Becoming Professor Moriarty’s Probability
Chương 69: Lam Ngọc Lưu Quang
2 Bình luận - Độ dài: 2,856 từ - Cập nhật:
“… Này, cô biết đấy—”
“Vâng?”
Vài ngày sau khi tiết trời kỳ lạ bắt đầu bao phủ khắp London…
“Cứ nghe tôi nói hết đã, được chứ? Đừng thấy lạ lùng hay gì cả.”
“……?”
Trong lúc tuần tra trên những con phố London phủ tuyết trắng xóa, sát cánh bên hậu bối kiêm trợ lý, Thanh tra Tập sự Baynes, Gia Lestrade cất tiếng, gương mặt lộ rõ vẻ trầm tư.
“Đầu tiên nhé, cứ giả sử có một gã đàn ông cực kỳ tồi tệ…”
“Tệ theo kiểu nào ạ? Cướp giật? Sát nhân? Hay du côn?”
Nghe nhắc tới gã đàn ông tồi tệ, Baynes tò mò hỏi ngay.
“… Một gã chuyên đùa giỡn tình cảm phụ nữ theo ý thích rồi thẳng tay vứt bỏ như cỏ rác.”
“Chà, đó chẳng phải kiểu người chị ghét cay ghét đắng sao?”
Câu trả lời của Lestrade khiến cô tròn mắt, rồi buột miệng thốt lên…
“Không chỉ vậy đâu. Hắn còn thuộc loại, nếu cô gái nào không đổ hắn, thì sẽ dùng mưu mô lừa gạt hoặc đe dọa để bằng mọi cách chiếm đoạt cho bằng được.”
“Trời đất ơi, mới nghĩ thôi đã thấy rùng mình rồi.”
“Điều đáng sợ hơn là, tin đồn hắn cấu kết chặt chẽ với các tổ chức thế giới ngầm lan truyền khắp nơi, nhưng dù có điều tra kỹ lưỡng đến đâu cũng chẳng tìm ra nổi một mẩu bằng chứng.”
Nghe thêm thông tin mới, Baynes hơi nghiêng đầu khi lời giải thích chi tiết vẫn tiếp diễn.
“… Nghe quen quen một cách kỳ lạ. Cứ như em từng nghe về nhân vật kiểu này ở đâu đó rồi.”
“V-vậy à? Chắc là trùng hợp thôi.”
Lestrade, với vẻ mặt thoáng chút bối rối lẩm bẩm, rồi hắng giọng, lấy lại vẻ lạnh lùng thường trực và tiếp tục câu chuyện.
“Nhưng nghe này, phần quan trọng nhất là từ đây trở đi.”
“Thế ạ?”
“Thử tưởng tượng xem, chính cái gã đó, có lẽ là loại đàn ông tồi tệ nhất trên đời… bỗng dưng một ngày chỉ đối xử tốt với một mình cô thôi.”
“Việc đó…”
Baynes định nói gì đó, nhưng rồi lại thôi, lặng lẽ quan sát người tiền bối của mình.
“Không phải kiểu hắn đột nhiên thay tâm đổi tính đâu nhé. Đúng là thái độ có thay đổi chút ít… nhưng hắn vẫn thao túng phụ nữ như cũ.”
“……….”
“Nhưng thái độ của hắn chỉ thay đổi khi đối diện với cô.”
Gương mặt thường ngày lạnh băng vô cảm của Lestrade, vốn đã làm bao gã đàn ông mê mệt, giờ đây lại xuất hiện một vết rạn nhỏ khi cô nói về gã đàn ông bí ẩn này.
“Hắn sẽ dọa nạt những kẻ cố bắt cô trả nợ, rồi âm thầm xử lý những kẻ dám động đến gia đình cô…”
“… Hừm.”
“Bản chất xấu xa của hắn vẫn vậy, nhưng nếu tất cả những hành động đó là vì tôi… à không, vì cô…”
Nói đến đây, chính Lestrade cũng không nhận ra, cô bất giác cúi đầu, mân mê những ngón tay mình và hạ giọng lí nhí.
“Cô nghĩ mình sẽ cảm thấy thế nào?”
