Vol 3: Triều Dâng Dưới Vầng Trăng Đen – Phần Trung
Chương 5: Cậu bé trong bụi gai - Phần 7-8-9-10-11-12
2 Bình luận - Độ dài: 15,811 từ - Cập nhật:
Phần 7:
“Thiếu chủ, chúc mừng ngài.”
Dạ Xoa im lặng suốt một lúc lâu, rồi bỗng thốt ra một câu.
“Chúc mừng cái gì?”
“Trước giờ ngài cứ bảo muốn rời đi, nhưng nói mãi mà chẳng thấy làm gì lớn lao… cùng lắm chỉ mua vài chai kem chống nắng trên mạng về ngắm nghía. Còn hôm nay nghe ngài nói chuyện… tôi thấy hậu sự ngài đều sắp xếp cả rồi. Nghĩa là lúc nào ngài cũng có thể đi được.”
Dạ Xoa gãi đầu thở dài.
“Thiếu chủ chưa tính chuyện dẫn Sakura đi bán kem chống nắng à?”
“Dẫn Sakura đi?”
Minamoto Chisei nhíu mày.
“Tôi với Quạ đều thấy Sakura đẹp mà. Ngài lại không giỏi tiếng Pháp, sang Pháp kiếm sống đâu dễ. Có cô gái xinh đi theo vừa làm hầu gái, vừa nói chuyện giải khuây, chẳng phải ổn hơn sao?”
Dạ Xoa liếc trộm sắc mặt Chisei bằng khóe mắt.
“Biến. Để tôi yên một lát. Mang hồ sơ của hiệu trưởng trả về thư khố.”
Chisei mặt không đổi sắc.
“Để tôi hút điếu này rồi phắn.”
“Biến ngay.”
“Rồi rồi, tôi đi.”
Dạ Xoa quỳ xuống bàn thu dọn tập hồ sơ.
“Tìm Quạ với Sakura họp gấp. Tôi muốn một phương án tấn công Gokurakukan.”
Chisei nói dứt khoát.
“Nơi đó là ổ tội ác, thế mà bám rễ trong núi Osaka bao năm nay… chắc chắn có quan chức và cảnh sát cấp cao chống lưng. Tôi phải biết bọn họ là ai. Cũng phải biết Gokurakukan có bao nhiêu vệ sĩ, bao nhiêu vũ khí, bao nhiêu tiền mặt, bao nhiêu khách. Tổn thất càng ít càng tốt. Tôi không muốn điều động toàn bộ Cục Chấp Hành xông vào. Đường ra vào phải phong tỏa hết, một con oni trong danh sách cũng không được chạy!”
Chisei dí mạnh tàn thuốc vào phiến đá, dập tắt.
“Thiếu chủ… ngài có muốn xem tấm hình này không? Tôi cứ thấy gia chủ Inuyama với hiệu trưởng… chẳng giống hai người từng có thù sâu oán nặng.”
Giọng Dạ Xoa đầy vẻ ngạc nhiên.
Chisei khựng lại, quay người trở lại bàn.
Tấm ảnh được kẹp trong hồ sơ, là một bức trắng đen bị phơi sáng quá mức.
Một già một trẻ đứng chụp chung trước quân cảng.
Hai người đứng dưới làn nước đến bắp chân, ống quần xắn cao.
Sau lưng họ là con tàu sân bay to như tòa nhà.
Người đàn ông lớn tuổi đứng phía sau, tay đặt lên vai chàng trai trẻ.
Cả hai đều nheo mắt vì nắng gắt, nét mặt hơi méo lại.
Dòng ghi chú phía dưới viết: “
Ảnh chụp của Inuyama Gaichi, Trưởng chi nhánh Nhật Bản đầu tiên của Học viện Cassell, và Anjou.”
Chisei hơi sững sờ.
Inuyama Gaichi trong ảnh để kiểu tóc “thiếu niên” thời Chiêu Hòa, khuôn mặt còn non trẻ.
Tính ra thì lúc ấy ông ta chưa tới 20, đứng cạnh Anjou rõ ràng kém đến một thế hệ.
Vậy mà ngày nay hai người trông như cùng tuổi, thậm chí Anjou còn có vẻ trẻ hơn.
“Chỉ bằng tấm này thì chưa chắc nói lên họ hòa thuận. Khi đó Inuyama-san bị hiệu trưởng khống chế, có khi cố ý tỏ ra thân thiết.”
Chisei nói.
“Không, không phải vậy.”
Dạ Xoa chớp mắt đầy đắc ý.
“Thiếu chủ không có cha nên không nhận ra. Nếu ngài có, là hiểu liền.”
“Chuyện tôi không có cha thì liên quan gì?”
Câu nói chạm đúng chỗ mềm của Chisei.
“Ngài để ý động tác của hiệu trưởng đi: hai tay đặt lên vai Inuyama-san.”
Dạ Xoa nói như kể chuyện xưa.
“Hồi đó cha tôi chụp hình với tôi cũng thích đứng sau đặt tay lên vai tôi. Tôi thì bực mình vì ổng đè nặng, kêu ông đứng thẳng ra. Kết quả ông cầm cây dù đập mông tôi, bảo: ‘Con trai không phải cây gậy chống của cha thì là gì?’ Tuy nói cho vui thôi… Nhưng trong lòng cha, con trai mãi là đứa nhỏ, đứa thấp hơn mình. Mà trong ảnh, đứa thấp thì đứng trước, thế thôi.”
Chisei hơi ngẩn ra.
Trong đầu anh thoáng hiện lên hình ảnh Tachibana Masamune trước lúc ra đi… động tác cuối cùng cũng là từ phía sau đặt tay lên vai anh.
Giống hệt.
—-
“Hiệu trưởng lần này đến là vì chuyện chi nhánh Nhật yêu cầu từ chức tập thể sao?”
Miyamoto Shiyu rốt cuộc không nhịn được nữa.
“Các cậu thuộc quyền quản lý của Bộ Chấp Hành. Các cậu đòi từ chức thì phải để giáo sư Schneider đau đầu. Tôi đến đây không phải vì chuyện đó.”
Anjou nói chậm rãi, giọng có chút men say.
“Tôi đến để thăm bạn cũ. Đúng mùa hoa anh đào nở, tiện đường đi dạo.”
“Ý hiệu trưởng là… không muốn đối đầu với Bát Gia Jaki?”
Ryoma Genichiro sững lại.
Inuyama Gaichi giơ tay:
“Các vị chưa quen cách hiệu trưởng nói chuyện. Ý Ngài là chuyện chúnt ta từ chức chẳng đáng để Ngài bận tâm. Để giáo sư Schneider lo. Còn Ngài đến đây vì chuyện lớn hơn.”
“Gai-chan, cậu đúng là phiên dịch viên giỏi nhất của tôi.”
Anjou bật cười.
“Có thể khiến hiệu trưởng đích thân đến Nhật, hẳn là vì Takamagahara chứ gì? Bao chục năm nay Bí Đảng vẫn nhòm ngó bí mật của Bát Gia Jaki, nên mấy quý tộc châu Âu cao cao tại thượng mới nín nhịn hợp tác với giới xã hội đen.”
Giọng Gaichi đột nhiên lạnh băng.
“Không, thật đấy, không phải.”
Anjou vẫn cười.
“Tôi không khinh thường xã hội đen.”
“Trước giờ hiệu trưởng đâu phải người nói lời khách sáo.”
“Tôi nói không khinh thường là thật. Đừng nghĩ tôi giống bọn cổ hủ trong Hội đồng.”
Anjou nhấc ly rượu lên, từ tốn.
“Nếu không… các người đâu sống đến giờ.”
Như có một rừng đao kiếm vô hình tỏa ra từ toàn thân ông, đâm thẳng ra 4 phía.
Mấy cô gái bên cạnh lập tức né tránh theo bản năng.
“Hiệu trưởng, đến giờ chúng tôi vẫn xem ngài là bạn, nên mới để các cô con gái đỡ đầu ra tiếp rượu. Một bữa tiệc long trọng như vậy… Ngài định thật sự lật bàn sao?”
Ánh mắt Inuyama Gaichi sắc như lưỡi kiếm khi ông cau mày.
Anjou lắc chơi ly rượu trong tay:
“Năm 1946, tôi đại diện Học viện Cassell sang Nhật. Cậu đại diện Bát gia Jaki đàm phán với tôi, cũng trong một căn phòng kiểu Nhật như thế này. Cậu cũng gọi cả đám phụ nữ đến rót rượu, cũng đợi đến giữa bữa mới chịu nói chuyện chính. Khi đó cậu trưng ra bộ mặt hằm hằm, nói người Nhật không đời nào chịu cúi đầu trước người nước ngoài. Bây giờ nghe cậu nói chuyện, y như trở lại năm 1946, chỉ khác là chúng ta đều già đi mấy chục năm rồi.”
Gaichi phẩy tay.
Các cô gái lập tức rút về phía sau, quỳ sát tường.
Luật bất thành văn của xã hội đen Nhật Bản:
Đàn ông bàn chuyện chính, không đến lượt phụ nữ chen lời.
“Hiệu trưởng, gia tộc cử tôi, Ryoma-kun và Miyamoto-kun tới đón ngài là vì chúng tôi từng là học trò của ngài. Đây là thiện ý. Gia tộc không muốn dùng biện pháp cứng rắn.”
“Cậu nghĩ tôi sợ biện pháp cứng rắn à? Năm 1946 tôi một mình sang Nhật. Lần này cũng vậy.”
“Ý ngài là… một mình ngài đối đầu được cả Bát gia Jaki?”
“Tám nhà thì hơi khó, nhưng 3-4 nhà thì cũng không phải vấn đề gì lớn.”
Anjou mỉm cười.
“Tôi già rồi.”
“Hilbert Jean Anjou!”
Ánh lửa giận bùng lên, Gaichi đập bàn đứng phắt dậy.
“Sự ngạo mạn của ông thật nực cười! Ông nghĩ Bát gia Jaki bây giờ vẫn giống năm 1946 à?”
“Ngay cả loại ma cô như cậu mà cũng trèo lên làm quản lý nghệ sĩ nổi tiếng… đương nhiên là có khác rồi.”
Anjou nói với vẻ chán chường.
“Nhưng đừng tưởng dính dáng đến minh tinh là cậu trở thành nhân vật lớn. Trẻ con bây giờ cứ được ăn chung một bữa với ngôi sao hạng B là khoe khắp nơi, cứ như mình ngủ với ảnh hậu đến nơi. Lải nhải ‘tôi không còn là tôi trước đây nữa’… Rốt cuộc cũng chỉ là quen vài ông bạn có thế lực, đi dự đôi ba buổi tiệc sang chảnh, rồi tưởng mình nắm quyền xoay chuyển thế giới. À mà này, Gai-chan, cậu sinh năm bao nhiêu ấy nhỉ?”
Khóe mắt Gaichi giật mạnh.
Như thể có con rắn độc quẫy loạn trong đáy mắt.
Anjou đã chạm đúng nỗi tự ái của ông.
Là gia chủ Inuyama đi đàm phán, mà trong lời của Anjou, ông chỉ như đứa trẻ đang dỗi.
Anjou muốn cho kẹo thì cho, muốn vả thì vả.
“Gai-chan, chính vì cậu sơ ý mới để lộ suy nghĩ thật trong lòng. Cậu bày ra cảnh xa hoa này, ôm phụ nữ, làm dáng kiểu lão lưu manh để nói chuyện ‘bạn bè’, rồi bất ngờ trở mặt hằm hằm… Tất cả những trò ấy chỉ để cho tôi thấy cậu đã ‘trưởng thành’, có tiếng nói riêng. Bao nhiêu năm trôi qua, cậu vẫn khao khát chứng minh mình đã lớn.”
Anjou gắp một miếng bụng cá ngừ.
“Nhưng cậu sắp già đến nơi rồi.”
Gaichi lặng đi.
Ông nhận ra sai lầm của mình:
Quá nôn nóng.
Nhận nhiệm vụ từ Tachibana Masamune, ông vội vã tổ chức bữa tiệc này, huy động địa điểm sang trọng nhất của nhà Inuyama, triệu tập toàn bộ các cô gái đẹp nhất.
Mima, Kazusa, Konano đều bị gọi dừng mọi lịch trình để về nhà ngay.
Ông muốn dùng sự xa hoa để cho Anjou thấy thế lực của Inuyama ngày nay, dọa trước, đàm phán sau.
Nhưng Anjou quá già, đến mức thành cáo già.
Vừa nhìn qua là thấy sơ hở.
Kẻ phải mặc áo gấm, phải có người hầu kẻ hạ vây quanh mới dám mở miệng… chắc chắn là người yếu bóng vía.
“Hiệu trưởng, chúng tôi đã thần phục ông sáu mươi năm. Sáu mươi năm vẫn chưa đủ sao?”
Giọng Gaichi trầm xuống.
“Học trò của ông vẫn còn sống. Chúng tôi không nợ gì Bí Đảng cả. Chúng tôi chỉ không muốn các vị xen vào chuyện của Bát gia Jaki. Cả vậy cũng không được sao?”
Anjou mỉm cười:
“Chuyện của các cậu? Những thứ đó cũng tính là chuyện của các cậu ư?”
“Không tiện tiết lộ. Bí mật của gia tộc không dành cho người ngoài.”
“Vậy để tôi kể bí mật nhà các cậu cho nghe xem. Có khi tôi biết nhiều hơn cậu đấy.”
Anjou nhả một vòng khói thuốc.
“Hỗn huyết chủng ở Nhật từ lâu đã là câu đố. Nhật là quốc đảo, ngàn năm đóng cửa với thế giới. Vậy mà lại xuất hiện những gia tộc hỗn huyết chủng mạnh đến mức khó tin như Bát gia Jaki. Lẽ nào Nhật còn sót lại Long tộc? Công nghệ so sánh gen đã cho câu trả lời. Chúng tôi bỏ ra hàng chục năm nghiên cứu gen của các cậu. Kết quả khiến người ta kinh hoàng: gen Long tộc của các cậu hoàn toàn khác châu Âu và Trung Quốc. Nó đến từ một vị Long Vương chưa từng được ghi chép!”
