• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Becoming Professor Moriarty’s Probability

Chương 49: Gia Lestrade (3)

7 Bình luận - Độ dài: 2,075 từ - Cập nhật:

"Th, thư ký?"

"Phải, tôi muốn thuê cô làm thư ký riêng cho mình."

Nghe giọng nói dịu dàng của Isaac Adler, Silver Blaze vội lau nước mắt, đôi tai vểnh lên chăm chú.

"Đám nhân viên cũ tôi cho nghỉ hết rồi. Cũng đến lúc phải tuyển người mới thôi."

"Nhưng... tôi chỉ biết chạy thôi ạ."

Cô lí nhí, vẻ mặt lộ rõ sự e dè.

"Tôi chẳng được học hành gì nhiều... tính toán cũng dốt nữa. Người như tôi liệu có làm thư ký cho anh được không?"

"Cô Blaze này."

Adler nén cười, vòng tay ôm lấy cô rồi thủ thỉ vào tai.

"Chức thư ký ấy à, chủ yếu là hình thức thôi mà."

"Vậy..."

"Chẳng phải cô muốn được tôi chăm sóc sao, hả cô Blaze?"

Hơi bất ngờ trước câu nói của anh, Silver Blaze gật đầu lia lịa.

"Chẳng hiểu sao dạo này tôi lại chuyển về ở hẳn trong văn phòng giáo sư thay vì ký túc xá."

"Ồ..."

"Chỗ đó yên tĩnh lắm, mà ở một mình thì hơi buồn. Nên tôi đang tính kiếm một em thú cưng bầu bạn..."

Adler, bất giác nhớ đến hình ảnh Công chúa Clay trong hình dạng mèo, tiếp tục nói như thể đang nghĩ về một món đồ chơi thú cưng.

"Cô làm thú cưng của tôi nhé?"

"... Vâng!"

Silver Blaze, đôi mắt sáng long lanh, rúc sâu hơn vào lòng Adler.

"Thật chứ?"

"Đó là ước nguyện của tôi..."

"Mmm."

Adler nhìn xuống cô với ánh mắt thoáng chút thương cảm, nhẹ nhàng lùa tay vào mái tóc Silver Blaze rồi thì thầm bên tai cô.

"Nghĩ cho kỹ đi."

".....?"

"Một khi đã chọn, sẽ không bao giờ rút lại được đâu."

Đôi mắt anh lóe lên một tia nhìn sâu thẳm.

"Nếu bây giờ cô đổi ý, cô vẫn có thể sống tự do đến hết đời."

"Tôi không muốn."

"Nhưng nếu cô chọn làm thú cưng của tôi, cô sẽ vĩnh viễn không thể thoát ra."

"........."

"Bởi vì khoảnh khắc đó, cô đã tự nguyện trao hết mọi quyền của mình cho tôi rồi."

Khi thái độ Adler thay đổi, Silver Blaze bắt đầu nhìn anh chăm chú.

"Tôi hơi có tính chiếm hữu đấy, cô biết mà."

Cô khẽ run lên trước giọng nói trầm và ấm của Adler.

"Thú thật, tôi không hiểu lắm."

Nhận ra phản ứng của cô không phải sợ hãi, mà là sự háo hức chờ đợi, Adler hỏi lại với nụ cười có chút gượng gạo.

"Cô đã cố gắng chạy không ngừng nghỉ để giành lấy tự do cho đến tận bây giờ, phải không?"

"Vâng."

"Vậy tại sao giờ lại muốn dựa dẫm vào tôi?"

Nghe thế, Silver Blaze mỉm cười dịu dàng.

"Tôi mong muốn tự do cho đồng loại á nhân, chứ không hẳn là cho riêng mình."

"Đó chỉ là ngụy biện thôi."

"Không giống những á nhân ngoài đường phố, tôi sinh ra và lớn lên chỉ để chạy đua. Việc được ai đó chăm sóc với tôi còn quen thuộc hơn nhiều."

