• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

WN

Chương 111: Nhật Ký Hồi Quy (3)

1 Bình luận - Độ dài: 4,152 từ - Cập nhật:

Trans: Kdun

Chúc mọi người buổi tối vv ^^

---------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Tạch-!

Deculain búng ngón tay, và lớp học liền chìm vào bóng tối. Ifrin nhanh chóng nhận ra vì sao nơi này lại là tầng đặc biệt.

“Wow.”

Trần nhà biến thành bầu trời đêm. Giống như một tờ giấy đen đầy sao sáng, hiện rõ trong bóng tối.

“Ma thuật thuần túy thật ra là…”

Deculain nhìn vào từng gương mặt trong lớp học khi lên tiếng.

“Một thứ không bị pha tạp; nó thuần khiết. Kể cả khi so với một ma thuật giống nó, thì nó lại vững chãi và thanh túy hơn tất thảy như thể một ma thuật hoàn toàn khác. Giống như là cơ thể của [Người Đàn Ông Thép].”

Heut-

Một ai đó đã bật cười một chút trước những lời đó. Ifrin nhận ra đó là Ma Thuật Sư tới từ Đế Quốc

“Đằng đó.”

Như mong đợi, hắn ta sẽ nhận ra. Deculain chỉ về phía anh ta.

“Tên cậu là?”

“…Là Ron thưa thầy.”

“Tạo ra một ngọn lửa đi.”

Ma Thuật Sư Đế Quốc tạo ra một ngọn lửa. Nó chỉ là một ngọn lửa thông thường, sử dụng [Thắp Lửa].

“Nó chỉ là một ngọn lửa nhỏ. Cực kỳ tầm thường.”

“…”

Lông mày của Ron nhướn lên trong khi Deculain nhìn vào ngọn lửa của anh ta với [Thiên Nhãn]. [note74220]

“Nó chỉ là một ngọn lửa thô, chỉ có cái nóng. Không thể được coi là thuần khiết, một thứ bẩn thỉu.”

Một vòng tròn ma thuật chỉ có 4 nét chẳng có gì thần bí hay phi thường.

“…Nhưng.”

Deculain can thiệp vào ma thuật 4 nét đó, truyền vào đó kiến thức của mình, kiến thức đó là bản nguyên của [Người Đàn Ông Thép].

Sssshhhhh-!

Ngọn lửa mới nãy còn đang chập chờn trong tay Ron bỗng bùng lên. Hơi ấm của nó nhanh chóng lan tỏa ra khắp lớp học.

“…”

Mọi người, bao gồm cả Ifrin, nhìn chăm chú vào ngọn lửa. Đúng hơn thì, họ đang quan sát màu sắc của nó. Ánh sáng của ngọn lửa thật chói lọi, và nó tỏa ra một hơi nóng mãnh liệt, chẳng thể nào so sánh với lúc trước.

“Đây chính là ngọn lửa cháy một cách thuần khiết.”

Đầu ra của ma thuật được quyết định bởi đầu vào. Đầu vào càng lớn, đầu ra càng lớn, và khi đầu vào bị cắt, ma thuật cũng sẽ tan biến. Tuy nhiên, ngọn lửa nóng bỏng này lại giống như một viên đá quý với hai màu đỏ và trắng, tồn tại mà không cần đầu vào.

“Ron.”

“Vâ-vâng.”

Deculain một lần nữa gọi tên của Ma Thuật Sư Đế Quốc; Ron liền dựng thẳng lưng trong sự bất ngờ.

“Một nguyên tố phổ thông như [Lửa] sẽ mạnh lên theo khả năng của người tạo ra nó. Nó là dòng chảy thuần khiết ở mức độ cao. Đó là ý nghĩa của ‘ứng dụng thuần túy’.”

Ron trầm lặng nhìn vào ngọn lửa.

Tạch-!

Deculain búng ngón tay mình một lần nữa. Sau đó, vô số những vì sao liền xuất hiện trôi nổi trong không khí.

“Căn nguyên của nguyên tố, sức mạnh thuần túy bên trong chúng. Đây là điểm chính mà tôi sẽ đưa đến cho mọi người trong tiết học này. Hãy lắng nghe thật kỹ.”

Mọi người đã bắt đầu ghi chép.

Guooooo….

