• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

WN

Chương 121: Câu Chuyện (3)

4 Bình luận - Độ dài: 4,865 từ - Cập nhật:

Trans: Kdun

Chúc mọi người ngày mới vv ^^

---------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Ifrin đã cố gắng tự đối mặt với bài kiểm tra, ban đầu cô cũng nghĩ là sẽ chỉ dựa vào sức của bản thân. Nhưng rồi, chỉ với thuật thức trong phần mở đầu của câu hỏi đầu tiên – cùng những dãy số và vòng tròn ma thuật phức tạp trải dài như vô tận, đã khiến cô hoàn toàn choáng vàng.

“Ughhh…”

Ifrin đại khái cũng hình dung được mạch mana trong đầu rồi, nhưng vẫn có thứ gì đó không đúng. Không lời cảnh báo trước, một đốm lửa bỗng bùng lên trong không khí, khiến cô bị bất ngờ.

Khi đó, Đại Hoàng Tử Kreto bỗng giơ tay lên và hỏi.

“Thưa Giáo Sư, thầy có thể xác nhận lại việc thầy cho phép chúng tôi thảo luận là ý gì không?”

Deculain đáp lại.

“Giống như điều mà tôi đã nói, Đại Hoàng Tử. Tuy nhiên, tôi sẽ hỏi mọi người thêm một vài câu hỏi để chắc chắn rằng mọi người đều đã hiểu bài.”

Kreto đưa mắt nhìn về phía Rogerio, nhưng cô ấy hiện giờ đã hoàn toàn tâm toàn ý với bài kiểm tra. Dòng mana mang sắc xám lóe lên trong ánh mắt của cô, dù cho là so sánh với những người đã từng đạt danh hiệu Eternal – thì mana của cô ấy vẫn là thứ vô cùng nổi bật. Với danh nghĩa là một thiên tài của ma thuật Biến Hóa, đến cả aura của cô ấy cũng mang theo cảm giác của kim loại. [note78012]

“…Ah.”

Kreto khẽ lên tiếng, ngẩn người một lúc khi anh ta nhìn vào Rogerio.

Ifrin nhanh chóng hướng sự chú ý trở lại bài kiểm tra, cô ấy bắng đầu cố gắng xử lý những thuật thức dài ngoằng và phức tạp, cẩn thận chép lại thứ ma thuật rối rắm trong đầu lên tờ giấy đáp án.

“Ừm…Ifrin này.”

Một giọng nói khẽ gọi cô.

“Em xem hộ anh cái này được không?”

Ifrin quay lại nhìn Drent, cậu ta cố hắng giọng và đưa cho cô xem tờ đáp án của mình. Hướng giải quyết câu hỏi đầu tiên của cậu ta cũng giống cô, nhưng khi nhìn tiếp, thì đã có một số lỗi hiện ra.

Ifrin gợi ý.

“Đây. Phần này, anh thấy không? Em đã tách từng phần ra rồi giải riêng xong mới ghép lại.”

“Ồ, ra là vậy sao? Anh thì cứ vậy mà tính hết thôi.”

“Thế thì khó lắm. Nếu anh tách lẻ ra rồi giải thì sẽ dễ hơn, đúng không?”

“…Nhưng mà tách ra thì lại khá khó đối với anh.”

“Em sẽ chỉ anh. Nhìn này.”

“…Ừ, được rồi, anh nghe em.”

Drent gật đầu đáp lại đề nghị của cô ấy.

Lúc cả hai đang dành thời gian hợp tác với nhau, thì khi đó…

Két-!

Rogerio đứng phắt dậy từ chỗ ngồi, rồi một mạch đi về phía Deculain, đặt tờ đáp án lên bàn của hắn và nói.

“Của thầy đây.”

Deculain chỉ liển nhìn qua tờ đáp án rồi gật đầu nhàn nhạt nói.

“Điểm tối đa. Cô có thể di chuyển sang phòng tiếp theo.”

Sau câu nói của Deculain, một lối đi mới liền hiện ra và Rogiro bước vào. Con mèo Munchkin rảo bước theo sau cô ấy. [note78013]

Các học viên khác cũng lần lượt được nhận một đánh giá ngắn gọn trước khi lần lượt rời đi.

“Tôi xong rồi. Những câu hỏi thật sự được làm rất tối.”

“Tôi nữa. Tôi cũng xong rồi. Trời, nó khó thật đấy, tôi không nghĩ là mình sẽ được điểm tối đa đâu.”

