Vol 3: Triều Dâng Dưới Vầng Trăng Đen – Phần Trung
Chương 7: Anh đào và Sen đỏ - Phần 1-2
0 Bình luận - Độ dài: 5,097 từ - Cập nhật:
Phần 1:
Ngọn lửa lớn đang thiêu đốt những lầu các sơn son đỏ thắm, còn Sakurai Kogure thì ngồi trang điểm trên tầng cao.
Cô khoác lên người bộ “Junihitoe” cất giữ bấy lâu.
Đó là bộ kimono trang trọng nhất, gồm nhiều lớp lụa chồng lên nhau, sắc màu từ trong ra ngoài biến chuyển như từng tầng mây ráng.
Trong Gokurakukan, chỉ duy nhất người được gọi là “bà chủ” như Sakurai Kogure mới có tư cách mặc Junihitoe, và cũng chỉ vào những ngày lễ đặc biệt.
Mọi cô gái đều diện kimono, quây quần quanh Sakurai Kogure đứng trước cửa nghênh khách, rực rỡ như đóa yaezakurađang độ mãn khai.
Những vị khách quen sẽ đặc biệt tới đây để được tận mắt chiêm ngưỡng phong thái của Sakurai Kogure khi khoác junihitoe, thậm chí còn vung tiền cá cược chỉ vì khoảnh khắc ấy.
Vị khách may mắn nhất trong đêm sẽ được Sakurai Kogure đích thân tiếp đãi:
Thưởng thức loại sashimi thượng hạng, nghe cô gảy shamisen bên cạnh. Những ai từng hưởng qua sự khoản đãi ấy đều nói rằng cảm giác như mộng quay về thời Chiến Quốc, ngồi trên thiên thủ các, phóng tầm mắt nhìn khắp thiên hạ, ôm trọn người phụ nữ đẹp nhất thế gian trong lòng.
Sakurai Kogure vấn gọn mái tóc dài đen nhánh, nghiêng cài một nhành đào núi, rồi khẽ cúi mình trước gương:
“Hoan nghênh quang lâm.”
Trong những ngày quán xuyến Gokurakukan, cô thường đứng nơi cửa đón khách, cúi chào từng vị khách quen và nói câu ấy không biết bao nhiêu lần.
Lời nói lặp đi lặp lại đến trăm ngàn lượt, đáng lẽ đã phải chán chường từ lâu, vậy mà hôm nay, khi thốt ra, tâm trạng cô lại nhẹ nhõm lạ thường.
Có lẽ vì đây là lần cuối cùng cô nói câu ấy.
Thật ra cô đã kiệt sức từ lâu, đã đến lúc đặt xuống gánh nặng này rồi.
Hôm nay, là ngày tận thế của Gokurakukan.
Cuộc tấn công bắt đầu từ 15 phút trước.
Bát Gia Jaki điều động 12 xe bồn, hàng chục tấn nhiên liệu từ trên sườn núi ào ào trút xuống.
Thế nhưng người đàn ông chỉ huy cuộc công kích lại chẳng vội châm lửa.
Anh ngồi lặng lẽ trên đỉnh núi, rít thuốc, gió thổi phần phật tà áo khoác dài của những kẻ đứng cạnh.
Từ con bạc đến nhân viên chia bài, tất cả đều hoảng loạn bỏ chạy, ngay cả đám vệ sĩ cũng không ngoại lệ.
Hệ thống phòng thủ mà Gokurakukan từng tự hào là kiên cố như thành đồng, trong khoảnh khắc đã sụp đổ tan tành.
Ai cũng hiểu rõ, chỉ cần người đàn ông trên đỉnh núi ném mẩu thuốc xuống, nơi này sẽ lập tức bị biển lửa nuốt chửng.
Nhưng anh chỉ lặng lẽ hút thuốc, nhìn đám người giẫm nước tháo chạy trong khe núi.
Xe sang chen chúc kẹt cứng trên cây cầu, tiếng còi inh ỏi vang trời.
Sakurai Kogure ném chìa khóa kho tiền cho trưởng sảnh:
“Trong kho còn 12 tỷ tiền mặt. Nếu có gan, cứ lấy đi một ít. Những năm qua, mọi người đã vất vả rồi.”
Trưởng sảnh nắm chặt chìa khóa, ngẩn người đứng đó.
Không biết nên lao về kho tiền hay hòa vào dòng người tháo chạy.
Trên đời này hiếm ai có thể thờ ơ trước 12 tỷ yên, nhưng hắn cũng không chắc mình còn mạng để mang số tiền ấy chạy ra ngoài hay không.
