• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

WN

Chương 110: Nhật Ký Hồi Quy (2)

0 Bình luận - Độ dài: 4,422 từ - Cập nhật:

Trans: Kdun

Chúc mọi người buổi tối vv ^^

---------------------------------------------------------------------------------------------------------------

“…”

Sophien chậm rãi mở mắt. Cơ thể của cô vẫn còn cảm thấy kiệt sức, nhưng một cảm giác kỳ lạ vẫn cuộn trào trong tâm trí. Cảm giác như thể là có một giấc mơ đã bị chôn vùi từ rất lâu trong ký ức của cô vậy.

“Thưa bệ hạ.”

“Hmm?”

Hoàng Đế nhướn mắt về phía Hiệp Sĩ vừa gọi mình. Keiron đang đứng đó như thể một bức tượng gần cô.

“Bệ hạ cảm thấy tỉnh táo hơn chưa ạ?”

“…Rồi. Vì một lí do nào đó, ta có cảm giác như thể là vừa có một giấc mơ rất dài.”

“Vậy sao ạ?”

“Tên giáo sư ngạo mạn sao rồi?”

“Ngài ấy đã rời đi rồi.”

Keiron trả lời ngắn gọn khi nhắc tới Deculain. Hắn ta đã khám phá ra bí mật lớn nhất của Hoàng Đế, Hồi Quy.

“Hắn ta đã về rồi sao?”

“Vâng, ngài ấy đã rời đi và chuyển lời rằng buổi học nay đã kết thúc.”

Ngày hôm sau, tức là, Deculain của ngày mai đã rời đi sau khi trải nghiệm Nhật ký Hồi Quy của Sophien trong [Gương Quỷ] dưới tầng hầm. Sau đó, Keiron đã tiêu diệt Nescius và hồi quy trở lại ngày hôm nay.

“Người không sao chứ? Người còn mệt không?”

Thế nhưng, yêu cầu của Deculain là vẫn nên giữ kín bí mật đó với Sophien. Vì đó là cho an toàn của Sophien, nên Keiron sẵn sàng đồng ý.

“Ta đỡ hơn rồi…nhưng vẫn vậy. Bất cứ khi nào ta ngủ…ta cũng đều sẽ mơ rất lâu. Như thể là ta đã quay lại quá khứ vậy.”

Sophien nói vậy trong khi nhìn lên trần nhà. Giấc mơ đó khiến cô nhớ lại một vài ký ức. Nhưng, những hồi ức đó ngày càng trở nên mơ hồ khi cô càng cố gắng lục lại; những hình ảnh ngày càng trở nên mờ nhạt hơn khi cô khuấy động mặt hồ yên tĩnh. Đôi mắt bình thản đó chuyển hướng sang Keiron.

“Keiron.”

“Vâng.”

“Ngươi…”

Cô ấy ngừng lại trong chốc lát, cân nhắc về lời sắp nói ra.

“…có thỏa mãn với cuộc sống hiện tại không?”

Hiệp Sĩ Keiron, được lựa chọn bởi gia tộc Hoàng Đế từ khi chỉ mới 10 tuổi. Anh ta đã được lựa chọn, nhưng khi nói đến cuộc đời của anh ta, thì anh ta cũng chẳng khác gì mấy so với một con gia súc trong gia tộc Hoàng Đế. Có khoảng 100 tài năng trẻ được tuyển chọn từ khắp nơi trên khắp Đại Lục. Bọn họ lớn lên trong Cung Điện, về cơ bản là bị tẩy não, và được nuôi dạy để trở thành hiệp sĩ của riêng Hoàng Đế.

“Với vẻ ngoài và khả năng của ngươi, ngươi đã có thể có được một cuộc sống tốt đẹp hơn hiện giờ rất nhiều.”