Shiyu và Genichiro biến sắc.
Gaichi đặt tay lên vai họ, ra hiệu bình tĩnh.
“Gen Long tộc có 4 loại, đất , nước, gió, lửa, tương ứng với Tứ Đại Quân Chủ.
Còn gen của các cậu thuộc về loại thứ 5 chưa từng được phát hiện.”
Anjou nhìn thẳng vào mắt Gai.
“Gai-chan, ngoài Tứ Đại Quân Chủ, còn Long Vương nào mà tôi chưa tính đến nhỉ?”
Gaichi thở dài:
“Thì ra ông đã biết từ lâu.”
“Huyết mạch Bạch Vương… Các cậu thật sự tồn tại. Chúng tôi tìm các cậu suốt mấy nghìn năm.”
Giọng Anjou trầm xuống.
Căn phòng chìm vào im lặng chết chóc.
Không khí đặc quánh như có đao kiếm lặng lẽ rút khỏi vỏ.
Từ bao đời nay, cái tên “Bạch Vương” là điều cấm kỵ tuyệt đối trong Bát gia Jaki.
Họ dùng những biệt danh khác để tránh tai mắt từ châu Âu.
Trong các Long Vương, chỉ đứng dưới Hắc Vương chính là Bạch Vương, tác phẩm vĩ đại nhất của Hắc Vương, gần như ngang hàng với hắn.
Cuộc phản loạn của Bạch Vương khiến Hắc Vương suýt tuyệt chủng.
Dù cuối cùng Hắc Vương thắng, Bạch Vương vẫn là kẻ duy nhất có thể thách thức hắn.
Huyết mạch của Bạch Vương cao quý vô cùng.
Một khi bí mật bị lộ, tất cả hỗn huyết chủng trên đời này sẽ lao đến tranh đoạt.
“Ông muốn gì từ chúng tôi?”
Gaichi giữ lại nhịp thở, giữ giọng bình ổn.
“Mọi thứ.”
“Mọi thứ…?”
“Takamagahara là kho báu của Long tộc. Huyết mạch Bạch Vương cũng vậy. Những thứ đó không phải thứ các cậu có thể kiểm soát. Giống như để một đứa trẻ ôm trong lòng khẩu súng lục đã lên nòng, phát nào đi phát nấy.”
“Và ông nghĩ mình là người ‘trưởng thành’ đủ để nắm giữ bí mật ư?”
“Các cậu đã khiến mọi thứ loạn bét rồi. Takamagahara tuy đã bị hủy, nhưng sinh vật được chôn trong đó đã rời đi, đúng chứ? Tai họa của các cậu đang kề cổ rồi. Nói thật đi, còn kịp.”
“Biết được sự thật rồi, hiệu trưởng định cứu Bát gia Jaki sao?”
Phẩn 8:
“Nghe cho rõ này, Gai-chan. Các cậu hoàn toàn không biết mình đang đối đầu với thứ gì đâu. Sức mạnh của nó vượt xa mọi tưởng tượng của các cậu. Một khi nó thức tỉnh, sẽ là đại họa ngập trời, đến cả nước Nhật này cũng chưa chắc sống sót nổi! Đó là yêu ma diệt quốc, không phải thứ các cậu có thể đối phó!”
“Hiệu trưởng, bao nhiêu năm trôi qua mà ông vẫn chẳng thay đổi gì cả. Trong mắt ông, Bát gia Jaki chúng tôi mãi chỉ là một đám xã hội đen tự phụ, làm sao so được với cái ‘quý tộc hỗn huyết’ cao cao tại thượng của Bí Đảng các ông! Long Vương chúng tôi giết không nổi, các ông giết được. Những nguy cơ chúng tôi giải quyết không xong, các ông một tay thu dọn. Vậy nên các ông luôn tự cho mình đứng trên đầu thiên hạ, còn chúng tôi chỉ biết cúi đầu phục tùng.”
Gaichi nói với vẻ mặt lạnh như đá.
“Nhưng tiếc quá, chúng tôi không chiều theo ý ông được. Đây là Nhật Bản, là đất nước và là nhà của chúng tôi. Chúng tôi không cần người ngoài nhúng tay! Thứ ông muốn… là di sản mà dòng họ chúng tôi đời đời gìn giữ. Và chúng tôi sẽ không giao ra!”
“Ồ? Lên hẳn mức ‘chính nghĩa dân tộc’ rồi cơ đấy. Hào hùng quá, tôi còn tưởng người ngồi trước mặt là Mishima Yukio chứ.”
Anjou nhàn nhạt vỗ tay.
“Hiệu trưởng… ông thật sự muốn ép đến mức cá chết lưới rách sao?”
Gaichi nghiến từng chữ một.
Anjou khẽ lắc đầu:
“Gai-chan, hóa ra trong ngần ấy năm… cậu vẫn luôn cảm thấy mình mắc kẹt trong cái lưới tôi giăng sẵn cho cậu? Nên giờ cậu mới muốn liều mạng vùng vẫy để chui ra?”
“Hiệu trưởng! Đừng thử tiến thêm một bước!”
Râu tóc Gaichi dựng ngược, đôi mắt trừng căng như Kim Cang hộ pháp.
“Chúng tôi đã không còn đường lùi!”
Anjou xoa nhẹ thái dương:
“Cậu biết thằng học trò Caeser của tôi chứ?”
“Kế thừa dòng dõi Gattuso, tất nhiên là tôi biết.”
Gaichi đáp, không hiểu Anjou bỗng chuyển đề tài làm gì.
“Bọn học trò kháo nhau rằng nó mắc một thứ bệnh gọi là… ‘chuunibyou’. Trời đất, ban đầu tôi nghĩ đó là bệnh thật, còn lên mạng tìm thử. Ai ngờ đó là từ Nhật, nghĩa là ‘hội chứng học sinh lớp 8’. Mấy đứa đến năm lớp 8 thì bỗng thay tính đổi nết, bắt đầu coi mình là trung tâm vũ trụ. Suốt ngày kêu mình đã trưởng thành rồi, hôm nay khác hẳn hôm qua. Tập tành hút thuốc, nghe nhạc kim loại, bàn chuyện đánh giá mì ramen. Tự cho rằng mình hiểu hết sự đời, chán ghét thế giới bẩn thỉu, tin rằng cả lớp con gái đều đã ngủ qua đêm với người ta rồi. Tự tin rằng chuyện gì mình làm cũng thành. Nghĩ đến việc trộm xe máy rồi chở hoa khôi lớp ra biển… nhưng chẳng bao giờ thực sự làm cả. À đúng rồi, còn thích tưởng tượng mình là nam chính trong truyện hậu cung nữa.”
Anjou vừa nói vừa liếc qua dàn con gái nuôi của Gaichi.
Gaichi trố mắt.
Hết hiểu nổi.
“Nhưng tôi thấy Caeser không đúng kiểu ‘chuunibyou’ đó đâu,” Anjou nói tiếp.
“Nó chỉ hơi tự phụ. Còn chuunibyou thật sự, là kiểu người luôn tự nghĩ mình thật bi tráng, luôn miệng nói ‘tôi không còn đường lui’ nhưng chẳng bao giờ nghĩ nổi ‘đường lui’ thực sự nghĩa là gì. Vì lâu rồi không bị cha tẩn cho một trận, nên trong lòng mới thầm nhủ: Nếu ông già đó dám đánh mình thêm lần nữa, mình sẽ đánh trả!…”
Gaichi lập tức hiểu.
Càng hiểu, gương mặt càng méo đi vì giận, các đường gân như muốn bật ra khỏi da, con ngươi ánh lên sắc vàng hung tợn.
“Rõ ràng chưa từng bị bạn bè phản bội mà cứ rêu rao ‘tình bạn là giả dối’. Rõ ràng chưa hề chịu áp lực xã hội người lớn mà lúc nào cũng nhìn cha mẹ bằng ánh mắt khinh đời. Rõ ràng chẳng hiểu gì về tôn giáo mà cứ khẳng định Thần thánh là giả trá, chỉ có bóng tối miên viễn mới là chân lý…”
Anjou nói dồn dập không ngừng.
Anjou xưa nay luôn giữ phong thái ung dung, kể cả khi rút dao chém người cũng lịch thiệp như quý ông Anh quốc.
Nhưng lúc này, ông từ trên cao nhìn xuống, dùng những lời lẽ sắc bén và cay độc nhất mà ông có, đâm thẳng vào từng điểm yếu trong lòng Gaichi.
“Gai-chan!”
Anjou quát lên.
Tiếng quát vang như sư tử gầm trong căn phòng washitsu nhỏ hẹp.
Rồi đột ngột lặng ngắt, đến hơi thở cũng trở nên nặng nề.
“Năm 1946 cậu là một thằng nhóc mắc chuunibyou. Sáu mươi lăm năm sau… cậu vẫn còn mắc kẹt ở lớp 8.”
Anjou chậm rãi xắn tay áo.
Trên cổ tay trái lộ ra đầu hổ dữ tợn, trên cổ tay phải hiện ra mặt quỷ Dạ Xoa.
Mực lam pha chu sa, sắc nét đến đáng sợ.
So với hai hình xăm này, hình xăm của Tanigawa Yoshitaka chỉ như nét vẽ nguệch ngoạc của trẻ con.
Không ai ngờ một quý ông tốt nghiệp Cambridge lại mang trên mình những hình xăm thuộc bậc tối cao của giới yakuza.
“Để tôi dạy lại cậu bài học nhập môn.”
Anjou lạnh giọng.
—-
Minamoto Chisei đang lật xem tập hồ sơ nặng trịch kia, cứ như nhìn xuyên qua chữ nghĩa mà thấy cả cuộc đời Hilbert Jean Anjou đang trải dài trước mắt.
Trong lòng anh vừa nể sợ, vừa không tài nào hình dung nổi.
Đến điếu thuốc kẹp giữa tay cũng cháy thành tro xám, anh còn quên cả việc đưa nó lên môi.
Người đàn ông ấy già đi chậm hơn hẳn người thường, y như “Thời gian Zero”, ngôn linh của ông đã làm cho năm tháng trượt khỏi mình mà chỉ để lại chút dấu vết mờ nhạt.
Từ cuối thế kỷ 19 đến nửa đầu thế kỷ 20 vẫn là tuổi trẻ của ông.
Thế kỷ 20 kéo dài như thể một đời trung niên không dứt.
Mãi đến sau năm 1970, trông ông mới thật sự giống một lão nhân.
Tấm ảnh đầu tiên chụp năm 1896, khi ông rời Harrogate đến London.
Lúc ấy ông nhỏ con, tóc mái mềm rủ xuống, đôi mắt cảnh giác như một con mèo non, bị một vị mục sư đậm người giữ chặt bên cạnh.
Đến thời học ở Cambridge, ông gần như biến thành một người hoàn toàn khác:
Áo chòng học sĩ chỉnh tề, giày da đen bóng đối lập với viền tất trắng như tuyết.
Trong tấm ảnh chụp ở cầu Cambridge, ông đội mũ chóp cao, đứng cạnh những nữ sinh đội mũ che nắng.
Khi phục vụ trong Hải quân Mỹ, ông mặc bộ lễ phục hải quân trắng toát, dáng người thẳng tắp, mũ sĩ quan và còi lệnh kẹp dưới cánh tay.
Còn sau Thế chiến II, ông lại hóa thành một quý ông cổ điển ôn hòa:
Vest kẻ đặt may thủ công, khăn tay trắng hoặc hoa hồng đỏ cài túi, xuất hiện trong vô số buổi tiệc, nâng ly cùng chính khách, nghệ sĩ, nhà từ thiện.
Ông lặng lẽ đi xuyên qua dòng chảy thời gian ấy, hóa thân thành trăm ngàn dáng vẻ, nhìn từng người từng người từng sát cánh bên mình, chiến hữu cũng có, bạn rượu cũng có, lần lượt ra đi.
Ông không ràng buộc, không vướng víu, chỉ một mình bước tiếp.
Khó có thể tưởng tượng một người làm sao chịu đựng nổi từng ấy năm cô độc, cô độc đến mức ngay cả cái chết cũng chẳng còn gì đáng sợ…
Điều duy nhất níu ông sống tiếp chỉ còn là hai chữ báo thù.
Khi lật tiếp, Chisei khựng lại.
Tay anh run lên, cả đống tàn thuốc dài rơi thẳng xuống bát súp miso.
Bức ảnh chụp năm 1948, trong một võ đường ở Tokyo.
Người đàn ông mặc áo sơ mi và vest, hai tay cầm hai thanh kiếm gỗ.
Ông đứng yên như tượng, xung quanh là 10 người đàn ông mặc giáp, tay cũng cầm kiếm gỗ, đang vây thành vòng mà chuyển bước.
Chỉ cần nhìn ảnh, người ta có thể cảm nhận sự mãnh liệt của người đàn ông.
Cơ bắp ông căng như đang dồn sức, và toàn sức nặng ấy đang đổ vào hai thanh kiếm gỗ, như dòng nước ép qua miệng đập.
Đó là thử luyện “1 đấu 10”, khoảnh khắc chụp lại đúng trước khi ông lao vào tấn công.
Một số phái kiếm cổ truyền ở Nhật Bản có nghi thức khảo hạch cấp bậc bằng việc để môn sinh lần lượt đấu với nhiều đối thủ trong phái.
Những người được chọn làm đối thủ đều là những kiếm thủ lão luyện, thuộc hàng cao thủ của dòng phái.
Ai vượt qua được kỳ khảo hạch này sẽ nhận danh hiệu tối cao của kiếm đạo, Menkyo Kaiden.
Trong lịch sử, hơn nửa số người đạt Menkyo Kaiden đều được tôn xưng là kensei hay kengo.