Tiền giấy mệnh giá nghìn yên rơi vãi đầy đất, nhưng chẳng ai cúi xuống nhặt.
Dầu loang sát mặt sàn, người trượt ngã rồi lại bò dậy, đám đông chen lấn trước cửa, giẫm đạp lên nhau trong tuyệt vọng.
Sakurai Kogure mỉm cười, quay người bước lên tầng cao nhất.
Dáng đi ung dung, tao nhã, hệt như ngày Gokurakukan khai trương, khi cô từ trên cầu thang chậm rãi bước xuống, nâng váy, khẽ khuỵu gối trước ánh mắt soi xét của đám đàn ông:
“Ta là Sakurai Kogure, quản lý sòng bạc này. Mỗi vị khách từ phương xa tới, đều là quý nhân của ta.”
Ngay sau đó, tiếng vỗ tay vang dậy.
Đám con bạc lớn tiếng tán thưởng phong thái tuyệt thế của bà chủ.
Gương mặt trẻ trung của Sakurai Kogure dưới ánh đèn khi ấy đẹp như hoa đào nở rộ.
Trưởng sảnh nhìn theo bóng lưng cô khuất dần nơi cuối cầu thang.
Hắn buông rơi chiếc chìa khóa trị giá 12 tỷ yên, rồi quay đầu bỏ chạy.
Trong giếng thang đã bắn lên tia lửa.
Người trên núi còn chưa châm hỏa, tầng hầm đã bắt đầu cháy.
Đó là nơi Gokurakukan giúp khách hàng thực hiện giấc mơ của họ.
Dưới đó là từng căn phòng nhỏ, mỗi phòng chôn giấu một bí mật.
Có căn sàn nhà vẫn còn loang lổ vết máu.
Thiên đường khoái lạc lại được dựng lên nơi sâu thẳm như địa ngục, đó là trò đùa của người đàn ông kia dành cho khách.
Hắn chưa từng tin trên đời có cái gọi là Cực Lạc.
Thứ vĩnh hằng duy nhất chỉ có cái chết.
Cái gọi là cực lạc, chẳng qua là sự hưởng lạc điên cuồng trước khi chết mà thôi.
Lúc này, thủ hạ trung thành nhất của Sakurai Kogure đang sải bước trong hành lang tầng hầm, lần lượt ném diêm vào từng căn phòng.
Đường ống đã bơm đầy xăng vào đó.
Theo từng bước chân hắn, luồng nhiệt và lửa dữ cuốn phăng tất cả.
Sakurai Kogure khẽ cười.
Cô bỗng thấy mình nên trò chuyện đàng hoàng với người đàn ông đang trấn giữ trên đỉnh núi kia.
Từ khi sòng bạc này đạt đến thời khắc huy hoàng nhất, cô đã từng tưởng tượng về ngày tận thế của nó.
Nơi này tích tụ mọi dục vọng của nhân gian, lắng sâu trong tầng hầm u tối.
Đến ngày tận thế, nó hẳn phải bị sen đỏ thiêu rụi thành tro bụi mới xứng đáng chứ?
Đó mới là kết cục nên có của một “cực lạc”.
Và rồi, nó thật sự bị thiêu cháy.
Mọi người đều hiểu ý nhau.
Năm ngày trước, ngày tận thế đã giáng xuống đầu Moukishu.
Năm ngày trước, chúng còn kiểm soát 11 trong số 18 băng đảng ở Osaka, trong khi 7 băng trung thành với Bát Gia Jaki vẫn luôn giữ thế kiềm chế.
Thế nhưng chỉ sau 1 đêm, thế giới đã hoàn toàn đổi khác.
Cổng lớn của Tập đoàn Genji mở toang, từng chiếc xe thùng đen lần lượt xuất phát, toàn bộ cao tầng của Bát Gia Jaki huy động toàn lực.
Gần như cùng lúc họ đặt chân đến Osaka, 7 băng kia đồng loạt phát động tấn công vào thế lực trực thuộc Moukishu
Chưa từng có cuộc chiến nào trong lịch sử đạt hiệu suất khủng khiếp đến vậy, chẳng khác gì cuộc chiến tranh chớp nhoáng mà Hitler dùng để san bằng Ba Lan.
Các băng nhóm dưới trướng Moukishu còn chưa kịp tổ chức phản kháng thì đã lần lượt bị nghiền nát.
Bảy trong số 11 băng tuyên bố đổi sang trung thành với Bát Gia Jaki.
Ba vị lãnh đạo bị người ta dùng gậy bóng chày đánh chết tại chỗ.