“Hehe…”
Chẳng biết do trời lạnh hay vì lẽ gì, đôi má cô lúc này thoáng ửng hồng. Khi cô liếc nhanh về phía Baynes hỏi câu đó, cô gái trẻ tròn mắt, rồi… một nụ cười đầy tinh quái nở trên môi.
“… Nghe y như trong mấy cuốn tiểu thuyết lãng mạn ấy.”
“Hả, cái gì cơ?”
Rồi cô bắt đầu đáp lại, giọng pha lẫn sự thích thú và nghịch ngợm.
“Dạo này đang là xu hướng mà chị— gã dân chơi tệ hại nhất, bị người người khinh rẻ, lại trúng tiếng sét ái tình rồi mê mệt nữ chính đức hạnh, tốt bụng.”
“… Cái gì.”
Gương mặt vốn đã ửng hồng của Lestrade càng đỏ bừng lên trước những lời đầy khích bác ấy.
“Nam chính rác rưởi, đáng ghét chỉ tỏ ra mềm mỏng, dịu dàng trước mặt nữ chính thôi. Lúc đầu, cô ấy thấy hắn phiền phức chết đi được, nhưng lâu dần lại xiêu lòng lúc nào không hay…”
“……..”
“Sau bao phen sóng gió, hiểu lầm, cuối cùng hai người yêu nhau say đắm, rồi kết cục là họ trải qua một đêm nồng cháy, tay trong tay, bụng kề bụng và…”
“Kh-khoan đã! Cô đang nói cái quái gì thế?!”
Thấy câu chuyện của Baynes ngày càng đi xa, Lestrade vội vàng cắt ngang, giọng đầy gấp gáp.
“… Sao chị phản ứng dữ vậy? Em chỉ kể cái đang thịnh hành dạo này thôi mà.”
“Hừm…”
“Hay là chị thấy nhột hả, tiền bối!?”
Cô ho khẽ rồi lầm bầm, hai tay siết chặt.
“… Không đời nào… chuyện đó không thể nào xảy ra.”
“Hừm…”
“Kể cả tôi có rơi vào tình huống đó thật, cũng không bao giờ có cái kết cục như thế.”
Vẻ mặt kiên quyết hiện rõ trên khuôn mặt Lestrade khi cô nói thêm.
“Suy cho cùng, tôi đã thề nguyện cả đời phụng sự nước Anh và bảo vệ công lý.”
“Chị có phải Nữ hoàng Elizabeth đâu mà nói chuyện ghê thế?”
“Không đúng chút nào. Sao lại có thể có kết cục như vậy với một kẻ xấu xa như thế…”
“Này, nhìn đằng kia kìa.”
Baynes, nãy giờ vẫn tủm tỉm cười vì phản ứng của Lestrade, đột nhiên tròn mắt kêu lên.
“Hử?”
“Hình như có chuyện gì đó mờ ám đang diễn ra ở đằng kia thì phải?”
Cuối con hẻm nhỏ mà cô chỉ, hai cái bóng dường như quấn lấy nhau, bước đi loạng choạng.
“Đánh nhau giữa ban ngày ban mặt sao?”
“Ở đó, rốt cuộc họ đang làm gì vậy?”
Nhìn kiểu nào cũng thấy giống một vụ ẩu đả. Cả hai lập tức dừng câu chuyện phiếm, ánh mắt lóe lên, vội vã rảo bước về phía đó.
“Dừng lại ngay, cả hai!”
“Đi thôi, tiền bối…”
Tiếng quát của Lestrade vang vọng cả con phố. Đúng lúc đó, hai cái bóng đồng thời quay đầu lại.
– Xẹtttt…!
“…Hả?”
“Ái, a!”
Một tia sáng chói lòa đột ngột bùng lên, nhấn chìm cả Lestrade và Baynes.
“… Pháp sư?”
“Ng-nguy hiểm!”
Lestrade, người vừa thoáng cau mày lưỡng lự, giờ đây mặt lạnh như băng, trong nháy mắt đã lao vụt tới nơi hai cái bóng vừa biến mất.
“Giơ tay lên đầu hàng! Tôi không cần biết các người định giở trò gì, nhưng dám chống đối cảnh sát…”
“… Hả?”