Chisei bản thân cũng là Menkyo Kaiden của phái Kyoshin Meichi Ryu, một đại lưu phái có tiếng trong lịch sử kiếm đạo Nhật Bản.
Nhưng ngay cả phái anh, bài kiểm tra cũng chỉ là 1 đấu 7…
Phái nào lại bày ra 1 đấu 10 để kiểm nghiệm môn sinh?
Dòng chú thích dưới ảnh ghi rõ:
Năm 1948, Hilbert Jean Anjou, đệ tử phái Niten Ichi Ryu, vượt qua Juban Shiren, nhận bằng Menkyo Kaiden.
Niten Ichi Ryu là lưu phái do kiếm thánh Miyamoto Musashi sáng lập, nổi tiếng với phép dụng song kiếm mà người đời tôn là tuyệt kỹ vô song.
Nhưng so với huy danh chói lọi của Musashi, lưu phái ông để lại không hề phô trương hay lẫy lừng trên chính trường võ thuật Nhật Bản.
Sau khi Musashi qua đời, nhiều người tưởng rằng Niten Ichi Ryu sẽ tan biến theo truyền thuyết về ông.
Thực tế lại khác:
Truyền nhân đời đầu như Terao Kyumanosuke, Terao Kyoemon cùng các đệ tử cận kề vẫn tiếp tục lưu giữ và truyền dạy “Ngũ Luận Thư” và những kỹ pháp Musashi để lại.
Từ thời Edo cho đến ngày nay, Niten Ichi Ryu vẫn tồn tại liên tục qua nhiều dòng truyền thừa, quy mô không lớn nhưng tuyệt đối không phải một môn phái “suy tàn” hay “mai một” như lời đồn.
Niten Ichi Ryu cũng không phải “kiếm pháp lý tưởng hóa” vượt xa giới hạn cơ thể con người.
Triết lý của Musashi rất sâu, thậm chí chạm đến cực hạn tư tưởng chiến đấu, nhưng kỹ pháp ông để lại vẫn mang tính thực chiến rõ rệt:
Dùng song kiếm tạo thế áp đảo,
Tấn công liên tục,
Giũ nhịp chủ động,
Ra đòn đơn giản, trực tiếp và hiệu quả.
Điều khiến lưu phái này hiếm người luyện thành không nằm ở “tính vô dụng”, mà ở sự khắc nghiệt vốn có của song kiếm:
Nó đòi hỏi khả năng thăng bằng, phối hợp và cảm nhận không gian vượt xa kiếm pháp thông thường.
Hơn nữa, từ giữa thời Edo, Nhật Bản bắt đầu ưa chuộng hình thức đấu một kiếm, khiến song kiếm dần ít đất diễn.
Các phái lớn mở rộng tổ chức, còn Niten Ichi Ryu vẫn giữ truyền thống thu đồ ít, truyền dạy trực tiếp theo kiểu gia môn, lặng lẽ nhưng kiên định.
Vì vậy, Niten Ichi Ryu không nổi bật về số lượng môn đồ, song vẫn là một trong những lưu phái cổ truyền được tôn kính nhất, tồn tại như bóng dài của Musashi:
Trầm lặng, tinh luyện, và không bao giờ mất đi.
Theo hồ sơ ghi lại, Anjou lại chính là người đạt cấp cao nhất trong phái ấy.
Điều đó có nghĩa:
Người đàn ông mang quốc tịch Mỹ, sinh ở Anh, có dòng máu Pháp này, rất có thể là một trong vài tông sư kiếm đạo mạnh nhất Nhật Bản hiện nay.
“Ôi, chết tiệt…”
Chisei khẽ buột miệng.
Tài liệu còn ghi thêm:
Anjou từng ở Nhật 3 năm.
Trong thời gian đó ông lập ra toàn bộ hệ thống Cục Chấp Hành, xây nền móng cho Chi Nhánh Nhật Bản.
Ông mê nghiên cứu võ thuật cận chiến, kết bạn với những danh sư ,truyền nhân của Niten Ichi Ryu.
Khi ấy nhân sự chi nhánh đều mượn từ Bát gia Jaki, các thần quan kiêm nhiệm thư ký, dùng văn phong cổ đầy hoa lệ để ghi lại uy danh của Anjou:
“Hiệu trưởng tinh thông văn hóa Nhật, thiện nghệ song kiếm, thường lấy 1 đấu 10, trong chớp mắt đã hạ gục… tửu lượng kinh người, thích uống loại shochu nặng nhất, thường kéo cả chi nhánh đi uống đến gà gáy mới về… Ba năm ấy, ai đi cùng đường cũng phục ông, gọi ông là ‘Juban Uchi’.”
“Ô!”
Dạ Xoa hét lớn.
“Hóa ra hiệu trưởng là kiếm thánh thật!”
“Cậu la cái gì? Có hiểu ý tôi vừa nói không?”
Chisei nhăn mặt.
“Nhìn tay ông ấy đi. Hình xăm đó… là cấp cao nhất.”
Trong ảnh, Anjou xắn tay áo, lộ cẳng tay rắn chắc.
Cánh tay trái là mãnh hổ sặc sỡ, cánh tay phải là dạ xoa mặt xanh nanh trắng.
Đều là hình xăm phong cách ukiyo-e, rõ ràng được làm bởi bậc thầy xăm truyền thống.
Dạ xoa lẩm bẩm:
“Cha tôi nói hồi chiến tranh vừa kết thúc, ai cũng tìm cách lấy lòng người Mỹ, vì họ là quân chiếm đóng. Lúc đó gia tộc vừa bắt đầu hợp tác với Bí Đảng, mà hiệu trưởng lại là thủ lĩnh Bí Đảng, cũng là sĩ quan cấp cao Hải quân Mỹ, đương nhiên ai cũng muốn nịnh ông ấy. Nên họ mới tặng ông hình xăm cấp cao nhất… Chỉ có điều, cái hình đó thật sự không hợp để xăm lên người một hiệu trưởng… Xem ra 3 năm ở Nhật, hiệu trưởng sống chẳng khác gì một tay côn đồ thứ thiệt.”
Chisei gật nhẹ:
“Hiệu trưởng có là kiếm thánh hay không không quan trọng. Quan trọng là ông từng lăn lộn trong giới yakuza. Ông hiểu chúng ta như hiểu chính học viện của mình. Nhật Bản không phải lãnh địa xa lạ với ông. Ông phải biết gia tộc định gây áp lực trong buổi tiếp đón… nhưng ông vẫn bước lên chiếc xe mà nhà Inuyama phái đến. Mà lại đi một mình. Dạ xoa, cậu từng là dân anh chị. Cậu lăn lộn ngoài đường hơn chục năm. Nếu cậu biết bữa tiệc kia là cái bẫy, vậy mà vẫn tới một mình, tại sao?”
Dạ Xoa gãi đầu, vẻ có chút ngượng:
“Thiếu chủ, tôi trước đây đúng là đầu đường xó chợ… nhưng từ khi được chọn theo hầu ngài thì tôi đã thành người có thể diện rồi. Ngài là ông trùm, đâu thể khinh tôi được.”
Chisei lặng người một lúc, rồi bổ tay vào sau gáy Dạ Xoa:
“Hiểu trọng tâm giùm tôi! Tôi không khinh cậu. Ý tôi là: hồi cậu còn lăn lộn ngoài phố, nếu một mình đến bữa tiệc nguy hiểm, là vì sao?”
Dạ Xoa lập tức đắc ý:
“Thì tôi sẽ mặc áo khoác có lót thép, cài cả đống dao vào lưng với tay áo. Đối phương đã bày trận đón tôi, tôi cứ tương kế tựu kế, xông vào tận ổ mà cho ông trùm của họ vài nhát. Hồi phong độ nhất, tôi từng làm vậy rồi. Đã dám đến nghĩa là chuẩn bị đủ. Lúc đó sân chơi nằm trong tay tôi!”
Chisei hít sâu, giọng thấp xuống:
“Vậy thì… Anjou cũng chuẩn bị rồi. Đối mặt với chúng ta không phải một người Mỹ chẳng biết gì về Nhật Bản, mà là một lão giang hồ lão luyện. Ông dám đến… bởi vì ông tin mọi chuyện đều trong tầm kiểm soát của mình.”
Phần 9:
Inuyama Gaichi mở rộng vạt áo, để lộ phần cán đỏ sậm của thanh tachi giắt ở thắt lưng.
Danh kiếm “Onimaru Kunitsuna,”thanh trảm quỷ nổi tiếng trong lịch sử Nhật Bản.
Hắn siết chặt chuôi kiếm, tiếng rít như long ngâm xé toạc không khí.
“Inuyama-kun!”
Ryoma Genichiro quát lớn.
Đây là nơi đàm phán.
Genichiro biết gia tộc không hề muốn thật sự đối đầu với Anjou, nên ông đã chuẩn bị sẵn để đấu võ mồm vài hiệp với vị hiệu trưởng kia.
Nhưng giữa cơn thịnh nộ, Gaichi lại rút kiếm, mà một khi đã động đến kiếm, quan hệ giữa Bát gia Jaki và bí đảng xem như khó mà hàn gắn.
“Đây là địa bàn nhà Inuyama. Chuyện ở đây… do tôi định đoạt.”
Giọng Gaichi lạnh như thép.
“Cảm phiền gia chủ Ryoma và gia chủ Miyamoto chờ một chút. Những thứ thế này với tôi và hiệu trưởng… chẳng lạ lẫm gì, phải không?”
“Phải rồi. Bị tôi đè xuống đất thở như trâu thì đúng là cậu quen thật.”
Anjou đặt điếu xì gà lên gạt tàn, giơ cổ tay để lộ con dao gấp.
“Nhưng dùng vũ khí không cân xứng thì… có hơi mất vui không?”
Bên phải Anjou, Konano quỳ xuống, hai tay nâng một thanh tachi vỏ đen:
“Danh đao ‘Ichimonji Norimune’, xin mời hiệu trưởng.”
Bên trái, Kazusa cũng quỳ dâng lên thanh khác, vỏ trắng:
“Danh đao ‘Kotetsu’, thỉnh ngài.”
“Đã 62 năm rồi,” Gaichi nói khẽ, “ông còn nhớ kiếm pháp từng học chứ?”
“Ở Mỹ không mấy khi có dịp tập luyện.”
Anjou đặt hai tay lên hai chuôi đao.
Đèn vụt tắt.
Ánh thép của Onimaru chớp lên như một dải cầu vồng nhuốm máu.
Gaichi vào tư thế Iai, thuật rút kiếm và xuất thủ trong cùng một động tác.
Ngay khoảnh khắc lưỡi kiếm rời khỏi vỏ, đòn chém đã hoàn thành.
Lưỡi kiếm đạt đến tốc độ mắt thường không thể theo kịp.
Đối thủ chỉ cảm thấy một luồng gió lạnh lướt qua, rồi mới nhận ra điều đã xảy ra với mình.
Đó là kiếm đạo cực hạn:
Không thủ, không chắn, không một động tác thừa.
Chỉ có sự chính xác tuyệt đối, tốc độ thần tốc, và quyết đoán tuyệt đối.
Giữa hắn và Anjou là chiếc bàn dài 10m, vậy mà khi kiếm rời vỏ… mũi kiếm đã ở ngay trước mặt Anjou.
Từ, Phá, Cấp!
Ba chữ quyết của “Yoko Ichimonji”!
Không một làn gió nổi lên, nhưng cành anh đào cắm trong chiếc bình sứ trên bàn lại rơi rụng tơi tả.
Ngay lúc kiếm lóe sáng, Gaichi nhảy lên mặt bàn.
Vệt chém kéo dài thành một đường sâu hoắm.
Chiếc bàn, bình sứ, cánh anh đào và cả thuyền gỗ đựng sashimi… đều bị chém đôi!
Một nhát chém mà dài tới 10m!
Anjou rút đồng thời hai kiếm, tung một cú đá mạnh vào bàn.
Mượn lực cú đá, ông bật ra sau, còn Gaichi đang đứng trên bàn thì mất điểm tựa.
Gaichi xoay người, nhảy lên, vung kiếm lần nữa!
Một đường vòng cung khổng lồ từ trên bổ xuống, nhắm thẳng vào giữa ngực của Anjou, vị trí hiểm yếu.
Anjou giao chéo hai kiếm đỡ đòn.
Nhưng Onimaru mang theo trọng lượng cơ thể và cả lực rơi của Gaichi, khiến ông bị đè lùi mạnh, phá tung cửa trượt gỗ.
Lưỡi kiếm đỏ như máu dính lấy sát người Anjou, chỉ cách nửa gang tay.
Trong mắt người thường, hai kẻ đó đã vượt khỏi định luật trọng lực.
Anjou như bóng ma, lùi mà vẫn ra chiêu, mũi kiếm chạm vào Onimaru liên hồi, nhanh và nhẹ đến mức chỉ nghe tiếng kim loại khẽ bật.
Còn Gaichi lại như mãnh thú vồ mồi, mỗi bước chân đều làm cả tầng nhà rung chuyển.
Bên ngoài là hành lang dài với vách gỗ thông, hai bên bày những cụm trúc làm bình phong.
Trong ánh kiếm của Onimaru, trúc cành trúc lá bay tán loạn.
Mội thứ nó lướt qua đều bị nghiền nát.
Khi đã rời vỏ, thanh kiếm ấy chẳng khác nào cuồng long thoát xiềng.
Một nhát chém cắm phập xuống sàn, lưỡi kiếm ngập sâu.
Gaichi nửa quỳ, trúc rơi nhẹ xuống vai.
Hắn xoay cổ tay, phẩy kiếm sang một bên.
Động tác ấy giống như giũ nước trên ô, đó là “Chiburi, thức thu chiêu của Iai, vừa là nghi thức kết thúc đòn đánh vừa là khoảnh khắc trấn tâm của kiếm thủ trước khi tra kiếm.