Những ngôi sao của tầng 80 cộng hưởng ở phía trên. Các tia sáng thêu dệt nên thuật thức, công thức và quy luật trong không khí. Ifrin nhanh chóng viết những dòng nguệch ngoạc trên giấy, nhưng nội dung lại quá đồ sộ để có thể ghi hết lên trên một tờ giấy nhỏ bé. Không phải, với kích thước như vậy…

“Thưa giáo sư, đây có đúng là một thuật thức ma thuật không?”

Ifrin lấy hết can đảm đặt ra câu hỏi. Thuật thức của Deculain là một dạng mà cô chưa từng thấy. Khóe miệng hắn ta cong lên.

“Không. Để gọi nó là một vòng tròn ma thuật thì quá mơ hồ và để gọi nó là một thuật thức thì lại quá kỳ lạ. Đây là một nguyên tố mới được dùng để tạo nên những phép thuật chưa từng tồn tại trước đây. Một nguyên tố chưa có tên.”

Tới đây, Rose Rio bắt đầu nhìn xung quanh. Không chỉ cô ấy, mà tất cả những Ma Thuật Sư mới nãy còn tin vào trí tuệ của mình và không mang dụng cụ ghi chép cũng đã bắt đầu cố gắng hết lực để ghi nhớ.

“Nguyên tố này sẽ có thể được áp dụng cho bất kỳ ma thuật nào với sự điều chỉnh phù hợp.”

Giống như [Đặc Tính] trong trò chơi.

Tạch-!

Deculain lại búng ngón tay, và mặt đất  bắt đầu trồi lên tạo thành hình một quả cầu. Quả cầu tuyệt đẹp đó trôi nổi trên không như thể là một hành tinh trong không gian. Một đại dương danh được phủ lên bề mặt, và lục địa được dựng nên. Đây là Trái Đất.

“Wow…”

Ifrin đang vô cùng kinh ngạc. Nhưng khi Deculain đóng lòng bàn tay lại, ma thuật liền biến mất như một ảo ảnh.

“Đây chỉ là một phần của nó. Cần có một nền tảng để có thể hiểu được ‘Nguyên Tố” này của tôi. Và nền tảng đó chính là lý thuyết này.”

Deculain di chuyển những ngôi sao bằng [Psychokinesis].

“Đây sẽ là điểm mấu chốt kể từ giờ.”

Trong bóng tối, từng nét từng nét, ma thuật mới mà hắn tạo ra đã được ghi ghép lại.

****

…Trong lúc đó, Josephine nhớ lại chuyện xảy ra lúc sáng nay.

-Anh đã giết Veron nhỉ.

Josephine sẽ không tha thứ cho bất kỳ thứ gì khiến Julie đau khổ. Vì lẽ đó, cô ta đã vượt qua mọi giới hạn bằng sự ám ảnh và kiên trì dai dẳng của bản thân. Đó là một sự thức tỉnh.

-Tôi biết hết mọi chuyện rồi.

Cô ta đã trải dài bóng tối của bản thân đến tận cùng của vực thẳm. Hàng ngàn dặm đã bị lục soát, và thi thể của Veron đã được tìm thấy. Cô dễ dàng nhận ra hình dạng của vật kim loại đã đâm xuyên qua bộ ngực của anh ta.

-Nên là, tôi có hơi tò mò chút.

Tại sao Deculain lại giết Veron? Động cơ của hắn là gì?

-Việc muốn được nhìn thấy nụ cười của Julie không phải là lời nói dối nhỉ.

Veron khiến hắn ta khó chịu bởi vì anh ta là thân tín mà Julie coi trọng nhất sao? Hay bởi vì Julie và Veron là kiểu quan hệ đó? Hắn ta ghen sao?

‘Ầy ~ Chắc không phải đâu’

Josephine không phải là một người đàn bà đần độn.

-Veron đã cố giết anh phải không? Anh giấu diếm chuyện đó để Julie không bị tổn thương đúng không?

Hẳn rồi, Veron là một kẻ bị mù quáng bởi tình yêu, nên hắn ta đã ra tay trước, và Deculain chỉ đơn giản là tự vệ.

-…

-Giáo sư? Sao anh không nói gì thế?

Lúc đó, biểu hiện của Deculain vẫn không có gì thay đổi. Tên Giáo Sư đó vẫn giữ được vẻ cao quý và tao nhã của mình.

