Trùng Sinh Rồi Mới Phát H...
Tào Man Quân | 曹瞒君
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Quyển 03: Cao Trung

Chương 119: Vậy thì, xem như là tỏ tình đi (C249)

8 Bình luận - Độ dài: 3,993 từ - Cập nhật:

    Mai Phương bị Lâm Hữu Hề vạch trần bí mật, lập tức trở nên phát rồ:

    "Tớ nói rồi mà. Bức thư tình đó... là Hữu Hề cậu viết cho tớ đúng không!"

    "Tớ viết thư tình cho cậu làm gì? Chẳng phải chúng ta đã thỏa thuận là không yêu đương ở cấp ba sao?"

    Lâm Hữu Hề lắc đầu phủ nhận, "Là Băng Băng nói với tớ đấy."

    "Băng Băng chỉ biết chuyện tớ nhận được thư tình vào giờ giải lao lớn sau buổi tự học tối, sao mà có thời gian để kể với cậu chứ?"

    "Vậy sao?" Lâm Hữu Hề lộ vẻ nghi hoặc, "Nhưng tớ gặp Băng Băng ở hành lang sau bữa trưa hôm nay, cô ấy bảo nhìn thấy trên bàn cậu có bức thư tình, hỏi tớ có muốn lấy đi như lần trước không."

    "Lấy đi? Lấy đi là sao..."

    "Nói đến chuyện này!"

    Hôm nay Mai Phương hiểu lầm bức thư tình là do Chu Nại Nại gửi cho mình, khiến cậu lại có thêm một đoạn lịch sử đen tối về ba ảo tưởng lớn nhất đời người trong thời cấp ba. Cậu kể lại toàn bộ sự tình cho Hạ Duyên và Lâm Hữu Hề nghe, khiến cả hai cười phá lên.

    "Ha ha ha, A Phương cậu đúng là tự luyến quá đấy! Lúc đó vậy mà lại dám khẳng định Chu Nại Nại viết thư tình cho cậu à?!"

    Hạ Duyên vừa cười nhạo Mai Phương vừa vỗ mạnh vào lưng cậu. Giờ cô đã hoàn toàn quên mất nỗi ấm ức vì chỉ có mình không nhận được thư tình, còn áp sát vào Mai Phương lục lọi cặp sách của cậu, "Mang về rồi à? Thư tình đâu? Cho tớ xem với!"

    "Về nhà rồi từ từ mà xem chứ, ở đây làm sao thấy rõ được..."

    Cả nhóm vừa nói vừa cười trở về nhà. Sau bữa tối, Lương Mỹ Quyên dọn dẹp bát đũa xong liền về phòng nghỉ ngơi, còn Hạ Duyên và Lâm Hữu Hề vẫn đang học bài ở phòng khách.

    "Nói đến đây mới nhớ, dạo này dì Mỹ Quyên hay về phòng sớm quá..." Hạ Duyên vừa thu dọn đề thi vừa tò mò hỏi, "Có phải Hữu Hề cậu đã nói gì với dì ấy không?"

    "Sao cậu lại hỏi vậy?"

    "Tớ nhớ lúc dì Mỹ Quyên mới đến, nhất định phải đợi chúng ta đánh răng rửa mặt lên giường rồi mới nghỉ, giờ cảm giác như dì cho chúng ta nhiều không gian riêng hơn ấy."

    "Dù sao thì chúng ta cũng đã lớn rồi còn gì. Chẳng phải trước đây mẹ tớ đã nói rồi sao?"

    "Ừm..."

    Hạ Duyên nửa tin nửa ngờ trước lời giải thích kèm nụ cười mờ ám của Lâm Hữu Hề. Lúc này Mai Phương cũng lấy bức thư tình từ trong cặp ra, đưa cho Hạ Duyên và Lâm Hữu Hề cùng xem.