Động tác ấy thường được giải thích mang tính tượng trưng như việc phủi sạch lưỡi kiếm sau cú chém.
Quả nhiên, một giọt máu văng khỏi mũi kiếm, rơi trúng lên chân Konano.
Trên nền da trắng mịn, giọt máu đỏ thẫm nổi bật như hạt đậu son trên giấy tuyết.
Mang theo vệt sáng âm trầm như máu đông, Onimaru từ từ được tra vào vỏ.
Tư thế Iai ấy hắn đã luyện cả đời, nhưng chưa bao giờ trôi chảy đến thế…
Khi một người quá khát khao đánh gục kẻ trước mặt, hắn có thể bộc phát sức mạnh vượt ngưỡng chịu đựng của bản thân.
Đám nghĩa nữ ùa ra từ phòng trà, đứng sau lưng Gaichi.
Hắn nắm chặt chuôi kiếm, sải bước tiến về phía trước.
Hắn không tin Anjou đã bị một nhát đó giết chết.
Hản ông ta đã lợi dụng lúc mưa trúc che khuất tầm nhìn để nhảy khỏi lan can xuống tầng dưới.
Và quả thật, Anjou đang đứng giữa sàn nhảy tầng dưới.
Những vũ nữ vàng kim lượn quanh ông, tay lần dưới váy, rút ra những con dao ngắn giấu kín.
“Phụ nữ đúng là chỉ thích giấu dao ở mỗi chỗ đó.”
Anjou ngắm những làn da rực rỡ dưới ánh đèn.
Các geisha khác rút từ sau cổ áo ra những thanh “Ko-wakizashi”.
Lưỡi kiếm được kẹp dọc sống lưng, chuôi ở gáy, mũi ở sau eo, nên khi họ ngồi đều phải giữ lưng thẳng tắp.
Họ nhẹ bước xuống hai bên cầu thang, tản ra thành vòng vây.
“Hiệu trưởng, ông cần băng cá nhân không? Hoặc chút rượu mạnh giảm đau? Giống hồi trước ấy?”
Gaichi cao giọng mỉa mai.
Đó chính là câu năm xưa Anjou đã dùng để làm nhục hắn:
“Gai-chan, cần cao dán không? Hay chút rượu đế giảm đau? Cậu khóc trông đúng là tệ… như con điếm bị khách đánh vậy. À, suýt quên, cậu vốn là tú ông mà, khóc thế cũng hợp cảnh.”
Chưa bao giờ Gaichi cảm thấy sảng khoái như lúc này, nhưng gương mặt hắn lại méo mó vì phẫn nộ.
Nếp nhăn dọc thẳng đứng giữa trán càng hằn sâu.
Một cơn đau nhói nơi ấn đường.
Một giọt máu chảy xuống, rơi thẳng.
Anjou khẽ vung kiếm.
Kotetsu hứng lấy giọt máu trên mũi.
Ông đưa mũi đao lên môi, khẽ thổi.
Giọt máu vỡ tan.
Gaichi chạm lên giữa trán, đầu ngón tay đã nhuộm đỏ.
Ngay chính giữa ấn đường, một vết rách mảnh như tơ từ từ mở ra, một giọt máu theo sống mũi lăn xuống chậm rãi.
“Chậm quá.”
Anjou xoay đôi song đao trong tay.
“Rời Cassell một thời gian mà cậu xuống tay như rùa bò thế này à, Gai-chan? Đúng là loại du côn thì cả đời cũng chỉ là du côn.”
Ông ta hoàn toàn không để ý đến những lưỡi dao trên tay các vũ công, chậm rãi cởi áo vest, tháo cà vạt rồi tuột luôn chiếc sơ mi.
Cả phòng đồng loạt hít vào một hơi.
Trên lưng ông là một bức tranh xăm hoàn chỉnh.
Hổ và dạ xoa ở cổ tay chỉ là phần mép nhỏ mà thôi.
Hàng trăm dạ xoa và mãnh hổ quần chiến trong mây lửa, đó là cuộc đại chiến giữa “Dạ Xoa quốc” và “Mãnh Hổ quốc”.
Anjou chậm rãi xoay vai.
Cơ bắp nở ra theo chuyển động khiến sắc đỏ chu sa của dạ xoa và xanh thẫm của mãnh hổ như sống dậy, gào rống, siết cổ nhau, cắn xé, nện búa sấm.
Sát khí được khắc đến tận cùng, như một bức tranh chỉ có ác quỷ dưới địa ngục mới dám vẽ, gom hết hung tàn của nhân gian rồi khắc lên lưng một con người.
Đó chính là “Sự Bạo Ác của Chư Giới”, kiểu xăm tối thượng trong giới yakuza.
Trước đây, chỉ có gia trưởng tối cao mới được mang bức hình này sau lưng.
So với nó, bức “Năng Chiến Diêm Ma” trên lưng Inuyama Gaichi chỉ đáng xếp hàng dưới.
“Ông vẫn chưa tẩy xăm à?”
Inuyama Gaichi hỏi.
“Đương nhiên là chưa. Sao phải tẩy? Đây là chứng nhận thân phận của tôi. Mùa hè năm 1948, người oai phong nhất giới xã hội đen Nhật Bản chính là tôi. Còn địa vị của cậu khi đó? Chỉ đủ để đánh giày cho tôi thôi.”
Anjou nhếch môi.
“Đúng là loại học trò vô dụng. Làm du côn mà trình còn kém vậy, Gai-chan, cậu làm thầy như tôi mất mặt quá.”
“Inuyama-san! Bây giờ không phải lúc phát tác!”
Miyamoto Shiyu từ phòng tatami lao ra.
Nhưng đã muộn.
Cơn giận đã bao trùm hoàn toàn đầu óc Inuyama Gaichi.
Hắn rút chiếc quạt trắng ở hông, ném mạnh xuống sàn nhảy.
Toàn bộ đèn tắt phụt.
Lưới laser giăng kín không gian.
Như dung nham phun trào từ lòng đất, ánh lửa đỏ từ máy chiếu in lên trần nhà.
Loa siêu trầm bắn âm ba dội vào sàn từ 4 phía.
Các vũ nữ đồng loạt ập đến, vô số lưỡi dao hắt ánh bạc.
Tóc họ tung lên như nét mực bắn trên nền lụa trắng.
Chín thức chém trong kiếm thuật Nhật Bản tung ra cùng lúc, chính diện từ trên xuống, chéo từ vai xuống hông, từ hông lên vai, ngang từ trái sang phải, từ phải sang trái, hất lên từ trái lên phải, từ phải lên trái, phản chiêu, đâm thẳng… Từng khe hở quanh người Anjou đều bị ánh dao lấp kín.
Laser quét qua, cơ lưng cuồn cuộn hiện rõ trước mắt các cô gái.
Dạ xoa gầm thét, mãnh hổ rống vang!
Tiếng kim loại gãy răng rắc vang lên cùng lúc.
Các cô gái còn chưa kịp phản ứng đã bị túm lấy cổ áo và quăng thẳng ra ngoài.
Không ai thấy được chuyện gì diễn ra trong sàn nhảy, chỉ thấy bóng người liên tục bị ném văng, ngã la liệt quanh mép sàn.
Setsuko nhảy xuống từ tầng hai, hai thanh kodachi vẽ thành quỹ đạo giao nhau như chim yến liệng nước.
Cô từ trên cao lao thẳng xuống sàn nhảy.
Không lạ khi một ngôi sao ballet trẻ như cô lại buộc kiểu tóc đuôi ngựa của kiếm đạo.
Nếu tài năng ballet của cô là 10 điểm thì thiên phú kiếm đạo phải đến 12.
Phái kodachi này gọi là “Kodachi Nito Ryu”, chiêu thức luôn ra đòn sau nhưng chặn trước, vừa phòng ngự vừa phản kích bằng lưỡi dao còn lại, nổi danh là “Phòng ngự bất phá”.
Trường phái này đòi hỏi thị lực đỉnh cao, phải “tập mắt diều hâu trước, luyện dao sau”.
Cô nheo mắt khóa vào vũ khí của Anjou.
Laser quét qua—
Anjou không cầm đao.
Ông ta đang… xách gậy bóng chày!
Ông vung tay.
Gậy đập thẳng vào trán Setsuko.
Với vũ khí nhẹ như kodachi, cô hoàn toàn không thể đỡ đòn nặng đến thế—
Chim yến đang liệng… bị một gậy quật ngã.
Anjou đưa tay ôm lấy Setsuko bằng một tư thế chuẩn “bế công chúa”, bật cười tự giễu:
“Đàn ông già mà còn phải làm mấy trò này, đúng là uổng thật.”
Ông thả cô xuống, nhặt lại cây gậy và sải bước xông lên.
Tiếng gậy xé gió vun vút, mỗi cú là một cô gái bị quật ngã.
Họ vừa định vung dao, nhưng dao còn chưa kịp rời tay thì bóng gậy đã áp sát.
Họ đã nhìn sai về Anjou.
Trong mắt họ, ông chỉ là một ông già.
Mà ông già thì phải bị bọn trẻ cười chê, phải để họ dùng sự trẻ đẹp của mình khiêu khích.
Nhưng lúc này, Anjou chẳng phải quý ông lịch thiệp nào hết.
Ông hung tợn, khắc nghiệt, như thầy giám thị thời trung học, dù các cô có uốn éo hay nũng nịu thế nào, ông cũng chẳng nể nang.
Nếu Sở Tử Hàng ở đây, chắc sẽ nhận ra sự nông cạn của mình:
Ở Cassell, người có tố chất “trai bao” nhất không phải ba người họ… mà là vị hiệu trưởng như quỷ sống lại này.
Nếu Anjou hành nghề ở Takamagahara, đám phụ nữ thích bị phớt lờ, bị mắng chửi, bị giày vò chắc bỏ Sở Tử Hàng mà chạy theo ông hết.
“Xin lỗi, ta già rồi. Mấy trò quyến rũ không ăn thua với ta đâu.”
Anjou nhấc một vũ nữ lên khỏi mặt đất, quăng cô lên cao rồi đón lại bằng một tay, sau đó tiện tay ném sang bên:
“Làm nũng với ông cụ này thì vô dụng lắm.”
Mima lấy từ giá vũ khí ra một cây Jumonji yari, vũ khí dành cho võ tướng thời xưa.
Không có ngựa, nên cô leo luôn lên chiếc Harley Davidson ở tầng hai, đề máy rồi lao xuống sàn nhảy.
Cô dùng cả chiếc mô tô làm khiên, vung ra đòn tinh tuý nhất của thương pháp Hozoin.
Nét diễn của cô trên sân khấu thường là thiếu nữ nhà bên, nhưng nếu đạo diễn mà thấy cảnh này chắc sẽ tiếc đứt ruột, với một cú đâm ấy, cô hoàn toàn đủ trình đóng vai Sanada Yukimura phiên bản nữ.
Jumonji yari bị Anjou giật phăng.
Ông tung cú đá vào bình xăng mô tô.
Chiếc Harley bay thẳng vào góc tường,
Mina ngất lịm, bị ông túm cổ xách lên không trung.
“Người Nhật các cô thích võ sĩ đạo đến mức nào vậy? Đến mức lôi Jumonji yari với Harley Davidson đi đánh nhau trong đây cơ à?”
Anjou tiện tay treo Mima lên giá áo.
Konano đá văng đôi cao gót, lắp ráp khẩu súng bắn tỉa hạng nặng.
Cô từng bắn trúng một con cá thu đang nhảy khỏi biển từ khoảng cách 1500m, lính bắn tỉa hạng nhất.
Hôm nay vốn dĩ kỹ năng đó chẳng dùng được, cô chỉ đến để làm đẹp đội hình.
Nhưng tình thế quá thê thảm, cô buộc lòng thử cứu lại thể diện cho nhà Inuyama.
Nhưng cô không thể bóp cò.
Anjou di chuyển quá nhanh, không để lại lấy một khoảng trống để cô ngắm.
Rốt cuộc, đến Kazusa cũng rút vũ khí ra, một khẩu APILAS 112mm!
Konano hoảng sợ ném súng nhào tới ngăn cô.
Dùng thứ này trong Tamamo-no-mae đúng là điên!
Anjou có thể không thoát, nhưng đồng đội chắc chắn cũng tan xác theo.
Gia đình Kazusa có tiền sử rối loạn lưỡng cực, cô rất dễ kích động.
Từng có lần trong buổi concert, chỉ vì không hài lòng với cách khán giả vỗ tay quá chậm sau bản solo khó nhất, cô đột nhiên ngừng chơi, giơ cây violin điện tử lên như cây rìu rồi đập mạnh xuống sàn sân khấu đến nứt cả lớp gỗ lim.
Trong lúc giằng co, Anjou lao thẳng vào ôm ghì chặt lấy ống phóng, dùng toàn thân xoay ngược đầu đạn về phía ngược lại.
Ông cau mày nhìn hai cô gái run rẩy, rồi tung cú đấm vào bên mặt Kazusa.
“Sau này nhớ canh chừng nó giúp tôi. Đừng đưa vũ khí cho kẻ tâm thần.”
Anjou búng tay một cái, xem như khen Konano đã giữ được Kazusa, rồi lại nhảy khỏi lan can, đáp xuống sàn nhảy.
Phần 10:
Khúc nhạc cuối cùng vừa tắt, Anjou vung hai cây gậy bóng chày, quét bay 6 cô gái.
Đến khi bụi lắng xuống, chỉ còn mình ông đứng vững.
Cơ bắp nở căng, hơi nóng bốc lên như khói, bóng lưng rắn rỏi chẳng khác gì một gã trai 20 tuổi.
Bỗng trên đầu vang lên tiếng ầm ầm như chuông cổ được gõ mạnh.
Anjou ngẩng lên, một biển đỏ rực như máu từ trên trời xối xuống.
Tấm biểu ngữ đỏ khổng lồ treo giữa trần nhà rơi xuống, giữa tấm lụa thêu nổi một chữ “卍” bằng chỉ vàng.
