• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Web novel

Chương 164: Lòng tham và nuốt chửng

3 Bình luận - Độ dài: 2,482 từ - Cập nhật:

“Mau rời khỏi đây thôi”

Sau khi Jang Chaeyeon đánh bại con quái vật, việc chúng tôi cần làm đã quá rõ ràng.

Chúng tôi chạy qua con quái vật đã ngã xuống để ra bên ngoài.

Trưởng phòng liên tục liếc nhìn con quái vật một cách bất an, Jang Chaeyeon đứng ở phía sau để bảo vệ chúng tôi, chú ý quan sát từng nhất cử nhất động của con quái vật, còn Song Ahrin và Yu Daon thì chạy về phía cánh cửa.

-Cạch!

“Nó khóa rồi!”

“Phải ha!”

Khi tôi đứng cạnh Jang Chaeyeon và nhìn con quái vật, một cửa sổ trong suốt xuất hiện.

--------------------------------------------------------------------------------------------------------

[Tên: Phản Trí Tuệ]

[Tuổi: 10]

[Đặc trưng: Nuốt chửng]

[Khả năng: Nuốt chửng]

[Tiểu sử: Sau một lần Trưởng Chi nhánh Gangbuk ghé qua Bệnh viện, tất cả những bác sĩ đều trở nên hoang mang. Đó là bởi ông ấy là người sở hữu tất cả những thứ họ muốn. Cùng vì vậy, họ đã cố thử mọi cách để bắt chước Trưởng Chi nhánh. Thứ bạn đang nhìn thấy trước mặt là minh chứng cho những lần thử đó.]

[Điểm yếu: Do thứ này không có dạ dày, tất cả những gì bạn cần làm là khiến nó nôn ra những gì đã ăn. Hãy cho nó ăn thật nhiều.]

--------------------------------------------------------------------------------------------------------

Thứ đó đứng dậy một cách dị hợm.

<uuuưG…> (...Gưuuu)

Jang Chaeyeon rút tay về sau rồi đấm về trước, và một lực vô hình đẩy nó đập vào tường.

Không, đáng lẽ phải là như vậy.

Nó mở to cái miệng của mình, và không có gì xảy ra.

“...!”

Jang Chaeyeon mở to mắt vì bất ngờ.

“Cô đã đánh trúng nó rồi phải không, cô Chaeyeon?”

“...Tôi có đánh trúng”

Jang Chaeyeon lẩm bẩm trong khi nhìn tay mình.

Đặc trưng và khả năng của nó là ‘Nuốt chửng’, và niệm động lực của Jang Chaeyeon biến mất ngay sau khi nó mở miệng.

Tôi nhanh chóng rút súng ra và bắn nó.

-Bằng! Bằng!

Viên đạn ghim vào người nó.

<!aaaáG> (Gàaaa!)

Tôi không biết là nó có cảm nhận được nỗi đau hay không, nhưng thứ đó quằn quại cơ thể của mình.

Những đòn tấn công vật lý có hiệu quả sao? Vậy còn những năng lực như niệm động lực thì không có hiệu quả à?

Nghĩ về việc này cũng chẳng có ích gì.

Cần phải có thêm người.

“Cô Chaeyeon. Hãy hỗ trợ tôi nhiều nhất có thể, và khi cánh cửa mở ra, hãy ngay lập tức trấn áp những y tá và tạo ra một lối thoát”

“...”

Jang Chaeyeon cắn nhẹ vào môi mình và gật đầu.

“Cô Daon, cô Ahrin. Đến chỗ tôi”

Hai người họ vội vã chạy đến bên cạnh tôi.

Tôi nhớ lại khuôn mẫu di chuyển của y tá.

Người y tá đến để lau dọn sau bữa ăn.

Tôi không biết là cô ta sẽ đến kiểm tra khi con quái vật vào lại sau khi dùng bữa và dọn dẹp, hay là sẽ đến sau một khoảng thời gian cố định.

Dù vậy, nếu con quái vật không quay trở lại sau một khoảng thời gian, khả năng cao là cô ta sẽ đến đây để kiểm tra.

Sau cùng, chỉ cần chúng tôi câu đủ thời gian thì cũng sẽ đạt được gì đó.

“Chúng ta sẽ câu thời gian ở đây. Và nếu có thể, nó sẽ tốt hơn nếu chúng ta hạ gục được thứ đó”

“Cứ trông cậy vào bọn tôi!”