Vẻ mặt Adler trầm xuống khi nghe câu nói đó.

"Nếu một kẻ như tôi mà bước chân ra ngoài xã hội, thì tôi biết làm gì đây?"

"... Nếu cô muốn, tôi có thể giúp cô hòa nhập."

"Ha..."

Nghe thấy sự chân thành trong giọng anh, Silver Blaze đột nhiên thở dài thườn thượt.

Phù…

Rồi, cô nhìn thẳng vào mắt Adler, vòng tay ôm siết lấy anh.

"... Cô Blaze?"

Dù trông mảnh mai, nhưng sức mạnh của cô, khác hẳn người thường, khiến Adler có chút bất ngờ.

"Đây là lần đầu tiên trong đời tôi..."

Silver Blaze bắt đầu nói, giọng mềm mại.

"... Có người đối xử tốt với tôi như vậy."

"Đâu chỉ có mình tôi..."

"Đó chính là ước mơ của tôi."

Ánh mắt cô ấy lúc này có gì đó thật khác lạ.

"Lý do tôi liều mạng chạy, lý do tôi hy vọng vào tự do cho á nhân, thật ra chỉ vì tôi muốn được ai đó đối xử tử tế mà thôi."

Cô vừa nói vừa tiến thêm một bước, khiến Adler đang ôm cô phải loạng choạng lùi lại.

"Khi mà ước mơ đã ở ngay trước mắt rồi, tại sao tôi lại phải đâm đầu vào một xã hội đầy bất trắc làm gì?"

Silver Blaze thì thầm vào tai anh, giọng nói nhẹ như hơi thở.

"... Cứ nuôi tôi như thế này thôi, được không anh Adler?"

Rồi, một khoảng lặng ngắn ngủi bao trùm...

"Đi mà...?"

Khi Silver Blaze nghiêng đầu chờ đợi câu trả lời, Isaac Adler, sau một thoáng gãi đầu, bắt đầu nói với nụ cười hiền từ trên môi.

"Nếu đó thực sự là điều cô mong muốn."

"Anh Adler..."

"Không."

Adler ngắt lời cô bằng cái lắc đầu nhẹ nhàng.

"Từ giờ, hãy gọi tôi là Chủ nhân."

Mặt Silver Blaze đỏ rực lên, lan đến tận mang tai.

"... Chủ nhân."

Cô cúi đầu, chiếc đuôi và đôi tai bắt đầu khẽ ve vẩy.

‘... Lẽ nào lúc nãy mình nhìn nhầm?’

Ngay khi anh nghĩ rằng thái độ kỳ lạ ban nãy của Silver Blaze có thể chỉ là do mình tưởng tượng, và đang mỉm cười xoa đầu cô ấy, một dòng thông báo hiện ra trước mắt.

Silver Blaze giờ đây hết lòng phục tùng bạn.

Một thông báo khác nhanh chóng nối tiếp, càng làm anh thêm hoang mang.

Ngay cả trong tương lai, không hoàn cảnh nào sẽ khiến cô ấy đổi ý.

Khi anh còn đang nghiêng đầu khó hiểu, thông báo cuối cùng xuất hiện— một loại thông báo anh chưa từng thấy kể từ khi đến thế giới này.

Chinh Phục — Hoàn Tất!!

"Khoan, cái gì đây?"

Mồ hôi lạnh chảy ròng ròng trên trán anh, nhận ra mình đã vô tình tán được một nhân vật thậm chí còn chẳng nằm trong danh sách mục tiêu.

.

.

.

.

.

Vài phút sau.

"Vậy nhé, đến học viện đi."

"... Vâng!"

"Nếu cô giải thích mọi chuyện với giáo sư, cô ấy sẽ sắp xếp cho cô."

"Rõ ạ!"

Nghe lời Adler dặn dò, sau khi rời khỏi vòng tay anh, Silver Blaze gật đầu, đôi mắt sáng lên rạng rỡ.

