Becoming Professor Moriarty’s Probability
Chương 58: Thống Trị Hay Bị Thống Trị
3 Bình luận - Độ dài: 3,526 từ - Cập nhật:
Chẳng bao lâu sau khi Adler đón tiếp một vị khách không mời mà đến tại hang ổ của mình…
"Anh Adler."
"... Chào Giáo sư."
Anh, vẫn còn chút ngượng ngùng vì mấy chuyện xấu hổ vừa xảy ra, giờ lại phải chào đón một vị khách không mời khác.
"Đây là cái trụ sở mà anh nói đấy à?"
"Trông thế nào? Một nơi ẩn náu trong cái nơi xó xỉnh này mà được thế là cũng không tệ đấy chứ?"
"Quả thực, đối với một nơi được coi là nguy hiểm bậc nhất London, thì chỗ này trông khá là bình thường... nếu có thể nói là vậy..."
Giáo sư Moriarty vừa nói vừa bước qua cửa chính.
"Cô dùng trà chứ?"
"Không. Tôi chỉ đơn giản đến đây để xem cái mặt anh thế nào thôi."
Và rồi, cô ấy bắt đầu nhìn Adler chằm chằm.
"Để xem mặt cái kẻ thuộc hạ dám tự ý làm mọi chuyện mà không thèm hỏi ý kiến tôi."
"Haha..."
"Ngay khi vừa về đến London, anh đã tự ý thu mình ở đây. Đến học viện cũng chẳng thèm bén mảng tới lấy một lần. Thú thật, tôi hơi ngạc nhiên trước cách hành xử của anh đấy, anh Adler."
Đôi mắt xám sẫm của giáo sư vẫn dán chặt vào Adler.
"Chà, dù sao cũng sắp đến kỳ nghỉ rồi; nghỉ ngơi một chút chắc cũng không ảnh hưởng đến chuyên cần của tôi đâu..."
"Nhưng đối với anh, người có nguy cơ bị giết hoặc bị bắt cóc cao nhất cả nước Anh, lại đi ở một cái xó xỉnh thế này... Anh vẫn còn say đấy à?"
"... Tôi tỉnh hẳn rồi, thật đấy."
"Anh sẽ làm gì nếu Jill the Ripper tấn công anh giữa đêm khuya?"
Nói rồi, giáo sư lặng lẽ lắc đầu qua lại theo kiểu dễ thương rất riêng của mình.
"Tôi có chuẩn bị cả rồi."
"Tôi tin là anh đủ thông minh để không cho rằng việc dùng một Á nhân và một Ma cà rồng bị niêm phong sức mạnh làm người hầu là giải pháp ở đây đâu nhỉ, anh Adler."
"... Giáo sư."
Trước vẻ ngoài vừa dễ thương vừa đáng sợ của cô ấy, Adler bắt đầu cất giọng nhỏ nhẹ, một nụ cười nở trên môi.
"Bây giờ là lúc phải liều một phen."
"Ý anh là sao?"
"Ý tôi là... đã đến lúc mở rộng tổ chức hơn nữa và đưa nó lên tầm cao mới, dù biết rằng sẽ đi kèm không ít rủi ro."
Nghe vậy, giáo sư, người đang lắc đầu, dừng lại và lặng lẽ lắng tai nghe anh nói.
"Chúng ta đã tư vấn khá nhiều vụ án rồi, nhưng chẳng phải tất cả đều do chính chúng ta chủ động tìm đến, tự mình đi kiếm khách hàng sao?"
"Đúng. Quá nhiều sự trùng hợp, quá nhiều sự chồng chéo. Nghĩ lại thì, mọi thứ bằng cách này hay cách khác đều dính dáng đến anh."
"Đó chính là vấn đề."
Adler nói, gương mặt trở nên nghiêm trọng.
"Tiếp tục thế này chỉ tạo ra một vòng luẩn quẩn tai hại mà thôi. Chúng ta là người tư vấn tội phạm, chứ đâu phải kẻ chủ động đi tìm vụ án."
"Hừm."
