Vol 3: Triều Dâng Dưới Vầng Trăng Đen – Phần Trung
Chương 7: Anh đào và Sen đỏ - Phần 3-4
0 Bình luận - Độ dài: 5,514 từ - Cập nhật:
Phần 3:
“Đ** mẹ đ** mẹ đ** mẹ đ** mẹ đ** mẹ!”
Quạ gào thét, lao như điên xuống sườn núi.
Tốc độ của Sakura còn nhanh hơn hắn.
Ban đầu họ cho rằng thân phận gia trưởnt cao quý, kiểu gì Minamoto Chisei cũng hiểu đạo lý “con nhà giàu không ngồi dưới mái hiên”, thuyết phục không được thì rút lui.
Ryoma có chết cháy cũng là lựa chọn của cô ta.
Cho dù cô đột ngột phản kích, nghĩ thế nào cũng không thể đe dọa đến Minamoto Chisei.
Nhưng Minamoto Chisei vào Gokurakukan đã tròn 10 phút vẫn chưa ra.
Bên trong lại yên tĩnh đến lạ, dường như chẳng có chuyện gì xảy ra.
Quạ và Sakura tuy lo lắng, nhưng đoán rằng có lẽ việc thuyết phục đã có tiến triển, nếu không thì Minamoto Chisei cũng chẳng kéo dài lâu như vậy, nên họ cố kiên nhẫn chờ đợi.
Mười phút sau, tiếng gào chói tai cùng âm thanh kim loại va chạm dữ dội bỗng vang lên, rõ ràng bên trong đã nổ ra một trận chiến khốc liệt.
Quạ vỗ mạnh đùi chửi ầm lên:
“Khuyên mãi cuối cùng vẫn đánh nhau! Biết thế mình ném thêm một quả bom cháy, tiễn con Ryoma đó đi theo nghiệp luôn cho xong!”
Sakura không nói một lời, đã như viên đạn bắn thẳng xuống núi.
Quạ vừa chạy vừa thay băng đạn.
Từng viên trong băng mới đều là đạn nổ chứa thủy ngân.
Với một kẻ đã quên từ lâu thế nào là thương xót hay từ bi, hắn chuẩn bị bắn toàn bộ số đạn đó thẳng vào tim Ryoma, ai bảo cô ta dám cả gan thách thức vị gia trưởng mới!
Gokurakukan đã ở bờ sụp đổ.
Từ mỗi ô cửa sổ, lửa nóng rực phun trào ra ngoài, như thể bên trong nhốt cả trăm con xích long chuyên ăn lưu huỳnh.
Khi còn đứng xa, thấy Minamoto Chisei đẩy cửa bước vào nhẹ như không, họ chẳng nghĩ nhiều, tưởng rằng chỉ cần đẩy cửa là vào được.
Đến lúc tiến gần mới nhận ra, huyết thống của họ và Minamoto Chisei căn bản không cùng một cấp độ.
Những việc anh làm dễ như lông hồng, với họ lại gần như bất khả thi.
Nhiệt độ quanh hiện trường cháy đã vượt quá 100 độ.
Chỉ cần đứng vài giây trong bầu không khí này cũng đủ gây bỏng, huống chi lượng oxy gần như đã bị hút cạn.
Quạ sững sờ chửi thề, chỉ hít mạnh một hơi, hắn đã cảm thấy phổi như bị lửa thiêu.
Thứ hắn hít vào là không khí nóng hơn trăm độ.
“Cẩn thận!”
Hắn chụp lấy cổ tay Sakura, sợ cô gái này không hiểu nguy hiểm của biển lửa mà liều mạng xông vào.
Nhưng hắn không kéo nổi Sakura.
Sakura lao vọt lên, dùng vai đâm thẳng vào cánh cửa đồng tím.
Trong khoảnh khắc, nhiệt độ cao đốt cháy quần áo cô.
Cánh cửa đồng nóng đến vài trăm độ, Quạ thậm chí không dám tưởng tượng hậu quả khi da thịt Sakura trực tiếp chạm vào đó.
Trong thoáng chốc, hắn thấy mình thua rồi.
Thua vì quá thiếu khí phách đàn ông.
Cùng là người của Cục Chấp Hành, cùng là “gia thần” của Minamoto Chisei, con gái liều mạng lao lên phía trước, còn hắn lại chần chừ lùi bước.
Cánh cửa đồng vẫn không mở.
Khóa cửa đã bị nung chảy, mà lực va của Sakura cũng chưa đủ, thể trọng cô có hạn.
Một nữ ninja mà nặng quá 50 ký thì… đã phải tự sát rồi.
Quạ lao lên, dồn toàn lực đá mạnh một cước.
Bản lề gãy rắc, cửa đồng tím ầm ầm đổ sập.
Quạ ôm chặt lấy Sakura, cuống cuồng xé bỏ quần áo đang cháy trên người cô.
“Tôi… không sao…”
Sakura rụt vai, vùng ra khỏi vòng tay hắn.