Anjou rút thanh Norimune đang cắm giữa sàn nhảy.
Một đường chém xé đôi mảnh lụa, biển đỏ lập tức tách ra thành hai dòng rồi rơi xuống, trải kín cả sàn Tamamo-no-mae.
Ông xoay người, hai tay nắm chặt song đao, mắt lạnh lùng dõi theo Inuyama Gaichi đang chậm rãi bước xuống bậc thang.
Từ đầu đến cuối, mặc kệ đám vũ nữ hay con gái nuôi bị đánh tơi bời, Gaichi vẫn đứng trên tầng ba hút tẩu, như thể cuộc hỗn chiến vừa rồi chẳng liên quan gì đến hắn.
Chỉ đến khi nhạc dứt, người ngã sạch, hắn mới gõ nhẹ tẩu rũ tro, rồi vung kiếm chém đứt dây thừng giữ tấm biểu ngữ.
Lần đầu tiên, Anjou lộ ra vẻ nghiêm túc.
Ông xoay vai, xoay cổ, chuẩn bị cho một trận thực sự.
Gaichi vừa bước, vừa cởi nốt lớp kimono, để lộ trên lưng hình xăm “Năng Chiến Diêm Ma” sống động như quỷ thật.
Trong vỏ, Onimaru rung lên khe khẽ.
Đây là cuộc quyết đấu giữa Dạ Xoa Mãnh Hổ và Năng Chiến Diêm Ma, hai hình xăm yêu quái như sống dậy, còn sàn Tamamo-no-mae phủ đỏ như là chiến trường của chúng.
“Bao nhiêu năm không gặp, ‘Thời Gian Zero’ của hiệu trưởng vẫn thần quỷ khó lường như thuở trước.”
Gaichi tán thưởng, giọng lại bình lặng như mặt hồ.
Vừa nãy hắn còn giận đến đỏ mắt, như muốn lập tức liều chết với Anjou.
Nhưng vừa bước vào trận thật, sắc mặt hắn lại lắng xuống như nước đá.
“Đừng nói kiểu đó. Nghe giống như đó không phải là ngôn linh, mà là bảo kiếm của tôi vậy”
Anjou bật cười.
“Để xem ‘Sát Na’ của cậu hôm nay thế nào. Năm xưa cao nhất mới chạm được bậc 7. Giờ già như thế rồi… còn trèo lên nổi không?”
“Vậy xin hiệu trưởng mở mắt mà nhìn quyết ý của bọn tôi.”
Gaichi từ tốn hạ thấp người, tay đặt lên chuôi kiếm, mắt nhìn thẳng vào Onimaru như chìm trong suy nghĩ.
Không khí trên sàn nhảy đông cứng lại.
Dù tiếng chém giết đã ngừng, sát khí lần này lại mạnh gấp 10.
Đám con gái lùi về sát tường, cố mở rộng không gian cho hai người.
Đây mới là chiến đấu thật sự.
Dù phẫn nộ, Gaichi chưa từng đánh mất lý trí.
Hắn quá hiểu Anjou.
Một khi Anjou thi triển “Thời Gian Zero”, số đông không còn ý nghĩa.
Dao của đám vũ nữ dù bén đến đâu, kỹ thuật dù cao đến đâu, nhưng nếu trong mắt Anjou, tốc độ của họ chỉ bằng một phần mấy chục tốc độ thật, thì mọi chiêu thức hiểm độc cũng chẳng khác gì trẻ con vung tay.
Đó là Thời Gian Zero, ngôn linh của sát thủ, ngôn linh của nghịch lý.
Người được cường hóa sẽ di chuyển trong kẽ hở thời gian, luôn bắt đúng khoảnh khắc hoàn mỹ nhất để tấn công hoặc né tránh.
Giống như khi lái chiếc Maserati độ tàn bạo kia, Anjou luôn nắm chuẩn từng phần mấy chục giây để vượt xe.
Không phạm sai sót, nghĩa là bất khả chiến bại.
…Trừ phi đối thủ nhanh đến mức có thể triệt tiêu cả Thời Gian Zero.
Mà trên đời, chỉ có một ngôn linh làm được điều đó.
Sát Na.
Sát Na tăng tốc độ bản thân theo cấp số nhân:
2 lần, 4 lần, 8 lần, 16 lần…
Đến bậc 7 là 128 lần tốc độ.
Thời cực thịnh, Gaichi từng được gọi là Kiếm Thánh của Bát gia Jaki .
Một khi hắn thi triển Sát Na mà xuống tay bằng kiếm rút vỏ, mắt người thường căn bản không thấy nổi đường kiếm, chỉ lờ mờ thấy một vệt sáng nhạt giữa không trung.
Có thể Sát Na còn lên cao hơn.
Không ai biết giới hạn thật sự của nó.
Nổi tiếng nhất trong lịch sử là Tử tước Charlotte của hội trưởng lão bí đảng năm xưa.
Ông ta dùng khẩu 6 nòng đặc chế, bắn ra 12 viên đạn trong một phát.
Nghe như một tiếng súng, nhưng thực tế 12 đường đạn lan ra như một chiếc quạt kim loại, phủ kín toàn bộ không gian.
Tương truyền Sát Na của ông ta đạt bậc 8.
Khi “Ngân Dực” Charlotte càn quét khắp châu Âu và đồ long, Anjou khi ấy chỉ là một sinh viên Cambridge bình thường.
Charlotte cũng là một trong những người thầy đã giúp Anjou lĩnh hội sâu hơn bản chất của Thời Gian Zero.
Và ông thu Gaichi làm học trò chính vì ngôn linh đó, Sát Na là khắc tinh duy nhất của Thời Gian Zero.
Anjou cần đòn cực tốc của Gaichi để mài giũa bản thân.
Nhưng suốt đời, Gaichi chưa từng phá được phòng ngự của Anjou.
Không phải vì kỹ thuật yếu, mà vì hắn chưa đủ nhanh.
Sát Na tuy ở “cấp dưới”, nhưng sức mạnh của một ngôn linh không chỉ được quyết định bởi thứ hạng.
Trên đời không có phòng ngự nào không thể phá… chỉ cần nhanh hơn.
Nhanh hơn nữa.
Nhanh đến cực hạn.
Ở tầng ba, Miyamoto Shiyu và Ryoma Genichiro nhìn nhau lo lắng.
Đây hoàn toàn không phải kết quả mà họ kỳ vọng.
Nhưng đến nước này đã chẳng ai ngăn được Gaichi nữa.
Hắn căng người như một dây cung căng hết mức, và chỉ chờ giây phút buông dây.
Anjou vẫn đứng thong thả, hờ hững.
Sát khí của đối thủ càng sắc, nụ cười giễu cợt trên mặt ông càng sâu.
“Lên!”
Anjou bất ngờ buông một tiếng.
Giữa bầu không khí chết lặng, từ ấy như mũi tên lao thẳng vào Gaichi.
Tiếng kim loại ngân lên, vang khắp Tamamo-no-mae.
Nhắm!
Hít thở!
Rút!
Xuất chiêu!
Chém!
Phủi máu!
Tra kiếm!
Inuyama và Anjou lướt qua nhau như hai tia chớp.
Onimaru vẫn nằm trong vỏ.
Gaichi giữ nguyên tư thế chuẩn bị rút kiếm.
Nếu quay lại bằng máy quay siêu tốc rồi phát chậm, người ta sẽ thấy:
Ngay khoảnh khắc lướt qua Anjou, hắn đã hoàn thành trọn vẹn một bộ lai, đủ 7 thức, tinh chuẩn như vũ điệu, đẹp như nghi lễ thần đạo, chuẩn đến mức không sai nửa ly.
Sát Na Bậc 6.
Sáu mươi tư lần tốc độ.
Sáu mươi hai năm trước, hắn thua người đàn ông này.
Hắn thừa nhận thiên phú kém hơn.
Nhưng hôm nay, hắn tin mình có thể thắng, vì hắn đã mài sắc duy nhất một nhát chém ấy, trong suốt 62 năm.
Sáu mươi hai năm đủ để rèn một thanh sắt tầm thường thành tuyệt thế danh kiếm.
Nhát chém này chính là ánh điện của 62 năm ấy.
Inuyama Gaichi xoay người.
Lại một lần nữa, ông hóa thành chuỗi bóng đen chồng lên nhau, lần thứ hai lướt sát qua người Anjou.
Đó là vòng thứ hai của bài thức lai, Sát na Bậc 7, tốc độ tăng vọt 128 lần!
Rồi đến vòng 3… vòng 4… vòng 5…
Inuyama Gaichi lao sát người đối thủ, qua lại như tia chớp, mỗi lần đều tung ra một cơn bão kiếm.
Tiếng lưỡi kiếm chém rách không khí chồng lên nhau từng lớp, vang động như sóng triều vỗ lên bầu trời.
Dải lụa đỏ dưới chân bị cuồng phong xé nát, tung thành mưa vụn.
Từ trong những mảnh lụa rách, dường như dạ xoa và mãnh hổ lại gầm lên, sống dậy.
Anjou vẫn đứng yên, thậm chí chẳng buồn quay đầu.
Ông vung đao với tốc độ ngang bằng Inuyama Gaichi, thậm chí còn dư sức.
Ông chỉ dùng tay phải múa Norimune còn Kotetsu ở tay trái thì vẫn tựa nơi bả vai, không nhúc nhích.
Mỗi nhát ông chém ra đều đánh trúng phần “eo” của Onimaru, điểm yếu nhất của thanh kiếm, nơi sức chịu lực mỏng nhất.
Những đường lai vốn gần như hoàn mỹ của Inuyama Gaichi bị phá từng chiêu một, không thể chống đỡ.
Hai người rạch toạc không khí trong những tiếng rít sắc lạnh khiến các cô gái phải lấy tay bịt chặt tai.
“Quá chậm! Quá chậm! QUÁ CHẬM!”
Anjou gầm lên, giọng đầy mỉa mai:
“Chỉ có thế thôi sao? Chỉ đến thế thôi à?!”
Nỗi nhục như bỏng rát lan đến tận từng sợi thần kinh.
Từ 60 năm trước cho đến bây giờ, thứ Anjou ể lại cho Inuyama Gaichi… chỉ là nỗi nhục.
Ký ức năm xưa lại trào lên, 1945, khi Inuyama Gaichi 18 tuổi, còn Anjou thì đã 68.
Mãi lâu sau ông mới biết được tuổi thật của người đàn ông ấy.
Phong độ, lịch thiệp, trẻ trung đến mức gần như bất tử, như thể một gã ma cà rồng khoác áo sĩ quan Mỹ.
Inuyama Gaichi luôn ghét nhớ lại thời ấy.
Năm 1945, Hiroshima và Nagasaki trở thành biển lửa.
Thiên hoàng tuyên bố đầu hàng, nước Nhật tan nát dưới gót quân chiếm đóng.
Trong trí nhớ ông vẫn còn đầy những con đường lầy lội, những thương binh tàn tật ngồi xin ăn, những đoàn jeep Mỹ lao qua như cuồng phong, và những người phụ nữ bị lính Mỹ xách lên xe như một món hàng vô tri.
Đến tận bây giờ, ông vẫn nhớ rõ cặp đùi của họ, tái nhợt, khô quắt, lộ ra dưới lớp kimono nhàu nát… như miếng thịt chết bị rút hết nước.
Mùa xuân năm ấy, hoa anh đào nở rộ.
Inuyama Gaichi mang đôi guốc gỗ chạy đi chạy lại trong khu bến cảng Tokyo, khi đó ông chỉ là một dân ma cô trẻ, chuyên dắt gái cho lính Mỹ.
Hôm ấy, đang thao thao bất tuyệt tâng bốc nhan sắc của một người đàn bà với một thủy thủ Mỹ, ông bỗng nghe tiếng còi tàu dài và đanh đến mức rung động cả không khí.
Ông đã nghe vô số tiếng còi, nhưng chưa từng có âm thanh nào cao ngạo và oai vệ như thế.
Ông quay đầu—
Và nhìn thấy chiến hạm Iowa đổ bóng xuống cả đường chân trời.
Mạn tàu cao như tòa nhà, dàn pháo đen sì hướng thẳng về Tokyo.
Con tàu khổng lồ như một thành phố nổi.
Inuyama Gaichi ngẩn ngơ, trong thâm tâm chợt có dự cảm:
Con tàu này sẽ thay đổi đời mình.
Và quả thật như vậy.
Trên chiến hạm đó… có một trung tá tham mưu của Hải quân Mỹ:
Hilbert Jean Anjou.
Lần đầu gặp nhau, Anjou mặc quân phục trắng của sĩ quan hải quân.
Ông nhìn hình xăm trên cánh tay Inuyama Gaichi ồi nói bằng giọng lạnh nhạt khinh miệt:
“Người nhà Inuyama? Về bảo gia chủ của các cậu, tôi là Hilbert Jean Anjou, hỗn huyết chủng đến từ nước Mỹ. Các cậu có thể chọn: Hòa bình… hoặc Tôn nghiêm.”
Hòa bình nghĩa là khuất phục.
Tôn nghiêm… nghĩa là chết.
Ngay từ ngày đầu gặp mặt, Anjou ã chỉ ra nguyên tắc hành động của mình.
“Chỉ đến mức này thôi sao? Chỉ đến mức này thôi sao? Quá chậm! Quá chậm! QUÁ CHẬM!”
Trong ký ức, Anjou lúc nào cũng gào lên như thế.
Nỗi đau cay đắng ấy chẳng lúc nào phai đi.
Suốt 3 năm huấn luyện đặc biệt, Anjou hông ngừng mắng chửi, giễu cợt, dùng kiếm tre đánh ông ngã hết lần này đến lần khác.
Inuyama Gaichi chỉ có thể tiếp tục đứng dậy, vì trước Anjou, ông quá yếu, quá nhỏ bé.