Gương mặt của Keiron thật sự rất nổi bật trên hầu hết mọi phương diện, đến mức mà nó có thể thu hút cảm tình và sự chú ý từ cả các hầu nữ và hoạn quan. [note74176]

“Ngươi biết đấy, nếu như ngươi chịu giả vờ chậm hiểu một chút, thì gia tộc Hoàng Đế đáng lẽ ra sẽ đuổi cổ ngươi ngay lập tức.”

“…”

Keiron chỉ lắng nghe Sophien mà không nói một lời. Giờ đây anh cần phải kiên nhẫn. Từng câu trong lời nói của cô ấy đang mất dần đi sự chắc chắn. Hoàng Đế hiện tại, người đang là mục tiêu sống của cả cuộc đời anh, đã phủ nhận chính mình.

“…Bệ hạ, người có biết mắt của một con cá minh thái trông như thế nào không? Thần, Keiron luôn nghĩ rằng đôi mắt của bệ hạ trông rất giống đôi mắt của loài cá chết đó.”

“Ta có nên móc mắt ngươi ra không nhỉ?”

“Nhưng, bệ hạ đã từng nói với thần rằng ‘Ta sẽ không oán hận ngươi nếu như ta chết’”

Keiron có thể hiểu được hàm ý trong từng câu mà cô ấy nói. Đó là khả năng mà anh ta đã học được trong quá trình phục vụ Sophien, một người khó tính và nhạy cảm. Khóe môi của Sophien nhếch lên.

“Hmph, ta chỉ nói vậy để khơi dựng ý chí của ngươi thôi.”

“Thần biết những lời đó không phải sự thật.”

Thoạt nhìn, những lời mà Sophien nói nghe có vẻ rất bình thường, nhưng nếu như biết tới cuộc đời bất ổn của cô, thì ý nghĩa của nó sẽ khác.

“Một ngày nào đó, thần sẽ thất bại trong việc bảo vệ bệ hạ. Và rất có thể điều đó sẽ không chỉ diễn ra một lần.”

“…”

“Thưa bệ hạ, thần rất muốn được là một hiệp sĩ trung thành. Thần muốn tin tưởng vào bản thân. Không phải vì một bản thân đã không còn tồn tại trong quá khứ, cũng không phải vì một tương lai vô định. Thần nguyện thề ngay trong hiện tại với tư cách là một hiệp sĩ.”

Biểu cảm trên gương mặt của Sophien không thay đổi.

“Cho dù qua thời gian bệ hạ có thay đổi ra sao, thì thần vẫn sẽ không lay chuyển. Giống như một chiếc máy đếm nhịp bất biến giữa mọi sự.”

Hiệp Sĩ của Hoàng Đế mong rằng chủ nhân của anh sẽ sớm thoát khỏi sự lười biếng. Anh không muốn nhìn thấy cô ấy ngạt thở chỉ vì bản thân chẳng buồn thở.

“Hiệp Sĩ không xứng đáng này muốn được chết trước chủ nhân của mình.”

“…Hmph. Ngươi đúng là một tên ngốc. Việc chết trước ta không phải là bổn phận của ngươi.”

Sophien đứng dậy trong khi cười với anh ta. Cô ấy ngập ngừng bước đi qua hành lang của Cung Điện với Keiron ở phía sau. Không lâu sau, họ bước tới đại sảnh của Cung Điện, nơi đặt những bức tượng hiệp sĩ đứng theo hàng ở hai bên.

“Thưa bệ hạ, người đang đi đâu vậy ạ?”

“Ta thà nghe mấy bài giảng của Deculain còn hơn.”

“Vẫn còn hai ngày nữa mới tới buổi học. Bệ hạ muốn trực tiếp tới chỗ của ngài ấy sao?”

“Ngươi nghĩ ta sẽ làm thế à?”

Sophien bỗng dừng lại và quay lại nhìn Keiron.

“Ta đang tìm một con mèo. Ta hay dùng con màu đỏ để ra ngoài, và nếu như ta không tìm thấy nó, thì rất có thể là nó đang lởn vởn quanh mấy bức tượng hiệp sĩ.”