Bộ đồng phục đã hỏng hoàn toàn.
Bên dưới là bộ đồ bó màu đen, một lớp giáp đặc chế ôm sát cơ thể, mặc vào gần như chẳng khác gì trần truồng.
“…Không sao là tốt rồi! Không sao là tốt rồi!”
Quạ vừa gãi đầu vừa cúi rạp người, để chứng minh mình không hề có ý xấu, lại xông lên dập lửa trên mái tóc dài đang cháy của Sakura.
Sakura không để ý tới hắn.
Cô quay đầu, nhìn về trung tâm biển lửa, nơi có hai bóng người đang ôm lấy nhau… chính xác hơn, một trong số đó đã không thể gọi là con người, mà cái ôm kia cũng quá đẫm máu.
Cô có thể hình dung ra khoảnh khắc quyết định thắng bại, hiểm nghèo đến mức nào.

Ryoma bật người nhảy lên chém xuống.
Sau khi long hóa, thân thể cường hóa cho phép cô nhảy cao 4, 5 mét.
Nhát chém ấy giống hệt Jigen-ryukhét tiếng hung bạo của Satsuma.
Một đao quên mình liều chết.
Địch phản công thì cùng chết.
Địch đỡ đòn thì chém gãy cả người lẫn đao!
Nhát chém cuối của Ryoma còn hung bạo hơn cả Jigen-ryu, khi chém xuống, nền đá hoa cương bị xé toạc!
Nhưng Minamoto Chisei đã né được.
Trong khoảnh khắc cuối cùng, anh chính xác nghiêng người sang bên vài cm.
Lưỡi kiếm sượt qua vai anh, nện xuống mặt đất.
Sakurai Kogure rơi thẳng vào vòng tay anh.
Minamoto Chisei siết chặt vai cô, khiến cô không thể giãy giụa, thuận thế đẩy trọn lưỡi kiếm xuyên qua tim cô.
“Thiếu chủ! Ngài không sao chứ?!”
Quạ lao tới phía sau Minamoto Chisei.
Minamoto Chisei khoát tay, nhẹ nhàng đặt Sakurai Kogure nằm xuống.
Anh không rút kiếm, chỉ cần rút ra, cô sẽ chết ngay tức khắc.
Rút kiếm đồng nghĩa với việc phá nát hoàn toàn trái tim cô.
Quạ không hiểu nổi sự kiềm chế ấy.
Rõ ràng trong tay anh là một ác quỷ da xanh xám, mặt đầy gai xương, toàn thân phủ vảy, cần gì phải khách sáo?
Đáng lẽ nên đá thêm một cước vào chuôi kiếm, để Ryoma nếm thử nỗi đau tim bị xé toạc!
Sakura đạp mạnh lên chân hắn, ra hiệu im lặng.
Minamoto Chisei cởi áo ngoài, cuộn lại, kê dưới đầu Sakurai Kogure.
Một lát sau, cô mở mắt.
Không hiểu vì sao, rõ ràng là con ác quỷ mở đôi mắt quỷ vàng rực dữ tợn, Sakura lại cảm thấy ánh nhìn ấy quyến rũ, như tuyệt thế mỹ nhân.
“Kết cục… chưa chắc phải là thế này.”
Minamoto Chisei nói.
“Kết cục nên là thế này.”
Sakurai Kogure cười khẩy.
“Những con thiêu thân sinh ra trong bóng tối như chúng tôi, vốn dĩ nên chết trong lửa. Dù cánh đã cháy, vẫn sẽ cố bay. Gia trưởng-sama, những kẻ luôn đứng dưới ánh mặt trời như ngài… vĩnh viễn không hiểu được cái lạnh của đêm đen đâu.”
“Trước đây từng có người nói với tôi những lời tương tự.”
Minamoto Chisei nói.
“Tim cô đã hỏng, không còn nói được bao lâu. Nếu còn tâm nguyện gì, hãy nói đi. Cô là con gái nhà Sakurai, tâm nguyện cuối cùng, tôi sẽ giúp cô hoàn thành.”
“Ngài… xứng sao?”
Sakurai Kogure cười lạnh.
“Nghĩ xem các người đã giết bao nhiêu người rồi? Ai trong số họ cũng được hỏi di nguyện sao? Thật đạo đức giả.”
Cô nhắm mắt lại.
Minamoto Chisei không biết cô đã chết hay chưa.
Anh không hiểu vì sao cô gái này lại cố chấp đến vậy.
Dường như Sakurai Kogure thật sự không còn tâm nguyện, cô ở lại chỉ để chết, vì quá mệt mỏi.
Phần lớn con người, khi biết mình sắp chết, đều sẽ bộc lộ sự lương thiện hay điềm nhiên như hồi quang phản chiếu.
Giống như những võ sĩ sống bằng việc giết người, trước lúc chết lại thường ngâm thơ về núi trống, trăng sáng, hoa cúc quê nhà… những thứ xa vời.
