• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

WN

Chương 117: Sophien (2) (Phần 2)

1 Bình luận - Độ dài: 2,762 từ - Cập nhật:

Trans: Kdun

Chúc mọi người buổi tối vv ^^

---------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Người kế thừa chính thức của gia tộc Hoàng Đế, Sophien, luôn mang theo bên mình một chiếc gương. Chiếc gương tay đeo bên hông ấy từ lâu đã trở thành biểu tượng gắn liền với cô trong mắt quan thần trong cung.

Mỗi khi cô nhắc tới Giáo Sư, các chư hầu trong cung đều cảm thấy vừa lo lắng vừa nhẹ nhõm – họ lo rằng cô ấy đang dần đánh mất lí trí và nhẹ nhõm rằng, có lẽ, hình ảnh Giáo Sư đó chính là thứ giúp cô ấy quên đi cơn đau, dù cho chỉ là trong thoáng chốc.

“Sophien.”

“Vâng, thưa phụ thân.” Sophien đáp.

Dù cho là ngày mà cô phải diện kiến Hoàng Đế, phụ thân của cô Crebaim, thì cô vẫn mang theo bên mình chiếc gương đó.

Crebaim khẽ mỉm cười và hỏi.

“Người bạn trong gương của con vẫn khỏe chứ?”

Cô ấy do dự một lúc, đôi môi cô ấy khẽ di chuyển. Chưa từng có ai trong Hoàng Cung tin lời cô. Một phần lí do là vì tên Giáo Sư đó chưa từng để lộ bản thân trước người khác.

“Vâng, thưa phụ thân. Giáo Sư vẫn khỏe.”

“Vậy thì tốt. Cả con và bạn con đều khỏe là ta vui rồi.”

“…Vâng.”

Sau cuộc đối thoại ngắn, Crebaim tặng cho cô ấy một chiếc gương cầm tay mới như một món quà. Sophien nhận lấy với lễ nghi rồi rời đi, dù món quà ấy chẳng mang lại cho cô chút niềm vui nào.

Sau cùng thì, khi cô chết và hồi quy một lần nữa, món quà này cũng sẽ biến mất cùng những thứ khác. Khi cô ấy đang trên đường quay lại phòng ngủ, thì có một thứ đã thu hút sự chú ý của cô ấy – phòng ngủ của em trai cô, Kreto. Nhìn quanh một lượt, cô lặng lẽ bước vào.

Tiếng thở nhẹ nhàng tràn ngập căn phòng. Có một đứa trẻ khoảng chừng 3 tuổi ở đó đang nằm ngủ.

Sophien nhìn em ấy, một nụ cười nhạt nở trên môi cô, và nói.

“Ngươi nghĩ sao? Em ấy vẫn chưa nói được, nhưng trông thật đáng yêu, đúng không?”

Khi cô ấy nói chuyện với chiếc gương, thì có một âm thanh đáp lại.

“Đúng vậy.”

Em trai của cô, Kreto, chỉ mới có 3 tuổi thôi mà đã luôn là một đứa trẻ phúng phính đáng yêu. Mặc dù giữa họ chỉ có chung nửa dòng máu, nhưng mỗi lần nhìn thấy đứa em này, lòng cô luôn như dịu lại. Đứa trẻ ấy là một trong số ít những người vẫn còn có thể giúp cho cô ấy mỉm cười.

“…Ta mừng vì em ấy không phải chịu đựng nỗi đau giống ta.”

Sophien tự nhủ, nhẹ nhàng sờ vào phía bên má núng nính của cậu ấy. Kreto nhăn nhó rồi quay người sang một bên, khẽ phát ra tiếng như càu nhàu.

“Ta phải đi thôi. Nếu có ai phát hiện ra thì thật mất thể diện."

Cô ấy chọc nhẹ vào má cậu ấy thêm vài lần trước khi ra ngoài. Tiếng bước chân cô ấy vang lên trong hành lang khi cô ấy rảo bước về phòng của mình.