Ngay khi cô ấy vừa nói vậy.

Meow-!

Một con mèo lông đỏ liền kêu lên, đứng trên vai một bức tượng. Cậu bạn nhỏ đó nhảy lên và đáp xuống ngồi lên đầu Keiron.

Meow-!

Keiron nói như thể là đang đáp lời tiếng kêu của nó.

“Mèo theo bản năng thường tìm nơi an toàn nhất mà nhỉ.”

“Và nơi đó là đầu của ngươi.”

“…”

****

Trong một tòa nhà biệt lập nằm tại dinh thự Yukline vào đêm muộn. Hay là lúc bình minh. À không, có lẽ là vào sáng sớm.

Soạt-Soạt-

Tôi đang viết một bài giảng. Trong trạng thái tập trung, dòng chảy của thời gian không phải là một thứ mà tôi để tâm.

Soạt-Soat-

Vết mực từ cây bút máy được viết lên trên các bức tường và trong không khí trải dài như vô tận, ghi lại tổ hợp của một dãy những dòng nét kỳ lạ. Những đường nét hình học và thuật thức được vẽ chi tiết lên từ tâm đến rìa.

Tôi điều khiển cây bút máy bằng [Psychokinesis].

[Ứng dụng thuần túy của nguyên tố Đất và Lửa: Thao Túng].

Viết một bài giảng chỉ được sử dụng một lần mỗi tuần và bốn lần mỗi học kỳ. Nhưng, tôi sẽ tiếp tục cho đến khi sự hoàn thiện của nó đạt đến tối thiểu ở mức độ của một cột mốc.

Soạt-Soạt-

Cột mốc là danh dự chỉ được trao cho khám phá của thế kỷ hoặc phải là kiến thức lọt được vào mắt xanh của Đảo Thiên Không. Tôi không biết được là liệu một bài giảng có thể được tính là một cột mốc không, nhưng nó cũng đáng để thử một lần. Nó cũng có thể được coi như là một thành tựu nhiệm vụ cũng được.

Soạt-Soạt-

Đương nhiên, lịch sử ma thuật có tuổi đời hàng ngàn năm của thế giới này sẽ không dễ dàng để cho một tên chỉ mới có một năm kinh nghiệm như tôi dắt mũi. Cho nên, tôi đã chuẩn bị một thứ khác.

“…Nó khả thi.”

Vòng tròn ma thuật của [Đặc Điểm]. Nói theo một cách khác, những vòng tròn đã được diễn giải qua [Thông Hiểu] của tôi. Cụ thể thì, sau khi diễn giải toàn thể thuật thức của một [Đặc Điểm] và kết hợp chúng với một ma thuật đã có sẵn, tôi sẽ có thể biến chúng trở thành ma thuật mới. Nôm na là tôi sẽ hợp nhất Đặc Điểm [Người Đàn Ông Thép] vào ma thuật.

Từ đó, trên lí thuyết thì ma thuật được tạo ra từ nền tảng này sẽ không cảm thấy đuối sức. Một ngọn lửa ma thuật được tạo ra dựa trên lí thuyết này sẽ không bao giờ bị dập tắt, và đất cũng sẽ không bao giờ bị bào mòn. [note74177]

Dudududu…

Mặc dù vậy, quá trình viết lại vô cùng đau đớn. Như thể là nó đang lấy tủy xương của tôi ra làm mực vậy, tựa như là tôi đang xé một phần của [Người Đàn Ông Thép] ra khỏi cơ thể.

Whiiiiiing-

Màng nhỉ tôi cảm thấy ù dần, và đôi mắt thì run rẩy, nhưng lại không có thời gian để dừng lại.

“…”

Nhờ có Ifrin, người đến từ tương lai, mà tôi đã nhận ra một điều. Hiện giờ, đám quỷ và Tế Đàn đang theo sát Hoàng Đế Sophien, có nghĩa là nhiệm vụ chính đang trong giai đoạn diễn ra sôi nổi. Tôi sẽ không thể ngăn chặn chúng nếu như chỉ có bản thân mạnh lên.

