yếu bệnh tật phải đi trước chứ!”
Lộ Minh Phi phản đối nhỏ giọng.
“Nhưng trong ba người, chỉ cậu sở hữu gương mặt đại chúng vô địch thôi mà?”
Caesar lau mồ hôi, cười khẽ.
“Ít ra cũng coi như có một kỹ năng thiên phú, phải biết tận dụng chứ, Sakura!”
Caesar quyết định mình rút trước không phải vì nhát gan, mà vì với lớp kem làm rám da trên mặt, anh quá chói mắt giữa đám người áo đen trông như nhân viên văn phòng này, giống hệt một gái shibuya lạc loài.
“Từ ngày tòa nhà này hoàn thành đến giờ, đây là lần đầu tiên Sở Cảnh sát ra lệnh khám xét nhỉ?”
Một giọng nói quen thuộc bất ngờ vang lên phía sau lưng Caesar.
“Rốt cuộc bọn họ đang tìm cái gì?”
Cơ thể Caesar khẽ run lên.
Cục trưởng Cục Chấp hành, Minamoto Chisei đang đứng ngay sau lưng anh!
Sở Tử Hàng lập tức cảm nhận được sát khí.
Không phải sát khí của Minamoto Chisei, mà là của Caesar.
Các cơ bên mặt Caesar co cứng lại theo bản năng, đường nét sắc lạnh như lưỡi dao vừa tuốt khỏi vỏ.
Anh không hề sợ…
Anh đang tức giận.
Những ngày qua, anh liên tục mơ cùng một giấc mơ.
Thế giới chìm trong biển lửa.
Một bóng người đỏ rực rơi khỏi sân thượng.
Anh lao mình tới, dang tay đón lấy cô, nhưng người rơi vào vòng tay anh lại hóa thành cát đỏ, lặng lẽ trôi đi.
Trong ngực anh chỉ còn khoảng không lạnh lẽo.
Mỗi lần tỉnh giấc, mồ hôi đẫm trán, nhưng tim thì lạnh như băng.
Anh hiểu rõ, cho dù mơ bao nhiêu lần đi nữa, anh cũng không thể giữ được Makoto.
Giữa họ là khoảng cách của sống và chết.
Caesar yếu đuối năm nào lại tìm đến anh.
Anh nhớ lại tuổi thơ bị người khác điều khiển, nhớ lại cảm giác bất lực khi dang tay mà chẳng giữ được gì, nhớ lại người mẹ vừa cao quý vừa đáng thương của mình…
Anh phải giải quyết chuyện này.
Chỉ như thế anh mới thôi gặp ác mộng, mới không để tâm trí mãi kẹt lại ở khoảnh khắc Makoto chết đi.
Nếu không kiềm chế, anh sẽ lập tức lao tới, khóa cổ Minamoto Chisei , ép người Nhật mang vẻ ngoài thư sinh ấy ghim chặt vào tường, gào lên hỏi cho ra lẽ tất cả chuyện này là vì sao!
Nếu Minamoto Chisei không đưa ra được câu trả lời, Caesar thật sự có thể bóp nát xương cổ họng anh.
Sở Tử Hàng khẽ ho một tiếng, nhắc Caesar bình tĩnh.
Minamoto Chisei là người từng trải qua vô số chiến trường, độ nhạy cảm với sát khí giống như dã thú.
Cho đến giờ, Sở Tử Hàng vẫn không thể xác định “Đệ nhất chi nhánh Nhật Bản” này rốt cuộc mạnh đến mức nào.
Minamoto Chisei giống như một cái giếng, mặt nước phẳng lặng, nhưng sâu không thấy đáy.
Cho dù ba người liên thủ cũng chưa chắc có thể trong nháy mắt khống chế được anh, huống chi bên cạnh Minamoto Chisei còn có một người khác, cựu gia trưởng Bát Gia Jaki, Tachibana Masamune .
“Người dẫn đường tinh thần” của Bát Gia Jaki này cũng là một cái giếng sâu không lường được.
“Là Ủy ban Chống Xã hội đen của Quốc hội ra chỉ thị,” Tachibana Masamune mỉm cười.
“Danh nghĩa là nghi ngờ cất giấu vũ khí quân dụng, nhưng thực chất là đánh rắn động cỏ, cho chúng ta biết Quốc hội sẽ không làm ngơ trước những việc chúng ta đang làm. Cuộc chiến với Moukishu đã lan ra 1 đô, 1 đạo, 2 phủ và 43 huyện, ngay cả Quốc hội cũng phải bất an. Nhưng chưa kịp thông qua đạo luật chống xã hội đen mới, nên đành dùng lệnh khám xét để gây chút sóng gió thôi. Chuyện này không cần cậu bận tâm,” ông tiếp lời.
“Họ sẽ chẳng tìm được gì cả. Vũ khí thì dễ chuyển đi, nhưng đám hồ sơ này mới phiền, quá nhiều, không dọn không được.”
“Tất cả chuyển về Nội Khu?”
Minamoto Chisei hỏi.
“Phải. Với trình độ thiết kế của Maruyama, Sở Cảnh sát tuyệt đối không ngờ rằng tòa nhà này còn có khu vực ẩn. Bến tàu của Sở Nghiên cứu Ganryu cũng rất an toàn. Ta chỉ cần tiếp đãi mấy vị ‘ông lớn’ cảnh sát cho đàng hoàng là xong.”
Giọng Tachibana Masamune hạ thấp:
“Dù sao cuộc chiến này cũng đã gần đến hồi kết. Những kẻ đang lẩn trốn chỉ còn Osho và Ryuo. Gokurakukan đã bị phá hủy, mất đi sào huyệt cuối cùng, lũ nhện lang thang bên ngoài cũng chẳng sống được bao lâu. Chỉ có một chuyện khiến ta bất an…”
Ông khẽ nói.
“Thần. Chúng ta đã thẩm vấn đám oni suốt đêm, nhưng vẫn không có chút manh mối nào về Thần.”
“Con sẽ tiếp tục truy lùng Osho và Ryuo,” Minamoto Chisei trầm ngâm.
“Có lẽ tin tức về Thần chỉ nằm trong tay hai kẻ đó.”
Anh dừng một chút.
“Bên nhóm Caesar… vẫn chưa có tin tức sao?”
“Không hề. Thật khó tin. Họ không biết tiếng Nhật, cũng không có nơi trú chân, vậy mà lại biến mất không dấu vết ở ranh giới Tokyo và Saitama. Không chỉ chúng ta không tìm được, ngay cả Học viện Cassell cũng bó tay. Có lẽ tồn tại thế lực thứ ba đang che chở họ, nhưng ở Nhật Bản, rốt cuộc là ai dám mạo hiểm đối đầu với chúng ta?”
Tachibana Masamune lắc đầu.
“Chuyện hậu sự nhà Inuyama thì sao?”
“Đợi họ chọn gia chủ mới. Hiện tại ai nấy đều chìm trong đau buồn, nhà Inuyama tạm thời không giúp được gì.”
“Mấy ngày nay vẫn không có tin tức của hiệu trưởng?”
“Ông ta cũng hoàn toàn biến mất khỏi thành phố này. Với ông ấy, chuyện đó không khó. Ông rất quen thuộc Nhật Bản, chắc vẫn còn vài người bạn cũ từ xưa giúp đỡ. Chúng ta cũng không dám phái người theo dõi, không ai có thể theo dõi một hỗn huyết chủng hạng S sở hữu ngôn linh ‘Thời Gian Zero’.”
Minamoto Chisei và Tachibana Masamune vừa nói vừa bước đi, lướt qua Lộ Minh Phi.
Chiếc áo sơ mi dưới áo khoác gió của cậu ướt đẫm mồ hôi, dán chặt vào lưng.
Cậu vểnh tai nghe lén, nhưng hai người cố tình hạ giọng, mà trình độ nghe tiếng Nhật của Lộ Minh Phi lại luyện từ anime, chuyên để nghe mấy cô gái dễ thương làm nũng.
Cậu chỉ hiểu được loáng thoáng vài từ, xen lẫn những cái tên mơ hồ như Thần, Osho, Ryuo.
Thu hoạch lớn nhất là:
Hiệu trưởng Anjou đã đến Tokyo.
Trong lịch sử Bí Đảng, Anjou là một truyền kỳ.
Ông trở thành truyền kỳ không phải vì huyết thống hay năng lực, mà vì số mệnh bí ẩn.
Suốt trăm năm qua, bất kể khủng hoảng thế nào, chỉ cần Anjou xuất hiện, cục diện đều được xoay chuyển.
Lộ Minh Phi vẫn nhớ rõ trận chiến với Constantine, Long Vương thức tỉnh ngay trong khuôn viên trường, dù cậu bắn trượt, Anjou vẫn bình tĩnh tuyệt đối, áp chế Constantine.
Hình ảnh ông lao về phía Long Vương, hóa thân thành một thanh kiếm đồ long, đã khắc sâu vào ký ức toàn bộ học viên.
Dù vẫn chưa liên lạc được với hiệu trưởng, Lộ Minh Phi đã cảm thấy lưng mình thẳng hơn hẳn.
Bên thang máy chở hàng, Sở Tử Hàng giơ hai ngón tay ra hiệu cho cậu.
Cánh cửa thang máy từ từ khép lại.
Kế hoạch rút lui rất hiệu quả, Caesar và Sở Tử Hàng lần lượt áp tải các thùng hồ sơ lên tầng cao.
Lộ Minh Phi càng thêm ra sức, ôm thùng chạy lúp xúp theo đoàn người.
0 Bình luận