Becoming Professor Moriarty’s Probability
Chương 56: Bí ẩn ở Reigate Squire (4)
14 Bình luận - Độ dài: 3,801 từ - Cập nhật:
"Lẽ ra giờ này, cơn ảo giác do ngộ độc đá mana nặng đã phải qua rồi chứ..."
Sau khi điều tra xong xuôi, Charlotte Holmes quay lại dinh thự Cunningham.
"... Vậy cái cảnh tượng trước mắt tôi đây là sao?"
Vừa đẩy cửa bước vào, cô đã đứng như trời trồng trước những gì đang diễn ra. Gương mặt cô lập tức lạnh buốt, đầu hơi nghiêng đi.
"Ai mà biết?"
"Eek..."
Giữa phòng khách, Isaac Adler ngồi vắt chân trên ghế bành, dáng vẻ và thái độ cực kỳ láo xược.
Cô chị cả nhà Cunningham thì nằm ép mình xuống sàn dưới chân anh ta, run rẩy với vẻ mặt đầy tủi hổ, tấm lưng đang phải chịu sức nặng của hắn.
"Chị, chị ngu vừa thôi."
Trong khi đó, cô em gái, lại đang ngồi gọn trong lòng Adler, lạnh lùng liếc xuống chị mình.
"Cong người xuống thêm tí nữa đi."
"Hieek—?"
Vẻ ngoan ngoãn thường thấy đã bay biến, cô em út lạnh lùng lẩm bẩm, chẳng chút xót thương dồn thêm sức nặng lên lưng chị gái.
"Ngài Adler có vẻ không thoải mái."
Và rồi, cô bé rón rén nằm ép vào, thu mình trong lòng Adler.
"Chính xác thì đã có chuyện quái quỷ gì xảy ra lúc tôi đi vắng vậy?"
"... Ai mà biết được, thật tình?"
"Tôi đã bảo anh đừng có làm trò quá trớn vì tôi và phải tuân theo mệnh lệnh từ cái thực thể bí ẩn nào đó rồi cơ mà..."
– Xoa... xoa...
"Nhưng tôi nhớ là chưa từng bảo anh thành tên du côn chuyên dụ dỗ gái trẻ đâu nhé."
Trong khi Adler nhẹ nhàng vuốt ve đầu cô em gái đang ngước nhìn anh với đôi mắt đầy mong chờ, Charlotte Holmes lẩm bẩm, vẻ mặt khó tin hiện rõ trên gương mặt cứng đờ của cô.
"Tôi biết làm gì hơn?"
"......?"
Đúng lúc đó, một giọng trầm thấp vang lên từ chiếc ghế sofa gần đó.
"Trợ lý của tôi hiện đang say khướt..."
"... À."
"Xem ra viên thanh tra thấy cậu ta yếu ớt quá nên đã cho uống chút brandy."
Giáo sư Jane Moriarty, với dãy dấu răng còn mới nguyên in rõ trên cổ, tay vẫn không ngừng thêm đường vào tách trà mới pha, lẩm bẩm.
"Mệnh lệnh, cô nói? Chính xác là ý gì vậy, cô Holmes?"
"Cô đúng là giỏi thuật ẩn thân thật đấy."
Với vẻ mặt 'à ra thế', Charlotte, người nãy giờ vẫn đang liếc xéo Adler, thản nhiên bỏ ngoài tai câu hỏi sắc như dao của Moriarty và bước lên.
"Cô Holmes!"
Và ngay lúc đó, Adler đột ngột hét lên.
"Đừng có đi ngang qua cửa sổ."
"... Tại sao?"
"Vì chói mắt quá đi mất."
Với vẻ mặt ngơ ngẩn, Charlotte, người đang nghiêng đầu, khẽ cau mày sau khi nghe câu trả lời tỉnh queo của Adler.
"Cứ đứng đó giải thích đi."
"... Giải thích cái gì cơ?"
Rồi, cô thở dài, đặt tập tài liệu lên bàn.
"Chân tướng sự việc này, tất nhiên rồi."
"... Thơm quá đi mất, anh Adler."
"Haizzz..."
Trong khi Adler, người đang vuốt ve đầu cô em út đang dụi má vào ngực mình, nở một nụ cười đầy ẩn ý, Charlotte liếc nhìn anh một thoáng với ánh nhìn vui vẻ rồi mới mở lời.
"Vậy tôi sẽ giải thích nhé..."
"".........""
