• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

WN

Chương 113: Ứng Viên Của Pháp Viện (1)

2 Bình luận - Độ dài: 5,273 từ - Cập nhật:

Trans: Kdun

Chúc mọi người buổi tối vv ^^

---------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Trụ sở chính của Cục An Ninh Đế Quốc, [Equillium].

Không một ngày nào là bình yên đối với Phó Cục Trưởng Primienne. Cả tá vụ án bắt giam Huyết Tráp vẫn chưa được xử lí đến mỗi ngày, trong khi Betan đang tập trung nghiên cứu phương pháp xét nghiệm máu mới để phân biệt bọn họ. Thì Đại Hiền Giả của Sa Mạc lại chỉ phát đi lời cảnh báo. [note74781]

Vào một ngày buồn tẻ ngỡ như cứ sẽ tiếp tục lặp lại như vậy, một thứ gì đó sắc bén đã bất ngờ xuyên thủng sự buồn chán ấy. Với ánh mắt khó chịu như thể có gai, Primien hỏi Sĩ Quan Tình Báo.

“Tên của danh sách này là gì đây?”

“Đó là danh sách những cá nhân cần đặt dưới sự giám sát được ủy quyền từ cấp trên.”

Sĩ Quan trong bộ đồng phục chỉnh tề đáp lại với tông giọng chuẩn mực.

Mấy tên khốn đó vẫn chẳng thay đổi gì nhỉ. Cứ như là bọn chúng chỉ nhét đại mấy đám mất não vô cho có hay có thể là chúng đã bị ăn đập cho đến khi mất hết cảm xúc ấy. Nhưng mà cái tên này…người này thì lại khá quan trọng để mình có thể bỏ qua.

Primien nghĩ.

Danh Sách Đối Tượng Giám Sát Ưu Tiên

Sylvia Von Josephine Iliade

“Nếu nhà Iliade thật sự đã lọt vào mắt xanh của Nữ Đế, thì đáng ra các người nên tự xử lí đi chứ. Thế mà lại đẩy việc cho ta thế này…cái này là yêu cầu của các hoạn quan sao?”

Primien hỏi.

Gia tộc Iliade không phải là gia tộc mà Cơ Quan Tình Báo có thể dễ dàng đụng vào. Đội tình báo đã làm tất cả mọi thứ trong khả năng để tránh thu hút sự chú ý, đặc biệt là khi điều tra các gia đình quý tộc – một điều mà họ sẽ chỉ thực hiện khi có mệnh lệnh trực tiếp từ Nữ Đế.

“Đội Tình Báo đã thực hiện cuộc điều tra và giám sát này một cách độc lập. Việc này không phải là trách nhiệm được chuyển giao mà là yêu cầu trực tiếp từ tổ chức. Nếu cô đồng ý, thì chúng tôi sẽ cung cấp thêm những tài liệu liên quan.”

Primien gõ ngón tay vào danh sách, đó là tín hiệu cho thấy là cô đã chấp thuận. Người Sĩ Quan sau đó liền giao ra một tập tài liệu.

Luật Ma Thuật Đế Quốc, Điều 3, Mục 3, Diện Nghi Ngờ Vi Phạm: Giết Người Bằng Ma Thuật Cấp Độ 2

Luật Ma Thuật Đế Quốc, Điều 8, Mục 1, Diện Nghi Ngờ Vi Phạm: Tạo Ra Ma Thuật Có Tính Rủi Ro Cao

Luật Trí Tuệ Đế Quốc, Điều 1, Mục 8, Diện Nghi Ngờ Vi Phạm: Được Phát Hiện Đi Cùng Với Idnik, Từng Là Đồng Phạm Của Rohakan.

Tóm Lược: Thuộc Vào Diện Đối Tượng Tình Nghi Cần Được Giám Sát.

“Vậy là, Sylvia đã phạm tội giết người?”

Primien hỏi.

“Về cơ bản thì, Ma Thuật của cô ấy đã khiến người vô tội bị cuốn vào. Những vụ giết người tại Đế Quốc vẫn đang nằm dưới sự kiểm soát của Đế Quốc, và cuộc điều tra vẫn đang tiếp tục-“

“Các anh nghĩ tôi là đồ ngu à?”

Primien ngắt lời, cô ấy ngả lưng vào ghế và trừng mắt nhìn hai Sĩ Quan.

“Kể cả khi cô ta có giết vài người thì sao chứ, với tài năng như thế, thì sẽ chẳng có ai dám động vào cô ta đâu. Nếu họ dồn ép cô ta, và khiến cho cô ta rơi vào tay quốc gia khác, thì đó sẽ là mất mát lớn dành cho Đế Quốc. Cô ta chính là tài nguyên quan trọng mà các người sẽ muốn để lại cho Đế Quốc vĩ đại đấy.”