Baynes vội vàng chạy theo sau, tay đã rút khẩu súng lục khỏi bao da, nhưng rồi cũng nhanh chóng đứng sững lại với vẻ mặt đầy kinh ngạc.
– Quạc, quạc…!
“Cái… Cái gì đang xảy ra thế này?”
Ngay tại nơi hai cái bóng vừa vật lộn với nhau, giờ chỉ còn trơ trọi một con ngỗng và một chiếc mũ.
“Hơi thở của họ biến mất hoàn toàn rồi. Tôi cũng không cảm nhận được bất kỳ dấu vết nào quanh đây.”
“Vậy… những người ngay trước mặt chúng ta ban nãy là ai?”
Nhìn xuống hiện trường kỳ lạ, Lestrade cau mày nói.
“… Một vụ án hết sức kỳ lạ.”
“Ôi, trời ạ.”
Baynes, vừa được chứng kiến tận mắt kiểu vụ án khiến cảnh sát London đau đầu nhất, nhìn Lestrade với vẻ mặt hơi thất thần.
“Giờ chúng ta làm gì đây ạ?”
“… Liên lạc về đồn, bảo vệ hiện trường cho đến khi đồng đội tới.”
– Quạc?
Nói rồi, Lestrade lặng lẽ cúi xuống nhặt con ngỗng và chiếc mũ lên, lẩm bẩm một mình.
“Tôi về nhà một lát.”
“Sao chị lại về nhà đột ngột thế?”
Đôi mắt cô lặng lẽ ánh lên khi thì thầm.
“… Vì hiện tại tôi đang có hai chuyên gia ở nhờ.”
.
.
.
.
.
Vài phút sau…
“Hai người đang làm cái quái gì vậy?”
“Phù hà~”
“Hà, hà…”
Tay trái kẹp con ngỗng đang hoảng sợ, tay phải cầm chiếc mũ vừa nhặt được, Gia Lestrade về tới nhà.
“Này?”
“”……….””
Cô chất vấn Charlotte và Adler, hai người ban nãy còn đang dúi dụi vào nhau trên chiếc ghế sofa phòng khách nhưng đã vội vàng tách ra ngay khi cửa mở, giọng nói lạnh băng của Lestrade vang lên.
“À, thì là…”
“Chúng tôi đang cá cược ấy mà.”
Adler mặt đỏ bừng, cúi gằm, ấp úng, còn Charlotte Holmes thì thản nhiên đưa tay áo lên quệt môi rồi lên tiếng.
“Cá cược gì?”
“Nhìn bài báo này đi, từ năm hôm trước.”
Chẳng hề nao núng trước giọng điệu vẫn còn giá băng của Lestrade, cô trải tờ báo đang đặt trên bàn ra.
“… Vụ trộm Lam Ngọc Lưu Quang?”
“Vụ án thú vị nhất dạo gần đây đấy. Dĩ nhiên, điều hấp dẫn hơn cả chính là tâm điểm của vụ án, bản thân Viên Lam Ngọc Lưu Quang.”
Charlotte chỉ tay vào dòng chữ Lam Ngọc Lưu Quang, khẽ nhếch môi cười.
“Chà, theo anh Adler đây thì, một Lam Ngọc Lưu Quang làm sao tồn tại được, đúng không?”
“Dĩ nhiên là không thể.”
Vừa nói, Adler, người nãy giờ vẫn cúi đầu, giờ ngẩng lên, đôi mắt ánh lên vẻ quả quyết.
“Ngay từ đầu, lam ngọc[note72000] là gì chứ? Chẳng phải đó là thuật ngữ dùng để chỉ một loại đá quý màu đỏ, như ruby hay garnet, được cắt mài thành hình tròn trịa, nhô cao sao?”
“Phải không?”
“Nhưng lại là một lam ngọc lưu quang? Một viên đá quý vừa xanh vừa đỏ? Nghe có lọt tai không cơ chứ?”
Vẻ mặt Adler lúc này nghiêm túc lạ thường.
“Chắc là một tay nhà báo ngốc nghếch nào đó không biết phân biệt sapphire nên mới bịa ra cái tên đó cho bài viết của mình. Rõ ràng là một lỗi sai ngớ ngẩn.”