    Sau đó cậu thấy biểu cảm của Hạ Duyên từ bình thản chuyển sang đỏ mặt rồi đến mức che mặt xấu hổ, cô đẩy Lâm Hữu Hề rồi liên tục phàn nàn:

    "Cái, cái, cái thư tình này hoàn toàn không giống như tớ tưởng tượng! Biến thái quá rồi!"

    Lâm Hữu Hề xem thư tình lại tỏ ra rất bình tĩnh. Cô chống cằm bằng tay phải rồi mỉm cười: "Tớ thấy cũng không tệ mà, khá là có cảm xúc đấy."

    Hạ Duyên đột nhiên vỗ bàn một cái, áp sát vào Mai Phương, "Vậy cậu đã biết là ai chưa?! Còn có cả chỗ hẹn cũ nữa chứ... Ngoài bọn tớ ra, cậu lại có mối quan hệ sâu đậm với cô gái nào khác nữa à? Tớ sắp ghen đấy!"

    Cái này không phải đã ghen rồi sao???!

    "Đừng có thấy thư tình viết gì thì cũng tin ngay như vậy chứ... Biết đâu đây là một cái bẫy để lừa tớ thì sao? Bản thân tớ còn chẳng biết chỗ hẹn cũ là cái chỗ rắm nào nữa kìa."

    "Vậy nếu Hữu Hề không nhắc đến, cậu định giấu bọn tớ việc này mãi sao?"

    Hạ Duyên tiếp tục trèo qua bàn, đặt tay lên vai Mai Phương và áp sát lại, "Chúng ta đã hứa với nhau rằng ba đứa mình sẽ không giấu diếm hay nghi ngờ nhau bất cứ điều gì cơ mà [note73236]? Vậy mà giờ cậu lại đối xử với tớ và Hữu Hề như thế này đấy hả? Hửm?"

    Mai Phương vừa đẩy vai Hạ Duyên ra xa, vừa bất đắc dĩ giải thích, "Thật ra ban đầu tớ cũng không định quan tâm đến bức thư tình này, nhưng nghĩ lại nếu đây là thư của Hữu Hề mà tớ không phản hồi thì chắc cậu ấy sẽ buồn lắm. Cậu có nghĩ vậy không?"

    Nghe xong câu này, Lâm Hữu Hề tỏ ra hơi ngạc nhiên. Sau đó liền trở nên nghiêm túc, dùng giọng điệu thường ngày khi giáo huấn học sinh trong lớp, "Vậy trong mắt cậu, tớ là một cô gái biến thái đến mức đó sao? Chắc chắn đây không phải do tớ viết." [note73237]

    "Cậu vừa nói bức thư này rất có cảm xúc cơ mà? Cậu hai mặt đấy à?!" Hạ Duyên hiếm hoi trêu chọc Lâm Hữu Hề.

    "Tớ chỉ nói là có cảm xúc thôi, chứ bản thân tớ không viết được."

    Lâm Hữu Hề ho nhẹ vài tiếng, sau đó hỏi Mai Phương, "Về người đứng sau bức thư tình này, hiện tại cậu có nghi ngờ ai không? Ví dụ như... Hướng Băng Băng?"

    "Băng Băng không phải là đối tượng nghi ngờ... Bây giờ Hữu Hề đã được minh oan thì Băng Băng chính là thủ phạm."

    Mai Phương rất kiên định về điều này, "Tớ đã tự mình xác minh rồi."

    Mai Phương kể lại suy đoán của Chu Nại Nại và phản ứng sau đó của Hướng Băng Băng, Hạ Duyên liên tục gật đầu tán thành, "Đúng là không cần đoán nữa. Cậu ấy chắc chắn có phong bì của Melody đấy! Hôm qua tớ đi mua phong bì ở cửa hàng văn phòng phẩm đã thấy cậu ấy rồi!"

    Lâm Hữu Hề lại chìm vào suy nghĩ, "Nhưng các cậu nghĩ kỹ mà xem, mục đích Băng Băng viết bức thư này rốt cuộc là gì?"

    "Ngoài trêu chọc ra thì còn có thể là gì nữa..."