-…Josephine

-Hửm~?

Josephine cười rạng rỡ. Deculain tiếp tục nói trong khi nhìn xuống cô.

-Ta có việc muốn nhờ cô.

-Ấy. Tất nhiên rồi, tôi sẽ không mách chuyện này với Julie đâ-

-Ta sẽ xóa sổ Hội Hiệp Sĩ Freyden.

-…?

Josephine chớp chớp mắt. Bởi vì những lời vừa rồi thật sự vượt quá sức tưởng tượng của cô.

-Có rất nhiều cách. Julie vốn rất ngay thẳng, nhưng Hội Hiệp Sĩ của nàng lại có một vài kẻ vô lại. Dọn dẹp và lấy tiền từ thế giới ngầm, nhận hối lộ…

-Cái đó mà được coi là nhờ hả? Anh nghĩ tôi sẽ giúp anh sao?

Deculain nhìn chằm chằm vào Josephine mà không nói lời nào. Josephine hiểu được cảm xúc của hắn chỉ với hành động đó.

-Nếu Hội Hiệp Sĩ tan rã…Julie sẽ hận ta.

Đó chính là lí do mà cô ta không hiểu. Làm vậy thì hắn chỉ có chịu thiệt.

-…Con bé sẽ có lí do chính đáng để giết anh. Nhưng con bé sẽ không làm thế đâu. Con bé chính là kiểu như vậy đấy.

Đó là lời của Josephine. Nhưng, câu đáp lại của Deculain lại rất kỳ lạ.

-Không. Chỉ vậy thôi chưa đủ.

-…

-Josephine, cô giúp ta. Để cho Julie phải hận tôi đến mức sẵn sàng giết ta.

Miệng Josephine mở hé ra vì ngạc nhiên. Hắn ta muốn tự sát sao?

-Tại sao?

Deculain trả lời với vẻ bình thản.

-Bởi vì ta yêu Julie.

-…Yêu?

-Ta đã giết Veron vì ghen tị, ta đã xóa sổ Hội Hiệp Sĩ để độc chiếm Julie, và giả vờ như ta đã thay đổi…

…Kịch bản sẽ là như vậy. Thời điểm sẽ được quyết định vào tương lai sau này. Giọng nói của hắn vẫn còn văng vẳng bên tai cô, nhưng Josephine chỉ nhẹ nhàng mở mắt. Quay lại hiện tại, cô ấy thấy bản thân đang ở trong một tiệm cà phê gần Tòa Tháp.

“Hmm…”

Josephine nhìn Julie trong khi chống tay xuống cằm. Julie nhấp một ngụm trà, mắt đảo liên hồi như thể là không thoải mái với ánh mắt của chị mình,

“Julie của chị ơi~, em không tò mò chút nào sao?”

“…Chị đang muốn nói gì vậy?”

“Về chuyện mà chị đã nói với Giáo Sư Deculain đó.”

“…”

Julie chỉ im lặng.

“Nó vẫn là một bí mật . Nhưng để chị nói cho em nghe một điều. Đừng tin tưởng tên Giáo Sư đó quá nhé.”

Josephine quyết định là sẽ tạm nghe theo sắp đặt của Deculain một thời gian. Vì đó là cho Julie, nhưng máu của cô lại đang dồn lên vì trò đùa mà cô quyết định xuôi theo vì tò mò.

“Giáo Sư Deculain chỉ đang giả vờ-“

“Đừng xen vào chuyện của bọn em nữa.”

Julie cau mày, khiến cho Josephine chỉ biết nhún vai.

“…Biết rùi ~ Kiểu gì thì em cũng sẽ biết thôi. Lúc đó hối hận vẫn chưa muộn. Thôi thì, chị đi nha~”

“Chị đi đâu đấy?”

"Hmm~, tên Giáo Sư đó nhờ vả nhiều chuyện lắm. Chị có thể sẽ hơi bận trong khoảng thời gian tới.”

Cô ta cần phải theo dấu con quỷ Nescius hay gì gì đó. Deculain cũng yêu cầu Josephine liên minh, điều mà cô sẵn lòng chấp nhận. Dù nó có là gì, thì chắc chắn là nó cũng sẽ vui lắm cho xem.

“Thôi chị của em phải đi rồi~. Chào nhé, Julie bé bỏng của chị~.”