“…Bây giờ.”

Vậy nên, tôi sẽ vắt kiệt [Thông Hiểu] như hiện tại. Tôi sẽ cố hết sức để truyền dạy [Đặc Điểm] này. Deculain có giới hạn riêng của Deculain, nhưng những tài năng có thể bồi dưỡng thì lại rải rác trên khắp Đại Lục. Có rất nhiều nhân vật được đặt tên sẽ có thể phát triển chỉ với một lời khuyên tử tế.

Dù cho tôi bị dính với số phận của kẻ phản diện và sẽ không thể đứng đối diện trực tiếp như nhân vật chính, thì tôi cũng sẽ trở thành người trợ giúp cho họ từ trong bóng tối…

Tạch-

Cây bút của tôi vừa gãy, nhưng tôi không cần cây khác.

“…”

Tôi lùi lại một bước mà không nói một lời. Nó vẫn chưa đủ, nên tôi lùi lại hai bước. Nó vẫn không đủ. Thế thì ba bước, bốn bước, năm bước…

“…Đây rồi.”

Kết quả chỉ có thể được nhìn thấy khi tôi đứng ở trung tâm của tòa nhà phụ. Vòng tròn ma thuật của tôi lấp đầy không gian. Ghi chép bắt đầu từ bảng đen lớn rồi tràn ra khắp những bức tường vẫn là không đủ, nên tôi đã viết tiếp trong không khí và rồi chúng trôi nổi giữa khoảng không như những thiên thể. Đứng giữa trung tâm, tôi nhắm mắt lại và thở ra một hơi.

“…”

Giả thuyết của tôi đã trở nên rõ ràng và có chuyển động. Dù cho dòng chảy vẫn còn yếu ớt, thì tôi vẫn có cảm giác như là bản thân đã tiến gần hơn một bước đến chân lý của thế giới.

…Cảm giác thật lạ. Tôi mở mắt, cố lờ đi sự mất thăng bằng của mình. Mana của tôi đã gần cạn kiệt, nhưng bài giảng mà tôi đã chuẩn bị từ khi trình lên bản thảo cho Đảo Thiên Không đã được hoàn thành chỉ trong chưa đầy một tháng.

“Đây có phải là sự khác biệt giữa bản thảo thô và bản cuối cùng không?”

Thật khó để truyền đạt được một giả thuyết mà chỉ mình tôi biết cho người khác. Vì lẽ đó, cho nên công sức và số lượng mana tôi dành ra cho nó nhiều hơn hàng tá lần so với lúc làm bản thảo thô.

“…Nó quá lớn.”

Bỗng nhiên, khóe môi tôi nhếch lên một nụ cười. Ma thuật trải dài vô tận trong tòa nhà phụ, kích thước khổng lồ của nó khiến cho nó rất khó để nhét vừa vào đầu tôi. Nhiệm vụ của một giáo sư là phải truyền đạt được kiến thức. Việc hiểu hết được phần còn lại sẽ phụ thuộc hoàn toàn vào các sinh viên. Nếu một người có tài năng mà còn không thể hiểu được nó dù chỉ một chút…thì họ sẽ bị loại bỏ. Bởi điều đó có nghĩa là họ sẽ không nằm trong số những người có thể trợ giúp tôi trong nhiệm vụ.

“Phần còn lại là…”

Tôi nhìn qua tiến trình Ghi Nhớ của [Thông Hiểu].

Tiến Trình Ghi Nhớ

     : Psychokinesis Sơ – Trung (79%)

     => Ngự Hỏa Sơ – Trung (53%)

     => Ngự Thổ Sơ – Trung (48%)

     Cường Hóa Kim Loại (89%)

Vẫn là cấp độ Sơ – Trung chết dẫm này. Rốt cuộc là cái cấp độ Trung Cấp đó nó khó nhằn tới mức nào vậy chứ? Quá trình Ghi Nhớ [Psychokinesis] chậm chạp đến mức không thể tin được.

