Trans: Kdun
Chúc mọi người buổi tối vv ^^
---------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Ngay khi vừa rời khỏi phòng ngủ của Sophien, tôi liền nhanh chóng di chuyển. Đích đến của tôi là tầng hầm của Hoàng Cung. Tôi tới đó không lâu sau, nhưng đã bị một bức tượng chặn đường.
“Keiron.” Tôi nói.
Keiron đưa ánh mắt lên nhìn tôi. Lưới kiếm của anh ta hướng xuống mặt đất, đầu kiếm chạm vào nền đá. Anh ta không nói gì.
Tuy nhiên, hôm qua, Julie đã nói rằng vết thương của tôi là do một thanh kiếm gây ra. Tôi đã có chút nghi hoặc kể từ lúc ấy – không có nhiều người có khả năng cắt qua cơ thể của Người Đàn Ông Thép dễ dàng đến vậy.
“Tôi đã suy nghĩ rất nhiều.”
Keiron nói, giọng nói của anh ta trầm như thể lưỡi kiếm đang ma sát trên nền đá, dần được nâng lên.
Tôi hỏi tiếp.
“Ngươi đã đi tới kết luận gì?”
“…Rằng tôi là Hiệp Sĩ của Nữ Đế. Dù cho thế giới có thay đổi hay bị khuất phục bởi ý chí quỷ dữ, thì nó cũng chẳng khác biệt gì với tôi.”
Keiron là Hiệp Sĩ trung thành tuyệt đối với Nữ Đế. Điều duy nhất mà anh ta quan tâm chính là hạnh phúc và sự an toàn của Nữ Đế. Theo một cách riêng, anh ta cũng cứng đầu y như là Julie vậy – hay thậm chí là còn hơn.
“Tấm gương đã hứa cho tôi một thế giới mới.” Keiron nói thêm.
“…Tin một con quỷ là một cực kỳ điều ngu xuẩn đấy, Keiron.”
Thế giới mới mà con quỷ hứa với Keiron. Tôi có thể hình dung nó rất rõ. Đó có thể là một thế giới nơi mà Sophien chưa bao giờ mắc bệnh, nơi mà cô ấy có thể yên bình trưởng thành và cai trị Đế Quốc. Một thế giới mà người thuận tay phải trở thành người thuận tay trái – một thế giới đảo ngược. Nhưng nó cũng đồng nghĩa là hồi kết của thế giới, là Game Over.
“Đó chẳng hơn gì là con đường đi tới sự diệt vong. Quỷ là quỷ đều có lí do cả, Keiron ạ.”
“Không. Nó sẽ không là hồi kết, mà sẽ là khởi đầu. Không có ai trên thế giới này quan trọng hơn Bệ Hạ. Nếu có ai đó xứng đáng để cai trị thế giới này, thì người đó chính là cô ấy. Nơi nào có cô ấy, nơi đó mới là thực tại.”
Điều anh ta nói không hẳn là sai. Thế giới này không có nhân vật chính rõ ràng, nhưng nếu phải gọi ai đó là nhân vật chính, thì người đó sẽ là Sophien. Nếu cô ấy chết, trò chơi sẽ kết thúc – điều đó cũng tương tự với người chơi.
“Nếu thế giới này có mặt trời, thì đó chính là Bệ Hạ. Cô ấy chính hiện thân của phép màu-“
Bang-!
Bỗng một cây đại chùy nặng nề từ trên cao giáng xuống, đập thẳng vào sườn Keiron.
Rầm-!
Cú va chạm khiến anh ta bay đi, và tôi theo bản năng quay đầu về hướng người vừa tấn công. Một Hiệp Sĩ mặc giáp che phủ toàn thân đang đứng tại nơi đó.
“Anh phải đi ngay!”