    Hạ Duyên dường như chợt nảy ra một ý nghĩ kinh khủng, "Chẳng lẽ Băng Băng thật sự muốn làm bạn gái của A Phương sao!"

    Vừa dứt lời, Mai Phương và Lâm Hữu Hề liền nhìn cô với ánh mắt đầy khó chịu. Tình huống bỗng trở nên vô cùng khó xử.

    "Cậu đang nghĩ gì vậy? Làm sao mà có chuyện đó được."

    Lâm Hữu Hề vẫy tay, "Tớ nghĩ Băng Băng không thể viết được bức thư tình sến súa như vậy. Có thể cậu ấy liên quan đến chuyện này, nhưng người viết thư chắc chắn là người khác."

    "Tớ cũng nghĩ vậy," Mai Phương gật đầu, "Vậy tớ sẽ nghĩ cách thuyết phục Băng Băng nói ra sự thật vào ngày mai."

    Ngày hôm sau.

    "Tớ tuyệt đối sẽ không phản bội bạn bè!"

    Đối mặt với sự nghi ngờ của Mai Phương, Hướng Băng Băng tỏ ra đầy vẻ khí khái, không chút sợ hãi.

    Thế là, Mai Phương đưa ra một thanh chocolate Dove trước mặt Hướng Băng Băng.

    "..."

    "Ừm..."

    "À cái này..."

    Sau một hồi đấu tranh tư tưởng trong đau đớn, Hướng Băng Băng bắt đầu lẩm bà lẩm bẩm phản bác:

    "Chỉ, chỉ với chút đồ này mà muốn mua chuộc tớ, cậu coi tình bạn giữa tớ và bạn bè là cái gì vậy?"

    Thế là Mai Phương lấy từ trong túi ra một hộp chocolate Dove, đẩy về phía bàn của Hướng Băng Băng.

    Hướng Băng Băng cảm thấy quan điểm sống của mình bị chấn động, "Cái, cái hộp to thế này, đều cho tớ hết sao, A Phương ca ca?"

    Mai Phương khẽ mỉm cười: "Chỉ cần Băng Băng ngoan ngoãn, A Phương ca ca ở đây muốn bao nhiêu liền có bấy nhiêu, đảm bảo đủ no."

    Hướng Băng Băng vội vàng giơ tay: "Thư tình là Vạn Siêu Hùng đưa cho tớ. Cậu ấy đưa tớ một gói khoai tây chiên Lays, bảo tớ giúp nhét thư tình vào bàn cậu!"

    "Hả, Vạn Siêu Hùng?"

    Thế là Mai Phương tìm Vạn Siêu Hùng hỏi về vấn đề thư tình. Vạn Siêu Hùng cảm thấy vô cùng khó hiểu:

    "Mai tổng à, cậu cũng hiểu tớ mà. Làm sao mà tớ có thể làm mấy chuyện nhàm chán như này được?"

    Mai Phương đương nhiên cũng cảm thấy không ổn, "Nhưng Băng Băng nói chính là cậu làm mà."

    "Đù má, cậu tin Hướng Băng Băng mà không tin tớ, đứa bạn cùng bàn lâu năm này sao?"

    Vạn Siêu Hùng đặt tay lên ngực, một tay chỉ lên trời:

    "Tớ lấy trứng dé của Bá Vương ra đảm bảo, chuyện này tuyệt đối không phải tớ làm." [note73238]

    "Vậy để tớ đi hỏi lại Băng Băng vậy..."

    Mai Phương vừa định quay người thì chợt nhận ra điều gì, liền túm lấy Vạn Siêu Hùng: "Thằng ranh con này được lắm, Bá Vương nhà cậu làm gì có trứng?!"

    "Xin lỗi, xin lỗi Mai tổng! Tớ chỉ muốn quay một video về phản ứng của bạn học khi nhận được thư tình thôi!"

    "Vậy sao tớ không thấy cậu quay vậy?"

    "Thực ra cũng đã quay được kha khá rồi, tớ nắm bắt thời cơ tốt nên cậu không để ý đấy thôi."