Cốc, cốc-

Một giọng nói thông báo cho tôi biết rằng trời đã sáng đi cùng với tiếng gõ cửa.

- Đây là cà phê sáng thưa anh.

Đó là Julie. Tôi nhìn lẳng lặng về phía cửa vào.

“Hmm…”

Một ý tưởng luyện tập bỗng hiện lên trong tâm trí.

- Giáo sư, tôi mang cà phê tới.

Cốc, cốc-

Tôi chỉ còn khoảng [300] Mana. Nhưng vì [Psychokinesis] của tôi yêu cầu rất ít Mana, cho nên từng này là đủ. Tôi mở cửa.

***

Keng, Keng, Keng, Keng-

Tiếng va chạm dữ dội cùng những ánh lửa lóe lên. Thanh kiếm lướt đi và đánh bật những chiếc phi tiêu Thiết Mộc. Chúng cố gắng khai thác kẽ hở của nàng kiếm sĩ, nhưng kiếm kĩ uyển chuyển của cô không cho phép bất kỳ thứ gì lọt qua. Những miếng Thiết Mộc uốn lượn xung quanh thứ mà nó va chạm, rồi mất dấu mục tiêu của chúng và rơi xuống. Chúng thậm chí còn chẳng thể làm xước da cô ấy.

Keng, Keng-

Julie vẫn đang ở trong trạng thái sung mãn mà chẳng cần sử dụng nhiều Mana, cô ấy đúng là một đối thủ tập luyện xuất sắc. Không cần thiết phải điều chỉnh sức mạnh của [Psychokinesis] vì ma thuật của tôi vẫn chưa đủ sức để so với Julie.

“Julie.”

“Vâng.”

“Kỹ năng của em rất xuất sắc.”

Julie mỉm cười và tra kiếm vào vỏ.

“Chẳng bao lâu nữa mùa đông sẽ tới. Mùa đông là mùa của nhà Freyden.”

“Giờ vẫn đang là Tháng 9.”

“…Giáo sư cũng mạnh hơn rồi.”

“Phải. Ta không còn cần tới người hộ tống nữa.”

Julie trầm ngâm một lúc nhưng rồi cũng sớm gật đầu.

“…Vậy sao? Ồ.”

Sau đó, cô ấy lấy ra một chiếc phong bì.

“Bức thư từ hội mạo hiểm giả gửi tới cho Giáo Sư.”

Tôi nhận lấy lá thư. Ngay khi vừa mở phong thư ra, tôi nhận thấy nội dung rất ngắn gọn.

[Là Arlos. Tế Đàn đã có được cơ thể. Tôi đã không tới kịp.]

Ngay khi vừa đọc xong dòng đó, lá thư liền bị đốt cháy.

Phừng-!

“Nó là gì vậy?”

“Em không cần phải biết.”

[Linh Hồn của Chúa] có tồn tại. Những kẻ thuộc Tế Đàn đang cố gắng hồi sinh Chúa bằng linh hồn của chúng. Bởi vì đó là [Nhiệm Vụ Chính] không thể tránh khỏi, tiến độ sẽ không thể tự bị ngăn cản, nhưng nó vẫn còn quá sớm. Nếu như mọi chuyện cứ tiếp tục như hiện tại, thì thời hạn còn lại chỉ là nửa năm. Để trì hoãn tiến trình của nhiệm vụ nhiều hết mức có thể, việc theo đuổi Nescius cần là mục tiêu hàng đầu.

“Vậy sao?”

“…Ta sẽ giải thích với em sau.”

“Nếu đó là chuyện cá nhân thì không cần thiết.”