*****

Điều đó đánh dấu sự kết thúc cho chuỗi tháng ngày bình yêu của cô ấy. Trong cái đêm mà cô chạm vào má Kreto, cô ấy đã bị nhiễm trùng huyết. Cô ấy thậm chí còn chẳng thể chịu được vi trùng đến từ một đứa trẻ chưa tròn 3 tuổi.

“Bệ Hạ-!”

Tiếng khóc thất thanh của các chư hầu vang lên như một bản nhạc bi ai.

Cô ấy đã chết vào ngày hôm đó, tiếp tục đi tới vòng lặp thứ tư của mình, rồi đến vòng thứ 6, thứ 7, và kế tiếp nữa. Số vòng lặp tiếp tục như được định sẵn, từng cái từng cái một. Trong quãng thời gian đó, Sophien không sống tích cực hơn, cũng chẳng kiên cường hơn dù cho có sự hiện diện của tôi.

“Chết tiệt! Chết tiệt! Chết tiệt!”

Tâm trí cô đã vỡ vụn không biết bao nhiêu lần. Nhiều lần cô đã cố tự sát, nhảy qua nhảy lại giữa ranh giới của sự điên loạn.

“Dù làm gì, thì ta vẫn sẽ trở lại. Lần nữa rồi lần nữa! Ta vẫn sẽ phải sống lại thêm lần nữa! Cuộc đời nguyền rủa này rốt cuộc có ý nghĩa gì chứ…”

Cô ấy chỉ hoàn toàn chìm trong điên loạn cho tới vòng lặp thứ 76. Sau đó, cô ấy đã bỏ cuộc. Sau khi đã chết 76 lần, Sophien giờ chỉ dành cả ngày để nằm dài trên giường.

“Thưa Bệ Hạ.” Các chư hầu gọi cô.

Sophien chỉ im lặng.

[Tập 77]

Khuôn mặt mỏi mệt của Sophien quay về phía tôi, gương mặt của cô thật yếu ớt khi đem so với một đứa trẻ 8 tuổi.

“Dù cho người có sống lại bao nhiêu lần, thì vẫn có một vài điều không bao giờ thay đổi. Như một vài kỹ năng, chẳng hạn.”

“…Và thứ ngươi đang nói tới là gì?” Sophien hỏi.

“Cờ vua. Dù cho người có hồi quy bao nhiêu lần, thì trình độ của vua của người vẫn chẳng khá hơn.” [note76253]

Đó là lí do vì sao tôi đề nghị chơi cờ vua với cô ấy. Dù cho có tập luyện triền miên, thì Sophien vẫn chưa đủ khả năng để chiến thắng tôi.

“…Chà, tốt cho ngươi nhỉ.”

Cô ấy khịt mũi rồi quay lưng về phía tôi.

Nó có vẻ không hiệu quả lắm. Tôi ngắm nhìn cô ấy trong yên lặng, tự hỏi rằng là liệu tôi còn có thể chịu đựng được bao nhiêu vòng lặp nữa, và tôi còn có thể cố gắng sống sót trong bao lâu nữa.

“Bệ Hạ.”

“Sao nữa?”

Tôi đang chết. Hơn nửa lá phổ và chức năng tim của tôi đều đã hoàn toàn bị phế bỏ, và dòng quỷ lực chảy qua huyết quản của tôi giống như là đang thiêu đốt từng dây thần kinh, khiến tôi phải chịu đựng cơn đau dữ dội qua từng hơi thở.

“Có lẽ là chúng ta có thể thử thiết lập một tín hiệu.”

Tôi đề nghị.

Với điều này, tôi sẽ có thể tiết kiệm sức lực và thời gian một cách hợp lí.

“Một tín hiệu?”

“Đúng, một tín hiệu khi người muốn gọi thần.”

Cốc, cốc-

Tôi gõ vào tấm gương toàn thân hai lần với ngón tay của mình.

“Nếu người gõ vào gương hai lần như vậy, thì thần sẽ tỉnh lại.”

“Sao phải phiền phức thế?”