    "Vậy cậu quay những gì rồi? Không lẽ cảnh tớ cù Băng Băng cũng quay vào rồi chứ?"

    Chuyện này nếu để Hạ Duyên và Lâm Hữu Hề nhìn thấy thì sẽ khó giải thích lắm, "Nếu có thì xóa ngay đi!"

    "Đoạn đó tớ không quay đâu, không tin cậu xem này."

    Mai Phương chăm chú xem biểu hiện của mình trong video, vừa xem vừa bình luận:

    "Nhưng mà, bức thư tình buồn nôn sến súa thế này, không ngờ cậu lại viết được đấy..."

    "Hả? Thư tình... Thư tình không phải tớ viết đâu. Tớ làm gì có tài viết thư tình chứ."

    Mai Phương nghe vậy liền nhíu mày, "Cái quỷ gì vậy, vòng vo mãi một hồi rồi cũng không phải cậu viết? Vậy rốt cuộc là ai viết đây?"

    "Cái này... Tớ không thể nói. Thật sự không thể nói đợc. Đừng hỏi nữa đừng hỏi nữa."

    Vạn Siêu Hùng trưng ra vẻ mặt nghiêm túc, "Người nhờ tớ giúp đỡ là một phụ nữ rất có quyền thế. Nếu tớ để lộ thân phận của cô ấy, chắc chắn tớ sẽ gặp đại nạn đấy!"

    "Gì mà nói quá thế..."

    Giờ giải lao buổi sáng, Chu Nại Nại lại xuất hiện. Cô ấy rất tò mò về diễn biến tiếp theo của vụ thư tình:

    "Đàn anh đàn anh, bây giờ anh đã tìm ra người thực sự viết thư tình chưa?"

    "Ừm... nói sao nhỉ..."

    Mai Phương suy nghĩ một lát, rồi trầm ngâm nói: "Có lẽ là đã biết rồi."

    "Hả? Sao gọi là... Có lẽ là đã biết rồi vậy?"

    "Là ý trên mặt chữ cả thôi." Mai Phương lắc đầu cười. Chu Nại Nại nhận thấy nụ cười của cậu bỗng trở nên vô cùng dịu dàng, lập tức không nhịn được tò mò hỏi:

    "Vậy, đến lúc đó đàn anh sẽ đến chỗ cũ đó chứ?"

    "Ừ, tất nhiên là sẽ đến rồi."

    Từ trước đến nay Vạn Siêu Hùng vốn là kẻ không sợ trời không sợ đất, đối với chuyện gì cũng đều vô tư. Là một otaku đam mê anime, thứ duy nhất cậu ấy yêu thích chính là tất cả những gì cậu ấy đã cống hiến trên trang C.

    Mặc dù danh tính của một người nào đó không được công khai, nhưng quá trình debut của Hạ Duyên trên trang C, cộng thêm cái tên Lâm Hữu Hề, thực ra đã tiết lộ rất nhiều sự thật.

    Vạn Siêu Hùng chắc cũng đã đoán ra rồi... [note73239]

    Đến giờ tan học buổi chiều, Mai Phương không đứng đợi Hạ Duyên và Lâm Hữu Hề ở cửa lầu như mọi khi nữa, mà thẳng tiến về phía sân vận động. Cậu băng qua những bậc thang đá của con đường nhỏ xuyên rừng trúc, lắng nghe tiếng gió xào xạc trong rừng trúc, ngồi bên cạnh đình nhỏ chờ đợi từ từ.

    Chờ mãi chờ mãi, cuối cùng cậu ấy cũng đã nhìn thấy kẻ chủ mưu thực sự của sự việc lần này...

    "Úi chà! A Phương cậu thật sự đã đoán ra rồi à?!"

    Hạ Duyên khoác tay Lâm Hữu Hề, vừa la hét vừa nhảy nhót đến trước mặt Mai Phương, cười khúc khích với cậu, "Hì hì, A Phương à, cậu bị tụi tớ lừa rồi nhé!"