Tất cả những gì ông có được… đều là ân huệ của Anjou.
Ông là công cụ để Anjou khống chế Bát gia Jaki, một con rối sống.
Đến tận bây giờ vẫn có người mỉa mai ông là “kẻ phản bội”, “con chó của Anjou”.
Inuyama Gaichi chưa từng phản bác… vì đó vốn là sự thật.
Thế nhưng ông biết nói với ai nỗi nhục ấy đây?
Mỗi lần bị Anjou giày lên đầu mà cười nhạo, ký ức về những người đàn bà bị lính Mỹ xé áo kimono lại trỗi dậy, họ im lặng cam chịu, như những miếng thịt chết.
Trong đầu vang lên tiếng Anjou gày ấy:
“Tôi không khinh yakuza. Tôi chỉ khinh kẻ vô dụng! Muốn tôn nghiêm ư? Được thôi, đánh gục tôi thì sẽ có!”
Vậy sao… thưa thầy?
Đánh gục thầy… thì sẽ có tôn nghiêm?
Thầy có biết không…
Điều tôi muốn gây dựng không phải là quyền lực, mà là để mọi người trong nhà… sống có tôn nghiêm.
Chúng ta đã trỗi dậy thật…
Nhưng tôn nghiêm thì mất vĩnh viễn rồi.
Phải không, thưa thầy?
Đánh gục thầy… là có tôn nghiêm?
Sát Na Bậc 9, 512 lần thần tốc!
Từ nơi sâu thẳm nhất trong linh hồn, chàng trai 18 tuổi năm nào của Inuyama Gaichi gầm lên như một con sư tử.
Onimaru rời khỏi vỏ.
Lưỡi kiếm vạch một đường cong mỹ lệ như nét mày thiếu nữ.
Tốc độ quá lớn khiến thân kiếm cong lại, tưởng như sắp gãy.
Một nhát kiếm chưa từng có trong lịch sử, nhanh đến mức thi ca, đẹp đến mức bi thương.
Sát ý tịch mịch đến mức… như muốn chém đứt cả thời gian.
Tuyệt kỹ lai!
Phần 11:
Onimaru trong khoảnh khắc ấy cuối cùng cũng vượt qua tốc độ âm thanh.
Cú nổ siêu âm quét ngang sàn nhảy, dao động tần số cao của không khí còn nhanh hơn lưỡi kiếm, rạch một đường trên vai Anjou.
Máu bắn tung như những cánh lau bị gió thổi tơi.
Trong mắt Anjou lóe lên một tia vui mừng thoáng qua… rồi ông xoay chuôi thanh Kotetsu, úp lưng đao về phía trước.
Inuyama Gaichi trúng ngay vào mặt, cả người bị hất văng đi.
“Ngu ngốc.”
Anjou buông một câu mắng nhạt như không.
“Tốc độ của tôi… có bằng một nửa ông không?”
Inuyama Gaichi khàn giọng hỏi.
Ông còn chưa đứng dậy nổi.
Cú đánh của Anjou quá nặng, đủ làm người ta choáng váng.
Cơ thể của hỗn huyết chủng dù khoẻ đến mấy, nhưng ông thì đã già rồi.
“Không biết. Nhưng cậu đã làm tôi bị thương… nghĩa là cậu lớn thật rồi.”
“Già đến sắp xuống lỗ rồi, vậy mà trong mắt ông mới tính là ‘lớn’ ư?”
Inuyama Gaichi cười, hơi thở đứt quãng.
Ông xua tay về phía Ryoma Genichiro và Miyamoto Shiyu đang chạy lại:
“Đừng tới… Phiền hai người thay tôi nói với Ngài Masamune một tiếng xin lỗi. Chuyện này là ân oán riêng giữa tôi và hiệu trưởng.”
“Khiêng một cái ghế lại đây. À, với cả mang điếu xì gà ta để trên tầng ba xuống.”
Anjou nói với Konano đứng bên rìa sàn.
Konano không dám cãi.
Sinh mệnh của Gia chủ nằm trong tay Anjou.
Mấy cô gái lập tức khiêng vào một chiếc ghế bành sang trọng rồi đặt ngay giữa sàn nhảy.
Konano bưng theo gạt tàn đến, điếu xì gà Anjou đặt xuống ban nãy thậm chí còn chưa tắt.
Anjou ngậm điếu xì gà, rít một hơi thật sâu:
“Đặt gia chủ của các cô lên ghế đi. Hắn chắc bị chấn động não nhẹ rồi.”
Mấy cô gái hơi sững người, nhưng vẫn làm theo.
Inuyama Gaichi nằm bệt xuống ghế bành, tứ chi mềm oặt như chẳng còn thuộc về mình nữa.
“Lấy thêm một cái ghế nữa. Giờ thì cuối cùng cũng có thể nói chuyện cho ra hồn.”
Anjou nói tiếp.
“Với lại mang cho ta ly Martini thêm đá, lắc lên, đừng khuấy.”
Anjou ngồi xuống đối diện Inuyama Gaichi, một tay chơi với con dao gấp, một tay cầm ly Martini lạnh.
Inuyama Gaichi mở đôi mắt sưng vù, lúc này mới nhận ra Anjou chỉ đổ mồ hôi, toàn thân ngoài vết thương nhỏ trên vai thì y như vừa đi tập aerobic về.
“Cậu không muốn thừa nhận mình là học trò tôi.”
Anjou nói.
“Nói là chó của ông thì đúng hơn chứ? Nhưng chó thường không chịu nhận là nó bị chủ đá.”
Inuyama Gaichi bật cười, tiếng cười khản đặc.
“Đừng nói vậy. Cậu làm sao là chó được? Chẳng qua… hơi ngu thôi.”
“Mấy kiểu châm chọc này với tôi vô dụng rồi.”
“Đừng kêu than như bị ngược đãi. Người ta nghe thấy lại tưởng tôi là ông bố dượng đánh con.”
Anjou đá vào chân ghế, Inuyama Gaichi lập tức choáng váng.
“Cậu thấy nhóm chuyên viên tôi cử sang Nhật chứ?”
Anjou hỏi.
“Là đám học trò cưng của ông phải không? Không phải loại ngu đần như tôi.”
Inuyama Gaichi nói khàn khàn.
“Thấy rồi. Huyết thống đều rất mạnh… cũng khá thú vị.”
“Thật không? Các cậu lúc nào cũng vậy, rõ ràng xem ai đó như thằng đần chỉ biết nói bậy, nhưng vẫn phải nói kiểu mơ hồ ‘khá thú vị’.”
Anjou nhún vai.
“Đội trưởng là Caesar. Hơi nổi loạn, không coi ai ra gì, kể cả cha mình. Tự tin đến mức lúc nào cũng nghĩ mình là số một thế giới. Tương lai kiểu gì cũng đến thách đấu tôi… khi nó nghĩ mình đủ lông đủ cánh. Tôi chưa từng khen nó, nhưng toàn giao cho nó nhiệm vụ quan trọng nhất. Nó cần chiến thắng; càng thắng sẽ càng tự tin, càng tự tin thì càng mạnh. Phó đội trưởng Sở Tử Hàng thì là một thằng điên, một thanh kiếm tự rèn mình mãi không thôi. Đối với kiếm, ý nghĩa tồn tại chỉ là chém. Kẻ địch hay số phận, cứ chém đứt là xong. Chém không đứt thì chém tiếp. Nên tôi không bao giờ lo khi để Sở Tử Hàng thất bại. Mỗi lần thất bại chỉ khiến nó hoàn thiện hơn. Thế nên nhiệm vụ nguy hiểm và vô nghĩa nhất, tôi toàn ném hết cho nó. Còn Lộ Minh Phi…”
Anjou bật cười,
“Thằng bé tuyệt lắm. Với nó tôi chỉ cần mỉm cười thôi.”
“Haha… ông bố dượng khoe con ruột trước mặt đứa con riêng ngu dốt hả? Ha ha ha!”
Inuyama Gaichi cười, để lộ cả hàm răng đầy máu.
“Gai-chan… tôi là một nhà giáo mà. Tôi dạy mỗi đứa một kiểu.”
Nụ cười của Anjou bỗng tắt.
“Cậu chưa từng nghĩ, kế hoạch dạy dỗ tôi dành cho cậu là gì sao?”
Inuyama Gaichi sững lại.
Anjou nhìn thẳng vào mắt ông:
“Gai-chan, lần đầu tiên tôi gặp cậu, trong mắt cậu có một thứ. Biết là gì không?”
“Cái gì?”
Inuyama Gaichi theo phản xạ hỏi.
“Lớn đầu rồi mà nói chuyện như trẻ con. Tôi nói bao nhiêu lần rồi, đừng để người ta dắt mũi.”
Inuyama Gaichi đành im lặng.
Tới cả mở miệng đáp lại cũng bị Anjou mắng, trước mặt mấy cô con gái nuôi thì đúng là mất mặt muốn độn thổ.
“Là nỗi buồn của một đứa trẻ,” Anjou nói chậm rãi.
“Khi ấy tôi tự hỏi: Một thằng bé 18 tuổi, sinh ra trong gia đình xã hội đen, công việc là dẫn thủy thủ Mỹ vào cảng đi tìm gái Nhật… Sao trong mắt nó lại có nỗi buồn trong trẻo như thế?”
Inuyama Gaichi cảnh giác quay đi, cố tránh ánh nhìn của Anjou.
Ông đã già.
Người già thường chôn những chuyện cũ xuống đáy lòng, không muốn nhớ lại nữa, nhai đi nhai lại chuyện xưa là việc của trẻ con.
Ông không muốn ai đào bới quá khứ… nhưng ánh mắt của Anjou lại xuyên qua đồng tử, nhìn thẳng vào tim ông, cao ngạo và sắc lạnh, như đang xét xử, như đang cười nhạo.
“Đừng né nữa, Gai-chan. Con người có thể lẩn tránh mọi con quỷ trên đời, nhưng duy nhất một con quỷ mà họ không bao giờ trốn thoát, chính là sự hèn nhát trong lòng mình.”
Giọng của Anjou trầm nặng, vang lên như tiếng chuông trong căn phòng im ắng.
“Tôi thu thập hồ sơ của từng sinh viên, và tôi cũng đã âm thầm điều tra xuất thân của cậu. Trước chiến tranh, nhà Inuyama là gia tộc yếu nhất trong Bát gia Jaki, bị khinh thường vì kiếm sống bằng nghề mại dâm. Cha cậu ủng hộ chiến tranh xâm lược, ngày ngày giao du với nhóm sĩ quan trẻ hiếu chiến. Ông ta muốn làm điều gì đó lớn lao để chứng minh nhà Inuyama không phải dòng họ dựa vào phụ nữ để sống. Nhưng Nhật Bản thua trận. Ngày Thiên hoàng tuyên bố đầu hàng, ông ta mổ bụng tự sát. Trong nhà, ngoài cậu ra chỉ còn hai người chị. Khi những gia tộc khác cũng thò tay vào ngành phong tục, họ cướp phụ nữ và giành miếng ăn của nhà Inuyama. Chị cả của cậu, Inuyama Yuki, chết trong một vụ hỗn chiến ngoài đường, chỉ để giữ lại chút tàn dư của danh dự. Kẻ thù còn ép nhà cậu phải giao ‘đứa con trai vô dụng’ ra để tạ tội, chính là cậu đấy.”
“Đừng… đừng nói nữa!”
Inuyama Gaichi hét lên, mắt hoe đỏ.
“Chị hai cậu chạy khắp nơi cầu cứu, nhưng cả gia tộc không ai giúp. Bát gia Jaki chờ nhìn nhà Inuyama sụp đổ, để biến thành ‘thất gia’. Cuối cùng, chị ấy chỉ còn cách tự bán sắc đẹp cho lính Mỹ. Đổi lại, quân đội Mỹ đồng ý bảo vệ cái gia tộc đang rệu rã của cậu…”
“Không… xin đừng nói nữa!”
Inuyama Gaichi run bần bật, mặt trắng bệch như tro tàn.
“Hèn nhát!”
Anjou tát mạnh vào mặt ông, âm thanh khô lạnh,
“Chỉ nghe thôi cũng không dám, vậy làm sao đối mặt? Làm sao đánh bại được nó?”
Inuyama Gaichi sững sờ như hóa đá.
“Khi ấy cậu 18 tuổi, là một thằng nhóc to xác mặc bộ kimono sờn rách, chạy băng qua mưa gió với vài bức ảnh tô màu nhét trong áo. Ngày ngày dẫn gái cho lính Mỹ, nếu họ vừa ý nhau, cậu sẽ được trả vài đồng lẻ. Cậu là người đàn ông cuối cùng của nhà Inuyama, bấu víu vào cái nghề phong tục đã nuôi sống tổ tiên mình. Trong ngôi nhà tổ, một viên đại tá Mỹ dọn đến ở, hắn là ân nhân, cũng là tình nhân của chị hai cậu. Ngày nào hắn cũng giày vò chị ấy mà không trả một xu, coi đó là phần ‘đền đáp’ dành cho nhà Inuyama. Cậu không dám về nhà, vì không muốn nhìn thấy cảnh đó. Cậu thề sẽ có một ngày mình giết tên đại tá ấy, rồi trở lại vị trí một trong Bát gia Jaki, bắt bọn chúng trả giá cho cái chết của chị cả.”
Anjou tóm lấy tóc ông, kéo ông ngẩng đầu lên.
“Nhưng cậu không làm được! Từ sâu trong tim cậu biết rõ, cậu không thể. Cậu thấp hèn đến mức ngay cả bảo vệ bản thân cũng khó. Nhưng cậu lại đối xử tốt với những cô gái điếm, bị khách hành hung chỉ vì muốn giành thêm chút lợi cho họ. Trong mắt cậu, những cô gái ấy giống như chị hai, người cậu không dám nhìn lại. Cách duy nhất để chuộc lỗi cho cái ‘không thể’ năm xưa chính là bảo vệ những người như chị ấy.”