"Chẳng phải tôi đã nói đi nói lại điều này từ lâu rồi sao? Chúng ta cần tạo ra một tình huống mà khách hàng phải tự tìm đến mình, chứ không phải ngược lại. Giống như thám tử vậy."
Giáo sư im lặng gật đầu rồi nói,
"Nghĩa là khách hàng nên tự gánh lấy rủi ro, chứ không phải chúng ta."
"Vâng, chính xác. Ngay cả khi chỉ xét vụ Reigate gần đây, thông tin của cô đã bị lộ ra quá nhiều rồi."
Nói đoạn, Adler rút tờ báo hôm nay từ trong túi ra, nói thêm,
"Giáo sư Jane Moriarty, người khuấy động giới học thuật với Định lý Nhị thức, đã phá một vụ án mạng ở Reigate... Dĩ nhiên, đây chỉ là mẩu tin vặt ở trang cuối, nhưng nếu những chuyện như thế này cứ tích tụ dần..."
"Sớm muộn gì chúng ta cũng bị tóm."
"Đúng vậy."
Rồi, khi Giáo sư ngắt lời, Adler lặng lẽ gấp tờ báo lại, tiếp tục câu chuyện.
"Với bản chất của việc tư vấn tội phạm, chúng ta không thể đường hoàng ra ánh sáng như thám tử được. Vì vậy, nhân kỳ nghỉ sắp tới, đã đến lúc phải mở rộng tổ chức của chúng ta."
"............"
"Ngay cả khi bỏ qua việc các hoạt động tội phạm trong tương lai sẽ trơn tru hơn và việc xây dựng vương quốc tội phạm của chúng ta tiến triển dễ dàng hơn, thì danh tiếng của chúng ta trong giới tội phạm cũng sẽ được nâng cao qua việc này. Đương nhiên, sẽ có nhiều khách hàng để ý và tìm đến chúng ta hơn."
"Ý anh là để lộ thân phận cho vô số người lạ biết? Nghe nguy hiểm quá."
"Tất nhiên, chúng ta phải dùng kẻ đóng thế hoặc cử thuộc hạ đi gặp khách hàng. Hoặc có lẽ chúng ta chỉ nhận thư một chiều. Ngoại trừ một vài khách hàng VIP cực kỳ đặc biệt, sẽ không ai biết chúng ta đứng đằng sau cả."
Giáo sư Moriarty lặng thinh quan sát Adler trình bày bài hùng biện đầy tâm huyết của mình.
"Nếu bây giờ tôi liều một phen, chúng ta sẽ có thể phất lên như diều gặp gió."
"........."
"Vậy nên, xin hãy tạm thời bỏ qua cho hành động của tôi; ít nhất là cho đến khi kỳ nghỉ này kết thúc..."
"Tôi hiểu ý anh..."
Rồi, Giáo sư đột nhiên chen vào, một nụ cười bí hiểm nở trên môi.
"Nhưng, tôi tự hỏi liệu có cần phải gấp gáp thế không."
"... Tại sao?"
"Như anh có thể đã biết, chính tôi là người đứng sau giật dây vụ Reigate gần đây."
Trước lời tự thú đột ngột của cô ấy, vẻ mặt Adler chợt cứng lại.
"Tôi thực ra đã chuẩn bị xong xuôi cả rồi, một tuần trước khi Charlotte Holmes kịp mua vé tàu đến Reigate cơ."
"... Thật sự tôi chẳng biết gì cả."
"Tôi đã định thanh toán cô ta ở đó."
"........."
Gương mặt Giáo sư Moriarty tối sầm lại.
"Vụ việc đó là cái bẫy hoàn hảo của tôi để thủ tiêu Charlotte Holmes."
"........."
"Cuối cùng thì, nhờ ơn lão Đại tá Hayter vô dụng và sự phá đám khó hiểu của anh, mọi thứ thành công cốc."
Trong bầu không khí quỷ dị đó, Silver Blaze và Công chúa Joan Clay, những người nãy giờ vẫn lấp ló sau lưng Adler, giật thót người, nuốt nước bọt ừng ực.
"Nhưng, tôi cũng chẳng bực mình lắm đâu, thật đấy..."
Rồi, ngay sau đó, Giáo sư đột nhiên nói với nụ cười toe toét.