Trên thực tế, chỉ có Đảo Thiên Không, Berch và bản thân Nữ Đế mới là những cá nhân có thẩm quyền trừng phạt một Ma Thuật Sư tầm cỡ như Sylvia.

“Thế nên, lí do thực sự khiến cho cô ta bị giám sát là bởi sự liên quan đến Idnik và Rohakan chứ gì?”

Primien hỏi.

“Thưa Phó Cục Trưởng Primien, vấn đề này cũng đang là trách nhiệm của cô rồi.”

Primien để lộ ra nụ cười cay đắng chẳng hợp với đôi mắt lạnh lùng đó và đáp lại.

“Mặc dù trách nhiệm là của tôi, nhưng tự mình xử lí thì sẽ không hiệu quả. Chỉ có Ma Thuật Sư mới hiểu được Ma Thuật Sư. Chúng ta sẽ cần lời khuyên từ một người.”

“Cô có nghĩ tới ai chưa?”

Với câu hỏi đó, Primien liền nghĩ tới hình ảnh của một người. Dù cho là trên phương diện thẩm vấn, bắt giữ hay thuyết phục thì cũng chỉ có một người thích hợp với công việc này. Hắn ta cũng là người được Primien coi là đối tượng nguy hiểm nhất. Thế nhưng rồi, nhờ đến hẳn cũng có nghĩa là họ sẽ phải dành cho hắn sự tôn trọng tuyệt đối, như thể là họ đang phục vụ một chủ nhân vậy.

“Deculain.” [note74782]

*****

Trên tầng 77 của Pháp Viện, Primien nhìn quanh văn phòng gọn gàng sạch sẽ. Cô ấy hít một hơi, nhận thấy mùi xà phòng thoang thoảng trong không khí.

Soạt- Soạt-

Deculain đọc tập tài liệu 50 trang yêu cầu hợp tác, biểu cảm lạnh lẽo của hắn tạo ra ấn tượng như thể là hắn chỉ đang đọc một cuốn tiểu thuyết.

“Nó không phải là vấn đề quá nghiêm trọng. Chúng tôi đã sắp xếp các sĩ quan giám sát rồi. Chúng tôi chỉ muốn yêu cầu một chút sự giúp đỡ từ ngài thôi.”

Primien từ tốn giải thích khi Deculain nhìn lên.

Sau đó Primien nói tiếp.

“Dù cho là Sylvia có phạm tội hay chỉ đơn giản là đang giao du với sai người, thì chúng tôi cũng sẽ chỉ lẳng lặng quan sát thôi.”

Deculain vẫn im lặng.

“Chúng tôi không có ý định bắt giữ cô ấy. Cô ấy chỉ đơn giản là cần sự dẫn dắt để không đi lệch hướng thêm nữa. Tài năng Ma Thuật của Sylvia cần được giám sát chặt chẽ trong Đế Quốc.”

Deculain đã cầm cây bút lên, và Primien chỉ chăm chú theo dõi bàn tay ấy. Không nói một lời, hắn ký vào tập tài liệu.

“Đúng như mong đợi từ người từng là thầy của cô ấy.”

Primien cảm thán, sự thỏa mãn của cô ấy hiện rõ lên mặt khi chứng mình được giả định của mình là đúng – Deculain đã không từ chối.

“…Phó Cục Trưởng Primien.”

Deculain lên tiếng, cùng với những nếp nhăn hình thành trên trán.

“Vâng?”

“Đừng có đi quá giới hạn.”

“…Tôi hiểu rồi, thưa Giáo Sư.”

Primien đáp lại, rồi đưa cho hắn ta một quả cầu pha lê – nó liên kết trực tiếp đến Lực Lượng Đặc Nhiệm Sylvia mới thành lập trực thuộc Cục An Ninh Đế Quốc.

“Đây sẽ là phương tiện liên lạc của ngài. Cuộc họp thường niên sẽ được tổ chức, và tài nguyên cần thiết cũng sẽ được cung cấp-“

“Ta có một điều kiện.”

Deculain ngắt lời.

“Thưa giáo sư, nhưng ngài đã giao cho tôi chữ ký rồi.”

Không có chuyện là hắn đổi ý đâu nhỉ.

Primien nghĩ, trong khi cố với lấy tập tài liệu và Deculain vừa ký.

“Có một người nữa mà ta cần các người điều tra.”

Deculain nói tiếp,

“Cielia, mẹ của Sylvia. Ta cần báo cáo chi tiết về cuộc đời và quá khứ của cô ta.”

Tay của Primien dừng lại giữa chừng. Cô ấy nhìn lên Deculain, nhận thấy biểu cảm thay đổi trên gương mặt hắn ta – nét mặt hắn trở nên u ám hơn, như thể là gương mặt sắc lạnh ấy đã bị phủ lên bởi màn đêm.

“Lần theo mọi dấu vết trong cuộc đời của cô ta và mang tất cả đến cho ta.”

