Trans: Kdun
Chúc mọi người buổi tối vv ^^
---------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Tim tôi đã ngừng đập, phổi cũng đã ngừng hoạt động. Hầu hết mọi cơ quan trong cơ thể tôi đều đã hỏng, nhưng não thì không, nhiệt độ cơ thể hạ xuống và dây thân kinh giữa những đầu ngón tay, ngón chân tôi cũng đã trở nên cứng đờ. Cơ thể tôi về cơ bản là đã chết.
Tuy nhiên, Người Đàn Ông Thép đã trì hoãn cái chết của tôi. Mạch máu của tôi thế chỗ cho tim và phổi, nhịp nhàng co bóp điều chuyển oxi qua khắp cơ thể. Đây chỉ là giải pháp tạm thời, một sự trì hoãn mong manh, nhưng nó cho tôi đủ thời gian mà tôi cần.
Để giữ cho cái chết của tôi được giấu khỏi Sophien trong thế giới này, đế khiến cho ký ức của cô ấy về tôi tiếp tục trôi theo dòng chảy thời gian mà không bị gián đoạn, tôi đã tiến về phía cửa tầng hầm của Hoàng Cung. Cánh cửa gỗ đã mở sẵn, như thể là nó đã luôn chờ đợi, tôi tiến về phía nó, chầm chậm bước sâu vào trong bóng đêm sâu thẳm.
“Ngươi biết rõ chuyện này sẽ xảy ra mà.”
Một giọng nói vang lên từ phía sau.
Tôi quay lại và nhìn thấy Gương Quỷ, nó vẫn đang mang gương mặt của Sophien.
“Tất cả kết thúc rồi.”
Gương Quỷ nói.
“Ngươi sẽ chết.”
Tôi gật đầu. Tôi đã rút cạn gần 60.000 mana chỉ trong một khoảnh khắc và để cho dòng chảy quỷ lực khổng lồ tràn vào cơ thể mình. Sau chuyện đó, thì việc sống sót đã không còn là một lựa chọn khả dĩ.
“Ta biết.”
“Thế thì tại sao ngươi lại làm vậy? Ta hỏi vì tò mò thôi.” Gương Quỷ hỏi.
Tôi nhắm mắt lại khi dòng ký ức cuộn trào – chúng vừa là của Deculain, vừa là của Kim Woo-jin. Nhưng chúng tôi đều có chung một câu trả lời.
“Ta đã hứa, và ta từ chối bỏ cuộc.”
Cơ thể tôi vốn đã sụp đổ, và cả não của tôi cũng đang chết dần. Nhưng lạ thay, tôi vẫn cười. Tôi cố giữ đôi mắt mở và nhìn thẳng vào con quỷ đó.
“Ta từ chối để cho thế giới hay Nữ Đế rơi vào tay một con quỷ như ngươi.”
Tôi khẳng định.
Gương mặt của con quỷ cứng đờ. Tầm nhìn tôi mờ dần trước, rồi đến đôi tai. Thế giới trở nên mờ nhạt, chìm dần vào im lặng. Trong không gian yên tĩnh đó, trong khoảng không vô hình đó, tôi cảm thấy cái chết dần chạm tới – nó lạnh, lạnh đến tê tái…
******
Sophien tỉnh dậy khỏi giấc ngủ, tâm trí cô vẫn còn mơ màng. Ký ức cô rối loạn, nhưng vẫn có một điều chắc chắn – Deculain đã giữ lời hứa của hắn với cô.
“…Tên cứng đầu đó.”
Sophien thì thầm khi khẽ cười.
Deculain đã đi cùng cô qua mọi cái chết – ngoại trừ 3 lần cô bị ám sát thay vì chết vì bạo bệnh. Nhưng sau khi cô bình phục hoàn toàn, thì hắn đã rời đi.
“Thế mà…”
Sophien thủ thỉ, ánh mắt quét quanh phòng. Trên bàn còn hai tách trà nguội lạnh—giống như khi Deculein rời đi.
“Hắn đã nói là sẽ gặp lại mình một lần nữa.”
Cau mày, cô cầm cốc cà phê lên và dùng mana để hâm nóng nó trước khi nhấp một ngụm. Cô gõ nhẹ ngón tay lên mặt bàn và chờ đợi. Cô tự hỏi là hắn sẽ mất bao lâu để quay lại phòng cô từ tầng hầm. Nhìn đồng hồ, cô lặng lẽ đếm thời gian.