"... Vì tôi nhận ra mình chẳng cần phải dùng đến mấy trò mèo đó làm gì."
Nghe vậy, Adler lặng lẽ nghiêng đầu.
"Charlotte Holmes mà tôi thấy trong vụ Reigate kém xa kỳ vọng của tôi."
"......"
"Không chỉ là thất vọng đơn thuần đâu; nó đủ để khiến người ta phải cười nhạt."
Mặt Adler bắt đầu đanh lại khi nghe những lời đó của cô ấy.
"... Chẳng phải cô ta đã suy luận đâu ra đấy sao?"
"Thì đã sao? Cô ta thậm chí còn chẳng hiểu được ám hiệu của anh, đến mức ba lần đi về phía cửa sổ, cuối cùng anh phải tự mình đỡ đạn."
"Chuyện đó..."
"Hơn nữa, cô ta còn ngây ra nhìn chằm chằm vào đống bầy hầy giả tạo của anh một lúc lâu, suýt nữa thì để lọt đồng bọn của lão Đại tá Hayter."
Giọng nói xen lẫn tiếng cười của Giáo sư vang vọng bên tai Adler.
"Trình độ non kém như vậy không đủ để trở thành kỳ phùng địch thủ của tôi và anh đâu. Theo báo cáo từ tay chân tôi cài cắm ở Phố Baker, mấy ngày nay cô ta cứ lượn lờ quanh nhà trọ thôi."
"......"
"Vậy mà anh lại bảo cô gái đó là niềm hy vọng của London à? Tôi nghe chỉ thấy buồn cười."
Và rồi sự im lặng bao trùm căn nhà.
"Anh Adler."
"... Vâng."
Giáo sư, người đã lặng lẽ quan sát Adler trong sự im lặng đó, nhanh chóng hỏi một câu bằng giọng nhẹ nhàng.
"Cuối cùng anh vẫn chọn tôi, phải không?"
".......?"
Trước những lời đó, Adler, làm vẻ mặt khó hiểu, nghiêng đầu.
"Suốt thời gian chúng ta ở Reigate, Charlotte Holmes cứ như người mất hồn."
"À..."
"Cô ta không thể phát huy hết năng lực của mình, đến mức phạm phải những sai lầm ngu ngốc."
Khóe môi Giáo sư Moriarty lặng lẽ cong lên.
"Cảm ơn anh đã làm hỏng con bé đó thay tôi."
"Tôi..."
"Việc anh trở thành trợ lý của tôi thay vì của con nhóc đó là điều hợp lý. Chẳng phải anh làm vậy với cô ta vì anh đã nhận ra sự thật đó sao?"
Nói rồi, cô ấy nhẹ nhàng xoa đầu Adler.
"... Tôi sẽ cứ tin là như vậy, anh Adler."
"........."
"Đừng cố cân bằng một cách vô ích cái cán cân vốn đã nghiêng lệch và phản bội lòng tin của tôi dành cho anh."
Đôi môi cô ấy khẽ chạm vào cổ Adler.
"Coi như là quà mừng nhà mới nhé..."
Rồi, khi Giáo sư miết nhẹ dấu môi cô ấy để lại trên cổ anh, cô thì thầm với anh bằng giọng nói nhỏ khẽ.
"... Thật vinh hạnh."
"Giờ tôi phải đi đây. Như lời anh nói, chơi trội ở một nơi thế này không tốt cho tôi lắm."
Khi cô ấy quay người định rời khỏi căn nhà bằng lối đã vào, cô đột nhiên ngoái lại nhìn và nói thêm,
"Nhân tiện, anh nên dọn dẹp qua loa đi."
"Hả?"
"Sàn nhà bẩn thỉu quá, phải không?"
Trước những lời đó, Adler cúi đầu nhìn xuống và mắt anh bắt đầu chớp động trước cảnh tượng đó.
"Anh nuôi thú à?"
Vết bùn đất với máu me chưa được lau chùi còn lại rõ rành rành ở góc nhà.
"... Tôi đang nuôi một con chó săn."
"Ồ, tốt đấy."