Mặc dù Hiệp Sĩ đó đã bịt kín bản thân trong bộ giáp, nhưng tôi vẫn nhận ra giọng nói đó ngay tức khắc. Đó là Julie. Keiron gạt đi vết máu nơi khóe miệng và đứng dậy, nhưng động tác của anh ta đã ngừng lại khi đôi chân bị đóng băng gắn chặt với nền đất.
“Giáo Sư, nhanh lên!”
Julie hét lên, gương mặt cô vẫn bị che kín.
Keiron giải phóng mana, làm tan chảy lớp băng dưới chân.
“Đi đi!”
Ở lại đây thì sẽ chỉ càng khiến cho mọi chuyện tồi tệ hơn cho Julie.
“…Tốt thôi.”
Tôi gật đầu nói, rồi chạy nhanh về phía cửa dẫn tới tầng hầm.
Keng-!
Ánh lửa tóe lên khi hai thanh kiếm chạm nhau, Julie đã kịp ngăn Keiron lại. Trước mắt tôi là cánh cửa gỗ nặng nề của tầng hầm. Tôi lao tới và nắm lấy tay nắm cửa.
Whoosh…
Một luồng sáng chói mắt tràn ngập tầm nhìn của tôi, làm cho võng mạc tôi bị choáng ngợp như bị thiêu đốt.
******
Tôi bước vào Gương Quỷ và quan sát xung quanh. Những tấm gương trải dài khắp mọi hướng, phản chiếu vô tận hình ảnh của tôi và lấp đầy không gian bằng nó.
“Chào.”
Một giọng nói vang lên từ phía sau tôi.
Tôi quay lại và thấy hình phản chiếu của cô ấy. Nó trông giống như là Sophien – hay đúng hơn, nó chính là Gương Quỷ đang sử dụng hình dạng của Sophien.
“Ta chỉ sử dụng hình dạng này để giúp việc nói chuyện dễ dàng hơn thôi.”
“Không cần ngươi phải giải thích.”
Tôi nói trong khi quay người về phía Gương Quỷ.
“Đây là hình dạng mà ngươi đang dùng để mê hoặc Keiron sao?”
“Phải. Hắn ta là Hiệp Sĩ mà. Một Hiệp Sĩ chỉ phục vụ Nữ Đế. Khi ta cho hắn thấy rằng ta đang nghiêm túc, thì hắn ta đã nghĩ ra cách để khiến cho Sophien hạnh phúc.”
Gương Quỷ nói trong khi mỉm cười – một nụ cười trông thật lạ khi đặt trên gương mặt của Sophien.
“Ngươi cũng lôi kéo cả Tế Đàn sao?”
“Đúng rồi đấy.”
“Vậy là, ngươi chưa từng có ý định hồi sinh vị thần của chúng?”
“Đương nhiên là không rồi. Ta chỉ lợi dụng chúng và rồi sẽ vứt bỏ thôi. Ý là, sau cùng thì ta cũng là một con quỷ mà.”
Sự kiện Tế Đàn Triệu Thần đã luôn là một sự kiện quan trọng trong tuyến nhiệm vụ chính, và sức mạnh của quỷ cũng không hề có khả năng đẩy nhanh hay ngăn chặn hoàn toàn quá trình.
“Ngươi đang muốn làm gì?”
“Ngươi nghĩ sao, Deculain? Thế giới của ngươi đã tan tành rồi. 153 vòng lặp của Sophien đã khiến nó ngập tràn rạn nứt.”
“Rạn nứt?”
“Phải. Và không phải là chỉ có mỗi Sophien hồi quy thôi đâu. Ngươi nghĩ chỉ cần một vài giọt tinh chất của quỷ trộn lẫn với sinh lực của nhân loại là đủ để giúp cho một người hồi quy hay sao?”
Tôi yên lặng.
“Nếu chuyện này cứ tiếp diễn, thì chỉ cần Sophien chết thêm một vài lần nữa thôi cũng là đủ để khiến cho thế giới hoàn toàn sụp đổ.”