“Tôi hi vọng điểm tối đa không phải là tiêu chuẩn để vượt qua bài kiểm tra.”

Cuồng Tri Astal, Giáo Sư Louina, Giáo Sư Relin, và một vài người khác cũng đều đã hoàn thành, mỗi người đều nhận được một đánh giá nhanh khi họ nộp bài lên.

Tuy nhiên, đối với Ifrin và Drent, cùng các học viên bậc Solda khác, thì đề kiểm tra thật sự là khó đau khó đớn. Họ không có thời gian để chú ý tới những người khác mà thay vào đó, chỉ chăm chăm vào việc hoàn thành phần của mình.

“…Phân nửa thời gian đã trôi qua rồi.”

Ifrin nói khẽ  khi nhìn vào đồng hồ. 90 phút đã trôi qua, và hiện tại, Kreto cũng đã phải hợp tác với họ.

“Phần này.”

Kreto nói.

“Có vẻ như nó là mạch lõi chịu trách nhiệm cho việc thanh lọc mana. Mấy đứa nghĩ sao?”

“Vâng. Em cũng nghĩ vậy. Drent, thuật thức mà em nhờ sao rồi?”

Ifrin hỏi.

“Ah, anh sắp xong rồi.”

Drent đáp lại.

Ba người họ hợp tác, chia công việc để cố gắng giải đề. Sau khi vật lộn trong 3 tiếng, bọn họ cuối cùng cũng đã gần hoàn thành.

Cạch-!

Rồi âm thanh từ chiếc đồng hồ đếm giờ của Deculain vang lên.

“Hết giờ, vui lòng nộp bài kiểm tra của mọi người lên đây.”

“À, vâng, thưa Giáo Sư.”

Cả ba người đều đứng lên cùng nhau, tay của họ run rẩy khi họ nộp tờ đáp án lên cho hắn. Mặc dù chỉ có vài tờ, nhưng đôi tay họ đều rung lên dữ dội.

Khi Deculain nhận xét bài làm của họ, bầu không khí  trong căn phòng liền đông cứng lại. Mồ hôi làm ướt đẫm lòng bàn tay của Ifrin, và cổ họng cô thì nghẹn lại, như thể đang có một bụi gai trong cổ.

“Ifrin.”

Deculain nói trong khi hạ tờ giấy xuống và nhìn thẳng vào cô.

“V-vâng, thưa Giáo Sư.”

Cô vội vã đáp lại.

Deculain chỉ vào một đoạn phương trình và hỏi.

“Ai là người đã đề xuất hướng tiếp cận tách và ghép thuật thức này?”

Tách và ghép bao gồm việc phân nhỏ thuật thức ra thành các phần riêng lẻ trước khi ghép chúng lại với nhau. Quá trình này cũng phức tạp như một ca phẫu thuật cấy ghép vậy. Khi triển khai một cách chính xác, thì nó sẽ có thể cứu được mạng người; nếu không, thì nó sẽ dẫn đến cái chết.

“Ồ, nó là…ý tưởng của em.”

Ifrin do dự trả lời.

“Họ giúp em trong phần tính toán…và phân giải thuật thức, nhưng em đã lo phần ghép lại.”

Deculain nhìn xuống cô, đôi mắt lạnh lùng ấy như thể đang xuyên thẳng qua con người cô.

…Bọn mình làm sai mất rồi.

Drent và Kreto đều như thể đã đoán trước được kết quả và chỉ đành để lộ tiếng thở dài. Nhưng những lời tiếp theo của Deculain lại khiến họ hoàn toàn ngờ.

“Làm tốt lắm.”

Đó là một lời khen mà họ không hề ngờ tới. Ifrin vốn sẵn đã cúi gằm mặt xuống, chuẩn bị để nhận tràng chế nhạo. Nhưng rồi mắt cô mở to trong khi cô nhìn lên Deculain.

“Hướng giải quyết và phương pháp này sẽ giúp ích cho các em rất nhiều trong tương lai. Hãy tiếp tục như vậy.”

Deculain nói với tông giọng khô khan như thường lệ.

“Tất cả đã qua.”

“Tuyệt.”

Drent ăn mừng theo phản xạ, cậu ấy đã chẳng còn có thể giấu nổi sự vui sướng nữa.

“Phew…”

Còn Kreto chỉ thở phào nhẹ nhõm.