Nhưng Sakurai Kogure thì không.
Câu nói cuối cùng trước khi chết của cô, là chế giễu Minamoto Chisei.
Anh đưa tay ra, định thử mạch cổ.
Ngón tay vô tình chạm vào mặt cô.
Sakurai Kogure mở mắt lần nữa.
Cô nhìn Minamoto Chisei vài giây, rồi bỗng bật cười, nụ cười vừa quyến rũ vừa vui vẻ, giống như mèo nhỏ hay cáo nhỏ vậy.
Cô gắng gượng cử động, nghiêng đầu lại gần, áp gương mặt dữ tợn ấy lên đùi Minamoto Chisei, rồi khép mắt.
Lần này, không cần bắt mạch, anh cũng biết, cô đã chết.
Hiện tượng long hóa dần dần tan đi.
Khuôn mặt xinh đẹp ban đầu hiện ra, vảy rơi lả tả.
Quạ trợn mắt, chỉ vào Sakurai Kogure, ú ớ nhìn Sakura.
Hắn không dám mở miệng, sợ hít thêm không khí nóng, nhưng quá đỗi kinh ngạc.
Chỉ vài phút trước, trong tay Minamoto Chisei còn là ác quỷ.
Giờ đây đã là một cô gái xinh đẹp, da trắng như tuyết.
Dù thân thể trần trụi đầy vết máu, nhiều chỗ thịt rách lộ xương, nhưng vẫn có thể thấy rõ dung nhan rực rỡ khi còn sống.
“Sakurai Kogure, 24 tuổi,” Sakura nói.
“Con gái Sakurai Kozaburo của nhà Sakurai. Năm 5 tuổi được xác nhận mang huyết thống nguy hiểm. Mười bốn tuổi bỏ trốn khỏi gia tộc, lớn lên trong Moukishu. Sakurai Akira, kẻ bị thanh trừng trước đó là em trai cùng cha khác mẹ của cô ấy.”
“Ra vậy… là chị của hắn sao.”
Minamoto Chisei khẽ nói.
“Thông báo cho gia đình cô ấy… đến nhận thi thể.”
“Sakurai Kozaburo đã nói không cần nhận thi thể.”
Sakura nói.
“Ông ta bảo, nhà Sakurai sinh ra một đứa con gái như vậy, không còn mặt mũi nào nhìn họ hàng. Đáng lẽ chính ông ta phải tự tay thi hành án tử cho con gái mình, chỉ tiếc… không đủ năng lực.”
“Nhưng… dù sao đó cũng là con gái ông ta.”
Minamoto Chisei tháo áo khoác gió, nhẹ nhàng phủ lên người Sakurai Kogure.
Anh nhìn cô thêm lần cuối, cô gái nằm giữa biển lửa, rồi xoay người bước ra khỏi Gokurakukan.
Đi được chừng vài chục bước, tòa lầu sơn đỏ ấy cuối cùng cũng sụp đổ.
Vô số tàn lửa bắn thẳng lên trời, tựa như một con chim rực cháy lao vào màn đêm.
“May… may vãi!”
Quạ chắp tay lạy trời.
“Nếu chậm thêm mấy phút nữa, chắc cả bọn mình đều đi chôn cùng Ryoma rồi.”
Minamoto Chisei không nói gì, lặng lẽ bước tiếp.
“Ngài đừng mang bộ mặt đó chứ… có người vì cứu ngài mà liều mạng xông vào biển lửa đấy nhé… tất nhiên tôi không nói là mình đâu…”
Quạ lẩm bẩm rất nhỏ.
“Ngài thì ở trong đó ôm yêu quái biến từ mỹ nữ, trông còn buồn bã ghê lắm…”
Sakura đá thẳng một cú vào khoeo chân hắn.
Nói thì hơi vô tâm, nhưng Quạ cũng không phải loại thô lỗ như Dạ Xoa.
Khi Sakurai Kogure trần truồng nằm trong lòng Minamoto Chisei, hắn vô tình liếc thấy gương mặt Sakura tối sầm lại, trong lòng chỉ muốn tự tát mình mấy cái.
Lúc đó mình lao lên phía trước làm cái quái gì cơ chứ?
Ai đang so trung thành đâu, rõ ràng là so… tình cảm mà.
Tình nghĩa giữa mình với thiếu chủ làm sao đủ nặng để lao lên trước?
Giờ thì hay rồi, chẳng ai cho mình sắc mặt tốt cả…
“Quay lại.”
Minamoto Chisei đi tới bên chiếc Hummer, bỗng rút kiếm.
Sakura còn chưa kịp phản ứng đã bị anh xoay người lại.
Anh cắt lớp giáp bó sát trên người cô, để lộ bờ vai và tấm lưng đỏ rộp.
Khi va vào cửa đồng, cô vẫn bị bỏng.
Lớp giáp đó dù có cách nhiệt, nhưng suy cho cùng cũng mỏng như tất lụa, hiệu quả rất hạn chế.