“Thần cũng cần có thời gian để ngủ, thưa Bệ Hạ.”

“Hmph. Ta không thể ngủ được vì cơn đau này, xong ngươi còn định bỏ ta lại mà đi ngủ ư?”

Sophien càu nhàu, giọng cô ấy vẫn mang nét trẻ con, như thể đang phàn nàn.

“Nhưng, toàn bộ thời gian khi thần tỉnh giấc, thần sẽ ở bên cạnh người.”

Không còn cách nào khác. Tôi gần như không thể di chuyển, và thân dưới của tôi gần như đã tê liệt hoàn toàn.

“…Rồi, làm như ngươi muốn đi.”

Sophien nói, giọng miễn cưỡng nhưng không thể phản đối.

Tôi không còn có thể làm lơ đươc nữa – quỷ lực đang dần gặm nhấm cơ thể của tôi.

“Nhưng ngày mai, ta sẽ tự sát.”  [note76254]

Sophien lẩm bẩm khó chịu.

Và thế là, cô ấy đã làm vậy. Ngày hôm sau, cô ấy tự sát, và thế giới lại tái thiết một lần nữa. Từ khoảnh khắc đó trở đi, tôi đã trở thành nhân chứng bất đắc dĩ cho những vòng lặp vô tận của cô ấy, trong khi phải chịu đựng nỗi đau của riêng mình.

Cuộc sống lặp lại, cái chết lặp lại, nỗi tuyệt vọng vang lên. Mọi thứ lại bắt đầu lại, biến mất, và bắt đầu lại lần nữa. Bệnh tật và đau khổ, nhân loại và mọi tạo vật, thế giới cùng quy luật, tâm trí và thể xác, thời gian và không gian, thiện và ác, ánh sáng và bóng tối…

Mọi sự tồn tại đều trở nên vô nghĩa, trôi dạt vào cõi hư vô.

Và rồi, cuối cùng…

[Tập 150]

Tôi nhận ra là đã tới lúc.

*****

Đó là tháng 12, tthời điểm lạnh lẽo nhất của mùa đông. Thật khắc nghiệt, những cơn gió lạnh buốt quét qua lục địa và đám ma thú mùa đông tung hoành khắp các thị trấn và làng mạc. Dù vậy, nhưng trong khu vườn của Hoàng Cung, những cánh hoa mỏng manh vẫn bay nhẹ trong gió. Hoàng Cung vẫn được bao bọc bởi một bầu không khí ấm áp và nhẹ nhàng.

“Khụ, khụ, không phải là ta bảo ngươi cút đi à?”

Rồi một giọng nói gắt gỏng và khô khan như một con cá chết đập tan không gian yên bình.

“Nhưng, thưa Bệ Hạ, người vẫn chưa uống hết thuốc-“

“Vô dụng thôi. Ta không uống. Biến ngay cho khuất mắt ta. Keiron, đuổi hết chúng đi cho ta.”

Sophien ra lệnh từ trên giường, giải tán các chư hầu. Khi họ đi, cô ấy ngồi dậy và gõ hai lần vào tấm gương.

“Giáo Sư, ngươi có ở đó không?”

“Có thần, thưa Bệ Hạ. Thần ở đây.”

“…Được rồi. Nhưng lạ thật, hình như lần này ta đã sống lâu hơn thì phải?”

Vòng lặp lần này đã có khác biệt. Mặc dù cơ thể cô vẫn còn đau nhói, nhưng cô ấy đã đã trụ lại lâu hơn bao giờ hết. Không phải là do cô ấy đã bắt đầu có ham muốn được sống, mà đúng hơn, là dường như chính sự sống là thứ đang níu giữ cô ấy, từ chối buông tay.

“Ta đã chết bao nhiêu lần rồi?” Sophien hỏi.

“149 lần, thưa Bệ Hạ.”

“Hmm…Hôm nay là 31 tháng 12, có nghĩa ngày mai sẽ là ngày 1 tháng 1.”

“Đúng vậy, thưa Bệ Hạ. Nếu người có thể chịu đựng được tới ngày mai, thì có thể người sẽ được chữa khỏi hoàn toàn.”