    "Tối qua diễn giống thật lắm đấy!"

    Mai Phương vừa nói vừa véo má Hạ Duyên, "Lá thư tình mà cậu và Hữu Hề cùng viết, sao lại có thể lộ ra biểu cảm khoa trương như vậy được? Thật sự đã lừa được tớ rồi."

    Hạ Duyên bị Mai Phương véo má cũng không giận, "Thư tình là Hữu Hề viết đấy. Cậu ấy để cho tớ đợi đến tối khi A Phương lấy ra xem, nói là muốn cho tớ một bất ngờ, mà cái bất ngờ này cũng quá khoa trương luôn!"

    "Thực ra chủ yếu là vì sợ Duyên Duyên sẽ làm lộ tẩy. Kể cả việc sau này nhờ Vạn Siêu Hùng giúp đỡ thay vì trực tiếp nhờ Băng Băng, cũng là vì lý do này... Vạn Siêu Hùng sẽ không dễ dàng tiết lộ thân phận của tớ, còn Băng Băng, chỉ cần cho cô ấy chút đồ ăn là sẽ khai ra thân phận của tớ ngay."

    "Vậy... Các cậu định lừa tớ từ khi nào vậy? Không phải đã nói là để tớ viết thư tình nặc danh lừa Hữu Hề sao?"

    Hạ Duyên xấu hổ thè lưỡi, "Xin lỗi A Phương à, sau đó tớ đã nghĩ lại... Tớ cảm thấy Hữu Hề chắc chắn sẽ đoán ra ngay thân phận của người viết thư tình nặc danh, nên nghĩ ra cách ngược lại để lừa cậu một trận, muốn làm cậu bất ngờ."

    "Quả nhiên cậu mới là đồ phản bội khốn kiếp mà!"

    Mai Phương ôm Hạ Duyên vào lòng, mắng cô ấy một trận. Lâm Hữu Hề lúc này ngồi xuống bên cạnh, kéo tay Mai Phương.

    "Sao chỉ biết bắt nạt Duyên Duyên, không bắt nạt tớ nữa vậy?"

    Lời nói của Lâm Hữu Hề có chút giống như đang làm nũng. Mai Phương và Hạ Duyên trong lòng cậu đều bị Lâm Hữu Hề làm cho xao xuyến.

    "À thì... Ờm..."

    Mai Phương thử véo má Lâm Hữu Hề. Lâm Hữu Hề cũng không kêu đau, chỉ mãi dịu dàng nhìn Mai Phương, khiến cậu ấy có chút không nỡ ra tay nữa.

    "Tổng, tổng kết lại... Bây giờ cũng đã phạt xong rồi. Vụ hài kịch này đến đây là kết thúc thôi."

    "Sao mà được chứ! Đã hứa là viết thư tình, A Phương vẫn chưa viết cho tớ và Hữu Hề đâu đấy."

    "Các cậu cũng đâu có viết cho tớ?"

    "Chẳng phải đã đưa một bức rồi sao?"

    "Vậy thì coi như là của Hữu Hề đi, còn Duyên Duyên của cậu vẫn chưa đưa tớ đây nhé?"

    "Tớ..."

    Hạ Duyên ôm mặt lẩm bẩm, "Tớ thật sự không biết viết thư tình thế nào nữa. Thật ra chiều qua tớ cũng viết được một ít, nhưng cảm thấy rất giả tạo và sến súa buồn nôn chết được."

    "Có buồn nôn hơn bức tớ viết không?"

    "À... ừ... thật sự không ngờ..."

    Lâm Hữu Hề khẽ nói, "Thật ra sau khi nghe Duyên Duyên nói về thư tình, tớ cũng đang suy nghĩ một chuyện. Bây giờ ba đứa chúng ta ngày càng được nhiều người chú ý, đặc biệt là Duyên Duyên. Việc cậu ấy bị người khác theo đuổi là không thể tránh khỏi."