Khi Silver Blaze, người đứng phía sau, vội vàng chạy tới lau dọn vết bẩn, Giáo sư Moriarty đáp lại câu trả lời của Adler bằng một nụ cười nhẹ.
"... Lúc đến đây, dọc đường đi, tôi thấy có hai tảng thịt nằm lăn lóc."
"........."
"Cứ cẩn thận đấy, anh Adler."
Đôi mắt cô ấy, khi cô bước ra ngoài qua cửa trước, sáng lên một màu đen tối hơn bao giờ hết.
"Một con chó săn đã nếm máu người có thể phản chủ bất cứ lúc nào."
.
.
.
.
.
‘... Cô ta nghĩ mình đã hủy hoại Charlotte?’
– Xììììììì…
Khi tôi nhìn chằm chằm vào cánh cửa trước nhà đã đóng chặt với vẻ mặt đầy tâm trạng, chìm trong suy nghĩ một lúc lâu, tiếng phép thuật bị hóa giải rất đặc trưng vang lên từ bên cạnh.
"... Tôi xin lỗi."
Celestia Moran, người nãy giờ vẫn ẩn mình bằng phép thuật tàng hình của tôi, lên tiếng, cơ thể run lên dữ dội.
"Sao vậy?"
"Tôi không, tôi không biết đó là gì, nhưng... tôi đang gây phiền phức, đúng không...?"
Dù rõ ràng là đang sợ hãi, vẻ ngoài lanh lợi của cô bé cho tôi một ý niệm chắc chắn về cách cô bé đã bị đối xử và sống sót cho đến tận bây giờ.
Mà không, chỉ cần nhìn những vết sẹo chi chít trên người cô bé là đủ biết rồi.
"... Em là Celestia Moran, đúng chứ?"
"V-Vâng."
"Ra vậy..."
Tuy nhiên, tôi chưa bao giờ tưởng tượng được rằng cô bé nhỏ nhắn, dễ thương này lại chính là Đại tá Moran trứ danh kia.
Trong số các thiết kế tôi từng duyệt qua cho game, tôi đã nghĩ đây là cái ít khả năng thành hiện thực nhất.
Liệu đứa trẻ này có thực sự trở thành thực thể nguy hiểm thứ hai trên toàn cõi London sau Giáo sư Moriarty trong tương lai không?
Mặc dù dường như không còn nghi ngờ gì nữa khi xét đến việc cô bé dễ dàng qua mặt được cả một cuộc truy lùng lớn của cảnh sát trong khi mình mẩy đầy máu, tôi vẫn cảm thấy có gì đó hơi bất an.
"... Eek."
Dù vậy, tôi không thể bỏ mặc cô bé như thế này được. Nhưng, khi tôi rụt rè đưa tay về phía cô bé, cô bé đột nhiên ngã khuỵu xuống, đôi chân mềm nhũn.
"Có chuyện gì vậy?"
"... Tôi đã không ăn gì suốt 5 ngày rồi."
"........."
Nghe giọng nói đó, thứ giọng khiến người ta động lòng trắc ẩn, tôi thở dài và nói với cô bé.
"Có phòng tắm đằng kia. Đi tắm rửa sạch sẽ đi."
"Nhưng..."
"Tôi đi vắng thì chuẩn bị bữa ăn đi."
Nghe những lời đó, mắt cô bé mở to, và cô bé bắt đầu dò xét sắc mặt tôi trước khi lên tiếng.
"... Tôi có thể dùng nước nóng không ạ?"
"Tùy em."
Trước những lời đó, Moran, ướt lướt thướt và trông như chuột lột, chào tôi với vẻ mặt thanh khiết, gật đầu.
"... Cảm ơn ngài, Ngài Ác Quỷ."
Rồi, cô bé bắt đầu chạy lon ton về phía phòng tắm ở xa.
"... Đồ khốn."
"Không sao đâu, Chủ nhân. Tôi cũng thích một Chủ nhân có loại sở thích đó."
Khi tôi nhìn bóng dáng cô bé đang đi xa dần với nụ cười thoáng hài lòng, những giọng nói lạnh lùng bay đến từ bên cạnh.