“Hmph. Đúng là vớ vẩn.” Sophien cười chế giễu.

Cô ấy chẳng mong đợi gì. Tâm trí cô đã bị đập nát và ghép lại hàng tá lần, nó khiến cô trở nên vô cảm với sự sống. Niềm an ủi duy nhất của cô giờ đây chỉ còn là sự hiện diện của Giáo Sư, người vẫn còn ở bên cô qua từng kiếp. Dù cho hắn có phải chỉ là do cô tưởng tượng ra hay không thì cũng chẳng còn quan trọng.

“Bệ Hạ.”

Tên Giáo Sư đó lên tiếng một lần nữa.

Sophien nghiêng đầu và đáp lại.

“Sao thế?”

“Thần sẽ luôn dõi theo Bệ Hạ, dù cho có là ở bất cứ đâu hay bất cứ khi nào.”

“…Gì mà đường đột vậy?”

Sophien nói trong khi nhìn chằm chằm vào tên Giáo Sư ở trong gương.

Với đôi mắt nhắm lại, hắn ta đáp.

“Không hề đường đột đâu, thưa Bệ Hạ.”

Sophien vẫn im lặng.

“Dù cho là thần có biến mất một thời gian…”

Trong tim cô đột nhiên dấy lên một cảm giác không mấy dễ chịu. Không nghĩ ngợi gì nhiều, cô ấy vô thức cắn môi.

“Thì thần vẫn sẽ luôn ở bên cạnh người để cùng đi qua chuyến hành trình này.”

“Ngươi đang muốn nói là ngươi sẽ rời đi nhưng không phải là theo ý muốn ư?” Sophien hỏi.

“Thưa Bệ Hạ, liệu thần có thể nhờ người một việc không, như cái cách mà thần từng giữ lời hứa với người?”

Sophien tiếp tục yên lặng, nhưng Giáo Sư vẫn nói tiếp với giọng dịu dàng hơn.

“Từ giờ trở đi…dù cho có chuyện gì xảy ra, thì người cũng không được phép tự kết liễu đời mình nữa.”

Sophien cau mày trước lời nói lố bịch của hắn nghĩ rằng.

“Yêu cầu ngớ ngẩn gì vậy.”

Lắng nghe thỉnh cầu ngớ ngẩn ấy, Sophien phụng phịu hỏi.

“Ngươi nói vớ vẩn gì đấy?”

“Người phải trân trọng cuộc sống của mình, thưa Bệ Hạ.”

“Chẳng lẽ ngươi có nơi phải đi à?”

“Không.”

Giáo Sư trong gương nói với một nụ cười nhàn nhạt, mệt mỏi. Đây là lần đầu tiên cô thấy hắn cười, và điều đó khiến cô không thể ngăn bản thân ngắm nhìn hắn một hồi lâu.

“Cũng đã muộn rồi, thưa Bệ Hạ. Xin người hãy nghỉ ngơi đi.”

Sophien nhìn đồng hồ. Giờ đã là 8:30 tối. Đúng là giờ đã đến lúc phải đi ngủ - cơ thể cô ấy sẽ suy sụp nếu như cô ấy không ngủ đủ 14 tiếng một ngày.

“Thần sẽ luôn chờ tín hiệu của người, thưa Bệ Hạ.” Giáo Sư nói.

“…Ta không định đi ngủ đâu.”

Cơn buồn ngủ kéo đến, nhưng cô cố gắng giữ cho đôi mắt mình mở. Cô đã quyết là sẽ thức trắng đêm nay để canh chừng chiếc gương.

“Ta sẽ không ngủ.”

Nằm trên giường, cô ấy nghiêng đầu nhìn chiếc gương. Giáo Sư vẫn ở đó mỗi lần cô ấy liếc nhìn. Cô chẳng có cách nào để ngăn hắn rời đi khi hắn chỉ là một người ở trong gương, và rồi cô cũng đã phải buông xuôi, cô chìm dần vào trong giấc ngủ như một điều không thể tránh khỏi.