Tuy nhiên, chẳng mấy chốc, ánh mắt cô lại trở nên sắc lạnh như thường lệ.
"Tôi đã tìm ra sự thật về vụ án này."
Mọi sự chú ý trong phòng lập tức đổ dồn về phía cô.
.
.
.
.
.
"Ban đầu, tôi đã tin rằng chị em nhà Cunningham chính là kẻ gây án."
"".........!""
Ngay khi Charlotte bắt đầu suy luận, gương mặt của hai chị em nhà Cunningham, mỗi người một vẻ, đồng loạt cứng lại.
"Cái, cái gì, cô nói tầm phào..."
"Im đi, chị."
"... Hự."
Nhìn phản ứng của hai chị em, Charlotte cười khẩy, đưa ra tập tài liệu trên bàn.
"Hai người chính là kẻ đã đột nhập vào nhà lão Axton, đúng chứ?"
"Cá, cái gì..."
"Chối cũng vô ích. Đến cả kiến thức sơ đẳng như không để lại giấy tờ đất ở hiện trường còn không biết, thì làm sao lũ trẻ ranh như hai người lại nghĩ đến chuyện lau dấu vân tay được, hả?"
Khi cô chìa ra bằng chứng dấu vân tay thu thập được từ hiện trường, mặt hai cô gái lập tức biến sắc.
"Tôi đã biết về vụ lùm xùm đất đai giữa hai nhà Cunningham và Axton rồi."
Charlotte chậm rãi dùng lời lẽ dồn hai chị em vào thế bí.
"Hai người bí mật lẻn vào tìm giấy tờ đất, rồi cố tình xới tung mọi thứ lên để ngụy tạo thành một vụ trộm thông thường, đúng không?"
"Cái đó thì..."
"Hai người tưởng đã an toàn khi về đến dinh thự, nhưng không may, hành tung lại quá mờ ám nên bị ông quản gia lén theo dõi và phát giác tội lỗi của mình."
"C, cô có bằng chứng gì không?"
Cô chị cả, người đang bị đè dưới gót chân Adler, nghiến chặt răng hỏi lại. Đáp lại, Charlotte bình tĩnh rút ra một lá thư.
"Sau vụ đó, chẳng phải suốt mấy ngày liền hai người đã nhận được lá thư thế này trong lúc liên tục bị ông quản gia uy hiếp và sống trong sợ hãi sao?"
"..... À."
Cô ta sững sờ khi đọc nội dung lá thư.
Đúng 1:45 đến cổng phía đông. Tôi sẽ cung cấp cho hai cô một thông tin chắc chắn sẽ khiến hai cô ngạc nhiên. Có lẽ đó là một giải pháp tốt cho vấn đề hai cô đang gặp phải.
"Tôi đoán hai người nghĩ chỉ có một kẻ duy nhất gửi thư đe dọa như vậy. Thế là hai người bí mật thủ sẵn vũ khí rồi ra điểm hẹn."
""........""
"Và ở đó, hai người đã xảy ra xô xát với ông quản gia đang đợi sẵn rồi cuối cùng bắn chết ông ta."
Nghe hết những suy luận của Charlotte, cô gái dường như đã hoàn toàn suy sụp, cúi gằm mặt xuống.
"Tôi không hề có ý định bắn..."
Cô gái bắt đầu thút thít lẩm bẩm.
"Nhưng khi ông quản gia tìm thấy khẩu súng của tôi rồi phản ứng kịch liệt, buộc tội tôi đã lên kế hoạch từ đầu… Tôi chỉ là…"
"Khoan đã, chị."
"... Hức—"
Cô em gái đột ngột chặn họng chị mình bằng cách dẫm mạnh lên bụng chị ta. Cô bé hơi nghiêng đầu rồi bắt đầu nói.
"Chị, chị ngu thật hay giả ngu vậy?"
"... Hả?"
"Chị không thấy nội dung thư có gì lạ à?"
Nghe vậy, mắt cô chị trợn tròn kinh ngạc.
"Thư mình nhận được ghi là, Thông tin chắc chắn sẽ khiến hai cô ngạc nhiên. Nhưng thư cô ta đưa ra lại ghi là, Thông tin chắc chắn sẽ khiến cô ngạc nhiên."
"Vậy thì..."
"Anh, anh nghĩ sao, anh Adler?"
Chẳng thèm để ý đến chị mình, cô em gái quay sang Adler, chờ đợi ý kiến.