Minamoto Chisei lấy thuốc trị bỏng từ ghế sau xe, tỉ mỉ bôi từng lớp lên vết thương cho Sakura.
Quạ nhìn hai mắt rồi thấy mình không nên tiếp tục nhìn nữa, bèn khoanh tay quay lưng lại, đối diện bầu trời đêm mà huýt sáo.
Không phải hắn ngại nhìn Sakura bán khỏa thân, chỉ là mặt Sakura đỏ còn dữ hơn cả vết bỏng, mà sau khi về, cô có “diệt khẩu” hắn hay không thì… chưa biết được.
Bôi thuốc xong, Minamoto Chisei lại lấy kéo cắt đi phần tóc cháy sém của Sakura, rồi khoác áo vest của mình lên vai cô, vỗ nhẹ vào má cô:
“Cảm ơn.”
Quạ còn đang huýt sáo cách đó mấy bước, chợt thấy một bàn tay đưa tới trước mặt, kẹp sẵn một điếu thuốc.
Hắn vội nhận lấy, vừa quay người lại thì Minamoto Chisei đã bật bật lửa, châm thuốc cho hắn:
“Cảm ơn. Vì thiếu chủ mà cúc cung tận tụy là chuyện nên làm… dù nói thật là tôi không có hứng thú yêu đương nam nam đâu nhé…”
Quạ theo phản xạ buông một câu.
Khóe mắt hắn vừa liếc thấy sắc mặt Sakura không ổn, lập tức ngậm miệng.
Minamoto Chisei ngậm thuốc, tựa lưng vào Hummer, nhìn bầu trời đêm rất lâu, rồi nói khẽ:
“Tôi không buồn vì cái chết của Sakurai Kogure…
Chỉ là có một chuyện rất kỳ lạ. Cô ấy vài lần tỏ ra như thể quen biết tôi… hoặc là đã nhầm tôi với một người khác.”
—-
Tokyo, quận Shinjuku, Kabukicho.
Tiếng guốc gỗ lạch cạch vang suốt con phố dài.
Người qua đường đều dừng bước, nhìn theo chàng trai trẻ kia.
Anh mặc kimono nền đen hoa đỏ, chân đi guốc gỗ, bên hông cắm katana dài vỏ đỏ.
Áo choàng mở hờ như lãng nhân thời Edo, lờ mờ thấy xương sườn thanh tú.
“Là Takasugi Shinsuke trong Gintama à?”
Một cô gái thì thầm với bạn.
“Không giống, Takasugi phải quấn băng trên mặt chứ. Đây là cosplay Kenshin đó! Nhìn cái tóc buộc kiểu kiếm đạo kìa!”
“Kenshin chưa tới mét 6 đâu. Theo tôi là Hijikata Toshizo trong Shinsengumi Ibunroku.”
Một người khác chen vào.
“Hijikata trong Shinsengumi Ibunroku khi nào mặc kimono tối màu thế?”
Cô gái đầu tiên phản bác.
“Phải tôi nói thì giống Naoe Kanetsugu do Tsumabuki Satoshi đóng hơn.”
Một nhân viên văn phòng mặc áo măng tô vừa gõ điếu thuốc lên bao thuốc vừa nói.
“Chú xem taiga thì đừng chen vào bàn chuyện anime manga của bọn cháu nữa nhé?”
Mấy cô gái cười trêu, anh công sở cũng cười theo.
Rõ ràng là một con phố thương mại đèn đuốc rực rỡ, bảng hiệu san sát.
Nhưng khi chàng trai áo kimono thong thả bước qua, không khí như nhuốm mùi thời đại võ sĩ.
Anh đào sớm đã nở rộ, cánh hoa rơi dày như mưa.
Chàng trai trẻ trông hư ảo, như một bóng ma.
“Cho hỏi… có thể chụp ảnh chung không?”
Một cô gái táo bạo ôm máy ảnh tiến lên, cúi người hỏi.
“Tất nhiên là được.”
Chàng trai lùi lại vài bước, tay đặt lên chuôi kiếm, cúi chào.
“Tiểu sinh là thứ tử nhà Minamoto, từ Osaka đến đây mở mang tầm mắt. Đa tạ tiểu thư ưu ái, sau này mong được chỉ giáo nhiều hơn.”
Mọi người xung quanh đều vỗ tay.
Cách nói chuyện của chàng trai đậm chất cổ phong, đúng là cosplay từ trong ra ngoài.
Cô gái xin chụp ảnh vừa vui sướng vừa e thẹn, cảm giác như mình trở thành thiếu nữ chưa chồng trăm năm trước, mặc kimono, đi tất trắng guốc gỗ trên phố, tình cờ gặp một chàng võ sĩ khiến lòng xao động, rồi dốc hết can đảm cả đời để bắt chuyện.
Chàng trai đứng dưới một cây anh đào nở rộ, khóe môi mang theo nụ cười nhạt.
Các cô gái lần lượt lên chụp ảnh chung.