May thay, Nescius về cơ bản là một hạ quỷ, không quá mạnh, nên một nhân vật được đặt tên có cấp độ đủ cao sẽ có thể dễ dàng đối phó với nó. Tuy nhiên, bởi vì Đặc Tính cho phép nó bay và thay đổi hình dạng…

Chính lúc đó…

“Chào Giáo Sư~. Chào, Julie nha~?”

Đó là Josephine.

“…”

Tôi trầm lặng nhìn cô ta. Josephine là kiểu người có thể lan tỏa màn đêm đến mọi nơi có bóng tối. Bản thân Josephine chính là bóng tối, vậy nên vẻ ngoài của Nescius sẽ trở nên nhất quán hơn đối với cô ta. Thêm nữa, cơ chế phòng vệ của con quỷ đó là biến thành hình dạng đáng sợ nhất đối với người trước mặt nó, nhưng cô ta thì lại không có nỗi sợ. Sự điên rồ của cô ta khiến cho đến cả lũ quỳ còn thấy kỳ lạ.

 Nói cách khác, cô ta là nhân vật được đặt tên có thể được coi là thiên địch của Nescius.

“Ôi chao~, ánh mắt đó là sao thế?”

Josephine mỉm cười rạng rỡ trong khi Julie thì cắn môi.

“Julie, em rời đi một lúc đi.”

“…Vâng.”

Julie lùi đi mà không tranh luận. Ngay khi Julie đi đủ xa, tôi liền tiếp cận Josephine. Nhưng ngay trước khi tôi tới đủ gần cô ta, cô ta đã ngay lập tức tiếp cận và thì thầm vào tai tôi.

- Deculain. Anh đã giết Veron nhỉ.

Cùng lúc đó, một làn gió thổi qua chúng tôi.

Whiiiiiing…

Mái tóc của Josephine khiến một bên cổ tôi thấy ngứa ngáy, một cảm giác lạnh buốt chạy dọc sống lưng tôi. Tôi trừng mắt nhìn Josephine, nhưng cô ta chỉ mỉm cười và tiếp tục nói.

- Anh chưa có quên Veron đâu nhỉ? Chàng Hiệp Sĩ mà em gái tôi rất quý mến đó.

***

“…!”

Ifrin giật mình mở mắt. Trời bây giờ đã sáng, và cô ấy thì đang ngồi trong phòng thí nghiệm của trợ lý.

“…?”

Cô đờ đẫn quay đầu nhìn xung quanh, chớp mắt.

“Vừa nãy là mơ à?”

Nó thật lạ. Cực kỳ lạ. Kỳ lạ vô cùng. Rõ ràng là sau khi bị bóng ma rượt đuổi cả ngày…cô ấy đã nhắm mắt trong chốc lát…và giờ thì cô ấy lại đang nằm gục trên bàn?

“…Tất cả chỉ là mơ sao?”

Ifrin lẩm bẩm và nhìn lên đồng hồ. Thứ Tư, 11:55 sáng.

“Huh?!”

Cơ thể cô ấy bật dậy như lò xo. Hôm nay có tiết giảng của Deculain. Cô ấy sẽ toi đời nếu như cô ấy đi muộn!

“Hoo, Hoo.”

Ifrin nhanh chóng cầm lấy cặp và rời đi. Lớp nâng cao của Deculain được đặt đặc biệt nằm tại tầng 80 của Pháp Viện.

Ding-!

“Chờ tôi với! Tôi cũng vào nữa!”

Ifrin may mắn đã vào kịp thang máy, cô cố gắng sửa soạn ngoại hình qua một cái gương.

“Bởi vì nó là bài giảng của lớp nâng cao…”

Ifrin vuốt ve đôi má sưng tấy của mình và cười khẩy. Nếu như nội dung của bài giảng được chứng minh là không có gì đặc sắc, nó sẽ bị chuyển từ lớp nâng cao thành lớp trung cấp, khi đó nó sẽ không còn ở trên tầng 80 nữa. Cô ấy nghe nói rằng việc duy trì trạng thái của một lớp nâng cao là cực kỳ khó ngay cả đối với Đảo Thiên Không. Ifrin tò mò không biết là tên Giáo Sư Deculain đó sẽ làm thế nào để duy trì lớp.