Deculain, Giáo Sư Trưởng của Pháp Viện và là gia chủ của gia tộc Deculain, hắn chẳng phải được biết đến như là kẻ lạnh lùng đến mức mà vết thương cũng sẽ chẳng chảy máu hay sao? Một kẻ đã nhẫn tâm đàn áp Huyết Tráp như hắn? Tại sao, sau ngần ấy thời gian, tại sao bây giờ hắn lại lo về mẹ của Sylvia chứ?

“…Thông tin đó sẽ có ích cho ngài trong nhiệm vụ này sao?”

Primien hỏi.

Deculain không trả lời, và Primien cũng hiểu là cô không nên cố gắng đào sâu thêm, cô chỉ gật đầu chấp thuận.

“Được rồi, tôi hiểu rồi.”

Primien chỉ có nghĩa vụ tuân theo mệnh lệnh của hắn.

****

“…Tin đồn đã lan ra khắp bên dưới rồi đấy, nhưng kể cả nó có tồn tại hay không, thì cô cũng đã nằm trong sự giám sát của Cơ Quan Tình Báo rồi.”

Idnik nói, trong khi đưa ghi chép từ quyển nhật ký cho Sylvia.

“Cô không cần phải để tâm. Cả Adrienne và tôi đều đã từng trải qua chuyện này rồi.”

Tin tức về việc cả Đội Tình Báo và Cục An Ninh đều đang để mắt tới cô vốn đã đến tai Sylvia, cả việc Deculain sẽ tham gia cũng thế. Cô ấy chầm chậm mở mắt. Khung cảnh xung quanh cô đang là của một hòn đảo – rộng lớn và vững chắc, dòng suối chảy qua những tán cây xanh buốt và Mana của Màu Sắc Khởi Nguyên tạo nên dáng hình của Đảo Vô Danh.

“Thế, giờ cô định làm gì tiếp?”

Idnik hỏi.

Trong suốt 3 ngày 3 đêm, Sylvia đã liên tục thực hiện quá trình tạo ra hòn đảo này. Trong khoảng thời gian ngắn ngủi đó, một hòn đảo mới đã được dựng nên nằm trong quỹ đạo của Đảo Thiên Không. Đôi mắt lạnh lùng và nặng trĩu cảm xúc của cô va phải ánh mắt của Idnik khi cô ấy nhìn chằm chằm vào cô.

“Tôi đang nghĩ.”

Sylvia nói. Biểu cảm của cô ấy, cả cơ thể của cô đều đang chìm trong sự mệt mỏi tột cùng. Thế nhưng, cô ấy vẫn không hề có chút dao động nào, như thể là cô chả thèm đoái hoài gì tới sức nặng đến từ việc tự dày vò chính bản thân. 

“…Tôi có ý này.”

Cô ấy vẫn chưa sống tới được tuổi 20 và hơn nửa cuộc đời cô đều chỉ toàn là nỗi bất hạnh. Một đứa trẻ chỉ biết tới nỗi đau, sự tồn tại của cô ấy được tạc nên bởi sự thống khổ. Đến lúc này thì chúng đã hoàn toàn trở thành điều bình thường đối với cô.

“Tôi sẽ tạo ra một Ma Thuật mới.”

Cô ấy đã quen với nỗi đau đến mức cô đã hoàn toàn tê liệt. Cô ấy giờ đây chỉ đơn giản là ôm trọn thứ bóng tối đang cuộn trào bên trong cô, như thể nó vẫn luôn là một phần của bản thân. [note74783]

“Một Ma Thuật để quan sát hắn.” [note74784]

Ánh mắt của Idnik hướng về phía Nhanh Nhảu và đáp lại “Deculain luôn có Hiệp Sĩ hộ tống ở cạnh, một người rất đáng gờm. Nhanh Nhảu là một tạo vật rất tốt, nhưng mà-“

“Tôi biết.”

Sylvia ngắt lời vào khi một cơn gió mạnh bất ngờ thổi lên từ dưới chân cô.

“Tôi sẽ hòa Ma Thuật này với cơn gió.”

“…Với gió ư?”

“Cơn gió sẽ trở thành đôi tai của tôi. Deculain sẽ không thể trốn thoát khỏi nó, và hắn cũng sẽ không bao giờ nhận ra là mình đang bị theo dõi.”

Bầu trời bị bao trùm bởi những đám mây. Đêm nay là đêm trăng tròn, vầng trăng trông to lớn hơn thường lệ, ánh sáng của nó chiếu rọi cơ thể của Sylvia, khiến cho cô tỏa ra ánh sáng mềm mại.

“Tôi thậm chí sẽ truy lùng những ma vật mà tôi đã vô tình tạo nên.”

Sylvia khẳng định.

Khoảnh khắc đó, Idnik nhận ra là bản thân đã đánh giá thấp Sylvia.