Những cô gái đến Kabukicho về đêm vốn chẳng còn ngây thơ, vậy mà trước mặt chàng trai này, ai nấy đều hai tay khép lại, đầu ngón tay chạm nhau, dáng vẻ thiếu nữ truyền thống.
Chàng trai không từ chối bất kỳ yêu cầu nào.
Đến khi anh công sở lên xin chụp ảnh, anh phối hợp chống hai tay lên hông.
Ông chú cũng chống tay lên hông, cứ như tất cả đều là võ sĩ trẻ tuổi đến Tokyo lập nghiệp, khí thế ngút trời.
Phần 4:
“Chào anh, chào anh!”
Một người đàn ông chen lên, đưa danh thiếp.
“Tôi là Akikura, thuộc một công ty săn sao. Chúng tôi ký hợp đồng với rất nhiều coser, giới thiệu họ tham gia các lễ hội truyện tranh lớn, thậm chí có cơ hội đóng phim điện ảnh quy mô lớn. Mong anh nhất định dành thời gian liên hệ với chúng tôi!”
“Tôi không phải coser.”
Người thanh niên mỉm cười, lịch sự trả lại danh thiếp.
“Chỉ là một người bình thường ra ngoài dạo phố thôi. Mỗi năm đến mùa hoa anh đào, tôi đều ghé Tokyo một lần.”
Anh ngẩng đầu nhìn những tòa nhà cao ốc đen sì, rực sáng trong đêm.
“Tiện thể… nhìn về phía người anh trai ở trên cao của mình.”
Chiếc Maybach màu đen lướt tới, dừng lại sát lề đường.
Tài xế bước xuống, mở cửa hàng ghế sau.
“Xe đến đón tôi rồi. Xin cáo từ.”
Người thanh niên cúi người chào mọi người rồi lên xe.
Tài xế mặc đồng phục đen cũng cúi chào đám đông, sau đó chiếc xe lặng lẽ rời đi.
Nhìn chiếc xe sang trị giá hàng trăm nghìn đô dần khuất trong màn đêm mờ ảo, các cô gái vẫn còn ngẩn ngơ chưa chịu rời mắt.
Không ai ngờ một công tử nhà giàu như vậy lại có thú “áo gấm đi đêm”, ban đầu họ còn tưởng anh cố tình ăn mặc thế này để thu hút sự chú ý.
“Đi đến đâu cũng khiến con gái rung động cả.”
Ở hàng ghế sau đã có sẵn một người.
Hắn hút thuốc giấy, giọng nói nhàn nhạt.
Gương mặt hắn tái nhợt đến lạnh người.
Nhưng nhìn kỹ mới nhận ra đó là một chiếc mặt nạ Noh.
Trên mặt nạ là nụ cười của một công khanh:
Da trắng bệch, môi đỏ tươi, mắt kẻ viền đen đậm, răng nhuộm đen bóng.
“Bát Gia Jaki đang truy lùng chúng ta, vậy mà lúc này ông còn dám liên lạc với tôi?”
Người thanh niên lạnh lùng nói.
“Ngay trong đêm nay, anh trai cậu đã thiêu rụi Gokurakukan. Tổng bộ cảnh sát Osaka chỉ làm công tác chữa cháy cho có lệ.”
Osho nói.
“Trong mắt mọi người, Moukishu đã thua cuộc chiến này. Kẻ thua sống tiếp cũng chẳng còn ý nghĩa gì, Bát Gia Jaki đang chuẩn bị nhổ tận gốc chúng ta.”
“Mười mấy năm tâm huyết cướp lấy địa bàn, chỉ vài ngày đã bị Bát Gia Jaki giành lại sạch sẽ. Những bang phái từng nương nhờ chúng ta lần lượt phản bội. Thế mà Osho, trông ông vẫn bình thản nhỉ?”
Người thanh niên hỏi.
“Không cam lòng thì được gì?”
Osho thản nhiên đáp.
"Bát Gia Jaki là hoàng đế, còn chúng ta chỉ là phản tặc. Những bang phái kia vốn dĩ chẳng trung thành, giống như nợ xấu. Nhưng trong quá trình chúng ta lớn mạnh, chúng đều đã phát huy tác dụng. Riêng Gokurakukan đã giúp ta thu về hàng trăm tỷ yên tiền mặt. Coi như thức ăn đã bị chúng ta nuốt trọn. Chỉ cần cậu và tôi vẫn bình an là đủ.”
“Thức ăn sao?”
Người thanh niên cười lạnh.
“Trong cuộc chiến này chết bao nhiêu người? Xác của họ cũng là thức ăn của ông à? Khẩu vị của ông đúng là nặng thật, Osho.”
“Đúng vậy, đều là thức ăn.”
Osho cười hiền lành.