Các cô gái đồng loạt quỳ xuống.
Họ biết rất ít về quá khứ của gia tộc, càng không thể tưởng tượng rằng vị gia chủ oai phong trước mặt từng có một tuổi trẻ bi thương đến vậy.
Đứng mà nghe chuyện này là bất kính.
“Nhưng đó mới là sức mạnh, Gai-chan!”
Anjou vỗ nhẹ vào gương mặt tái nhợt của cậu.
“Trong đám học trò của tôi, cậu không phải dạng tư chất xuất chúng. Nhưng trong tim cậu có một con thú. Trên đời không có sức mạnh nào lớn hơn nỗi buồn và cơn giận. Chỉ cần một ngày chúng trào dâng đủ mạnh để phá xiềng xích, chúng sẽ hóa thành con sư tử. Còn tôi, việc duy nhất là đánh thức nó. Tôi phải biến cậu, thằng bé cuối cùng của nhà Inuyama thành một người đàn ông đường đường chính chính. Tôi chưa bao giờ khích lệ cậu, vì khích lệ chỉ ru ngủ cậu, giúp cậu quên đi nỗi đau. Tôi đánh cậu ngã hết lần này đến lần khác, chửi rủa, sỉ nhục cậu, để cậu nhớ sự yếu đuối của chính mình, nhớ rằng trên đời này có những chuyện cậu từng không làm được, để nỗi buồn ấy khắc sâu trong tim! Hãy để tôi trở thành kẻ ác lớn nhất trong đời cậu, để cậu dốc cả mạng sống chỉ để vượt qua tôi! Tôi luôn chờ tiếng gầm của con sư tử trong lòng cậu. Hôm nay tôi đã thấy.”
Anjou khẽ gật đầu.
“Khoảnh khắc cậu chạm đến Bậc 9, khoảnh khắc thi triển Sát Na 516 lần tốc độ, tôi rất hài lòng.”
Ông đứng dậy đi ra phía sau sofa, đặt tay lên vai Inuyama Gaichi.
Hơi ấm từ bàn tay ấy thấm vào cơ thể đau đớn của cậu.
Cậu bất giác nhớ lại rất nhiều năm trước, Anjou đã từng đặt tay lên vai mình như vậy.
Khi ấy họ đứng ở cảng, bên cạnh một sĩ quan Hải quân Mỹ cầm theo máy ảnh.
“Đây là con rơi người Nhật của ông à?”
Gã đùa rồi bấm máy.
Bàn tay trên vai cậu ngày đó cũng giống hệt thế này.
Anjou dập tắt điếu xì gà, phủ áo khoác lên tấm lưng trần đầy vết thương rồi bước ra ngoài.
“Cậu đã bước ra khỏi bụi gai rồi, Gai-chan. Chúc mừng.”
Cơ thể Inuyama Gaichi đau đến mức sắp gãy, nhưng ông vẫn gắng chống tay đứng dậy, nhìn theo bóng lưng của người đàn ông ấy.
Chỉ một ánh nhìn, 60 năm trôi qua.
Mấy chục năm, ông đã trở thành một nhà lãnh đạo được kính trọng.
Tưởng rằng những ký ức tồi tệ của tuổi trẻ đã được chôn vùi mãi mãi.
Nhưng người nắm giữ ký ức ấy lại quay về, Hilbert Jean Anjou.
Thì ra suốt ngần ấy thời gian, tuổi trẻ thật sự của ông vẫn nằm trong tay ông ấy…
Có những điều ông đã tự chọn để quên, nên mới cảm thấy Anjou luôn là một bạo chúa, một kẻ mà ông nhất định phải đánh bại.
Nhưng giờ thì nhớ lại rồi.
Đó mới là lần gặp gỡ thật sự giữa họ…
Ngày thiết giáp hạm Iowa tiến vào vịnh Tokyo, Inuyama Gaichi đưa hai gái Nhật đến cho hai thủy thủ Mỹ.
Sau khi dẫn được mối, ông ngồi trên chiếc xe jeep của lính Mỹ tới một ngôi trường tiểu học bỏ hoang.
Những cô gái nghèo đặt vài tấm ván gỗ trong lớp học làm chỗ giao dịch.
“Thằng nhóc, đây là phụ nữ mày giới thiệu à? Trông như mấy con ma.”
Một thủy thủ cáu kỉnh quát.
“Còn con kia trông như chưa dậy thì!”
Một cô gái mới 15 tuổi co ro trong góc.
Thủy thủ rút thắt lưng, quất mạnh, muốn đuổi Inuyama Gaichi ra ngoài.
Bọn chúng không muốn trả tiền, Inuyama Gaichi lập tức hiểu.
Đuổi cậu ra rồi, chúng muốn làm gì với hai cô gái kia chẳng ai cản.
Ở nơi hẻo lánh thế này, dù họ hét đến khản giọng cũng không ai nghe.
Khi ấy, Inuyama Gaichi chỉ 16 tuổi, người đàn ông duy nhất có thể cứu họ.
Ông cởi áo ngoài, để lộ hình xăm, cầm thanh gậy gỗ lao vào.
Ông bị đánh ngã hết lần này đến lần khác, móc sắt trên thắt lưng cứa rách mặt ông, máu hòa với bùn.
Ông gào đến khản giọng, chẳng còn biết mình nói gì:
“Ta là Gaichi của nhà Inuyama! Đây là phụ nữ của nhà Inuyama! Lũ Mỹ các người cút đi!”
Thật ra trước hôm đó ông còn chẳng quen họ.
Nhưng trong đầu ông là vô số mảnh ký ức vỡ nát, tên đại tá Mỹ đè lên người chị gái, ánh chiều tà rọi xuống thi thể cha, chị cả nằm chết giữa phố ngực trần với hình xăm hoa và hạc…
Ông nghiến răng, máu ứa giữa kẽ răng.
Một thủy thủ đạp lên đầu cậu, tên kia đá thẳng vào hạ bộ.
Ông vẫn chửi, giãy giụa trong bùn lầy phủ cánh hoa đào.
Đó lẽ ra là một mùa xuân đẹp đẽ, nhưng lại trở thành ngày chịu nạn của ông.
Cú đá đau đến mức ông co rúm lại, nghĩ thầm:
“Cứ thế này thì chắc mình chẳng bao giờ trở thành một người đàn ông đúng nghĩa được nữa… Thật nực cười. Nhà Inuyama chuyên sống bằng nghề phong tục, cuối cùng người đàn ông duy nhất cũng sắp mất rồi.”
Rồi bọn thủy thủ bay lên, như bị ai nhấc bổng khỏi mặt đất.
Dưới bầu trời đầy hoa anh đào rơi, một bóng người cao lớn xuất hiện.
“Các quý ông, chiến thắng của chúng ta ở Thái Bình Dương là chiến thắng trước đàn ông Nhật, chứ không phải phụ nữ hay trẻ con, đúng không?”
Sĩ quan Mỹ trong bộ quân phục trắng cúi xuống nhặt chiếc thắt lưng.
Trong tay ông, nó giống như roi da của cao bồi.
Mỗi cú quất đều để lại một đường máu trên người thủy thủ.
Họ gầm lên phẫn nộ, nhưng cứ hễ đứng dậy xông tới, ông lại quất chính xác vào đầu gối, buộc họ quỵ xuống trong bùn.
Ông đi vòng quanh, quất không biết bao nhiêu roi, cho đến khi hai gã to xác ôm đầu chịu thua.
“Một quý ông không dùng bạo lực với kẻ yếu,” ông vứt thắt lưng xuống trước mặt họ.
“Làm vậy chỉ khiến bản thân càng hèn nhát hơn.”
Mưa phùn lất phất.
Sĩ quan khoác bộ quân phục trắng, tay cầm ô đen kiểu Anh, dưới nách là chiếc mũ và vali, trông như vừa đặt chân đến thành phố này.
Ông không liếc hai cô gái đang khóc lóc, mà khẽ đá vào Inuyama Gaichi, người đã kiệt sức:
“Nhóc con, cậu dám lao vào bụi gai, nhưng muốn lớn lên, cậu phải bước ra khỏi nó.”
Thằng nhóc bực vì giọng điệu lạnh lùng ấy, vội chùi bùn để lộ hình xăm trên người.
“Người nhà Inuyama? Về bảo gia chủ của các cậu, tôi là Hilbert Jean Anjou, hỗn huyết chủng đến từ nước Mỹ. Các cậu có thể chọn: Hòa bình… hoặc Tôn nghiêm.”
Ông thản nhiên nói rồi lấy khăn tay bỏ lên người hai cô gái.
Hoa anh đào rơi qua lỗ hổng trên mái trường cũ.
Hilbert Jean Anjou ngẩng đầu nhìn bầu trời trong trẻo như vừa gột rửa, kẹp một điếu thuốc chưa châm lửa nơi khóe miệng.
Phần 12:
“Thầy!”
Inuyama Gaichi dồn hết sức hét lên.
“Lời cảm ơn thì miễn đi. Tôi đúng là đã lợi dụng cậu để khống chế chi nhánh Nhật Bản… thế nên xem như huề nhau.”
Anjou dừng bước.
“Giữa chúng ta vốn chẳng có chỗ để thương lượng. Đúng vậy, tôi là kẻ mang thù. Tôi muốn đưa tất cả các Long Vương lên giá treo cổ, bất cứ chuyện gì dính dáng đến sự phục sinh của chúng, tôi sẽ không làm ngơ. Tôi sẽ moi ra bí mật của các người, tự tay giết thần của các người. Chuyện này, tôi không đàm phán với bất kỳ ai. Dĩ nhiên… tôi cũng biết các người chẳng đời nào dễ dàng hé miệng.”
“Vậy hôm nay ngài đến… là vì gì?”
Inuyama Gaichi thở gấp.
“Để nhìn cậu một chút, Gai-chan. Lâu rồi không gặp… Có lẽ lần sau gặp lại, chúng ta sẽ đứng trên hai chiến tuyến.”
Anjou nói bằng giọng rất nhẹ.
“Thầy! Gia tộc tôi cũng có nỗi khổ bất đắc dĩ! Chúng tôi không hề muốn đối địch với thầy!”
Inuyama Gaichi chật vật đứng dậy, bàn tay bấu vào lưng ghế run lên.
“Các người… cũng phải có gan mới tính.”
Anjou buông một câu, nhún vai.
“Có lẽ… đúng như ngài nói… Từ nay về sau, mọi người sẽ thành kẻ địch.”
Inuyama Gaichi cúi thật sâu.
Anjou xách vali xoay người rời đi.
Đúng lúc ấy, từ trên cao vang lên một tiếng kim loại va chạm rất nhỏ, rồi sát khí như mưa bão trút xuống!
Mọi ánh mắt theo bản năng ngước lên, nhưng không ai kịp hiểu âm thanh ấy báo hiệu điều gì.
Vai Anjou thoáng run.
Chỉ một cú rung ấy, ông như biến thành mãnh hổ, một con hổ đang tản bộ bỗng toàn thân cơ bắp nổ tung, sức mạnh cuộn lên dọc thân thể.
Cổ kiếm rền vang.
Inuyama Gaichi bổ nhào vào tấm lưng Anjou, thanh Onimaru trong tay lóe lên hàn quang.
Anjou xoay người, và Inuyama Gaichi đâm thẳng vào lòng ông!
Tiếng súng nổ như sấm, đạn cắt chéo dọc sàn nhảy, rạch đôi cả không gian.
Khẩu súng cố định trên mái nhà Tamamo-no-mae, một khẩu pháo phòng không cỡ lớn, tốc độ đầu đạn gấp đôi tốc độ âm thanh, được kích hoạt bằng thiết bị tự động.
Hai khẩu, mỗi khẩu 2 nòng, 4 miệng súng gào thét.
Diện tích hỏa lực bao trùm lên đến vài chục mét vuông.
Không lối thoát.
Anjou cũng chẳng định chạy.
Ông vung dao gấp, ánh kim tối vẽ thành hoa văn trong không khí.
Sức ép từ bão đạn nện xuống, đè Anjou và Inuyama Gaichi dập xuống sàn, sàn thủy tinh nổ tung thành hàng ngàn mảnh sáng, nuốt chửng hình bóng hai người.
Miyamoto Shiyu và Ryoma Genichiro chết lặng.
Họ không mang theo vũ khí để thể hiện thành ý, giờ thì hoàn toàn không thể đối phó hỏa lực tầm cao.
Các cô gái chỉ có thể ép sát tường, lấy tay bịt tai, nếu không màng nhĩ sẽ bị xé rách.
Nửa phút trọn vẹn, bão đạn dội xuống như thác sắt.
Cuối cùng, một luồng lửa bắn vọt lên nóc nhà, rồi tiếng nổ lớn rung chuyển mái hiên đỏ
Đó là tên lửa của Kazusa, ban nãy cô còn bị dọa cứng người, vài giây sau mới sực tỉnh lao tới khẩu phóng.
Nếu không nhờ cô, cơn mưa đạn còn kéo dài thêm 30 giây nữa.
Mái hiên đỏ sập xuống, thủng một lỗ lớn, mưa phùn bay vào, gõ lên tấm lụa đỏ lem bụi.
Trong làn tro bụi, Anjou ngồi xếp bằng, để đầu Inuyama Gaichi gối lên đùi mình.
Bốn phía chi chít vết đạn, là dấu vết những viên đạn bị Anjou đánh bật.
Nếu có máy quay tốc độ cao lúc bấy giờ, sẽ thấy dao gấp của ông trong khoảnh khắc cắt đôi từng viên đạn như xẻ trái táo, mỗi đường đạn đến trước mặt ông đều bị tách thành hai.
“Đây mới gọi là… tốc độ tuyệt đối.”
Inuyama Gaichi khẽ nói.
“Tôi chẳng thấy gì cả… chỉ như nhìn thấy tinh tú.”