Tôi nhìn chằm chằm vào con quỷ đang lấy nhân dạng của Sophien, và nó chỉ bình thản nở nụ cười, nói tiếp.
“Nhưng nếu ta trở thành thế giới, thì mọi người sẽ đều có được hạnh phúc. Có được sự an toàn. Và sẽ chẳng có bất cứ một rủi ro nào hết.”
Sự ghê tởm dành cho lũ quỷ, khắc sâu trong dòng máu của Yukline đang trào lên cổ họng tôi. Tôi chỉ muốn bóp nát cổ của nó, nhưng thay vì điều đó, tôi lại lắc đầu.
“Không hứng thú à?”
Gương Quỷ hỏi, giọng bỗng trở nên sắc lạnh.
“Ngươi thật sự không muốn sao?”
“Ta chỉ ở đây với một mục đích – đó là thực hiện một lời hứa.”
“…Một lời hứa?”
Gương Quỷ khoanh tay hỏi.
“Được thôi, cứ làm những gì ngươi muốn đi, nhưng ta không mở cửa đâu. Ngươi sẽ mắc kẹt ở đây mãi mãi.”
Tôi chẳng hề đoái hoài tới Gương Quỷ và tập trung và những tấm gương xung quanh tôi. Tôi ấn tay lên trên bề mặt của một tấm gương.
“Ta không cần sự cho phép của ngươi.” Tôi nói.
“Sao lại không nhỉ? Đây là thế giới của ta mà.”
“Bởi vì ngươi là một con quỷ.”
Tấm Gương của Quỷ. Nó là một con quỷ, và quỷ lực vốn đã là thứ mà chúng không thể tách rời khỏi bản chất của mình. Thế giới này được bão hòa trong một lớp quỷ lực dày đặc và cao cấp, điều đó cũng có nghĩa là không gian này, sẽ có thể bị phân tích bởi Thông Hiểu của tôi mà không có bất kỳ một giới hạn nào.
Hiển nhiên là tôi sẽ làm vậy, nhưng nó sẽ đi kèm với một cái giá. Dù cho không bị nhân cách của Deculain chi phối, thì mạng sống của tôi cũng sẽ gặp nguy hiểm.
Cho dù là vậy, tôi vẫn đặt tay lên tấm gương và không một chút do dự, tôi kích hoạt Thông Hiểu.[note76052]
Hàng ngàn đơn vị mana bị rút cạn trong nháy mắt. Rồi 900, 800, 700…Mana chảy qua mọi tế bào trong cơ thể tôi. Số lượng mana đang bị bào mòn qua từng giây thật sự là kinh khủng, nhưng tôi đã thành thạo chuyển hóa quỷ lực thành mana.
“…Ngươi đang làm gì đó?” Gương Quỷ hỏi với giọng bối rối.
Nhưng tôi không thể nhìn thấy gương mặt của nó; mắt tôi đã nhắm lại rồi.
“Từ từ…Chờ đã.”
Giọng của nó run rẩy. Nó chưa từng gặp phải tình huống này bao giờ - sự ngạc nhiên của nó rất rõ ràng.
“Chuyện này không thể nào…Không, dừng lại mau!”
Giọng nó trở nên điên dại. Bàn tay của nó cố nắm lấy eo tôi, nhưng không có sức mạnh gì trong đó. Một tấm gương thì không thể làm hại tới con người.
“Thôi ngay đi!”
Càng chìm sâu vào Thông Hiểu, Gương Quỷ càng trở nên tuyệt vọng.
“Ta bảo ngươi dừng-!”
Khi Thông Hiểu của tôi tiến vào sâu hơn, dòng chảy quỷ lực cũng theo đó mà liên tục tràn vào cơ thể tôi, bơm vào từng mạch máu của tôi tới khi chúng tưởng chừng như sắp phát nổ, nhưng tôi chẳng quan tâm.