“Không, không phải lỗi đâu.”
“Cô có bằng chứng nào không, cô Holmes?”
Nhìn anh chàng thao thao bất tuyệt với nụ cười thích thú, Charlotte bình tĩnh đáp lại, khiến Adler phải nhướn mày hỏi.
“Chà, rất có thể viên đá quý màu xanh ánh đỏ đó thực sự đã bị đánh cắp.”
“… Cô biết rõ điều đó vô lý mà, phải không, cô Holmes?”
“Như tôi đã nói rồi đấy, chẳng có gì là tuyệt đối trên đời này cả, anh Adler.”
Thế là một cuộc đấu khẩu nảy lửa bắt đầu giữa hai người.
“Sao chuyện này lại quan trọng đến thế?”
Lestrade, dường như đã quên bẽn chuyện ban nãy, nhìn cảnh tượng trước mắt với vẻ hoang mang và không thể không lên tiếng hỏi.
“Dĩ nhiên là quan trọng rồi. Chúng tôi đã cá là ai sai thì phải thực hiện một điều ước của người kia mà.”
“Hai người không phải đang ở trong tình thế khá nguy hiểm sao? Có nên thảnh thơi cá cược vào lúc này không vậy?”
“… Dĩ nhiên là không rồi.”
Charlotte khẽ lầm bầm, liếc trộm Adler.
“Tôi đã gợi ý mấy lần là chúng ta trốn sang nước ngoài đi, tôi thì sao cũng được, nhưng anh Adler yêu quý của chúng ta lại chẳng thích ý đó.”
“… Tôi cứ thấy hình ảnh Thác Reichenbach hiện lên trong đầu.”
“Sao cơ?”
“Không có gì.
Adler nở một nụ cười gượng gạo, rồi quay sang Lestrade, người từ nãy đến giờ vẫn ôm khư khư con ngỗng và cái mũ, cất tiếng hỏi:
“Mà này, sao cô lại đột ngột về nhà thế?”
“À, thì…”
Chỉ đến lúc này Lestrade mới sực nhớ ra lý do mình vội vã trở về. Mặt thoáng ửng đỏ, cô cố gắng đặt con ngỗng rũ rượi và chiếc mũ xuống bàn rồi nói…
“Có một vụ việc xem chừng rất kỳ lạ. Tôi nghĩ biết đâu những chuyên gia như hai người có thể giúp…”
– Quaaaaạc!
“… Hự.”
Đúng lúc đó, con ngỗng, dường như đã đến giới hạn ngạt thở, vùng vẫy đập cánh loạn xạ bằng chút sức lực cuối cùng, khiến lông vũ bay tứ tung khắp phòng.
“A, xin lỗi nhé. Tôi quên nới lỏng tay ra…”
Lestrade lúc này mới thả lỏng tay với vẻ mặt áy náy, trong khi Adler và Charlotte nhìn theo với ánh mắt có phần sững sờ.
– Hộc…!
“””…?”””
Từ cái mỏ đang há hốc của con ngỗng kiệt sức, một vật nhỏ xíu rơi ra.
“Đây là cái gì…”
“… Hừm.”
Adler ngây người nhìn chằm chằm vào vật đó, vẻ mặt trở nên xa xăm, thất thần. Ngược lại, một nụ cười đắc thắng nở rộ trên môi Charlotte, người đã lặng lẽ nghiêng đầu quan sát từ lúc nào.
“Tôi đã nói gì nào, anh Adler?”
“………”
“Tôi đã bảo là nó tồn tại mà, Lam Ngọc Lưu Quang.”
Trên chiếc bàn trước mặt họ, viên lam ngọc với hoa văn hình ngôi sao màu lam đang tỏa sáng lấp lánh dưới ánh nắng.
“Ừm, chính xác hơn thì, nó phải là hồng ngọc sao.”[note72001]
“À…”
“Thông thường, nó có đặc trưng là sáu vệt sáng màu trắng. Nhưng nếu bị phơi nhiễm năng lượng ma thuật trong thời gian dài, có một khả năng rất nhỏ là tạp chất sẽ thẩm thấu vào, khiến các vệt sáng đó chuyển sang sắc xanh lam.”