“Thế giới vốn tàn khốc như thế. Chúng ta ai cũng là kẻ ăn xác, lặng lẽ ăn người và bị người ăn. Bát Gia Jaki cũng vậy thôi. Họ sống nhờ cống nạp của các băng đảng, mà tiền của băng đảng từ đâu ra? Trộm cướp, cướp bóc, tiền bán thân của kỹ nữ, tiền bảo kê. Bát Gia Jaki tự xưng không dính đến ma túy, nhưng khi các bang ngầm buôn ma túy đem tiền xếp ngay ngắn dâng lên, họ từng từ chối sao?”
Hắn cười khe khẽ.
“Bóng của họ phủ lên người kỹ nữ, kẻ nghiện ngập, tiểu thương buôn bán nhỏ, âm thầm hút máu họ. Đó là quy luật vận hành của thế giới: kẻ mạnh ăn kẻ yếu, kẻ thấp hèn dùng máu thịt hiến tế cho quyền lực. Nếu không cam tâm bị ăn thịt… thì hãy ăn người khác trước.”
“Không nói ghê tởm thì ông không chịu được à?”
“Nếu cậu không muốn nghe thì đổi đề tài vậy.”
Osho nói tiếp:
“Hilbert Jean Anjou đã đến Nhật Bản rồi. Học viện và Bát Gia Jaki đang giương cung bạt kiếm, xung đột chỉ là sớm hay muộn.”
“Mục tiêu ưu tiên của Anjou là tìm nhóm Caesar chứ?”
Người thanh niên nói.
“Dù sao nhóm Caesar cũng nắm trong tay tình báo trực tiếp về Takamagahara. Có tin tức gì mới không?”
“Vẫn đang tìm. Đám nhóc đó khiến tôi rất bất an.”
“Bất an?”
Người thanh niên nhíu mày.
“Chúng chỉ là lũ kiến lạc vào chiến trường thôi mà? Bò lê vô vọng giữa làn đạn.”
“Kiến sao?”
Osho khẽ nói.
“Kiến mà có thể sống sót trở về từ nơi chôn vùi mọi sinh linh sao? Độ sâu hơn 8.000m, tàu lặn hư hại nghiêm trọng. Theo mô phỏng, xác suất sống sót của chúng không vượt quá 1%. Nhưng cả ba đều bình an vô sự. Nếu gọi đó là may mắn, thì may mắn đến mức khiến người ta bất an. Nhóm ba người này còn từng giết ba Long Vương, nhiều lần kéo thế giới trở lại từ bờ vực diệt vong. Trên đường đi, thần cản giết thần, Phật cản diệt Phật, cứ như Thần Số Mệnh đứng sau lưng họ vậy.
Trên đời này chúng ta không cần sợ bất kỳ ai. Nhưng nếu là Thần Số Mệnh đích thân hộ tống… thì đúng là khiến người ta không yên.”
“Chúng ta đã sớm quyết định nghịch thần.”
Người thanh niên lạnh giọng.
“Nếu thực sự tồn tại Thần Số Mệnh, thì ngay cả đầu của hắn cũng phải chém xuống! Thông báo cho Kogure đến Tokyo gặp tôi.”
Osho im lặng một lát.
“Nếu chỉ cần tìm một kỹ thuật viên massage, tôi có thể giới thiệu người khác cho cậu.”
“Ý gì?”
Người thanh niên cau mày.
“Đội cứu hỏa đã tìm thấy thi thể của Ryoma trong đám cháy. Khi Gokurakukan sụp đổ, cô ta đã giao chiến với Minamoto Chisei. Nhưng với huyết thống của cô ta, chuyện đó chẳng khác nào phàm nhân nghịch thiên, có liều mạng uống cocktail Molotov cũng vô ích. Đối thủ của cô ta là Amaterasu no Mikoto.”
Suốt mấy chục giây, người thanh niên không nói lời nào.
Anh lặng lẽ nhìn dòng xe cộ ngoài cửa sổ, không buồn cũng chẳng vui.
“Người đàn bà ngốc đó… tại sao không chạy?”
Giọng anh như tự lẩm bẩm.
“Thân phận của cô ta đã bị Bát Gia Jaki nắm được, chạy đi đâu bây giờ?”
Osho nói thản nhiên.
“Kaguya-hime của Bát Gia Jaki có thể giám sát toàn bộ sân bay, đường bộ, cảng biển. Một khi họ biết Sakurai Kogure chính là Ryoma, nhất định sẽ tìm cách bắt sống, moi thông tin về cậu và tôi. Ai cũng sẽ đoán rằng sau Ryoma là Osho và Ryuo. Nhưng giờ Ryoma đã chết, manh mối cũng đứt đoạn. Cuộc tấn công của Bát Gia Jaki coi như tạm dừng tại đây. Tiếp theo, đến lượt chúng ta ra nước cờ.”
“Những thứ ông nói tôi không hứng thú.”
Người thanh niên nói chậm rãi.
“Tôi chỉ muốn biết… vì sao cô ấy không chạy.”
“Cô ấy luôn thích cậu. Chime, cậu không biết sao?”
“Ý ông là gì?”