“Oáppppppp….”

Với tiếng ngáp cuối cùng, cô ấy đã thiếp đi. Sáng hôm sau nhanh chóng tới.

Chíp, chíp- Chíp, Chíp-

Bị đánh thức bởi tiếng chim hót. Bị hành hạ bởi nỗi đau quá lâu, sự nhẹ nhõm bất ngờ khiến cho cô tự hỏi rằng là liệu có phải mình đã chết và bắt đầu kiếp sống mới không. Cô ấy lướt tay kiểm tra qua cơ thể, tìm kiếm bất kỳ dấu hiệu không thoải mái nào. Nhưng chẳng có gì cả - không có nỗi đau nào còn ở lại.

“…Keiron.” Sophien nói.

“Vâng, thưa Bệ Hạ. Người đã dậy rồi sao?” Keiron hỏi.

“Hôm nay là ngày bao nhiêu?”

“Hôm nay là ngày 1 tháng 1 năm 23 thưa Bệ Hạ.”

Anh ta nói là năm 23, dưới triều đại của Hoàng Đế Crebaim. Nếu cô đã chết và tái sinh, thì hôm nay đáng lẽ phải là ngày 1 tháng 1 năm 22.

“Năm 23? Ngươi chắc chắn là năm 23 chứ?”

“Vâng, thưa Bệ Hạ.”

“Nếu hôm nay thật sự là ngày 1 tháng 1 năm 23…vậy…vậy là….”

Sophien nghĩ, cơ thể cô ấy run lên vì vui sướng trong khi ôm lấy mặt mình.

“Điều đó có nghĩa là ta đã khỏi bệnh rồi sao.”

Câu nói của Giáo Sư bỗng nhiên lướt qua tâm trí cô.

“Nếu người có thể chịu đựng tới ngày mai, thì có thể người sẽ được chữa khỏi hoàn toàn.”

Hắn ta nói rằng là nếu như cô chịu được tới ngày kế tiếp, thì cô sẽ được chữa khỏi.

Nắm chặt ngực mình, tim cô đập mạnh vì phấn khích, rồi Sophien khóc lớn.

“Giáo Sư!”

Không có ai đáp lại. Cô ấy nhanh chóng đứng dậy và tiến nhanh về phía chiếc gương.

“…Giáo Sư!”

Sophien hét lớn, gõ hai lần vào chiếc gương toàn thân, như các mà họ đã từng hứa.

Cốc, cốc-

“Giáo Sư, ta nghĩ là ta đã khỏi bệnh rồi. Giống y như những gì ngươi đã nói!”

Nhưng không có hồi đáp. Cô ấy chớp mắt và chờ đợi trong im lặng, nhìn chằm chằm vào từng góc khuất của chiếc gương.

“Giáo Sư?”

Giờ này, đáng lẽ ra người đó phải đáp lại rồi, như cái cách mà hắn ta vẫn hay làm, hắn đáng nhẽ phải bước ra cùng với giọng nói lạnh lùng đã dõi theo cô hàng thập kỷ. Nhưng lần này, Giáo Sư đã không xuất hiện.

Chíp, Chíp- Chíp, Chíp-

Chỉ có âm thanh của đám chim hót ngoài cửa sổ trong bầu không khí tĩnh lặng.

“…Giáo Sư?”

Giọng của cô run rẩy khi cô gọi hắn một lần nữa.

Nhưng dù cho là ở trong tấm gương này hay bất cứ tấm gương nào trên thế giới, Giáo Sư sẽ không bao giờ xuất hiện một lần nào nữa.

-----------------------------------------------------------------------------------

Ghi chú

[Lên trên]
Mọe, anh tôi khịa ác =))))
Mọe, anh tôi khịa ác =))))
[Lên trên]
Vl, dỗi kiểu này lạ.
Vl, dỗi kiểu này lạ.
Bình luận (1)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

1 Bình luận

150 lần thì được 100 năm ko nhỉ??
Xem thêm