Trùng Sinh Rồi Mới Phát H...
Tào Man Quân | 曹瞒君
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Quyển 03: Cao Trung

Chương 109: Hôm nay hàm lượng Hề bằng 0 rồi! (C239)

15 Bình luận - Độ dài: 2,963 từ - Cập nhật:

    "Thay... Thay đồ trang điểm gì cơ chứ?!"

    Hạ Duyên đỏ mặt hét lên với Mai Phương, "Cậu chỉ muốn giúp tớ thay quần áo thôi đúng không? Tớ sẽ không để cậu chiếm tiện nghi đâu, đồ A Phương biến thái xấu xa!"

    "Ơ, ý tớ là giúp cậu buộc tóc hay gì đó mà... Cậu nghĩ cái gì vậy?"

    Lời giải thích của Mai Phương khiến Hạ Duyên đột nhiên giật mình, sau đó cô mới tức giận đấm vài cái vào Mai Phương:

    "Cậu, cậu toàn nói mập mờ thôi. Cậu cố ý nói vậy đúng không?!"

    "Ha ha... Bị cậu phát hiện rồi."

    Mai Phương chỉ đùa một câu, sau đó định bước ra khỏi phòng, "Vậy tớ ra ngoài đợi cậu thay quần áo nhé?"

    "Chạy đi đâu, đã nói là phục vụ tớ thì hãy phục vụ cho tốt đi chứ..."

    Hạ Duyên lẩm bẩm thúc giục Mai Phương, "Giúp tớ mở tủ quần áo, rồi chọn giúp tớ xem hôm nay tớ nên mặc gì đi."

    Mai Phương làm theo lời Hạ Duyên mở tủ quần áo. Bên trong treo đầy những bộ quần áo xinh đẹp.

    "Cậu mua nhiều quần áo thế này từ khi nào vậy... Nhiều bộ tớ chưa từng thấy cậu mặc."

    "Đâu có... Tại cậu không để ý thôi."

    Thông thường con gái sẽ không tùy tiện cho con trai xem tủ quần áo, vì bên trong có thể có những bộ đồ chỉ để tự mình ngắm.

    Nhưng nếu là người con trai mình thích thì lại là chuyện khác.

    Mai Phương rất cẩn thận lấy ra một chiếc đầm voan màu đen từ tủ quần áo, đưa cho Hạ Duyên xem.

    "Bộ này trông giống đầm dạ hội nhỉ? Hình như tớ chưa thấy cậu mặc bao giờ."

    "Đây là đồ ngủ mà, đồ ngốc... Mỏng thế này mà cậu không nhìn ra sao? Với lại đây là đồ ngủ của Hữu Hề."

    Hạ Duyên ngượng ngùng véo tóc, "Quần áo của tớ ở bên phải, quần áo của Hữu Hề ở bên trái, nhớ đừng lấy nhầm đấy."

    "Không được chọn quần áo của Hữu Hề sao?"

    "Cậu nói nhảm gì đấy?!"

    Hạ Duyên đỏ mặt lẩm bẩm, "Sáng nay A Phương trông kỳ lạ quá, với lại Hữu Hề đi đâu rồi, đang chuẩn bị bữa sáng à?"

    "À... Hữu Hề ấy à. Hôm nay là sinh nhật cậu mà, cậu ấy định tạo bất ngờ cho cậu."

    "Thế à..."

    Mai Phương và Hạ Duyên thảo luận một hồi, cuối cùng quyết định chọn một chiếc váy trắng tinh. Hạ Duyên bảo Mai Phương đặt hết quần áo bít tất bên cạnh giường.

    "Rồi giờ cậu quay lưng lại, đứng đằng kia đi."

    Hạ Duyên nói thêm, "Không được phép nhìn trộm đâu đấy."

    "Được rồi..." Mai Phương giơ hai tay lên rồi quay lưng lại.

    Nếu không muốn tớ nhìn thì chẳng phải cứ để tớ đứng ngoài là được rồi sao?

    Còn bắt tớ ở trong phòng nghe tiếng động nữa chứ...