"Em nhạy bén đấy."
"Hehe..."
"... Chậc."
Thấy Adler khen cô em trong khi lại xoa đầu nó, Charlotte tặc lưỡi khó chịu, ném cho họ cái nhìn lạnh băng.
"Thôi được, qua phản ứng đó thì mọi chuyện rõ cả rồi."
Cô bắt đầu giải thích với ánh mắt bừng sáng trở lại.
"Hai người đang thắc mắc lá thư này từ đâu mà ra, đúng không?"
"Nghĩ lại thì..."
Chỉ đến lúc này, hai chị em mới tự hỏi làm sao Charlotte lại có được lá thư mà họ tưởng đã đốt đi rồi.
"Cái này được tìm thấy còn nguyên trong túi áo ông quản gia."
"Làm gì có chuyện đó. Tôi chắc chắn đã đốt nó rồi mà..."
"Hay là trong bóng tối nên hai người không kiểm tra kỹ được? Hai người không nhận ra lúc giằng co, ông quản gia đã vô tình làm rách một phần lá thư hai người đang cầm sao?"
Charlotte hỏi với vẻ mặt của người chiến thắng nhìn hai chị em, những người giờ đây đã trợn tròn mắt vì sốc. Cô bắt đầu đi tới đi lui trong phòng khách, dáng vẻ đầy tự tin.
"Nói cách khác, không chỉ có một lá thư."
"... Cô nói sao?"
"Một cho ông quản gia, và một cho hai chị em cô. Hai lá thư, viết cùng một kiểu chữ, được gửi đến cho mỗi bên."
Cả căn phòng lại chìm vào im lặng.
"Từ lúc đó, tôi đã thay đổi hướng suy luận của mình."
Chỉ còn giọng nói đầy tự tin của Charlotte vang vọng trong phòng khách.
"Có một kẻ thứ ba giấu mặt đã nhúng tay vào vụ này, giật dây nó để trông như thể hai chị em đã giết người quản gia."
"Không lẽ nào..."
"Phải... Đã có một kẻ sát nhân khác ra tay hạ sát ông quản gia."
Cô đẩy bản báo cáo khám nghiệm tử thi trượt trên mặt bàn.
"Đây là chứng cứ."
Kết quả khám nghiệm tử thi của người quản gia, với vết đạn trên trán, lướt qua hai chị em và Adler, cuối cùng dừng lại trước mặt Giáo sư Moriarty.
"Chỉ đưa ra biên bản khám nghiệm thì chưa giải thích được gì cả."
"Giáo sư, chỉ cần nhìn vào đây, lẽ ra cô phải hiểu sơ lược mọi chuyện xảy ra thế nào rồi chứ?"
"Dù vậy, cũng không thể bỏ qua lời giải thích mà đi đến kết luận được. Vậy, phiền cô nói rõ thêm?"
"... Haizz."
Tuy nhiên, khi Giáo sư Moriarty yêu cầu giải thích thêm, Charlotte, với chút bực bội trong mắt, bắt đầu đi sâu vào suy luận của mình.
"Vết đạn trên trán quá gọn gàng để có thể coi là do súng cướp cò trong lúc vật lộn."
"Chẳng lẽ không thể xảy ra do may rủi sao?"
"Tôi đã nhìn thấy hàng chục, có khi cả trăm, xác chết, và hơn nửa trong số đó có vết thương do đạn. Nhưng tôi chưa bao giờ thấy vết đạn nào gọn gàng đến thế."
"Trên đời chuyện quái gì chẳng có; nhiều hơn cô tưởng tượng nhiều đấy."
Tuy nhiên, không hiểu sao, Giáo sư Moriarty lại bắt đầu bẻ lại suy luận của cô.
"Một khẩu súng tự vệ bé tí mà mấy cô gái trẻ có thể dễ dàng sử dụng thì không thể nào tạo ra vết thương như thế được."
"Tôi đã nói đi nói lại rồi, nhưng xin nhấn mạnh lại, những chuyện như vậy hoàn toàn có thể xảy ra do ngẫu nhiên..."
"Tôi không hiểu tại sao cô lại lãng phí thời gian ở đây, nhưng có một chi tiết mấu chốt minh chứng cho suy luận của tôi. Nên làm ơn ngừng màn kịch này lại đi."
"... Và đó là gì?"
Charlotte vừa lườm vừa vặn lại.