    "Nhưng dù mối quan hệ của chúng ta có thân thiết đến đâu, thì thực tế vẫn là cả ba đều còn độc thân."

    "Nói vậy... Đúng là như thế thật!"

    Hạ Duyên gật đầu, rồi nghĩ một chút, "Nhưng mà, ba đứa chúng ta thân thiết như vậy, người khác muốn xen vào cũng phải cân nhắc kỹ chứ?"

    "Nói vậy thì cũng không sai..."

    Lâm Hữu Hề nhìn biểu cảm của Mai Phương bên cạnh, "Vậy, A Phương nghĩ sao về chuyện này? Cậu có nghĩ... ba đứa chúng ta có thể duy trì mối quan hệ như hiện tại suốt ba năm cấp ba không?"

    "Hỏi vậy tức là..."

    Mai Phương không nắm chắc được ý của Lâm Hữu Hề, thậm chí cậu còn ngửi thấy một chút bất an, "Hữu Hề đã chán tình trạng hiện tại rồi sao?"

    "Cũng chưa đến mức đó. Tớ chỉ đang nghĩ..."

    Lâm Hữu Hề vừa nói vừa đặt tay lên mu bàn tay của Mai Phương, "Nếu như thư tình tớ viết cho cậu thật ra là suy nghĩ chân thành, chứ không phải ý định đùa giỡn, cậu định ứng phó thế nào?"

    Mai Phương vừa định mở miệng, Lâm Hữu Hề đột nhiên đưa tay che miệng cậu, "Lần này không thể dùng cớ học sinh cấp ba không được yêu đương để đối phó với chúng tớ được. Thật ra tớ và Duyên Duyên cũng luôn muốn biết tâm ý của cậu."

    Còn Hạ Duyên ở bên cạnh, từ lâu đã bị hành động đột ngột của Lâm Hữu Hề làm cho ngạc nhiên đến mức không nói nên lời.

    "Hữu, Hữu Hề! Lúc đó chúng ta không phải đã hứa với nhau..."

    "Xin lỗi, Duyên Duyên... Tớ biết làm như này là hèn hạ... nhưng A Phương sẽ không đưa ra lựa chọn đâu, có lẽ là mãi mãi như thế. Dù bây giờ tớ có thể đoán được phần nào suy nghĩ của cậu ấy, tớ vẫn muốn cậu ấy nói ra. Phải là tự miệng cậu ấy nói cho chúng ta biết."

    Nếu... Ngay cả mức độ chịu trách nhiệm này mà cũng không làm được, thì tình cảm bao nhiêu năm của chúng ta cũng chỉ đến thế mà thôi...

    Mai Phương không ngờ rằng một bức thư tình nhỏ bé lại có thể đẩy cậu vào tình thế đưa ra phán quyết cuối cùng như thế.

    Dù cậu ấy đã dự đoán trước tình huống như hôm nay, nhưng vào lúc này, cậu hoàn toàn không có sự chuẩn bị, cũng chẳng có sẵn lời lẽ gì để đối phó. Việc cố gắng rót nước cân bằng kèm theo đề phòng việc ép buộc lựa chọn ở tình thế hiện tại, phải nói là bất khả thi.

    Lâm Hữu Hề một tay nắm chặt Mai Phương, tay kia từ từ buông ra khỏi miệng cậu, sau đó cô ấy nhìn cậu với ánh mắt lạnh lùng. Trong khi đó, Hạ Duyên lại tỏ ra căng thẳng hơn cả Mai Phương, đôi tay không biết đặt đâu cứ luẩn quẩn trước ngực, ánh mắt cũng liên tục đảo quanh.

    "Được rồi... A Phương à, cậu nên nói ra suy nghĩ của mình đi."

    "Nếu như... Lá thư tình này được coi là lời tỏ tình của tớ dành cho cậu, liệu cậu có chấp nhận không?"

    Nếu chọn chấp nhận lời tỏ tình của Lâm Hữu Hề, đồng nghĩa với việc từ bỏ Hạ Duyên.