    Mai Phương đang lẩm bẩm thì bỗng phát hiện ra chiếc gương đứng yêu thích của Duyên Duyên đặt nghiêng một bên, trong gương phản chiếu hình ảnh Hạ Duyên vừa cởi bỏ đồ ngủ đang định tháo dây đeo. Mai Phương vội vàng kêu cô dừng lại, rồi tự giác che mắt.

    "Đợi, đợi đã! Duyên Duyên đợi tí, cái gương cái gương! Dời nó đi đã."

    "..."

    Mai Phương nghe thấy sau lưng tiếng chân trần của Hạ Duyên đi lại quanh phòng, rồi mới tới tiếng dời gương.

    "Xong rồi."

    Rồi Mai Phương đợi đến khi Hạ Duyên chạm tay vào lưng cậu, cậu mới yên tâm quay lại.

    "Thế nào, đẹp không?"

    Hạ Duyên cầm mép váy nhẹ nhàng xoay một vòng trước mặt Mai Phương.

    "Đẹp đẹp, giống như một cô công chúa nhỏ vậy."

    "Giờ đã là công chúa lớn rồi nha."

    Hạ Duyên nói rồi đi đến bàn trang điểm ngồi xuống, "Cậu có thể giúp tớ buộc tóc được không?"

    "Ừm... được chứ."

    Mai Phương đi đến phía sau Hạ Duyên, cầm lược nhẹ nhàng chải mái tóc dài của cô.

    "Nói mới nhớ, A Phương biết buộc tóc còn là do tớ dạy cậu đấy, cậu còn nhớ không?"

    "Chuyện này tất nhiên tớ nhớ rồi. Hồi chơi trò gia đình, chúng ta hay lấy Hữu Hề làm người mẫu, còn cậu thì cầm tay chỉ việc cho tớ cách buộc các kiểu tóc."

    Mai Phương, Hạ Duyên và Lâm Hữu Hề đã trải qua thời thơ ấu vui vẻ, đồng thời cậu cũng học được từ Hạ Duyên và Lâm Hữu Hề rất nhiều kiến thức và kỹ năng mà chỉ con gái mới biết. Đây là lợi thế lớn mà cậu có được khi có hai tiểu trúc mã so với các chàng trai khác.

    Cho nên Mai Phương hoàn toàn hiểu rõ những điều kiêng kỵ của con gái, biết cách chăm sóc con gái. Có thể nói là một chàng trai ấm áp ngay từ khi mới xuất hiện.

    "Nhân tiện thì, hôm nay cậu muốn buộc kiểu tóc gì đây?"

    "Một kiểu mà A Phương thích đi." Hạ Duyên nhìn Mai Phương trong gương, nheo mắt cười.

    "Cơ mà tớ thích nhiều kiểu lắm..."

    Mai Phương suy nghĩ một chút, "Thôi thì sẵn cơ hội hôm nay, thử hết luôn vậy."

    Mai Phương buộc cho Hạ Duyên kiểu tóc đuôi ngựa, tóc búi tròn, tóc đuôi ngựa buộc lệch, tóc tết hoa, cuối cùng vẫn chọn kiểu đuôi ngựa hai bím.

    "Nếu biết trước sẽ chọn kiểu tóc đơn giản như này, cậu có hối hận vì buộc tóc nãy giờ không?"

    "Haha, cũng không hẳn."

    Mai Phương giúp Hạ Duyên buộc tóc xong rồi để Duyên Duyên tự dọn dẹp một chút rồi đứng dậy.

    "Chị Nguyệt Nguyệt dậy chưa? Sáng nay chúng ta ăn gì thế?"

    "Chị Nguyệt Nguyệt hôm nay bận công việc nên đã ra ngoài từ sớm rồi. Sáng nay chúng ta ăn bánh mì trứng ốp la thịt xông khói."

    "Woah, nghe xịn xò thế, là Hữu Hề làm à? Bất ngờ là đây sao?"

    "Tớ làm đấy."

    "Ờm... nghĩ kỹ lại thì, đơn giản chỉ là bánh mì kẹp thịt xông khói thôi nhỉ."