“Đàn bà vốn là loài sinh vật ngu ngốc như thế.”
Osho khẽ nói.
“Khi mang trong lòng một mối tình vô vọng, rất ít người đủ tỉnh táo để lựa chọn buông tay. Phần lớn sẽ chọn cách tự thiêu mình, chỉ để cho cậu nhìn thấy. Ít nhất trong khoảnh khắc ấy, trong mắt cậu, họ là rực rỡ nhất.”
Hắn cười rất nhẹ.
“Cậu vốn nên là người hiểu rõ điều này nhất mới đúng, Chime.”
“Ông đã sớm đoán được cô ấy sẽ chọn chết ở Gokurakukan? Cho nên mới để cô ấy lại đó?”
Osho khẽ gật đầu:
“Dùng tình cảm để suy đoán một người phụ nữ, hiếm khi sai.”
Ánh đỏ yêu dị xé toạc bóng tối trong khoang xe.
Osho lập tức ngồi thẳng người, bởi lưỡi kiếm màu đỏ thẫm đã kề sát dưới chiếc mặt nạ.
Người thanh niên nắm chặt vỏ kiếm, chấn nhẹ, thân kiếm trượt ra hơn một thước.
Chừng ấy là đủ để cắt đứt cổ họng.
Mọi chuyện xảy ra trong khoảnh khắc điện quang hỏa thạch.
Người thanh niên vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ, giọng bình thản đến tàn nhẫn:
“Ông đoán được cô ấy sẽ chết ở đó, nên mới giữ cô ấy lại. Cô ấy chết rồi, manh mối cũng đứt đoạn. Không ai còn có thể biết thân phận thật của tôi và ông. Vì thế lúc bồi dưỡng và nâng đỡ cô ấy, ông mới làm rùm beng đến vậy, để cả giới đều biết có một Ryoma yêu kiều, nhưng không ai biết Ryoma phía sau rốt cuộc có thật sự tồn tại Osho và Ryuo hay không. Đến thời khắc then chốt thì chỉ cần bỏ quân cờ ấy đi là xong. Quả nhiên ông là một con oni, sắp xếp thời điểm cho từng người bên cạnh, rồi ăn thịt họ từng kẻ một. Cuối cùng sống sót, chỉ còn lại chính ông, béo tốt nhất.”
Osho giơ cao hai tay, không dám động đậy.
Hắn quá rõ sự điên cuồng của người thanh niên này.
Anh có thể kiên nhẫn chụp ảnh cùng người qua đường giữa phố, cũng có thể vì một cơn giận chớp nhoáng mà chém đầu đồng minh, tất cả chỉ phụ thuộc vào tâm trạng lúc ấy.
Sakurai Kogure chưa từng biết rằng việc mình được để mắt tới không phải vì đôi tay massage điêu luyện.
Chỉ là một đêm nọ, người thanh niên ấy rốt cuộc đã luyện xong trích đoạn Dương Quý Phi của Bando Tamasaburo, muốn tìm một người phụ nữ thật đẹp để nghe mình hát.
Mà lúc ấy, người phụ nữ duy nhất khiến anh thấy vừa mắt… chỉ có Sakurai Kogure.
Thế là anh đi thẳng xuống lầu, nắm tay cô dẫn lên trên.
Mọi người đều tin rằng đêm đó giữa Sakurai Kogure và “Ryuo” đã xảy ra điều gì đó.
Bởi vậy, trong mắt Osho, việc hy sinh Sakurai Kogure chẳng có gì đáng kể.
Chỉ là một người phụ nữ được chọn làm khán giả trong một đêm yên tĩnh mà thôi.
Nhưng giờ phút này, hắn cảm nhận rất rõ cơn phẫn nộ của người thanh niên.
Khi xưa anh chọn Sakurai Kogure một cách tùy tiện, chưa từng coi cô là người quan trọng.
Vậy mà cô chết rồi, anh lại tùy hứng nổi giận.
Lưỡi kiếm càng lúc càng ép sát.
Osho biết rõ, nếu trong vài chục giây nữa hắn không nghĩ ra được lời biện hộ hoàn hảo, thanh kiếm này sẽ không chút do dự mà lấy mạng hắn.
“Người cuối cùng được ở lại… sẽ không phải tôi.”
Osho cười khẽ.
“Chỉ có thể là cậu. Chỉ cậu mới đủ tư cách bước lên ngai vàng của thế giới này, đó là do huyết mạch quyết định. Nói tôi coi cô ấy là thức ăn, chi bằng nói rằng… chính cậu đã ăn thịt cô ấy thì hơn? Chẳng phải cậu đã để lại thuốc cho cô ấy sao? Cậu đâu đến mức nhầm cocktail Molotov là mỹ phẩm mà để lại cho cô gái mình thích chứ?”
Hắn cười khàn khàn.
“Cô ấy rất đẹp… cũng rất ngon, phải không?”
“Ông đang khiêu khích tôi?”