Tia sáng mà Deculain thắp lên trong cô không phải là một ánh lửa yếu ớt. Nó không còn chỉ là ánh lửa nữa – nó đang dần trở thành một biển lửa cuồng bạo, nuốt chửng mọi thứ trên những con đường mà nó đi qua…

****

Tối muộn, phòng nghiên cứu của trợ lý hiện đang bị bao trùm bởi màn đêm dày đặc, mặc cho ánh sáng nơi phòng thí nghiệm đang chiếu sáng rực rỡ. Ifrin, Drent và cả Allen đều đang chìm đắm trong việc nghiên cứu.

Drent lẩm bẩm trong khi gãi thái dương của mình với cây bút,

“Vậy, nếu điều mà anh nghĩ là đúng, thì lý thuyết này sẽ có thể áp Đặc Tính vào Ma Thuật của anh sao?”

Ifrin gật đầu và đáp lại.

“Đúng, nó chính xác là trông như thế này.”

“…Em hiểu ra rồi à? “

Drent nói trong lúc ném cho Ifrin một ánh nhìn ghen tị khi cậu ta nhìn quyển ghi chép của cô.

Ifrin chỉ cười và lắc đầu, cô nói tiếp.

“Đừng ganh tị. Anh lại tính chôm bài của em nữa sao?”

“Đâu, anh có ganh gì đâu…”

“Nếu anh hỏi thì em sẽ chia sẻ. Anh thực sự nghĩ là em keo đến thế à?”

“…À, thì, lát nữa anh mượn vở của em chút được không?”

Drent thủ thỉ trong khi ngại ngùng xoa xoa vai của mình.

“Mua cho em một cốc cà phê, rồi chúng ta sẽ chốt đơn. À thôi thật ra thì, để em tự đi mua – em cần chút không khí trong lành.”

“Ồ? Được thôi, Của em đây.”

Drent nói vậy trong khi lấy ra 100 elnes từ trong ví.

Ifrin nhận lấy tờ tiền với nụ cười chọc ghẹo.

“Từ khi nào mà bốn cốc cà phê lại bắt đầu có giá 100 elnes thế ta? Dù sao thì, em sẽ quay lại nhanh thôi.” [note74785]

“Ừ. Em đi đi. Gặp lại em sau~”

“Đi sớm về sớm nhé, Ifrin~” Allen nói.

Ifrin rời khỏi phòng nghiên cứu, cô xuống dưới bằng thang máy và rời khỏi Tòa Tháp.

Khi Ifrin gần tới một quán cà phê mở 24/7 tên là Blind, thì cô bỗng nhiên dừng lại. Qua tấm kính, cô nhìn thấy hai bóng hình quen thuộc bên trong quán cà phê vắng người. Tiếng nhạc Jazz mềm mại làm nền cho hai con người đang ngồi đối diện nhau tại đó là Deculain và Adrienne.

Theo bản năng, Ifrin sử dụng ma thuật truyền nguyên tố gió vào tai và mắt của mình. Phong Cảm [note74786], cường hóa giác quan của cô ấy lên mức tối đa, khiến cho thính giác và thị giác của cô trở nên mạnh hơn.

“…Khi nào thì anh mới định công bố nghiên cứu vậy? Đã 3-à không, đã gần 4 năm rồi đấy! Mọi người đều đang ngóng chờ đấy!” Giọng của Adrienne vang lên trong quán cà phê, tràn đầy năng lượng.

Deculain chậm rãi nhấp một ngụm cà phê trước khi trả lời.

“Khi đến đúng thời hạn.”

“Khởi Nguyên của Nguyên Tố Thuần Khiết và 4 Nhánh Ma Thuật Dựa Trên là gì chứ! Nghe đỉnh của chóp vậy!”

Khởi Nguyên của Nguyên Tố Thuần Khiết? Ifrin nghĩ, đôi mắt cô ấy mở to trong khi âm thanh đó vang vọng trong tâm trí, thu hút toàn bộ sự chú ý của cô.

“Đúng. Tôi sắp hoàn thành rồi.”

“Hmm~Thế thì tốt rồi. Nhưng mà, kể tôi nghe đi – anh đã thật sự tự viết nó sao? Anh không ăn cắp nó từ ai khác đâu, phải không?!”

Khoảnh khắc ấy, Ifrin cắn chặt môi và nghĩ.

Có lẽ nào đây chính là nghiên mà cha đã để lại theo lá thư?

“À, với lại! Nhiệm kỳ làm Tháp Chủ của tôi sắp kết thúc rồi! Có thể là hết mùa đông này hoặc là tới khi sang xuân ấy!”

“Vậy sao?”

“Sẽ còn các ứng viên khác cho vị trí này! Nhưng mà đương nhiên rồi, Giáo Sư Deculain, anh chính là ứng cử viên đứng đầu đó nha!”

Nhiệm kỳ của cô ấy sắp hết, báo hiệu rằng ngày mà Adrienne trở thành một Archmage đã không còn xa.