“Tôi sẽ cố”

“Ừm”

Ba người họ gật đầu.

“Bốn người bọn em sẽ chặn con quái vật kia. Còn Trưởng phòng—”

“Ta sẽ chú ý xem có mối đe dọa nào khác không. Và ta sẽ can thiệp nếu cần thiết”

Trưởng phòng lẩm bẩm trong khi nghịch tóc của mình.

“Em hiểu rồi ạ”

Bốn người chúng tôi đối mặt với con quái vật.

Yu Daon khẽ chau mày.

“Có mùi kỳ lạ”

“Mùi gì?”

“...Khó giải thích lắm. Nó là mùi rất cay nồng”

Yu Daon lẩm bẩm trong khi nhìn vào con quái vật.

“Tôi không ngửi thấy mùi gì cả”

Song Ahrin ngửi ngửi rồi vươn tay phải của mình ra.

“Để xem là nó làm được đến mức nào đây”

“Nhờ cô đấy”

Song Ahrin cử động ngón tay của mình, và nó há miệng.

Không có gì xảy ra.

“...”

Song Ahrin im bặt, và Yu Daon nghiêng đầu lẩm bẩm sau khi nhìn thấy cảnh tượng đó.

“Cô Ahrin lúc nào cũng dùng năng lực của mình với bọn tôi hiệu quả đến vậy, nhưng mà nó chẳng bao giờ có tác dụng với kẻ địch của chúng ta cả nhỉ?”

“Tôi đã bảo là cô im miệng rồi mà”

“Không phải đây là lần đầu tiên cô bảo tôi im lặng sao?”

“Tại sao hai người lại đột nhiên cãi nhau vậy?”

Thế bây giờ là ngoài cặp Jang Chaeyeon và Song Ahrin thì tôi cũng phải hòa giải xích mích giữa Song Ahrin và Yu Daon nữa à?

Yu Daon đeo đôi găng tay của mình vào và lẩm bẩm với vẻ mặt tự tin.

“Nếu chỉ là đánh đấm đơn thuần thôi thì tôi cũng giỏi lắm đấy”

“Tôi cũng biết biết chiến đấu mà?”

Song Ahrin lấy ra khẩu shotgun từ sau lưng và lẩm bẩm gì đó.

Ngay sau đấy, ánh mắt của cô ấy trở nên sắc bén, và tư thế cầm súng của cô ấy hoàn toàn thay đổi.

Nếu trước đó tư thế của cô ấy chẳng khác gì một người bình thường có súng, thì bây giờ cô ấy có cảm giác giống như một quân nhân lão luyện vậy.

“Cô Ahrin?”

“Là gợi ý đấy. Tôi đang gợi ý với bản thân về những nhân viên kỳ cựu của Phòng Cách ly Cục Quản thúc”

Song Ahrin lẩm bẩm và giương súng lên.

“Này, Tóc Đen. Cô mà đánh gần quá là có khi bị ăn đạn lạc đấy, nên là đánh cho cẩn thận vào”

“Có chuyện mấy nhân viên kỳ cựu bắn nhầm à?”

Hai người họ trao đổi mấy câu linh tinh với nhau, và Yu Daon lao vào với nắm đấm siết

lại.

<!yâđ iạl ám òc gnứĐ> (Đừng có mà lại đây!)

Con quái vật vung chân nó trong khi hét lên gì đó, và Yu Daon xoay người một cách khéo léo để né đi rồi đấm vào cơ thể của nó.

-Rắc!

Một âm thanh kỳ lạ phát ra từ nắm đấm của cô ấy, nhưng Yu Daon phớt lờ điều đó và rút tay lại.

“Hừm, không dễ gì để đánh nó chỉ bằng tay không đâu! Cảm giác giống như đấm vào một tảng đá vậy!”

“Tránh đường”

Song Ahrin lẩm bẩm bằng giọng sắc lẹm và giương súng lên.

-Bằng!

Cô ấy bắn những viên đạn vào thân người của con quái vật một cách điêu luyện.

Cơ thể của nó bắt đầu chao đảo.

-Rầm!

Và rồi, khi Jang Chaeyeon búng tay, vô số viên bi bắn đi như những viên đạn, khiến cơ thể của nó lắc mạnh hơn nữa.

Hình như là nó còn mạnh hơn cả đạn thì phải?

<!aaaG> (Gaaa!)