Lưỡi kiếm đã rạch qua da thịt.
“Nếu bây giờ cậu giết tôi, thì tôi cũng hết giá trị lợi dụng rồi, cậu đã ăn tôi luôn.”
Osho vẫn cười.
“Tôi chỉ hy vọng mình đủ ngon… để khiến cậu hài lòng.”
Im lặng kéo dài thêm vài giây.
Ánh đỏ lóe lên rồi tắt.
Thanh kiếm đã vào vỏ, trở về bên hông người thanh niên.
“Dừng xe!”
Chiếc Maybach lao đi trong màn đêm.
Con phố vắng hoe, gió lạnh quẩn quanh.
Người thanh niên đứng giữa đường, tay đặt lên chuôi kiếm.
Mưa phùn bị gió cuốn trải dài khắp phố, đèn đường tỏa ra thứ ánh sáng vàng vọt mệt mỏi.
Anh lấy từ tay áo ra một chiếc hộp gỗ anh đào.
Mở ra, bên trong là những lọ thuốc Molotov sặc sỡ như cầu vồng.
Anh bẻ gãy từng lọ, đổ chất lỏng vào miệng.
Thứ dùng để hòa tan thuốc chính là cồn, coi như rượu uống cũng không có gì lạ.
Chỉ là, có thể chưng cất ra loại rượu này, chỉ có quỷ dữ.
Ngâm cô độc, thù hận và tuyệt vọng trong máu tươi để lên men, mới tạo thành thứ rượu quyến rũ sự sa đọa ấy.
Mỗi khi uống cạn một lọ, anh lại ném vỡ lọ thủy tinh xuống vỉa hè.
Mảnh kính trong suốt văng tung tóe.
Rốt cuộc khi đó vì sao lại để lại hộp Molotov ấy cho Sakurai Kogure?
Cô không biết.
Ngay cả anh… cũng không rõ.
Chỉ là khi nhìn người mỹ nhân khiến lòng xao động kia cúi người trên chiếu tatami, ánh mắt trong veo như nước, nói rằng em có thể vì ngài mà dốc cạn tất cả, trong lòng anh khẽ rung lên, rồi để lại món quà của ác quỷ trong căn phòng ấy.
Mãi đến khi người phụ nữ ấy chết, anh mới chợt hiểu rung động khi đó là gì.
Đó là một thứ ấm áp không tên, như thể dù có rơi xuống địa ngục, vẫn có người ôm chặt lấy anh.
Thứ anh để lại… vốn là một tín vật.
Anh không hề muốn Sakurai Kogure thật sự dùng loại thuốc nguy hiểm ấy lên chính mình.
Ý nghĩa của tín vật đó là:
Cô có sẵn sàng… cùng ta đi chết không?
Anh giơ cao lọ thuốc màu tím sẫm cuối cùng, nguy hiểm nhất.
Trước mắt như hiện ra hình bóng cô gái mặc junihitoe, ngón tay thon dài khép quanh chén ngọc, cùng anh uống.
Không chút do dự, anh đổ hết vào miệng.
Men rượu dâng lên.
Molotov uống kiểu này… lại phảng phất chút thơm nồng.
Mỗi khi say, anh đều ca hát.
Anh ngửa đầu, khẽ ngâm:
Phù hoa một giấc ba sinh,
Duyên xưa mờ khuất bóng hình còn đâu.
Thương thôi, hà tất tìm nhau,
Trùng phùng chỉ để thêm đau một lần.
Đất thiêng sinh mãi phù vân,
Ai ngăn được nước trôi dần về Đông.
Một đoạn khác trong Dương Quý Phi của Bando Tamasaburo anh đã luyện rất lâu mới thành.
Kéo tay Sakurai Kogure lên lầu ngày ấy, kỳ thực chỉ là muốn tìm một cô gái thật đẹp để hát cho nghe mấy câu này.
Khi đó Sakurai Kogure chỉ là một cô gái nhỏ vừa gia nhập Moukishu.
Sự sủng ái và ân huệ như vậy giáng xuống người cô, khiến cô hoảng loạn.
Trong ánh mắt vừa ngưỡng mộ vừa ghen tị của các cô gái khác, cô vụng về làm điều ngốc nghếch nhất, như thiếu nữ được mời khiêu vũ trong vũ hội hoàng gia, nâng váy, khuỵu gối:
“Em… em tên là Sakurai Kogure.”
“Ta là thứ tử của gia tộc Minamoto,” anh bật cười vì sự đáng yêu ấy, “là người thích hát hí khúc.”
Tiếng hát bay lên không trung, lặng lẽ tàn đi.
Mưa vẫn rơi, cũng lặng lẽ như thế.
Không có chuyện gì xảy ra.
Anh dường như chỉ uống vài chén rượu ngon.
Loại thuốc nguy hiểm ấy chảy vào cơ thể anh, tựa như rơi vào một hố đen.
Rồi bỗng nhiên—
Anh bật khóc.

0 Bình luận