“Ấy với lại tôi không có ý gì đâu à nha! Nhưng mà nếu chỉ có một ứng viên sáng giá thì Pháp Viện sẽ trông thảm hại lắm! Nó vốn dĩ là cơ sở lớn nhất trên Đại Lục mà!”

Adrienne nói tiếp.

“Và người còn lại là ai?”

“Anh biết anh ta mà! Ihelm Cấp Monarch của gia tộc Rewind! Anh ta là một Ma Thuật Sư Đế Quốc và là người đứng đầu tại trường Dukan, lý lịch của anh ta ấn tượng lắm đó. Anh ta sẽ là một đối thủ xứng tầm với anh! Cơ mà bởi vì hai người từng là bạn, cho nên chắc là anh ta sẽ nhượng bộ thôi. Vậy nên khỏi phải lo gì hết ha!” [note74787]

Chính tại khoảnh khắc ấy…

“Em đang nhìn gì đó?”

Ifrin giật mình như thể bị sét đánh và nhanh chóng quay lại nhìn về phía phát ra giọng nói.

“Ồ, em đang theo dõi Deculain đấy à?”

Người vừa nói không phải ai khác ngoài Ihelm Cấp Monarch, chủ đề chính trong cuộc đối thoại của bọn họ hiện tại.

“Anh làm tôi giật cả mình….”Ifrin nói.

“Không cần phải trịnh trọng đâu.” Ihelm đáp lại.

Mái tóc vàng óng của anh ta vẫn còn chút ẩm ướt, đôi mắt đỏ thẫm chứa đựng một tia sáng lười biếng. Ihelm von Gerian Rewind—một cái tên mà ngay cả Ifrin cũng biết đến, anh ta thường được nhắc đến trong các ấn phẩm như Nhật Ký Của Thầy Pháp.

“H-huh? A-anh biết tôi sao?”

“Đương nhiên.”

Ihelm nói, nghiêng người lại gần trong khi anh ta đánh giá lượng mana đang nhấp nháy trong mắt của Ifrin.

“Em không chỉ có theo dõi, em thậm chí còn nghe lén nhỉ. Đúng là hổ phụ sinh hổ tử.”

“Thứ lỗi?”

Ifrin nói trong khi nghiến chặt răng.

Ihelm lắc đầu và nói tiếp.

“Đừng nổi nóng mà. Đó là lời khen đấy.”

“…Lời khen thì phải là thứ mà người ta muốn nghe.”

Ihelm nhìn xuống cô, cô vẫn giữ ánh mắt đó, từ chối lay chuyển. Đôi mắt sắc bén đỏ thẩm của anh ta tạo ra một áp lực khiến người ta lo lắng. Cái cách mà đám đàn ông cao lớn và hách dịch luôn cố gắng dồn ép cô như thế này đang dần khiến cô mất hết sự nhẫn nại.

Anh ta nhìn xuống cô và nói.

“Con gái của Luna. Cha của em rốt cuộc đã nói gì với em? Hay quan trọng hơn, em đi theo Deculain để giết hắn, hay là để phục tùng hắn?”

“…Tôi khuyên anh nên ngừng nhắc đến cha tôi trước khi tôi mất hoàn toàn sự kiên nhẫn thì hơn.”

“Vậy sao? Chà, vậy để ta nói cho em biết một điều. Nghiên cứu mà Deculain sắp công bố nhỉ? Nó vốn thuộc về cha của em đó.”

Ihelm nói rồi nhẹ nhàng lướt qua cô, chiếc áo choàng trắng của anh ta đung đưa theo sau khi anh ta nói ra sự thật chấn động.

“Cái tên khốn tóc vàng đó bị gì vậy chứ…!”

Ifrin lẩm bẩm, dậm chân xuống vỉa hè trong sự bực bội. Gần như theo phản xạ, cô nhìn lại về phía cửa kính của quán café.

“Ơ…”

Deculain và Tháp Chủ đều đang nhìn chằm chằm vào cô. Deculain vẫn ăn diện như thường lệ cùng với biểu cảm khó đoán đó, trong khi ánh mắt của Adrienne toát lên sự tinh nghịch cùng nụ cười ma mãnh.

*****

Dưới ánh trăng mờ ảo rải rác khắp khu phố, Ifrin đi lên con dốc dẫn tới Tòa Tháp sau khi rời khỏi quán cà phê

Tap, tap, tap-

“…Chẳng hiểu là tên đó có biết mình đã nói gì không nữa.” Ifrin thủ thỉ trong khi đi cạnh Deculain, giả vờ là đang tự nói chuyện một mình.

Hắn ta không trả lời. Theo kịp bước đi với sải chân dài của hắn vẫn luôn là chuyện khó khăn đối với cô. Nếu như cô ấy mà không chú ý dù chỉ một giây, thì hắn sẽ ngay lập tức bỏ xa cô.

“Tên đó nói rằng nghiên cứu mà thầy đang thực hiện vốn thuộc về cha em.”