****

Whiiiiing…

Trên sân thượng của dinh thự nhà Yukline, Yeriel ngồi trên lan can cùng Ganesha. Một làn gió ấm áp và nhẹ nhàng thổi qua họ.

“Geuung~. Khó mà tin được là thời tiết vào giữa mùa hè lại như thế này. Hadekain đúng là một chỗ tốt như mong đợi. Tôi nhất định sẽ sống ở đây khi nào tôi nghỉ hưu.”

Ganesha cảm thán bởi khung cảnh của con phố. Yeriel nhìn cô ấy.

“Bỏ qua vụ đó đi. Dù sao thì, chị bảo là chị đã bắt đuộc một con chuột đang bay trên trời hôm nay à?”

“Chuẩn, chuẩn~. Cơ mà tôi cũng không chắc nó là thứ gì lắm. Trên đời này tôi ghét lũ chuột nhất. Nhưng con này thì lớn kinh, và nó còn biết bay nữa? Oooh…tôi đập nó vỡ ra như đập đỉnh của một pháo đài ấy…và lúc tôi nhận ra thì tôi đã quay trở về hai ngày trước rồi.”

Nụ cười tươi rói của Ganesha tương phản hoàn toàn với vẻ mặt cau có của Yeriel.

“Chị đang nói về cái thứ gì vậy chứ…thôi kệ đi. Tôi hiểu rồi.”

“Hehe. Thật vậy sao? Nghe nhẹ nhõm thật đấy.”

“Nó…whew. Quên đi. Cũng chẳng ích gì.”

Yeriel nhớ lại khung cảnh lúc ấy trong khi thở dài và ôm đầu gối. Khi cô ấy tới gặp Hội Mạo Hiểm Giả, thì họ cũng chẳng nói gì nhiều. Mọi chuyện đã được giải quyết rồi.

“…À, nhân tiện, đứa bé Lia đó, cô bé đến từ đâu vậy?”

Cô ấy bĩu môi chuyển chủ đề. Ganesha bất giác rùng mình trả lời.

“Lia là một đứa trẻ mà tôi gặp ở Archipelago. Con bé là viên đá quý với tài năng không thể phủ nhận, và giờ thì con bé ấy đang là một phần trong gia đình của tôi.”

“…Vậy à?”

“Nhưng, sao cô lại hỏi thế?”

Ganesha hỏi như thể nó chẳng là thứ gì to tát.

“…Bởi vì thật lạ.”

“Lạ sao?”

Đôi tai của Ganesha dựng lên trong khi Yeriel nhìn về phía bầu trời xa xăm. Cô ấy như thể là đang cố tìm lại hồi ức đang trôi nổi trong cơn gió.

“…Bọn họ trông rất giống nhau.”

“Giống nhau?”

“…”

Yeriel nhìn chằm chằm vào Ganesha, vỗ nhẹ vào đôi bím tóc của cô ấy như thể chẳng có gì.

Phập phập-

Phập phập-

“Tóc chị có sống không vậy?”

“Có chứ, tôi phang người ta bằng chúng suốt. Cơ mà, ai giống ai cơ?”

“Hmm…Giống hôn thê đầu tiên của Deculain-anh trai tôi.”

“…”

Ganesha khựng lại trong một khoảnh khắc, cảm thấy lưng đang nổi hết cả da gà. Yeriel bắt đầu di ngón tay lên sàn sân thượng.

“Một đứa trẻ trông giống như vị hôn thê của anh ta. Nó quá…quá kỳ lạ.”

“Hôn thê…đầu tiên?”

“Phải. Nhìn qua, Julie có thể cũng có phần giống cô ấy, nhưng đứa trẻ đó thì như thể là một bản sao hoàn hảo vậy.”

“Nhưng Lia mới là một đứa trẻ thôi mà?”

“Đôi mắt và màu tóc thì khác, nhưng khi lớn lên, rất có thể cô bé đó sẽ ngày càng giống cô ấy hơn. Mắt tôi nhìn mặt người khác tốt lắm đấy.”

“Oh, oho…”

Khoảnh khắc ấy, Ganesha cảm thấy như thể đó là vòng quay của số phận. Nếu không phải vì cô ấy, thì Lia có lẽ sẽ đến chỗ của Deculain, và biết đâu nhờ khuôn mặt giống vị hôn thê đó của cô bé, thì cô bé lại có cuộc sống tốt hơn bây giờ thì sao.