"Đạn được bắn ở cự ly cực gần như vậy, nhưng lại không có vết ám khói hay bỏng nhiệt trên cơ thể nạn nhân."
"........."
"Vô lý hết sức, phải không?"
Chỉ đến lúc đó Giáo sư Moriarty mới im lặng, chỉ giữ một nụ cười bí hiểm trên môi.
"Trừ khi viên đạn được bắn ra thực chất lại là không khí."
"Vậy ý cô là có pháp sư điều khiển gió nào đó đi lạc, tình cờ bắn lén ông quản gia và thậm chí còn căn giờ chuẩn không cần chỉnh với phát súng của cô gái kia?"
"Hơi khác một chút, nhưng khá gần với phỏng đoán của tôi đấy. Hay là lúc đó cô cũng ở gần đấy và đã nhìn thấy tất cả?"
"Không ngờ cô lại tin lời đùa của tôi sái cổ đấy."
Ánh mắt họ lạnh lùng va vào nhau.
"Khoảnh khắc tôi nhận ra viên đạn của cô gái – người lần đầu tiên dùng súng, đã bắn trượt mục tiêu – tôi đã kết luận rằng một kẻ thứ ba, kẻ đã dùng thư dụ cả hai bên đến địa điểm và thời gian đó, đã ra tay bắn tỉa ông quản gia."
"Hừm..."
"Đó chính là sự thật của vụ án này."
– Đây rồi!!
Đúng lúc đó, một giọng nói vui vẻ vang lên từ cửa sổ.
– Tôi tìm thấy rồi!!
Theo chỉ dẫn của Charlotte, viên thanh tra đã lục soát các lùm cây gần đó cuối cùng cũng mò ra viên đạn lạc. Với đôi tay dính đầy bùn đất, cô ấy hồ hởi vẫy tay khoe viên đạn.
"... Giỏi lắm."
"Đừng lại gần cửa sổ!"
Ngay khi Charlotte, với nụ cười của người chiến thắng, định lại gần cửa sổ, Adler đột nhiên hoảng hồn la lên.
"Vẻ rang rỡ trên mặt cô đang tắt dần kìa..."
"Anh chơi thuốc thay vì uống rượu đấy à?"
Charlotte, sửng sốt trước tiếng hét của anh, khựng lại. Cô nhìn Adler với vẻ không thể tin nổi sau câu nói ngọt ngào đến bất ngờ đó.
"Có cô Holmes ở đây rồi thì tôi cần gì đến thuốc nữa?"
"... Hôm nay anh hơi kỳ quặc."
"Trợ lý của tôi hiện giờ không được bình thường cho lắm."
Charlotte sau đó ném cho anh một cái nhìn đầy nghi ngờ. Tuy nhiên, nghe thấy lời nhận xét kèm tiếng cười của Giáo sư Moriarty, cô liền chuyển hướng nhìn sang bà ấy.
"Dù sao đi nữa, đó là một suy luận đáng nể, cô Holmes."
"Chuyện nhỏ thôi."
"Nhưng vậy thì... kẻ thứ ba này chính xác là ai?"
Trước câu hỏi của Moriarty, Charlotte cười ranh mãnh đáp lại.
"Chỉ có một khả năng thôi, phải không?"
Đôi mắt Charlotte sáng lên rực rỡ khi cô tiến đến phần hay nhất của suy luận.
"Người đột nhiên rao bán dinh thự của mình – nơi họ đang ở – dù không hề túng quẫn tiền bạc.
"Người bạn thân duy nhất của ông lão Axton, người gần đất xa trời. Người có khả năng thừa kế gia sản từ ông lão nhân hậu đó nhất.
"Và ngay cả khi không được thừa kế, cũng là người có thể mua rẻ mảnh đất của ông già sắp về với đất bằng số tiền bán dinh thự."
Charlotte dừng lại một chút để lấy hơi rồi tiếp tục.
"Vậy cô đang ám chỉ Đại tá Hayter, người đã cho cả cô và Adler ở nhờ đây, chính là thủ phạm?"
"Với vụ việc này, ông ta chỉ có ngư ông đắc lợi thôi. Nên hoàn toàn có khả năng."
"Suy diễn hồ đồ mà không có bằng chứng không phải là thói quen tốt đâu. Đại tá Hayter có thể là một quân nhân tài ba, nhưng ông ta không có thiên phú ma thuật."
"Tôi đoán vậy là vì có đủ bằng chứng củng cố giả thuyết này rồi."