    Còn nếu từ chối lời tỏ tình của Lâm Hữu Hề, cũng đồng nghĩa với việc sẽ cùng Hạ Duyên bước tiếp.

    Tất nhiên, đối với Mai Phương, cậu luôn đi theo con đường thứ ba.

    Con đường thứ ba này cũng chính là cách mà cậu và hai cô gái đã ngầm hiểu với nhau.

    Nhưng cũng chỉ dừng lại ở mức ngầm hiểu.

    Dù ít nhiều có những gợi ý, nhưng chưa từng có ai đưa nó ra bàn luận công khai. Bởi lẽ ai cũng biết, đó là con đường không được chúc phúc. [note73240]

    Nhưng như Lâm Hữu Hề đã nói, Mai Phương sẽ không đưa ra lựa chọn.

    Cậu đã cùng Lâm Hữu Hề trải qua rất nhiều, cũng đã cùng Hạ Duyên trải qua rất nhiều.

    Nhưng, cậu đã cùng cả hai cô ấy trải qua nhiều hơn thế.

    Dù Mai Phương có mối quan hệ thân thiết tuyệt đối với hai người bạn thanh mai trúc mã của mình, nhưng khoảnh khắc này mới là thử thách thực sự đối với cậu.

    Không chỉ là thử thách lòng dũng cảm của Mai Phương, mà còn là thử thách niềm tin của Hạ Duyên và Lâm Hữu Hề.

    Bởi cậu không thể đảm bảo chắc chắn rằng sau khi nói ra những lời đó, cả hai cô ấy vẫn sẽ ở bên cậu.

    Và khi trong đầu Mai Phương lướt qua vô số ký ức về ba người bên nhau.

    Dần dần, cậu cũng từ từ ngẩng đầu lên.

    Dưới ánh mắt lạnh lùng của Lâm Hữu Hề, dưới ánh mắt lo lắng của Hạ Duyên, ánh hoàng hôn chiếu rọi lên khuôn mặt chàng trai. Cậu khẽ hắng giọng, rồi từ từ mở lời:

    "Trước khi nhận lá thư tình này... tớ còn một điều cần xác nhận."

    "Lá thư tình này... Về mặt ý nghĩa thì nghiêm túc mà nói, nó không thể coi là lời tỏ tình của riêng Hữu Hề dành cho tớ đúng không?"

    "Sau cùng thì đây là kế hoạch mà cậu và Duyên Duyên cùng nghĩ ra, còn phong bì và giấy viết thư cũng đều là đồ của Duyên Duyên."

    Mai Phương vừa nói vừa siết chặt tay Lâm Hữu Hề đang nắm mình, đồng thời cũng nắm lấy bàn tay lo lắng của Hạ Duyên bên cạnh, rồi giữ chặt.

    "Vì vậy... Nếu lá thư tình này tớ có thể coi là lời tỏ tình của cả hai cậu dành cho tớ, tớ sẽ rất sẵn lòng vui vẻ mà chấp nhận."

    "Tớ rất sẵn lòng."

    "Bởi tớ không muốn xa cách bất kỳ ai trong hai cậu."

    "Chỉ cần tớ có thể làm được, dù hiện tại tớ chưa làm được..."

    "Tớ sẵn sàng đánh đổi tất cả mọi nỗ lực, tất cả những gì tớ có hiện tại, để đổi lấy cơ hội được ở bên cạnh hai cậu."

    "Bởi vì tớ thích hai cậu."

    "Từ khi còn rất nhỏ, tớ đã rất rất rất thích hai cậu rồi."

    "Là thứ tình cảm muốn được ở bên nhau mãi mãi."

    Sau khi Mai Phương bộc lộ rõ tham vọng của mình, Hạ Duyên lập tức không thể kìm nén được cảm xúc dâng trào, cô lao vào vòng tay của Mai Phương.

    "Tớ... Tớ cũng vậy... Tớ cực kỳ thích A Phương... và cũng cực kỳ thích Hữu Hề! Vì... Vì vậy chúng ta đừng xa nhau nữa nhé... Hãy ở bên nhau mãi mãi... Giống như lời hứa chúng ta đã từng thực hiện ở nhà..."