Ifin thì lại đứng đó một cách vô cảm, ánh mắt cô khóa chặt vào Deculain trong sự bối rối như một màn sương mù mịt. Chưa có ai từng khen cô như vậy. Lời khen vốn là một điều lạ lẫm đối với cô, và giờ thì Deculain, trong tất cả mọi người, lại là người trao nó cho cô. Một suy nghĩ sai lệch đọng lại trong cô – rằng có lẽ đây, cũng chỉ là một phần trong nỗ lực thao túng cô của hắn.

“Ifrin! Đi thôi!”

Drent cố gọi trong khi kéo tay cô đi.

“…Huh? À, vâng…Em…”

Ifrin lẩm bẩm ngờ nghệch trong khi để mặc cho Drent dắt cô đi.

****************

Giảng đường thứ hai được dành riêng cho những cá nhân đã vượt qua bài kiểm tra. Mặt đất nơi đây là đất tự nhiên, còn có một con suối ở phía xa, cùng dòng cây xanh mướt, và những quả cầu lửa trôi nổi trong không khí.

“100 người qua, 50 người trượt.”

Mặc dù đó là một bài kiểm tra mở, họ được phép thảo luận, nhưng vẫn có 50 học viên trượt, bọn họ còn chẳng thể hiểu nổi câu hỏi đầu tiên. Chỉ trong vòng 3 tiếng, một phần ba lớp đã bị đuổi.

“Những người ở đây đều là những người đã nắm vững được kiến thức của bài giảng. Giờ thì, tôi sẽ giao thêm nhiệm vụ cho mọi người.”

Deculein vừa nói, vừa sử dụng ma thuật cơ bản "Nặn Đất" để nén đất dưới chân thành một chiếc gai nhọn.

“Đây là một ứng dụng đơn giản của ma thuật nguyên tố đất Nặn Đất. Không phải là kiếm, dao hay rìu – chỉ là một chiếc gai được tạo nên từ 9 nét.”

Nặn Đất là ma thuật cho phép người thi triển tạo hình cho đất thành nhiều loại vũ khí, chúng thường được sử dụng cùng với Psychokinesis hoặc chỉ đơn giản là cầm trực tiếp bằng tay.

“Đúng rồi. Mọi người cần ít nhất là 20 nét để khiến nó trở thành một vũ khí hoàn chỉnh.”

Rogerio cắt ngang, sự quá khích của cô là khá rõ ràng, bởi vì đây là một trong những lĩnh vực mà cô giỏi nhất.

“Với 9 nét, thì mấy đứa chỉ miễn cưỡng nặn ra được một cái gai thôi. Cần 18 cho một con dao, và với 30 nét, thì mấy đứa sẽ có thể tạo ra được một thanh kiếm có chất lượng tốt hơn bất cứ thợ rèn nào trong thị trấn.”

“Chính xác.”

Deculain gật đầu tán thành.

“Tuy nhiên, bản chất của Ứng Dụng Thuần Túy chính là làm chủ được những thứ cơ bản ở mức tối đa, Allen?”

“Vâng, thưa Giáo Sư.”

Allen ở cạnh gật đầu, cậu ta đứa cho Deculain một khối sắt chứa mana.

Cầm lấy chiếc gai được tạo từ Nặn Đất, Deculain nói.

“Khi ma thuật được khai thác tối ưu, thì đến cả ma thuật cơ bản nhất cũng sẽ được cường hóa một cách đáng kể, tăng thêm tùy vào tài năng của ma thuật sư. Ví dụ…”

Chỉ với một ma thuật 9 nét, chiếc gai tuy nhỏ nhưng lại sắc bén. Deculain nhắm vào giữa khối sắt chứa mana và đâm một nhát dứt khoát.

Póc—!

Mắt của Rogerio giãn ra vì sốc. [note78014]

“Kể cả một chiếc gai như thể này cũng sẽ có thể đâm xuyên qua một khối sắt chứa mana trị giá 5000 elnes.” [note78015]

Khối sắt giờ đây đã có một cái lỗ ở chính giữa, trở thành minh chứng rõ ràng cho độ sắc bén của chiếc gai.

Rogerio lập tức vươn tay ra và nói.

“C-cho tôi thử một chút nào.”

Deculain ném khối sắt cho cô ấy, và Rogerio nhanh chóng nắn ra một chiếc gai bằng Nặn Đất. Tuy nhiên, khi cô đâm vào khối sắt, thì nó chỉ phát ra một tiếng keng mà chẳng hề bị xây xước chút nào.