Ifrin nói trong khi vẫn cố gắng theo kịp bước chân bên cạnh hắn.

Deculain vẫn chẳng thèm đáp lại hay cố gắng đi chậm hơn.

Cảm thấy khó chịu, Ifrin phồng má và nói tiếp.

“Thầy thật sự không định nói gì sao?”

“Cha của em thiếu đi tài năng để tự mình hoàn thành nghiên cứu đó.”

Deculain cuối cùng cũng lên tiếng.

“C-cái?!”

Ifrin hét lên, cơn giận giâng trào vì lời nhận xét đó của hắn. Cô ấy vội vàng tiến lên trên, đi bốn bước chỉ để theo kịp hai bước của hắn.

“Và thầy thì sao, thưa Giáo Sư? Thầy mà lại có thể tự mình hoàn thiện nghiên cứu đó sao?”

 “Nghiên cứu sẽ được công bố vào tháng sau. Lúc đó em sẽ có thể tự mình thấy kết quả.”

Một cơn nóng chạy dọc cơ thể cô, khiến lưng cô nóng hơn và nặng hơn. Nhưng cô vẫn kìm lại – cô không thể để cơn giận kiểm soát bản thân lúc này.

“Vậy sao? Thế thì em sẽ báo cáo thầy vì tội trộm cắp đấy. Lúc đấy thì thầy sẽ không thể trở thành Tháp Chủ nữa đâu nhỉ?”

Ifrin nói với nụ cười gian xảo.

Deculain chỉ tiếp tục bước đi trong khi dường như chẳng thèm liếc nhìn cô một cái.

Ifrin vẫn kiên định bước theo hắn, từ chối bỏ cuộc cô nói tiếp.

“Em nghiêm túc đấy. Em sẽ báo cáo thầy.”

“Và em nghĩ ai sẽ tin lời em?”

“Sao họ lại không tin? Thế còn người mà em vừa gặp thì sao? Ihelm hay tên gì cũng kệ.”

Ihelm biết điểm yếu của Deculain, và anh ta cũng biết cha mình. Ừ thì, anh ta cũng hơi khó ưa – khá phiền nữa – nhưng nếu Deculain cứ tiếp tục phớt lờ mình như thế này, thì mình sẽ đành phải chọn cái ít tệ hơn trong hai cái tệ thôi

Ifrin nghĩ.

Ifrin tiếp tục nhấn mạnh.

“Em cũng chả muốn về phe tên đó đâu, nhưng mà-“

Deculein đột nhiên dừng lại. Lần đầu tiên trong khoảng thời gian này, hắn đã chịu quay lại đối mặt với cô và nói.

“Ifrin, hãy làm theo điều mà trái tim em muốn.”

Chỉ vậy thôi. Không thêm gì khác, hắn ta tiếp tục bước đi, đôi chân dài miên man của hắn đưa hắn tiến xa về phía trước. Ifrin thì vẫn ở đó, câm nín cùng ánh mắt vô hồn nhìn theo hình bóng của hắn đang dần đi khuất tầm mắt.

“Giáo Sư!”

Khi cô ấy vừa định hét lên, muốn hỏi rằng vì sao hắn lại chọn tài trợ cho cô, thì một giọng nói ở gần đó đã cắt ngang lời cô.

“Tại sao tôi phải tin anh? Chúng ta chỉ vừa mới gặp thôi đấy.”

Ifrin quay lại khi nghe thấy giọng nói. Gần một tán cây dọc theo con dốc là Ihelm và Adrienne.

Ihelm bỉu môi và nói.

“Tin hay không thì tùy, tôi chả quan tâm.”

“Hmm~ Cơ mà cũng thú vị phết nhỉ? Ihelm và Deculain – chẳng phải hai người khá thân thiết sao?” Adrienne nói với nụ cười ranh mãnh.

Ihelm nhún vai, đi về phía Ifrin và nói.

“Con người có ai không thay đổi chứ? Chỉ có quái vật là không bao giờ khác…Còn em, con gái của Luna. Tên em là gì?”

Ifrin đáp lại cứng nhắc.

“…Ifrin.”

“Em Phiến á?” [note74788]

“Ifrin.”

“Được rồi. Nhớ phải chọn phe cho cẩn thận đấy nhé, Em Phiến.”

“Là Ifrin!”

Ihelm thản nhiên ngả người vào một cái cây, nhàn nhạ ngoáy tai và nói.

“Nếu em cứ ở yên sau hàng rào, thì sẽ chẳng có gì thay đổi cả. Em sẽ chẳng thể đạt được thứ gì. Rồi kết cục của em sẽ giống như ta.”

“Rồi chính xác thứ mà anh không đạt được đấy là gì?”

“Em có biết vì sao ta lại ở đây không? Ta hiểu rõ là bản thân sẽ không có cơ hội để trở thành Tháp Chủ, và rằng ta chỉ ở đây để lấp chỗ.”