Tích-tắc—Tích-tắc—Tích-tắc—
Thời gian trôi qua, nhưng Deculain vẫn chưa trở lại. Hoàng Cung đúng là rộng lớn, nhưng chắc chắn là không đến nỗi phải mất hơn 10’ để cho hắn quay lại đây. Bắt đầu mất kiên nhẫn, cô khoanh tay lại và mím môi khó chịu.
“Thưa Bệ Hạ!”
Một giọng nói đột ngột, vội vã vang lên từ ngoài cửa.
Với Psychokinesis, Sophien mở cửa và nói.
“Có chuyện gì mà ầm ĩ vậy?”
“Có chuyện nghiêm trọng đã xảy ra dưới tầng hầm-“
Trước khi cận thần của cô kịp nói hết câu, đôi mắt Sophien đã mở to và cô đứng phắt dậy. Cô bước đi trước khi suy nghĩ của cô theo kịp, cùng với hàng tá hoạn quan và Hiệp Sĩ theo sát phía sau cô.
“Bệ Hạ! Ở đây! Có thứ gì đó kỳ lạ-!”
Sophien vội vã đi xuống tầng hầm, nơi có một cánh cửa gỗ nằm tại cuối con đường. Bên cạnh nó, có một hình bóng đứng đó lặng yên. Cô bước đến, bước chân loạng choạng, tầm nhìn mờ nhòe.
“Ha…”
Sophien để lộ một nụ cười bất lực. Bàn tay cô đã siết chặt thành nắm đấm từ lúc nào không hay.
“…Đúng là ngươi đã nói rằng sẽ đứng trước ta khi mọi chuyện kết thúc nhỉ.”
Đó là Deculain. Cơ thể của hắn giờ đã bị bao phủ trong quỷ lực, hắn dựa người vào bức tường khi chẳng còn chút sức sống nào, toàn bộ gân của hắn đều nổi lên màu đen kịt. Bất kỳ ai đang nhìn hắn, cũng sẽ chỉ thấy được một cái xác không hồn.
“Ý ngươi là thế này sao?”
Sophien thầm nói, một cơn đau nhói lạnh lẽo đè nén lên một góc trong tâm trí cô.
Bỗng nhiên, hàng loạt ký ức cuộn trào – những mảnh vụn trong ký ức về một con người đã dõi theo cô qua mọi kiếp sống, để lại dấu vết của hắn qua từng vòng luân hồi.
“B-Bệ Hạ, xin người đừng đứng quá gần…Quỷ khí có thể sẽ-“
“Câm miệng.”
Sophien ra lệnh, ngó lơ lời cảnh báo của cận thần. Cô ấy bước đến gần hơn, ánh mắt cô ấy dừng trên gương mặt vô hồn của Deculain.
“Thần sẽ luôn dõi theo người thưa Bệ Hạ, dù cho là ở bất cứ đâu hay bất cứ khi nào.”
Câu nói cuối cùng của hắn vọng lại trong tâm trí cô.
“Dù cho là thần có biến mất một thời gian…Thì thần vẫn sẽ luôn ở bên cạnh người để cùng đi qua chuyến hành trình này.”
Cô nhìn xuống thanh kiếm cổ đeo bên hông—thanh kiếm được truyền lại qua các đời Hoàng Đế và Nữ Đế.
“…Thần có thể nhờ người một việc không?”
Nếu giờ mình tự sát, thì liệu hắn có sống lại trong kiếp sau không? Sohpien nghĩ.
“Từ giờ trở đi…dù cho có chuyện gì xảy ra, thì người cũng không được phép tự kết liễu đời mình nữa.”
“Ngươi đã biết trước những việc này cho nên mới yêu cầu ta làm vậy đúng không?”
“Người phải trân trọng cuộc sống của mình, thưa Bệ Hạ.”
“Ngươi nghĩ là ta sẽ tự sát chỉ vì ngươi sao? Tên ngu ngốc. Nếu đã định chết, thì ít nhất ngươi cũng phải nói cho ta biết chứ.”
Một làn sóng cảm xúc mà Sophien không biết tên, trào dâng trong cô. Giữa sự hỗn loạn đó, Sophien nhận thấy một mẩu giấy nhỏ ló ra từ áo Deculein. Cô rút lấy nó.