Ding-!

Cô ấy tới tầng 80 nhưng rồi lại bị làm cho ngạc nhiên khi cô bước ra ngoài. Thứ chào đón cô là khán phòng nằm trên tầng đặc biệt của Tòa Tháp. Trần nhà trải dài như thể vô tận nằm trên đầu cô.

“Wow…”

Có rất nhiều người đang ở đây. Trong số họ, có vẻ như chỉ có cô và Drent là có Cấp Độ Solda, thêm vào đó là một tiền bối tên Leol. Những người khác thì là Hoàng Tử Kreto, một con mèo, một Ma Thuật Sư Đế Quốc, Cuồng Tri Astal, Giáo Sư Louina, Relin và cả Rosario, người đã quay lại trường một khoảng thời gian để tham dự lớp này. Rất nhiều nhân vật nổi tiếng đều đang ngồi quanh lớp học.

“Ifrin, ở bên này này.”

Drent ngập ngừng vẫy tay. Cậu ta bị choáng ngợp khi thấy xung quanh lại có nhiều người quyền lực đến vậy. Ifrin ngồi xuống cạnh cậu ta, mặc chiếc áo choàng có mũ trùm của mình vào.

“Solda Ifrin, rất vui được gặp em.”

“Vâng, thưa Giáo Sư…”

Giờ đang là giữa ngày; cô ấy có thể biết mà không cần phải nhìn vào đồng hồ. Và, chính xác vào buổi trưa, Deculain có mặt tại tầng 80.

Cộc-Cộc-

Hắn ta xuất hiện không lệch một giây, bước đến trước với dáng đi như thường ngày.

Cộc-Cộc-

Hắn ta hoàn toàn không cảm thấy bị áp lực bởi các Ma Thuật Sư cấp cao. Đúng hơn, hắn ta còn có dáng vẻ oai nghiêm hơn bất kỳ ai trong bộ suit hoàn mỹ của mình. Một lát sau, đứng tại bục giảng, hắn mở lời như thể là chỉ đang nói chuyện với các sinh viên bình thường.

“Rất vui được gặp mọi người.”

Ifrin nuốt nước bọt. Bầu không khí xung quanh cô bỗng chốc thay đổi.

“Trước hết, có một vài điều mọi người cần lưu ý về tiết giảng hôm nay. Nơi này Pháp Viện và đây là tiết giảng của tôi, vậy nên tất cả những người có mặt ở đây đều đang là học sinh của tôi. Xin hãy nhớ kỹ lấy điều đó.”

Điều này có nghĩa là hắn sẽ không nhượng bộ bất kỳ ai.

“Thêm nữa, lớp học này sẽ được tổ chức bốn tiếng mỗi hai tuần, nhưng tôi sẽ được quyền kết thúc lớp học bất kỳ lúc nào tôi muốn.”

Deculain dự định là sẽ kết thúc buổi học và rời đi ngay khi nhận được bất kỳ lời nhắn nào từ Keiron.

“Mọi người có ý kiến gì không?”

“Tôi có.”

“Tôi cũng thế.”

Tổng cộng 4 người giơ tay lên như thể là đã đợi sẵn. Những người đó là Rose Rio Cấp Etheric, Cuồng Tri Astal, Tiền bối của Ifrin, Leol và Hoàng Tử Kreto, Rose Rio nói trước.

“Anh có nói năng không nể nang cũng được, nhưng chẳng phải việc bỏ lớp giữa chừng là hơi quá sao~?”

Astal, học giả và cũng là nhà báo ma thuật nổi tiếng nhất Đảo Thiên Không, đồng tình với cô ấy.

“Phải đấy. Chúng tôi đều được Đảo Thiên Không gửi tới đây, vậy nên chúng tôi cần phải đánh giá buổi học này thật chính xác.”