“…Thế anh ở đây thì có ích gì?”

“Ta tới để đấu tranh.”

Ifrin nhau mày trong sự khó hiểu.

Ihelm cười, một tiếng cười nghe giống như là tiếng thở dài, và nói tiếp.

“Ta từ chối việc bản thân bị ném đại sang một bên như một thằng đần trong khi bản thân chẳng đạt được thứ gì. Chỉ đứng một bên nhìn và bị đẩy ra mà không dám đáp trả – nó nghe thật thảm hại.”

Anh ta tiếp tục nói với giọng tự ti.

“Ta càng nhàn rỗi, thì tên khốn đó sẽ càng trèo cao hơn. Ta cứ nghĩ là đến một lúc nào đó rồi hắn ta cũng sẽ vấp ngã thôi, nhưng không – hắn vẫn cứ vươn lên, cứ vươn lên mà chẳng có chút khó khăn gì.”

Ifrin tiếp tục im lặng. Ở một mức độ nào đó, cô cũng hiểu được sự bực bội của anh ta.

“Ta sẵn sàng đặt cả mạng sống vào cuộc chiến này.”

Cô ấy đã thề rằng bản thân sẽ bắt kịp Deculain, nhưng bước chân của hắn vẫn luôn lớn hơn của cô. Mỗi ngày, hắn đều tiến xa hơn, như thể một ngọn núi mà cô sẽ chẳng bao giờ vươn được tới đỉnh.

“Nếu em vẫn còn giữ mối hận, thì hãy đối mặt với nó. Đừng đứng một chỗ quá lâu, nếu không em rồi cũng sẽ giống như ta – một kẻ chỉ còn là một chiếc vỏ rỗng.”

Ihelm khẳng định, đôi môi anh ta cong lên thành một nụ cười trước khi anh ta quay người rời đi.

Adrienne nghiêng người về phía Ifrin và thì thầm với một nụ cười tinh nghịch.

“…Em biết không, Ihelm và Deculain từng là bạn thân đấy. Nhưng trong cuộc chiến phe phái, anh ta đã bị gạt sang một bên – anh ta đánh mất nghiên cứu, thành tựu, tất cả mọi thứ. Ồ, và anh ta cũng từng có chút cảm tình với Hiệp Sĩ Julie dấy à nha. Không biết giờ còn không.”

Ifrin cau mày và hỏi.

“Thế thì tại sao cô lại chọn hắn làm người kế nghiệp?”

Adrienne giang rộng tay, nở một nụ cười rạng rõ rồi nói.

“Vì nó vui chớ sao!”

“…Cô có nhận ra là cô sắp trở thành Archmage không vậy?”

“Đó chính là lí do cô làm thế đó ~”

Adrienne nói với giọng bất ngờ thay lại có chút cay đắng.

“Một khi cô trở thành Archmage, cô sẽ phải rời khỏi Đại Lục.”

“…Tại sao?”

“Một Archmage sẽ không được phép gắn liền với một quốc gia! Ừ thì cô có thể về thăm Đế Quốc và Pháp Viện, nhưng nếu ở lại quá lâu thì cô sẽ thu hút nhiều sự chú ý!”

Whoooosh-

Một cơn gió ấm áp của mùa hè thổi qua những lùm cây.

Soạt- Soạt-

Những chiếc lá đung đưa nhẹ nhàng trong cơn gió.

Ifrin nhìn lên mặt trăng ở phía xa và hỏi.

“…Tại sao cô lại không từ chối trở thành một Archmage?”

Khoảnh khắc ấy, hình ảnh của cô trong tương lai lại lướt qua tâm trí – lúc mà cô ấy mang hình tượng một Ma Thuật Sư mạnh mẽ. Nhưng lạ thay, phiên bản tương lai của cô lại trông thật đau buồn.

“Cô không thể chối bỏ trách nghiệm của mình được.” Adrienne nói.

Ifrin lại nhìn cô. Adrienne thật nhỏ bé, điều đó khiến cho cô ấy trở nên dễ đối diện hơn so với Deculain.

“Em cũng nên chịu trách nhiệm với tài năng của mình, Ifrin à. Hahaha!”

Adrienne nói với giọng nói vui tươi khi cô ấy quay người đi.

Ifrin ngắm nhìn bóng lưng Adrienne rời đi, hình bóng nhỏ nhắn của cô ấy nhẹ nhàng biến mất trong màn đêm.

*****

Sáng hôm sau, trong văn phòng của Giáo Sư Trưởng, Ifrin được Deculain gọi lên. Cô ấy không phải đang cảm thấy căng thẳng – mà là cực kỳ căng thẳng. Cô ấy đã vội vã chạy lên đây ngay khi vừa ngủ dậy, cô vẫn lo về chuyện mà cô đã làm tối qua.

Ực-

Ifrin đứng trước Deculain, tim cô đập loạn xạ khi nhìn hắn ngồi xuống ghế văn phòng.