Con quái vật vung đôi chân của mình qua lại, nhưng Yu Daon vẫn né tránh mà không chớp mắt, đôi lúc lại đấm vào cơ thể của nó.

-Rắc!

Âm thanh thứ gì đó bị vặn xoắn lại vang lên lần nữa, nhưng Yu Daon vẫn không phản ứng gì và đá chân cao trúng vào cằm của nó.

-Binh!

Và rồi, cánh tay của cô ấy bị đánh trúng bởi cái chân vung đến của con quái vật.

“...Hở?”

Yu Daon lùi lại với vẻ mặt sững sờ.

Cánh tay của cô ấy đã ‘biến mất’

Chỉ còn lại phần tay áo của cô ấy đang lủng lẳng, và rồi, máu đỏ bắt đầu thấm qua bộ đồ của cô ấy.

“Chuyện gì vừa…”

<!cạhK> (Khạc!)

Con quái vật nhai trệu trạo trong miệng và nhổ ra thứ gì đó.

Cánh tay của Yu Daon quay trở về vị trí của nó.

Cánh tay của cô ấy hồi phục về trạng thái ban đầu với tiếng răng rắc, và Yu Daon chau mày rồi mau chóng nhảy lùi về sau.

“Chuyện gì vừa xảy ra vậy?”

“Nó có đau không?”

“À, không sao đâu”

Yu Daon lắc đầu.

“Nó chỉ có cảm giác như là tay của tôi đã bị xóa đi bằng một cục tẩy thôi”

“Nếu cô không định đánh trúng thì mau tránh ra cho tôi! Cô đang chặn đường bắn của tôi đấy!”

Song Ahrin nói vậy một cách cáu kỉnh trong khi nạp đạn vào súng.

Cùng với một tiếng ‘Cạch’, vỏ đạn shotgun bắn ra, và Jang cũng Chaeyeon vung tay, khiến cho những viên bi sắt tập trung lại phía trước cô ấy.

Hãy suy nghĩ nào.

Không phải về con quái vật, mà là về tình hình hiện tại của chúng tôi, và về cái bệnh viện này.

Tại sao Trưởng Chi nhánh và Phòng Cách ly lại chưa đến, và chuyện gì đang xảy ra trước mặt chúng tôi đây?

Và cả về nơi này nữa.

Tại sao những bệnh nhân kia lại mất đi lý trí của họ.

Nếu ta nghĩ về bản chất của Bệnh viện thì câu trả lời cũng không khó tìm đến vậy.

Sẽ ra sao nếu tất cả mọi người đã bị phẫu thuật cắt bỏ lý trí?

“Cô Daon”

“Vâng?”

Yu Daon, người vừa lùi lại, quay về sau nhìn tôi.

“Cô đã bao giờ bị cắt bỏ lý trí tại Bệnh viện chưa?”

“......Vâng?”

Vẻ mặt của Yu Daon sững lại.

“Cũng phải ha. Công nhận là từ cách cô ta nói chuyện thì đầu óc có vẻ là không được thông minh lắm thật”

“Đó không phải là ý của tôi”

Tôi lạnh lùng ngắt lời của Song Ahrin và nhìn Yu Daon.

“Cô thấy những bệnh nhân ở đây rồi nhỉ?”

“Vâng, vâng”

“Dù tôi có suy nghĩ bao nhiêu đi nữa, nó giống như là họ đã bị phẫu thuật cắt bỏ lý trí hoặc gì đó tương tự vậy”

Mối liên hệ giữa ăn một thứ gì đó và một cuộc phẫu thuật cắt bỏ lý trí là gì?

Thứ ở trước mặt chúng tôi ngay lúc này khác xa với một sinh vật có tri thức.

Nó giống như là chỉ biết ăn mỗi phần vỏ thôi vậy.

Vậy thì kẻ nào sẽ ăn phần trí tuệ?

Đây là một câu hỏi tàn nhẫn, nhưng cũng có khả năng Yu Daon đã từng trải qua điều đó.

“...Tôi nhớ là có, nhưng mà nó không như này”

Yu Daon lẩm bẩm với đôi mắt nhắm lại.

“Nó có hơi khác một chút. Giống như là…bọn chúng nhét một thứ gì đó vào tai của tôi…”

Biểu cảm của cô ấy dần tối sầm lại.