“…Thưa Bệ Hạ.”
Quan thần Jolang, nhẹ giọng gọi cô vào lúc đó.
Sophien quay người về phía hắn, ánh mắt cô trở nên sắc lạnh. Gương mặt vốn vô cảm của Jolang thoáng hiện lên một nụ cười khó hiểu.
“Có hai Hiệp Sĩ đã bị khống chế trong ngục giam của Hoàng Cung.”
“Hiệp Sĩ?”
“Vâng, thưa Bệ Hạ. Julie và Keiron đã bị bắt do tổ chức một cuộc tỉ thí chưa được chấp thuận bên dưới tầng hầng.”
Sophien cười chua chát và đáp lại.
“…Chuyện quái gì đã xảy ra trong lúc ta đang ngủ vậy?”
*****
Nữ Đế Sophien đã đích thân xuống thăm ngục giam của Hoàng Cung. Julie và Keiron đang được giam giữ trong hai phòng giam riêng biệt.
Cô ấy liếc nhìn qua cả hai Hiệp Sĩ trước khi lên tiếng.
“Ai là người chiến thắng vậy?”
Không ai trong số hai người đáp lời, họ chỉ để mặc cho sự im lặng bao trùm căn phòng.
“Các ngươi đang phớt lờ ta sao? Hay đó chỉ là một trận ẩu đả vô nghĩa không có mục đích?”
Có một sự khác biệt rõ ràng giữa một cuộc tỉ thí và một cuộc ẩu đả. Những cuộc tỉ võ giữa các Hiệp Sĩ được coi là một điều linh thiêng và thường được hưởng sự khoan hồng trước các phán quyết, nhưng những cuộc ẩu đả thì lại là câu chuyện hoàn toàn khác. Một cuộc ẩu đả nằm trong phạm vi Hoàng Cung sẽ phải nhận trác hầu tòa, thậm chí là còn có thể bị xử tử.
“…Thần đã thua, thưa Bệ Hạ.”
Julie đã phải lên tiếng.
Sophien cười khỉnh và nói.
“Hẳn rồi. Nếu ngươi thắng thì điều đó mới là lạ.”
“Thưa Bệ Hạ.”
Julie cẩn trọng hỏi, sắc mặt lo lắng.
“Đã có thông tin gì về Giáo Sư Deculain-“
“Hắn chết rồi.”
Julie ngẩng đầu, gương mặt cô hiện vẻ hoảng hốt.
Tặc lưỡi, Sophien nói tiếp.
“Ngươi trông như là chuẩn bị đi theo hắn tới nơi rồi vậy.”
Julie khẽ cúi đầu xuống. Sophien sau đó hướng ánh mắt về phía Keiron, người đang quỳ bằng cả hai chân dưới sàn.
“Keiron.”
“Có thần, thưa Bệ Hạ.”
“Ngươi có gì muốn nói không?”
“…Người đã cảm thấy khỏe hơn chưa, thưa Bệ Hạ?”
Không đáp lại, Sophien quay sang các cận thần, chẳng còn hứng thú kéo dài chuyện này thêm. Cô ra lệnh.
“Thả cả hai ra. Đó chỉ là một trận tỉ thí giữa các Hiệp Sĩ thôi.”
“Vâng, thưa Bệ Hạ. Lính đâu!”
Ngay khi một đội trưởng ra lệnh, những người lính khác liền bắt đầu mở cửa phòng giam.
Julie lảo đảo đứng dậy trong khi người vẫn còn run rẩy, trong khi Keiron thì đứng dậy và trở lại vị trí mà anh ta thường đứng ở phía sau Sophien.
Sau một thoáng nhìn vào Julie, Sophien rời khỏi phòng giam. Cô ấy đưa mắt qua toán lính gác và nói.
“Vậy là được. Các ngươi có thể lui xuống.”
“Tuân mệnh, Bệ Hạ. Chúng thần rất hân hạnh được phục vụ người…”
Sau khi giải tán các chư hầu, Sophien bắt đầu bước dọc qua hành lang của Hoàng Cung.
Cộc, Cộc-
Tiếng bước chân cô vang lên cùng nhịp với Keiron phía sau, anh ta bước đi đồng điệu với cô giống như điều mà một Hiệp Sĩ chân chính nên làm.