“K-Không thể nào! Anh làm kiểu quái gì vậy? Anh đã sử dụng ma thuật khác đúng không?”

Rogerio hỏi.

“Tôi đã dùng Nặn Đất. Dù là ma thuật nào thì cũng chả quan trọng.”

Deculain nói tiếp, lờ đi Rogerio.

“Nếu mọi người có thể đâm qua, đập nát hay nung chảy được khối sắt này với bất kỳ ma thuật nào có ít hơn 14 nét, thì mọi người sẽ qua.”

“14 nét…”

Ifrin lẩm bẩm. nhận ra là những học viên khác cũng đang mang vẻ bối rối y hệt.

14 nét đúng là vẫn tốt hơn 9 nhưng mà chúng vẫn chỉ là những ma thuật cơ bản. Tuy nhiên, khối sắt mana đó, rõ ràng là thứ dành cho các Hiệp Sĩ. Với cái giá 5000 elnes, thì khả năng rất cao là nó được làm từ vật liệu từ trung cấp đến cao cấp.

“Nếu có ai thất bại, thì người đó sẽ bị loại. Hạn chót là từ giờ cho đến lớp học tiếp theo.”

Deculain nói, rồi búng ngón tay.

“Giờ, chúng ta sẽ đến với buổi học lý thuyết.”

90 học sinh còn lại đều giật mình, trong khi các Cuồng Tri thì chỉ mỉm cười. Bọn họ cứ nghĩ là lớp học đã kết thúc, nhưng phần lý thuyết vẫn được giảng dạy.

********

Trên tầng 99 của Pháp Viện Đế Quốc, trong văn phòng mang kích cỡ của một sân vận động, Tháp Chủ đang ngồi đó cùng với chú cún con của mình.

“Giáo Sư Deculain! Ngọn gió nào đã mang anh tới đây thế?!”

Adrienne thốt lên.

Tôi tới gặp cô ta ngay sau khi tôi kết thúc lớp học và đưa cho cô ta một tập tài liệu.

“Ồ! Đây chắc là bản nghiên cứu của anh nhỉ! Đây có phải là luận…văn không?”

Tháp Chủ nói tiếp, nhưng giọng cô ta dần nhỏ lại khi nhìn tôi, rồi nhìn tài liệu, rồi lại nhìn tôi. Lặp đi lặp lại vài lần trước khi đập tay xuống bàn.

“Aha~! Đây chắc chắn là một giấc mơ rồi, đúng không?”

“Không.”

“Sao cơ?!”

Adrienne trợn mắt, hai tay ôm miệng như bị sốc nặng.

“Nếu đây không phải giấc mơ vậy thì….Giáo Sư Deculain! Chẳng nhẽ ngươi là kẻ giả mạo?!”

Tôi im lặng nhìn cô ta. Phản ứng của cô ta có khiến tôi hơi bất ngờ. Tôi đã nghĩ là cô ta sẽ hài lòng với tập luận văn, nhưng mà…

Adrienne hét lên.

“Không dám trả lời sao? Ngươi chác chắn là kẻ giả mạo Deculain rồi! Cái đồ!”

“Không, tôi không phải.”

“Thế thì tại sao…”

Dù đây là tin tức mà bất kỳ người mê học thuật nào cũng phải phát cuồng, thì Adrienne lại không hề vui. Thay vào đó, một cái nhau mày hiếm hoi lại hiện lên trên gương mặt của cô, che lấp đi gương mặt vui tươi thường ngày.

“Giáo sư Deculein! Giáo sư Deculein! Giáo sư Deculein!”

Adrienne gọi.

“Sao cô cứ gọi tên tôi thế?”

“Anh thật sự định cứ vậy mà nộp lên sao?”

Tháp Chủ hỏi, chỉ vào một mục trên tờ giấy.

Ở ngay trên trang đầu tiên, hiện lên dòng giới thiệu về tác giả gốc của luận văn.

“Đúng vậy.”

Tôi gật đầu.

Cô ấy trố mắt kinh ngạc khi cố đưa mặt gần hơn với tập tài liệu, về cơ bản là cô ấy đang dí mũi vào đống giấy. Rồi cô hít một hơi sâu, cố gắng định thần lại.

“Anh đang nói thật sao?!”

Adrienne hét lên, nhìn lên tôi với vẻ không thể tin được.