“Dừng lại! Đừng làm vậy-!”
Thịch-!
Trái tim tôi đập liên hồi, máu dồn lên tới cổ họng. Cảm giác như thể là mạch máu của tôi đang bị xé vụn ra thành nhiều mảnh.
“Ngươi sẽ chết đấy, ngươi-!”
Có lẽ tôi sẽ chết, nhưng tôi lại chẳng thấy sợ hãi. Quyết tâm của tôi sẽ không bao giờ bị lung lay trước một thứ tầm thường như là cái chết.
“Đừng….Đừng nhìn vào bên trong ta-!” [note76053]
Giọng của nó giờ đây như thể là tiếng thét, chìm đắm trong điên loạn. Tôi mở đôi mắt. Trong tấm gương, đồng tử của tôi giờ đã bị nhuộm màu tím, và gân trên cổ tôi thì trở nên đen kịt lan rộng như rễ cây. Tôi chậm rãi quay về phía nó.
“Dừng lại…Dừng lại…”
Gương Quỷ thều thào, ôm lấy đầu, như thể là đang tan vỡ từ bên trong.
“…Đây là ý nghĩa của lời hứa đối với ta.” Tôi tuyên bố.
Tôi không bao giờ nuốt lời. Kể cả khi điều đó đồng nghĩa với cái chết, tôi vẫn sẽ thực hiện lời hứa của mình. Chính sự thôi thúc ám ảnh đó, chính ý chí bệnh hoạn đó, tất cả những thứ đó đều là những thứ đã định hình nên Deculain. Tôi sẽ sử dụng Thông Hiểu, đào sâu tới tận cùng vực thẳm, cho tới khi tôi thấy được bản chất của Gương Quỷ…[note76054]
“Dừng lạiiiiiii-!
******
[Tập 3]
Khi tôi mở mắt, tôi đã ở trong vòng lặp thứ 3. Tôi thấy bản thân mình đã trở lại phòng của Sophien. Tôi liếc nhìn tờ lịch treo ở chính giữa gian phòng rộng lớn và trống trải—ngày 1 tháng 1, điểm hồi quy của Sophien. Tôi đã hoàn toàn Thông Hiểu được Gương Quỷ.
Tuy nhiên, khi tôi thở ra, thì hơi thở rời khỏi miệng tôi lại mang một màu tím. Gân quanh cơ thể tôi chớp sáng trong dải màu từ xanh lam đến tím sẫm.
[Hiệu Ứng Trạng Thái: Ngộ Độc Quỷ Lực Cấp Tính]
[Hiệu Ứng Trạng Thái: Tràn Mana]
[Hiệu Ứng Trạng Thái: Sai Lệch Mana]
Kể cả với cơ thể của Người Đàn Ông Thép, thì việc hồi phục được từ những thương tổn này vẫn là điều không chắc chắn. Nhưng nó không quan trọng. Tôi quay về phía chiếc gương trong phòng Sophien, nơi hình ảnh vẫn còn đang nằm trên giường của cô đang được phản chiếu.
“Bệ Hạ.”
Giật mình, Sophien đứng thẳng dậy, cô há hốc mồm vì sốc.
“Tôi đã trở lại bên người đây.” Tôi nói với cô ấy.
“Ồ…”
Sophien khẽ thốt lên, rồi nhanh chóng mím môi lại để kìm nén nụ cười. Tôi ngồi vào chiếc ghế bên cạnh cô trong cô ấy khẽ ho một tiếng, cố nói với vẻ nghiêm nghị “Ahem. Giáo Sư.”
“Có thần, thưa Bệ Hạ.”
Câu nói tiếp theo của cô ấy còn hơn là sự thỏa mãn.
“Tốt lắm. Ta rất mừng vì được gặp lại ngươi. Ngươi đã giữ đúng lời hứa.”
Lời hứa. Vì lí do nào đó, câu từ ấy lại đem lại cho tôi một cảm giác bình yên lạ thường.