Phựt…

Đột nhiên, cô vẫy chiếc đuôi bông xù của mình, phủ lên mặt Isaac Adler.

"Thơm mùi của cô Blaze."

"... Anh khen tôi sao?"

"Mùi của cô thì làm sao mà không thơm cho được."

"... Hehe."

Với vẻ mặt đầy mong đợi trong khi hai tay cứ vân vê vào nhau, cô hạ đuôi xuống, bật ra tiếng cười khúc khích lạ lùng khi nghe lời khen của Adler.

"Gần đây, tôi đã được các á nhân từ nhiều nơi liên lạc."

Rồi, với vẻ mặt thoáng chút e thẹn, Silver Blaze quấn đuôi quanh cánh tay Adler.

"Chúng tôi đang tập hợp họ lại cùng với đồng đội. Chỉ cần chờ thêm một chút nữa thôi."

Thái độ của cô ấy thay đổi trong giây lát, giống hệt lúc trước.

"... Tôi sẽ xin dâng cả London này cho Chủ nhân."

Thì thầm những lời đó xong, Silver Blaze từ từ rút đuôi khỏi tay anh rồi quay người bước đi.

"... Mình đang mơ sao?"

Khi cô ấy xa dần rồi quay đầu lại, trở về với vẻ mặt thường ngày cùng nụ cười vui vẻ đặc trưng đó, Adler thoáng dụi mắt.

"Có vẻ không phải."

"... Hả."

Adler giật mình vì giọng nói bất ngờ vang lên từ bên cạnh, vội quay lại nhìn.

"Anh lại đổi bài rồi à?"

"Cô Lestrade."

"Anh đang mưu tính chuyện gì?"

Lestrade nhìn anh với ánh mắt lạnh lùng, đầy nghi ngờ và cảnh giác.

"Tôi chỉ làm theo ý cô thôi mà."

"Ý anh là sao?"

Adler ngây người nhìn cô ấy một lúc, rồi hắng giọng, bắt đầu nói bằng giọng dỗ dành.

"Chẳng phải cô đã nói, đổi lại việc theo đuổi cô, tôi không được động vào phụ nữ khác sao?"

"Đúng là anh đã làm vậy. Và vừa rồi..."

"Vậy cô muốn tôi cứ cư xử như cũ?"

"... Tôi không mong đợi, nhưng thú thật, tôi đã nghĩ anh sẽ làm thế."

"Như vậy là phá vỡ lời hứa của chúng ta rồi, đúng không?"

Khi anh tiến một bước lại gần Lestrade, cô ấy không khỏi nhíu mày, loạng choạng lùi lại.

"Vốn dĩ, cô là người tôi không bao giờ với tới được— thần tượng và là người trong mộng của đàn ông khắp nước Anh."

Tuy nhiên, cô ấy càng lùi, Adler càng tiến tới.

"Một nữ hiệp sĩ như bức tường thép, chưa bao giờ nhận lời tỏ tình của bất kỳ ai."

"Khoan đã..."

"Đây là cơ hội ngàn vàng để tùy ý xử lý một người như vậy."

Bị dồn vào tường, Lestrade cố đẩy Adler đang áp sát lại gần ra, nhưng rồi, cô nghiến răng, từ từ hạ tay xuống, buông lỏng phòng bị.

"Đó là lời hứa chính miệng cô nói ra..."

"........."

"... Rằng cô sẽ khiến tôi thỏa mãn thay cho những người phụ nữ khác."

Adler đưa tay về phía cổ áo cô ấy.

"Cô nói cô sẽ đáp ứng mọi yêu cầu của tôi, đúng chứ?"

Những ngón tay anh bắt đầu lần lượt cởi từng chiếc cúc trên bộ đồng phục cảnh sát của Lestrade.

"Cô đã tự nguyện đồng ý bị hủy hoại dưới bàn tay tôi."