"Để tôi nói rõ một lần cho xong nhé, tôi không phải loại rác rưởi có ham muốn xác thịt hay tình cảm với một đứa trẻ 12 tuổi."
""............""
"Nói cho công bằng thì ai trên đời lại làm chuyện đó chứ?"
"Xem ra hoàn toàn có thể đấy, ít nhất là đối với gã trước mặt tôi đây."
Nói bằng vẻ bình tĩnh, như thể rõ ràng có điều gì đó cần nhấn mạnh trong lời nói của mình, Công chúa Clay mở miệng với nụ cười khinh miệt.
"Nằm xuống."
"...Hự?"
Khi hắn ta, đối xử với cô như thú cưng, ra cái mệnh lệnh quái gở đó, chiếc vòng cổ quanh cổ công chúa phát ra ánh sáng đỏ, ép cô ta phải hành động.
"Chết tiệt, ngươi không nới lỏng cái vòng cổ chết tiệt này ra được à?"
"Sau khi lăn sang một bên, chống tay xuống đất, thè lưỡi ra thở như chó."
"Quá quắt! Dòng máu hoàng gia Anh chảy trong huyết quản của ta... Hự."
Để việc hộ tống cho tiện, cô ta được phép hiện hình người trong dinh thự, nhưng điều đó không có nghĩa là mối quan hệ chủ tớ giữa chúng tôi đã thay đổi.
Chừng nào chiếc vòng cổ mèo đó còn đeo quanh cổ cô ta, Công chúa Clay chỉ đơn thuần là thú cưng thông minh thứ tư ở London. Không hơn không kém.
"... Hộc, hộc."
"Tốt."
"Tốt cái đầu ngươi...!"
Khi tôi nhẹ nhàng xoa bụng công chúa, người đang thở hổn hển với hai tay chống xuống đất, cô ta phun ra những lời nguyền rủa tục tằn, vẻ mặt vừa xấu hổ vừa căm tức.
"... Ư hư."
Tuy nhiên, khi tôi thô bạo nhét ngón tay từ bàn tay còn lại vào miệng cô ta, tiếng chửi rủa nhanh chóng im bặt.
– Ực…
Có lẽ là do tức giận, nhưng nước mắt ngấn lệ trong mắt công chúa khi cô ta nghiến răng cắn mạnh vào ngón tay tôi và bắt đầu hút máu, đôi mắt rực lên màu đỏ sẫm.
– Chụt…
Khi tôi lặng lẽ quan sát cô ta, một cảm giác mềm mại nhẹ nhàng dụi vào lòng tôi.
"... Hehe."
Silver Blaze, đuôi vẫy tít, đang cọ má vào người tôi với nụ cười rạng ngời.
‘Yên bình thật…’
Đột nhiên lại có suy nghĩ như vậy, lẽ nào chỉ là mình tưởng tượng thôi sao?
‘Tại sao lại thấy yên bình nhỉ?’
Dù tôi có nghĩ thế nào đi nữa, thì tình hình hiện tại rõ ràng khác xa với sự yên bình thực sự.
"... Cô Blaze."
"Vâng, Chủ nhân."
Gãi đầu một lúc, liên tục suy nghĩ về vấn đề đó, tôi khéo léo đặt câu hỏi cho Silver Blaze.
"Cô sẽ luôn nghe lời tôi chứ?"
"... Ý ngài là sao?"
Rồi, cô ấy nghiêng đầu với vẻ mặt ngơ ngác.
"Có thú cưng nào lại cãi lời chủ nhân của mình đâu ạ?"
Silver Blaze đáp lại rồi lặng lẽ dùng cái đuôi đang ngoe nguẩy của mình che mặt tôi.
"... Công chúa."
"Gì hả, thằng khốn nạn?"
"Cô ghét tôi à, Công chúa?"
Trong trạng thái đó, khi tôi đặt câu hỏi trong khi lại xoa bụng Công chúa Joan Clay – người đang nằm sõng soài trên sàn với bụng phơi ra – cô ta trả lời lại với đôi mắt sáng rực lửa.
"Khoảnh khắc ta lấy lại được sức mạnh, ta sẽ biến ngươi thành nô lệ của ta."