******
Dù tôi đã trở lại với vẻ tự tin, thì tôi vẫn chẳng thể làm được gì nhiều do chỉ là một hình ảnh phản chiếu trong gương. Ma Thuật Gương và Ma Thuật Thủy Tinh mà tôi đã học được thì hoàn toàn vô dụng ở đây. Tất cả những gì mà tôi có thể làm chỉ là đọc những cuốn sách mà Sohphien mang tới, nói chuyện với cô ấy, hay chỉ đơn giản là hít vào thở ra.
Ấy thế nhưng, mỗi hơi thở lại khiến tôi đau nhói – nó là kết quả của việc đốt cháy toàn bộ 60.000 mana trong một thời gian ngắn. Tôi nghi ngờ rằng một phần tim hoặc phổi của mình đã bắt đầu hoại tử.
Chíp, Chíp- Chíp, Chíp-
Chúng tôi đang ở trong khu vườn của Hoàng Cung, nơi tràn ngập bởi tiếng chim hót líu lo trên đầu.
Sophien nằm trên thảm cỏ và lên tiếng trước.
“Giáo Sư này.”
“Có thần, thưa Bệ Hạ.”
“Gần đây, cơn đau đã quay trở lại rồi. Có vẻ như cơ thể ta lại bắt đầu phản bội ta rồi.”
“Là vậy sao?”
“…Điên thật đấy. Ta còn phải chịu đựng nỗi đau này thêm bao lâu nữa.”
Tôi nhớ lại lời của Gương Quỷ. Nó nói rằng Sophien đã hồi quy chính xác là 153 lần.
“Bệ Hạ.”
“Nếu cô ấy biết được rằng lần hồi quy cuối cùng của mình là lần thứ 153, thì liệu cô ấy có đau khổ hơn không? Hay là liệu cô ấy sẽ bình thản hơn khi phải đối mặt với cái chết?”
Tôi tự hỏi.
“Hmm? Sao thế?”
Không có cách nào để sớm cứu được Sophien cả. Sự hồi phục của cô ấy đã được định trước. Sau khi chết hơn một trăm lần, thì thứ độc tố đã từng gặm nhấm cơ thể của cô ấy cuối cùng cũng sẽ bị xóa sổ khỏi thế giới. Đó là phép màu được trao cho cô qua vô số vòng lặp hồi quy.
“Người có muốn chơi cờ vua không?” Tôi hỏi.
“…Cờ vua á?”
“Đúng vậy.”
“Cờ vua…sao đột ngột vậy?”
“Thần chơi khá giỏi đấy. Dù cho người có nỗ lực cả đời, thì người cũng không thắng được thần đâu. Có lẽ khi mà người chiến thắng được thần, thì có thể điều đó cũng có nghĩa là người đã khỏi bệnh rồi.”
Tôi đã dần dần thành thạo cờ vua qua thời gian. Dù cho không dựa vào Thông Hiểu, thì tôi vẫn đủ sức để dành được danh hiệu Đại Kiện Tướng. [note76055]
“Hm. Đúng là một tên ngạo mạn Ngươi chắc chưa? Ta học hơi bị nhanh đấy.”
“Thần chắc chắn.”
“Tốt thôi, mang cho ta một bàn cờ vua ra đây!”
Sophien bật dậy khỏi thảm cỏ, tràn đầy khí thế.
“Có ai ở đó không? Mang một bàn cờ vua tới đây cho ta ngay lập tức!”
-----------------------------------------------------------------------------------------
Đang đoạn cao trào khá cuốn nên tuần sau chắc tôi sẽ đẩy nhanh tiến độ dịch một chút.
Dù ko lên được 4 chương như đã hứa nma chắc tôi sẽ cố thỉnh thoảng lên thêm 1 2 chương mỗi tuần. Chỉ là "cố" thôi nhé


1 Bình luận