    "Cậu hình như đang phân biệt đối xử với tớ đấy."

    "Hứ."

    Hạ Duyên và Mai Phương vui vẻ thưởng thức bữa sáng chỉ có hai người. Cơ hội được ở bên A Phương như thế này rất hiếm, Hạ Duyên cũng không lãng phí những cơ hội này, chủ động đòi Mai Phương đút cho ăn, Mai Phương cũng luôn hợp tác.

    "Sau khi ăn sáng xong thì kế hoạch là gì vậy?"

    "Chúng ta sẽ đi mua sắm ở trung tâm thương mại trước, trưa ăn cơm bên ngoài, chiều xem phim, rồi về nhà tổ chức sinh nhật."

    Hạ Duyên ngậm một thìa trứng ốp la mà Mai Phương đút cho, "Vậy, Hữu Hề đang đợi chúng ta ở trung tâm thương mại à?"

    "Không có đâu."

    "Tớ hiểu rồi, bất ngờ mà."

    Hạ Duyên giơ tay ra hiệu OK với Mai Phương, rồi xách túi, cùng Mai Phương vui vẻ ra ngoài.

    A Phương sắp xếp như vậy thật sự rất giống một buổi hẹn hò đi chơi của đôi tình nhân.

    Trước đây, mỗi khi ba đứa cùng nhau ra ngoài, Hạ Duyên luôn ôm chặt lấy Hữu Hề, Mai Phương không có cơ hội được nắm tay một ai, mà chỉ như một người qua đường hay bóng đèn đi bên cạnh.

    Nhưng hôm nay, Hạ Duyên có thể thoải mái ôm chặt cánh tay của Mai Phương, ngọt ngào hết mức.

    "A Phương A Phương, cái áo kia đẹp quá."

    "Chu choa, đôi bông tai này cũng đẹp quá đi!"

    "Nếu cậu muốn thì tớ có thể mua cho cậu đấy, nhưng mà cậu xỏ lỗ tai từ bao giờ vậy? Tớ không biết luôn."

    "Tất nhiên là tớ chưa xỏ rồi, mà mua bông tai làm gì, đẹp thì đẹp thôi chứ không nhất định phải mua, cậu không hiểu đâu."

    Hạ Duyên đi chơi trong trung tâm thương mại mệt quá nên tìm một tiệm đồ ngọt nghỉ ngơi, nhưng từ sau lần bị viêm dạ dày ruột, cô đã không ăn đồ lạnh nhiều nữa, gọi đồ ngọt cũng chỉ gọi một miếng bánh crepe [note72518] xoài nhỏ.

    "Ôi... Cái này ngon quá đi mất!"

    Hạ Duyên chống cằm, hào hứng hét lên với Mai Phương, "Chắc chắn Hữu Hề sẽ rất thích cái này cho xem. Lần này cậu ấy không đi cùng, tiếc thật."

    "Đừng mãi nhắc đến Hữu Hề nữa, cho tớ nếm thử chút đi."

    "Ừm ừm..."

    Thế là Hạ Duyên đút cho Mai Phương một miếng.

    Sau đó, Hạ Duyên cùng Mai Phương ra ngoài ăn bít tết Tây, bình luận về người chơi violin trong nhà hàng cao cấp;

    Rồi Hạ Duyên và Mai Phương cùng nhau xem phim. Bộ phim lần này tuy đánh giá bình thường nhưng rất phù hợp cho các cặp đôi xem. Vì diễn xuất kém nên cảnh tình cảm ngay cả Hạ Duyên cũng xem rất bình thản, chỉ có những cảnh tương tác ngọt ngào phía sau mới đáng xem.

    Mai Phương cũng lén đến gần khi Hạ Duyên đang mải mê, và hôn nhẹ cô một cái.

    Sau khoảnh khắc ngọt ngào đó, Hạ Duyên và Mai Phương tận hưởng một ngày hẹn hò như đôi tình nhân, vui vẻ nhảy nhót trở về nhà. Đột nhiên, Hạ Duyên chặn Mai Phương lại trước cửa.

