Trans: Kdun
Chúc mọi người buổi tối vv ^^
---------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Thịch-
Tiếng vọng đến từ bước chân của tôi vang lên trong giây lát trước khi chìm vào sự im lặng. Tôi dừng bước tại hành lang của Hoàng Cung, sự chú ý của tôi va phải một bảng thông báo đột ngột xuất hiện trước mặt.
[Hoàn Thành Nhiệm Vụ: Tấm Gương Của Quỷ]
◆ Tiền Thưởng + 10
◆ Mở Khóa Đặc Tính: Khởi Nguyên – Gương
Tôi đã hoàn thành nhiệm vụ Tấm Gương Của Quỷ, được hưởng cả tiền tệ cửa hàng và một tài năng mới.
Tuy nhiên, tôi vẫn chưa thể nắm bắt được chuyện gì đã xảy ra. Tôi cố gắng ghép nối lại mọi sự kiện đã dẫn tôi tới đây. Tôi vừa ở trong thư viện của Tòa Tháp, học về Ma Thuật Gương và Thủy Tinh cho đến khi Sophien gọi tôi tới Hoàng Cung. Chúng tôi chỉ chơi một ván cờ, nhưng ngoài chuyện đó ra, thì chẳng có gì đáng để kể tới.
Thế nhưng phần thưởng thì lại quá mức hào phóng. Ba Đặc Tính cối lõi trong tài năng của Ma Thuật Sư – Nguyên Tố, Khởi Nguyên và Vật Chứa – sự quan trọng của chúng được xem là nền tảng sống còn chẳng thua kém gì Phân Loại ma thuật của Ma Thuật Sư, và giờ đây, tôi đã đạt được một trong số chúng, Khởi Nguyên.
“Khởi Nguyên…”
Tài năng ma thuật của tôi với tư cách là Deculain vốn đã luôn gắn liền với các Nguyên Tố, cụ thể là Đất và Lửa. Mặc dù Gương có thể mơ hồ liên kết với những tài năng đó, nhưng Đặc Tính Khởi Nguyên này vẫn mang lại cảm giác rất khác biệt, như thể là nó chứa đựng một hàm ý sâu xa hơn. Giờ đây, tôi đã sở hữu tài năng pha trộn giữa cả Khởi Nguyên – Gương cùng Nguyên Tố - Đất và Lửa.
“Nhưng mà…”
Tôi vẫn chưa thể hình dung được là mọi thứ đã diễn ra như thế nào – nhiệm vụ đã tự hoàn thành và tôi cứ thế mà nhận được Đặc Tính Khởi Nguyên – Gương.
"Mọi người, ra ngoài mau!"
Bỗng nhiên, một cơn hỗn loạn trào lên trong Hoàng Cung. Hành lang vang vọng âm thanh của các Hiệp Sĩ đổ xô nhau chạy khắp mọi hướng qua sảnh điện. Các hoạn quan và chư hầu hoảng hốt đi qua tôi, trông ai cũng vội vã.
“Nhanh lên! Lối này…!”
Tôi chậm rãi bước theo họ, không chút vội vã.
Khi tôi bước đi, đám đông đã dần tụ tập lại, họ cùng nhau chen chúc quanh cửa sổ tầng 1 để nhìn ra bên ngoài.
“Ngài Deculain, ngài nhất định phải chứng kiến cảnh tượng đáng nhớ này!”
Một người gọi tôi đến gần với vẻ đầy phấn khích.
Khi đó, tôi mới hiểu ra được ý của họ.
“Đã 15 năm kể từ lần cuối Bệ Hạ tập luyện vào buối sáng rồi…”
Nữ Đế Sophien đang giao đấu kiếm thuật với Keiron giữa sân.
Giống những người khác, tôi đứng đó ngắm nhìn cô ấy, tạm chìm trong suy nghĩ trước khi mở miệng thì thầm.
“…Thế giới chắc đã thay đổi rồi.”
Mặc dù chỉ khẽ nói, nhưng những lời đó lại chìm sâu vào trong suy nghĩ của tôi, mang một sức nặng mà tôi không thể phớt lờ. Nó gợi lên một dự cảm, như những gợn sóng lan ra từ một viên đá rơi vào mặt nước tĩnh lặng. Sophien luyện kiếm vào buối sáng sớm – nó là một chuyện rất lạ. Như thể một bóng ma, một điềm báo cho một tai họa sắp ập tới.
Như thể khẳng định dự cảm của tôi, tôi nhớ lại chuyện mình đã hoàn thành một nhiệm vụ. Không nói gì thêm, tôi quay đi bỏ lại các hoạn quan và chư hầu ở phía sau, tiếp tục cất bước qua hành lang của cung điện.
Tôi sớm đi tới một nơi ẩn mật và tĩnh lặng nằm trong Hoàng Cung, một thông lộ dẫn xuống tầng hầm của cung điện. Tôi ngừng lại trước một cánh cửa gỗ cũ, sự hiện diện của nó chẳng ăn nhập gì với khung cảnh xung quanh, như thể một thứ đã bị quên lãng. Tôi chậm rãi bước đến gần hơn và nắm lấy tay nắm cửa.
Cạch-
Cánh cửa đã bị kẹt, chỉ vang lên một tiếng kêu khẽ. Tôi đặt bàn tay của mình lên cánh cửa, và cảm nhận thấy muốn luồng khí lạnh, lạ lẫm dội ngược qua da thịt.
“…Chắc là đây rồi.”
Tôi cảm thấy như thể một thứ gì đó bên trong tôi đang lay động – một bản năng mà tôi không thể nói thành lời, một ký ức đã bị chôn vùi từ lâu. Hiện giờ tôi không thể nhớ ra nó là gì, nhưng tôi có thể cảm thấy nó, đang chờ đợi thời điểm thích hợp để thức tỉnh.
“Ra là vậy.”
Tôi thủ thỉ với một cái gật đầu, và rồi quay đi, bỏ lại cánh cửa đó mà không ngoái nhìn thêm một lần nữa.
Một tiếng cổ vũ bất ngờ vang lên ở tầng phía trên, phủ kín cung điện với bầu không khí sôi động. Sự phấn khích chạy qua không gian khi mọi người đều tập trung vào màn đấu kiếm của Sophien. Tôi thoáng cân nhắc về việc gia nhập lại với đám đông và có lẽ là mang theo cả Julie để đồng hành cùng mình. Hay có lẽ là…
“Julie.”
Tôi gọi tên, quay lại để nhìn thấy cô ấy đang trốn tại một góc khuất. Cô ấy đứng im như một pho tượng, mô phỏng dáng đứng của các Hiệp Sĩ canh gác tầng hầm.
Cô ấy giật thót khi bị phát hiện và hỏi.
“Anh…biết tôi ở đây từ suốt sao?”
“Theo ta. Hãy cùng theo dõi buổi luyện kiếm của Bệ Hạ. Với tư cách là một giảng viên, có lẽ em sẽ tìm ra được một vài điểm đáng chú ý cho buổi học tiếp theo.”
“…Vâng, thưa Giáo Sư.”
Julie đáp lại, bộ áo giáp của cô ấy phát ra tiếng kêu leng keng khi cô ấy bước nhanh tới để sánh vai bên cạnh tôi.
Chúng tôi im lặng bước đi cùng nhau. Tôi biết lời từ biệt mà chúng tôi sẽ phải nói ra là điều không thể tránh khỏi, nhưng ít nhất thì hôm nay – vào cái ngày kỳ lạ này – chúng tôi vẫn có thể cất bước bên nhau thêm một lúc nữa…
******
“…Ifi! Ifi!”
Một giọng nói trôi dạt vào tâm trí mù mờ của Ifrin, cùng với một đôi tay nhẹ nhàng lay cô tỉnh dậy. Đôi mắt ngái ngủ, nặng nề của cô chầm chậm khẽ mở, lờ đờ như một con xác sống vừa tỉnh giấc.
Qua đôi mắt miễn cưỡng hé mở, cô thấy người bạn của cô, Julia, ngả người về phía cô và nói.
“Cậu nghe gì chưa?”
“Nghe gì cơ…?”
“Sylvia ấy!”
“…Sylvia?”
Ifrin lặp lại, ngáp dài trong khi cố giữ bản thân ngồi thẳng dậy.
Giọng của Julia lớn hơn trong sự phấn khích khi cô ấy nói tiếp.
“Đúng rồi! Cô ta giờ đã là Cấp Monarch rồi đấy!”
Epherene còn ngái ngủ, lại ngáp dài như một con khủng long và hỏi, “Monarch?”
“Ừ! Monarch đấy!”
“…Ý cậu là Cấp Ma Thuật Sư á?”
Ifrin hỏi trong khi giãn người và để lộ mồm mở ra ngáp còn to hơn cả lúc nãy.
“Chính xác! Giờ cô ta đã là Ma Thuật Sư Cấp Monarch rồi!”
“…Chà, chuyện đó thì cô ta lúc nào chả dư sức.”
“Ý cậu dư sức là sao?! Ifi, nếu cứ theo cái đà này thì cô ta sớm muộn rồi cũng sẽ trở thành một giáo sư đấy!”
“Không có chuyện đó đâu~”
Ifrin lẩm bẩm, ánh mắt lơ đãng nhìn lên bảng đen. Bài giảng về Ma Thuật Phòng Thủ Quái Vật Diện Rộng: Thuộc Tính Lửa – Mục Tàn Phá đã kết thúc.
“Cơ mà, nếu cô ta đã đạt Cấp Monarch rồi…thì tớ cũng hơi ghen tị đấy.”
Thật lòng mà nói, Ifrin cảm thấy như là mình đang lãng phí thời gian ở trong một vài lớp học. Hầu hết bài giảng dành cho Cấp Solda đều quá mức dễ hiểu, toàn là mấy thứ mà cô đã thành thạo từ lâu.
“Sao cậu lại phải ghen tị chứ?! Thôi nào. Cô ta chỉ lên được đó là nhờ quan hệ gia tộc thôi! Nếu cô ta chỉ là dân thường, thì cô ta sẽ không đời nào làm được. Cô ta chỉ giữ Cấp Solda trong chưa đầy 6 tháng thôi đấy, và giờ cô ta đã đạt Cấp Monarch rồi!”
“…Cũng đúng.”
Ifrin đồng tình với sự bực bội của Julia khi đứng dậy.
“À nhân tiện, Ifi, sao dạo này cậu không ghé quán ăn nữa vậy?”
Julia hỏi, đầu nghiêng nhẹ tỏ vẻ trách móc, đôi khuyên tai tạo vật đắt đỏ của cô khẽ đung đưa theo nhịp.
Ifrin thở dài và đáp.
“Cậu biết đấy~ Tớ cũng rất muốn qua, nhưng dạo này tớ phải học nhiều.”
Ifrin gần như chẳng có thời gian để ăn, chứ chưa nói đến việc là rời khỏi Pháp Viện. Cho tới tháng tiếp theo, cô cần phải nghiên cứu xong ít nhất một trang mỗi ngày trong tập tài liệu mà Deculain giao cho, mặc cho việc hoàn toàn nắm vững được kiến thức trong đó là chuyện nằm ngoài khả năng của cô.
“Gần đây nhà tớ đã bắt đầu nhận giao đồ ăn ngoài rồi đấy.” Julia đáp.
“…Thật không?”
Câu nói đó đã thu hút sự chú của Ifrin.
Julie mỉm cười đáp lại.
“Thật. Thường thì sẽ thu thêm phí giao hàng, nhưng vì cậu là khách quen, nên nhà tớ sẽ giao miễn phí cho cậu, Ifi.”
“…Thật chứ?’
Ifrin nói khi bụng cô sôi lên. Không chú ý mà liếm môi.
“Thế thì chắc hôm nay tớ sẽ-“
********
Sau khi đặt món Lợn Rừng RoaHawk, Ifrin vui vẻ đi lên tầng 77.
Văn Phòng Giáo Sư Trưởng: Deculain.
Cô ấy nhàn nhã ôm tập tài liệu mà cô phải nộp lên cho Giáo Sư Deculain trong khi gõ cửa văn phòng.
Cốc, cốc-
Cô chờ đợi, nhưng không có hồi đáp từ phía bên kia.
“Lại đi vắng rồi sao?”
Ifrin tự nhẩm, rồi đẩy cửa bước vào.
Cánh cửa mở ra mà không có chút lực kháng cự nào, để lộ ra một căn phòng trống. Deculain một là đã quên không khóa cửa hoặc hai là chỉ đi ra ngoài một lúc. Ifrin bước vào và đặt tập tài liệu lên trên bàn.
“…Hmm~”
Ngay trước khi cô định rời đi, cô ấy liếc quanh một vòng, rồi lặng lẽ đưa tay về phía ngăn kéo bàn.
“Em nghĩ em đang định làm gì?”
“Ahhhh!’
Ifrin giật bắn người và quay phắt đầu về phía nơi mà giọng nói vừa phát ra.
Một chiếc gương toàn thân treo trên tường, với hình ảnh của Deculain đứng trong đó. Theo bản năng, cô quay người nhìn phía sau mình, nhưng hắn ta không có ở đó. Khi cô ấy nhìn lại về phía chiếc gương, cô thấy hắn ta vẫn còn ở đó.
“…Cái? Thầy ở trong gương, nhưng…”
Không hề có dấu vết nào cho thấy sự hiện diện vật lý của hắn ở bên ngoài. Khi Ifrin đứng đó, dán mắt vào gương trong sự bối rối, Deculain liền rời khỏi tấm gương với bước đi mượt mà, tự nhiên.
“Cái quái?!”
Deculain bình thản đi tới ghế của hắn và ngồi xuống, khiến cho Ifrin phải lùi lại vì cảnh giác. Với giọng trầm thấp, đầy nghiêm khắc hắn nói.
“Một ma thuật sư mà lại bị dao động dễ dàng như vậy chỉ vì chút ma thuật sao?”
“Nó là…loại ma thuật gì vậy?”
“Ma Thuật Gương.”
Ifrin liếc nhìn tấm gương mà hắn vừa bước ra. Nó có vẻ như không giống một tạo vật cho lắm.
“Ifrin, dạo này em tới đây khá thường xuyên đấy nhỉ, và còn chẳng có sự cho phép nữa.”
“Cửa mở nên là…và những tài liệu này cũng có vẻ quan trọng nữa.”
“Em sẽ phải nhận 3 điểm phạt.”
“…Thầy đáng nhẽ cũng nên khóa cửa chứ.”
Deculain phớt lờ câu phàn nàn đó, hắn mở tài liệu và viết chữ ký của mình lên bằng chiếc bút máy của hắn.
Khi đó, một giọng nói ồn ào bất ngờ vang lêm khắp căn phòng.
- Xin chào! Tháp Chủ Adrienne đây! Là giọng tôi đang được phát trên Pháp Viện nè!
“Gì vậy…”
Ifrin nói, trong khi mắt vẫn nhìn vào tập tài liệu mà Deculain đã ký. Tiêu đề ghi Xác Nhận Ứng Cử Chức Vụ Tháp Chủ.
- Nhiệm kỳ của tôi hôm nay sẽ chính thức kết thúc! Và hôm nay, chúng ta sẽ được thông báo về các ứng viên tiếp theo cho chức vụ Tháp Chủ!
“Ifrin, em không có việc gì khác tốt hơn để làm sao?”
Deculain lạnh giọng hỏi.
“K-không có ạ, em sẽ đi ngay.”
Ifrin nhanh chóng đáp rồi rời khỏi văn phòng.
Giọng của Adrienne vang vọng khắp sảnh tầng 77.
- Ứng viên đầu tiên, Giáo Sư Trưởng Deculain! Ứng viên thứ 2, thủ lĩnh của Trường Phái Dukan và cũng là một Ma Thuật Sư được chứng nhận bởi Đế Quốc – Ihelm. [note77085]
Ifrin bấm nút thang máy tầng, biết rằng phần thịt Roahoawk mà cô mong chờ sẽ được giao tới sớm.
- Việc đánh giá Tháp Chủ mới sẽ hoàn toàn dựa trên năng lực! Ngoài ra, chúng ta sẽ còn có cả giám khảo ẩn danh! Kết quả cuối cùng sẽ được công bố vào mùa đông, hoặc có thể là mùa xuân! Không còn xa nữa đâu, mọi người có nghĩ vậy không?!
Ding-!
Cửa thang máy mở ra, và Ifrin cau mày bởi sự xuất hiện của người ở bên trong. Một người đàn ôn cao ráo với mái tóc vàng cùng vẻ mặt kiêu ngạo.
“Hmm~?”
Ihelm, ứng viên thứ hai, dò xét. Trong khi Ifrin vẫn giữ vẻ mặt cau có, thì anh ta lại chỉ mỉm cười.
“Ah, Leaf. Không vào trong sao?” [note77086]
Anh ta dùng chân chặn cửa ngăn không cho nó đóng lại. Ifrin thở dài bất lực và buộc phải bước vào trong.
“Sao cứ xị mặt ra vậy, Leaf? Bộ tôi đã làm gì khiến em mất lòng à?”
“Tôi đã nói với anh rồi – tên tôi là Ifrin.”
“Cái tên đó thiếu quyến rũ lắm. Leaf nghe vẫn thuận tai hơn mà, em không đồng ý sao?”
Cô ấy giữ im lặng, không hề có ý muốn tiếp tục cuộ đối thoại.
Thang máy di chuyển nhanh xuống dưới, không gian yên lặng chỉ bị phá vỡ bởi giọng trầm, chậm rãi của Ihelm:
“Leaf này, em định để cho Deculain trở thành Tháp Chủ sao?”
Ifrin tiếp tục im lặng.
“Nếu em làm ngơ, thì công sức và công trình của cha em đều sẽ đổ sông đổ bể.”
“…Ugh. Thật đấy à.”
Epherene nghiến răng, giận dữ khi lại bị nhắc đến cha mình.
Cô trừng mắt nhìn anh ta, nhưng Ihelm chỉ mỉm cười, nói tiếp.
“Luận văn của Deculain sẽ sớm được công bố. Em thật sự nghĩ rằng là hắn ta sẽ cho cha em, tác giả gốc sự công nhận sao? Không, hắn sẽ gạch tên ông ấy – xóa bỏ hoàn toàn sự tồn tại của ông trong khi em chẳng hề hay biết.” [note77087]
Bực bội, Ifrin hằn giọngvà hét lên.
“Ugh, câm mồm đi! Sao anh lại cứ-“
“Cầm lấy.”
Ihelm nói rồi bình thản đưa cho cô một tờ giấy.
“Gì đây?”
“Đơn đăng ký nhân chứng.”
“…Gì cơ?”
“Tôi dự định sẽ đưa em lên làm nhân chứng cho phiên điều trần sắp tới.”
Ifrin nhìn vào tờ đơn dăng ký. Nội dung trên đó ghi rõ rằng ứng viên Tháp Chủ, Ihelm, đích thân đề cử Solda Ifrin làm nhân chứng cho phiên điều trần sắp tới.
“Không, tôi từ-“
“Em có quyền từ chối, nhưng hãy nhớ - em là quân bài cuối cùng để tôi đối đầu với Deculain.”
“…Hphm. Ai quan tâm?”
Ifrin nói, chuẩn bị vò nát tờ giấy trong tay.
“Nói đơn giản, nếu em không hành động, thì Deculain sẽ trở thành Tháp Chủ. Khi chuyện đó xảy ra, thì hắn sẽ chôn vùi cha em cùng thành quả của ông ấy vĩnh viễn.”
Cô ấy dừng động tác trong tay.
Ding-!
Khoảnh khắc đó, thang máy dã tới nơi nó cần tới.
“.Leaf này, em có bao giờ thắc mắc là tại sao Deculain lại giữ em ở gần hắn không? Em nghĩ lí do thật sự là gì?”
Ifrin im lặng.
“Em cần phải suy nghĩ thật kỹ về nó. Nghĩ đi.”
Ihelm nói, ánh mắt vẫn hướng về phía cửa thang máy.
“Là do mặc cảm tội lỗi trước cái chết của cấp dưới sao? Hay là cảm thông cho con gái của ông ấy? Lẽ nào là một thoáng thương xót? Không, không phải.”
“…Ý anh là gì?” Ifrin hỏi.
Ihelm khẽ nghiêng đầu, mái tóc vàng của hắn ánh lên cùng đôi mắt đỏ sẫm khẽ nheo lại đầy ẩn ý. Anh ta khẽ cười.
“Em là Gót Chân Achilles của Deculain.” [note77088]
“…Anh đang nói gì vậy?”
“Cách an toàn nhất để không bị tổn thương là phải kiểm soát được vũ khí của bản thân.”
Ifrin bước ra khỏi thang máy trong im lặng, giọng của Ihelm vang lên ở phía sau trong khi cô bước ra ngoài.
“Đó là lý do hắn giữ em ở gần mình – hắn muốn ngăn cản em nghĩ ra cách chống lại hắn. Và nếu em làm vậy, thì hắn sẽ ngăn cản em ngay lập tức.”
Tại lối vào của Pháp Viện, nhân viên giao hàng nhìn quanh, rõ ràng là đang tìm kiếm một ai đó.
Ifrin đến gần và hỏi.
“Anh giao thịt Roahawk đúng không? Là của em đó. Hết bao nhiêu vậy ạ?”
“Của em là 300 elnes.”
Người giao hàng đáp.
Trong khi Ifrin đang lục ví, Ihelm đã đến bên cạnh cô và nói.
“Em cần tôi trả hộ không?”
“Trời ạ, xin người đấy – không, anh đi giùm tôi cái đi.”
Ifrin hằn giọng cáu gắt.
“Chắc không? Hãy nhớ lấy điều mà tôi vừa nói với em. Hãy giữ kỹ tờ đơn dăng ký đó – đó là cách duy nhất để hạ bệ kẻ thù của cha em.”
Ihelm nói, vỗ vai cô trước khi rời đi.
“Ugh, đúng là một tên phiền phức…300 elnes của anh đây.”
Ifrin nói trong khi đưa tiền cho tài xế.
“Cảm ơn. Chúc em ngon miệng.”
Khi Ifrin bước quay trở lại thang máy. Cô lại nghe thấy giọng của Ihelm văng vẳng trong tâm trí.
“Đó là lý do hắn giữ em ở gần mình – hắn muốn ngăn cản em nghĩ ra cách chống lại hắn. Và nếu em làm vậy, thì hắn sẽ ngăn cản em ngay lập tức.”
Ifrin cố nén lại cơn thở dài mà cô giữ trong lồng ngực.
“Nếu em làm ngơ, thì công sức và công trình của cha em đều sẽ đổ sông đổ bể.”
Cô ấy nhìn xuống tờ đơn đã gần bị vò nát trong tay.
“Hãy giữ kỹ tờ đơn dăng ký đó – đó là cách duy nhất để hạ bệ kẻ thù của cha em.”
Mặc dù tờ đơn đã bị nhàu nát đến mức gần như không còn giá trị, nhưng cô vẫn không thể khiến bản thân xé nát nó. Thay vào đó, cô chỉ lặng lẽ nhét nó vào túi áo của mình.
*****
Khởi Nguyên – Gương bất ngờ thay lại là một phần thưởng quá sức tuyệt vời. Trong khi khả năng phản đòn hoàn hảo, mặc dù có mặt trong một số trò chơi, thì ở đây lại là một điều không tưởng, tuy nhiên, tôi lại sở hữu khả năng thao túng khúc xạ và hình phản chiếu qua gương.
Nó cho phép tôi đi qua những tấm gương như thể chúng là những cánh cổng, tôi đã sắp hoàn toàn làm chủ được khả năng này. Do chỉ vừa mới có được Đặc Tính này hôm qua, cho nên tôi vẫn chưa hoàn toàn khai thác được toàn bộ tiềm năng của nó.
Vào lúc đó…
Cốc, cốc-
Có ai đó đã gõ cửa văn phòng của tôi. Tôi mở nó ra với một chút ý niệm của Psychokinesis.
“Giáo Sư.”
Primien nói cùng một chiếc hộp được ôm trên tay cô.
“Tôi đã tổng hợp xong mọi thông tin liên quan đến Cielia.”
Thịch-
Primien đặt chiếc hộp lên bàn của tôi, trong đó chứa đầy các báo cáo liên quan.
Từ chiếc hộp, cô ấy lấy ra một tập tài liệu và nói,
“Đây là báo cáo về Monarch Sylvia.”
“…Monarch.”
“Đúng vậy, Sylvia giờ đã đạt được cấp bậc ngang hàng với ngài, thưa Giáo Sư. Thành tựu của cô ấy là đã tự tay dựng nên một tạo vật mang hình dạng của một hòn đảo nằm trong quỹ đạo của Đảo Thiên Không.”
Monarch Sylvia. Tôi ngừng lại một lúc, rồi gật đầu. Tôi không thể phủ nhận được một tia ghen tị dấy lên trong lòng.
“Xin hãy xem qua, bắt đầu từ trên xuống.”
Primien nói trong khi ngồi vào ghế.
Tôi nâng tập báo cáo lên bằng Psychokinesis, cẩn thận đọc từng câu mà không nói một từ.
Thịch-
Tôi đóng tập tài liệu. Primien quan sát tôi bằng ánh mắt sắc lẹm trong khi tôi hỏi.
“Chuyện này có thật không?”
“Đây chỉ là suy đoán đến từ góc nhìn của tôi thôi, nhưng tôi tin ngài, Giáo Sư, ngài mới là người duy nhất có thể biết được sự thật.”
Tôi nhìn lại những tập tài liệu. Chôn vùi trong núi giấy đó là một lá thư, góc của nó có vết cháy xém. Nó dội vào tâm trí tôi như một mũi kim, gợi nhớ lại một dòng ký ức mà tôi chưa bao giờ nhận ra là chúng ở đó.
“Ngươi nghĩ là cái chết của ngươi sẽ giải quyết mọi thứ sao? Ngươi nghĩ là việc trốn chạy sẽ giúp ngươi giữ kín mọi chuyện à?”
…Ký ức về đôi bàn tay đeo găng siết chặt quanh cổ của ai đó.
“Chẳng có thỏa thuận gì hết. Ngươi thật thảm hại, chỉ là một con đàn bà chẳng mang lại chút lợi ích nào khi tồn tại.”
Trong ký ức đó, Deculain đang cực kỳ phẫn nộ, gương mặt hắn méo xệch và đường gân nổi lên, sự hiện diện của hắn trông không khác gì một con quỷ.
“Ta sẽ giết tên chồng của ngươi, Giltheo, cùng với đứa con gái chết tiệt mà ngươi yêu thương. Từng kẻ trong số chúng đều sẽ phải chết dưới tay ta.”
Tiếng quát của hắn ta như thể mang theo sự đau khổ, dồn hết mọi ác ý vào từng câu chửi rủa.
“Ta sẽ xé xác chúng và thiêu hủy tất cả mọi thứ còn xót lại.”
“…Giáo Sư?”
Giọng nói đó đưa tôi trở lại thực tại. Một cơn đau đầu bất ngờ làm mờ tầm nhìn của tôi và khiến đôi mắt tôi giật giật.
“Ngài ổn chứ, Giáo Sư?”
Primien hỏi, giọng nói pha lẫn sự nghi ngờ.
Tôi ra hiệu cho cô ta rời đi và nói.
“Ta ổn. Cô có thể rời đi rồi.”
“Chưa được đâu, Giáo Sư. Cuộc họp với Lực Lượng Đặc Nhiệm Sylvia đã được lên lịch hôm nay.”
“…Và?”
“Tôi cần sự có mặt của ngài.”
Primien nói, để tay trên chiếc hộp mà cô đã mang vào.
“Tôi đã hoàn thành yêu cầu của ngài rồi, thưa Giáo Sư. Giờ đến lượt ngài.”
-----------------------------------------------------------------------------------------------


4 Bình luận