    Sau khi nghe lời tỏ tình của Mai Phương, khóe miệng Lâm Hữu Hề cũng hơi run nhẹ.

    Dĩ nhiên, cô không hào hứng như Hạ Duyên, mà chỉ hơi ngượng ngùng cúi đầu, nhẹ nhàng xoa xoa mũi mình.

    Thấy vậy, Mai Phương vừa nắm tay cô, vừa nhẹ nhàng kéo cô vào vòng tay còn lại của mình. Lúc này, cô mới yên tâm dang rộng vòng tay, ôm chặt lấy Hạ Duyên và Mai Phương.

    0!

Ghi chú

[Lên trên]
Gốc chỗ này là Tam Tiểu Vô Sai. Nó chế lại từ câu Lưỡng Tiểu Vô Sai là hai đứa trẻ vô tư không nghi ngờ nhau trong bài Trường Ca hành của Lý Bạch sư huynh ấy. Cũng là cái nôi cho sự nổi tiếng của cụm Thanh Mai Trúc Mã. Cái này nói chắc cũng gần 5 lần rồi.
Gốc chỗ này là Tam Tiểu Vô Sai. Nó chế lại từ câu Lưỡng Tiểu Vô Sai là hai đứa trẻ vô tư không nghi ngờ nhau trong bài Trường Ca hành của Lý Bạch sư huynh ấy. Cũng là cái nôi cho sự nổi tiếng của cụm Thanh Mai Trúc Mã. Cái này nói chắc cũng gần 5 lần rồi.
[Lên trên]
Đúng! Tôi xác nhận bạn học này biến thái.
Đúng! Tôi xác nhận bạn học này biến thái.
[Lên trên]
??? Nó còn trứng hả
??? Nó còn trứng hả
[Lên trên]
Lạng quạng admin nó xóa acc anh ạ :((
Lạng quạng admin nó xóa acc anh ạ :((
[Lên trên]
Tôi biết, các bạn biết, họ biết. Có mỗi ông bà già nhà chồng là không biết, hoặc không dám biết.
Tôi biết, các bạn biết, họ biết. Có mỗi ông bà già nhà chồng là không biết, hoặc không dám biết.
Bình luận (8)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

8 Bình luận

CHỦ THỚT
TRANS
AI MASTER
Thôi thì coi như tới đoạn gần như peak arc này rồi. Đoạn sau cũng còn 1 khúc tạm peak. Cơ bản là bộ này nó cũng chỉ tới đây thôi. 250 chương còn lại là cơm cún, và 1 tí arc iF.

Mình là 1 thằng suy nghĩ thay đổi rất nhanh, có lẽ do tính hay quên của mình. Mình đọc thanh mai trùng sinh tới giờ là lần thứ 5 gì đó, mỗi lần lại có suy nghĩ khác. Có lúc thì ồ, hay phết nhưng cũng có lúc kiểu uầy, viết ba xu vl. Nhưng quả thực cái đọng lại trong mình có lẽ là mở bài tốt, thân bài choke dần và kết bài là sự cố gắng vớt vát tương đối tốt từ lão tác.

Tóm váy lại, thời gian tới có thể mình sẽ hơi quay xe sang 1 vài bộ khác. Lời hứa 3 tháng end cũng hơi khó thực hiện vì mình còn việc cá nhân dính tới tập thể nhiều hơn mình nghĩ.

Còn cỡ 80 chương nữa là tới 1 đoạn khác trong tiến triển tình cảm. Có lẽ thế.
Xem thêm
rồi cơm chó chỉ ngon khi chưa thành đôi thôi. Đến đây là quá tuyệt đối điện ảnh r
Xem thêm
Về với Băng Băng là đẹp🐧
Xem thêm
Ủa tỏ tình rồi đấy hả 😀
Xem thêm
Anh nhà chất vãi 👌
Xem thêm