Ifrin hít sâu một hơi ngay khi vừa nhìn thấy anh ta. Cô cứ nghĩ rằng đó phải là một lão già được trao cho thân phận và danh tiếng Cuồng Tri Astal, thế nhưng anh ta lại là một chàng trai trẻ đẹp mã.

“Tuy nhiên, việc đánh giá sẽ rất khó nếu như lớp học bị bỏ dở giữa chừng. Xin anh hãy cân nhắc lại.”

Ifrin lại tiếp tục bất ngờ. Vậy ra tất cả những thứ khác đều ổn, nhưng anh ta chỉ không muốn lớp bị bỏ ngang giữa chừng thôi sao. Như mong đợi, anh ta có khao khát được học hỏi thật mãnh liệt.

“Vậy thì.”

Deculain gật đầu. Như thể hiểu được mọi chuyện, anh ta nhẹ nhàng ra hiệu.

“Ra ngoài.”

Ực-

Cánh cửa mở ra trong lúc bốn chiếc ghế của họ bị giật lại. Tất cả đều là [Psychokinesis].

“Nếu không hài lòng, thì có thể tự nhiên bước ra khỏi cửa.”

“…”

“…”

“Không ai rời đi sao?”

Không ai trong số 4 người bọn họ nói thêm được lời nào. Vẻ mặt của họ tràn đầy sự bất mãn, nhưng rồi học cũng phải hạ tay xuống. Deculain gật đầu hài lòng.

“Tốt. Nếu như không còn câu hỏi nào nữa. Thì tôi xin phép nói vài lời trước khi bắt đầu bài giảng.”

Hắn đặt chiếc cặp của mình lên bàn. Rồi sau đó hắn đeo chiếc kinh của mình lên.

“Trước hết, tiêu đề của bài giảng hôm này sẽ là [Ứng dụng Thuần Túy của Đất và Lửa: Chương Kiểm Soát].”

Một vài sinh viên đã lấy ra quyển ghi chép ma thuật, trong khi số khác thì khoác tay lại như thể họ rất tự tin là bản thân sẽ ghi nhớ được mọi thứ. Deculain chầm chậm nói.

“Trong 3 lớp đầu tiền, tôi sẽ giải thích cho mọi người về ý nghĩa của Ứng Dụng Thuần Túy.”

Ứng Dụng Thuần Túy…Ifrin không phải là người duy nhất bối rối trước ý nghĩa của từ đó.

“Ứng Dụng Thuần Túy là gì? Nó có gì khác so với ứng dụng thông thường? Mọi người đang có thể có hoặc không thắc mắc về ý nghĩa của nó.”

Ifrin nhìn xung quanh.

“Nhưng tôi không phải là bảo mẫu. Nếu như có ai không theo kịp, thì có thể bỏ cuộc.”

Rồi, họ nghĩ, hắn nói bảo mẫu là có ý gì? Hắn bảo không theo kịp thì bỏ cuộc là có ý gì?

Ở đây không chỉ có sinh viên từ Pháp Viện thôi đâu mà còn có cả Ma Thuật Sư Đế Quốc và tên cuồng tri thức từ Đảo Thiên Không nữa đấy, vậy nên chẳng phải hắn đang hơi tự mãn rồi sao?

“Bây giờ, bắt đầu vào bài học thôi.”

Tạch-!

Deculain búng ngón tay.

-----------------------------------------------------------------------------------

Ghi chú

[Lên trên]
Nôm na là hút cả gái lẫn gay đấy. Nghe nói là mấy hoạn quan trong hoàng cung thường bị thiến giống thái giám thì phải ___〆(・∀・)
Nôm na là hút cả gái lẫn gay đấy. Nghe nói là mấy hoạn quan trong hoàng cung thường bị thiến giống thái giám thì phải ___〆(・∀・)
[Lên trên]
Đù, hở ra cái là hack game.
Đù, hở ra cái là hack game.
Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận