Thế giới này, nói trắng ra, cũng chẳng khác gì với kiếp trước của tôi.
Vẫn xoay quanh điểm số, thành tích, và tương lai—từ công việc đến cuộc sống—phụ thuộc vào cái tên trường bạn tốt nghiệp: Học viện Hoàng gia, Học viện Quý tộc của Hầu tước, hay một chỗ nào đó kém sang hơn. Thần học hành đúng là không buông tha ai, dù ở đâu!
Giờ, tôi đang đứng trước kỳ thi quyết định cả đời, nơi mọi thứ treo lơ lửng như trên sợi dây sắp đứt. Theo phản xạ, tôi đặt mục tiêu: đỗ Học viện Hoàng gia. Nhưng ngay lúc đó, ký ức kiếp trước đập tôi một cú đau điếng. Đời mà, đâu có “thuận buồm xuôi gió” như mấy cuốn sách self-help vẽ vời Dù đỗ trường top, tôi vẫn có thể lặp lại kiếp công sở xám xịt.
Ở đây, trẻ con 8 đến 12 tuổi học trường tiểu học, dạy đọc, viết, tính toán, lịch sử, địa lý chính trị—kiểu trường làng nhưng tử tế. Tôi cũng học ở đó như bao đứa con thứ ba nhà Tử tước, đến năm ngoái. À, dân thường cũng được học miễn phí, không phân biệt nhé!
Mọi chuyện đổi gió khi tôi 11 tuổi, được đánh giá có tư chất ma pháp khá cao. Từ đó, gia đình nhìn tôi như viên ngọc quý, kỳ vọng tôi đỗ Học viện Hoàng gia. Thế là tôi bị nhốt vào “luyện ngục ôn thi” dưới tay ông Schord—gia sư tận tâm đến đáng sợ.
Quốc gia này còn có “thi thử” hai lần mỗi năm để săn nhân tài. Tháng trước, tôi thi thử, kết quả: 20% khả năng đỗ. Ít, nhưng còn hy vọng! Họ tính xác suất đậu-rớt chi tiết như phân tích DNA, đúng là tỉ mỉ đến phát sợ.
Sau tiểu học, ai có tố chất ma pháp đều học tiếp, vì nó giúp xin việc ngon hơn. Nghe đâu tỉ lệ học cao hơn tới 70%. Lý do kỳ thi diễn ra ở tuổi 12? Vì dung lượng mana phát triển từ 8 đến 12 tuổi, lúc đó tài năng bộc lộ rõ nhất.
Ngoài Học viện Hoàng gia, còn có Học viện Quý tộc do chín Hầu tước điều hành (mở cửa cho cả dân thường), hoặc trường tư của các Bá tước. Không đủ tiền học? Đã có Trường Đào Tạo Mạo Hiểm Giả của Hội Mạo Hiểm, dạy chiến đấu miễn phí. Học viện nào cũng ngập mùi thi cử, thần học hành đúng là yêu tôi quá mà!
Thật sự, tôi bắt đầu nghi ngờ mình bị thần học hành nguyền rủa. Tái sinh vào thế giới ma pháp, đáng lẽ tôi phải “bùm!” tung ma thuật, “đoàng!” bắn hoả cầu, hay ít nhất phiêu lưu như main Isekai. Ai ngờ? Vẫn cắm đầu ôn thi! Thề, tôi muốn đào hố chui xuống cho rồi!
Kiếp trước, tôi không thông minh, nhưng cày cuốc dữ dội để đậu trường tư. Nếu nghiêm túc học hai tháng tới, giấc mơ Học viện Hoàng gia không phải là ảo. Thú thật, tôi cũng thấy hơi hào hứng.
Nhưng rồi sao? Đỗ thật, tôi sẽ sống lại kiếp trước? Cắm đầu học, luyện tập, nhắm tới trường sĩ quan Kỵ sĩ đoàn, cạnh tranh thăng chức, kẹt giữa sếp và lính, loét dạ dày mỗi ngày? Nếu may mắn, được phong Nam tước? Rồi lại sống đúng cái kiếp công sở xám xịt đó? Không, tôi không muốn!
Với tính tôi, tôi biết mình dễ sa vào vòng luẩn quẩn đó. Kiếp trước, tôi chẳng mơ gì to lớn, chỉ lơ mơ tìm “ổn định”, rồi chết khi chưa làm được gì ra hồn. Nhìn lại, đời tôi toàn màu xám, nhạt nhòa như màn hình máy tính lỗi.
…Không, khoan! Đây là đời mới! Sao phải lặp lại cái vòng cũ? Tái sinh là cơ hội để sống đúng điều tôi muốn!
Oke, quyết định rồi! Tôi sẽ đuổi theo thứ mình thực sự khao khát, không phải giấc mơ nhạt nhòa của ai khác!
Kiếp này, tôi muốn sống trọn với đam mê, chìm đắm trong những gì mình yêu mà không bận tâm đến “thành công” hay “ổn định”. Thành công với ổn định á? Về chầu tổ tiên giùm tôi cái!
Đây là thế giới kiếm và ma thuật, nơi mạo hiểm giả tung hoành, nơi cả một thế giới bí ẩn đang chờ khám phá. Tự do, như đám mây trắng tôi thấy ở kiếp trước, qua khung cửa sổ bệnh viện lúc hấp hối. Đáng lẽ, như đám mây đó, tôi nên cưỡi gió, nghe trái tim, và tìm điều khiến mình rung động thật sự…
Kiếp trước? Chả có gì đáng khoe. Một chuỗi ngày xám xịt, mệt mỏi, như chạy deadline không hồi kết. “Sống đúng cách”? Hài hước ghê, tôi biết gì đâu mà đúng! Kiếp này, tôi muốn sống để cuối đời có thể cười nói: “Ờ, đời này không còn gì để hối tiếc!”
Phương châm mới của tôi? “Gió đưa đường, ta cứ đi!”
Tôi thề thế lúc vừa chạy bộ rèn thể lực xong, 5 giờ sáng, chuẩn bị ra vườn luyện tập như mọi ngày.
‘Allen’ trước kia là kiểu người thích thực hành, lơ là căn bản. Nhưng vẫn được khen có tài, ít nhất ở cái làng này. Còn tôi—sau khi thức tỉnh ký ức kiếp trước—hiểu rõ: căn bản là nền móng để mạnh lên. Cứ luyện chậm rãi, từng bước, cũng có cái hay riêng.
Thế nên, sáng tôi rèn thể lực và kiếm thuật cơ bản, đêm thì tập nén mana—thứ tôi trước giờ toàn bỏ quên. Dù có tài, không có “cheat” Isekai xịn như main khác thì phải cày công sức thôi, nếu muốn sống trọn trong thế giới này.
Vừa bước vào vườn, tôi thấy Oliver, người làm vườn, đang tỉa bụi cây dưới gốc cây hoa nở rộ. Ông từng là mạo hiểm giả, giải nghệ rồi về làm vườn cho nhà tôi.
“Vẫn dậy sớm như mọi khi nhỉ?” tôi gọi từ phía sau.
“Ồ, Thiếu gia. Lại luyện tập sáng sớm à?”
Gì vậy, ông ấy hay thấy tôi cày sáng sớm hả?
“Ừ thì, học hành suốt ngày nên người cứ ê ẩm,” tôi cười gượng. “Tiện đổi không khí tí.”
“Tôi nghe ông Schord kể, Thiếu gia gần đây học như biến thành người khác,” Oliver đáp, nụ cười đầy thấu hiểu.
Schord, ông đi rêu rao gì thế!? Tôi cười gượng, đổi chủ đề. “Cây hoa này tên gì vậy?”
Oliver thoáng bất ngờ, chắc không nghĩ tôi quan tâm. “À, là flowering dogwood[note73123] đấy.”
“Ồ, đẹp thật. Màu hồng nhạt, đúng không?”
“Hồng nhạt… đúng luôn!” Oliver gật gù. “Nếu tả thì ‘hồng nhạt’ là chuẩn nhất. Thiếu gia có gu tinh tế ghê!”
Ờ thì… người Nhật nào cũng tả thế thôi, tôi nghĩ, nhưng cứ gật đầu cười.
Rồi tôi buột miệng hỏi: “Này, làm mạo hiểm giả mất bao lâu để thành công? Nếu lập thành tích, có vào được Kỵ sĩ đoàn không?”
Oliver đơ người. Cũng phải, Allen trước kia ghét thi cử, toàn trốn học. Mặt ông hiện rõ dòng chữ: “Hỏi gì lạ vậy, đừng có giở trò!”
“Đừng hiểu lầm!” tôi vội chữa cháy, cười nhẹ nhàng. “Tôi không kiếm cớ trốn thi Học viện Hoàng gia đâu. Có động lực thì học mới hứng, đúng không? Ý là—dù học, tôi vẫn muốn biết học để làm gì. Như nghề mạo hiểm hay làm vườn ấy.”
Nghe thế, Oliver bớt cảnh giác, dù vẫn liếc tôi nghi ngờ. “Về chuyện đó… dân thường ít lựa chọn, nhưng có người nhờ làm mạo hiểm giả, lập thành tích, mà vào được Kỵ sĩ đoàn.”
Ooh, nghe ngầu hơn cày lý thuyết! Tôi sáng mắt, nhưng cố giữ vẻ bình thản.
Thấy tôi hứng thú, Oliver tiếp: “Nhưng vào Kỵ sĩ đoàn vương quốc thì không dễ. Thành tích nửa vời chả khác gì tờ giấy trắng. Tối thiểu phải là mạo hiểm giả hạng B, có kỹ năng đặc biệt. Muốn chắc chắn thì phải hạng A.”
Đây rồi! Hệ thống xếp hạng A, B, S huyền thoại mà fan Isekai nào cũng mơ! Cuối cùng cũng xác nhận nó có thật! Tôi sống đúng thế giới rồi!
Allen trước kia nghĩ mạo hiểm giả chỉ là lao động chân tay, nên chả quan tâm. Còn tôi? Tim đập thình thịch, nhưng vẫn giả vờ tỉnh bơ: “Hừm, có bao nhiêu hạng tất cả?”
“Ai đăng ký mạo hiểm giả bắt đầu từ hạng G,” Oliver giải thích. “Rồi lên F, E, D, C, B, A—tổng cộng 7 hạng. Trên A còn có S, nhưng đó là danh hiệu danh dự, chỉ dành cho người có công trạng đặc biệt.”
Chuẩn bài Isekai luôn!Tôi gật gù, cố không để lộ vẻ phấn khích. “Lên hạng có khó không?”
“Cái này tùy cấp bậc,” Oliver nói, tay ngừng tỉa cây. Khuôn mặt rám nắng, râu ria đầy đặn của ông thường hiền từ, nhưng giờ thoáng nghiêm túc. “Lên E-rank thì dựa vào số nhiệm vụ hoàn thành. Với năng khiếu cường hóa thể chất như Thiếu gia, chăm chỉ ba năm là đạt E-rank.”
“Ba năm? Cũng ổn ha,” tôi gật gù, nhưng bụng nghĩ: Fan Isekai như tôi tưởng lên rank nhanh như hack game cơ!
“Nhưng từ E-rank lên D-rank thì khó hơn,” Oliver nói tiếp. “Ngoài số nhiệm vụ bình thường, thì còn phải hoàn thành nhiệm vụ đặc biệt do Hội giao, kéo dài vài tháng. Họ còn đánh giá nhân cách, tầm nhìn. Nhanh nhất cũng mất năm năm.”
“Năm năm chỉ để lên D-rank?” tôi trố mắt. “Nghe lâu vãi!”
“Thấy hợp lý mà,” Oliver cười. “D-rank là chuyên gia thực thụ, được Hội cấp chứng nhận. Có D-rank xuất sắc còn được quý tộc cao cấp mời vào đội quân tư nhân. Tôi làm nghề này 15 năm, tích lũy thành tích, rồi được chủ nhân mời về làm vườn.”
“Nghe ngầu phết ha!” tôi phấn khởi. “D-rank chắc kiếm bộn nhỉ?”
“À thì… không như Thiếu gia tưởng,” Oliver gãi đầu. “Có hai con mà vợ không đi làm, sống hơi khó.”
Gì? D-rank mà chỉ như phó trường phòng công ty cỡ trung? Tôi suýt sặc chết. Toang rồi, mơ làm mạo hiểm giả giàu sụ tan biến!
“Thế mấy nghề khác thì sao?” tôi hỏi, cố vớt vát. “Làm vườn như ông, hay quân đội tư nhân của quý tộc? Không khá hơn à?”
“Làm vườn như tôi lương thấp nhất so với D-rank,” Oliver đáp. “Nhưng không nguy hiểm, hợp lý. Tôi độc thân, chỉ cần ổn định là đủ. Quân đội tư nhân thì lương khởi điểm thấp, nhưng cố gắng thì sau này sống thoải mái.”
“Hmm, đời đúng là không dễ,” tôi thở dài. “Thế lên B hay A-rank khó cỡ nào?”
“Thật lòng, dân quê như tôi không tả nổi,” Oliver cười khan. “Vùng này chỉ có C-rank, đã giỏi lắm, làm nghề 15-20 năm. Lên A hay B-rank thì phải cực kỳ tài năng.”
“Ồ, căng vậy?” tôi tròn mắt. “Chẳng lẽ phải tới hoàng đô mới gặp A-rank?”
“Đúng thế. Nhưng ở Dragreid—thủ phủ của Hầu tước Dragoon—có thể thấy vài A-rank. Nơi đó có tàn tích nổi tiếng, quái mạnh, nguyên liệu hiếm, nên dân giỏi đổ về.”
Oliver bật cười, đặt kéo tỉa xuống. “Mà Thiếu gia biết không? Dù là mạo hiểm giả giỏi nhất, mục tiêu cuối vẫn là vào Kỵ sĩ đoàn vương quốc. Với tiềm năng của Thiếu gia, tôi tin ngài làm được!”
“Cái gì!?” tôi hét. “A-rank mà vẫn mù mịt tương lai!?”
Không, khoan! Tôi vừa thề sống tự do, lang bạt giang hồ, giờ nghe thế này là sao? Tái sinh Isekai, ai chả mơ làm mạo hiểm giả, phá luật, tung hoành? Tôi đã tưởng mình sẽ drop kỳ thi, sống kiểu main ngầu lòi! Vỡ mộng Isekai thật rồi!
“Cũng không hẳn không kiếm được gì,” Oliver chữa cháy. “A-rank có địa vị cao. Nhưng Kỵ sĩ đoàn là khác biệt: danh dự, đãi ngộ, thăng tiến, cách mạnh lên—tất cả đều đỉnh. Cả Yulgria chỉ có chưa tới ngàn người, át chủ bài của quốc gia.”
Oliver nói như thể đó là chân lý. Nhưng rồi ông nhíu mày. “Hơn nữa, nhiệm vụ nguy hiểm như tiêu diệt quái đều giao cho Kỵ sĩ đoàn, uy tín hơn, tổn thất ít. A-rank thường chỉ làm phụ tá trong nhiệm vụ truy quét, thể hiện tốt thì được mời vào Kỵ sĩ đoàn. Dĩ nhiên, có người chọn làm mạo hiểm giả cả đời vì không hợp kiểu quân đội.”
Ông cười, nhặt kéo tỉa lên. “Kỳ thi Học viện Hoàng gia mà Thiếu gia đang cố gắng—đó là vé vàng vào Kỵ sĩ đoàn đấy. Cố lên nha!”
Hài hước ghê! Tôi chưa bao giờ quan tâm danh tiếng, tiền bạc, hay địa vị. Nhưng nếu “sống tự do” kiểu mạo hiểm giả chỉ là đường vòng vài chục năm để quay lại làm kỵ sĩ, thì chẳng phải tôi tự đào hố chôn giấc mơ mình sao?
Có khi Oliver cố ý lái tôi về kỳ thi. Không tin ông 100% được, nhưng ông cũng chả lý do gì để bịa. Sau cuộc nói chuyện này, ấn tượng của tôi về Kỵ sĩ đoàn tăng vọt, còn mạo hiểm giả? Tụt dốc không phanh, cảm ơn ông đã phá giấc mộng Isekai của tôi!


2 Bình luận