Băng cuối cùng tuyên bố giải tán.
Chỉ sau 1 đêm, Osaka đã trở thành Osaka của Bát Gia Jaki.
Không chỉ riêng Osaka.
Từ miền Nam đến miền Bắc, toàn bộ các bang phái trung thành với Bát Gia Jaki đều đồng loạt hành động, dốc toàn lực tấn công những tổ chức còn thề chết theo Moukishu.
Hoặc khuất phục, hoặc phơi xác tại chỗ.
Đám du côn non nớt chưa từng thấy máu, trong khoảnh khắc đã sợ đến chết lặng.
Suốt một thời gian dài, Moukishu vẫn tự cho rằng mình đã “ngẩng cao đầu”, tạo được thế cân bằng với Bát Gia Jaki, khiến gia tộc buộc phải kiềm chế.
Nhưng đến khi gia tộc thực sự kim cang nộ mục, bọn họ mới hiểu thế nào là chí tôn.
Hóa ra việc họ còn sống đến hôm nay chỉ vì gia tộc trước giờ vẫn mềm tay.
Dẫu sao cũng là đồng tộc, các gia chủ Bát Gia trước đó chưa từng muốn diệt tận gốc.
Không ai biết Bát Gia Jaki đã chuẩn bị cho cuộc chiến này bao lâu.
Họ nắm trong tay gần như toàn bộ tình báo về Moukishu:
Từ các giao dịch phi pháp của những bang trực thuộc, cho đến danh sách quan chức chính phủ từng qua lại với họ.
Cục Cảnh sát nhận được những email nặc danh, đính kèm là chứng cứ phạm tội của Moukishu.
Chỉ cần thẩm phán công nhận những bằng chứng ấy, hơn một nửa cán bộ cao tầng của Moukishu sẽ phải ngồi tù.
Những quan chức từng bao che cho Moukishu lần lượt nhận được đe dọa tử vong.
Có một nghị viên tỉnh đang lái xe trên cao tốc thì đột nhiên cả chiếc xe bị trực thăng treo lên, bay lơ lửng ở độ cao 500m.
Giữa không trung, vị nghị viên run rẩy nhận được cuộc gọi từ một tiền bối trong Bát Gia Jaki, với giọng điệu vô cùng thân thiết, hỏi thăm sức khỏe.
Mười phút sau, trực thăng đặt chiếc xe xuống ngay trước trụ sở nghị hội tỉnh.
Lúc này, vị nghị viên ấy đã trở thành người của Bát Gia Jaki.
So với những “oni” thật sự, các bang phái bám víu Moukishu còn tính là may mắn, chí ít họ vẫn có cơ hội đầu hàng.
Những oni thì không.
Dù trong huyết quản họ cũng chảy dòng máu Xà Kỳ Bát Gia.
Để cầu sinh, có oni đã dùng thuốc cưỡng chế thuần hóa huyết thống, nhưng trước Cục Chấp Hành, tổ chức sinh ra chỉ để diệt oni, họ chẳng khác nào thú hoang cùng đường.
Dù gào thét, dù giãy giụa đến đâu, kết cục vẫn là tim bị đạn nổ bơm thủy ngân xuyên thủng.
Theo Cục Chấp Hành luôn có các tăng lữ đi cùng.
Nhiệm vụ của họ là đúc xác oni vào trụ bê tông, rồi đóng những trụ ấy xuống đáy biển, xếp thành hàng chỉnh tề.
Sở kiến tạo Maruyama, trực thuộc Bát Gia Jaki, sẽ dựng một ngôi đền trên phần đất lấn biển ấy, để siêu độ vong linh.
Những con oni từ bỏ kháng cự sẽ bị giam cầm suốt đời.
Thời Bình An, Bát Gia Jaki từng xây ngục tối trong núi Kobe, nằm sâu trong sườn núi, chuyên giam giữ những kẻ hóa oni trong gia tộc.
Sau Minh Trị Duy Tân, tiếp xúc tư tưởng phía Tây, gia tộc cho rằng ngục tối quá tàn nhẫn nên phong kín nó lại.
Giờ đây, cánh cửa sắt hoen gỉ ấy đã được mở ra lần nữa.
Ngay cả các nghị sĩ quốc hội cũng bị chấn động trước cuộc chiến bí mật này.
Chỉ trong vài ngày, số người chết đã lên đến hàng trăm, người bị thương tính bằng hàng nghìn, quy mô không khác gì một cuộc chiến tranh cỡ nhỏ.
Nếu tiếp tục, chắc chắn sẽ vạ lây dân thường, gây khủng hoảng xã hội nghiêm trọng.
Chính phủ liên tục ra lệnh yêu cầu Bát Gia Jaki dừng tay, nhấn mạnh rằng nhà nước sẽ không dung túng tội phạm.
Nếu không đình chiến, Lực lượng Phòng vệ sẽ can thiệp.
Nhưng Bát Gia Jaki đã đóng toàn bộ kênh đối thoại, nhất quyết đi đến cùng.
Sakurai Kogure hiểu rất rõ ý đồ của họ.
Chỉ cần tiêu diệt hoàn toàn Moukishu, trước khi quốc hội thông qua luật chống xã hội đen mới là đủ.
Đó chính là chiến tranh chớp nhoáng, khi có người còn đang bịt tai, thì chiến tranh đã kết thúc.
Khát vọng chiến tranh truyền thừa từ Long tộc từ xưa đến nay vẫn chảy trong huyết mạch của hỗn huyết chủng.
Một trận 3.000 dặm, giận dữ giết 10.000 người, chiến tranh của rồng xưa nay luôn là như vậy.
Những ô cửa sơn son cũng bị lửa nuốt chửng.
Gỗ cong vênh, phát ra những tiếng rên rỉ kéo dài.
“Chỉ có thể tiễn ngài đến đây thôi. Con đường sau này… xin hãy tự mình bảo trọng.”
Sakurai Kogure liếc nhìn bộ kimono đỏ thẫm treo trên giá trước cửa sổ.
Kimono tung bay trong gió lửa, như thể có người đang khoác nó nhảy múa.
Vạt áo bén lửa, lay động như con bướm đang cháy.
Minamoto Chisei ngồi trên đỉnh núi, nhìn xuống tòa lầu đỏ đang rực cháy.
Anh chợt nhớ lại đêm đó, từ trên trực thăng nhìn xuống, Tu Di Toạ khổng lồ chậm rãi chìm vào biển sâu, 4 bề sóng trắng khép lại.
Khoảnh khắc ấy, Minamoto Chisei bỗng cảm thấy giữa trời đất tràn ngập bi ai.
Tu Di Tọa giống như một con cá voi khổng lồ hấp hối, cất lên tiếng than không âm giữa không trung.
“Sau khi đánh hạ Gokurakukan, thế lực của Moukishu sẽ bị nhổ tận gốc. Toàn bộ các bang phái đều quay sang quy thuận gia tộc. Gokurakukan là nguồn tiền mặt lớn nhất của chúng, đốt nơi đó rồi thì tàn dư cũng không còn sức vùng vẫy.”
Sakura đứng sau lưng Minamoto Chisei, vận bộ vest đen, khoác áo choàng dài, thắt cà vạt đen trơn.
Đêm nay, toàn bộ cán bộ Cục Chấp Hành đều đeo cà vạt đen, để tang cho người chết.
Nhưng tang thì tang, tay họ sẽ không mềm.
Sự sụp đổ của Gokurakukan là sự kiện mang tính biểu tượng của cuộc chiến này.
Trong mắt giới giang hồ, Gokurakukan chính là biểu tượng của Moukishu, nơi người ta buôn bán tiền bạc và dục vọng không chút kiêng dè, mang lại cho chúng nguồn lợi kếch xù.
Bát Gia Jaki phẫn nộ trước sự ngông cuồng ấy, nhưng trước đây không dám động vào, vì nơi này phòng thủ nghiêm mật, lại được đủ loại thế lực bảo kê.
Nếu nói mạng lưới thế lực của Moukishu trên toàn quốc như một mạng nhện, thì Gokurakukan chính là ổ nhện.
Ổ bị phá, nhện tất chết.
Cuộc tấn công Gokurakukan do Cục Chấp Hành đảm nhiệm, sét đánh không nương tay.
Đồng thời, gia tộc cũng dùng biện pháp mềm.
Hôm qua, một bản “Giấy Miễn Tội” do Bát Gia Jaki ban hành được lưu truyền trong giới xã hội đen.
Theo đó, các bang từng theo Moukishu đều được xóa tội, chỉ cần từ nay tôn Bát Gia Jaki làm gia tộc, sẽ được ban ân, bao gồm cả việc hưởng quỹ hưu trí do gia tộc bỏ ra số tiền khổng lồ lập nên.
Cứng rắn và mềm mỏng song hành.
Thế lực Moukishu ở khắp nơi nhanh chóng tan rã.
Giấy miễn tội đi đến đâu, các bang nhỏ nghe tin liền tuyên bố quy phục.
Từ nay về sau, xã hội đen Nhật Bản chỉ còn một kẻ thống trị.
Đó là Bát Gia Jaki.
Bạo lực của Bát Gia Jaki sẽ đứng trên mọi bạo lực khác, và cuối cùng, kết thúc tất cả bạo lực.
Lời tiên đoán của Tachibana Masamune sắp trở thành hiện thực, nhanh đến mức vượt ngoài dự liệu của Minamoto Chisei.
Vài ngày trước, Tachibana Masamune tuyên bố thoái vị gia trưởng, để Minamoto Chisei kế nhiệm, thống lĩnh Bát Gia Jaki cùng hàng trăm nghìn người trong các bang phụ thuộc.
Khi ấy, các trưởng lão đều cho rằng quyết định quá vội vàng.
Nhưng chiến tích của Minamoto Chisei đã nhanh chóng thuyết phục họ.
Khi Cục Chấp Hành từ Nam quét lên Bắc, nghiền nát từng cứ điểm của Moukishu, uy danh của Minamoto Chisei cũng ngày một tăng cao.
Tachibana Masamune tận tụy ngồi ở vị trí ấy suốt 10 năm, vậy mà Minamoto Chisei chỉ cần vài ngày đã vượt qua tất cả.
Phần 2:
Minamoto Chisei hiểu rất rõ:
Tất cả đều đã nằm trong tính toán của Tachibana Masamune.
Suốt 10 năm, Tachibana Masamune âm thầm chuẩn bị cho cuộc chiến này.
Mười năm rèn mài bảo kiếm trong bóng tối, đến lúc rút kiếm giết địch, ông lại trao toàn bộ vinh quang cho Minamoto Chisei.
Phần việc của Minamoto Chisei chỉ là làm theo đúng kế hoạch đã định sẵn.
Giống như các đại danh thời Chiến Quốc:
Khi đã già yếu, biết mình sắp chết, họ gọi con trai đến, chỉ cho xem đội quân mà mình đã dày công huấn luyện suốt 10 năm, rồi nói:
“Con à, sau khi ta chết, con hãy dẫn đội quân này quét sạch kẻ thù của gia tộc. Lộ trình hành quân ta đã viết sẵn, giấu trong chiếc gối đầu của ta.”
Người con lên ngôi, xuất quân chinh phạt, thế như chẻ tre đánh tan kẻ địch lớn nhất của đất nước suốt mấy chục năm.
Ngày khải hoàn, dân chúng đứng chật hai bên đường reo hò, ai cũng tin rằng tân quân chủ anh minh thần võ hơn cả cha mình, từ đó đặt trọn kỳ vọng vào tương lai quốc gia.
Nhưng kỳ thực, tất cả chỉ là người cha biết mình sắp chết, muốn để lại tương lai mà mình đã dốc cả đời gây dựng cho con trai mà thôi.
Chỉ tiếc rằng—
Minamoto Chisei lại không hề muốn tương lai của gia tộc ấy.
Chiếc Hummer đen gầm rú lao lên theo đường núi rồi phanh gấp.
Quạ nhảy xuống xe, một tay cầm súng lắp ống giảm thanh, tay kia xách cặp tài liệu.
Hắn đeo kính gọng mảnh, trông chẳng khác gì một tên áo mũ chỉnh tề nhưng đạo đức bại hoại.
“Công việc hành chính đúng là phiền chết người,” hắn vừa bước nhanh về phía sau Minamoto Chisei vừa than vãn, “không thể để tôi giống Dạ Xoa, đi chém giết cho sướng tay sao?”
Rồi hắn mở cặp:
“Bắt được 17 tên, còn thiếu 4.”
Cục Chấp Hành đã lập chốt chặn ở lối xuống núi.
Tất cả xe rời khỏi Gokurakukan n đều bị kiểm tra, trên đường núi cũng có người vũ trang tuần tra.
Người không liên quan được rời đi tự do, thái độ của Cục Chấp Hành luôn lịch sự, tuyệt không làm khó.
Nhưng nếu tên có trong một danh sách nhất định, sẽ bị trùm mũ trùm đen, nhét thẳng vào xe container.
Tất cả những người có tên trong danh sách đều là “oni”, hỗn huyết chủng mang huyết thống nguy hiểm.
Bát Gia Jaki tuyệt đối không cho phép những kẻ này thoát khỏi tầm kiểm soát.
Minamoto Chisei nhận danh sách, liếc qua.
Ba cái tên chưa được đánh dấu là:
“Osho”: không rõ
“Ryuo”: không rõ
“Ryoma”: Sakurai Kogure
Các thủ lĩnh của Moukishu đều dùng quân cờ shogi làm mật danh.
Tachibana Masamune đã mất 10 năm điều tra thân phận của họ, nhưng Osho và Ryuo đều là ẩn số.
Những bang phái trung thành với Moukishu chưa từng gặp hai nhân vật này.
Cấp bậc cao nhất được biết đến hiện tại chính là Ryoma, Sakurai Kogure.
Bề ngoài cô chỉ là nữ quản lý của Gokurakukan, rất nhiều kẻ ngu muội thèm khát sắc đẹp của cô, nhưng thực tế địa vị của cô trong Moukishu cao đến mức khó tưởng tượng.
Không ai biết Osho và Ryuo có thật sự tồn tại hay không.
Nhưng nếu đã có Ryoma, thì theo lẽ thường, phía trên ắt phải còn người cao hơn nữa.
“Họ có thể trốn vào rừng núi không?”
Sakura nói.
“Hoặc sòng bạc có đường hầm bí mật?”
Minamoto Chisei lắc đầu, ném trả cặp tài liệu cho Quạ:
“Nghe thấy không? Có người đang hát.”
Quạ và Sakura sững lại, dỏng tai lắng nghe.
Giữa tiếng gió núi và âm thanh gỗ cháy nổ lách tách, quả nhiên có tiếng hát khe khẽ vang lên, một giọng nữ mềm mại đến mê hoặc.
Giai điệu là điệu kabuki, nhưng ca từ lại là tiếng Trung.
Trình độ tiếng Trung của Quạ chỉ dừng ở mức “ăn cơm chưa”, Sakura khá hơn một chút nhưng nghe hát cũng chỉ lờ mờ.
Huống chi bài ca mang phong vị cổ xưa, không có nền tảng Hán ngữ vững chắc thì rất khó hiểu.
“Mỏi lòng tín vật trâm cài,
Xưa tay Thiên tử tặng ai ân tình.
Phong lưu còn nhớ thoáng hình,
Gọi là đền đáp nghĩa tình một khi.
Trả trâm gửi chốn Lâm Cùng,
Sông dài cuốn hết, mây hồng lại bay.
Bóng trăng sớm đã hao gầy,
Đường xa mịt mờ, về đây chẳng còn.
Ngoảnh đầu chỉ thấy héo mòn,
Tình xưa một thuở hóa còn hư không”
Minamoto Chisei chậm rãi đọc ra:
“Đây là Dương Quý Phi do Bando Tamasaburo diễn. Tôi từng nghe ông ấy hát trực tiếp.”
Rồi anh nói:
“Hai người ở lại đây. Tôi xuống dưới nói chuyện với Ryoma.”
“Ê ê ê, thiếu chủ! Cái nhà đó lúc nào sập cũng không biết đâu!”
Quạ tái mặt.
“Ngài mà có mệnh hệ gì thì tôi với Dạ Xoa phải mổ bụng tự sát mất!”
“Một người ở trong tòa nhà sắp sập mà còn hát khúc này,” Minamoto Chisei nói, tay nhấc Kumokiri, “hẳn là đang nghĩ đến một ai đó. Có lẽ tôi sẽ hỏi được điều gì.”
Anh dừng lại một nhịp:
“Hơn nữa… người hát hay như vậy, rất đáng để gặp một lần.”
Minamoto Chisei quấn khăn tay quanh bàn tay, đẩy cánh cửa đồng tím đã nóng rực.
Lửa cháy khắp nơi.
Màn lụa bốc cháy, tượng gỗ mỹ nhân bốc cháy, bài bạc dưới đất cháy cong queo.
Nếu không phải gỗ xây Gokurakukan đã được xử lý hóa học để chống cháy, tòa nhà này đã sụp đổ từ lâu.
Minamoto Chisei nhặt một lá bài đang cháy, châm thuốc, thong thả dạo bước trong biển lửa.
Không khí thiếu oxy nghiêm trọng, người thường chỉ cần vài giây là ngất, nhưng với một hỗn huyết chủng có huyết thống ưu việt như anh, vẫn còn chịu được.
Tiếng bước chân vang lên trên cầu thang.
Một cô gái dung nhan cao quý, chậm rãi bước xuống.
Ánh lửa soi vào đôi mắt khiến chúng lấp lánh.
Cô mặc Junihitoe cổ kính và xa hoa, nhưng dưới chân lại là geta trắng, khiến vóc dáng càng thêm cao ráo kiều diễm.
Kimono bao kín toàn thân, nhưng cổ áo phía sau lại trễ thấp, để lộ tấm lưng trắng mịn non nớt.
Trong cô nàng là một thanh katana gỗ vỏ trắng, trông không hề có sát khí, giống món trang sức hơn là vũ khí.
Khi nhìn thấy Minamoto Chisei, ánh mắt cô mờ đi một thoáng, rồi nở nụ cười thất thần:
“Ngài… đã quay về rồi sao…”
Minamoto Chisei khựng lại.
Sakurai Kogure cũng chợt tỉnh, nụ cười trở nên ngọt ngào và mang màu sắc nghề nghiệp:
“Hoan nghênh quang lâm.”
Nụ cười ấy đẹp đến mức, nếu gặp ở nơi khác, đủ khiến người ta có một ngày tâm trạng thật tốt.
Minamoto Chisei vô thức mỉm cười, đứng yên tại chỗ.
Sakurai Kogure cũng dừng lại:
“Nếu tôi không đoán nhầm, ngài chính là gia trưởng đương nhiệm của gia tộc, Minamoto Chisei phải không? Ở trên lầu nghe thấy động tĩnh, tôi còn tưởng là Cục Chấp Hành vào lục soát… không ngờ lại là gia trưởng tự mình giá lâm.”
“Ryoma?”
Minamoto Chisei hỏi, giọng vẫn còn chút do dự.
Sakurai Kogure trang điểm lộng lẫy trông còn trẻ hơn trong ảnh rất nhiều.
Thật khó tưởng tượng, một cô gái trẻ đến thế, bằng cách nào lại có thể leo lên vị trí cao trong Moukishu.
“Vâng, là tôi. Sakurai Kogure.”
“Osho và Ryuo đều không có mặt, chỉ để cô ở lại trấn giữ nơi này sao?”
“Trong đầu Gia Trưởng hẳn đang nghĩ…”
Kogure mỉm cười, “…một cô gái trẻ thế này mà leo được cao như vậy, chắc là tình nhân của ai đó chứ gì? Tôi đoán đúng không?”
Minamoto Chisei trầm mặc vài giây.
“Tuổi của cô quả thật không tương xứng với địa vị. Nhưng tôi chưa bao giờ vì một người con gái xinh đẹp mà suy đoán họ dùng sắc đẹp để trao đổi.”
“Nhưng đây là Gokurakukan mà.”
Kogure vẫn cười, nụ cười mềm mại như rượu ngọt.
“Nơi này, thứ gì cũng có thể mang ra giao dịch. Nếu tối đó Gia Trưởng là khách thắng nhiều nhất, ngài cũng có thể đưa ra bất kỳ yêu cầu nào… chẳng hạn, muốn tôi làm người phụ nữ của ngài.”
“Theo tình báo của chúng tôi, cô chưa từng làm vậy. Dù chắc chắn đã có người đề nghị.”
Minamoto Chisei nói tiếp:
“Chỉ cần nghe tiếng hát của cô, tôi biết trong bài ca ấy có một người. Giữa lúc này mà vẫn nghĩ đến một ai đó… người ấy hẳn rất quan trọng với cô.”
“Ngài vòng vo lâu như vậy, rốt cuộc vẫn là muốn hỏi về Osho và Ryuo.”
Kogure lắc đầu.
“Nhưng nơi này không có Osho, cũng chẳng có Ryuo. Chỉ còn lại con oni cuối cùng… là tôi.”
“Chúng tôi biết, 20 năm trước Moukishu xuất hiện một lãnh tụ mới, từ đó các người trỗi dậy cực nhanh.”
Minamoto Chisei nhìn thẳng vào cô.
“Hai mươi năm trước… cô bao nhiêu tuổi?”
“Đúng là từng có Osho.”
Kogure nói nhẹ nhàng.
“Nhưng Osho… cũng sẽ chết thôi.”
“Ý cô là, sau khi Osho chết, chính Ryoma như cô thống lĩnh Moukishu?”
Minamoto Chisei nhả khói thuốc.
“Nhưng những oni khác nói rằng cô chỉ là người thay Osho và Ryoma truyền mệnh lệnh. Nhân vật thật sự thì ẩn sau lưng cô, chỉ có cô mới được gặp.”
“Vậy thì bắt tôi về, tra khảo tôi đi.”
Kogure nói rất thản nhiên.
“Không cần tra khảo.”
Minamoto Chisei đáp.
“Gia tộc chúng tôi tài trợ rất nhiều cơ sở y tế. Thuốc thẩm vấn thế hệ mới đã được phát triển, chỉ cần tiêm liên tục 1 tuần… cô sẽ trả lời tất cả.”
“Rồi tôi sẽ hóa điên, đúng không?”