"Vậy là cô ghét tôi rồi ha?"
"... Phải."
"Nhưng, cô chẳng thể thốt ra lời nào vì đang bị tôi đàn áp, đúng chứ?"
"Grừ..."
Đến lúc đó tôi dường như mới hiểu tại sao mình đột nhiên lại cảm thấy bình yên và dễ chịu đến vậy.
"Ừm, xin lỗi..."
"".........?""
Moran, vẫn trông như con chuột ướt, quay lại chỗ chúng tôi với vẻ mặt xìu xuống.
"Tôi không với tới vòi sen..."
"".........""
"... Xin hãy giúp tôi."
Chính là sau khi nhìn thấy vẻ mặt hoàn toàn chán nản đó, tôi mới có thể nhận ra đầy đủ...
"Ừ, lúc nào cũng được."
...Rằng tôi tìm thấy sự ổn định khi kiểm soát và thống trị kẻ khác hơn là bị kẻ khác thống trị.
"Nắm tay tôi này."
Khi tôi nhận ra sự thật đó, tôi bắt đầu nghĩ rằng có lẽ cũng không tệ nếu cứ sống như thế này cả đời, ở chính nơi này.
"Tôi tắm cho em."
Hay nói cách khác, rằng tôi có thể sẽ kiểm soát và thống trị tất cả mọi người khác.
Route Ẩn đã được mở khoá.
"...Hả?"
Giọt nước làm tràn ly số phận của tôi, vốn đang lao thẳng đến vực thẳm, đã đến đúng vào khoảnh khắc đó.
.
.
.
.
.
Trong khi đó, cùng thời điểm ấy, tại Sở Cảnh sát Thủ đô London…
"Tiền bối, anh có biết chuyện này không?"
"Hửm?"
"Là về Isaac Adler, người đã biến mất gần đây ấy."
Một nữ thanh tra cảnh sát đang nhấm nháp cà phê với đôi mắt ngái ngủ và kể chuyện cho sếp của mình trực tiếp mà cô tình cờ gặp ở hành lang.
"Gã diễn viên biến mất cả tuần nay rồi á?"
"Vâng, chẳng phải gần đây có lệnh kiểm soát thông tin về anh ta sao?"
"Cô nói sao?"
Nghe vậy, cấp trên của cô mở to mắt.
"Hình như đã có sự cố xảy ra, nhưng báo cáo lại bị ém đi. Chuyện kiểu này đâu có thường xảy ra, phải không ạ?"
"... Vậy là, hắn bị giết hay sao?"
"Khả năng rất cao ạ. Nhà báo đang đánh hơi như diều hâu, nhưng các bên liên quan đều im thin thít."
"Vậy thì đúng rồi. Hoặc là hắn chết ở xó nào đó, hoặc là bị bà cô lớn nào đó nhốt dưới tầng hầm rồi."
Vừa nói, ông ta vừa xua tay, tỏ vẻ chán chường.
"Chẳng có gì đáng ngạc nhiên cả, đi mà sắp xếp giấy tờ đi."
"Không, xin hãy nghe đã! Đồng nghiệp của tôi đang xử lý một vụ án mạng ở Reigate, nhưng mà, chà..."
"Tôi đã nói đủ rồi."
Cứ như vậy, hai người họ bắt đầu cách xa nhau khi đi dọc hành lang.
"Tôi không hứng thú với chuyện của mấy thằng ngu như thế."
"Tiền bối, anh đúng là một người tẻ nhạt."
"Chà, cũng tội nghiệp. Chắc chắn, vào giây phút cuối cùng, hắn hẳn đã run rẩy, kêu cứu, nhưng chẳng có ai đáp lại lời kêu cứu đó."
"Quả thực, có phần đáng buồn."
Một cô gái đang đi ngang qua họ khựng lại và đứng yên tại chỗ.
"........."
Người cuối cùng chứng kiến Isaac Adler, người vừa trở về từ chuyến công tác, đang đứng đó với vẻ mặt thất thần. Mồ hôi lạnh túa ra trên gương mặt Gia Lestrade.


3 Bình luận
Tfnc