“Cầm lấy” Deculain ra lệnh.

Phịch-!

Một chồng tài liệu gần một trăm trang, được đặt mạnh lên bàn hắn.

“Đây là nghiên cứu mà ta đã nói trước đó” Deculain nói “Như em có thể thấy, chỗ này là phần ý tưởng của cha em.”

“…Ah! V-và?”

“Nếu em có thể xử lí chỗ này và hoàn thành lý thuyết của nó trước buổi diễn thuyết vào tháng 10, ta sẽ rút lại bài nghiên cứu và trao trả nó cho em.”

Ánh mắt của Ifrin mở to trong sự ngạc nhiên.

Deculain với tông giọng khác lạ, hỏi.

“Em có chấp nhận thử thách này không?”

“Ah!”

Không cần phải suy nghĩ gì thêm. Cha cô vẫn luôn muốn cô tiếp nhận nghiên cứu của ông ấy. Không một khắc do dự, Ifrin chạy vội về phía trước và đút tập tài liệu dày cộp đó vào túi.

“V-vâaaaaaaang-! Đây chính là điều em muốn-!”

“Ra ngoài đi.”

“Vâng, thưa thầy!”

Ifrin hét lên khi cô mở cửa văn phòng, chỉ để thấy có người còn đang đợi ở bên ngoài,

Mái tóc vàng với đôi mắt đỏ thẫm – là Ihelm, người mà cô vừa gặp hôm qua. Nhường lông mày, anh ta cảm thán.

“Ah, có vẻ như Em Phiến đã tới trước rồi.”

“Tôi là Ifrin!”

Cô quát lên, đẩy vai anh ta trước khi bỏ đi cùng tiếng bước chân nặng nề và ầm ĩ.

“Em ấy bị sao vậy?

Ihelm lẩm bẩm, nhìn cô ấy rời đi với chút vẻ khó hiểu trước khi đưa ánh mắt về lại văn phòng.

Bên trong, Deculain đang ngồi đó, hắn vẫn mang vẻ điềm đạm và quý tộc như mọi khi, không để lộ ra một chút điểm yếu nào.

“…Giáo Sư Deculain.” Ihelm nói “chúng ta có nên làm một buổi phỏng vấn thử với tư cách là hai ứng viên của chức Tháp Chủ không?”

--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Từ giờ Hiệu Trưởng sẽ được thay bằng Tháp Chủ nhé, cách dịch này tôi thấy là hợp lí hơn so với Hiệu Trưởng và Chủ Tịch

Ghi chú

[Lên trên]
Tôi không biết ông này là ai, có thể đây là Dzekan, nma bản dịch nào cũng ghi là Desert nên thôi cứ dịch vậy đi.
Tôi không biết ông này là ai, có thể đây là Dzekan, nma bản dịch nào cũng ghi là Desert nên thôi cứ dịch vậy đi.
[Lên trên]
Gọi bố ơi đi rồi anh giúp.
Gọi bố ơi đi rồi anh giúp.
[Lên trên]
Mé chả hiểu sao lão tác phải nhấn mạnh cái nỗi đau của Sylvia thế, phải search thêm mấy từ đồng nghĩa để nhồi vào _:(´ཀ`」 ∠):
Mé chả hiểu sao lão tác phải nhấn mạnh cái nỗi đau của Sylvia thế, phải search thêm mấy từ đồng nghĩa để nhồi vào _:(´ཀ`」 ∠):
[Lên trên]
Yeah, stalker vẫn hoàn stalker, nma giờ em làm nó vjp pờ rồ hơn.
Yeah, stalker vẫn hoàn stalker, nma giờ em làm nó vjp pờ rồ hơn.
[Lên trên]
Không bt sao mắm này lại mua 4 cốc cho 3 người. Chắc định chơi 2 cốc :v
Không bt sao mắm này lại mua 4 cốc cho 3 người. Chắc định chơi 2 cốc :v
[Lên trên]
Cảm quan của Gió
Cảm quan của Gió
[Lên trên]
Hahahahaha, vô tree
Hahahahaha, vô tree
[Lên trên]
Này tôi chế nhé, đoạn này Ihelm cố tình nghe nhầm thành “Leaf”, tôi cũng nghĩ là nên chế đoạn này tí. Vì sao lại là “em phiến” á? Tại tôi thích (“)> Ai nghĩ ra tên hay hơn thì đặt thử tôi xem =))
Này tôi chế nhé, đoạn này Ihelm cố tình nghe nhầm thành “Leaf”, tôi cũng nghĩ là nên chế đoạn này tí. Vì sao lại là “em phiến” á? Tại tôi thích (“)> Ai nghĩ ra tên hay hơn thì đặt thử tôi xem =))
Bình luận (2)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

2 Bình luận

AI MASTER
t thấy để "Leaf" hay hơn "em phiến" :)) stalker sylvia quá đẳng cấp
Xem thêm