“Keiron.”
Sophien lên tiếng.
“Có thần, thưa Bệ Hạ.”
“Có một mẩu giấy nhắn nằm trong túi của Deculain.”
Sophien nhắc lại, cô đưa cho Keiron tờ giấy mà cô giữ giữa hai ngón tay. Anh ta lẳng lặng im nhận nó.
“Nó nói là ngươi đang theo đuôi đám Néscĭus.”
“Đúng vậy, thưa Bệ Hạ.”
“Ngươi vẫn đang theo dấu chúng chứ?”
“Thần vẫn đang thực hiện, thưa Bệ Hạ.”
Một nụ cười thoáng hiện nơi khóe môi Sophien. Deculain đã dự trước chuyện này hay tất cả chỉ là trùng hợp, thì cô vẫn chưa thể chắc chắn. Cũng có lẽ là khi cô nghĩ về hắn thì điều đó đã khơi dậy nên một thứ gì dó trong cô.
“Con quỷ nhỏ đó đã trộm đi thứ sức mạnh vốn thuộc về ta.”
“Đúng, thưa Bệ Hạ, điều đó là chính xác.”
Cô dừng bước, quay lại đối mặt với Keiron. Anh ta lập tức quỳ một gối.
Cô nhìn thẳng vào hắn và nói tiếp.
“Vậy thì nói cho ta nghe. Hình phạt dành cho kẻ dám đánh cắp thứ thuộc về Nữ Đế là gì?”
Keiron thẳng thắn đáp.
“Là cái chết, thưa Bệ Hạ.”
******
Sáng hôm sau, khi trời vừa hửng sáng, Sophien lặng lẽ rời khỏi Hoàng Cung. Đã rất lâu rồi cô không bước ra khỏi cửa Hoàng Cung. Chuyến đi này, chỉ có Keiron được biết, dù cho cô đã cố tình gửi đi hàng chục cỗ xe di chuyển theo những hướng khác nhau. Tuy nhiên, tin tức Nữ Đế rời cung vẫn lan khắp nơi như lửa gặp cỏ khô.
Nhiều quý tộc cảm thấy lo sợ lẫn kỳ vọng, tự hỏi là liệu có phải Nữ Đế sắp đến thăm họ không, trong khi các quan thần của Đế Quốc thì đang lo lắng tột độ, nghi ngờ rằng đây có thể là một chuyến vi hành bí mật.
Nhưng Sophien lại không hướng về bất kỳ một nơi nào trong số đó. Sau chuyến hành trình ba ngày, cô ấy cuối cùng đã bắt kịp một con Néscĭus, sinh vật mà Keiron đang theo dấu.
“…Đây là thứ mà ta phải e sợ sao?”
Sophien hỏi, ánh mắt dừng trên Néscĭus, nó chẳng là gì hơn ngoài một bộ xương khô với áo choàng đen. Cô ấy chẳng có chút ấn tượng nào. Hình dáng của nó chẳng có gì là đáng e ngại.
Keiron lên tiếng, giọng điềm tĩnh.
“Người nên vung kiếm, Bệ Hạ.”
“Hmph. Ngươi không dám nhìn sao? Tên nhát cáy.”
Shing-!
Sophien rút thanh kiếm gia truyền ra khỏi vỏ. Lưỡi kiếm sắc lạnh lóe lên, hướng thẳng về phía Néscĭus. Nhưng rồi… cô dừng lại. Nếu như cô ấy chém chết thứ này và kích hoạt vòng hồi quy, thì Deculain sẽ sống lại.
Bởi vì sức mạnh hồi quy mà Néscĭus cướp được vốn dĩ là thuộc về cô ấy. Ở trung tâm của mọi thứ chính là Sophien Aekater Augus von Jaegus Gifrein. Thế nhưng… có điều gì đó đã khiến cô do dự,
“Keiron, hắn ta sẽ quên đi mọi thứ, phải không?”
Sohpien hỏi.
Mặc dù Sophien vẫn sẽ ghi nhớ mọi chuyện, nhưng Deculain thì không. Hắn sẽ biến mất khỏi cuộc dời cô, và vô số vòng hồi quy có sự hiện diện của hắn cũng sẽ biến mất cùng với nó. Sẽ không còn ai có thể hiểu được cô nữa.