“Tôi không nhớ được quá nhiều về khoảng thời gian đó…Khi ấy đầu tôi thực sự cứ xoay mòng mòng vậy…”

“Tôi nghĩ như vậy là đủ rồi”

Nói thêm nữa sẽ chỉ khiến Yu Daon cảm thấy khó chịu hơn thôi.

Điều ta có thể chắc chắn là bọn chúng có thực hiện phẫu thuật cắt bỏ lý trí trên bệnh nhân.

Yu Daon có thể quay trở về trạng thái ban đầu sau khi cô ấy chết đi sống lại, nhưng thường thì những người khác không sở hữu khả năng đó.

Nhưng tại sao?

Việc gặp gỡ Trưởng Chi nhánh Gangbuk thì có liên quan gì đến việc tạo ra một thứ biết nuốt chửng?

Tôi nhớ lại lần gặp gỡ với Trưởng Chi nhánh Gangbuk.

Mắt của tôi đã nói rằng ông ta không phải là một người tốt.

Nhưng mà ông ta không làm gì đặc biệt với chúng tôi cả.

“...”

Không, đó là điều mà tôi không biết được.

Tôi nhớ lại đặc trưng và khả năng của người đó.

Lòng tham.

Lòng tham và nuốt chửng.

Bệnh viện đã nhìn thấy điều gì ở ông ta mà lại rút ra nuốt chửng từ trong lòng tham?

Lòng tham là gì?

Về cơ bản, khi nghĩ đến lòng tham, chúng ta sẽ nghĩ đến những thứ như lòng tham tiền bạc, tham ăn tục uống, vân vân.

Và chúng đều tựu chung về một thứ.

‘Ăn’ gì đó.

Nếu như tên đó đã ‘ăn’ thứ gì đấy của chúng tôi mà chẳng ai hay biết thì sao?

Đó không phải là một đòn tấn công tinh thần.

Ngay từ ban đầu thì hành động ăn uống đã chẳng liên quan gì đến tâm trí rồi.

Nhỡ như hắn ta đã nổi lòng tham với một thứ gì đó của tôi và lén lút ăn nó thì sao?

Mồ hôi lạnh chảy xuống má tôi, và một cửa sổ trong suốt xuất hiện.

--------------------------------------------------------------------------------------------------------

[Hiểu biết của bạn về Trưởng Chi nhánh Gangbuk đã tăng]

[Chí mạng: 0->1]

--------------------------------------------------------------------------------------------------------

Mọi thứ dần trở nên hợp lý hơn rồi.

Tôi có nên dùng Chí mạng tại đây luôn không?

Tôi giơ súng lên.

Dù vậy, chúng tôi vẫn chưa gặp được Trưởng Chi nhánh hay là người của Phòng Cách ly.

Trong viễn cảnh xấu nhất, chúng tôi có thể sẽ phải tự mình thoát khỏi Bệnh viện, hoặc là gia nhập với những người đang chiến đấu.

Mau nghĩ đi.

Nhổ ra một thứ gì đó, nuốt chửng một thứ gì đó, và không có hệ thống tiêu hóa.

“...”

Cảm giác khi tôi lẩn trốn với Song Ahrin lúc nãy như nào?

Chỉ có bộ đồ là được để lại một cách gọn gàng.

Máu thì vương vãi khắp sàn nhà.

Khi mà Yu Daon đánh mất cánh tay của mình trong một thoáng cũng như vậy.

Cô ấy nói rằng cánh tay của mình như thể đã bị xóa đi bằng một cục tẩy, và những bộ quần áo được để lại gọn gàng trên sàn.

Nuốt chửng.

Phiên bản không hoàn thiện của năng lực của Trưởng Chi nhánh Gangbuk.

“Cô Chaeyeon”

“Ừm”

Jang Chaeyeon đến bên cạnh tôi.

“Theo tín hiệu của tôi…”

“Ừm”

“Hãy cho thứ đó ăn thật nhiều bi sắt”

Vẻ hoài nghi hiện lên khuôn mặt của Jang Chaeyeon.

“Không phải là người đời nói rằng nuốt đá sẽ giúp dễ tiêu hóa hơn sao?”

Mặc dù thứ đó không có dạ dày.

Tôi nhìn cái miệng đang há hốc của nó.

Chỉ biết ăn mà không tiêu hóa thì chẳng khác nào lòng tham cả.

Và đã đến lúc để nhổ ra những thứ trong đấy rồi.

Bình luận (3)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

3 Bình luận