“Chưa chắc điên, nhưng hệ thần kinh sẽ bị tổn thương. Nửa đời sau sẽ để lại di chứng.”
Anh nhìn cô, giọng chậm lại.
“Chúng tôi không muốn dùng loại thuốc đó. Nhưng chúng tôi không có lựa chọn. Phải đào ra kẻ ẩn sâu nhất kia, nếu không… sẽ có rất nhiều người chết. Cô là một cô gái xinh đẹp, hát rất hay, trong lòng còn nhớ đến một người. Cô nên có một cuộc đời tốt hơn. Yêu người ấy, có lẽ cùng nhau rời khỏi đây, đến một đất nước có nắng và biển. Cô không cần vì ai mà tận trung, mà chết.”
“Đó là Gia Trưởng thương xót tôi.”
Kogure cười, nụ cười càng lúc càng đẹp.
“Nhưng tôi nghe nói… gia tộc đang mở toang cánh cửa nhà tù để đón chúng tôi. Những tu viện, bệnh viện tâm thần, viện điều dưỡng mà các ngài tài trợ đều đã dọn sẵn những phòng giam nghiêm ngặt nhất. Thậm chí còn có cả nhà tù bí mật trong núi Kobe. Tôi bị xác nhận huyết thống không ổn định từ năm 5 tuổi, có thể bạo tẩu bất cứ lúc nào, biến thành quái vật khát máu. Các ngài nghĩ… mình sẽ thật sự để tôi đi đến nơi có nắng và biển sao?”
“Nếu cô nói ra thân phận của Osho và Ryuo, tôi bảo đảm tự do cho cô.”
Minamoto Chisei h nói.
“Gia tộc sẽ giám sát, nhưng cô có thể cùng người mình yêu đi bất cứ nơi đâu.”
“Các ngài giam cầm đồng loại của tôi, nhưng lại cho con ác quỷ mang ký hiệu đỏ như tôi tự do?”
Kogure lắc đầu.
“Gia Trưởng… thật ra ngài không hề hiểu Moukishu là tổ chức thế nào. Trong mắt ngài, chúng tôi chỉ là một đám oni tụ tập lại để chống đối các ngài. Đơn giản vậy thôi.”
Minamoto Chisei h khẽ sững lại.
“Là tôi lỡ lời rồi, xin lỗi.”
Kogure lại mỉm cười.
“Ngài không cần hiểu đâu. Ngài là Amaterasu no Mikoto vĩ đại, mãi đứng dưới ánh mặt trời. Tôi nói nhiều đến thế… thì ngài làm sao biết được cái lạnh của bóng đêm?”
Cô lấy từ trong tay áo rộng ra một chiếc chén nhỏ màu lục biếc và một lọ thuốc.
Bẻ gãy lọ thuốc màu tím sẫm cuối cùng, đổ vào chén.
“Đừng!”
Minamoto Chisei quát lớn.
“Xin kính Gia Trưởng.”
Sakurai Kogure ngửa đầu, uống cạn.
Kumokiri tuốt khỏi vỏ.
Minamoto Chisei lao tới như tia chớp.
Xà ngang đỏ rực cháy sập xuống, anh vung kiếm che thân.
Qua màn tàn lửa rơi như mưa, anh thấy những mạch máu tím đen bò lên từ cổ trắng của Kogure, như bầy rắn nhỏ.
Chiếc chén rơi vỡ.
Kogure ngẩng đầu, nước mắt trượt qua khuôn mặt đang méo mó biến dạng.
Trên trần là tấm gương lớn, trong đó, cô nhìn thấy chính mình xấu xí đến đáng sợ.
Giống hệt như một ác quỷ đang thức tỉnh trong thân xác cô, chiếm đoạt cơ thể từng đẹp đẽ ấy.
“Xấu thật…”
Cô thì thầm.
“Vì thế… tôi mãi không dám uống lọ cuối cùng. Muốn đợi ngài ấy quay về… để gặp tôi trong hình dáng đẹp nhất.”
Đầu và hai tay cô co rút vào trong bộ kimono như một con rùa khổng lồ rút vào mai.
Cổ áo và tay áo sụp xuống, nhưng phần kimono 12 lớp bên dưới lại phồng lên dữ dội.
Y phục rực rỡ vỡ vụn tung bay.
Con ác quỷ xanh xám như phá kén mà ra, chộp lấy thanh kiếm dài vỏ trắng rơi dưới đất, mang theo luồng kiếm quang chói mắt, gào thét lao thẳng về phía Minamoto Chisei.
0 Bình luận