“…Giáo Sư Deculain! Anh có chắc là anh muốn nộp luận văn này không? Một khi nó được thông qua, thì anh sẽ không được phép chỉnh sửa nữa đâu đấy!”

“Tôi biết.”

Phong Tâu [note78016] là một ma thuật cấp cao có khả năng loại bỏ mọi phép thuật và phù chú cường hóa khỏi mục tiêu của nó. Một cơn gió mạnh thổi qua mái tóc tôi và kéo tóc tôi ngược về sau, nhưng sau 5 giây, cơn gió đã phai đi.

“…Chính xác, là cô đang muốn ám chỉ gì?”

Tôi hỏi trong khi vuốt lại mái tóc và chỉnh lại áo khoác, hướng một ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía Tháp Chủ.

Mắt của Adrienne mở to trong sự kinh ngạc khi nói tiếp.

“…Anh thật sự là Giáo Sư Deculain sao?!”

“Cô đang nghi ngờ vô căn cứ rồi đấy.”

Tháp Chủ ngại ngùng hắng giọng và nói.

“Thế thì. Tôi đoán là tôi đành phải chấp nhận nó…tôi có nên không, thật đấy?!”

Tôi hiểu vì sao mà cô ấy cứ gặng hỏi. Sau cùng thì, nếu đây mà là Deculain gốc, thì một thứ như vậy thật sự là không thể tưởng tượng nổi. Thế giới sẽ phải bị chẻ đôi trước khi hắn ta dám làm một chuyện như thế này.

“Ý tôi là, dù anh có nhìn kiểu gì đi nữa!”

Tháp Chủ lại hét lên, chỉ chỉ tay vào mục đó một lần nữa.

“Tác giả gốc là…!”

Tác giả gốc, nói đơn giản, thì ông ta chính là người sở hữu luận văn - cái tên xuất hiện đầu tiên, đại diện cho người đóng góp chính.

“Hai người!”

Cấp Bậc và tên của tôi, Monarch Deculain, cũng được đặt trên đó, và bên cạnh đó, với khoảng cách ngang bằng, chính là Solda Kagan.

“Thật chẳng giống anh chút nào…Hmm..?”

Adrienne nói, khẽ nghiêng đầu.

“Nhưng nghiên cứu này vẫn chưa được chứng minh thực nghiệm, đúng không?”

“Phải.”

Chính xác hơn thì, thí nghiệm vẫn chưa hoàn tất. Luận văn hiện tại vẫn thuần túy chỉ là trên mặt lý thuyết. Để được hoàn toàn công nhận thì tôi cần phải có thí nghiệm thực tế - ứng dụng thực tiễn của chính ma thuật. Nhưng tôi lại không có tài năng để thực hiện việc đó.

“Hiện giờ thì nó vẫn chỉ là lý thuyết trên mặt giấy, nhưng ứng dụng thực tiễn sẽ sớm khả thi.” Tôi nói.

Tôi vẫn còn có Ifrin. Chỉ cần cho 6 tháng, thì cô ấy sẽ tiếp thu đủ kiến thức để hiểu sâu về lý thuyết này. Việc thực nghiệm và ứng dụng thực tiễn sẽ hoàn toàn do Ifrin phụ trách.

“Anh nói đúng! Đôi lúc lý thuyết phải là thứ có trước mà, rồi sau đó thì mới tính tới chuyện thực hành!”

Tháp Chủ gật đầu khi phát ra những tiếng động kỳ lạ.

“Mà, anh cũng đã đặt tên cho nó là Khởi Nguyên của Nguyên Tố Thuần Khiết rồi! Nếu lý thuyết có luận điểm vững, thì nó vẫn sẽ được công nhận thôi! Được rồi, Giáo Sư Deculain, anh có thể đi rồi! Tôi sẽ tự mình dành thời gian để xem xét qua luận văn này!”

Adreinne nói trong khi lấy ra một cặp kính tròn trông có vẻ quá to so với gương mặt và đeo nó lên.

“Tôi không thích người khác ở gần trong lúc tôi đang nghiên cứu đâu à nha! Shoo, shoo!”

Tháp chủ nói tiếp, rồi vẫy vẫy tay nhưng thể là đang đuổi ruồi.

“Được rồi.”

Tôi đáp lại, rồi tiến vào thang máy và đi xuống tầng 1.

****************

Bầu trời phủ đầy sao đêm khi tôi bước đi trên con đường dẫn tới bãi đỗ xe của Pháp Viện. Ở đó có một người đàn ông với mái tóc vàng, mang vẻ mặt tự mãn đứng dựa vào tường trong khi nhìn tôi.

“Ngươi tới rồi.”

Ihelm nói với nụ cười khỉnh.

“Này, ta nghe được một chuyện khá thú vị đấy. Nói là, ngươi đã đưa luận văn của ngươi cho con gái của ông ta nhỉ, ngươi bảo là ngươi sẽ trả lại nó nếu như con bé có thể hoàn thành nó trong 1 tháng sao?”

Tôi chọn không trả lời.

“Tin đồn nói là con của Luna đang cố nghiên cứu luận án của ngươi. Sao ngươi lại đưa nó cho con bé? Ngươi định làm gì nếu như con bé thật sự nghiên cứu thành công?”

“…Con bé sẽ không thành công đâu.” Tôi đáp.

“Aha, vậy là ngươi đã lừa con bé? Bảo con bé thử trong khi biết rõ là con bé sẽ thất bại sao?”

Tôi lắc đầu, cách nói chuyện của hắn vẫn khó chịu như mọi khi – ngạo mạn và sến súa đến mức chẳng thể chịu nổi.

“Ngươi đúng là đã thay đổi rồi. Nếu là ngươi của trước kia thì sẽ không bao giờ làm thế.”

Ihelm nhận xét.

Tôi phớt lờ lời của hắn ta và bước tiếp.

Ihelm đi bên cạnh tôi và tiếp tục luyên thuyên.

“Này, Deculain. Tản bộ cùng nhau như thế này không khiến ngươi nhớ về ngày xưa sao?”

“Không.”

“Thật ấy, hồi đó – ê, chờ cái. Ngươi đang đi hơi nhanh rồi đấy!”

Tôi tăng tốc để bỏ lại hắn ta phía sau, đôi chân dài miên man của tôi đưa tôi về phía trước trong khi Ihelm khổ sở để đuổi kịp.

“Chết tiệt, sao hắn đi nhanh thế.”

Ihelm tự nói, tặc lưỡi vì khó chịu.

Deculain đã bỏ xa.. Hắn còn chẳng cần chạy hay bước nhanh, nhưng từng bước đi lại kéo giãn theo khoảng cách dài đến vô lí. [note78017]

“Thôi kệ.”

Đuổi theo hắn giờ cũng chẳng ích gì. Ihelm đã nói tất cả những điều mà mình cần nói rồi và anh ta cũng đã nhận được câu trả lời mà bản thân cần.

“Này, em nghe hết rồi à?”

Ihelm gọi, ánh nhìn của anh ta dừng lại trên một cái cây lớn gần Pháp Viện.

Ifrin, người đang trốn ở đó, giật nảy mình.

“Em đã nghe hắn nói rồi đúng không, Leaf? Hắn giao cho em luận văn trong khi biết thừa là em sẽ không thể nào hoàn thành được nó đúng thời hạn.”

“…Tôi nhận ra từ lâu rồi.” Ifrin nói rồi bước ra với hai tay khoanh lại.

Ihelm nở nụ cười mỉa mai và nói.

“Ta không nghĩ là em biết đấy. Thế, sao em lại phải trốn? Ta đã cố tình nói to để cho em có thể nghe rõ từng từ đấy.”

“Tôi muốn hỏi anh trực tiếp một chuyện.”

“Gì vậy?”

“Mối quan hệ giữa ba người là gì?”

“…Sao?”

Ihelm hơi nhíu mày, bất ngờ vì câu hỏi.

Đó là phản ứng thật lòng.

Ifrin cười lạnh và nói tiếp.

“Cha tôi, Deculain và anh. Nếu anh không nói cho tôi biết, thì tôi sẽ không làm nhân chứng cho anh ở phiên điều trần đâu. Điều kiện sòng phẳng mà.”

Ihelm im lặng một lúc.

“Tôi nói sai sao?” Ifrin nói thêm.

Ihelm đứng đó với đôi môi khẽ mở, rõ ràng là đang bất ngờ.

Sau một thoáng do dự, anh ta khẽ thở dài và nói.

“Ừ, bọn ta đã từng là bạn. Deculain và ta.”

“…Bạn?”

Ihelm nhắc lại, như thể là có vị đắng trong miệng, anh nói tiếp.

“Bọn ta có từng là bạn không nhỉ?”

“Câu trả lời kiểu gì vậy? Còn cha tôi thì sao?” Ifrin hỏi.

“Một tên chạy vặt.”

“…Cái đồ-“

“Ah, ta đùa thôi! Đùa thôi mà! Hahaha!”

Ihelm cười phá lên trong khi mặt của Ifrin thì đang nhăn lại vì tức giận. Anh ta cười đến nỗi ôm bụng, nước mắt cũng đang chảy ra nơi khóe mắt.

“Đừng có cười nữa!”

Ifrin quát, giậm mạnh chân và trừng mắt nhìn anh ta.

“Rồi, rồi, ta xin lỗi.”

Ihelm lau nước mắt rồi nói tiếp.

“Bọn ta có sự bình đẳng, dù ít hay nhiều. Nhưng nếu em tưởng tượng một kim tự tháp, thì Deculain sẽ là kẻ đứng ở trên đỉnh. Cha em, mặt khác…ông ấy lại chỉ là cái bóng của Yukline.”

“Cái bóng?”

“Phải, trí tuệ của ông ấy.”

Ihelm nói trong khi gõ gõ vào thái dương.

“Cha em đã dựa vào trí tuệ để dành lấy sự ưu ái của Yukline.”

Ifrin sững người, cố nghiền ngẫm từng chữ. Cha của cô đã dành được sự ưu ái của Yukline thông qua trí tuệ của ông ấy…nhưng ý nghĩa thì lại quá mơ hồ để cô có thể hiểu được.

Rồi Ifrin hỏi.

“Nếu Deculain đã từng coi trọng học thuyết của cha tôi-“

“Này, em nghĩ là gia tộc Yukline chỉ có mỗi Deculain thôi à?”

“Gì cơ?”

Ihelm nở nụ cười ma mãnh với Ifrin và nói.

“Ở Hadekain, còn có Yeriel, người cũng là thành viên của gia tộc Yukline. Rồi chúng ta còn có Decalane, Ma Thuật Sư Cấp Etheral đã qua đời không lâu về trước, và cả hai người vợ của ông ta cũng đều mang họ Yukline.”

“Vậy…thế là-“

“Suỵt.”

Ihelm đặt tay lên môi mình.

“Em đã nghe đủ rồi. Nếu còn đào sâu hơn, thì mạng sống của em sẽ gặp nguy hiểm. Gia tộc Yukline có quyền lực, nếu em tiếp tục đi sâu hơn, thì em sẽ chết.”

“…Giáo Sư Deculain sẽ giết tôi sao?”

“Không, gia tộc Yukline sẽ làm vậy.”

Ifrin nhìn thẳng vào mắt Ihelm, ánh mắt không chớp, không né tránh.

“Vì thế nên, em cần phải trở thành nhân chứng của tôi. Nếu em có bằng chứng, thì hãy chắc chắn là mình sẽ mang theo nó – đương nhiên chỉ là nếu thôi, dù sao thì em chắc cũng chẳng có.”

“Tôi có.”

Ifrin không do dự đáp lại.

Nụ cười của Ihelm lụi tắt, mặt của anh ta trở nên nghiêm túc hơn.

“Em có bằng chứng sao?”

“Phải.”

“Là gì?”

“…Nó là một bí mật.”

“Bí mật sao?”

 Ihelm nhắc lại, gương mặt anh ta lộ rõ vẻ tức giận, nếp nhăn hiện lên trên trán anh ta như thể một cái bánh bao.

“Em đang đùa với ta đấy à? Ta phải giúp em kiểu gì trong khi ta còn chẳng biết-“

“Chúng là những lá thư của cha tôi. Tôi sẽ mang chúng tới phiên điều trần. Và chúng ta không cần thiết phải hợp tác với nhau – tên của anh không hề được nhắc tới.”

Ihelm nuốt lại cơn giận và để lộ ra tiếng thở dài rồi vò đầu trước khi nói tiếp.

“…Vậy ra là đến cả tến khốn đó cũng chẳng thèm đoái hoài gì tới ta.”

Ihelm nói tiếp.

“Bỏ qua chuyện đó vậy, những lá thư đó sẽ là bằng chứng thép, hãy chắc chắn là em sẽ trình chúng lên đàng hoàng. Ta sẽ hỗ trợ em, vậy nên hãy đối đầu trực diện với họ. Gia tộc Rewind không cúi đầu trước gia tộc Yukline, vậy nên em không cần phải lo lắng cho sự an toàn của mình.”