“… Cô học mấy thứ này ở đâu vậy?”
Với vẻ tự tin, Charlotte giải thích trong khi ngắm nhìn viên đá quý lộng lẫy. Rồi cô ghé sát vào tai Adler, thì thầm với đôi mắt lấp lánh:
“… Là kiến thức tôi tự mày mò nghiên cứu một mình đấy, lúc nghĩ xem nên tặng nhẫn gì cho người mình yêu.”
“……….”
“Chẳng hiểu sao dạo đó thư viện hết sạch sách về cách thụ thai, nên tôi đành chăm chỉ đọc mấy thứ này thay thế.”
“Tôi không biết gì về chuyện đó hết.”
“Không sao. Dù gì thì giờ tôi cũng mường tượng được kha khá rồi.”
Đôi mắt vàng của cô long lanh dịu dàng, tựa như lam ngọc lưu quang hay hồng ngọc sao kia, khi Charlotte nói tiếp.
“Nhớ nhé, anh nợ tôi một điều ước đấy.”
Nghe vậy, Adler hơi rụt người lại, còn Lestrade thì bĩu môi, ném cho họ cái nhìn lạnh băng không rõ lý do.
“Cứ sấn sổ vào người yêu của người khác là bất lịch sự lắm đấy, cô Holmes.”
“… Là cô chen hàng trước.”¹
“Cô nói gì cơ?”
“Thôi bỏ đi, cô bảo cô mang đến cho chúng tôi một vụ án thú vị, phải không?”
Charlotte mượt mà chuyển chủ đề, tay nhặt lam ngọc lưu quang lên.
“Một câu đố mới đây, anh Adler.”
“………..”
“Dĩ nhiên anh sẽ tham gia cùng tôi, đúng chứ?”
Adler im lặng trầm ngâm một lúc rồi mới đáp lại cô.
“… Dĩ nhiên rồi.”
“Hì.”
“Lúc này đây, tôi chỉ đơn thuần là trợ lý của cô Holmes mà thôi.”
Charlotte toe toét cười trước câu trả lời của anh, rồi kín đáo đưa tay xuống dưới gầm bàn, dúi một mảnh giấy vào tay Adler mà Lestrade không hề hay biết.
“Như tôi hỏi lúc nãy ấy, anh chắc là mình ổn với chuyện đó chứ?”
“… Chà, dù sao đó cũng chỉ là một sự cố nhỏ thôi.”
Adler, người vừa nở một nụ cười nhẹ đáp lại lời cô, trở nên đăm chiêu, lặng lẽ liếc mắt sang bên khi nghe thấy giọng nói có phần khó chịu của Lestrade vang lên cạnh mình.
Hệ thống đang trong quá trình kiểm tra.
‘Dù việc Hệ thống hiện không thể phản ứng với bất kỳ xác suất nào cũng hơi đáng lo…’
Cửa sổ Hệ thống, vốn im lìm cả ngày mặc cho anh cố gắng tương tác thế nào, dù giọng điệu có thay đổi một chút, vẫn hiện diện trong tầm mắt anh.
‘… Mình đã trải qua tình huống tệ nhất có thể rồi. Còn gì có thể tệ hơn được nữa chứ?’
.
.
.
.
.
Trong khi đó, cùng thời điểm…
– Xin lỗi, sếp.
– Tôi thoát được khỏi hiện trường rồi, nhưng lại để tuột mất viên ngọc mục tiêu.
Trong một con hẻm tối tăm của khu ổ chuột rìa London…
– Việc lấy lại món đồ chắc sẽ hơi khó khăn.
– Nhất là khi kẻ tìm thấy viên ngọc lại là Charlotte Holmes và Isaac Adler lừng danh.
Một người phụ nữ dựa lưng vào tường, chiếc mũ kéo sụp che gần hết mặt, đang cau có gửi điện báo đi đâu đó.
– Xèttt… Xèttt…
–Không, không phải Harlot Sholmes, là Charlotte Holmes!
Tín hiệu chập chờn tệ hại cho thấy người nhận dường như đang ở một quốc gia khác ngoài Anh.


2 Bình luận
Tem