“Rất có thể là vậy, thưa Bệ Hạ.”
Sophiem chậm rãi tra kiếm lại vào vỏ.
“Thưa Bệ Hạ.”
Keiron lên tiếng, như muốn thúc giục cô.
Sophien liếc nhìn anh ta rồi để lộ ra một tiếng thở dài và nói.
“…Không cần phải giết nó.”
Thay vào đó, cô vươn tay về phía Néscĭus. Chỉ với một cái chạm đơn giản vào trán của sinh vật đó, cô đã lấy lại được Tinh Chất Hồi Quy mà nó từng lấy cắp.
“Vậy chắc là đủ rồi.”
Sophien tự nhủ, ước lượng độ dài của vòng hồi quy dựa vào kích cỡ tinh chất trong tay.
“Nếu thời điểm có sự sai lệch, thì rất có khả năng sẽ dẫn đến thảm họa.” Keiron nói.
“Sức mạnh này vốn dĩ thuộc về ta. Ta có thể cảm thấy rất rõ. Nếu nó có khuyết thiếu hay dư thừa, thì ta sẽ tự điều chỉnh.”
Sophien đáp, ánh mắt đượm nỗi cay đắng khi nhìn vào tinh chất lấp lánh trong tay. Sau một thoáng im lặng, cô khẽ gọi tên anh ta.
“Keiron.”
“Có thần, thưa Bệ Hạ.”
“…Thôi quên đi. Một khi ta trở lại, thì mọi sai lầm của ngươi sẽ được xóa bỏ.”
Sắc mặt của Keiron tối sầm lại khi Sophien nhếch môi cười, cô siết chặt tinh chất trong tay và nói.
“Chúng ta sẽ gặp lại thôi, Keiron.”
“Vâng, thưa Bệ Hạ.”
Khoảnh khắc đó, Tinh Chất Hồi Quy đã kích hoạt với một luồng sáng rực rỡ. Luồng sáng từ bàn tay cô bừng lên chiếu sáng thế giới như thể mặt trởi đang đổ xuống nhân gian. Sophien khẽ nhắm mắt lại trước thứ ánh sáng chói lóa ấy.
Tích, tắc—Tích, tắc—
Tích, tắc—Tích, tắc—
Tiếng đồng hồ là thứ đầu tiên chào đón cô khi cô mở đôi mắt. Rồi cô thấy bản thân hiện đang ngồi trên bàn trà, hai cốc cà phê nóng hổi vẫn đang ở trước mặt cô. Cô ấy nhìn lên và chạm mắt với người đang ngồi dối diện cô – một người đủ can đảm để nhìn thẳng vào đôi mắt của cô mà không có chút dao động. Đó là Deculain. Họ ngồi đó trong im lặng, mắt chạm mắt, cho tới khi Sophien chịu lên tiếng.
“…Deculain.” Cô nói.
“Có thần, thưa Bệ Hạ.” Deculain đáp lại.
“…Ta đã gọi ngươi tới đây sao?”
“Đúng vậy, người đã gọi thần.”
“Và ngươi bị đưa đến đây từ thư viện?”
“Đúng vậy, thưa Bệ Hạ. Người muốn điều gì ở thần đây?”
Sophien khẽ cười. Cô đã canh thời gian hoàn hảo. Nếu cô ấy muộn 30’, thì Deculain đã đi xuống tầng hầm rồi.
Nhưng nụ cười đó lại không ở lại quá lâu. Gương mặt Sophien sau đó liền cứng lại, và rồi cô hỏi hắn.
“Deculain. Ngươi có nhớ không?”
Deculain không đáp lại.
Giọng cô run nhẹ, ẩn chứa cả niềm hy vọng lẫn lo sợ.
“Ngươi vẫn còn nhớ chứ?”
“Gần cả thế kỷ và vô số cái chết…Ngươi có còn nhớ về ta không? Ta đã tin, nếu như có bất kỳ ai có thể nhớ được, thì người đó sẽ là ngươi – ngươi sẽ không quên ta, đúng không?” Sophien hỏi hắn trong tâm trí.
“…Người đang ám chỉ đến điều gì vậy, thưa Bệ Hạ?”
Deculain bình thản hỏi.
Sophien nghiến răng, nuốt lấy sự thất vọng, trước khi chuyển chủ đề.