“Vị hôn thê đó…cô ấy là kiểu người thế nào?”

“Tôi cũng không biết nhiều lắm. Vì sao tôi lại chỉ biết ai đính ước với ai thôi nhỉ? Tôi chỉ thấy mỗi lễ đính hôn thôi.”

“Hmm…vậy sao? Giáo Sư trông như thế nào ở buổi lễ vậy?”

Vì lí do nào đó Yeriel bất giác cười. Khi cô ấy nghĩ về Deculain ngày hôm đó, cô ấy lại không nhịn được.

“Đó là lần đầu tiên tôi thấy anh ta cười như vậy. Đó là gương mặt của một người đang đắm chìm trong tình yêu.”

Đó là lần đầu tiên Yeriel biết được rằng thì ra Deculain cũng có nụ cười và nét mặt dịu dàng như vậy.

“…Hehe. Vậy ra tên giáo sư đó cũng có mặt trong sáng ấy chứ nhỉ. Có khi nào, không có chuyện là anh ta nghĩ về cô ấy khi nhìn Lia đâu nhỉ?” [note74221]

Yeriel cau mày nhìn Ganesha.

“Chị bị điên à? Khác biệt tuổi tác lớn lắm đấy biết không? Anh trai tôi không phải là tên bệnh hoạn như thế đâu…”

…Anh trai tôi không phải là một tên bệnh hoạn như thế đâu.

Ngay dưới sân thượng, cuộc đối thoại chua chát của họ đã bị nghe được bởi một ai đó đang cường hóa thính giác.

“…Xin lỗi.”

Câu nói đó có lẽ là vì cái thiết lập mà cô ấy tự tiện thêm vào mà không có lí do. Biết rằng Deculain là hình mẫu dựa trên Woojin, cô ấy tự hỏi là rốt cuộc vì sao mình lại cứ khăng khăng thêm vào cái chi tiết ẩn đó.

“Tôi đúng là…”

Thiết lập ghi rằng người phụ nữ mà Deculain yêu là Yoo Ara. Cô giờ chỉ muốn tìm ra và bắt lấy thứ đó, hành vi tồi tệ vô lí của bản thân.

“…một kẻ thất bại.”

Lia sụt sịt trong khi cố gắng nở nụ cười. Cô ấy chưa bao giờ nghĩ rằng cái chi tiết ẩn đó giờ đây lại quay lại như là nghiệp chướng của mình.

“Ôi thật sự…Mình đúng là ngu dốt mà…”

Cô ấy ngồi trên mặt đấy để giấu đi gương mặt của mình.

“Việc nhớ nhà thật sự chẳng tốt cho sức khỏe tinh thần của mình tí gì.”

*****

10 phút nghỉ giải lao sau tiết học 2 giờ. Ifrin thần người.

“…Em ổn chứ.”

Giáo Sư Louina, người ngồi cạnh cô ấy hỏi. Gật đầu, Ifrin thì thào với giọng nói như thở dài.

“Vâng. Nhưng mà…Mọi người vẫn đang học nhỉ.”

Ở những hàng phía sau, Ifrin có thể nhìn thấy bầu không khí bất ổn của lớp học trong thoáng chốc. Không chỉ có Ma Thuật Sư đến từ Pháp Viện như Kendall, Regello và các Ma Thuật Sư Cấp Solda mà còn cả Hoàng Tử Kreto, Cuồng Tri Astal, Ma Thuật Sư Đế Quốc, Giáo Sư Relin, đến cả Rose Rio, tất cả mọi người…

Bọn họ đều đang điên cuồng học như thể những sinh viên sắp bước vào kỳ thi vậy.

“Ôi tôi thật đáng xấu hổ, nhưng mà liệu em có thể cho tôi mượn một quyển tập, một cái bút và một cái tẩy được không! Đảo Thiên Không sẽ trả lại cho em gấp mười lần!”

Rose Rio đang cãi nhau vì một quyển vở.

“Này Rolhan, cậu có biết tôi là ai không?”

“Ah! Đừng có nói chuyện với tôi! Tôi sẽ quên bài mất!”

“Cái gì cơ?!”