    "Đợi đã! Để tớ mở cửa."

    Hạ Duyên nắm lấy tay nắm cửa, rồi quay lại cười với Mai Phương: "Cậu cố tình đuổi tớ ra khỏi nhà, là để trang trí lại nhà cửa, rồi cho tớ một bất ngờ trước cửa đúng không?! Hữu Hề cũng thật là, bày mấy trò màu mè quá..."

    "Cũng không hẳn là vậy đâu..."

    Mai Phương nở một nụ cười gượng gạo, nhưng Hạ Duyên vẫn tỏ ra không tin, "Còn định lừa tớ nữa hả?! Giỏi diễn nhỉ... Cứ diễn tiếp đi nhé..."

    Hạ Duyên mở cửa, rồi theo bản năng che chắn bản thân, nhưng kết quả là không có ai ở cửa bắn pháo hoa chúc mừng sinh nhật cô.

    "..."

    Có điều phòng khách quả thật đã được trang trí, trên bàn còn đặt một chiếc bánh sinh nhật trông khá tinh tế.

    "Tớ biết là vẫn có bất ngờ mà, nhưng hình như các cậu không thống nhất với nhau nhỉ."

    Hạ Duyên chạy vào bếp kiểm tra, rồi lại vào phòng ngủ, phòng của những người khác, hoàn toàn không thấy bóng dáng của Hữu Hề.

    "Hữu Hề thật sự không có ở đây..."

    Trong mắt Hạ Duyên tràn ngập sự thất vọng, cô tìm hỏi Mai Phương: "Vậy rốt cuộc bất ngờ của Hữu Hề là gì vậy? Cậu ấy đi đâu rồi?"

    "Chuyện này thì..."

    "Đừng có úp úp mở mở [note72521] nữa! Nếu cậu còn giấu nữa tớ sẽ giận đấy!"

    Lúc này, Hạ Duyên rõ ràng đã không còn tâm trạng đùa giỡn nữa. Cô đối diện với Mai Phương với vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.

    "Là tớ đã làm gì không tốt khiến Hữu Hề không vui sao? Hay là cậu ấy nghĩ rằng nếu ở đây sẽ khiến tớ không vui hay sao... Dù sao đi nữa... Mỗi năm sinh nhật của tớ, cậu và Hữu Hề đều không vắng mặt rồi mà. Năm nay, năm nay, Hữu Hề cũng không thể không có mặt được... Hức..."

    Cô càng nói, giọng càng xen lẫn nghẹn ngào. Mai Phương cũng không ngờ Hạ Duyên lại đột nhiên có phản ứng lớn như vậy, trong lòng cũng cảm thấy mình đã làm hỏng chuyện. Cậu lập tức nhắn tin cho Hữu Hề, sau đó tiến lại gần an ủi Hạ Duyên: "Hữu Hề không giận cậu đâu. Cậu ấy nghĩ hôm nay là sinh nhật của cậu, muốn để tớ ở bên cậu một ngày, có lẽ cậu sẽ vui hơn."

    Hạ Duyên đỏ mắt, nghe Mai Phương nói xong liền tức giận, "Cậu thấy bây giờ trông tớ có giống vui vẻ chút nào không? Hả?"

    "..."

    Hạ Duyên tỏ ra hơi tức giận, dùng giọng nghẹn ngào trách móc: "Lâm Hữu Hề đúng là đồ ngốc... Tớ đã nói rồi, tớ không thích người khác nhường nhịn mình mà! Sao cậu ấy cứ tự cho mình là đúng vậy chứ!"

    Hạ Duyên vừa nói vừa lấy điện thoại ra, định gọi cho Lâm Hữu Hề. Lúc này Mai Phương từ phía sau ôm lấy cô, vừa âu yếm vừa an ủi:

    "Đừng giận nữa, đừng giận nữa mà. Cậu còn nhớ bảy năm trước Hữu Hề tặng cậu chiếc hộp thời gian không?"

    "Hộp thời gian..."

    Tâm trí Hạ Duyên xoay mòng mòng, cuối cùng trở về mùa hè năm lớp bốn tiểu học.