“Về lũ khốn Tế Đàn đó.”
“Đương nhiên rồi, thưa Bệ Hạ. Làm sao mà thần có thể quên một chuyện như thế được?”
“Làm sao mà thần có thể quên một chuyện như thế được?”
Giọng của hắn văng vẳng trong tâm trí của Sophien khi cô chỉ yên lặng ngồi đó, tiếp nhận mọi điều mà hắn nói.
“Lần này…”
“Nhờ có ngươi ở bên cạnh, ta đã có thể vượt qua mọi chuyện.” Sophien nghĩ
“Thần sẽ tự tay nghiền nát chúng, từng chút từng chút một, bằng chính đôi tay này.”
“Ngươi đã giữ đúng lời hứa. Cùng ta đi qua hàng trăm cái chết, dù cho ngươi đã không còn nhớ. Sự hi sinh và lòng trung thành của ngươi đều có ý nghĩa. Ngươi đã giữ đúng lời hứa của mình.”
“Thế thì…hôm nay.”
Lúc đó, Sophien bỗng nhớ lại khoảnh khắc mà Deculain đề nghị cô chơi cờ với hắn.
“Chúng ta sẽ chơi cờ.”
Lông mày Deculain khẽ giật trước những lời đó, và Sophien nhanh chóng nhận ra sự thay đổi nhỏ đó trên gương mặt của hắn.
Rồi Deculain hỏi thẳng.
“Người gọi thần đến đây từ sáng sớm như vậy chỉ để chơi cờ thôi sao?”
“Thì sao? Ngươi định từ chối à?”
“…Không, thưa Bệ Hạ.”
“Thế thì tốt.”
Sophien nói, sử dụng Psychokinesis để đặt một bàn cờ lên bàn. Cô lấy quân trắng, còn Deculain dùng quân đen.
“Bắt đầu thôi nhỉ?”
“Tất nhiên rồi, thưa Bệ Hạ.”
Deculain đáp lại với giọng điệu đầy tự tin.
“Phải rồi. Tên khốn này chưa bao giờ để mình đánh bại hắn một lần nào trong suốt những ký ức đó.” Sophien nghĩ.
Cạch-
Sophien tiến quân tốt trắng, và Deculain đáp lại bằng một nước tốt đen sắc sảo.
Cạch-
Nước cờ của hắn thô bạo, nhưng Sophien chỉ đáp trả với những nước điềm tĩnh, đầy tính toán.
Với ánh mắt vẫn ở trên bàn cờ, cô ấy lại lên tiếng.
“Deculain.”
“Vâng, thưa Bệ Hạ.”
“Ngươi có biết không? Dù cho ta có hồi quy bao nhiêu lần đi chăng nữa, thì vẫn có một vài kỹ năng chẳng bao giờ phai nhạt.”
“Và kỹ năng nó có thể là gì?”
“Cờ vua.” Sophin đáp.
Deculain gật đầu hiểu ý và nói.
“Cũng dễ hiểu. Ma thuật có thể yếu đi nếu như mạch mana không được khôi phục đúng cách, và kỹ năng dùng kiếm cũng sẽ bị mai một nếu như không có một cơ thể kỷ luật. Nhưng còn cờ vua, thì nó lại là một lĩnh vực của trí tuệ-“
“Vậy là đủ rồi. Ta không nhớ là ta có yêu cầu ngươi phân tích.”
Sophien cắt ngang, đẩy mạnh quân mã trong khi trừng mắt nhìn hắn.
“Ta chỉ đang ám chỉ một sự thật thôi.”
“…Hẳn rồi, Bệ Hạ.”
Deculain đáp lại, một tia bối rối thoáng hiện trong giọng nói của hắn khi hắn tiếp tục ván cờ.
Thời gian còn lại chỉ còn là hai người tập trung chơi cờ trong sự im lặng, với mỗi nước đi đều có sự đáp trả chính xác. Khi Deculain tiến công, Sophien liền đáp lại; cô tiến lên, hắn cản lại. Kết quả vốn đã rõ.
“Chết tiệt. Lại là hòa sao?”
“Phải, thưa Bệ Hạ. Theo lý thuyết thì cả hai đều đã chơi rất hoàn hảo, hòa cờ là kết quả khả dĩ nhất.”
Deculain giải thích.