Lestrade run lên khi cảm nhận rõ ràng cảm giác đó. Khi tay anh chạm đến ngay phía trên ngực cô, cô nhắm nghiền mắt lại, thì thầm chậm rãi...

"Làm đi... nhanh lên."

Giọng nói của cô, nửa lạnh lùng nửa ghê tởm, vang vọng trong con hẻm tối.

"Làm nhanh lên khi không có ai nhìn... Cứ làm cho xong chuyện đi..."

Rồi, chỉ còn lại sự im lặng.

".......?"

Cảm nhận làn gió lùa vào qua bộ đồng phục đã cởi cúc một lúc lâu, cô bối rối mở mắt ra khi không có chuyện gì xảy ra.

"Giờ thì tôi mới chỉ cởi cúc thôi..."

Nhìn thấy Lestrade như vậy, ánh mắt Adler ánh lên ý cười, rồi anh nhẹ nhàng nắm lấy tay cô.

"Phần còn lại, chúng ta sẽ tiếp tục khi đến nơi."

Nghe giọng nói nhẹ nhàng của anh, Lestrade gật đầu với vẻ mặt chán ghét.

"Chắc chắn sẽ là một trải nghiệm 'thú vị' đây."

‘Mình đã lường trước sẽ bị đối xử thế này rồi mà…’

Bàn tay Lestrade, đan vào tay Adler, run lên như thể đang lạnh đến tận xương tủy.

‘… Vì công lý, phải cắn răng chịu đựng, Lestrade. Chỉ có cô… mới làm được…’

.

.

.

.

.

"Hả...?"

Vài phút sau…

"Ta-da~"

Khi cô nhìn nơi Adler dẫn mình đến, tay vẫn nắm chặt tay cô, vẻ mặt cô ấy bắt đầu nghệt ra...

"Đây là đâu...?"

"Cửa hàng quần áo!"

Adler vui vẻ đáp lại câu hỏi của Lestrade và với vẻ mặt hào hứng, kéo cô vào trong cửa hàng.

"Tôi luôn muốn đến một nơi như thế này với bạn gái một khi tôi có bạn gái."

".....???"

Vô số dấu chấm hỏi to tướng bắt đầu hiện lên trong đầu Lestrade.

.

.

.

.

.

Trong khi đó, bên kia đường, đúng vào khoảnh khắc đó.

"".........""

Charlotte Holmes, sau khi đợi ở quán cà phê khá lâu mà không thấy hai người kia quay lại, cuối cùng quyết định đi tìm họ.

Và, Jane Moriarty, không giống mọi khi, kết thúc buổi học sáng trong tâm trạng khá u ám và ngay lập tức rời khỏi học viện để tìm trợ lý của mình, người rất có thể đang gặp nguy hiểm vào lúc đó.

Hai người phụ nữ đứng vai kề vai, nhìn theo bóng lưng Adler đang tay trong tay cùng Lestrade bước vào cửa hàng quần áo.

Cảnh báo!

Xác suất bị Bắt cóc — 25% → 40%

Xác suất bị Giam cầm — 80% → 90%

Xác suất bị Thuần hóa — 50% → 70%

Mức độ rủi ro liên quan đến Adler dường như đang đều đặn tiến đến giới hạn cuối cùng.

Bình luận (7)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

7 Bình luận

Chơi bạo đấy, cẩn thận mạng mình là vừa
Xem thêm
CHỦ THỚT
AUTHOR
TRANS
Không sao, chương kế tiếp vẫn tạm ổn....
Xem thêm
1 mình anh vơ hết mọi cô gái khó nhằn của London 🤣 Mà có khi còn éo hiểu tại sao lại vơ đc
Xem thêm
CHỦ THỚT
AUTHOR
TRANS
Isrizz Adler 🐧
Xem thêm
The liem sắp bị nhốt hầm r
Xem thêm
CHỦ THỚT
AUTHOR
TRANS
Nhốt hầm xong vắt cực khô 💀
Xem thêm