    "Tớ nhớ rồi... Đó là món quà sinh nhật Hữu Hề tặng tớ, chính là cái hộp mà bỏ điều ước vào, rồi bảy năm sau điều ước đó chắc chắn sẽ thành hiện thực..."

    "Cậu còn nhớ cậu đã viết điều ước gì trong đó không?"

    "Ừm..." Hạ Duyên suy nghĩ một lúc, lẩm bẩm: "Lâu quá rồi... Tớ quên mất rồi, nhưng chắc là ước mọi người luôn hạnh phúc bình an hay gì đó?"

    "Vậy nên... Hữu Hề vẫn luôn nhớ chuyện này sao?"

    "Cậu ấy không biết cậu đã viết điều ước gì, nhưng hôm nay là ngày điều ước trong hộp thời gian thành hiện thực, nên cậu ấy muốn để lại cho cậu một sinh nhật đáng nhớ. Bọn tớ đã nghĩ rất lâu, cuối cùng mới bàn ra kế hoạch này. Cách trang trí trong nhà, hướng dẫn làm bữa sáng, lựa chọn phim, rất nhiều thứ đều là ý tưởng của Hữu Hề gợi ý cho tớ. Nhưng thực ra Hữu Hề cũng rất muốn cùng cậu đón sinh nhật. Nếu cậu mong muốn ba đứa mình sinh nhật mỗi năm đều ở bên nhau, cậu ấy cũng có thể lập tức đến đây cùng cậu."

    "Bây giờ có thể không?"

    Hạ Duyên lẩm bẩm nói: "Tớ... Cả ngày hôm nay tớ chẳng được gặp Hữu Hề rồi, hôm nay hàm lượng Hề bằng 0 rồi đấy! Tớ muốn gặp Hữu Hề ngay bây giờ cơ."

    "Tất nhiên là được rồi, cậu nhắm mắt lại trước đã."

    Mai Phương giúp Hạ Duyên che mắt lại.

    "Sau đó, đếm ngược từ mười."

    "Mười... chín... tám... bảy..."

    Ngay khi Hạ Duyên đang đếm thầm trong đầu, Lâm Hữu Hề chợt xuất hiện từ phòng ngủ chính. Cô ấy vén tóc mai lên, mỉm cười chào Mai Phương, rồi bước đến trước mặt Hạ Duyên.

    "Ba... hai... một..."

    Hạ Duyên mở mắt sau khi Mai Phương buông tay, và ngay lập tức nhận được một cái ôm thật chặt từ Lâm Hữu Hề.

    "Chúc mừng sinh nhật nhé, Duyên Duyên."

    Hạ Duyên cũng ôm chặt lấy Lâm Hữu Hề.

    "Cậu... Hóa ra cậu vẫn luôn ở nhà sao?! Sao tớ không tìm thấy cậu vậy..."

    "Tớ trang trí xong rồi giấu mình trong tủ quần áo đấy."

    "Trốn ở chỗ đó làm gì vậy? Với cả, cậu chui vào đó được à?" [note72519]

    "Thế để hôm nào tớ làm mẫu cho cậu xem nhé?"

    "Khoan! Ăn mừng sinh nhật trước đã!"

    Cứ như thế, Hạ Duyên trải qua sinh nhật tuổi 17 của mình dưới sự chúc phúc của Mai Phương và Lâm Hữu Hề.

    Và cũng trong năm này, bọn họ đã thống nhất với nhau rằng, từ nay về sau sẽ không còn tặng quà sinh nhật cho nhau nữa. Bởi vì sự đồng hành mới chính là món quà tốt nhất.

    Đêm đó, Hạ Duyên ôm Lâm Hữu Hề thật chặt, dường như hoàn toàn không muốn cô ấy chạy đi đâu.

    Các cô gái vừa quấn quýt bên nhau, vừa tận hưởng niềm vui của những câu chuyện đêm khuya.

    "Nhắc mới nhớ, năm đó Duyên Duyên đã bỏ gì vào hộp thời gian vậy?"