Khi Rose Rio cố giật lấy quyển vở của một sinh viên, cậu ta đã thô bạo hất tay cô ấy ra. Ôi trời, sao cậu ta lại dám đối xử với một Ma Thuật Sư Cấp Etheric như vậy chứ? [note74222]

“…Ê này? Cấp Lumier Rolhan? Ta là Rose Rio Cấp Ethe-“

“Này, mấy người trật tự tí được không?!”

Hoàng Tử Kreto quát. Rose Rio cố gượng cười như thể đang chết lặng trước phản ứng của anh ta.

“Kreto, cả anh nữa-“

“Cấp Etheric Rose Rio. Đừng có phá hỏng bầu không khí của lớp học.”

Cuồng Tri Astal thẳng thừng khống chế cô. Ánh nhìn của bảy Cuồng Tri khác ngồi cạnh anh ta cũng đang chăm chú nhìn cô.

“Ôi, tôi xin lỗi, nhưng mà tôi không có tập ghi chép. Tôi phải làm gì mới được chứ?”

“Đó là lỗi của cô. Ai bảo cô đến đây tay không chứ?”

“…Tôi đâu có biết.”

“Giờ hãy trật tự đi. Đây là cảnh cáo trực tiếp từ Đảo Thiên Không đấy, Cấp Etheric Rose Rio.”

Rose Rio loạng choạng. Một vài Ma Thuật Sư không mang dụng cụ ghi chép giống cô cũng ở trong tình trạng tương tự.

“Sao mấy người đó lại nhạy cảm thế nhỉ?”

“…Họ là Ma Thuật Sư của Đảo Thiên Không đấy. Kiến thức mới đến bất ngờ nhưng cũng đi bất ngờ, vậy nên họ như vậy cũng dễ hiểu. Họ là những tên nghiện tri thức. Nếu cô ấy làm loạn, thì họ sẽ sẵn lòng giết cô ấy đấy.”

Ifrin nhìn về Louina.

“Hmm…Giáo Sư Louina không ghi chép gì à?”

“Cô ghi xong rồi. Tay cô khá nhanh đấy nhé.”

“À…”

Ifrin nhìn vào lý thuyết của Deculain, vẫn đang trôi nổi trong không khí.

“Cơ mà, rốt cuộc thì Giáo Sư Deculain đã phát hiện ra nó như thế nào nhỉ?”

“…Cô cũng không biết. Là vì thầy ấy sắp chết chăng?”

Louina đùa cợt đáp lại, nhưng đôi mắt của Ifrin lại giãn ra.

“Huh?”

“…Em sao thế?”

“Em từng nghe được chuyện tương tự trước đây.”

Louina nghiêng người về phía cô ấy một chút.

“Em đã nghe được gì?”:

“…Ma Thuật Sư càng gần cửa tử, thì sẽ càng tiến gần hơn với chân lí-“

Đó là những lời mà Rohakan từng nói khi ông ta bắt cóc cô không lâu về trước. Louina ho khan và ngả lại.

“V-vậy sao? Trùng hợp, chỉ là trùng hợp thôi. Cô, cô, cô, cô đùa ấy mà.”

Khi cô ấy đang đổ mồ lạnh thì…

“-!”

Một tiếng hét vang lên, cùng với đó là vài cặp bàn ghế bị lật lên bởi một làn sóng mana. Ifrin và Louina sửng sốt, nhìn về phía gây ra náo loạn.

“Ah, thứ trộm cắp khốn khiếp-!”

Khi một trong số họ bắt đầu chửi thề và chuẩn bị thi triển một ma thuật Tàn Phá thì-

“Dừng lại.”

Một giọng nói lạnh sống lưng liền chen vào.

Cộc-

Bầu không khí ngay lập tức như bị dội một gáo nước lạnh.

“Thật sự…”

Deculain tiến vào chính xác sau 10 phút nghỉ giải lao. Hắn trừng mắt nhìn các Ma Thuật Sư như thể họ là đống cỏ rác đang tụ tập lại thành bầy.

“…Quá thảm hại.”

Meeoooow~

Khoảnh khắc ấy, một con mèo lông đỏ bỗng nhiên nhảy khỏi vòng tay của Kreto. Linh hồn chiếm hữu nó đã rời đi. Tuy nhiên, mọi ánh mắt trong khán phòng đều chỉ tập trung vào Deculain.