Sophien quan sát hắn, để ý cách mà hắn chăm chú phân tích tỉ mỉ từng nước cờ.
“Thần chơi khá giỏi đấy. Dù cho người có nỗ lực cả đời, thì người cũng không thắng được thần đâu..”
Lời mà hắn đã nói qua tấm gương vang vọng trong tâm trí cô.
“Có lẽ khi mà người chiến thắng được thần, thì có thể điều đó cũng có nghĩa là người đã khỏi bệnh rồi.”
“Ngươi sai rồi.” Sophien thủ thỉ.
“Dù cho ta đã hoàn toàn hồi phục, thì kết quả vẫn chỉ là hòa. Vậy nên, ngươi đã sai rồi.”
“Thần chỉ đang nói về mặt lý thuyết thôi, thưa Bệ Hạ.”
Deculain đáp.
Sophien cảm thấy cái gương mặt quý tộc đó của hắn hôm nay bỗng dưng lại khiến cô khó chịu một cách lạ thường. Sau khi suy nghĩ một lúc, cô liền hất cằm về phía cánh cửa và nói.
“Hôm nay vậy là đủ rồi. Ngươi về đi. Ta chắc là hôn thê của ngươi đang chờ đấy.”
“Hôn thê của thần…người đang nói đến Julie sao?”
“Phải. Một trận là đủ cho hôm nay rồi.”
“…Vâng, thưa Bệ Hạ.”
Deculain đáp lại, đứng dậy khỏi ghế ngồi.
Hắn ta cúi chào rồi quay người rời đi trong khi Sophien chống tay lên cằm, giả vờ như chẳng quan tâm. Khi hắn đang rời đi, thì cô đã liếc nhìn hắn qua khóe mắt.
Thịch—!
Hắn bước đi với sự vững vàng, tiếng bước chân của hắn xa dần cho tới khi tiếng cài cửa vang lên từ sau. Trong khoảnh khắc ngắn ngủi trước khi cánh cửa hoàn toàn đóng lại, Sophien ngắm nhìn bóng lưng đang khuất dần của hắn một lần cuối cùng.
Cạch-!
Sau khi cánh cửa đóng và chỉ còn lại mình cô, Sophien lặng lẽ nghịch những quân cờ. Rồi cô với tay, rút từ bên hông ra một vật nhỏ - một chiếc gương cầm tay.
“…Này.”
Sophien hỏi, ánh mắt vẫn dừng trên chiếc gương.
“Ngươi có ở đó không?” [note76597]
Không có hồi đáp, chẳng quan trọng là cô chờ đợi bao lâu. Đến cuối cùng, cô ngả lưng vào ghế.
“Nếu ngươi không ở đó, thì thôi vậy.”
Cô ấy để lộ ra một tiếng thở dài trong khi mở ngăn tủ kéo ra và đặt chiếc gương vào trong đó. Sau đó, cô kéo mở rèm cửa. Ánh sáng ban mai chiếu rọi qua ô cửa sổ, lấp lánh như cánh hoa rơi. Cô ấy nhìn vào những vầng sáng đó, vô thức đưa đôi tay lướt qua cơ thể. Không hiểu sao, nỗi buồn chán đang gặm nhấm lòng cô bỗng phai đi, dù chỉ là một chút.
“Keiron!” Sophien gọi.
Giọng của Keiron vang lên từ phía bên kia cánh cửa.
“Có thần, thưa Bệ Hạ.”
“Cũng lâu rồi, giờ ta muốn đi vận động cơ thể một tí.”
Keiron do dự, sững người một lát. Trước khi anh ta kịp phản ứng, thì Sophien đã mở tung cánh cửa. Anh ta đứng đó, hơi choáng váng.
“Sao ngươi cứ đứng đó như trời chồng thế?”
Sophien hỏi, rồi cô đấm vào vai Keiron.
“À, thần-“
“Đi theo ta.”
Sophien ra lệnh.
Rồi cô bước đi với sự tự tin không thể lay chuyển, mỗi bước đi đều mang theo sự bình thản, chẳng có dấu hiệu nào của sự mệt mỏi hay do dự trong bóng hình ấy.
Cuối cùng thì, giờ đã là lúc để Nữ Đế bước ra ngoài thế giới một lần nữa.
-------------------------------------------------------------------------------------------------------


0 Bình luận