Charlotte đáp lại và bắt đầu gõ nhẹ ngón tay lên bàn.
"Và chứng cứ đó đang ở chỗ cô đấy, thưa Giáo sư."
"Cô đang nói về tôi?"
"Một lá thư trao đổi giữa chị gái cô và Đại tá Sebastian, bạn của Đại tá Hayter. Tôi xem qua một lát được không?"
"Ý cô là lá thư mà cô cho là bịa đặt ấy hả?"
"... Tôi công nhận nó không phải đồ giả, thôi nào."
Nghe vậy, Giáo sư Moriarty, với vẻ mặt mãn nguyện, rút lá thư từ trong túi ra.
"Đúng như dự đoán, tôi biết ngay mà."
Charlotte, người đang đối chiếu nét chữ của lá thư đó với một bức thư nặc danh đe dọa, khẽ nhếch mép.
"Giờ thì, nhìn này."
Rồi, cô dùng bút khoanh tròn một điểm trên lá thư và đưa cho Moriarty.
"Nét móc đuôi chữ p và g giống hệt nhau."
"Cả hai lá thư cũng đều bỏ qua dấu chấm trên đầu chữ i. Nhìn chung, kiểu chữ cũng tương tự."
"Tuy nhiên, đây là thư của Đại tá Sebastian."
Giáo sư, người nãy giờ vẫn đăm đăm nhìn lá thư, ngẩng đầu lên và đưa ra vấn đề với suy luận của mình.
"Người quen của chị tôi, Đại tá Sebastian— mặc dù ông ấy được mệnh danh là tay bắn tỉa cự phách, nhưng ông ấy đã mất rồi."
"... Nhưng, ông ấy có một đứa con duy nhất còn lại trên đời. Rất có khả năng đứa trẻ đó đã bị ảnh hưởng bởi nét chữ của cha mình khi tập viết."
Rồi, Charlotte đưa ra tài liệu cuối cùng còn lại.
"Và ở đây, ghi rõ rằng Đại tá Hayter đã nhận đứa trẻ đó làm con nuôi."
"... Cô lấy cái này từ đâu ra vậy?"
"Như cô biết đấy, tôi rất thân với chính phủ Anh."
"Haha, đáng sợ thật đấy."
Nghe vậy, Giáo sư Moriarty cười phá lên rồi ngả người ra ghế sofa.
"Tất nhiên, hiện tại đây vẫn chỉ là phỏng đoán thôi."
Cuối cùng, Charlotte, với nụ cười của kẻ thắng cuộc, đứng dậy khỏi ghế.
"Bằng cách ra lệnh cho thanh tra điều tra Đại tá Hayter, chúng ta sẽ có thể làm rõ sự thật."
Cô bắt đầu đi về phía cửa sổ để gọi viên thanh tra bên ngoài.
"Phụ lòng tin tưởng của cấp trên, người đã tin cậy ông ta và thậm chí còn gửi gắm con gái mình. Vì tiền mà mờ mắt, ông ta đã ra lệnh cho con bé thực hiện tội ác này, lộ rõ bộ mặt thật của mình...."
"... Cô Holmes."
Đó chính là vào khoảnh khắc đó.
"Kyaa?"
"Chẳng phải tôi đã bảo cô đừng lại gần cửa sổ sao?"
Isaac Adler, người nãy giờ vẫn im lặng ngồi trên ghế, giờ đây đã nhanh như cắt ôm ghì lấy Charlotte vào lòng...
"Tại sao anh lại hành động như..."
Mặt đỏ bừng trong vòng tay anh, Charlotte bắt đầu nói với vẻ giả bộ bực bội.
"........."
Nhưng rồi, mắt cô trở nên trống rỗng và giọng cô tắt lịm...
"Nguy hiểm lắm."
Adler, đầu dường như bị thứ gì đó đâm xuyên, bắt đầu chao đảo, máu chảy thành dòng từ vết thương.
"Lúc nãy tôi đã khó khăn lắm mới né được nó đấy."
Mặt Charlotte tái nhợt như ma khi nghe những lời đó.
"Adler...?"
Nhưng trước khi cô kịp đỡ lấy anh, khi anh bắt đầu tan biến khỏi vòng tay cô, hình dạng của Adler bắt đầu nhạt dần.
"... Cái gì?"
‘Ảo ảnh ư? Chẳng phải chuyện đó vượt xa khả năng con người sao, anh Adler?’