“Dù đầu to hay bé, già hay trẻ…các người đều tham lam như nhau, chẳng có chút phẩm giá nào cả.”

Deculain cảm nhận được rung động đến từ cuộc giấy truyền tin. Đó là từ Keiron.

“Lớp học hôm nay kết thúc ở đây. Hãy nhớ cho kỹ, trong lớp của tôi, những hành vi thô tục và hạ tiện sẽ không được hoan nghênh.”

Hắn ngay lập tức rời khỏi lớp học mà không nói gì thêm. May thay, là trận cãi vã vừa rồi đã tạo ra được một cái cớ hoàn hảo.

Kuuuuung-!

Khi cửa thang máy đóng lại, tầng 80 tràn ngập trong bầu không khí yên ắng. Tuy nhiên, nó cũng chỉ giữ được một lúc cho đến khi tiếng ghi chép lại tiếp tục. Deculain đã rời đi, nhưng thuật thức thì vẫn còn đó.

“…”

Ifrin chớp chớp mắt trong sự ngơ ngác, còn Louina thì chỉ cười chua chát.

“Tính cách của Deculain vẫn vậy. Cứ tưởng là sắp chết rồi thì thầy ấy sẽ bớt xấu tính hơn. Kết cục thì vẫn chẳng thay đổi gì nhỉ?”

“Ho-hohohoho. Giáo Sư Louina…?”

Lúc đó, Relin đã tiếp cận bọn họ, đặt cuốn tập ghi của hắn lên bàn.

“Chúng ta có nên lập nhóm học không? Chia sẻ bài với nhau?”

“…Ông không thể tự hiểu hết được à?”

Louina hỏi lại, nhưng Relin chỉ lắc đầu với điệu cười kiểu oho-oho.

“Không phải vậy đâu…chỉ là tôi đã tìm được thứ khơi dậy lại được nhiệt huyết học tập ytomh tôi ở cái tuổi trung niên này…Như mong đợi đến từ Giáo Sư Deculain. Nếu như chúng ta có thể hiểu được bài giảng này cùng nhau, thì chúng ta có thể sẽ ghi điểm với Giáo Sư Deculain cũng nên.”

“Thôi. Thực ra tôi cũng không hiểu. Nhưng tôi chỉ cần ghi chép lại là đủ rồi.”

Ifrin chỉ chăm chú ghi chép. Vào lúc đó, Cuồng Tri Astal đã bắt đầu liên lạc với ai đó qua một quả cầu pha lê.

“Vâng, là Astal đây.”

Đôi tai của Ifrin dựng lên trong khi cô ấy vẫn ghi chép.

“Rất có thể đây sẽ là một Nguyên Tố Ma Thuật mới. Tôi vẫn cần phải hiểu được nó, nhưng nó rất đặc biệt.”

Một Cuồng Tri thường rất keo kiệt với lời khen cho ma thuật mới. Vì lí do nào đó mà Ifrin có chút ghen tị. Có lẽ bài giảng này cũng liên quan tới cha cô – dù cho những nghi ngờ đó chỉ là kỳ vọng vô nghĩa.

Tạch-!

Bỗng nhiên, âm thanh tắt công tắc vang lên. Khoảnh khắc ấy, ma năng của lớp học liền bị ngắt, và tất cả ghi chép của Deculain cũng biến mất theo nó.

“Huh?”

“Cái, ai dám!”

“Ơ, chờ tí được không?”

“Cái. Cái quái gì vậy!”

 “Ai đã tắt đèn thế…sao ngươi dám…”

“Mở lên, mở lên lại đi mà! Xin đấy! Tôi vẫn chưa-“

Các Ma Thuật Sư cảm thấy bối rối. À không, còn tệ hơn. Họ đang bắt đầu chìm vào hoảng loạn.

---------------------------------------------------------------------------------------

Tìm được Raw hàn rồi, ye ╰(▔∀▔)╯

Ghi chú

[Lên trên]
Tầm Nhìn
Tầm Nhìn
[Lên trên]
FBI gô cổ bây giờ đấy.
FBI gô cổ bây giờ đấy.
[Lên trên]
Trong lớp của anh thì cỏ lúa bằng nhau ( ・∀・)
Trong lớp của anh thì cỏ lúa bằng nhau ( ・∀・)
Bình luận (1)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

1 Bình luận

:)))) bắt đầu lại nào
Xem thêm