Ngoài vết thương nhỏ bị mảnh đạn sượt qua chân mày, Anjou không hề hấn gì.
Toàn bộ thương tích đều dồn hết lên người Inuyama Gaichi .
Onimaru chắn trước ngực trái, bật văng được vài viên, giữ cho tim ông còn nguyên.
Nhưng phần còn lại của cơ thể đã bị đạn cày nát.
Xương cốt hỗn huyết chủng cứng đến mức ngay cả đạn đại liên cũng khó xuyên, Inuyama Gaichi dùng chính bộ xương ấy đỡ phần lớn loạt đạn.
Ông rút kiếm không phải để chém, mà để bảo vệ trái tim.
Ông không thể chết ngay lập tức.
Ông phải sống… sống để lao lên chắn đạn.
Cả hai đều đã đoán đúng, tiếng kim loại kia chính là tiếng kim hỏa gõ vào đáy đạn.
“Thằng ngốc.”
Anjou khẽ nói.
“Đã bảo rồi mà… tôi đúng là thằng ngu.”
Nửa bên mặt còn nguyên của Inuyama Gaichi hé ra một nụ cười nhạt.
“Chuyện mấy khẩu súng ấy… tôi không biết.”
“Nhảm. Dĩ nhiên tôi biết cậu không biết. Dù kẻ đó là ai, tôi cũng sẽ báo thù cho cậu. Còn mấy đứa con gái nuôi của cậu… tôi sẽ thay cậu chăm sóc.”
Anjou không đổi sắc.
“…Tôi có thể ôm ngài một cái không?”
Inuyama Gaichi hỏi.
“Được chứ.”
Anjou cúi xuống, ôm lấy đầu ông vào lòng.
“Thầy… cuộc chiến sắp bắt đầu rồi. Họ đều không tin ngài.”
Inuyama Gaichi ghé sát tai Anjou, giọng nhỏ như hơi thở.
“Ở Nhật… không ai đáng để ngài tin. Hãy đi tìm… người đàn ông đó. Ông ta còn sống. Ông ta biết tất cả.”
“Ừ.”
Anjou khẽ xoa đầu ông.
“Lời ngài nói… bây giờ tôi hiểu rồi.”
Đó là câu cuối cùng trong đời Inuyama Gaichi.
Một con người cần bao nhiêu năm mới hiểu hết lời thầy?
Có khi chỉ là khoảnh khắc trong lớp học.
Có khi… là cả một đời người.
Anjou chợt hiểu.
Giống như ông không tới đây để thương lượng, Inuyama Gaichi cũng không định thương lượng gì cả.
Dù trong lòng ông đầy oán hận đối với ông thầy bạo ngược này… nhưng từ đầu đến cuối, ông vẫn xem Anjou là “thầy”.
Ông ấy đến để cảnh báo ông.
Rằng có thứ gì đó đáng sợ đang đến gần.
Rằng ngay cả ông, người đứng ở vị trí ấy cũng không nhìn thấu toàn bộ.
Và bên cạnh ông… tầng tầng lớp lớp là tai mắt.
Trong Bát gia Jaki, đã chẳng còn ai để tin.
Cựu trưởng chi nhánh Nhật Bản của Học viện Cassell, Inuyama Gaichi, đã làm tất cả những gì ông có thể, cho đến phút cuối cùng của đời mình.
“Trung với gia tộc, nghĩa với thầy… Đó là cái gọi là trung nghĩa của người Nhật các người sao?”
Anjou dùng lực ấn lên ấn đường của Inuyama Gaichi, như muốn ép phẳng nếp nhăn dọc vẫn còn hằn mãi.
“Thật… ngu ngốc.”
Chiếc Rolls Royce lao tới, quệt đuôi một vòng rồi trượt ngang trước cổng Tamamo-no-mae.
Đèn pha sáng trắng hắt lên cánh cổng đồng đúc.
Phía sau, đoàn Mercedes nối đuôi dừng lại, từng tốp đàn ông áo đen tràn xuống xe như một bầy ong vỡ tổ.
Họ lập tức vây quanh chiếc Rolls-Royce thành một vòng người, tay thò vào trong áo, sẵn sàng rút vũ khí.
Cư dân quanh đó đều nghe rõ tiếng súng nổ từ trong Tamamo-no-mae.
Cảnh sát đang trên đường đến.
Cánh cửa lớn bị ai đó từ bên trong đẩy ra.
Một người xách theo chiếc vali nặng trĩu bước ra ngoài.
Ánh đèn xe chiếu lên người ông ta sáng đến lóa mắt.
Ông ta từng bước tiến về phía Rolls Royce, đám vệ sĩ đều đặt tay lên thắt lưng, tư thế như chỉ chờ hiệu lệnh là lao lên.
Đến gần mới thấy ông hoàn toàn không giống kiểu nguy hiểm gì.
Ông mặc bộ ba mảnh kẻ sọc, đeo kính gọng đồi mồi.
Trông chẳng khác nào một quý ông đứng tuổi.
Nhưng vị quý ông ấy lại có chút mệt mỏi, hơi nhếch nhác:
Toac rối, áo quần dính đầy bụi.
Ông phẩy tay bảo đám vệ sĩ tránh ra.
Bọn họ sắp sửa manh động thì một giọng nói trầm thấp từ trong xe vang lên:
“Tránh ra. Các người có tư cách gì mà chắn đường hiệu trưởng Anjou?”
Đám vệ sĩ lập tức dạt sang hai bên.
Anjou tựa lưng vào thân xe, thở dài một hơi, nhìn về đêm Tokyo:
“Tachibana Masamune?”
Kính xe hạ xuống.
Một người đàn ông mặc kimono đen hơi cúi mình:
“Lần đầu gặp mặt. Sau này xin được chỉ giáo.”
“Theo hồ sơ của học viện thì từ 10 năm trước ông đã làm gia trưởng Bát gia Jaki. Vậy mà đến giờ vẫn chưa chết à?”
Anjou không buồn nhìn thẳng vào mặt đối phương.
“Tôi là Tachibana Masamune, từng là gia trưởng của Bát gia Jaki. Tôi vẫn còn sống.”
Masamune đáp bằng giọng điềm tĩnh, lễ phép, có người bên cạnh dịch lại sang tiếng Anh.
“Ông để Inuyama Gaichi đón tôi, bảo nó khuyên tôi, tạo áp lực với tôi, còn bản thân ông thì như con chuột không dám ló mặt, trốn trong xe đợi xem kết quả?”
“Tôi không có ý đó. Chỉ là… giữa tôi và ngài không có giao tình, mà ngài lại là đồ long giả đáng sợ nhất thế giới. Tôi còn biết tính ngài vốn chẳng được tốt đẹp gì,” Masamune nói.
“Nếu tôi tự xuất hiện, e là cuộc nói chuyện chẳng đi đến đâu cả. Không ngờ cuối cùng lại thành ra nông nỗi này. Tôi đã đến nhanh nhất có thể, nhưng vẫn trễ một bước.”
“Ông biết cuối cùng thành ra nông nỗi gì chứ?”
Anjou lạnh lùng nhìn ông ta.
“Có người dùng 4 khẩu đại liên để giết tôi. Sao ông biết trước? Hay chính ông sắp đặt?”
“Gia chủ Miyamoto và gia chủ Ryoma đều gọi báo cho tôi.”
Masamune đáp.
Anjou ngậm điếu xì gà, sờ soạng trên người tìm bật lửa.
Masamune khẽ ra hiệu, lập tức có người châm lửa cho Anjou.
Ạnhou phả một hơi khói xanh lên trời:
“Rốt cuộc ông là thứ gì?”
“Ý ngài là nghi ngờ quá khứ của tôi?”
Masamune không nhanh không chậm nói.
“Ồn rất kỳ lạ. Hai mươi năm trước chẳng ai biết Tachibana Masamune là ai. Ông như từ trên trời rơi xuống. Không ai biết ông sinh ở đâu, trước đó làm gì. Ông già đến mức gần xuống lỗ rồi, vậy mà chỉ có đúng 20 năm gần đây là có lý lịch rõ ràng. Một ông già chỉ có 20 năm cuộc đời mà lại tạo ra cơn sóng lớn như thế ở Nhật Bản. Ông là một ‘thứ’ rất lớn đấy.”
Anjou gãi đầu.
“Một thế kỷ nay chỉ có hai người gom được toàn bộ thế lực Yakuza lại thành một khối. Một là tôi, tôi lập ra chi nhánh Nhật Bản của Học viện Cassell. Một là ông, ông phá tan cơ sở tôi dựng lên, rồi giương lại lá cờ Bát gia Jaki. Có lẽ ông đủ tư cách làm kẻ địch của tôi.”
Đó là lời khiêu khích ngông cuồng đến cực điểm.
Đám vệ sĩ nổi giận, đồng loạt rút dao, người càng lúc càng vây dày đặc.
Anjou vẫn bình thản rít xì gà.
“Lùi xuống.”
Masamune nói.
Bọn vệ sĩ buộc phải rút lại, cố giữ vẻ lễ độ.
“Hiệu trưởng nói với giọng ấy… e là không hợp lắm với thân phận nhà giáo đâu. Để học trò nghe được chắc họ sốc lắm,” Masamune nói tiếp.
“Trước mặt học trò tôi sẽ không dùng cái giọng khó nghe này. Nhưng bây giờ tôi đang nói chuyện với ông, một lão giang hồ. Mà tôi cũng từng là lão giang hồ. Giữa chúng ta, nói thẳng cho rồi.”
“Chuyện tối nay, chúng tôi sẽ điều tra và báo lại với ngài. Nhưng điều kiện đàm phán của gia tộc, chắc gia chủ Inuyama cũng đã nói rõ rồi, không thể thay đổi.”
Anjou gật đầu:
“Tối nay các ông có tính mở tiệc ăn mừng gì không? Cái kẻ mà các ông ghét nhất chết rồi.”
“Inuyama-kun?”
“Phải. Các ông chẳng luôn gọi nó là con chó của tôi sao? Là kẻ bán đứng Bát gia Jaki, là gia chủ thân Cassell nhất trong tám tộc. Nó chết rồi chẳng phải đáng mở tiệc à?”
“Tôi chưa từng nghi ngờ cậu ấy. Chúng tôi sẽ báo thù cho cậu. Cậu ấy là gia chủ của nhà Inuyama, là đồng tộc của chúng tôi.”
Tiếng khóc ngắt lời họ.
Một đoàn người dài bước ra từ Tamamo-no-mae.
Tanigawa Yoshitaka đi đầu.
Sau lưng ông là những cô gái nhà Inuyama đang khiêng thi cốt của Inuyama Gaichi.
Người dìu linh cữu là Mima, Konano, Kazusa… gần như một phần ba các idol nữ của Nhật Bản.
Ngày mai, khán giả truyền hình sẽ nhận ra rất nhiều idol tuyên bố tạm ngừng hoạt động.
Hàng loạt quán bar và hộp đêm cũng đóng cửa.
Đàn ông Nhật sẽ chẳng còn chỗ tiêu khiển.
Từ đêm nay, toàn bộ ngành giải trí người lớn của Nhật sẽ tạm dừng, để tang cho gia chủ.
“Tiếp đón ngài không chu đáo, mong hiệu trưởng thứ lỗi,” Yoshitaka cúi rạp người khi đi ngang qua.
“Muốn khóc thì cứ khóc. Nhịn như vậy trông chẳng khác nào vịt đực.”
Anjou nhíu mày.
“Không muốn khóc. Chỉ là… buồn. Lần hội ngộ giữa ngài và gia chủ… muộn quá rồi.”
Yoshitaka thở dài.
Anjou sững lại.
Một lúc sau mới thở ra một tiếng thật dài:
“Làm thầy mà học trò chết sạch, chỉ còn mình sống… cảm giác ấy khó chịu vô cùng.”
Không biết bằng cách nào, ông lôi ra một cây gậy bóng chày, vung mạnh một cú, đập thẳng vào nắp capo Rolls Royce.
Rồi gậy quật xuống như mưa.
Mọi người đều chết lặng, không hiểu sao một người nho nhã như ông lại đột nhiên hóa hung bạo như thế.
Rolls Royce nổi tiếng là xe đặt thủ công, từng tấc kim loại đều do thợ dùng búa gò.
Chỉ một vết xước thôi cũng tốn cả chục triệu yên để sửa.
Vậy mà Anjou cầm gậy đập đến mức gương hậu rơi xuống, kính trước nứt toạc, cửa xe lõm sâu, cốp sau bật tung…
Ông vừa đập vừa đá, để lại dấu giày trên lớp sơn bóng loáng.
“Để hiệu trưởng xả giận đi.”
Masamune nói.
Mỗi một cú đập là hóa đơn sửa xe đội lên một con số khổng lồ.
Tài xế ban đầu còn cố tính toán, sau thì bỏ hẳn ý định, đặt mua xe mới chắc còn rẻ hơn.
Masamune vẫn ngồi yên trong chiếc xe thủng như xơ mướp, trầm mặc như đang ngồi trước tượng Phật, mặc kệ xe rung bần bật, mảnh kính rơi lả tả.
Trong đám vệ sĩ cũng có vài người từng đi “đập xe lấy phí bảo kê”.
Nhìn Anjou đập xe kiểu này, ai cũng thấy ông đúng là người trong nghề, chẳng trách ngày xưa trên phố Tokyo, biệt danh “Juban Uchi” của ông vang như sấm.
Cú cuối cùng, Anjou quật gãy cả cản trước.
Ông vứt gậy, xách vali quay lưng bỏ đi.
“Tôi tiễn ngài một đoạn chứ?”
Masamune hỏi.
“Cái xe nát bét này thì khỏi.”
Anjou lạnh lùng đáp.
“Cáo biệt, hiệu trưởng Anjou.”
Nhìn theo bóng lưng ông khuất dần trong đêm, Masamune vẫn hơi cúi mình trong xe, đến phút cuối vẫn không quên dùng kính ngữ.
2 Bình luận