Trong lúc Charlotte ngồi sững sờ, cố gắng hoàn hồn khi nhìn hình dạng tan biến của Adler, Giáo sư Moriarty, ngồi trên ghế sofa, dường như đang trầm tư với vẻ mặt bình thản lạ thường.
‘... Tôi thực sự muốn hiểu anh.’
"Isaac...?"
Tất nhiên, bên trong, trái tim Charlotte đang đập thình thịch và cảm xúc của cô hoàn toàn chẳng hề bình tĩnh chút nào.
.
.
.
.
.
"Th, thất bại rồi."
"... Cái gì?"
Ở một nơi khác, trên sườn đồi gần đó, trong một lùm cỏ rậm rì...
"T, tôi chắc chắn đã bắn trúng mục tiêu..."
"Rồi sao?"
"M, mục tiêu... biến mất tăm rồi."
Một cô bé trông còn nhỏ tuổi đang run như cầy sấy khi cố gắng giải thích với người đàn ông trước mặt.
– Chát…!
Nhưng khoảnh khắc tiếp theo, mặt cô bé bị tát cháy má.
"Lời đó nghe có lọt tai không hả?"
"T-Tôi xin lỗi, Đại tá..."
"Câm miệng!"
"... Hự."
Con bé trông xinh xắn đang ngồi dưới đất, khẽ ôm bên má đau, đột nhiên bị người đàn ông trước mặt thúc một cú vào bụng, khiến cô lăn quay ra đất vì đau.
"Đó là cơ hội cuối của mày rồi. Tao đã nể mặt cha mày nên mới cho mày thêm một cơ hội nữa mà mày lại bỏ phí nó thế này hả?"
"... Xin hãy tha cho tôi."
"Con khốn này."
Ôm bụng thở không ra hơi, đôi mắt cô bé, người đang van xin tha thứ, từ từ lịm đi khi nghe những lời đó.
– Chát…!
"........."
Có lẽ vẻ mặt của cô ta đã khiến lão ngứa mắt, bởi vì lão mạnh bạo gạt tay đang xoa má nó ra, rồi tát thêm một cái nữa vào đó.
"Tao không thể chịu đựng nổi cái mặt mày nữa. Cút về phòng chứa đồ của mày đi."
"........."
"Mày đã làm bẩn tay tao rồi, nên nhịn đói vài bữa đi."
Đẩy con bé qua một bên, người đàn ông đưa tay lấy khẩu súng bắn tỉa lão đã mang theo phòng hờ.
– Rắc…
"... Hả?"
Trong chớp mắt, cả hai chân lão vặn ngược một cách dị dạng. Chuyện xảy ra quá đột ngột đến nỗi ban đầu lão thậm chí còn không kịp phản ứng.
"A, Aaaaah....."
"Tôi không ngờ Đại tá Hayter lại là người như vậy đấy."
Một chàng trai tóc vàng thản nhiên bước ngang qua viên Đại tá đang quằn quại trên đất.
"Chào, cô bé..."
"... A, anh là ai?"
Anh ta dừng lại và chào cô bé, người đang ôm khẩu súng bắn tỉa trong ngực đáp lại bằng ánh mắt hoảng sợ.
"Còn cô là ai?"
"... Sao cơ?"
"Nói tên cô đi."
Nhưng từ miệng anh ta lại phát ra một giọng nói ấm áp mà cô đã lâu không được nghe, và cô buột miệng trả lời câu hỏi của anh ta.
"Ce-Celestia."
"........."
".... Tôi là Celestia Moran."
Nghe tên cô, đôi mắt chàng trai bắt đầu khẽ ánh lên.
"Rất vui được làm quen, cô Moran."
Cánh tay phải đắc lực và là phó tướng của Giáo sư Moriarty trong nguyên tác.
Dù tuổi còn trẻ, cô bé được xem là một trong những nhân vật sừng sỏ nhất toàn bộ trò chơi, sở hữu tài năng xạ thủ thiên bẩm.
Trong tương lai không xa, định mệnh đã định cô bé sẽ trở thành kẻ nguy hiểm thứ hai trên toàn cõi London.
"Hỏi thế này ngay lần đầu gặp mặt thì hơi đường đột, nhưng làm ơn hãy trở thành người của tôi, được chứ?"
"..... Vâng?"
Đó là cuộc gặp gỡ định mệnh đầu tiên giữa cô bé và Isaac Adler.


14 Bình luận
chấp bị còng đầu