    "Ừm... Thật lòng thì tớ chẳng nhớ nổi nữa. Chắc là ước chúng ta mãi mãi là bạn tốt của nhau hay gì đó."

    Hạ Duyên ấp a ấp úng, Lâm Hữu Hề cũng không hỏi thêm, mà chỉ tiếp tục mỉm cười:

    "Cơ mà... Cậu thật sự không thích ở một mình với A Phương sao?"

    "Không phải là không thích đâu, chỉ là... ừm..."

    "Có cạnh tranh mới thú vị phải không?"

    Lâm Hữu Hề mỉm cười, "Có vẻ cậu rất thích cảm giác "ăn vụng" nhỉ."

    "Cũng... Cũng không hẳn... Tớ đâu có kỳ lạ đến thế chứ."

    Lâm Hữu Hề đột nhiên áp sát vào tai Hạ Duyên, nhẹ nhàng thì thầm:

    "Thật ra, tớ thật sự hy vọng hôm nay cậu có thể sống chung với A Phương đấy. Thậm chí tớ cũng đã chuẩn bị cả biện pháp an toàn cho hai cậu rồi, để trong ngăn kéo đầu giường đó." [note72522]

    "Cái... Cái biện pháp gì cơ, Hữu Hề! Cậu quá đáng rồi đấy!" 

    Ở nơi không xa xôi ấy, tại nhà của Hạ Duyên, trong ngăn kéo đựng đồ linh tinh của phòng cô ấy là một chiếc hộp thời gian cũ kỹ.

    Trong hộp thời gian đó có một mẩu giấy nhỏ, ghi lại ước nguyện mà Hạ Duyên đã gửi gắm bảy năm trước...

    【Bảy năm sau, chúng ta hẳn đều đã là học sinh cấp ba rồi. Đến lúc đó, tớ muốn trở thành bạn gái của Mai Phương.】

Ghi chú

[Lên trên]
Gốc là "班戟" - "Ban Kích". Nghe là thấy giống pancake ha, tiếng Trung mà phiên mấy từ tây sẽ chọn đồng âm kiểu thế. Btw, pancake với crepe cũng có điểm khác biệt, dù cả hai đều nướng chảo (pan), nhưng tra thì hình như chẳng mấy ai gọi pancake xoài cả, hình ảnh cũng giống crepe hơn nên dịch là crepe xoài
Gốc là "班戟" - "Ban Kích". Nghe là thấy giống pancake ha, tiếng Trung mà phiên mấy từ tây sẽ chọn đồng âm kiểu thế. Btw, pancake với crepe cũng có điểm khác biệt, dù cả hai đều nướng chảo (pan), nhưng tra thì hình như chẳng mấy ai gọi pancake xoài cả, hình ảnh cũng giống crepe hơn nên dịch là crepe xoài
[Lên trên]
Ở dòng thời gian nào thì Hề vẫn thích chui tủ, kể cả hồi bé
Ở dòng thời gian nào thì Hề vẫn thích chui tủ, kể cả hồi bé
[Lên trên]
Gốc là "賣關子" - "Mại Quan Tử". Nghĩa là úp mở, giấu diếm, hoặc thừa nước đục thả câu
Gốc là "賣關子" - "Mại Quan Tử". Nghĩa là úp mở, giấu diếm, hoặc thừa nước đục thả câu
Bình luận (15)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

15 Bình luận

Đoạn 2 sai chính tả ti tí kìa trans
Xem thêm
CHỦ THỚT
TRANS
à há cảm ơn bạn nhé
Xem thêm
Đoạn thứ 45 phải là 2 tiểu thanh mai chứ trans , trúc mã chỉ con trai hay ở đây là Mai Phương mà
Xem thêm
ngọt quá, tôi đã tiểu đường
tfnc
Xem thêm
Có lẽ chưa đủ ngọt vì thiếu 1 nụ hôn kiểu cặp đôi nhỉ, chỉ hôn má thôi thì chưa đủ ngọt
Xem thêm
😭😭😭😭😭
Xem thêm
:))) ngọt qué
Xem thêm
Ra dáng chính thất quá
Xem thêm