Sau câu nói đó, Ihelm liền quay người rời đi, bóng hình của anh ta lắc lư dưới anh trăng như thể một kẻ đang say.

“Chào nhé, Leaf, con gái của Luna~”

Khi cô nhìn hắn đi xa. Ifrin để lộ ra một tiếng thở dài và nghĩ.

“Tôi chẳng biết là liệu mình có đang làm đúng hay không. Có thể tất cả chuyện này sẽ chỉ là một sai lầm. Nhưng…nếu như tôi có thể khiến cho cái tên của cha được lưu truyền mãi trên toàn cõi ma thuật, nếu như ông ấy có thể không bị lãng quên, nếu như tôi có thể xóa bỏ mối nhục nhã mà ông ấy đã phải chịu đựng ở Pháp Viện, nếu như tôi có thể tự hào nói rằng mình chính là con gái của cha…”

“Cha ơi…”

Ifrin thầm nói khi cô ấy lấy ra bản luận văn mà cô ấy đút trong túi áo.

Deculain nói là hắn sẽ trả lại nó nếu như cô có thể hoàn thành nghiên cứu này trong một tháng, nhưng chuyện đó vốn dĩ đã là điều không thể. Ngay từ ban đầu, hắn đã không định trả lại nó cho cô.

“Nhưng chẳng phải có hơi kỳ lạ sao?”

“Trước đó, nếu những gì mà Ihelm nói là thật và mình thật sự là Gót Chân Achilles của Deculain…nếu như mình thật sự có thể hạ bệ hắn, nếu như mình có thể hạ gục hắn triệt để…”

“Đáng nhẽ mình phải thấy vui chứ. Mình nên vô cùng hạnh phúc mới phải, giờ đáng ra mình phải nhảy cẫng lên rồi…”

Một làn sóng cảm xúc trào dâng trong Ifrin, chúng dày đặc như màn sương, trôi nỗi giống những đám mây. Chúng để cho cô một cảm giác lạ lẫm, mang theo chút chua xót.

“Là bởi vì mình ở tương lai sao? Mình chẳng còn nhớ rõ những gì mà cô ấy đã nói nữa…Mình chẳng vui, mình cũng chẳng buồn và mình cũng chẳng thấy nhẹ nhõm. Mình cứ nghĩ là mình sẽ cảm thấy tốt hơn, nhưng cái vị đắng này là thế nào, tại sao cảm giác chiến thắng lại có vị chua xót đến như vậy.”

“Mình cần phải mạnh mẽ.”

Ifrin tự nhắc bản thân.

“Mình phải phơi bày sự thật…”

Giọng nói của Ifrin trôi nổi trong đêm tối, sự rối bời của cô treo lơ lửng giữa làn không khí lạnh buốt giống như một cơn gió thoáng qua. Nó trào dâng trong thoáng chốc trước khi đi theo cơn gió, trôi dạt vào hư vô.

---------------------------------------------------------------------------------------

Hứa là chương bonus sẽ có nội trong tuần này.

Tôi đã đánh giá quá cao bản thân =))

Ghi chú

[Lên trên]
Tôi không biết Biến Hóa là Phân Loại hay Đặc Tính vì cái này chưa được nhắc đến. Có tiềm năng thì đây có thể là một Đặc Tính Khởi Nguyên độc quyền.
Tôi không biết Biến Hóa là Phân Loại hay Đặc Tính vì cái này chưa được nhắc đến. Có tiềm năng thì đây có thể là một Đặc Tính Khởi Nguyên độc quyền.
[Lên trên]
Ăn gian vl =)))
Ăn gian vl =)))
[Lên trên]
H-hạ cái tôi xuống!
H-hạ cái tôi xuống!
[Lên trên]
Chỗ này cho tôi sống được vài năm vẫn thoải mái.
Chỗ này cho tôi sống được vài năm vẫn thoải mái.
[Lên trên]
Ngọn gió xói mòn
Ngọn gió xói mòn
[Lên trên]
Chân dài tới nách.
Chân dài tới nách.
Bình luận (4)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

4 Bình luận

TRANS
Chương mới đâu😭
Xem thêm
😳rùi chương bâu nớt đâu thím, bịp ròi
Xem thêm
Queo, ta biết thế nào cũng cho đứng tên chung mà
Xem thêm
cố lên
Xem thêm